“Chuyện gì đây?”
Chị Lưu cùng nhóm công nhân chạy ra đến nơi, nhìn thấy hiện trường trước mắt, không khỏi trợn mắt há mồm.
Hai mắt đen sâu thẳm của Thẩm Trình lạnh lùng quét mắt một vòng nhìn mọi người, ai nấy đều thấy rùng mình.
Thẩm Trình ôm Tri Nhạc, hai chân cậu nhũn ra, đứng không vững, Thẩm Trình lia mắt nhìn tài xế một cái, ý bảo ông giải thích mọi chuyện cho phía chị Lưu, sau đó hắn bế Tri Nhạc lên, bỏ lại đám người, đi vào trong nhà.
Thẩm Trình đưa Tri Nhạc lên thẳng phòng ngủ ở tầng hai, đặt cậu xuống ghế sofa trong phòng, đóng cửa lại, rồi hắn quay lại trước ghế, thấp giọng nói: “Được rồi, không sao rồi.”
Thẩm Trình chậm rãi bỏ cái áo khoác ra.
Gương mặt Tri Nhạc lộ ra, trên mặt vẫn đầy vẻ kinh sợ, hai mắt mở thật to nhìn Thẩm Trình.
“Đừng sợ, an toàn rồi, không có chuyện gì nữa.”
Thẩm Trình quỳ một gối xuống đất, ngồi xổm trước mặt Tri Nhạc, chăm chú nhìn cậu, để Tri Nhạc nhìn mình: “Là tôi, Thẩm Trình đây.”
Tri Nhạc còn đang phát run, cả người run lên theo biên độ nhỏ, môi cùng sắc mặt trắng bệch như tuyết, trong mắt đong đầy vẻ hoảng sợ, tròng mắt bất an đảo quanh, cố gắng nhìn vào mặt Thẩm Trình.
“Anh… trai?” giọng cậu rất nhỏ rất nhỏ.
“Đúng rồi, là tôi. Tôi ở đây, không có chuyện gì hết, đừng sợ.”
Môi Tri Nhạc run rẩy, trừ lúc vồn vã kêu loạn xạ lúc bị A Kiện kéo ra, cậu không phát ra âm thanh gì nữa. Không thét chói tai, cũng không khóc thút thít, giờ cũng không khóc quấy, chỉ phát run, bình tĩnh nhìn Thẩm Trình chằm chằm.
Thẩm Trình biết Tri Nhạc đang nhận ra hắn, nên không nhúc nhích.
Một lát sau, Tri Nhạc ngồi trên ghế sofa, vươn tay, ôm lấy cổ Thẩm Trình, ôm hắn thật chặt. Cậu vẫn không khóc, không quấy, chỉ có đôi tay ôm lấy Thẩm Trình thật chặt.
Tư thế hay lực đều khiến người khác khó chịu, nhưng Thẩm Trình không động đậy, cứ để Tri Nhạc ôm, cũng phối hợp vươn tay, đặt lên lưng Tri Nhạc.
Mặt trời ngoài cửa sổ ngả về phía tây, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Cửa được gõ nhẹ.
Tri Nhạc vùi mặt trên vai Thẩm Trình, không nhúc nhích, giống như đã ngủ. Thẩm Trình nhẹ giọng để người vào.
Chị Lưu đẩy cửa ra, đứng ở cửa, vẻ mặt bất an.
“Thẩm tiên sinh.” Chị Lưu nhìn tình cảnh trong phòng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Giang tiên sinh có cần giúp không ạ?”
Chị mang theo hòm thuốc, còn cả mấy thứ như cốc nước, khăn lông nữa.
Được Thẩm Trình đồng ý, chị Lưu vào phòng, đứng cạnh sofa, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Giang tiên sinh, uống miếng nước đã, hoặc đi tắm rửa, được không?”
Tri Nhạc giằng co với A Kiện cũng mồ hôi mướt mải, nghe chị Lưu nói thế, cậu càng ôm Thẩm Trình chặt hơn, đầu dụi dụi, ghé sát vào cổ Thẩm Trình.
Chị Lưu lại nói thêm mấy câu, Tri Nhạc không đáp lại gì hết, vẫn ghé lên đầu vai Thẩm Trình không nhúc nhích.
Chị Lưu bất đắc dĩ, đành đến gần hơn, hơi khom người, kiên nhẫn ôn tồn khuyên nhủ: “Tiểu Giang tiên sinh, hay là thay quần áo đi, kẻo bị cảm.” nói xong chị duối tay kéo tay Tri Nhạc.
Ai ngờ vừa mới đụng đến tay Tri Nhạc, cậu lại như quá mức sợ hãi, vội vung tay lên, trong miệng khẽ nức nở.
