Nghe vậy, đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lại hỏi đến vấn đề không ngờ tới: “Lại xin hỏi Cao tứ công tử, ngươi muốn thú mẫu mỹ nữ nào làm vợ vậy?”
Ngôn ngữ đối phương mềm nhẹ, vừa nghe nàng nói, liền cảm thấy toàn thân rã rời, chỉ là nghe giọng của nàng, liền có kết luận là mỹ nữ tuyệt thế. Nhưng vấn đề của nàng khiến Cao Dật Ngọc chần chờ, xem ra nàng mời y đến, không chỉ là đơn giản muốn mời y vẽ tranh mà thôi. Cao Dật Ngọc nhíu mày cau mặt. “Ta vẫn chưa gặp người thật sự muốn thú, huống chi ta có muốn hay không muốn thú, đối phương có hay không là mỹ nữ cũng không liên quan.”
Trong lời nói của Cao Dật Ngọc ẩn hàm tâm tình không vui, tựa hồ không thích người khác thăm dò chuyện riêng của y hơn nữa nữ tử tên Lam Lam này, tuy rằng ngôn ngữ mềm nhẹ, nhưng y cảm thấy một chút khó chịu. Nhưng Lam Lam nhẹ giọng trả lời: “Sai, ta nghe nói Cao tứ công tử một đời chờ mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, sau đó đàm luận chuyện lấy nhau, nếu trở thành thê tử của ngươi, chẳng khác nào chính mình được xưng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.”
Cao Dật Ngọc không biết nàng từ đâu nghe chuyện hoang đường như thế, y chẳng bao giờ nói lời như thế. “Đây là lời vô căn cứ.”
“Bất luận có đúng là lời vô căn hay không, trên thế gian quả thực có lời đồn như vậy.”
Cao Dật Ngọc phiền chán nói: “Ta cũng nghe nói tam ca của ta từng đối với một nam nhân xa lạ vừa kéo vừa ôm, còn phát cuồng gọi người ta là nương tử, hai bên hôn môi, huyên náo vô cùng khó coi, nhưng tam ca ta bình tĩnh, cá tính hòa bình, làm sao có khả năng làm ra chuyện buồn cười như thế, cho nên toàn tin đồn, há có thể lại tin sao?”
(Sự thật đó =))) “Ta xin hỏi Cao tứ công tử, nếu nữ tử đẹp nhất thế gian cùng ngươi kết thân, ngươi nguyện ý?”
“Tất cả mỹ nữ trên thế gian đều đẹp, không có đệ nhất mỹ nữ.”
“Nếu có, ngươi nguyện ý cùng nàng kết thân chứ?”
Nữ nhân này đối với bản thân mình phi thường tự tin, Cao Dật Ngọc bị nàng hỏi quanh co vô cùng thiếu kiên nhẫn, không có một nữ nhân nào lại đưa chính giá trị con người mình lên cao như vậy. Y có chút phiền chán nói: “Nếu thật có đệ nhất mỹ nữ, vậy cũng phải khiến cho ta cả kinh mục trừng khẩu ngốc, mới xem như là đệ nhất mỹ nữ.”
“Vậy Cao tứ công tử bằng lòng gặp ta, họa cho ta một bức tranh chứ?”
Cao Dật Ngọc đã sắp không có tính nhẫn nại, nữ nhân này vẫn muốn cho y mắc câu, nàng không phải đối với chính mình quá tự tin, chính là muốn thử tính nhẫn nại của y Cao Dật Ngọc rất ít khi đối vô lễ với nữ nhân, nhưng nữ nhân này lý do muốn gặp y rất đơn giản, chính là muốn gả cho y, bởi gả cho y, người khác sẽ nói nàng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ. Y đã gặp qua nhưng mỹ nữ để muốn trở thành người trong tranh của y mà cạnh tranh, nhưng lại chưa thấy qua bất cứ một nữ nhân nào đối với danh hiệu mỹ nữ đệ nhất thiên hạ mà khát cầu như thế, “Ngươi muốn ra thì ra đi, không ra thì quên đi.”
