Thôn Đại An tọa lạc ở phía Tây Bắc thành phố Nam Thành, cách xa trung tâm thành phố, nơi này có núi Thanh Thủy, dân phong thuần phác.
Từ trước tới nay buổi tối trong thôn luôn tĩnh lặng, nhưng hôm nay lại có vẻ hơi náo nhiệt.
Tiếng tiếng còi cảnh sát đột ngột cắt qua bầu trời đêm, bên dòng suối nhỏ đầu làng rất nhiều người tụ lại, đèn xe cảnh sát cùng đèn xe cứu thương trong đêm tối sáng đến chói mắt.
Bên cạnh dòng suối bị chặn ngang bằng các dải phân cách, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt ảm đạm của những người vây quanh.
Cách đây mấy năm trong làng vẫn còn tương đối lạc hậu, những năm gần đây bởi vì Thành phố Nam Thành phát triển mạnh dịch vụ du lịch sản nghiệp ở nông thôn, thôn Đại An lại là khu trồng nho nổi tiếng, nhờ vậy cũng dần dần phát triển.
Mặc dù hiện tại thôn Đại An đa phần là đón khách thành thị đến thăm quan, phong cảnh và con người đều đậm chất nông thôn bình dị, nhưng trên thực tế phần lớn đều rất giàu có, ra vào đều là xe con, nhìn sơ qua không có gì đáng chú ý nhưng gia thế nói ra có thể hù chết người.
Giờ đang là giữa hè không phải mùa nho, nhưng thôn Đại An vốn chưa từng bị ô nhiễm, non xanh nước biếc nên vẫn hấp dẫn không ít du khách đến nghỉ mát.
Dù sao qua nhiều năm quy hoạch tốt như vậy, các công trình du lịch trong thôn đã gần hoàn thiện, danh tiếng với du khách bên ngoài rất tốt.
Thái Thành Tể chiếu đèn pin chậm rãi đi đến bãi đá cuội bên bờ sông, ban đêm trên núi hơi lạnh, đá cuội gần mép nước lại trơn ướt.
“Con mẹ nó…” Anh ta dừng bước, hơi lảo đảo về sau rồi thở dài: “Ai cũng nói đời trước nghiệp chướng nhiều thì đời này làm cảnh sát hình sự, tôi nghĩ có lẽ hai kiếp trước tôi nhất định là đại ác nhân danh chấn võ lâm, nên giờ không chỉ phải làm cảnh sát hình sự, còn là đội chuyên án nữa!”
Hạng Dương bên cạnh nhìn thấy gần đó có người dân đứng xem, liền vẫy tay ra hiệu đội kỹ thuật đằng sau đi theo.
Ban đêm nhìn không thấy rõ, nhưng vẫn có thể thấy được một bóng người nằm sấp cạnh dòng suối, nửa thân dưới vẫn còn ngâm trong làn nước lạnh buốt.
Bọn họ là đội Chuyên án trực thuộc Đội điều tra hình sự thành phố Nam Thành, thường ngày đều phụ trách đều tra trọng án, những án được thành phố giao xuống hoặc là liên kết phối hợp điều tra với đội khác.
Lúc này hai người đang ngáp không ngớt, trước vài ngày vừa mới xử lý xong một vụ cầm dao giết người, đảo mắt liền phải vác tiếp cặp mắt thâm quầng tới thôn Đại An.
Chào hỏi vài người đang trực của đồn công an xong, pháp y Trương Khải Sơn cùng hai đồng nghiệp tiến lên kiểm tra cẩn thận.
Thái Thành Tể xoay người nhìn một chút, chỉ thấy chăn che người chết đang hé mở, sắc mặt xám xịt lại có chút xanh ngắt.
Có tiếng khóc đứt quãng bên tai, Thái Thành Tể hỏi một người cảnh sát: “Kia là người nhà của người chết à?” Vừa nói vừa hất cằm về phía người đàn ông đang khóc mặt mũi tèm lem ngoài dải phân cách.
Người cảnh sát kia nhìn thoáng qua, khẽ lắc đầu: “Là bạn trai của người chết, hai người bọn họ cùng đi đến thôn Đại An nghỉ phép.”
Thái Thành Tể như có điều suy nghĩ, Hạng Dương ở một bên bỗng thẳng lưng, hô to một tiếng: “Đội trưởng Giang!”
“Đội trưởng Giang!” Thái Thành Tể cũng nhìn thấy người đàn ông một tay mang găng tay, một tay đang kéo dải phân cách đi, động tác cùng Hạng Dương đều nhịp, sau đó bước đến hai bước chào hỏi: “Đội trưởng Giang, anh về rồi.”
Giang Ly gật đầu xem như chào hỏi hai người, đám người trong đội hình sự trinh sát thấy anh đột nhiên xuất hiện đều có chút kinh ngạc, ngay cả Trương Khải Sơn cũng đang nhíu mày tự hỏi.