Thẩm Trình vội đè Tri Nhạc lại, vỗ vỗ lưng cậu: “Là chị Lưu, đừng sợ.” Dừng một lát, hắn nói tiếp: “Không muốn thì thôi, không thay.”
Chị Lưu nhìn Thẩm Trình, hắn khẽ lắc đầu, chị Lưu hiểu ý, đề đồ xuống, chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi chị chú ý tới tay Thẩm Trình, nhẹ giọng hỏi: “Thẩm tiên sinh, vết thương của ngài có cần…”
Trên bàn tay Thẩm Trình đặt trên lưng Tri Nhạc, trong lúc đánh nhau dùng quá nhiều sức, khớp xương đã bị trầy da, rớm máu.
Thẩm Trình lắc đầu, chị Lưu đành rời đi, đóng cửa lại.
Thẩm Trình giữ nguyên tư thế, đợi một lát, hắn chậm rãi cửa động cánh tay cùng thân thể, từ từ thay đổi tư thế, sau đó nắm lấy bả vai Tri Nhạc, đẩy nhẹ.
Tri Nhạc lập tức siết chặt tay.
“Tôi không đi đâu hết.” Thẩm Trình dán môi gần tai Tri Nhạc, tiếng nói nhỏ mà nhẹ: “Nhưng chân tôi đã tê rần rồi.”
Cánh tay Tri Nhạc dần buông ra.
Thẩm Trình thở ra một hơi, Tri Nhạc khôi phục dáng ngồi, ngồi trên ghế sofa, hai mắt vẫn nhìn Thẩm Trình.
Thẩm Trình cũng nhìn Tri Nhạc, lấy cốc nước qua, đưa tới bên miệng Tri Nhạc: “Cậu cần phải uống nước.”
Tri Nhạc nắm lấy tay Thẩm Trình, uống chầm chậm.
Thẩm Trình vào phòng tắm, thấm nước vào khăn, trở lại bên ghế, vẫn nửa ngồi, lau mặt lau tay cho Tri Nhạc. Động của hắn không thuần thục lắm, nhưng rất cẩn thận, cũng rất nhẹ nhàng.
Tri Nhạc dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng hết run.
“Ngủ một lát nhé?” Thẩm Trình nói: “Cơm chiều xong xuôi sẽ gọi cậu.”
Thẩm Trình đỡ Tri Nhạc dậy, Tri Nhạc không từ chối, ngoan ngoãn lẳng lặng đi theo Thẩm Trình, tùy ý để Thẩm Trình giúp cậu cởi áo khoác và giày, nằm lên giường.
Thẩm Trình ấn một cái nút trên đầu giường, tấm rèm chậm rãi khép lại, ánh sáng bị thay thế bởi bóng tối, Thẩm Trình bật cái đèn tường nhỏ, ngồi xuống bên mép giường.
“Ngủ đi.”
Tri Nhạc rất mệt rất mệt, rất nhanh đã nhắm mắt lại.
Cảnh sát tới rất nhanh, tới cùng còn có Chu Huy cùng luật sư của Thẩm thị, còn có cả quản lý phụ trách khu nhà, mọi người đều vội vã tới, đứng trong phòng khách Thẩm gia.
Thẩm Trình đợi Tri Nhạc ngủ, để lại người canh ngoài cửa phòng, sau đó chậm rãi bước xuống nhà.
Thẩm Trình chưa thay quần áo, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, tóc hơi loạn, vài sợi lòa xòa trước trán, để lộ gương mặt lạnh lùng. Hắn vừa đi vừa xắn tay áo, nhíu mày, che bớt mấy vết máu. Thẩm Trình tiện tay lấy tờ giấy, lau vết máu trên mu bàn tay, vo viên lại, ném vào thùng rác.
Mọi người nhìn chăm chú vào Thẩm Trình đang đi tới.
Thẩm Trình trẻ hơn những người đang ở đây, lại có thể khiến họ cảm nhận được sự áp bách vô hình, đặc biệt là mấy người thuộc ban quản lý, tiết trời tháng ba, gần như đều toát mồ hôi lạnh, không chỉ vì thân phận của Thẩm Trình —— bọn họ đã xem qua video theo dõi, quyền cước cùng vẻ tàn nhẫn lúc đó của Thẩm Trình, dù cách một cái màn hình vẫn khiến người ta không rét mà run.
May tên A Kiện kia chỉ bị đánh đến độ bất tỉnh rồi thôi, nếu không thì không biết sẽ còn như thế nào.
“Mời ngồi.”
Thẩm Trình rất khách khí với cảnh sát, cũng rất phối hợp. Vấn đề nào có thể trả lời hắn đều đáp cụ thể.
