Lúc hoàn thành xong việc điều tra hiện trường sơ bộ thì đã là nửa đêm, quần chúng vây xem đều đã giải tán, chỉ còn lại một vài người dân cùng lãnh đạo ủy ban thôn.
Thật ra tối nay cũng ít du khách biết chuyện này, bọn họ tới đây là để du lịch thư giãn lại tình cờ gặp phải chuyện như vậy, chắc trong lòng cũng tự nhủ sao mình lại xúi quẩy đến vậy, lại còn là nửa đêm canh ba, người chết có gì đáng xem đâu? Nhưng với người địa phương thì không phải vậy, bọn họ đều đã ở thôn Đại An mấy chục năm, trong làng ngoại trừ việc sinh lão bệnh tử đều rất yên bình.
Đừng nói là giết người, chuyện mất trộm một con gà còn hiếm khi xảy ra, bây giờ bỗng nhiên xảy ra án mạng, lại còn là hai vụ liền trong một tháng, thật sự là làm hoảng loạn lòng người.
“Các anh cảnh sát đi thong thả, đi thong thả…” Bí thư thôn Đại An thấy họ sắp trở về cục liền đi theo đến cạnh xe.
Ông ta hơn năm mươi tuổi, đầu hói, ăn mặc mộc mạc, vẻ mặt lo lắng nói: “Tôi cũng mong cảnh sát sớm bắt được hung thủ, nếu không tin này truyền ra ngoài thì thôn chúng tôi coi như…”
Người dân đang đứng cách đó không xa nghe vậy cũng thấy lo, mùa du lịch sắp đến rồi, chuyện này nếu không giải quyết sớm nhất định sẽ ảnh hưởng đến khách du lịch năm nay, mà không có du khách thì bọn họ sẽ không kiếm được tiền.
Sau khi Thái Thành Tể trấn an người dân vài câu thì cũng lên xe cảnh sát.
Lúc tối khi họ đến thì đội kỹ thuật cũng đi theo, chen chúc trên chiếc xe này, lúc về Giang Ly đã đưa xe của mình cho đội bên kia lái về, nên lúc này trong xe cũng chỉ có Tô Ngôn và ba người bọn họ.
Tô Ngôn tự giác vào ghế lái, Thái Thành Tể ngồi ở ghế phụ lái, xe chạy trên đường quốc lộ không có đèn đường, miệng của anh ta cũng liếng thoắng không ngừng.
Tô Ngôn mới được điều tới đội chuyên án hai ngày, bình thường mọi người cũng bận rộn, rốt cuộc cũng có cơ hội tìm hiểu mọi người.
Nhưng phần lớn thời gian đều là Thái Thành Tể một mình thao thao bất tuyệt, trong xe chỉ thỉnh thoảng vang lên giọng nữ nhàn nhạt đáp lại, Hạng Dương ngồi ở hàng sau nghe có chút chán.
Anh ta nhìn giang Ly đang nhắm mắt dưỡng thần, lại quay đầu nhìn ra cửa sổ một chút, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Tôi nói này em gái, đường này không có giới hạn tốc độ, em lái nhanh một chút cũng không thành vấn đề đâu.” Tốc độ rùa bò này tối đa cũng chỉ có 60km/giờ, xe của đội kỹ thuật đã sớm đi mất từ lâu rồi, đợi đến lúc bọn họ đã quá nửa đêm rồi.
Tô Ngôn mím môi nắm chặt tay lái, một lúc sau mới lên tiếng: “Bên ngoài tối quá, tôi nghĩ lái xe an toàn vẫn là quan trọng nhất.”
“…” Hạng Dương sủng sốt vì câu trả lời ngoài dự liệu này, sau khi lấy lại tinh thần liền nghe thấy Thái Thành Tể không ngừng nịnh nọt phụ họa bảo anh ta là một đại nam nhân lại đi so đo với một cô gái nhỏ, chỉ có thể bực mình bắt chước Giang Ly nhắm mắt lại.
Ai bảo anh ta không biết lái xe van chứ, thôi cũng đáng mắng lắm!
Đồng hồ đã chỉ đến 1 giờ sáng, thời gian trôi qua, trong xe cũng yên tĩnh trở lại.
