Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 40

Vào lúc tám giờ hai mươi phút sáng, Dance đánh lái chiếc Crown Vic vào bãi để xe của Tòa án hạt Monterey. Cô đã rất nóng lòng muốn biết kết quả báo cáo kiểm tra hiện trường về Schaeffer, cũng như bất cứ thông tin nào TJ và người của MCSO đã tìm được có liên quan tới nơi tên sát nhân giam giữ Travis. Song trên thực tế tâm trí cô lại đang để cả vào chuyện khác: Cô đang băn khoăn về cuộc gọi điện thoại lạ lùng nhận được sáng hôm đó - từ Robert Harper, hỏi xem cô có thể ghé qua chỗ ông ta hay không.

Có vẻ đã ngồi vào bàn làm việc từ lúc bảy giờ sáng, vị công tố viên đặc biệt đã tỏ ra dễ mến một cách lạ lùng, và Dance cho rằng rất có thể ông ta đã nghe được từ Sheedy về tình hình liên quan tới Julio Millar. Dòng suy nghĩ của cô kỳ thực đã đi xa tới việc hủy bỏ cuộc điều tra nhằm vào mẹ mình, chuyển lời buộc tội sang nhằm vào anh trai Juan. Cô có cảm giác Harper muốn thương lượng cách thu xếp nào đó cho phép bảo toàn mặt mũi của ông ta. Có thể sẽ là hủy bỏ hoàn toàn những tội trạng nhằm vào Edie, và ngay lập tức, nếu Dance đồng ý không công khai đưa ra bất cứ lời chỉ trích nào nhằm vào cách thức thụ lý vụ án của ông ta.

Cô đậu xe đằng sau tòa án, quan sát các công trình xây dựng quanh bãi để xe; ngay tại nơi này, người phụ nữ đồng phạm của tay thủ lĩnh giáo phái Daniel Pell đã khơi mào vụ tẩu thoát cho y bằng cách gây nên cơn hỏa hoạn đã khiến Juan Millar bị bỏng nghiêm trọng.

Cô gật đầu chào mấy người quen làm tại tòa án và Sở Cảnh sát. Nói chuyện với một nhân viên an ninh, cô biết được vị trí phòng làm việc của Robert Harper. Tầng hai, gần thư viện luật.

Vài phút sau, cô tới nơi - rất ngạc nhiên khi thấy khu phòng làm việc của ông ta khá đơn sơ. Không có gian ngoài dành cho thư ký. Cửa phòng làm việc của vị công tố viên đặc biệt mở thẳng ra hành lang, đối diện với cửa một phòng vệ sinh nam. Harper chỉ có một mình, ngồi sau một bàn làm việc lớn, cả căn phòng không có món đồ trang trí nào. Có hai chiếc máy tính, từng dãy sách luật và hàng chục chồng giấy tờ sắp xếp gọn ghẽ để trên mặt một cái bàn màu xám bằng kim loại và một cái bàn tròn kê gần khung cửa sổ duy nhất. Cửa chớp được kéo xuống, cho dù khung cửa đem tới một tầm nhìn rất ấn tượng về phía các cánh đồng rau diếp và rặng núi phía đông.

Harper mặc áo sơ mi trắng được là phẳng, đeo cà vạt đỏ khổ hẹp. Ông ta mặc quần vải sẫm màu, chiếc áo vest được treo gọn gàng trên móc của mắc áo kê trong góc phòng.

“Đặc vụ Dance. Cảm ơn cô vì đã đến,” ông ta kín đáo lật úp tập giấy đang đọc xuống, và đóng nắp cặp đựng tài liệu lại. Bên trong, cô thoáng thấy một cuốn sách luật cũ.

Hoặc một cuốn Kinh Thánh.

Ông ta đứng dậy trong chốc lát, bắt tay cô, và một lần nữa lại giữ khoảng cách.

