[Cao Gia Phong Vân] Phong Lưu Họa Sư Phúc Diện Sửu Nam

Chương 5

Lần thứ hai y mút cắn cổ của Lam Diệc Yên, mạnh một chút hơn lúc nãy, Lam Diệc Yên có chút đau cất tiếng kêu, tiếng kêu càng hấp dẫn người hơn vừa rồi. Cao Dật Ngọc khống chế không được chính mình, đành phải tức giận mắng tội khôi họa thủ (kẻ gây tội lỗi) khiến cho thân thể y phản ứng, “Ngươi kêu dễ nghe như thế làm gì?”

Tuy y mắng như vậy, thế nhưng lại lần thứ hai ngăn chặn môi của Lam Diệc Yên, liếm đôi môi mềm mại thơm mát, căn bản không cho Lam Diệc Yên có cơ hội cự lại. Chỉ thấy càng hôn càng nhiệt, da thịt toàn thân Lam Diệc Yên dường như tán phát ra hương khí, nhất là môi của hắn, mềm mại thế kia, thơm ngon thế kia, khiến cho ngươi ta hôn một lần, hôn lần thứ hai, lại còn muốn hôn thứ ba, thứ tư, cho dù hôn nghìn lần vẫn sợ là không đủ. Nhiệt huyết toàn thân Cao Dật Ngọc dâng lên, cơ hồ muốn mất lý trí. Lam Diệc Yên khó chịu đột nhiên rên một tiếng. “Đau quá.”

Tiếng kêu đau này, khiến cho Cao Dật Ngọc từ trong nhiệt tình có chút hơi thanh tỉnh. Sau khi Cao Dật Ngọc tỉnh lại, chỉ cảm thấy vừa giận vừa hận. Mình đang bị gì thế này? Lại đi hôn nam nhân xấu xí vô cùng này, lại còn hôn đến xuất thần. Y giận chính mình, càng giận Lam Diệc Yên, mở miệng thì nói lời không hay. “Bị thương một chút thì đau cái gì chứ?”

Lam Diệc Yên cũng không phản bác, thậm chí còn gật đầu, giống như cố gắng hiểu lời của y nói. “Đúng vậy, vết thương này nếu ngươi không đè nó, cũng không phải rất đau. Đúng rồi, vừa rồi đại phu có nói với ta chỉ là vết thương bị nhiễm, cho nên mới phát sốt nhẹ, thoa dược cũng đã đỡ nhiều rồi.”

Vốn Cao Dật Ngọc không muốn cùng hắn nói những lời vô nghĩa, trộm ngân lượng của hắn, sẽ bỏ đi, nếu không phải vì muốn nhìn cái mặt xấu xí của hắn, đã sớm chuồn cho lẹ. Cũng không khéo mà hắn vừa vặn tỉnh lại, vận khí thật sự đã bay mất. Lam Diệc Yên làm sao hiểu được ý tứ xấu xa của Cao Dật Ngọc, võ công của hắn tuy cao cường, nhưng đánh không lại lòng người ác độc. Y dùng tay lau môi, không hiểu hàng động của Cao Dật Ngọc vừa rồi, khờ dại đơn thuần hỏi: “Ngươi dùng chiêu này với ta, có gì tốt sao?”

“Chiêu này có thể quán chú khí tức vào trong cơ thể ngươi, cho thân thể của ngươi nhanh chóng hồi phục hơn, ngươi vận khí thử xem, khí có vận hành thuận hơn không?”


Lam Diệc Yên vận nội khí, nhưng trong cơ thể khí lưu chuyển không khác biệt với bình thường là mấy. Nhưng Cao Dật Ngọc nói cứ như thật không chút vòng vo, còn Lam Diệc Yên cũng bởi quá cảm động, nói như có chuyện lạ: “Khí trong cơ thể dường như thật sự càng thuận.”

Hắn ngước đầu nhìn Cao Dật Ngọc, ánh mắt của hắn vô cùng thành khẩn, cảm động, cơ hồ muốn rơi lệ. Hắn nức nở nói: “Cao Dật Ngọc, ngươi là người đối với ta tốt nhất thế gian, thật hy vọng ta có thể làm cái gì báo đáp cho ngươi, chỉ tiếc ta cái gì cũng không có, nhưng chỉ cần đến ta, ta đều nguyện ý làm cho ngươi.”