Sau màn hỏi đáp, người phụ trách khu nhà vội nói: “Thẩm tiên sinh, người phụ trách của công ty xanh hóa đã ở bên ngoài cổng rồi, muốn gặp ngài cùng Tiểu Giang tiên sinh một chút, ngài xem…”
Lần này xảy ra chuyện chỗ quản lý không trốn được trách nhiệm, đơn vị quản lý của đầu sỏ gây tội A Kiện càng không trốn được việc bị truy cứu trách nhiệm pháp luật. Chứng nhận tư cách hành nghề của A Kiện cùng mấy giấy tờ khác như giấy khám sức khỏe đều không có vấn đề gì, ngày thường tuy tính tình cũng không phải ai cũng ưa nhưng cũng không có tiền án, ai ngờ lần này y lại to gan làm ra chuyện này, nếu không phải vừa lúc Thẩm Trình về sớm thì quả thực là không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Người phụ trách của công ty xanh hóa hy vọng có thể gặp Tri Nhạc và Thẩm Trình một lần, để giải thích, mà cũng để tạ lỗi.
“Không gặp.” Thẩm Trình nghe xong, từ chối thẳng, lạnh lùng nói: “Động vào người của tôi, không có lời xin lỗi nào đáng nói.”
Đây là không cho bất cứ đường nào để hòa giải riêng. Quản lý khu nhà thân ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ đành lau mồ hôi, không dám nhắc lại nữa.
Thẩm Trình phối hợp với cảnh sát xong, ra hiệu cho Chu Huy và luật sư, hai người nọ đứng dậy, nói: “Ngài cảnh sát, mời sang bên này nói chuyện.”
Chuyện kế tiếp Thẩm Trình không tham dự nữa.
Tiễn cảnh sát đi, những người khác cũng lục tục rời đi, bấy giờ trời đã tối, vầng trăng rằm treo trên bầu trời đêm, yên lặng rọi sáng nhân gian.
Thẩm Trình tắm xong, thay quần áo, đẩy cửa vào phòng Tri Nhạc.
Giấc này Tri Nhạc ngủ rất sâu, ánh đèn ấm áp chiếu lên mặt cậu. Khi cậu ngủ thì không thấy vẻ hoảng sợ lúc nãy nữa, giống như chuyện bất trắc hôm nay chưa từng xảy ra.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trình nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của Tri Nhạc, lặng lẽ an nhàn, giống như một thiếu niên chưa từng chịu khổ, chưa gặp chuyện xấu, không rành thế sự vậy.
Thẩm Trình chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của Tri Nhạc, trên mặt hắn hiện vẻ hối hận.
Đáng ra ban đầu khi hắn nhận thấy có điểm không đúng thì nên cẩn thận hơn. Hôm nay hắn sơ ý, cũng chỉ thoáng nhìn qua A Kiện, hơn nữa quá mức yên tâm với trị an trong nhà, chỉ nghĩ vất vả lắm Tri Nhạc mới có được một “người bạn”, ít nhất nên đợi hắn tự mình xác nhận rồi hẵng đưa ra kết luận…
Sáng nay lòng hắn vẫn nhộn nhạo không yên, cuối cùng cứ về sớm trước đã, định tự mình gặp A Kiện.
May mà hắn đã trở lại.
Vốn Thẩm Trình lên đây để gọi Thẩm Trình dậy ăn cơm, thấy Tri Nhạc ngủ say thì không lên tiếng nữa. Khi nào cậu dậy mà đói thì lại nấu cho cậu.
Một tay Tri Nhạc để bên ngoài, lộ ra một đoạn cổ tay trắng mịn. Thẩm Trình vươn tay, định để tay vào chăn giúp Tri Nhạc, Tri Nhạc đang say ngủ bỗng choàng tỉnh.
Ngay khi Thẩm Trình nắm lấy cổ tay Tri Nhạc, cậu bỗng bừng tỉnh, giống như bị đụng vào công tắc nào đó, tránh ra theo phản xạ có điều kiện, vung tay thật mạnh, sau đó cũng rụt người lại, mắt lộ vẻ hoảng sợ.
“Là tôi.” Thẩm Trình lập tức giơ tay lên, bày tư thế vô hại, “Đừng sợ, là tôi.”
Tri Nhạc thở hổn hển, chớp chớp mắt, thấy rõ hắn, dần bình tĩnh lại.
“Trời tối rồi, cơm cũng xong rồi.” Thẩm Trình buông tay, hỏi: “Bây giờ ăn nhé?”
Tri Nhạc rụt người vào giữa giường, lắc đầu.