Anh cao khoảng 1m85, mặc dù mặc quần áo hàng ngày khá rộng rãi nhưng có thể nhìn ra dưới lớp vải đó đều là cơ bắp săn chắc, trên người toát ra cảm giác vô cùng áp bức.
Hai người Thái Thành Tể cùng Hạng Dương lúc này vây quanh Giang Ly, anh một câu tôi một câu đã đem tình huống đại khái nói qua.
Thấy anh khẽ nhíu mày quan sát tình huống chung quanh lúc này, Thái Thành Tể thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Giang, vụ án của anh bên kia… xong rồi sao?”
Giang Ly là đội trưởng trẻ nhất của đội hình sự trinh sát toàn thành phố Nam Thành, từ lúc bắt đầu tham gia công tác vẫn làm hình sự trinh sát, qua nhiều năm tham gia phá rất nhiều vụ trọng án trong cả nước, lập rất nhiều công lao.
Anh thường xuyên bị điều động đến đơn vị khác để hỗ trợ phá án và bắt giữ, đội chuyên án cũng đã quen với việc anh thỉnh thoảng biến mất.
“Thế nào, thế nào?” Hạng Dương cũng hưng phấn theo: “Chắc chắn là giải quyết thuận lợi đúng không? Quân cảnh liên hợp… Đúng là một cuộc chiến hiếm có.” Tuy nói bọn họ cũng có nghe nói một chút, nhưng đối với tình huống thực tế ra sao vẫn không rõ, chẳng qua cảm thấy nếu là quân cảnh liên hợp thống nhất hành động, vậy chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Cánh môi mỏng của Giang Ly khẽ mím lại, nếp gấp giữa lông mày lại càng sâu hơn.
Hai người Thái Thành Tể thấy thế cũng im bặt, bọn họ và anh là cộng sự nhiều năm hiển nhiên biết nét mặt nghĩa là gì, khó tránh kinh ngạc liếc nhìn nhau, vụ án này lớn đến nỗi chính quyền tỉnh cũng chưa thể giải quyết xong.
Ba người lúc này đang đứng khá gần xe cảnh sát phía ngoài dải phân cách, bọn họ cũng không để ý có một bóng người đứng cạnh xe sau khi nghe thấy vụ ‘Quân cảnh liên hợp’ tại Hạng Dương liền đi mất.
Khi người đó rời khỏi tạo ra vài tiếng động nhỏ, Giang Ly quay đầu nhìn về thân ảnh mảnh khảnh trong đêm tối, lập tức nhíu mày: “Người đó là…”
Dưới ánh đèn xanh đỏ lập lòe, vẫn có thể nhìn ra đối phương là nữ giới, tuy đang khoác trên người một chiếc áo khoác mỏng nhưng cô ấy cũng không thấp, ước chừng cao khoảng 1m65.
Khuôn mặt thanh tú chỉ to bằng lòng bàn tay, ánh mắt trong vắt.
“Cô ấy… À!” Thái Thành Tể vươn cổ nhìn qua, nhún vai: “Không phải gần đây đội chúng ta thiếu người sao? Đội trưởng Giang, 2 tháng trước anh bị điều đi, sau đó phía trên thành phố còn thành lập hai tổ chuyên án gì đó nên lại rút đi 2 người.
Vài ngày trước Từ phó đầu hói báo cáo lên trên muốn điều động thêm nhân sự, nhưng Cục trưởng không phê duyệt.
Cũng không còn cách nào nên chúng tôi mới phải mang theo thực tập sinh đến đây…”
“Thực tập sinh.” Mặt Giang Ly không chút cảm xúc.
Hạng Dương vội vàng nói rõ: “Đội trưởng Giang, anh nói chuyện này với Từ phó đi.
Giao cho chúng tôi một thực tập sinh chỉ biết báo cáo.
Đội chuyên án chúng ta đâu phải là nơi để báo cáo đâu chứ… Còn nữa, nghe nói cô ấy vừa bị tai nạn xe hơi khá nghiêm trọng, mới về đội được 2 ngày.”
“Đến nói chuyện phiếm đấy à? Làm việc đi!” Giang Ly nói: “Chuyện khác chờ về Cục rồi nói.”
Hai người đương nhiên hiểu được ý tứ của anh, chắc chắn là đội trưởng Giang không muốn thực tập sinh này.
Đội chuyên án không khá hơn các đội khác là mấy, không được nghỉ ngơi cũng là chuyện thường ngày.
Ra ngoài làm việc vài ngày cũng không phải là không có, điều kiện gian khổ, trai tráng tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng còn chưa chắc chịu đựng nổi chứ đừng nói là một cô gái nhỏ.
Cả đội từ trên xuống dưới đều bận rộn ngược xuôi, thực tập sinh mặc kệ nam nữ mọi người lười mang theo.
Thái Thành Tể cùng Hạng Dương cùng đáp lại, nhưng biểu cảm hoàn toàn khác nhau.
Thái Thành Tể có chút tiếc nuối lắc đầu, trong Cục anh ta nổi danh là cẩu độc thân vạn năm, bình thường vì công việc quá bận mà có khi cả ngày không gặp được nổi một sinh vật giống cái, khó khăn lắm trong đội mới có được một cô gái vậy mà chưa tới 2 ngày đã bị trả về, ngẫm lại cũng thật tiếc nuối.
