Sau khi bữa tiệc rượu kết thúc, mọi người đến hộp đêm của Hoàng gia để ca hát. Có lẽ bởi vì cuộc nói chuyện vừa rồi với Bành Viễn Chinh mà Chương Mộ Tình hoàn toàn bỏ qua cái giá của một đại minh tinh, cùng Bành Viễn Chinh uống rượu không ít. Đám người chơi đến khuya. Lúc về, Chương Mộ Tình còn đưa cho Bành Viễn Chinh một tấm danh thiếp, trên đó có địa chỉ và điện thoại của cô ở thủ đô.
- Trưởng phòng Bành, tôi thật đúng là không có hứng thú với chức vụ và bằng cấp nhưng tôi thấy anh khá là có tiền đồ.
Chương Mộ Tình khuôn mặt ửng đỏ, đương nhiên không phải vì ngượng ngùng mà là vì uống rượu. Cô cầm tay Bành Viễn Chinh lắc lắc, đứng ở trước cổng khách sạn, gần như toàn bộ thân hình muốn ngả vào trong lòng ngực Bành Viễn Chinh.
Hoàng Đại Long đứng ở một bên cực kỳ hâm mộ, thầm nghĩ Bành thiếu quả nhiên là hoành tráng, diễm phúc thật nhiều. Ngay cả đại minh tinh như Chương Mộ Tình cũng có thể dễ dàng quen biết. Thật sự là một cao thủ sát gái siêu hạng.
Trợ lý của Chương Mộ Tình thấy cô đã uống say liền khẩn trương đưa cô vào khách sạn. Hoàng Oanh Oanh đương nhiên là phải đưa đến phòng, giúp Chương Mộ Tình ổn thỏa rồi mới yên tâm rời khỏi.
Hoàng Đại Long lái xe đưa Tống Quả về nhà, rồi sau đó lại đưa tiếp Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh sau khi xuống xe, Hoàng Đại Long liền cười ha hả nói:
- Bành thiếu quả nhiên là hoành tráng. Nghe nói người phụ nữ này rất khó làm quen, ngay cả ông chủ lớn của Hongkong muốn đưa cô ta đi ăn cũng cảm thấy khó khăn. Không nghĩ Bành thiếu vừa ra tay, lại khiến xuân tâm của cô ta nhộn nhạo liền. Nói riêng cho tôi biết được không, đã có số điện thoại của cô ta chưa?
- Hoành tráng cái đầu anh!
Bành Viễn Chinh nương theo cảm giác say, giương tay chỉ vào Hoàng Đại Long cười mắng một tiếng. Sau đó xuống xe nghênh ngang mà đi.
Đối với Bành Viễn Chinh, cái người gọi là ăn cơm và ca hát một lần với đại minh tinh Chương Mộ Tình, căn bản chẳng có gì đáng khoe. Ngày sau hôm thức dậy, hắn thậm chí còn quên đi một số chi tiết. Còn tấm danh thiếp Chương Mộ Tình đưa cho hắn, hắn cũng thuận tay bỏ ở đầu giường, cũng không để ý.
Đối với phụ nữ trong giới giải trí, căn bản là hai thế giới. Tối hôm qua tạm biệt, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội gặp lại.
Chỉ có điều hắn thật không ngờ, Chương Mộ Tình lại rất nhớ đến hắn. Thậm chí, khi cô trở về thủ đô không lâu, lại còn gọi đến thành phố Tân An hai lần, hỏi Hoàng Oanh Oanh về bối cảnh của Bành Viễn Chinh.
Giống như loại minh tinh như Chương Mộ Tình, cho đến bây giờ, cô rất kiêng kỵ người khác đề cập đến quá khứ của cô. Tuy rằng xuất than bần hàn không phải là điều xấu, nhưng chung quy vẫn sẽ cảm thấy mình là hạng thứ cấp. Cho nên, đối với Bành Viễn Chinh, cô vẫn không hiểu rõ tại sao mình nhớ đến người ấy. Không nghĩ ra vấn đề tột cùng là ở chỗ nào.
Bành Viễn Chinh vẫn như cũ, từng ngày từng ngày đi làm.
Đến cuối tháng hai, nhiệt độ ở thành phố Tân An chợt tăng trở lại. Dường như chỉ trong một đêm trở nên hồi xuân. Trên khắp ngõ ngách, ánh nắng chiếu ấm áp, gió thổi nhẹ làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Bản thảo tuyên truyền cho thị trấn Vân Thủy ước chừng nửa tháng mới xong. Lấy kinh nghiệm của Bành Viễn Chinh, vừa nhìn qua là hắn đã thấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, thiếu logic cơ bản, lập tức trả trở về bảo người của thị trấn Vân Thủy viết lại. Nhiều lần như thế, Tiểu Lý ở Đảng ủy thị trấn Vân Thủy cảm thấy Bành Viễn Chinh có ý làm khó dễ, liền nổi giận, đưa bản thảo lại cho Lý Tuyết Yến, không thèm viết nữa.