“Không đói, hay không muốn ăn?” Thẩm Trình kiên nhẫn hỏi.
Tri Nhạc vẫn chỉ lắc đầu.
“Hay là để người đưa cơm lên đây?” Thẩm Trình ngồi xuống mép giường, nghĩ nghĩ, nói với Tri Nhạc: “Ăn uống trong phòng ngủ không phải thói quen tốt, nhưng thỉnh thoảng làm thế một lần cũng không sao.”
Cuối cùng Tri Nhạc cũng mở miệng: “Không đói.” giọng nói còn mang theo chút khàn khàn khi mới tỉnh ngủ, ngữ khí lại trầm thấp hơn bao giờ hết.
Thẩm Trình không khuyên nhủ thêm, nói được, rồi hắn nói tiếp: “Vậy ngủ tiếp đi. Nếu nửa đêm đói bụng thì lại ăn.”
Tri Nhạc ngây ngốc nhìn Thẩm Trình, trong mắt phản chiếu ánh đèn trên tường, giống như hai vì sao sáng rơi từ trên trời đêm xuống, một lát sau, cậu nhẹ giọng nói: “Xin lỗi… hình như em, lại gây thêm phiền rồi.”
Tri Nhạc thực sự là một nhóc ngốc. Thường ngày dù ít hay nhiều thì hành động cử chỉ của cậu vẫn mang theo chút ngốc nghếch và giống trẻ con, bỗng nhiên giờ phút này Thẩm Trình lại rất hy vọng Tri Nhạc có thể thật sự giống một đứa trẻ, khóc quấy cũng được, làm nũng cũng được, thậm chí là khóc lóc la lối om sòm cũng được nốt, thế nào cũng được, chứ không phải nói xin lỗi như vậy.
Thẩm Trình là một người trưởng thành thực thụ, gia cảnh cùng thân phận đã để hắn nhận được sự giáo dục và rèn luyện từ sớm, trong việc rèn dũa phẩm cách vân vân, từ đầu đã có hạng mục quan trọng nhất: quản lý cảm xúc. Thẩm Trình còn trẻ, còn chưa đến mức gọi là dày công tôi luyện, tâm lặng như nước, nhưng cũng tương đối xuất sắc rồi. Trầm ổn thong dong, lý trí bình tĩnh, không dễ buồn vui vì điều gì, không dễ đa cảm khiến lòng mình xúc động.
Trong một buổi tối mùa xuân, Thẩm Trình có thể cảm nhận rõ, trong lồng ngực mình thắt lại thật mạnh.
Cuối tháng ba, gió xuân lặng lẽ trườn qua từng ô cửa sổ khép hờ, hương hoa nhân cơ hội đó len lỏi vào phòng, ánh trăng cũng thừa cơ rọi vào.
Môi mỏng của Thẩm Trình khẽ nhúc nhích, tựa như muốn nói điều gì, cuối cùng lại không nói gì hết, hắn đưa bên tay không bị thương lên, nhẹ nhàng xoa đầu Tri Nhạc.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người họ, Tri Nhạc nằm, Thẩm Trình ngồi, nghiêng đầu chăm chú nhìn Tri Nhạc, ánh đèn chiếu ra bóng của hai người.
“Em muốn về nhà.” Tri Nhạc cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Trình, rúc vào ổ chăn, chỉ lộ cái đầu, khóe mắt hơi phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Em nhớ ông nội.”
Thẩm Trình tĩnh tĩnh, nói: “Muốn tôi giúp cậu gọi điện thoại không?”
Tri Nhạc lại lắc đầu: “Đừng, nói cho ông nội”
“Được.” Thẩm Trình nói.
Thẩm Trình lại ngồi trong chốc lát, chỉnh đèn tối đi một chút, khẽ nói: “Ngủ đi.”
Hắn đứng lên, dém chăn, định rời đi. Nhưng hắn lại không đi.
Thẩm Trình xoay người, áo bị người nào đó giữ chặt.
“Tối hôm nay, anh, có thể không đi không ạ?”
Đêm đó Thẩm Trình bèn ở lại, ngủ cùng Tri Nhạc.
Tri Nhạc lùi vào bên trong một chút, nhường cho Thẩm Trình hơn nửa cái giường, dáng vẻ rất là ngoan.
Thẩm Trình mặc áo ngủ, nằm xuống, không đụng vào người Tri Nhạc.
Sáng sớm hôm sau, Tri Nhạc mở mắt ra, nhìn vào gương mặt trước mặt mình, bị dọa cho giật mình.
“Ha! Sao anh lại, ở trên giường em?”
