Bành Viễn Chinh nhíu mày, rồi lại cười nói:
- Tạ tỷ lại nói đùa, tôi còn trẻ, tạm thời vẫn chưa suy xét đến vấn đề này. Đúng rồi, Tạ tỷ, chị còn có việc sao? Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước. Tôi tối nay còn có chút việc, có mấy người bạn mời cơm.
Bành Viễn Chinh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thấy thời gian là 5h30 chiều, sắp đến giờ tan làm.
Tạ Tiểu Dung ồ lên một tiếng:
- Tạm thời cũng không có gì. Dù sao, tôi đánh giá công tác này sớm muộn gì cũng giao cho đại tài tử như cậu trực tiếp tham gia vào. Cậu đang bận thì cứ đi trước, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
- Vâng, Tạ tỷ, tôi xin phép đi trước.
Bành Viễn Chinh cũng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài nói sau lưng người khác này với Tạ Tiểu Dung. Nếu lan truyền ra ngoài thì đối với thanh danh của hắn cũng không tốt. Hơn nữa, người phụ nữ Tạ Tiểu Dung này vừa thấy cũng không phải là người có thể kín miệng.
Bành Viễn Chinh bước nhanh đi. Nhìn theo bóng dáng của hắn, Tạ Tiểu Dung cười khẽ, đột nhiên nhớ đến cô em chồng của mình khi nhắc đến Bành Viễn Chinh với vẻ mặt hớn hở, không khỏi thì thầm vài câu rồi sau đó cũng rời khỏi phòng họp.
Bành Viễn Chinh trở lại văn phòng, cất quyển sổ ghi chép và bút, sau đó tan làm.
Tối nay, Hoàng Đại Long mời khách, nghe nói là muốn mở tiệc chiêu đãi một nhân vật quan trọng nào đó, mời luôn cả Bành Viễn Chinh và Tống Quả tham gia. Vừa nghe nói có em gái Hoàng Đại Long là Hoàng Oanh Oanh tham gia, Tống Quả liền đồng ý. Mà Tống Quả đồng ý rồi cũng sẽ lôi luôn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý.
Rời khỏi cơ quan, xe của Hoàng Đại Long đã chờ sẵn bên đường. Bành Viễn Chinh mở cửa xe, phát hiện Tống Quả và Hoàng Oanh Oanh đã chờ sẵn trong xe.
Chẳng qua, vẻ mặt của Tống Quả rất cổ quái. Ngồi cùng một chỗ với Hoàng Oanh Oanh, rõ ràng là rất vui mừng, nhưng nét mặt lại biểu lộ sự nói không thành tiếng. Còn Hoàng Oanh Oanh thì bĩu môi, vẫn duy trì trầm mặc ở vị trí lái phụ. Xem tư thế này, hai người dường như vừa mới cãi nhau.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, cười nói:
- Tống Quả, Hoàng Đại Long tối nay mời khách gì vậy? Thần thần bí bí, tôi hỏi anh ta cũng không nói.
Tống Quả hướng Hoàng Oanh Oanh ra hiệu, bảo Bành Viễn Chinh hỏi cô.
Hoàng Oanh Oanh miễn cưỡng cười, quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh:
- Bành ca, là như thế này, tối nay anh trai em thay em mời khách. Khách mời là đại minh tinh Chương Mộ Tình. Bởi vì là tụ hội riêng tư, không tiện mời người ngoài, liền kéo anh và Tống Quả tiếp khách. Tối nay thật là phiền cho hai anh.
- Chương Mộ Tình?
Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Tống Quả, như thoáng chút suy nghĩ.
Chiếc xe nhanh như chớp chạy đến khách sạn Tân An. Vào phòng, Hoàng Đại Long đang cùng với Chương Mộ Tình và hai trợ lý của cô nói chuyện với nhau. Thấy Bành Viễn Chinh và Tống Quả vào cửa, thì liền khẩn trương đứng dậy tiếp đón:
- Hai vị, đến đây, tôi xin giới thiệu cho hai người một chút. Vị này là đại minh tinh tiếng tăm lừng lẫy Chương Mộ Tình Chương tiểu thư. Chương tiểu thư, vị này là Bành công tử, đại tài tử của Ban tuyên giáo Thành ủy chúng tôi. Vị này là Tống Quả, là Phó giáo sư trường đại học Giang Bắc, cũng là con trai của Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
- Xin chào, Trưởng phòng Bành, chúng ta dường như đã gặp qua.
Chương Mộ Tình nhẹ nhàng cười, đưa bàn tay nhỏ bé của mình bắt tay Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Xin chào, Chương tiểu thư. Tuy rằng tôi không phải là fan hâm mộ của cô, nhưng có thể cùng nhau ăn cơm với Chương tiểu thư như vậy thì thật sự là vinh hạnh cho tôi.
