Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 34

Hai thành viên mới gia nhập đã xua tan sương mù bủa vây Thẩm gia mấy ngày nay, tâm tình Tri Nhạc cũng tốt lên.
Hiếm khi Thẩm Trình không vào phòng làm việc mà ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách đọc báo cáo.


Tri Nhạc dẫn theo hai bé cún chạy qua chạy lại giữa trong nhà và ngoài vườn. Nói cũng kỳ, vừa đến thì hai nhóc này đã thân với Tri Nhạc rồi, dù cho mấy người bên chị Lưu dịu dàng chăm bẵm, còn cho ăn cho uống, nhưng cũng không được yêu thích bằng Tri Nhạc


Tri Nhạc đi đâu, hai đứa cũng lắc mông vội vã đi theo đó
“Em rất được chó yêu thích nha.” Tri Nhạc đắc ý.


“Bọn nó còn chưa có tên đâu ạ.” Chạy nửa ngày, người cùng chó đều thấm mệt, cuối cùng cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, Tri Nhạc ôm cún ngồi trên thảm: “Anh trai, đặt cái tên, cho bọn nó đi.”
Thẩm Trình dựa lưng ra ghế, rũ mắt, vẻ mặt lười biếng, “Cậu cứ tùy ý.”


Tri Nhạc không quấy rầy Thẩm Trình nữa, tự mình suy nghĩ.


Ở quê đặt tên cho chó mèo rất tùy tiện, cứ lấy cái tên nào thuận miệng mà thấy hợp là được, gì mà Tiểu Hoàng, Đại Bạch, Hắc Hắc, Meo Meo… Đặc biệt hơn thì có đám trẻ con, xem hoạt hình xong, tự nhiên nổi hứng, gọi Ultraman, heo Peppa linh tinh. Tên cũng chỉ là cái danh hiệu thôi mà.


Tri Nhạc nghĩ không lâu lắm, rất nhanh hai mắt đã lóe sáng, quyết định xong rồi.
“Mày tên Tiểu Nhạc, mày tên Tiểu Trình.”
“Nhạc trong Tri Nhạc, Trình trong Thẩm Trình.”
Mắt Thẩm Trình khựng lại, ngẩng đầu: “Đổi tên khác.”


“Vì sao?” Tri Nhạc khó hiểu: “Vừa hay có hai con, vừa hay, rất giống tên của, chúng ta, không hay ạ?”
“… Giống chỗ nào?” ánh mắt Thẩm Trình lướt qua nhìn hai con chó con.


Hôm nay hai nhóc cún này hưng phấn quá thể, chạy điên cuồng trong sân, mệt liệt người, bây giờ đang ngoan ngoãn ghế bên chân Tri Nhạc, không thèm nhúc nhích.         
“Nhóc này rất trắng, giống em, nhóc này đen hơn chút, giống anh đó.” Tri Nhạc nghiêm túc giải thích.
Thẩm Trình:……


Thẩm Trình không đen, da hắn thuộc màu da khỏe mạnh của đàn ông bình thường, thậm chí so với mấy tên khác còn trắng hơn chút. Nhưng mà so sánh với Tri Nhạc thì đúng là “đen”, da Tri Nhạc trời sinh đã trắng, lại ở trong nhà quanh năm, dù là khi ở quê cũng ít khi phải phơi mưa phơi gió, da căng bóng trắng nón, có thể so bì với mấy bé gái luôn.


Samoyed toàn thân trắng như tuyết, Alaska thì lông xám, nhìn ngoại hình thì cũng khá là…hợp.
“Đổi.” Thẩm Trình lời ít mà ý nhiều.
Tri Nhạc nghĩ một lúc, nói: “Không thì, trắng gọi là Tiểu Trình, xám gọi là Tiểu Nhạc?”
Mày Thẩm Trình giật giật, tròng mắt đen kịt nhìn Tri Nhạc chằm chằm.


“Vẫn không được ạ?” Tri Nhạc hiểu tại sao lại không được, cũng không nghĩ ra được cái tên khác, có thể gọi là bé Trắng bé Xám, nhưng cậu muốn gọi Tiểu Nhạc, Tiểu Trình hơn.
“Hay là, anh đặt tên đi.” cuối cùng Tri Nhạc nói.