Lý Tuyết Yến bất đắc dĩ phải tự mình mang bản thảo đến cho Bành Viễn Chinh.
Lý Tuyết Yến đến phòng Tin tức, cánh cửa đã mở sẵn. Bành Viễn Chinh đang cúi đầu viết cái gì đó, trong phòng không có ai. Lý Tuyết Yến liền rón rén đi vào, đứng trước bàn Bành Viễn Chinh, im lặng không nói.
Mã Tự từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Lý Tuyết Yến liền kinh ngạc cười nói:
- Bí thư Lý? Sao cô lại đến đây?
Lý Tuyết Yến mỉm cười:
- Tôi đến đưa bản thảo cho Trưởng phòng Bành.
Bành Viễn Chinh nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên, thấy Lý Tuyết Yến liền cười nói:
- Bí thư Lý, đến rồi à? Mời ngồi, sao cô lại tự mình đến đây?
Lý Tuyết Yến cười khổ, cũng không khách khí, ngồi đối diện với bàn Bành Viễn Chinh, đem bản thảo đặt lên bàn, sau đó nói:
- Tôi cũng không nghĩ đến, nhưng Trưởng phòng Bành quá lợi hại, trước sau bảo Tiểu Lý của chúng tôi sửa đi sửa lại bản thảo, khiến người ta sợ hãi, không dám đến nữa.
Bành Viễn Chinh tiếp nhận bản thảo, nhìn lướt qua, thở dài nói:
- Bí thư Lý, không phải tôi trứng gà bên trong chọn xương cốt, mà là bản thảo này quả thật có vấn đề. Tôi đã cẩn thận nói với cô ấy nhiều lần, phải đưa ra được trọng điểm, giảm đi những lời nói khách sáo. Trọng điểm tuyên truyền của thị trấn các người là gì thì nhấn mạnh vào cái ấy, chứ không thể tính bằng số lượng từ.
- Cô xem, tôi gần đây công tác rất bận, có nhiều tài liệu đang chờ viết. Bằng không thì tôi tự mình viết cho rồi, đưa cho cô ấy làm gì.
Lý Tuyết Yến ánh mắt chớp chớp. Với sự hiểu biết của cô về Bành Viễn Chinh, cô biết điều hắn nói là đúng. Nhưng trình độ của Tiểu Lý ở thị trấn là có hạn, cô ấy cũng không cố ý viết như vậy, mà thật sự trong đầu không có ý, có muốn làm cũng không được. Nói là trọng điểm, nhưng cô căn bản chưa chắc biết cái nào là trọng điểm.
- Loại bản thảo này, nếu các người có muốn phát ra cũng không thể phát. Nhưng các người bỏ vốn ra nhiều như vậy, chúng ta lại thao tác lâu như vậy, tuyên truyền không có hiệu quả thì có phải là không được tốt hay không?
Lý Tuyết Yến cúi người chỉ vào bản thảo, nhẹ nhàng nói:
- Trưởng phòng Bành, vậy thì nhờ anh phải lo lắng rồi. Trình độ của Tiểu Lý khẳng định không thể so với anh. Cô căn bản chưa từng viết qua thể loại này. Không cần nói đến cô ấy,
Lý Tuyết Yến nửa năn nỉ, nửa nói chơi.
Bành Viễn Chinh nhíu mày. Hắn không phải là già mồm cãi láo, đích thật là gần đây công việc rất nhiều. Lãnh đạo Ban điểm danh hắn hoàn tất một số công việc, trong đó còn có bài nói chuyện của Bí thư Thành ủy. Nhưng Lý Tuyết Yến lại coi như không. Cô đích thân đến gặp, nếu không đồng ý thì cũng sượng mặt.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ gật đầu:
- Tôi sẽ bớt chút thời gian để chỉnh sửa lại. Trưa ngày mai cô đến gặp tôi nhé.
Nói là sửa nhưng kỳ thật đều là viết lại hết. Bởi vì toàn bộ kết cấu của bài văn đều phải làm lại từ đầu.
- Cám ơn, cám ơn, tôi xin mời anh ăn cơm. Vừa lúc cũng là buổi trưa nên về cũng không kịp. Thế nào, Trưởng phòng Bành, nể mặt tôi chứ?
Lý Tuyết Yến vui mừng đứng dậy nắm lấy cánh tay của hắn.
Liền vào lúc này, Vương Na và Hoàng Đại Long cũng bất ngờ đến. Bởi vì Vương Na không ngờ lại mang thai, Hoàng Đại Long rốt cuộc phải cải tà quy chính, thu hồi trái tim lãng tử của mình, chuẩn bị kết hôn với Vương Na.
Vương Na đương nhiên là vui mừng như điên. Cái gọi là ngàn năm rắn trắng tu thành yêu, cô rốt cuộc khổ tận cam lai đã qua, ngọt lành đã đến, danh chính ngôn thuận bước vào Hoàng gia.