Tuy rằng Cao Dật Ngọc hận chết tên Lam Diệc Yên xấu xí này, ngầm cố ý ngược đãi hắn, lại khiến hắn đi hái mận, mà làm cho hắn vì vậy mà bị thương. Vốn dĩ chính mình muốn hại hắn, lại không thành công, khiến cho tâm tình của y không được sảng khoái. Nhưng tại đây dưới ánh mắt vừa thành khẩn lại cảm động này, Cao Dật Ngọc lại chột dạ mà không mở to con mắt. Lời nói của Lam Diệc Yên rất thành khẩn, rất chân thành, khiến cho Cao Dật Ngọc toát cả mồ hôi. Nam nhân này xấu lại xấu, dốt lại dốt, nhưng chính mình luôn bắt nạt hắn, tựa hồ cũng có chút xấu xa, hơn nữa hắn còn nói lời cảm tạ với mình! Cao Dật Ngọc càng thêm chột dạ, nhìn Lam Diệc Yên nằm ở trên giường, y xúc động nói: “Ngươi còn chưa ăn cơm, ta nấu cơm cho ngươi ăn.”

Lam Diệc Yên vô cùng cảm động Cao Dật Ngọc đối với hắn thật tốt, hắn lắc lắc tay. “Trong túi ta còn bánh, có thể giữ lại từ từ ăn, đúng rồi, ngươi nhất định còn không có ăn cái gì, trong túi còn có ngân lượng, ngươi cầm ngân lượng đi mua đồ ăn đi.”

Nói thế, hắn liền sờ soạng tìm ngân lượng. Cao Dật Ngọc sợ đến trên mặt lấm tấm mồ hôi, ngân lượng sớm đã ở trên người của y, Lam Diệc Yên sao có thể tìm được, nếu Lam Diệc Yên tìm không thấy, chính mình phải giải thích làm sao với hắn, y vội vàng ngăn cản, “Ta không đói bụng, ta ăn bánh cùng ngươi.”


“Không phải ngươi không thích ăn bánh sao?”

“Ta thích ăn, ăn cùng với ngươi, cái gì khó ăn đều trở nên ngon cả.”

(Ta ói á. Gớm quá, đúng là lưỡi không xương.) Cao Dật Ngọc ở lâu với đám nữ nhân, sớm luyện được công phu ‘thiệt xán liên hoa’ (miệng lưỡi khôn khéo), lên tiếng ngon ngọt thao thao bất tuyệt, hơn nữa lại xứng với bề ngoài anh tuấn của y, khả năng không bị y làm cho điên đảo rất ít bình thường y đối với nữ nhân chính giọng điệu này, khẩn cấp tức thời, trong lời nói ngọt đến chết người. Lam Diệc Yên đơn thuần, sao hiểu được Cao Dật Ngọc cùng mỗi một nữ nhân đều dùng cách nói chuyện này. Cao Dật Ngọc nói đến động lòng người như thế, thân hình hắn có chút run lên, nếu không phải có mặt nạ, khẳng định nhất định mặt hắn đỏ bừng, hắn gục đầu xuống, e lệ nói: “Ta cũng vậy, cùng ăn cái gì với ngươi, dường như mọi thứ đều trở nên đặc biệt ngon, ta vẫn tưởng đó là ảo giác của chính mình, hóa ra ngươi cũng có cảm giác này.”

Cao Dật Ngọc hận chết chính mình, quỷ xấu xí ngu ngốc này chắc chắn là không ai tốt với hắn, chính mình giả ý đối tốt với hắn, hắn liền tưởng thật, nhìn hắn bẻ bẻ nặn nặn cái bánh từ trong túi, còn đưa cho y miếng bánh lớn, Cao Dật Ngọc hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mình thật dốt nát, cái gì không nói, lại đi nói lời ngon tiếng ngọt với quỷ xấu xí. (Cái miệng hại cái thân. Đáng đơi. Hứ) Hơn nữa nhìn bộ dạng xấu hổ của hắn, chắc chắn là yêu y rồi. Tuy rằng y có thể không trả thù quỷ xấu xí này, nhưng bảo y nói lời yêu thương với quỷ xấu xí, chi bằng kêu y đi tìm cái chết. Y chỉ yêu nữ nhân, đối với nam nhân không có hứng thú, huống chi nam nhân này vừa dốt lại vừa ngu! Cao Dật Ngọc khó mà nuốt trôi cái bánh, kế hoạch đêm nay không đi là không được, nếu không đi, vạn nhất sửu nam này nói rõ cùng y, chỉ sợ y sẽ ói mửa tại chỗ. Lam Diệc Yên ăn bánh, mắt lén nhìn Cao Dật Ngọc. Cao Dật Ngọc cũng biết hắn nhìn lén mình, y quay đầu không để ý đến hắn, nhanh chóng nuốt bánh vào bụng, thầm nghĩ mau mau ăn nhanh, để tìm cái cớ bỏ chạy. Lam Diệc Yên vừa nhai bánh vừa nói nhỏ: “Nhanh đến chủ nhân gia, chủ nhân nói có thể để cho ngươi họa tranh đều là mỹ nữ đẹp nhất, phải không?”