Đối với lời nói của Chương Mộ Tình, Bành Viễn Chinh trốn tránh không đáp.
Chương Mộ Tình đương nhiên là nhận ra hắn. Bởi vì tối hôm đó, cũng tại khách sạn Tân An này, Bành Viễn Chinh trước sau đã hai lần chạm mặt Chương Mộ Tình, để lại cho cô một ấn tượng sâu sắc. Lúc này mới ngắn ngủi có vài ngày, Chương Mộ Tình tất nhiên là không quên.
Tống Quả cũng bắt tay Chương Mộ Tình, chỉ có điều thần thái của y có chút miễn cưỡng.
Vừa rồi trên xe, y khuyên Hoàng Oanh Oanh không nên đặt chân quá sâu vào giới giải trí. Đa số người trong giới giải trí đều thân mình dơ bẩn, không chiếm được cơ hội gì. Như vậy thì dấn thân vào tranh vũng nước đục đó làm chi. Hơn nữa, Tống Quả xem ra, Hoàng gia nhiều tiền thế lớn, là con gái của Hoàng gia, Hoàng Oanh Oanh có thể có tương lai rạng rỡ, vì sao lại muốn tranh đoạt cây cầu độc mộc như vậy?
Hoàng Oanh Oanh đối với thanh danh có sự yêu thích hơn người thường. Lời nói của Tống Quả, cô đương nhiên là nghe không vui. Bởi vậy hai người liền ầm ĩ vài câu.
Kỳ thật Hoàng Oanh Oanh rõ ràng cũng biết tình cảm của Tống Quả đối với cô. Chỉ có điều, muốn cô vì Tống Quả mà rời khỏi giới giải trí, lập gia đình, sống cuộc sống đơn điệu thì cô tuyệt đối là không đồng ý. Tối thiểu, tạm thời mà nói là không có khả năng đó.
Mọi người ngồi xuống, bữa tiệc bắt đầu. Tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng đồ ăn và rượu đều thuộc hàng cao cấp.
Bành Viễn Chinh ngồi một chỗ, nghe xong một hồi, rốt cuộc xem như biết chân tướng rõ ràng.
Hóa ra, Hoàng Oanh Oanh giật dây bắc cầu, cha của Hoàng Đại Long đồng ý làm nhà sản xuất đầu tư, dùng tiền lực để nắm lấy đại minh Chương Mộ Tình. Chương Mộ Tình và tập đoàn An Lập thành phố Tân An đã có tiếp xúc qua, bước đầu đạt thành nhận thức chung. Nhưng xí nghiêp Tín Kiệt lại ra giá rất cao, Chương Mộ Tình tất nhiên là từ chối tập đoàn An Lập, bí mật tiếp xúc với xí nghiệp Tín Kiệt, sau đó lại ngầm đến Tân An.
Tối nay, Hoàng Đại Long và Hoàng Oanh Oanh đại diện cho xí nghiệp Tín Kiệt, lấy thân phận riêng tư mở tiệc chiêu đãi Chương Mộ Tình. Trước bữa tiệc này, Chương Mộ Tình và Hoàng Đại Long đã ký tên hợp tác. Hoàng gia mau chóng đầu tư khiến tổ biên kịch nhanh chóng vận tác. Và điều kiện duy nhất chính là để cho Hoàng Oanh Oanh được làm nhân vật thứ chính. Đồng thời mời Chương Mộ Tình làm người đại diện cho xí nghiệp Tín Kiệt.
Xí nghiệp Tín Kiệt nếu có thể có đại minh tinh Chương Mộ Tình làm người đại diện quảng cáo và tuyên truyền, từ lâu dài xem ra là khá có lợi.
Đừng nhìn Chương Mộ Tình hiện tại hào quang đầy người, trông như rất nổi tiếng, nhưng thực tế, là người tái sinh, Bành Viễn Chinh biết rõ lúc này Chương Mộ Tình chỉ là người mới bước vào vòng tròn giải trí, vẫn còn tiến rất xa. Những bộ phim trước mắt của cô, nói hay cũng hay, nói bình thường cũng bình thường. Vì thế số lượng vé thu vào cũng không tốt.
Dùng những gì nhớ lại ở kiếp trước về những chuyện của Chương Mộ Tình, thì hiện tại Chương Mộ Tình vẫn còn đang bôn ba giữa giai đoạn đen và trắng. Từ năm 1992 và 1995, Chương Mộ Tình chìm nghỉm. Cho đến năm 1996, bộ phim do Chương Mộ Tình đóng đột nhiên đạt giải thưởng lớn quốc tế. Từ đó về sau không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn phát triển ra nước ngoài.
