Suốt một tháng qua Hà Nhất Triển đều không tiếp điện thoại của tổng công ty, chỉ cùng Ngôn Hâm ngắm cảnh và chụp ảnh ở Anh quốc. Laptop của anh chỉ dùng để kết nối những cuộc họp quan trọng và xử lý tài liệu mà thư ký gửi đến, xong việc thì lại nhét vào trong túi tư liệu. Đương nhiên, trong kẹp tài liệu ấy còn có giấy đăng ký kết hôn của hai vợ chồng, và ảnh của người mà anh yêu nhất.
Mùa đông ở Anh không thích hợp với người có thể chất lạnh như Ngôn Hâm, dù điều hòa trong phòng luôn duy trì ở mức hai mươi tám độ thì cũng không thể khiến khuôn mặt tái nhợt của cô hồng hào hơn. Hà Nhất Triển đành phải làm túi sưởi hình người, ôm bà Hà lạnh cóng như cây kem nhỏ vào lòng. Hai người ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh. Mấy ngày này là những ngày đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của Ngôn Hâm.
"Sao anh vẫn chưa đi làm?" Ngôn Hâm nghe tiếng Anh đến mức mơ màng sắp ngủ, nhích lại gần người đàn ông đang ngồi sau lưng.
"Chúng ta đang trong tuần trăng mật mà." Ông Hà sung sướng nói: "Chờ tháng hai sang năm chúng ta lại đi Maldives."
"........." Ngôn Hâm thật sự không muốn phá hỏng tâm tình tốt đẹp của anh, nhưng hôm qua cô vô tình nhận được điện thoại của thư ký Tiểu Lâm, người mà từ trước đến nay nói chuyện luôn làm người đối diện như tắm mình trong gió xuân, thế mà ngữ khí lúc đó lại vô cùng gấp gáp, "Xin nhờ cô, Ngôn tiểu thư, nếu ông chủ còn tiếp tục không đi làm, tuy anh ấy không mất việc, nhưng chúng tôi sẽ thất nghiệp mất!"
"Ngày mai mẹ tới dạy em làm bánh kem, anh đến công ty xem thế nào đi." Tuy cả ngày được anh ôm rất hạnh phúc, nhưng thịt ở bụng cô càng ngày càng nhiều rồi, đến cô cũng bắt đầu khinh bỉ chính mình!
Ngôn Hâm tìm mọi cách làm nũng, vừa đấm vừa xoa. Nếu không phải thân thể cô lúc này không tiện, chắc chắn cô sẽ bị anh lật qua lật lại, biến đủ thành trăm kiểu hình dạng mới thôi!
Hà Nhất Triển đe dọa: "Mấy ngày nữa em sẽ biết sự lợi hại của anh!" Sáng sớm hôm sau anh ngoan ngoãn đi làm.
Ngôn Hâm mềm nhũn nằm trên giường, thân thể giấu dưới chăn hiện đầy dấu hôn và dấu tay, hai bầu ngực mềm mại vẫn còn đau, không thể mặc nổi quần áo. Nằm đến giữa trưa, cô mới chậm rãi mặc một cái áo lông cao cổ, khoác thêm một chiếc áo măng tô bên ngoài. Lúc mẹ Hà tới nhìn thấy Ngôn Hâm đang trang điểm, bèn hỏi:
"Con muốn đi ra ngoài à?"
"Con sợ lạnh, ở nhà toàn mặc như vậy." Ngôn Hâm đỏ mặt.
"Thằng nhóc kia thật là...... Bảo bối tay con lạnh quá." Mẹ Hà đau lòng ôm cô.
"Mẹ, con không sao, để con giúp mẹ." Bây giờ cô vẫn chưa quen với những hành động thân thiết như thế, đặc biệt khi ôm có thể cảm nhận được dáng người tuyệt đẹp của mẹ Hà...... cô càng khinh bỉ chính mình khi bị nuôi thành heo con.
"Con đứng bên cạnh nhìn được rồi, món này rất đơn giản, khi còn nhỏ James thích ăn nhất đấy!" Mẹ Hà nhanh nhẹn phân loại nguyên liệu nấu ăn: cherry, táo đỏ, bánh pudding, blueberry...... Mẹ Hà thuộc như lòng bàn tay, bà đã ở Anh quốc gần hai mươi năm, cuộc sống hàng ngày nhàm chán nên đành dồn hết thời gian làm mỹ thực. "Mẹ thích nhất là làm những món điểm tâm ngọt vừa học được cho hai cha con ăn, không phải mẹ khoe khoang đâu, nhưng hai người đó thiếu chút nữa là ăn luôn cả đĩa đó." Mẹ Hà cười vui vẻ.