Trong lúc Dance ngồi xuống, đôi mắt nằm sát nhau của ông ta rà soát lại mặt chiếc bàn bên cạnh xem trên đó liệu còn thứ gì không nên để cô trông thấy hay không. Ông ta dường như hài lòng vì mọi bí mật đều được an toàn. Vị công tố viên quan sát bộ đồ xanh hải quân của cô trong một thoáng - áo khoác cắt may và váy xếp li - áo sơ mi trắng. Hôm nay cô đang mặc trang phục dùng khi thẩm vấn. Đeo kính đen.

Cặp kính của kẻ săn mồi.

Cô sẽ rất vui chấp nhận một thỏa hiệp, nếu chuyện đó có thể giải thoát cho mẹ cô, nhưng Dance sẽ không để mình bị hù dọa.

“Ông đã nói chuyện với Julio Millar?” cô hỏi.

“Ai cơ?”

“Anh trai Juan.”

“À. Phải, tôi đã nói chuyện với anh ta, cũng lâu rồi. Sao cô lại hỏi vậy?”

Dance cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn. Cô ghi nhận một phản ứng căng thẳng - chân cô hơi di chuyển. Ngược lại, Harper vẫn không có phản ứng gì. “Tôi nghĩ Juan đã cầu xin anh trai giết cậu ta đi. Julio giả mạo tên trong sổ đăng ký vào thăm, và thực hiện điều em anh ta mong muốn. Tôi nghĩ đó là việc ông muốn gặp tôi để trao đổi.”

“Ồ,” Harper gật đầu nói. “George Sheedy đã gọi điện cho tôi về chuyện đó. Cũng mới đây thôi. Tôi đoán ông ta chưa kịp gọi để báo với cô.”

“Báo với tôi điều gì?”

Bằng một bàn tay có bộ móng được cắt sửa hoàn hảo, Harper cầm lấy một tập tài liệu từ góc bàn làm việc của ông ta và mở nó ra. “Vào đêm em trai anh ta qua đời, Julio Millar có mặt ở bệnh viện. Nhưng tôi khẳng định anh ta đã gặp hai nhân viên an ninh của bệnh viện Vịnh Monterey, một hành động liên quan tới vụ kiện Cục Điều tra California vì tắc trách khi cử em trai anh ta tới canh gác một bệnh nhân mà các cô biết, hay đáng ra phải biết, là một kẻ quá nguy hiểm để một người ít kinh nghiệm như Juan có thể đối phó được. Anh ta cũng cân nhắc tới việc kiện đích danh cô vì tội phân biệt chủng tộc khi cử một nhân viên cảnh sát thuộc sắc tộc thiểu số đi thực thi nhiệm vụ nguy hiểm. Và làm nghiêm trọng thêm tình trạng người em trai khi thẩm vấn cậu ấy. Vào thời điểm chính xác khi Juan chết, Julio đang ở cùng mấy nhân viên an ninh kia. Anh ta giả mạo tên vì sợ cô khám phá ra ý định kiện kể trên và tìm cách đe dọa anh ta cũng như gia đình.”

Tim Dance thắt lại khi nghe những lời đó, được nói ra bình thản đến thế. Harper cũng bình thản như thể ông ta đang đọc đoạn trích ra từ một tập thơ vậy.

“Julio Millar đã được xác minh vô can, đặc vụ Dance.” Một vài nếp cau thoáng qua trên trán. “Anh ta là một trong những đối tượng nghi vấn đầu tiên của tôi. Chẳng lẽ cô nghĩ tôi không cân nhắc tới anh ta sao?”

Dance lặng người ngồi xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, mọi hy vọng đã tiêu tan.

Với Harper, chủ đề này coi như được khép lại. “Không, lý do tôi đề nghị cô tới đây...” ông ta tìm một tập tài liệu khác.

“Cô có xác nhận đây là một email mình đã viết không? Các địa chỉ đều khớp, nhưng không hề có cái tên nào. Tôi có thể lần ngược lại tới cô, song như vậy sẽ mất thời gian. Như một lời đề nghị lịch sự, cô có thể vui lòng cho tôi biết liệu đây có phải là của cô không?”

Dance liếc nhìn tờ giấy. Đó là bản copy một email cô đã viết cho chồng khi anh xa nhà đi dự một buổi hội thảo chuyên đề của FBI tại Los Angeles mấy năm trước.