Nếu hiện tại mà nổi tiếng như thế, với tài lực của Hoàng gia, Chương Mộ Tình cũng xem như không.
Chương Mộ Tình và Hoàng Oanh Oanh nói chuyện với nhau. Hoàng Đại Long ngẫu nhiên tham gia vài câu. Một bàn năm người, cơ bản chỉ có ba người nói chuyện. Bành Viễn Chinh và Tống Quả chỉ làm nền. Khi uống rượu thì uống rượu, khi nói chuyện thì chỉ mỉm cười.
Chương Mộ Tình ngẫm nhiên cũng nói vài câu thú vị về giới giải trí, khiến cho Hoàng Oanh Oanh thường xuyên phát ra những tiếng "ô, a". Tống Quả bất đắc dĩ nhìn cô, khuôn mặt ảm đạm không gì hình dung được.
Chương Mộ Tình khóe mắt phát hiện vẻ mặt Tống Quả rồi lại nhìn Hoàng Oanh Oanh, không khỏi cười nói:
- Oanh Oanh, kỳ thật thì chị nói vài câu không nên nói. Em vốn không nên gia nhập vào giới giải trí. Lấy điều kiện của em, hoàn toàn có thể có được một cuộc sống rất tốt, cần gì phải làm như thế. Chị nói thật, giới giải trí giống như một vũng nước sâu. Điều này không giống như học bơi. Đại đa số mọi người đều có thể học, nhưng nếu bơi không tốt thì sẽ bị chết đuối.
Hôm nay là người quen tụ hội, đồng thời cũng uống vào một chút rượu, Chương Mộ Tình lúc này mới nương theo cảm giác say mà nói ra vài lời tâm huyết.
Hoàng Oanh Oanh nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Mộ Tình tỷ, chị có phải nói là em không thích hợp làm diễn viên? Chị nói xem, em có chỗ nào còn khiếm khuyến, em sẽ sửa đổi lại.
- Ngoại hình và kỹ thuật của em đều không có vấn đề. Nhưng những người có điều kiện giống như em, ở giới giải trí rất nhiều. Em gái à, nếu muốn nổi tiếng, không chỉ cần có thực lực mà còn cần có vận may và cơ hội, càng phải có người nâng đỡ. Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
- Đương nhiên, nếu em muốn thử một lần thì cũng có thể. Lúc này đây, em được vai thứ chính, nếu vận khí đủ thì nói không chừng sẽ nổi tiếng đấy.
Chương Mộ Tình cười nói.
Kỳ thật, Chương Mộ Tình trong lòng nói: Tôi cho dù là diễn viên chính cũng chưa chắc là đã nổi tiếng, huống chi cô chỉ là vai phụ. Muốn nổi tiếng thì phải có năng lực? Đơn giản chỉ là kiếm tiền. Loại thiên kim tiểu thư như cô, quanh mình không thiếu tiền, đi tranh vũng nước đục này làm gì?
Nhưng lời nói này đánh chết Chương Mộ Tình cũng không nói. Không cần nói cô đang trông cậy vào Hoàng gia đầu tư, cho dù là không có đầu tư, cô tuyệt đối cũng không thể chính bản thân mình bẩn thỉu trong cái vòng tròn này.
- Đúng vậy, em nhất định phải thử. Lúc này đây, có Mộ Tình tỷ chiếu cố và dẫn đường, em nhất định sẽ nổi tiếng.
Hoàng Oanh Oanh cười hì hì, đôi mắt sung mãn khát khao.
Bành Viễn Chinh ngồi một chỗ, cảm thấy Hoàng Oanh Oanh quả thật rất ngây thơ. Cô giống như một cô bé cứ muốn chiếm được một món đồ chơi. Với tính tình của cô, một khi chui đầu vào giới vàng thau lẫn lộn kia, không thiệt mới là lạ.
- Hoàng tiểu thư, xin hỏi cô muốn nổi tiếng là vì cái gì?
Bành Viễn Chinh đột nhiên ở một bên cười hỏi.
- Vì sao?
Hoàng Oanh Oanh ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi cô vấn đề này. Cô muốn nổi tiếng là vì cái gì? Cô thật sự là không nghĩ đến, cũng không hiểu vì sao. Cô tuy nhiên chỉ biết mình thích làm một minh tinh, trưởng thành thì vào học viện nghệ thuật, muốn có cơ hội thành danh, được hoa tươi và tiếng vỗ tay không ngừng.
- Tôi nghĩ, Hoàng tiểu thư đại khái còn chưa suy xét qua vấn đề này. Thành danh tột cùng là vì cái gì?