"Mẹ thật lợi hại! Mẹ dạy con với ~" Dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa lấy hết can đảm của Ngôn Hâm làm mẹ Hà lại ôm chầm lấy cô, "Sao bảo bối lại đáng yêu thế này~James thật đáng ghét, mẹ là mẹ nó, tiểu bảo bối cũng bảo bối của mẹ mà ~"
Ngôn Hâm bật cười, rõ ràng ba Hà là người ôn hòa nội liễm, Hà Nhất Triển càng không bao giờ thể hiện vui buồn lên mặt, thế mà mẹ Hà lại vô cùng nhiệt tình, thoải mái. Mẹ Ngôn Hâm là mẫu phụ nữ Trung Quốc truyền thống, sẽ chẳng bao giờ ôm cô khích lệ thế này...... Ngôn Hâm vòng tay ôm eo mẹ Hà, "Mẹ đừng tức giận, tối nay con đến ăn cơm cùng ba mẹ nhé?"
Mắt mẹ Hà sáng lên, vội vàng đồng ý: "Là con nói nha. Bảo bối, bây giờ chúng ta về nhà luôn!" Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, mẹ Hà chẳng kịp thu dọn nguyên liệu nấu ăn bày đầy trên bàn, đã kéo cô vào trong xe.
Hà Nhất Triển về đến nhà nhìn thấy phòng bếp hỗn độn, tay anh cầm bánh kem chocolate mà Ngôn Hâm yêu nhất, lẩm bẩm: "Biết ngay là không thể khinh địch!"
Hơn bất cứ ai, anh biết tiểu tâm can của mình rất giỏi hiểu ý người khác. Người ngoài cảm thấy cô lạnh nhạt khó thân cận, nhưng đó là vì cô sợ người lạ, nếu không đủ kiên nhẫn, sẽ không thể nhìn thấy nụ cười thật lòng của cô. Nhưng chỉ cần Ngôn Hâm chấp nhận, cả đời này cô sẽ luôn tin tưởng dù người đó tốt hay xấu.
Vợ chồng Brown tất nhiên cũng cảm nhận được sự nỗ lực của cô. Tuy tiếng Anh không lưu loát lắm, nhưng lần nào nói xong cô cũng cười thẹn thùng, thấp thỏm chờ mong. Cô hy vọng được chấp nhận, được yêu quý, không chỉ vì họ là cha mẹ của Hà Nhất Triển, mà còn vì cô thích ở bên họ, rất vui vẻ thoải mái.
Ba Hà luôn mỉm cười nhẹ nhàng, thấy Hà Nhất Triển đến liền bảo anh ngồi xuống, "Hóa ra con thật sự xuống bếp, ba còn tưởng rằng Nina quá sùng bái con nên mới bịa đặt linh tinh."
Hà Nhất Triển không đáp lại, nhìn Ngôn Hâm thân thiết nắm tay mẹ, bất mãn nói: "Làm bánh kem thôi mà sao mẹ phải kéo đến tận đây?"
"Bảo bối học xong rồi, về nhà sẽ làm cho con ăn." Mẹ Hà không vui phất phất tay.
"Con nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi lung tung!"
"Sao nào? Không phải con gọi là tâm can sao, vậy mẹ sẽ gọi là bảo bối!" Mẹ Hà nhất quyết không đổi cách gọi, thậm chí còn kéo ba Hà xuống nước, "Không phải ông xã cũng rất thích bảo bối sao ~James thật đáng ghét!"
Ánh mắt ba Hà xoay chuyển, đương nhiên sẽ không thừa nhận năm phút trước mới gọi Ngôn Hâm như vậy. Ba Hà dịu dàng nói với vợ: "Anh thích em là đủ rồi, con dâu bảo bối còn đang trong thời gian tân hôn đó."
Khóe mắt Hà Nhất Triển run rẩy, ba anh đúng là cao tay, có thể tỏ tình vô cùng tự nhiên như vậy.
"Thêm một người thích có gì không tốt? Đến hôn lễ mà con trai em còn không chịu mời em......." Nói xong, mắt mẹ Hà hơi ửng đỏ.
"Mẹ......" Ngôn Hâm có chút hoảng loạn, cầu cứu nhìn về phía Hà Nhất Triển.