Mọi việc ở đó diễn ra thế nào? Anh tới được khu phố người Hoa như đã dự kiến chứ?

Wes có kết quả hoàn hảo trong bài kiểm tra tiếng Anh. Thằng bé cứ để mãi ngôi sao vàng trên trán cho tới khi nó rơi xuống và phải mua một cái khác. Mags quyết định tặng hết các món đồ Hello Kitty của nó cho quỹ từ thiện - vâng, tất cả (hoan hô!!!).

Tin buồn từ mẹ. Willy, con mèo của bố mẹ em, cuối cùng đành phải giúp nó chết. Suy thận. Mẹ không chấp nhận để bác sĩ thú y làm chuyện đó. Bà tự tay làm, bằng một mũi tiêm. Sau đó mẹ có vẻ vui hơn. Mẹ ghét nỗi thống khổ, thà bà mất đi một con vật nuôi còn hơn phải chứng kiến nó chịu khổ sở. Mẹ tâm sự với em thật nặng nề biết chừng nào khi chứng kiến bác Joe vào thời kỳ cuối, với căn bệnh ung thư. Đáng lẽ không ai phải trải qua điều đó, mẹ nói. Thật đáng hổ thẹn khi không có đạo luật nào cho phép giúp đỡ tự sát.

Thôi, bây giờ em sẽ chuyển sang giai điệu vui vẻ hơn: Trang web đã được đưa trở lại lên mạng. Martine cùng em đã tải lên một tá ca khúc của nhóm nhạc Mỹ bản xứ dưới Ynez đó. Anh hãy lên mạng nếu có thể nhé. Chúng hay tuyệt!

À, em đã đi mua sắm ở Victoria’s Secret. Em nghĩ anh sẽ thích thứ em mua. Em sẽ làm một màn trình diễn thời trang!! Về nhà nhanh anh nhé!

Khuôn mặt cô nóng bừng - vì choáng váng và phẫn nộ. “Ông lấy nó ở đâu?” cô gắt lên.

“Trong một máy tính ở nhà mẹ cô. Dưới lệnh khám của tòa.”

Dance nhớ lại. “Đó là máy tính của tôi. Tôi đưa nó cho mẹ tôi dùng.”

“Nó đang thuộc quyền sở hữu của mẹ cô. Trong khuôn khổ hiệu lực của lệnh khám.”

“Ông không được sử dụng nó,” Dance vung vẩy bản in email.

“Sao lại không?” vị công tố viên cau mày.

“Nó không thích hợp,” tâm trí cô quay cuồng. “Đây là liên lạc riêng tư giữa vợ và chồng.”

“Tất nhiên là nó thích hợp. Nó nhắc tới quan điểm của mẹ cô trong việc thực hiện hành động giết người vì nhân đạo. Còn về sự riêng tư: Vì cả cô lẫn chồng đều không phải là đối tượng bị truy tố, bất cứ thư tín liên lạc nào cũng hoàn toàn chấp nhận được. Dù sao đi nữa, thẩm phán sẽ quyết định.” Ông ta có vẻ ngạc nhiên vì cô đã không nhận ra điều đó. “Nó có phải là của cô không?”

“Ông cần một giấy triệu tập nhân chứng trước khi bắt tôi trả lời bất cứ điều gì.”

“Được thôi,” ông ta dường như chỉ hơi có chút thất vọng trước việc cô từ chối hợp tác. “Bây giờ, tôi cần cho cô biết rằng tôi coi việc cô can dự vào cuộc điều tra này là một trường hợp xung đột lợi ích, và việc dùng đặc vụ Consuela Ramirez vào vai thám tử thay cô cũng không loại trừ được xung đột đó.”

Làm cách nào ông ta phát hiện được chuyện đó nhỉ?

“Vụ án này hoàn toàn không nằm trong phạm vi chấp pháp của CBI, và nếu cô tiếp tục can dự vào nó, tôi sẽ phát đơn tố giác vi phạm đạo đức chống lại cô tới văn phòng Chưởng lý tiểu bang.”

