Bà Tuyết tận dụng cơ hội vàng quát con dâu:
- Mợ Hân! Mợ Phượng đã thề vậy rồi thì mợ còn cái cớ gì để không ra bệnh viện không? Người đâu! Lôi mợ Hân ra bệnh viện ngay cho bà!
- Cậu thách bố con thằng nào dám động vào vợ cậu đấy!
Cậu Hoan đứng chắn trước mặt vợ khiến người làm sợ hãi không dám chạm vào mợ. Hân định giả bộ khóc lóc rồi bất đắc dĩ bị người ta kéo đi, làm tăng tính chân thực cho vở kịch. Cô không lường trước được chồng lại ngoan cố bao bọc mình. Cô cảm động ôm cậu từ phía sau, mắt rưng rưng mọng nước. Cậu Hoan trìu mến xoa xoa bàn tay vợ, dịu dàng an ủi:
- Đừng sợ… có cậu ở đây rồi…
Hân áp mặt vào lưng chồng nở nụ cười ngọt ngào. Mợ Phượng thấy tình hình tiến triển theo hướng rất bất lợi cho mình thì vô cùng sốt ruột. Bà Tuyết cũng sốt ruột không kém, sao bà lại đẻ được thằng con trai đần độn thế cơ chứ? Bao công bà phụ hoạ cùng mợ Hân bị cậu chen vào làm hỏng chuyện rồi. Bà đang lo lắng không biết phải làm thế nào thì thấy mợ Hân không ôm cậu Hoan nữa, mợ bắt đầu giả bộ nôn khan tới tấp. Con dâu của bà có khác, thông minh hết sức. Mợ Phượng ghé tai bà thì thầm:
- Con Hân khốn khiếp! Triệu chứng rõ rành rành ra đấy còn dám chối! Bu nhất định không được để cậu Hoan mời thầy Thanh tới khám vì thầy ấy là chỗ thân quen của mợ Hân. Bu giúp con dụ cậu Hoan đưa mợ Hân ra bệnh viện, chuyện còn lại con lo.
Bà Tuyết vui vẻ gật đầu đi tới chỗ cậu Hoan. Cậu không biết mợ Hân giả bộ nên cậu lo lắng vô cùng, cậu vừa vỗ lưng cho vợ vừa quát tháo ầm ĩ:
- Tất cả tránh hết ra. Một lũ ác độc dồn ép vợ cậu đến đường cùng! Bọn vô lương tâm! Cậu ghét cả lũ! Thằng Lập đâu! Kêu thầy Thanh qua đây cho cậu!
- Cậu đừng nóng… bu xin… bu thương… bu sai rồi… giờ mợ nguy kịch thế này, thầy Thanh thì lại đang đi khám bệnh ở xa, gọi thầy tới sợ không kịp đâu. Cậu mau đưa mợ tới bệnh viện khám coi… mau mau lên… để lâu nhỡ mợ có mệnh hệ gì thì toi…
Tình thế nguy cấp nên cậu Hoan chẳng nghĩ được nhiều. Cậu bồng vợ ngồi ở ghế sau, Lập lái xe đưa vợ chồng cậu ra bệnh viện. Phúc cũng lái xe chở ông Tài, bà Tuyết và mợ Phượng theo sau. Đến bệnh viện, thấy mợ Hân mặt mày xanh xao, người ngợm rũ rượi, chẳng còn sức để chống đối mình, mợ Phượng cười thầm. Mợ lén lút gọi bác sĩ ra một góc riêng để nhờ vả:
- Dạo này sức khoẻ của em dâu em không tốt, thường xuyên bị nôn mửa thất thường. Cả nhà nghi nó có bầu, bác sĩ khám giúp em coi sao rồi thông báo tin vui cho cả gia đình nhé! Em cảm ơn bác sĩ ạ!
Thấy bác sĩ đồng ý, mợ Phượng vui đáo để. Mợ đi tới chỗ thầy Tài thương lượng:
- Nếu lát nữa khám xong, ra kết quả mợ Hân mang bầu rồi mợ ấy dám lật lọng rằng cái bầu trong bụng mợ ấy là của cậu Hoan thì mong thầy làm chủ cho con.
Ông Tài gật đầu. Nhưng ông biết chắc mợ Hân sẽ không lật lọng, vì ông tin mợ Hân. Ông cũng từng rất tin mợ Phượng. Có đợt nghe thằng Lập tám chuyện với thằng Phúc rằng mợ Phượng rất khó chịu vì ông định giao hết quyền quản lý sổ sách của xưởng gỗ lớn cho mợ Hân, ông còn gạt đi kêu tụi nó nói xàm. Bữa nay được chứng kiến tận mắt mợ vu khống em dâu, ông mới chợt ngộ ra tiền bạc và quyền lực có thể làm thay đổi một con người. Sau khi nhận được kết quả mợ Hân không có bầu, mợ Phượng không những không hối cải mà còn một mực khẳng định mợ Hân mua chuộc bác sĩ. Mợ làm loạn khiến ông Tài mất mặt quá chừng. Ông lôi mợ về nhà, vả cho mợ ba phát liên tiếp. Mặt mày mợ sưng húp lên rồi mà ông vẫn chưa hạ hoả, ông nổi điên quát tháo ầm ĩ:
- Thứ mất nết! Chỉ có mỗi việc ở nhà làm mợ lớn, sung sướng hưởng thụ cuộc sống giàu sang thôi mà cũng không yên, cứ phải bày kế hãm hại em dâu mới chịu cơ!
- Thầy ơi! Con bị oan thầy ơi! Con không hề hãm hại nó… chắc chắn chuyện này có uẩn khúc.
Mợ Phượng khóc lóc nức nở, ông Tài lớn tiếng mắng:
- Uẩn khúc cái con khỉ! Già đầu rồi còn thích làm loạn! Hết khôn dồn đến dại hả? Tôi mệt rồi, tôi không muốn ở đây nói mấy lời xàm xí với mợ nữa! Một là giờ mợ ngoan ngoãn quỳ gối xin lỗi tất cả mọi người như mợ đã hứa. Hai là mợ dọn đồ cút xéo khỏi nhà tôi!
Mợ Phượng không nỡ rời xa vinh hoa phú quý nên mợ chấp nhận chịu nhục. Đợi mọi người tập trung đông đủ ở sảnh lớn, mợ ngậm đắng nuốt cay quỳ xuống xin lỗi thầy Tài, xin lỗi bu Tuyết, xin lỗi cậu Hoan. Thời khắc đối diện với mợ Hân, ngước lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của nó, mợ chỉ muốn cào cấu cắn xé nó thành trăm mảnh, nhưng mợ vẫn phải kiềm nén cơn giận để nói:
- Hân! Mợ xin lỗi em!