"Con thấy Vera Wang cũng được đó." Chỉ một câu của Hà Nhất Triển đã phá tan kỹ thuật diễn kém cỏi của mẹ.
"Phải đi thử váy mới được. Ba mẹ cũng có thể đến thành phố B tham gia, dù sao cũng phải gặp mặt cha mẹ Hâm Hâm một lần." Ba Hà ra lệnh một tiếng, yêu thương nhìn khuôn mặt ủ ê của vợ...... Tuy là giả vờ, nhưng chỉ cần vợ vui vẻ là được.
Hà Nhất Triển đau đầu, quy mô có lẽ lớn hơn anh dự tính, tới thành phố B chắc sẽ không thể chỉ ở mức hôn lễ của vương thất rồi......
Ba Hà vui tươi hớn hở kể những chuyện thú vị trước kia về Hà Nhất Triển với Ngôn Hâm mẹ Hà kéo cô sang một bên, ra vẻ thần bí hỏi: "Con từng gặp Rose rồi à?"
"Vâng."
"Ai, tóm lại là con trai mẹ có ánh mắt độc đáo."
"Con cứ tưởng mẹ thích cô ấy?" Liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, Hà Nhất Triển hứng thú tiếp tục xem hình áo cưới trên Ipad.
"Thêm một người chơi với mẹ thì có gì không tốt? Nhưng mẹ thích tiểu bảo bối đáng yêu của mẹ hơn." Mẹ Hà không đồng ý với câu nói của Hà Nhất Triển. Rose sinh ra đã có phong phạm của danh môn thục nữ, thật sự không thích hợp với tính cách của bà. Dù ba Hà có dung túng cho bà vui chơi thoải mái, bà cũng không thể ném mặt mũi của gia tộc Brown đi được. Nếu cứ phải nhìn trước ngó sau mệt mỏi như thế, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài, bà thật sự không thể chịu nổi một cô con dâu như thể. Trước kia quan hệ không tồi, chỉ là vì ngại Hà Nhất Triển thôi.
"Người phụ nữ của con đương nhiên là NO 1 rồi." Hà Nhất Triển mỉm cười nói. Nhưng giọng điệu của anh đột nhiên thay đổi, "Nhưng mẹ đừng gọi tiểu bảo bối nữa, con nghe mà phiền lòng."
"Con ghen đúng không, lòng dạ hẹp hòi." Mẹ Hà lườm Hà Nhất Triển một cái. Đây có đúng là ông con trai từ nhỏ không để bụng chuyện gì của bà không nhỉ?
"Mẹ chờ đó." Anh chỉ nói một câu như thế.
Chuẩn bị phải về nhà, Ngôn Hâm kéo tay anh hỏi: "Anh không chọc giận mẹ đấy chứ?"
Trong mắt Hà Nhất Triển thấp thoáng ý cười, nói không lớn không nhỏ: "Đó là mẹ thân yêu của anh, anh yêu mẹ không còn kịp ấy chứ, em yên tâm."
"Tiểu tử thúi, con gọi ai là thân yêu?" Giọng điệu âm trầm của ba Hà không khác Hà Nhất Triển chút nào, "Mau đưa vợ con về nhà đi."
Hà Nhất Triển chỉ cười, nhìn về phía mẹ mình, bị ba Hà trừng lườm mắt một cái, anh mới đánh xe rời đi.
"Ba ba thật đáng yêu." Ngôn Hâm tưởng tượng đến vẻ kinh ngạc thẹn thùng của mẹ Hà vừa rồi, cảm thấy thật ngọt ngào.
"Bà Hà, xin hãy chú ý đến lời nói và hành động của em." Anh nhéo khuôn mặt nhỏ của cô. Sao anh lại không thấy cô ghen với khen anh đáng yêu nhỉ?
"Nếu hai mươi năm sau anh còn yêu em như thế, em sẽ khen anh đáng yêu."
"Đáng yêu thì không cần." Anh mỉm cười, "Còn yêu em, anh sẽ làm được."
Tuy Ngôn Hâm thẹn thùng, nhưng ở bên nhau lâu rồi nên da mặt cô cũng dày hơn, "Vậy là em phải chịu thiệt rồi, em vừa đáng yêu, lại còn yêu anh như thế, thật không công bằng ~"
Hà Nhất Triển thở dài, cầm tay lái không nói lời nào.
Ngôn Hâm hỏi: "Anh sao vậy?"
Có thể nói đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi như anh bị câu nói của cô làm cho hưng phấn đến mức rùng mình như bị một dòng điện chạy dọc thân thể sao?