Thái Thành Tể dù có nói nhiều cỡ nào cũng không thể chống lại sức mạnh của đồng hồ sinh học, nếu không phải là muốn tạo ấn tượng tốt cho người bên cạnh thì anh ta đã sớm ngủ gục rồi.
Hạng Dương phía sau cũng đã sớm ngửa đầu há mồm ngáy vang, bất tỉnh nhân sự.
Giang Ly bỗng mở mắt, qua kính chiếu hậu có thể thấy được nửa mặt của Tô Ngôn ngồi ở ghế lái, sau vài giây anh mới mở miệng: “Dừng phía trước đi, tôi thay cô.” Dù nói thế nào thì cô cũng chỉ là thực tập sinh từ Đại học Cảnh sát điều tới để thực tập.
Tuy rằng nói Cục cảnh sát bọn họ trước giờ không lưu tình, không ưu tiên nữ giới, nhưng cũng không nên để người ta vừa được tham gia công tác đã nảy sinh loại cảm xúc ‘tuyệt vọng’ với nghề này.
Tô Ngôn chớp chớp mắt, một lúc sau mới nhận ra Giang Ly đang nói chuyện với mình.
Vốn dĩ cô định nói mình không mệt, nhưng lại chợt nhớ đến điệu bộ ngạc nhiên của người xung quanh khi mình tay không đỡ thi thể, lời đến khóe miệng liền thay đổi: “Được.” Nói xong cô bất giác muốn lấy tay trái bấm vào da mình một cái, nhưng kịp phản ứng lại nên đành phải giả vờ vuốt mớ tóc bên tai lại.
Cô không nói lời nào, Giang Ly cũng không phải người thích nói chuyện phiếm, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Xe tiếp tục chạy được 2 phút thì đến đường cái, cô mở ra đèn nháy kép lên, đạp phanh chuẩn bị dừng lại.
Cô theo thói quen ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, nhưng bị đèn của xe sau chiếu loá mắt.
Hạng Dương lúc này mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn ra cửa sổ xem xét, lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng đến Cục rồi… Sao lại dừng xe ở đây vậy?”
Giang Ly tháo dây an toàn trên người ra: “Tôi đổi với cô ấy.”
“Cũng được, tôi cũng muốn xuống xe đi tiểu.” Hạng Dương run rẩy kéo cửa ra.
Bình thường đội chuyên án ngày đêm chung đụng đều là đàn ông, nói năng không cần kiêng cử, nhất thời quên mất bây giờ không còn giống ngày xưa.
Thấy hai người ngồi sau đều lần lượt xuống xe, Tô Ngôn cũng chậm rải tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe đổi chỗ với Giang Ly.
Ngay lúc cô đưa tay chuẩn bị mở cửa thì xe con phía sau đang lao đến với tốc độ cực nhanh bỗng đột ngột giảm tốc, còn nháy đèn liên tục.
Đồng tử Tô Ngôn hơi co lại vì bị ánh sáng kích thích, cô khẽ nhíu mày, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng gầm rú bất thường của động cơ xe hơi và tiếng ma sát của lốp xe trên mặt đường, trong mũi thậm chí có thể ngửi được mùi khói xe.
“Mau lên xe!” Cô biến sắc hét lớn.
Hạng Dương lúc đó đang định chui vào bụi cỏ để giải quyết, bị tiếng hét của cô doạ một phen, vẫn may Giang Ly phản ứng nhanh, mắt liếc qua chiếc xe hơi kia liền duỗi tay túm lấy Hạng Dương rồi mở cửa ném anh ta vào, sau đó lên xe, đóng cửa lại, tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát.
Thái Thành Tể cũng bị đánh thức, quay đầu lại nhìn Hạng Dương đang nhe răng trợn mắt vì bị đụng đầu vào thành xe: “Không phải chứ… Tình huống gì đây…”
Anh ta còn chưa dứt lời thì Tô Ngôn đã trầm mặt nhấn ga, ‘oành’ một tiếng đã lại xe chạy thật nhanh.