Cao Dật Ngọc không muốn cùng hắn nói nhảm, chỉ lên tiếng đơn giản. “Chủ nhân gia của ta đây nhất định là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ.”

Câu nói kia khiến Cao Dật Ngọc chú ý, mấy ngày ở chung cùng Lam Diệc Yên, y biết Lam Diệc Yên sẽ không nói dối, nếu hắn không biết liền lặng im không nói, cho nên tuyệt đối không giống người bình thường thêm mắm thêm muối, Cao Dật Ngọc dò hỏi: “Sao ngươi biết chủ nhân nhà ngươi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?”

“Bởi ta thấy bộ dạng nữ nhân ngươi họa kia thật khó coi, ngươi còn họa nàng cho thấy nàng là một trong những mỹ nữ tuyệt thế, nhưng chủ nhân nhà ta còn đẹp hơn nàng vài lần.”

“Ngươi nói Sử Thanh Y rất xấu?”

Cao Dật Ngọc không dám tin, tuy rằng Sử Thanh Y không tính là diễm quan quần phương, nhưng nàng còn được xếp vào một trong mười đại mỹ nữ, thậm chí có người còn xinh đẹp hơn vài lần. “Nàng không phải xấu, chỉ có điều không phải là đặc biệt xinh đẹp, chủ nhân nhà ta còn đẹp hơn rất nhiều.”

Lời này làm cho Cao Dật Ngọc phi thường cảm thấy thấy hứng thú, y lấy việc họa mỹ nhân đồ là chí hướng cả đời, vừa nghe đến nơi nào có mỹ nữ, liền nghĩ bất cứ giá nào cũng phải liếc mắt một cái. Y tự xưng là đã nhìn hết tất cả mỹ nữ trên thiên hạ, nhưng tuy nhiên nữ nhân xinh đẹp kia y còn chưa nhìn thấy, sao không khiến trong lòng Cao Dật Ngọc ngứa ngấy cho được. “Tại sao ta chưa nghe qua thanh danh của chủ nhân nhà ngươi?”


Lam Diệc Yên lắc lắc đâu. “Ta không biết, bởi ta luôn ở chỗ của ta. Chủ nhân bảo ta đi tìm ngươi, nàng nói đã đi tìm ngươi nhiều lần, nhưng ngươi không chịu đi, cho nên muốn ta nhất định phải mang ngươi về.”

Cao Dật Ngọc nhíu mày. “Mời ta? Hơn nữa lại còn thỉnh ta vài lần? Chủ nhân nhà ngươi họ gì? Tên gì?”

Lam Diệc Yên lại lắc lắc đầu. “Ta không biết, ta chỉ biết tên ta là Lam Diệc Yên, còn cái khác, cái gì ta cũng không biết.”

Cao Dật Ngọc hỏi vào trọng điểm, lại không thể tưởng tượng được cái gì Lam Diệc Yên cũng không biết. Y không có được đáp án, tâm tình không tốt, thóa mạ nói: “Ngươi là heo a! Vậy mà là chó của chủ nhân nhà ngươi nuôi? Sao cái gì cũng không biết? Chủ nhân nhà ngươi ngoại trừ cho ngươi ăn cơm, muốn ngươi luyện võ, thì cái gì cũng không nói cho ngươi biết?”

Y lại nói lời tổn thương, Lam Diệc Yên đành phải im lặng, Cao Dật Ngọc cũng hiểu chính mình nói có chút quá đáng (cái gì, gì mà có chút quá đáng, thật là vô cùng quá đáng ấy >”