Thẩm Trình nhéo vùng da giữa mày, Tri Nhạc ngồi trên thảm, cùng hai nhóc cún ngẩng đầu, nhìn Thẩm Trình, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong và tin tưởng.
Thẩm Trình nhéo nhéo giữa mày, Tri Nhạc ngồi ở thảm thượng, cùng hai chỉ tiểu cẩu cùng nhau ngẩng đầu, nhìn Thẩm Trình, trong mắt tràn ngập chờ mong cùng tín nhiệm.


Thẩm Trình duỗi hai chân, nhìn chăm chú và màn hình máy tính bảng trên đùi.
Vài phút sau ——
“Được rồi.” Thẩm Trình nói: “Cậu thích đặt tên là gì thì đặt thế ấy.”
Tri Nhạc phản ứng lại, cười rộ lên.


“Vẫn là hai cái tên kia hay mà. Hi hi.” chợt cậu giương mắt lên: “Anh không, nghĩ ra gì đúng không.” nói đoạn cậu cúi đầu nhìn cún con: “Từ hôm nay trở đi, em là Tiểu Nhạc, em, là Tiểu Trình, phải ngoan đó nha.”


Tiểu Nhạc và Tiểu Trình được đặt tên, cọ cọ lên mu bàn chân của Tri Nhạc, chấp nhận tên mới.
Thẩm Trình khẽ mím môi, thôi, việc gì phải so đo một cái tên, cậu vui là được.
Đôi cún vẫn vui đùa liên tục đến năm giờ chiều, thẳng đến tối, lúc này mới ngủ.


Tri Nhạc chơi thì chơi, đến tối vẫn không quên viết nhật ký, tối đó cậu ngồi trong phòng làm việc viết nhật ký, đợi Thẩm Trình xong việc thì cùng nhau ra khỏi phòng.
Tiểu Nhạc Tiểu Trình đã sớm nằm trong cái ổ ấm áp của chúng nó ngủ khò khò.


Tri Nhạc xuống tầng cùng Thẩm Trình, lập tức đi về phía phòng ngủ của cậu, Thẩm Trình lại chợt đứng lại.
“Sao thế ạ?” Tri Nhạc hơi mệt, nhìn trái nhìn phải, nhận ra họ dừng chân ở cửa phòng Thẩm Trình.
“Tôi tới nơi rồi,” Thẩm Trình nói: “cậu về phòng mình đi.”


Một lát sau Tri Nhạc mới phản ứng lại: “Ơ? Không ngủ cùng nhau ạ?”
Mấy hôm nay tối nào Thẩm Trình cũng vào ngủ cùng Tri Nhạc, Tri Nhạc thích lắm, cũng quen rất nhanh. Nhưng hiển nhiên, Thẩm Trình chưa quen.


Trước đó, Thẩm Trình chưa bao giờ chung giường với người khác, cho nên không thể so sánh, nhưng chẳng cần so sánh cũng có thể kết luận rằng Tri Nhạc thực sự không phải một người “bạn giường” tốt. 
Vì sao một người ban ngày nhìn ngoan ngoãn quy củ như thế, sau khi ngủ lại thành một người khác vậy.


Tư thế ngủ của Thẩm Trình rất tốt, một khi đã ngả lưng thì gần như có thể duy trì một tư thế đến hừng đông, ngủ như chết. Tri Nhạc lại có thể đổi vô số tư thế.
Lật người thì cứ lật đi, tại sao lại cứ thích ôm người khác ngủ?


Dù Thẩm Trình có đẩy thế nào, gạt thế nào, Tri Nhạc đều có thể lặng lẽ quấn lấy hắn, từ tư thế và thần thái quen thuộc kia, hiển nhiên trước kia cậu từng có thói quen ôm mấy thứ như gấu bông để ngủ.
Tuy nhiên, Thẩm Trình không phải gấu bông.


