Tiến ức suýt thổ huyết. Lập châm biếm hơi ngoa, chứ thực ra mắt Tiến không đến nỗi ti hí như mắt lươn và nó cũng thuộc dạng cao to vạm vỡ, khiến em Trà say mê điêu đứng. Nghe Lập gọi mợ Hân bằng cái tên Hến hồi nhỏ, Tiến lạnh hết cả sống lưng. Hoá ra thằng Lập giả mê trai để hú hí với mợ Hân. Trình nó cũng cao ghê ta, giả vờ giả vịt mà y như thật, còn khiến ai đó vì ghen với nó mà cho nó tiền đi du học. Thằng này đúng là khôn hết phần thiên hạ. Cũng phải thôi! Không khôn sao lọt được vào mắt xanh của mợ Hân? Mợ ngọt ngào nói với nó:
- Dạ. Anh yêu của em nói rất phải, có trách thì về quê trách bu anh ý, ai kêu bu đẻ khéo quá cơ!
- Cục cưng của anh dễ thương quá trời quá đất luôn. Anh thưởng cho nhá!
Lập véo má mợ Hân rồi hùng dũng cởi áo ngoài vứt xuống đất, lôi mợ đi vào sâu trong hang. Khi hai người ở vị trí khuất tầm mắt của Tiến, Hân mở nắp chiếc gùi tre, lấy từ bên trong một chiếc váy màu vàng chanh giống hệt chiếc váy mình đang mặc, vo tròn rồi nhờ Lập ném ra chỗ gần cửa hang đá, nơi mà Tiến có thể nhìn thấy rõ ràng. Hành động đó khiến thằng Tiến cồn cào hết cả ruột gan. Mặc dù bây giờ nó không trông thấy mợ và Lập, nhưng thử hỏi một nam, một nữ, ban ngày ban mặt ở sâu trong hang, nam cởi áo, nữ cởi váy thì còn gì để mà nói nữa đâu? Nó đang định chui vào trong bắt quả tang thì nghe giọng mợ Hân ỏn ẻn:
- Anh Lập! Hình như có tiếng bước chân! Có người theo dõi mình hay sao ý!
- Không sợ đâu em yêu ạ, anh cầm đá sẵn rồi, đứa nào mà xông vào đây anh đập chết bà nó luôn.
- Eo ui! Làm như thế phải tội chớt. Thôi anh ạ, đừng đập nó làm gì, để em cho nó liều thuốc cho nó bị ngơ vĩnh viễn luôn cho nó nhân từ.
- Ừ. Ý tưởng của em hay đấy! Anh sẽ trói nó như trói gà, còn em nhét thuốc vào miệng nó.
Hân và Lập chém gió ầm ầm làm Tiến sợ run người, nó không có gan để bước vào trong. Đứng bên ngoài, nó nghe mợ Hân nhõng nhẹo:
- Em lại chẳng nghe thấy gì nữa. Hình như chả có ai đâu anh ạ. Chắc là em thần hồn nát thần tính thôi. Anh muốn làm gì thì làm nhanh lên, cơ mà phải nhẹ nhàng thôi, kẻo ảnh hưởng tới bảo bối của tụi mình.
- Ừ. Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng. Nốt lần này chắc đợi em đẻ xong vài tháng tụi mình hẵng hẹn hò tiếp. Chứ từ ngày có chửa anh thấy da dẻ em càng ngày càng mỡ màng. Nhìn em cứ phơi phới như nắng xuân thế này anh sợ anh chỉ cố gắng được một lần, sang lần sau nhỡ anh kiềm chế không nổi, hung hãn quá lại hại đến con.
- Em đồng ý. Sự an toàn của con là trên hết anh ạ. Vậy đợi em đẻ xong vài tháng thì tụi mình hẹn hò tiếp.
- Ừ, anh thương Hân của anh quá cơ! Lại đây anh thưởng nào! Moa! Moa! Moa! Chụt! Chụt! Chụt!
Cái giọng điệu của Lập khiến Tiến buồn nôn quá chừng. Đợi mợ Hân và Lập mải mê vui đùa sung sướng nó mới dám rón rén lấy cành cây khô khều áo của Lập và váy của mợ Hân ra ngoài, sau đó sung sướng ôm vật chứng đem về báo cáo mợ Phượng. Biết chắc thằng Tiến đã rời khỏi, Hân lấy trong chiếc gùi tre một chiếc áo khác giống hệt chiếc áo Tiến đã lấy đi đưa cho Lập mặc, đồng thời cô cũng bảo Lập quay người để cô thay một chiếc váy khác hình hoa oải hương. Hân gấp chiếc váy màu vàng chanh vừa thay ra đặt vào gùi, sau đó bẻ hoa chuối đặt lên trên rồi đậy nắp gùi. Xong xuôi, Hân hỏi Lập:
- Ban nãy hét nhiều quá có đau họng không?