“Bà ấy là mẹ tôi.”

“Tôi tin chắc cô rất xúc động về tình thế hiện tại. Nhưng đây là một cuộc điều tra đang trong tiến trình, và không lâu nữa sẽ là một quy trình tố tụng. Bất cứ can thiệp nào từ phía cô đều không chấp nhận được.”

Run lên vì phẫn nộ, Dance đứng bật dậy và bắt đầu bước ra cửa.

Harper có vẻ vừa nghĩ lại. “Có một điều tôi muốn nói với cô, đặc vụ Dance. Trước khi tiến hành thừa nhận email đó của cô là một bằng chứng, tôi muốn cô biết rằng tôi sẽ chỉnh sửa lại thông tin về chuyện mua đồ lót, hay bất kỳ thứ gì tương tự thế, tại Victoria’s Secret. Tôi cho rằng chuyện ấy không thích hợp.”

Sau đó, người công tố viên kéo lại phía mình tập tài liệu ông ta đang xem xét khi cô đến, lật nó ra và tiếp tục đọc.

~*~

Trong phòng làm việc của mình, Kathryn Dance đang nhìn chằm chằm vào hai thân cây vặn xoắn quấn lấy nhau ở bên ngoài khung cửa sổ, vẫn còn cảm thấy phẫn nộ với Harper. Cô lại đang nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu bản thân bị buộc phải ra làm chứng chống lại mẹ mình. Nếu Dance từ chối, cô sẽ bị coi là có hành động trái pháp luật. Một tội lỗi. Điều đó có thể đồng nghĩa với ngồi tù và dấu chấm hết cho sự nghiệp thực thi pháp luật của cô.

Sự xuất hiện của TJ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Trông anh ta có vẻ kiệt sức. Người đặc vụ trẻ cho hay anh đã dành gần hết đêm làm việc cùng đội Điều tra Hiện trường để kiểm tra căn phòng của Greg Schaeffer tại nhà nghỉ Cyprus Grove, chiếc xe của y và ngôi nhà gia đình Chilton. Anh đã có bản báo cáo của MCSO.

“Cừ lắm, TJ,” cô nhìn đôi mắt đỏ ngầu ướt nhèm của chàng trai. “Cậu có ngủ được tí nào không?”

“Lại câu hỏi đó là sao hả sếp? ‘Ngủ’ ư?”

“Haizz.”

Anh ta đưa cho cô bản báo cáo kiểm tra hiện trường. “Và cuối cùng tôi có nhiều thông tin hơn về ông bạn của chúng ta.”

“Ai cơ?”

“Hamilton Royce.”

Giờ không còn quan trọng nữa, cô thầm nhủ, khi vụ án đã khép lại, và những lời xin lỗi - cho dù chẳng mấy chân thành - cũng đã được nói ra. Nhưng cô vẫn tò mò. “Tiếp tục đi.”

“Nhiệm vụ gần đây nhất của ông ta do Ủy ban Các nhà máy điện Hạt nhân yêu cầu. Cho tới khi đến đây, ông ta đã làm việc sáu mươi giờ một tuần cho đám này. Nhân tiện nói luôn, ông ta đắt ra trò đấy. Và tôi nghĩ tôi cần được tăng lương, sếp. Liệu tôi có phải loại đặc vụ đáng được trả tới sáu con số không nhỉ?”

Dance mỉm cười. Cô thấy mừng vì tính cách hài hước của anh ta dường như đã quay trở lại. “Trong sổ thanh toán của tôi thì cậu đáng giá đến bảy con số, TJ.”

“Tôi cũng yêu sếp.”

Ý nghĩa của thông tin vừa được biết chợt lóe lên trong đầu Dance và cô lướt qua các bản in từ Bản tin Chilton.

“Gã con hoang khốn kiếp.”

“Gì vậy?”

“Royce đã cố gắng dẹp bỏ blog đó... vì lợi ích khách hàng của ông ta. Nhìn xem,” cô chỉ vào tờ bản in.