Thái Thành Tể theo quán tính bị bật ra sau, lưng đập vào thành ghế khiến xương cổ của anh ta có chút đau.
Hạng Dương còn thảm hơn, đang chuẩn bị từ dưới ghế ngồi lên đàng hoàng, lúc này trực tiếp đập đầu vào cửa kính, tạo thêm một vết thương mới đối xứng với vết thương lúc nãy.
“Trời ạ, đội trưởng Giang, đây là…” Hạng Dương xoa đầu hé mắt, lúc này mới phát hiện xe bọn họ đang lao nhanh về phía trước, tốc độ gấp đôi tốc độ lúc trước.
Giang Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi đang đuổi sát theo họ, càng lúc càng gần.
Thái Thành Tể và Hạng Dương dù không biết chuyện này là thế nào, nhưng hiện tại cũng có thể nhìn ra chiếc xe đằng sau kia đang đuổi theo bọn họ.
Hạng Dương lấy tay vỗ vỗ ghế lái: “Em gái, nhanh lên, nếu không bọn chúng theo tới mất!”
Tô Ngôn liếc nhìn tình huống phía sau, lắc đầu: “Chân ga đã đạp hết mức rồi, chiếc xe kia hẳn là đã được cải tiến, tính năng hơn xe hơi thông thường rất nhiều lần, không chạy nổi đâu.”
“Vậy… vậy…” Hạng Dương há mồm nói lắp hồi lâu, cuối cùng nặn ra được một câu: “Hay là chúng ta nhảy xuống xe đi?” Mục tiêu của chúng là chiếc xe van này, nếu xuống xe rồi lẩn trốn sẽ dễ thoát hơn.
May mà đội kỹ thuật không ngồi trên xe này, bọn họ là người giữ vật chứng quan trọng,
Nếu không đoán sai, chiếc xe đằng sau kia không chừng có liên quan đến vụ án thôn Đại An kia.
Dù sao thì đây cũng là một vụ án nghiêm trọng, tất nhiên không thể loại trừ khả năng có thể xảy ra.
“Ngồi vững.” Tô Ngôn đối với đề nghị ‘Nhảy xuống xe’ này không có bình luận, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, không nghe ra chút căng thẳng nào, nhưng dưới chân bỗng đạp phanh, tay lưu loát xoay vô lăng, nhanh chóng đánh xe vài vòng.
Kít ——
Lốp xe và nhựa đường ma sát dữ dội, chiếc xe đang lao nhanh đột nhiên như con rồng đảo đuôi, quay đầu đối diên với chiếc xe hơi đuổi theo kia, sau đó là tiếng đạp chân ga, lập tức lao đi theo hướng ngược lại.
Người trong xe kia hiển nhiên không ngờ tới chuyện này, tới khi phản ứng được thì vội quay đầu lại, nhưng kỹ thuật quay xe khá kém.
Dù Thái Thành Tể vẫn thắt dây an toàn nhưng trong lúc nhất thời vẫn bị bất ngờ, Hạng Dương càng thảm hơn, lại bị ngã xuống gầm ghế sau.
Nhìn hình tượng hiện tại của anh ta thật đáng xấu hổ, chỉ cầu không bị thương thêm lần nào nữa.
Giang Ly trong lúc phanh gấp đã phản ứng cực nhanh, chỉ là khi nhìn về phía ghế lái, ánh mắt anh có phần hơi thăm dò.
Tô Ngôn thành công tạo khoảng cách với chiếc xe kia, nhưng vì tính năng hai chiếc xe quá chênh lệch nên cô chỉ có thể chạy hết tốc độ trên đường cái.
Hạng Dương lặng lẽ xiết chặt thành ghế của Thái Thành Tể cảm thán, trong tiếng động cơ xe van cầu nguyện cho mình an toàn.
Từ góc độ này anh ta ngước lên có thể thấy một nửa bóng lưng của Tô Ngôn trên ghế dựa.
Bên tai văng vẳng tiếng đối phương mềm mại nói: “Tôi nghĩ lái xe an toàn vẫn là quan trọng nhất.”
Ai là người nói câu đó chứ?
Miệng lưỡi nữ nhân đúng là lừa người mà.
Ha ha.