- Không mợ ạ, có mấy khi đâu. Cơ mà âm vực con khi ấy nam tính ghê không mợ?
Lập hồ hởi hỏi, Hân tủm tỉm nhận xét:
- Cũng nam tính hơi ghê.
- Con thấy mình cũng có tố chất diễn viên mợ ạ. Nghe như mợ với con yêu nhau thật ý nhờ? Cậu Hoan mà nghe thấy chắc cậu bóp chết con mất. Thôi, con đi kiếm phong lan cho ông Tài đây, mợ về cẩn thận ạ.
Lập chào Hân, Hân cũng cười cười chào Lập rồi đi thẳng về nhà. Trà nhắn tin báo cáo với Hân nó đã lén vứt chiếc điện thoại của Tiến vào phòng mợ Phượng rồi. Lúc về Tiến chỉ nghĩ nó làm rơi điện thoại trong phòng mợ thôi chứ không nghi ngờ gì cả. Hân khẽ mỉm cười. Đúng như Hân dự tính, cô vừa đi vào vườn đào, còn chưa kịp lên nhà thì đã bị mợ Phượng chặn đường xỉa xói:
- Bữa nay mợ Hân đi hái lá thuốc về sớm quá ha!
Hân làm bộ bối rối, cô sai em Lài cất chiếc gùi tre lên nhà cho mình rồi ấp úng trả lời:
- Dạ… cũng… cũng hơi… hơi… sớm ạ.
Mợ Phượng bĩu môi cười khẩy. Thằng Tiến bảo mợ rằng mợ Hân và thằng Lập bàn nhau đợi mợ Hân đẻ xong vài tháng hai người mới hẹn hò tiếp nên nếu mợ muốn bắt quả tang mợ Hân ngoại tình một lần nữa e rằng phải đợi hơi lâu. Bởi vậy ngày hôm nay đối với mợ chính là cơ hội vàng. Tuy Tiến không quay được clip nhưng chính miệng mợ Hân đã thừa nhận bảo bối trong bụng mợ ấy là của thằng Lập. Mợ Phượng chỉ cần biết chắc chắn thế là đủ rồi. Bây giờ khoa học phát triển, mợ Hân dám nói dối rằng cái bầu là của cậu Hoan thì mợ sẽ lôi mợ Hân đi xét nghiệm ADN bằng được. Chưa kể mợ còn nắm trong tay cái váy của mợ Hân và cái áo của thằng Lập. Người trong biệt phủ này ai mà không nhận ra váy áo của hai người đó? Mợ nhìn mợ Hân một lượt từ đầu tới chân rồi tủm tỉm hỏi:
- Tôi thấy con Hạnh bảo lúc đi làm mợ mặc cái váy màu vàng chanh cơ mà, sao lúc về lại mặc váy hình hoa oải hương thế? Hay là vào rừng hú hí với thằng nào, bị lấy trộm váy nên mới phải thay váy khác?
Hân liếc thấy bu Tuyết cũng đang đi vào vườn đào, biết thừa mợ Phượng cố ý mời bu qua, cô tỏ vẻ run sợ. Mợ Phượng nom em dâu như vậy thì đắc chí ghê lắm, mợ cố tình chọc ngoáy:
- Hên cho mợ là còn mang váy để thay đấy, chứ mà cởi truồng về nhà thì thích phải biết, mợ Hân nhỉ?
- Đâu… đâu có đâu mợ… váy em bị dính nhựa hoa chuối nên em mới phải thay đồ…
Nghe mợ Hân lúng túng giải thích, mợ Phượng cao hứng vô cùng. Hân ơi là Hân! Đến giờ phút này nhẽ ra Hân phải biết đường mời Phượng tới phòng riêng, thú nhận tội lỗi và xin Phượng giữ kín cái chuyện ngoại tình bẩn tưởi kia cho Hân chứ ai lại già mồm bao biện như thế? Hân dại quá! Dại thật sự! Dại lắm luôn! Hân càng cố giãy giụa thì Hân càng nghẻo sớm thôi, Hân à!