“Cao tứ công tử, tính khí của ngươi nóng nảy thật, mọi người đều nói ngươi là một nam nhân đối với nữ nhân ôn nhu, hơn nữa lại thể thiếp vào lòng với mỹ nữ, sao chúng ta mới nói vài câu, ngươi lại mất bình tĩnh thế?”
Bình phong lay động, một đôi tay nhỏ và dài lay động bình phong, thân ảnh từ sau bình phong dần dần lộ ra. Đầu tiên nhìn đến giầy thiêu, góc áo, sau đó là y sam màu vàng nhạt, tiếp đó là một nụ cười khóe miệng. Cao Dật Ngọc vốn vẻ mặt mất kiên nhẫn toàn bộ thay đổi hết, thân thể đột nhiên cứng ngắc, nhìn nữ nhân vừa rồi làm cho y phiền chán cực điểm. Vị cô nương này có lẽ mười bảy, mười tám tuổi, nhưng nàng có mĩ mạo diễm quan quần phương làm cho người ta kinh diễm, đẹp đến làm cho ánh mắt người ta không rời khỏi nàng được. “Ta đẹp không? Cao tứ công tử.”
Đối phương khẽ cười, hiển nhiên nàng đã sớm dự liệu được biểu tình hiện tại của Cao Dật Ngọc, cho nên lúc này nàng cười đến vô cùng đắc ý. Cao Dật Ngọc không có cách nào trả lời, Lam Lam đi xuống bậc thang, tiến sát vào ngực của Cao Dật Ngọc. Cao Dật Ngọc chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy một luồng hương khí từng đợt từng đợt xông vào hơi thở, hương khí này làm cho khí huyết y dâng trào, còn nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng cũng làm cho thân thể của y tê dại, đơn giản là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ đang ở trong lòng y. “Cao tứ công tử, ta muốn gả cho ngươi, xin ngươi lấy ta đi!”
Cao Dật Ngọc cúi đầu, nhìn mỹ nữ trong lòng, ôm lấy mỹ nữ đệ nhất thiên hạ trong lòng ngàn năm có một, hơn nữa mùi trên người mỹ nữ làm huyết dịch của y đều đổ đến nửa thân dưới, khiến cho dục họa ở hạ thân của y nháy mắt dấy lên, chờ mong phát tiết thỏa thích. Cao Dật Ngọc ở kỹ viện cùng một số nơi hạ lưu tiêu phí không ít thời gian, cũng biết không ít bằng hữu bất nhập lưu, nếu y đã từng ở những nơi này, tự nhiên sẽ biết thứ gì lợi hại, loại điềm hương này, y vừa ngửi đã biết có vấn đề. Y đẩy mạnh Lam Lam, che mũi, lạnh lùng noi. “Muốn ta lấy người, hà tất phải hạ mê hương bất nhập lưu này, ta không phải là tính vô năng, không cần dùng ngoạn ý mà giúp vui.”
Lam Lam vẫn cười ngọt. “Cao tứ công tử, chẳng quá là mùi mà thôi, là hạ nhân của ta giới thiệu cho ta dùng, như thế nào, có gì bất ổn sao?”
Cao Dật Ngọc cũng không tin lời của nàng. “Nếu không phải ở nhà ta bị cho uống linh đan diệu dược, có thể phòng được một chút độc dược mê hương, không thì lúc này ở đây ta sẽ làm nhục ngươi. Lam cô nương, tư vị bị làm nhục không tốt lắm, khuyên ngươi lần sau bức lắm bất đắc dĩ thì dùng chiêu này.”
Lam Lam ngửi ngửi mùi trên người mình. “Ngươi qua đa nghi, Cao tứ công tử, thật sự chỉ là mùi mà thôi, không có hiệu dụng gì cả.”
Tư thái của nàng tuyệt vời, sao cũng đều đẹp. Nàng cười càng ngọt, Cao Dật Ngọc lại càng thấy không thoải mái, y phải hỏi thăm nơi này rốt cuộc là nơi nào. “Ta nghe Lam Diệc Yên nói ngươi tìm ta nhiều lần, sao với cái tên Lam Lam này ta không có chút ấn tượng?”