NĂNG LƯỢNG CHO NHN DN

Do Chilton đăng

Hạ nghị sĩ Brandon Kleviger... Đã bao giờ nghe thấy tên ông ta chưa? Nhiều khả năng là chưa.

Và ông hạ nghị sĩ chịu trách nhiệm trông nom các cư dân dễ mến ở Bắc California muốn giữ một hành tung kín đáo nhiều hơn.

Không có vận may đó đâu.

Hạ nghị sĩ Klevinger là chủ tịch Ủy ban Các nhà máy điện Hạt nhân của tiểu bang, cũng có nghĩa là bom - ấy không, thứ lỗi cho tôi, là đô - dừng lại ở chỗ ông ấy trong vấn đề liên quan tới những món đồ bé nhỏ được gọi là lò phản ứng.

Và các bạn có muốn biết một điều thú vị về chúng không?

Không - đi chỗ khác ngay, các vị thích màu xanh. Mời đi chỗ khác mà than vãn! Tôi chẳng có gì khúc mắc với năng lượng hạt nhân cả; chúng ta cần đạt được độc lập về năng lượng (khỏi những phía có lợi ích ở bên kia đại dương tôi từng viết về rất nhiều). Nhưng thứ tôi kịch liệt phản đối là cái này: Năng lượng hạt nhân mất đi lợi thế nếu giá thành của nhà máy và năng lượng phải bỏ ra để xây dựng nó vượt quá những lợi ích đem lại.

Tôi được biết hạ nghị sĩ Klevinger tình cờ từng có vài chuyến đi chơi golf tới Hawaii và Mexico với “người bạn” mới quen của ông này, Stephen Ralston. Nào, thử đoán xem, các chàng trai cô gái? Ralston tình cờ lại tham gia chào thầu cho một cơ sở điện hạt nhân dự kiến xây dựng ở phía bắc Mendocino.

Mendocino… Một địa điểm thật đáng yêu. Và rất đắt đỏ để xây dựng. Đó là chưa nhắc tới chuyện dường như chi phí để vận chuyển điện tới nơi cần cũng sẽ rất lớn. (Một nhà thầu khác đã đề xuất một địa điểm rẻ tiền và hiệu quả hơn nhiều, nằm cách Sacramento chừng năm mươi dặm về phía nam). Song một nguồn tin đã rỉ tai với tôi về báo cáo sơ bộ của Ủy ban Hạt nhân, trong đó hé lộ rằng rất có thể Ralston sẽ được bật đèn xanh cho việc xây nhà máy ở Mendocino.

Liệu có phải Klevinger đã làm gì đó phi pháp hay sai lầm không?

Tôi không hề nói có hay không. Tôi chỉ đưa ra câu hỏi thôi.



“Ông ta đã dối trá từ đầu đến cuối,” TJ nói. “Chắc chắn là thế.”

Dẫu vậy, vào lúc này cô không thể tập trung quan tâm vào trò lừa bịp của Royce. Nói cho cùng, chẳng cần thiết phải gây áp lực với ông ta vào lúc này, vì chỉ một hai ngày nữa ông ta sẽ cuốn gói.

“Làm tốt lắm.”

“Chỉ cần hãy nhớ dấu chấm trên chữ j của tôi là được.”

Sau khi anh chàng rời đi, cô chăm chú nghiên cứu bản báo cáo của MCSO. Dance thấy hơi ngạc nhiên khi David Reinhold, chàng thanh niên nhiệt tình - người đã chơi trò đuổi bắt với cô tối qua - đã không đích thân cầm bản báo cáo tới.

Người gửi: Thanh tra Peter Bennington, Đội Điều tra Hiện trường, MCSO.

Người nhận: Kathryn Dance, đặc vụ, Cục Điều tra California - Bộ phận Tây.

Báo cáo về: Vụ án mạng ngày Hai mươi tám tháng Sáu tại nhà James Chilton, 2939 Pacific Height Court, Carmel, California.



Kathryn, dưới đây là kết quả kiểm kê.

Thi thể Greg Schaeffee.