Một tay Tri Nhạc vắt ngang trước ngực Thẩm Trình, ôm lấy cổ hắn, một chân để trên đùi Thẩm Trình, gần như ghé cả người lên người Thẩm Trình, giờ đây cậu tựa đầu lên bả vai Thẩm Trình, vừa vô tội vừa khó hiểu đặt câu hỏi.
Thẩm Trình nằm thẳng, hai mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, mặt không có biểu tình, giống như không nghe thấy câu hỏi của Tri Nhạc.
“Anh ơi?”
Thẩm Trình hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc của mình, quay đầu, nhìn Tri Nhạc: “Tỉnh rồi? Vậy rời giường thôi.”
Sau khi Tri Nhạc tỉnh táo lại thì cũng dần nhớ ra thỉnh cầu của mình tối qua, cũng nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Một đêm qua đi, cảm xúc sợ hãi đã giảm bớt, nhưng không biến mất nhanh như vậy, cảm xúc của Tri Nhạc vẫn luôn rất thấp, cả người rầu rĩ không vui, không hoạt bát vui vẻ như trước.
Hôm nay cảnh sát lại đến, Tri Nhạc sợ người xa lạ, nhưng cậu không sợ cảnh sát, chỉ hơi bất an thôi.
Thẩm Trình đứng bên cạnh, làm các biên bản liên quan —— mấy ngày nay những công việc nào của Thẩm Trình có thể điều chỉnh hay không đều được thay đổi hết, tạm thời hắn làm việc ở nhà.
Lại một ngày trôi qua, luật sư tìm đến cửa lần nữa, mang theo kết quả xử lý sau đó.
Camera ở cổng lớn bị A Kiện sớm có âm mưu phá hỏng, có dự mưu từ trước, A Kiện biết không thể cãi, thú nhận toàn bộ, vụ án tiến hành rất thuận lợi.
Chắc chắn A Kiện sẽ bị nghiêm trị, còn nặng hơn y tưởng rất nhiều.
Nghe luật sư trình bày xong, Thẩm Trình chuyển ánh mắt sang nhìn Tri Nhạc.
Có mấy chi tiết Tri Nhạc không hiểu lắm, nhưng kết quả thì cậu hiểu.
Tri Nhạc gật đầu, như nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng có vẻ vẫn chưa vui lắm.
Tri Nhạc không khóc quấy như trẻ con, cũng không giống người thường xong việc còn sợ hãi hay chửi mắng A Kiện, thậm chí cậu không nói chuyện với bất cứ ai. Chuyện này khiến mọi người đều lo lắng, Thẩm Trình cũng thấy rất ngoài ý muốn, lần đầu tiên trong đời hắn gặp chuyện mình cảm thấy khó giải quyết.
“Sao lại để xảy ra loại chuyện như thế này?!”
Thẩm Thái Viễn ở trong điện thoại tức giận mắng, “Ông mặc kệ vì nguyên nhân gì, để chuyện này xảy ra thì chính là cháu sai, là trách nhiệm của cháu.”
Chuyện thế này không thể giấu được Thẩm Thái Viễn, Thẩm Trình cũng không định giấu, người duy nhất hắn muốn giấu chính là Giang Thiện Nguyên còn đang phải phẫu thuật.
Với sự trách mắng của Thẩm Thái Viễn, Thẩm Trình không cãi lại, chỉ im lặng nghe.
“Vốn lão Giang muốn giao Tri Nhạc cho Thẩm gia chúng ta, chính là vì tin tưởng chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho Tri Nhạc, kết quả thì sao, lại để xảy ra chuyện này… May mà không thành chuyện gì lớn, nếu không ông biết phải nói với lão Giang thế nào đây!”
“Sau này cháu sẽ tự mình tạ lỗi, bồi tội với ông Giang,” Thẩm Trình nói: “với tình huống thân thể hiện giờ của ông ấy, tạm thời không nên báo cho ông ấy biết.”
Lòng người khó dò, không ai ngờ được dù đã trải qua sự sàng lọc kỹ càng nhưng vẫn để sót một tên cặn bã, Thẩm Trình cho Tri Nhạc tự do hoàn toàn, cho rằng kết bạn mới sẽ có lợi với Tri Nhạc hơn hại, đây là ý tốt, nhưng để loại chuyện này xảy ra, dù thế nào, thân là chủ nhà đưa Tri Nhạc về, hắn không thể thoái thác tội của mình.
“Này còn cần cháu nói chắc.” Thẩm Thái Viễn hừ một tiếng.
Đối với kết quả xử lý, Thẩm Thái Viễn vẫn khá hài lòng, ông hỏi thêm mấy việc khác, thấy Thẩm Trình suy xét rất chu đáo, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn chút.”