Vương Na đến Công đoàn công ty xin giấy giới thiệu để đăng ký kết hôn với Hoàng Đại Long. Thời đại này, kết hôn là một chuyện phiền toái, không phải nói kết hôn là kết hôn được ngay. Nhất định phải phù hợp với các điều kiện đăng ký kết hôn, nhất là cán bộ cơ quan như Vương Na, điều kiện lại càng nghiêm ngặt hơn. Nữ 23 tuổi, nam 25 tuổi, kém một vài ngày cũng không được.
Nếu như không có thư giới thiệu của tổ chức, căn bản không thể đến cục Dân chính đăng ký. Cũng không giống như đời sau, kết hôn ly hôn chỉ cần một chứng minh thư là xong.
Vương Na xin được giấy giới thiệu, liền gọi cho Hoàng Đại Long, chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm trưa, xong rồi buổi chiều sẽ đến cục Dân chính. Vương Na đi mua chút bánh kẹo cưới, cùng với Hoàng Đại Long vào cơ quan, chính thức giới thiệu Hoàng Đại Long cho đồng nghiệp của mình và tuyên bố mình sắp kết hôn.
Hoàng Đại Long bởi vì muốn đăng ký kết hôn nên ăn mặc rất chỉnh chu. Cả người là một bộ tây trang, giày da màu xám, đeo kính râm. Vương Na đi phía sau cũng y như vậy.
Hoàng Đại Long bước vào cửa, vừa muốn chào hỏi Mã Tự, đột nhiên thấy Bành Viễn Chinh đang bị một cô gái kéo cánh tay lôi ra ngoài thì không khỏi ngây người một chút.
Y tránh qua một bên, để cho Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến đi qua, sau đó hướng Bành Viễn Chinh giơ một ngón tay cái lên, sau đó hé miệng nói gì đó. Tuy rằng không có phát ra tiếng, nhưng Bành Viễn Chinh cũng có thể nhìn ra, câu nói kia chính là "Bành thiếu quả nhiên là hoành tráng, quả nhiên là diễm phúc….".
- Mã Tự, ăn kẹo đi. Chiều này tôi đi đăng ký kết hôn, đây là bánh kẹo cưới. Còn đây là Hoàng Đại Long, chồng tương lai của tôi.
Vương Na hướng Mã Tự đưa bánh kẹo. Mã Tự sớm biết trong lòng, cũng không phải là lần đầu quen biết Hoàng Đại Long, liền đứng dậy bắt tay:
- Chúc mừng hai người.
Hoàng Đại Long cười ha hả, bắt tay với Mã Tự, xong rồi nghiêng đầu hỏi Vương Na:
- Na Na, người vừa rồi là ai vậy?
Vương Na bĩu môi:
- Là Phó bí thư, Phó chủ tịch thị trấn Vân Thủy, là một người phụ nữ khá lẳng lơ.
Nghe xong Vương Na giới thiệu, Mã Tự không kìm nổi không biết nên khóc hay nên cười. Lý Tuyết Yến dung mạo xinh đẹp, đoan trang, có năng lực, ở cơ sở tiếng lành đồn xa, có uy tín trong quần chúng. Nhưng khi qua miệng của Vương Na lại biến thành một người phụ nữ lẳng lơ.
Nếu những lời này khiến cho Lý Tuyết Yến nghe được thì có lẽ sẽ bị tức chết đi được.
Gia Cát Cấu chậm rãi bước vào văn phòng, nhìn thấy Vương Na và một người đàn ông đứng chung một chỗ, thần thái thân mật thì chợt ngẩn ra, cau mày lại.
Y đối với Vương Na tâm tư tuy rằng gần đây bởi vì tinh thần khẩn trương mà không có biểu hiện ra ngoài, nhưng chỉ có tăng chứ không giảm...
Vương Na ném một viên kẹo qua, thản nhiên cười nói:
- Phó trưởng phòng Gia Cát, chiều nay tôi đi đăng ký kết hôn, đây là kẹo cưới của tôi. Còn đây là chồng tương lai của tôi, Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Tín Kiệt Hoàng Đại Long.
Vương Na cố ý nói ra thân phận của Hoàng Đại Long. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Gia Cát Cấu sắc mặt thay đổi, trước mắt cảm thấy tối sầm, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Người phụ nữ mà y mơ ước đã lâu, không ngờ lại kết hôn với người khác. Mà đối tượng kết hôn càng không ngờ là ông chủ Hoàng Đại Long của xí nghiệp Tín Kiệt. Trời ạ!
Gia Cát Cấu cảm thấy trời đất quay cuồng, trong long tuyệt vọng bi phẫn, chỉ muốn ngửa mặt lên trời hú to một tiếng, chất vất ông trời sao lại bất công.
Con đường làm quan thất ý, tình trường thất ý, còn muốn cho người ta sống tiếp sao?