Một ví hiệu Cross, bên trong đựng giấy phép lái xe California, thẻ tín dụng, thẻ thành viên AAA, tất cả đều mang tên Gregory Samuel Schaeffer.

325,52 đô la tiền mặt.

Hai chìa khóa xe Ford Taurus, biển kiểm soát California ZHG128.

Một chìa khóa phòng của phòng 146, nhà nghỉ Cyprus Grove.

Một chìa khóa xe BMW530, biển kiểm soát California DHY783, đăng ký dưới tên Gregory S. Schaeffer, 20943 Hopkin Drive, Glendale, CA.

Một vé gửi xe tại bãi để xe dài hạn ở LAX[1], phát hành ngày mùng mười tháng Sáu.

[1. Mã viết tắt của Sân bay Quốc tế Los Angeles.]

Nhiều hóa đơn thanh toán nhà hàng và siêu thị đủ loại.

Một điện thoại di động. Chỉ gọi tới các số máy địa phương: James Chilton, các nhà hàng.

Dấu vết trên giày, tương thích với vết đất cát tìm thấy tại các địa điểm của những cây thập tự trước.

Dấu vết ở móng tay không kết luận được.

Phòng 146, nhà nghỉ Cyprus Grove, đăng ký dưới tên Greg Schaeffer.

Quần áo và đồ vệ sinh cá nhân các loại.

Một chai Diet Coke 1 lít.

Hai chai rượu vang Robert Mondavi Central Coast Chardonnay

Đồ ăn Trung Hoa còn thừa, ba lần gọi.

Đồ tạp hóa các loại.

Một máy tính xách tay hiệu Toshiba và bộ dây nguồn (đã chuyển cho Cục Điều tra California; xem bản danh sách tang vật).

Một máy in Hewlett - Packard DeskJet.

Một hộp đạn kiểu 25 viên cỡ .38 Winchester loại đặc biệt, trong hộp còn 13 viên đạn.

Đồ văn phòng phẩm các loại.

Bản in nội dung Bản tin Chilton từ tháng Ba năm nay cho tới hiện tại.

Khoảng 500 trang tài liệu liên quan tới Internet, blog, đường dẫn RSS.

Những đồ vật thuộc sở hữu của Gregory Schaeffer tìm thấy tại nhà James Chilton.

Một máy quay kỹ thuật số Sony.

Một giá ba chân SteadyShot dành cho máy quay.

Ba cáp USB.

Một cuộn băng dính hiệu Home Depot.

Một khẩu súng ngắn Smith & Wesson, lắp 6 viên đạn cỡ .38 loại đặc biệt.

Một băng đạn lắp 6 viên đạn dự phòng nữa.

Xe Ford Taurus cho thuê của Hertz, biển kiểm soát California ZHG128, đậu cách nhà Chilton nửa khối nhà.

Một chai Vitamin Water vị cam, còn đầy một nửa.

Một hợp đồng thuê xe của Hertz, ghi tên người thuê là Gregory Schaeffer.

Giấy gói một chiếc Big Mac của McDonald.

Một bản đồ hạt Monterey, do Hertz cung cấp, không đánh dấu địa điểm (kết quả phân tích hồng ngoại âm tính).

Năm cốc cà phê rỗng, hiệu 7-Eleven. Chỉ có vân tay của Schaeffer.



Dance đọc bản danh sách hai lần. Cô không thể bực bội với kết quả làm việc của đội Điều tra Hiện trường. Chúng hoàn toàn chấp nhận được. Song không hề cung cấp bất cứ manh mối nào về địa điểm Travis Brigham đang bị nhốt. Hay nơi thi thể cậu thiếu niên bị chôn giấu.

Đôi mắt cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ, dừng lại ở chỗ nút thắt phình to, nơi hai thân cây độc lập dính làm một, rồi sau đó lại tiếp tục cuộc hành trình riêng rẽ hướng lên bầu trời.

Ôi, Travis, Kathryn Dance cảm thán.

Cô không thể kìm được ý nghĩ rằng mình đã mất cậu ta.

Và cuối cùng, cũng không thể ngăn được những giọt nước mắt tuôn rơi.