“Phải để ý tới Tri Nhạc hơn.” Cuối cùng Thẩm Thái Viễn nói: “Dù thế nào cũng đừng để Tri Nhạc chịu uất ức ở chỗ Thẩm gia chúng ta.”
Lần đầu tiên Thẩm Trình không có thái độ đối nghịch với Thẩm Thái Viễn về chuyện của Tri Nhạc, hắn vâng một tiếng, nói: “Vừa hay có chuyện muốn hỏi ông một chút.”
“Chuyện gì?”
“Tri Nhạc sợ người lạ, là từ nhỏ đã như vậy rồi sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì đó?”
Mới đầu Thẩm Trình chỉ nghĩ rằng tính Tri Nhạc vốn sợ người lạ, giống như nhiều người bình thường khác cũng có chút không thoải mái lắm trước mặt người lạ, biểu hiện của Tri Nhạc chỉ nghiêm trọng hơn thôi, nhưng chuyện của A Kiện lại để lộ ra những điểm không bình thường —— Tri Nhạc rất sợ và kháng cự việc bị người khác nắm lấy cổ tay.
Lúc trước hắn chưa có tiếp xúc như vậy với Tri Nhạc, đến giờ vẫn chưa nhận thấy điều khác thường.
Phản ứng của Tri Nhạc rất giống phản ứng sinh ra sau khi chịu cái gì đó kích thích.
Nếu tùy tiện hỏi Tri Nhạc, chỉ sợ sẽ gợi lại hồi ức không tốt, hắn hỏi Thẩm Thái Viễn trước, có lẽ Giang Thiện Nguyên từng kể cho ông.
Thẩm Thái Viễn: “Chưa nghe lão Giang nói đến chuyện này bao giờ, có lẽ là sau khi bị bệnh bị rối loạn, ít gặp người khác, nên không dám giao tiếp cùng người lạ. Hôm nào ông sẽ hỏi lão Giang một chút.”
Công ty xanh hóa ban đầu đã bị cắt hợp đồng, công việc còn dư lại thì tìm nơi khác làm nốt, đương nhiên lần này kiểm tra gắt gao hơn, nhất định không để thứ gì lọt lưới, đồng thời Thẩm Trĩnh cũng tăng số lượng bảo an, thay phiên đi trực ban, tuần tra, mà hệ thống thiết bị theo dõi quanh nhà, từ trong ra ngoài cũng được thay mới và bổ sung, đảm bảo trong nhà không có điểm mù, mọi góc đều được giám thị.
Tuy tinh thần Tri Nhạc uể oải, nhưng vẫn tuân theo lịch làm việc và nghỉ ngơi, làm bài tập mỗi ngày.
Thẩm Trình nói chuyện điện thoại xong, đi từ trên tầng xuống, Tri Nhạc đã viết chữ xong, ngồi ngoài phòng khách, mặt hướng ra ngoài, tầm mắt cậu dừng lại trên mặt cỏ thường xuyên được phơi nắng, ngẩn ra.
Thẩm Trình đứng ở chỗ ngoặt trên cầu thang nhìn chốc lát, đi qua chỗ cậu.
“Sao không ra ngoài chơi?”
Hai chân Tri Nhạc cong lên, cuộn mình trên ghế sofa, tay ôm đầu gối, lắc đầu.
Dưới chân Thẩm Trình giẫm lên món đồ nào đó, cúi đầu nhìn, là một món đồ chơi hình cục xương.
Tri Nhạc vội nhặt nó lên, để vào một cái túi cạnh đó, trong túi có đĩa bay, thức ăn cho chó vân vân. Dọn xong, cậu ngẩng đầu, mỉm cười miễn cưỡng với Thẩm Trình.
Tri Nhạc rất muốn hỏi chút chuyện của Nhạc Nhạc, nhưng không tránh được việc nghĩ về A Kiện, cậu cũng không muốn nhớ đến y, đành nghẹn lại không hỏi.
“Nhạc Nhạc đã tìm được chủ nhân khác đáng tin rồi, không cần phải lo.” vẻ mặt Thẩm Trình vẫn bình tĩnh, cố gắng nhẹ nhàng bâng quơ: “Mấy thứ này lát đề người khác đưa qua cho nó đi.”
Mắt Tri Nhạc mở to, tuy A Kiện xấu xa, nhưng mấy ngày nay có Nhạc Nhạc làm bạn đã thực sự mang lại niềm vui cho cậu, Tri Nhạc vẫn rất nhớ nó. Hiện tại nghe được tin này, xem như là một tin tốt.
Tri Nhạc bày vẻ mặt yên tâm, tâm tình như tốt hơn chút.
“Cậu thích chó gì?” Thẩm Trình hỏi.