Đi được hai bước Giang Ly đột nhiên dừng lại, mở miệng hỏi lần nữa: “Thái Bao*, anh có thể giải thích cho tôi tại sao một cảnh sát không chính thức lại xuất hiện ở hiện trường vụ án không?”
(*) 菜包: bánh bao nhân rau.
Thái Thành Tể sững sờ, vô thức giải thích: “Đội trưởng Giang… Cũng không có quy định là thực tập sinh không được phép xuất hiện…” Nhận ra thần sắc Giang Ly không đúng lắm, anh ta lập tức thẳng người đáp lại: “Vì lúc cảnh sát được báo tin trong cục chỉ có một xe cảnh sát đang đậu, tôi liền hỏi trong phòng có ai biết lái xe van không, Tô Ngôn nói… cô ấy biết.”
Giang Ly nghe đến câu trả lời phía sau thì khóe mắt giật hai lần, sau đó sải bước đi tới cạnh dòng suối.
Hai người bọn Hạng Dương liếc nhau một cái cũng vội đi tìm hiểu tình hình.
Nếu chỉ có một người chết, cảnh sát thành phố cũng không cần phải huy động lực lượng đến đây.
Vấn đề là đây đã là thi thể thứ hai được phát hiện ở thôn Đại An trong vòng một tháng nay, vì vậy mới được gian cho đội chuyên án của Cục thành phố.
Giang Ly đi tới bên cạnh thi thể, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn xung quanh.
Pháp y Trương Khải Sơn lúc này đã hoàn thành khám nghiệm tử thi sơ bộ, khuôn mặt tròn trịa có chút tươi cười: “Tôi nghĩ cậu nên được trao giải thưởng nhân viên cần mẫn nhất mới phải, sáng nay vừa nghe lãnh đạo nói cậu sẽ trở về, không nghỉ ngơi gì đã đến đây rồi.”
“Hôm qua tôi đã về lại thành phố Nam Thành rồi, ở nhà ngủ một ngày cũng đến lúc nên vận động xương cốt một chút rồi.” Giang Ly đứng lên quan sát trong chốc lát, khẽ vặn cổ vài cái.
“Người chết lần này tương tự với lần trước.
Đều ở độ tuổi khoảng 20, giới tính nữ, tóc dài…” Trương Khải Sơn nói tới chỗ này thì dừng một chút: “Về việc có điểm khác nhau hay không thì phải đợi đến trở về Cục làm thêm một bước kiểm tra thi thể mới có thể xác định được.
Về lai lịch của hai nạn nhân, có vẻ như là không giống nhau, một người là dân địa phương, một người là khách du lịch.”
Giang Ly khẽ gật đầu cảm ơn.
Trương Khải Sơn vung tay gọi người nhấc cái xác đã bị ngâm một nửa dưới suối lên đặt vào túi đựng thi thể kéo khóa lại, vì địa hình ở đây không bằng phẳng, phía dưới đều là đá ướt, nên hai người kia phải vác túi đựng thi thể đi ra khỏi hiện trường.
Đột nhiênngười đi phía sau bị trượt chân ngã, người phía trước cũng bị bất ngờ chỉ kịp hô lên một tiếng, túi đựng xác bị rơi xuống.
Hai người vẫn chưa buông tay, dây kéo của túi bị căng nên bung ra, thi thể bên trong cũng bị hé ra.
Chuyện bất ngờ xảy ra, bọn người Giang Ly chỉ có thể ngước mắt nhìn, Thái Thành Tể không dám nhìn thẳng, vỗ vỗ đầu mình.
Người ban nãy ngã ở chỗ cách Tô Ngôn không xa, anh ta cứ nghĩ cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ hét lên hoảng sợ, kinh thiên động địa.
Nhưng cảnh tượng mọi người dự đoán lại không xuất hiện, túi đựng thi thể kia không chạm đất mà được một đôi tay mảnh khảnh vững vàng bắt lấy.
Tô Ngôn mím môi nhìn túi đựng xác trong tay mình, lúc này tóc cùng một cánh tay của người chết đã bị lộ ra ngoài, bàn tay lạnh như băng kia thậm chí còn đang đặt trên vai cô, chỉ cần quay đầu lại một chút là nhìn thấy.
Cô khẽ thở dài một tiếng, cô chậm rãi cúi người đem cái túi mà phải hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau khiêng mới nổi đặt xuống đất, nhanh chóng đặt lại cánh tay người chết vào túi rồi kéo khóa lại.
Sau đó đưa tay ra phía người vẫn đang ngã dưới đất: “Anh không sao chứ?”
“…” Thái Thành Tể mở to mắt, nhìn về phía Hạng Dương cũng đang trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu mới nặn ra được một câu cảm khái: “Kỳ tài…”
Người này không làm cảnh sát hình sự thật sự là đáng tiếc