Thậm chí hắn còn hơi chán ghét việc đụng chạm tay chân.
Kiên nhẫn nhiều ngày như vậy đã đến giới hạn rồi, về mặt tinh thần cũng đến cực hạn.
“Nhưng em, muốn ngủ cùng anh cơ.” Tri Nhạc nói: “Người anh ấm lắm, ôm, rất thoải mái.”
Thẩm Trình nói: “Ngày mai mua cho cậu con gấu bông.”


Tri Nhạc lại lắc đầu. Cậu cũng đâu thích gấu bông đến vậy, cái ở nhà là ông nội mua cho cậu lúc nhỏ, ôm chán rồi, giờ vẫn để không.
“Thật sự không thể ngủ, cùng nhau ạ?”
Thẩm Trình gật đầu.


Tri Nhạc hơi há mồm, lại nghe Thẩm Trình nói: “Tôi mệt lắm, muốn ngủ một giấc thật ngon, được không?” Hắn không xấu tính đuổi người thẳng thừng không chút lưu tình như trước, nhưng giọng nói bị kìm xuống, còn có thể nghe ra chút không kiên nhẫn.
Tri Nhạc cảm nhận được ngay.


Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, ban đầu còn có chút khó hiểu, nhưng dần dần, cậu như ngộ ra, “Bởi vì em, nên mấy ngày nay anh, đều không được ngủ ngon.”
Tri Nhạc nhẹ giọng nói: “Xin lỗi anh.”


Dưới ánh đèn, Thẩm Trình cao hơn Tri Nhạc nửa cái đầu, hắn hơi rũ mắt, ánh mắt bao trọn khuôn mặt Tri Nhạc, cùng với đôi mắt ngoan ngoãn mà áy náy của cậu.
Thẩm Trình yên lặng một hồi lâu.


Hai người lẳng lặng đứng, bóng đêm yên tĩnh, tựa như nghe được tiếng hô hấp của nhau. Thẩm Trình quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía cuối của hành lang dài.


“Cậu không làm gì sai,” sau một lúc lâu, Thẩm Trình mở miệng, giọng vẫn hơi kìm nén, nhưng không còn thiếu kiên nhẫn nữa, hắn nói: “Tôi vốn dễ mất ngủ như thế đấy.” Ngủ cùng Tri Nhạc, đúng là có ảnh hưởng, nhưng nguyên nhân thực sự vẫn là tại hắn.


Tri Nhạc nhẹ nhàng chớp mắt, tựa như đang phán đoán đúng sai.
“Không cần nói xin lỗi nữa,” Thẩm Trình nói: “làm sai thì nên xin lỗi, nhưng không cần chuyện gì cũng nói xin lỗi.”
Mắt Tri Nhạc lộ vẻ mờ mịt.
“Ít nhất ở trước mặt tôi, không cần nói nữa.” Thẩm Trình nói: “Hiểu không.”


Tri Nhạc hiểu chun chút, cũng có điều chưa rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nói rõ rồi, nhớ rồi.
Thẩm Trình lại nhìn Tri Nhạc trong chốc lát, nói: “Đi ngủ đi,” dừng một chút, lại nói: “Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ về nó nữa, cùng đừng sợ nữa.”
Tri Nhạc vâng một tiếng.


Thẩm Trình chỉ về phía trước, ý bảo Tri Nhạc có thể về phòng rồi, hắn xoay người, mở cửa phòng.
Tri Nhạc không rời đi ngay, vẫn đứng đó, nghĩ một lát, chưa từ bỏ ý định mà mở miệng nói: “Thật ra, em còn, hơi sợ…”


Thẩm Trình quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Giang Tri Nhạc, cậu học cách nói dối từ bao giờ thế? Tôi phải mách ông nội cậu.”
Tri Nhạc:……!
Tri Nhạc lập tức nói: “Em sai rồi.”
Cậu chợt chạy đi nhanh như chớp, trong lúc hốt hoảng còn quay đầu hô một câu: “Tuyệt đối không được, mách ông nội nhé.”


Thẩm Trình nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy trốn, nhéo nhéo phần da giữa lông này, khóe miệng cong lên.