Tri Nhạc suy nghĩ một chút, nói: “Đều thích.”
“Như thế này thì sao?” Thẩm Trình ngồi xuống cạnh Tri Nhạc, đưa điện thoại của mình ra cho Tri Nhạc xem, trên màn hình là ảnh chụp của đủ loại chó.
“Tôi định nuôi một con chó.” Thẩm Trình nói với Tri Nhạc: “Nhưng tôi không có nhiều thời gian, có thể sẽ cần cậu giúp tôi chăm chúng nó.”
Mắt Tri Nhạc tức khắc sáng lên.
Thẩm Trình cũng định để Nhạc Nhạc ở lại Thẩm gia, nhưng hắn muốn xóa bỏ mọi dấu vết của A Kiện trong lòng Tri Nhạc, nên đành thôi.
“Chọn một con đi, thích loại nào?”
Tri Nhạc ôm điện thoại chọn cả một buổi trưa, cuối cùng cũng chọn được.
Vì vậy sáng hôm sau, sân nhà vang lên tiếng cún sủa.
Tri Nhạc chưa kịp thay áo ngủ, chạy như bay xuống nhà, chạy ra ngoài sân.
Chu Huy ôm một cái thùng giấy, thấy Tri Nhạc xuất hiện thì buông thùng ra, nhẹ nhàng đặt thùng xuống đất, bên trong có hai nhóc cún con tròn vo, lông xù xù té lộn nhào ra ngoài.
Một bé màu trắng thuần, một bé màu xám, đều là cún con khoảng hai tháng tuổi mới cai sữa.
“Ôi trời!”
Tri Nhạc kinh ngạc hô lên, rõ ràng cậu chỉ chọn một con thôi, sao lại thành hai thế này?
“Chúng nó sinh cùng ngày, từ khi ra đời đã ở bên nhau, không thể ôm một đứa đi được, cho nên tôi đành tự quyết định đưa cả hai con đến.” Chu Huy giải thích: “Tiểu Giang tiên sinh xem, nếu không thể giữ lại cả hai thì chọn một thôi, con còn lại tìm lúc lặng lẽ đưa đi.”
“Giữ, giữ lại hết!” Tri Nhạc vội nói.
Hai bé cún thì một là Samoyed, Tri Nhạc bị hình ảnh Samoyed hớn hở tươi cười trên ảnh làm cho mềm nhũn cả tim, giữa hơn trăm chủng loại đã chọn ra nó, quả nhiên, bé cún trước mắt lộ ra nụ cười chiêu bài, vô cùng hoạt bát, cũng không sợ người lạ, lập tức chạy qua cọ cọ quanh chân Tri Nhạc.
Bé còn lại là Alaska, lông nhung màu xám, đi theo bên cạnh Samoyed, ngửi ngửi mặt cỏ, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, giống như đang đánh giá hoàn cảnh sinh hoạt mới vậy.
“Được không, anh?” Tri Nhạc quay đầu, hỏi Thẩm Trình vừa đi tới.
Thẩm Trình mặc đồ ở nhà bằng vải cotton, rõ ràng vừa mới rời giường, tóc hơi loạn, trán trơn bóng, một tay cắm trong túi, quét mắt nhìn cún con, mang theo chút lười biếng khi vừa rời giường, gật đầu.
“Hay quá!” Tri Nhạc tức khắc cười rộ lên.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày gần đây Tri Nhạc nở nụ cười xán lạn rực rỡ như xưa.
“Cảm ơn anh!”
Chu Huy đi theo thở phào một hơi, nhìn về phía Thẩm Trình, phát hiện hắn đang nhìn Tri Nhạc, khóe môi hơi cong cong. Chu Huy lại thở ra thêm một hơi.
Mấy ngày nay sắc mặt Thẩm Trình rất xấu, áp lực trầm thấp chưa từng có, khiến lòng mọi người hoảng sợ, thấp thỏm bất an. Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.
Tri Nhạc ngồi xổm xuống, trêu đùa hai bé cún. Thẩm Trình cắm một tay trong túi, lơ đễnh đứng một bên nhìn.
Đây là lần đầu tiên Chu Huy nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Trình mặc đồ ở nhà, lúc trước dù là ở nhà hay công ty, Thẩm Trình đều mặc đồ chỉn chu, vẻ mặt khéo léo, đây cũng là lần đầu Chu Huy thấy Thẩm Trình dậy muộn như vậy, tuy hôm nay là thứ bảy, nếu là người khác thì cũng không muộn lắm, nhưng nếu căn cứ vào thói quen làm việc và nghỉ ngơi trước giờ của Thẩm Trình thì nếu giờ này chưa bắt đầu làm việc thì cũng nên ở trong phòng tập thể thao.