Lam Lam nở nụ cười. “Phía nam có Cao gia Tô Châu, còn phía bắc có Thiên Ưng Bảo, ngươi chưa từng nghe qua sao? Cao tứ công tử.”
Cao Dật Ngọc cau mày nói: “Nơi này là Thiên Ưng Bảo?”
“Vì sao ngươi lại nhíu mày? Cao tứ công tử.”
Thiên Ưng Bảo mặc dù là đại bảo đệ nhất phương bắc, nhưng phong bình (lời đồn bình luận) của nó cực kém, nghe nói nhâm chủ nhân nơi này giết huynh trưởng của mình đoạt thê sau đó kế nhiệm, thuật lại hắn cưỡng đoạt thê thiếp xinh đẹp vô cùng, cùng thân nương của Cao Dật Ngọc là hai đại tuyệt sắc mỹ nữ được giang hồ tự xưng, cho nên có người nói nhâm chủ nhân Thiên Ưng Bảo này là tham yêu sắc đẹp của tẩu tẩu mình, mới hạ thủ sát hại huynh trưởng của mình. Trong võ lâm bất luận kẻ nào nghe được dạng hành vi này, ai cũng đều nhíu mày, chỉ vì giết huynh trưởng đoạt thê là hành vi bị người khinh thường nhất. Hơn nữa Thiên Ưng Bảo chuyên làm chuyện buôn bán cấu kết với quan thương, tư lợi tuy nhiều, lại đều là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, người chánh trực lại khinh thường mà tới kết giao. Cho nên vừa nghe đến ba chữ Thiên Ưng Bảo, khiến cho Cao Dật Ngọc cảm thấy khinh thường, nhưng Cao Dật Ngọc sẽ không nói lời khó nghe ở đây. “Ta nhớ chủ nhân Thiên Ưng Bảo là nam nhân.”
“Cha ta vừa mới tạ thế, cho nên cho ta kế nhiệm.”
“Chưa từng nghe chuyện này?”
Lam Lam cười nói: “Phụ thân không thích trương dương.”
Nàng lại bước từng bước về phía trước. Cao Dật Ngọc biết trên mùi hương trên người nàng lợi hại, nàng bước mỗi lúc mỗi gần, y liền lui từng bước. Lam Lam cười nói: “Cao tứ công tử, ngươi sợ ta sao? Nếu không sao lại lui về sau?”
“Ta sợ không phải là ngươi, là mùi trên người của ngươi. Lam Lam cô nương, bộ dạng ngươi xinh đẹp như thế, có nhiều công tử hậu duệ quý tộc muốn thú ngươi, sao ngươi lại chọn ta làm gì?”
“Cao tứ công tử, bởi vì ngươi là người mà toàn bộ nử tử thế gian muốn gả. Nam nhân Cao gia các ngươi đều anh tuấn phi phàm, Đại ca của ngươi mặc dù có võ công cao thâm cùng tri thức dược học đệ nhất, lại thích du lãm các nơi, không phải sự lựa chọn tốt để kết hôn Nhị ca của ngươi cho dù thống lĩnh toàn bộ sự việc ở Cao gia Tô Châu, thắt lưng quấn bạc, phú quý không dưới hoàng cung, bất quá nghe nói hắn bất cẩu ngôn tiếu, hơn nữa lãnh khốc không nhân tính, gả cho hắn chỉ sợ rất vô thú Tam ca của ngươi không thích giao lưu giang hồ, thanh danh trong giang hồ thấp kém, gả cho hắn cả đời không ai biết tới, không phải là lý tưởng của ta còn Ngũ đệ của ngươi suy nghĩ đơn giản, tứ chi phát đạt, cánh tay quái lực mặc dù hết sức lợi hại, bất quá không có tâm cơ, gả cho hắn chỉ sợ nhàm chán mà chết mất.”
(Hừm, có ai dành cho ngươi đâu, có người yêu hết rồi, không có cho ngươi đâu mà chê này chê nọ. Đúng là thiểu năng. >”