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói, quay đầu lại nhìn Chương Mộ Tình:
- Nếu tôi nhớ không lầm, Chương tiểu thư khi còn học trung học, trong vở kịch đầu tiên đã đóng vai một nữ sinh trung học. Từ đó về sau bước chân vào vòng tròn giải trí. Nhưng Chương tiểu thư tốt nghiệp học viện Sân khấu Trung Quốc đã hai năm, cũng không có cơ hội gì. Cho đến mùa hè năm kia, được đạo diễn Cung Đại phát hiện, giành giải thưởng quốc nội. Lúc này mới tiếng lành đồn xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
- Tôi nghe nói, Chương tiểu thư dùng lấy số tiền thù lao lần đầu tiên của mình để trả nợ cho cha mẹ. Sau đó mua cho cha mẹ một căn nhà, rời khỏi khu nhà ở mỏ than sinh sống mấy chục năm qua.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, khiến cho Chương Mộ Tình sắc mặt thay đổi.
Cô đột nhiên quay đầu nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Đồng thời con ngươi lại lóe ra sự chua xót khi nhớ lại chuyện cũ.
Chương Mộ Tình xuất thân bần hàn, cha mẹ đều là công nhân bình thường ở mỏ than. Có thể nói là một hạng dân đen. Cô có bốn anh chị em, gia đình rất nghèo khổ. Vì lo cho bốn đứa con học đại học, nhất là bồi dưỡng cho Chương Mộ Tình học ở học viện Sân khấu, Chương gia đã gánh một số nợ rất lớn. Số nợ này, cho đến khi Chương Mộ Tình nổi tiếng mới có thể trả nổi.
Chuyện cũ đau buồn! Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Dù sao động lực khiến Chương Mộ Tình kiên trì đi tiếp trong giới giải trí chính là kiếm tiền nuôi sống gia đình, trả nợ cho cha mẹ. Đương nhiên, cô cuối cùng là thành công. Điều kiện kinh tế chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng những điều đó đều là quá khứ. Cô chưa từng nói với người ngoài. Người hiểu rõ cô, cho dù là trong giới giải trí cũng không nhiều lắm. Làm sao chàng thanh niên này lại biết được?
Cô cũng không biết, những gì cô trải qua đều đưa tin lên mạng sau này. Toàn bộ bị cư dân mạng truyền lưu trong các trang web giải trí.
- Anh….anh làm sao biết tình huống gia đình của tôi?
Chương Mộ Tình lấy lại bình tĩnh, ánh mắt âm trầm nhìn Bành Viễn Chinh, nhỏ giọng nói.
- Xuất thân nghèo khổ chẳng có gì là mất mặt. Ngược lại, Chương tiểu thư thông qua sự cố gắng phấn đấu của mình, rốt cuộc đã thay đổi được vận mệnh bản thân, hẳn là rất đáng được mọi người học tập. Chỉ tiếc là các fan hâm mộ chỉ cảm thấy hứng thú với những gì tốt đẹp của Chương tiểu thư mà thôi.
Chương Mộ Tình sắc mặt chuyển biến, mỉm cười gật đầu. Tuy nhiên, trong lòng sự khiếp sợ và hồ nghi ngày càng dày đặc. Sự hứng thú đối với Bành Viễn Chinh càng tăng cao.
- Hoàng tiểu thư, Chương tiểu thư bước vào giới giải trí, dốc sức phấn đấu là vì muốn thay đổi vận mệnh bản thân. Cô thành công nhưng cô chỉ là một con số nhỏ, đa số mọi người đều thất bại mà đi ra. Những gian nan, chua xót trong đó, tôi hoàn toàn không nghi ngờ.
Bành Viễn Chinh hút một điếu thốc, thoáng chút suy nghĩ:
- Tôi tin rằng nếu Chương tiểu thư có điểm xuất phát ngay từ đầu như Hoàng tiểu thư, có điều kiện kinh tế quá đủ, nhất định sẽ không đi tìm cái loại quả đắng như thế này.
- Chương tiểu thư, không biết lời tôi nói có đúng hay không???
Chương Mộ Tình kinh ngạc ngồi im, một lúc sau mới thở dài:
- Đúng vậy, tôi thừa nhận, nếu tôi giống như Oanh Oanh, tôi sẽ không đi con đường này.
Hoàng Oanh Oanh nhẹ nhàng nói:
- Mộ Tình tỷ, chị bây giờ không có thiếu tiền, vậy vì sao chị còn….?
Hoàng Oanh Oanh lời vừa thốt ra, Chương Mộ Tình lập tức không nói gì.
Tống Quả bi ai cúi đầu xuống, trong lòng có một tư vị không nói nên lời.
Lời này của Bành Viễn Chinh giống như cho người con gái y yêu một cái tát. Những gì mà y nói cả nửa ngày cũng tương đương vô nghĩa. Chương Mộ Tình hiện tại không thiếu tiền, nhưng tại sao lại vẫn tiếp tục?