Thẩm Trình mặc đồ ở nhà bớt đi mấy phần nhuệ khí của tổng giám đốc bá đạo, nhiều thêm mấy phần ôn hòa của một người đàn ông gia đình, cái không đổi chính là đều đẹp trai.
Nhưng Chu Huy nhận ra, sắc mặt Thẩm Trình không khỏe lắm, rõ ràng là dậy muộn, mà dường như tinh thần hơi kém, dưới mắt thấy bọng mắt xanh lá mờ mờ.
“Có phải tôi tới sớm quá không, là phiền hai người nghỉ ngơi?” Chu Huy nói, nghĩ nhiều ngày nay Thẩm Trình muốn lo cả việc nhà lẫn công việc, có lẽ ngủ rất muộn, khó khăn lắm mới tới thứ bảy ngủ nhiều hơn chút, rồi lại bị anh quấy rầy, không khỏi thấy hơi có lỗi. Không nên tới sớm như vậy.
Thẩm Trình còn chưa nói gì, Tri Nhạc nghe vậy đã nói: “Không đâu, chúng tôi dậy từ sớm rồi, anh cứ không muốn dậy, nên mới, nằm thêm một lát.”
“Ồ, ra vậy.” Chu Huy cười, rồi chợt ngẩn ra.
Chu Huy:!
Chu Huy nhìn Thẩm Trình, rồi lại nhìn Tri Nhạc, vẻ mặt hai người rất tự nhiên, hình như không cảm giác được rằng câu nói kia có tin tức gì không bình thường.
“Ha ha, vậy thì tốt, tôi thấy vẻ mặt Thẩm Trình không tốt lắm, còn tưởng Thẩm tổng nghỉ ngơi không đủ chứ.”
Tri Nhạc đứng dậy, nhìn Thẩm Trình thật kỹ, cũng thấy sắc xanh dưới mắt Thẩm Trình, cậu nhíu mày, hỏi: “Tối qua anh, lại không ngủ được ạ? Chất lượng giấc ngủ, của anh, không tốt lắm nhỉ.”
Thẩm Trình bình tĩnh nói: “Đầu sỏ gây tội là ai?”
Tri Nhạc lập tức không nói nữa, nhanh chân chạy đi tiếp tục chọc cún con.
Chu Huy cố gắng khống chế sóng gió mãnh liệt trong lòng, là một người đàn ông trưởng thành, hẳn là anh sẽ không hiểu sai.
Không phải không thích cuộc hôn nhân này à? Không phải không vui à? Không phải đến tin nhắn cũng không trả lời à? Sao tự nhiên bây giờ lại chung chăn chung gối thế? Còn… có cả quầng thâm mắt nữa… Anh đã bỏ lỡ phần thú vị tuyệt vời nào vậy? Hay là thế giới của tổng tài bá đạo vốn cam thâm khó dò, lên xuống thất thường?
Chu Huy nhìn về phía hai người.
Tri Nhạc mặc áo ngủ Pikachu, trên đầu có lọn tóc vểnh lên, trong tay ôm một con cún mỉm cười đùa nó, Thẩm Trình mặc bộ đồ ở nhà, lười biếng cắm tay trong túi, đứng một bên, trong mắt là ý cười mà hắn cũng không biết, chăm chú nhìn Tri Nhạc
Ánh nắng vàng buổi sáng chiếu lên người họ, hình ảnh vô cùng ấm áp hài hòa.
Sau này có phải sẽ phải đổi sang gọi Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân không nhỉ…
Chu Huy bị ý nghĩ trong đầu gõ cho một cái, tạm thời xưng hô chưa cần sửa, nhưng giờ đây Tiểu Giang tiên sinh đã không còn là Tiểu Giang tiên sinh nữa rồi…
Bỗng nhiên Thẩm Trình đảo mắt qua nhàn nhạt nhìn anh một cái, Chu Huy lập tức kéo tâm hồn bà tám về, vội nói: “Còn có ổ, đồ chơi, thức ăn linh tinh mang theo nữa, tôi đi lấy vào.”
Chu Huy chuẩn bị vô cùng chu đáo, đồ cho cún con đều đầy đủ, mấy người chị Lưu tới hỗ trợ dọn đồ vào nhà, còn giúp bày biện.
Tri Nhạc ôm một nhóc cún, bên chân có thêm một bé, đi theo xem xét
Tiếng sủa của cún con rất non nớt, Tri Nhạc cũng cười thật tươi.
Thẩm gia yên lặng mấy ngày, giờ cuối cùng cũng tràn ngập tiếng cười đùa như trước.