Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em

Chương 14: Hội thắp đèn (3)

Đảo Rùa có nhiều lễ hội, thế nhưng Hội Thắp Đèn là một trong những lễ hội được mọi người coi trọng nhất. Tuy nó được tổ chức 2 lần 1 năm nhưng lại mang ý nghĩa to lớn, ở giữa năm và cuối năm đi tảo mộ coi như là thông báo với những người thân đã qua đời của mình rằng cuộc sống của mình hiện tại rất tốt, người dân tin rằng vào 2 ngày này, các bị thần sẽ cho phép linh hồn của người thân đã qua đời đến thăm người nhà của họ.

Vào ngày này mọi người đều dừng hết mọi công việc hằng ngày, ngay cả những người đang xa quê, nếu như có thể về thì đều xin về. Hạt Dẻ cũng không phải đến trường.

Lục Lăng Tranh lái chiếc xe đạp cũ của tôi, chở Hạt Dẻ ở phía trước, tôi ở phía sau cùng nhau đi chợ, kế bên là chiếc xe đạp nhà Trần Hạo, anh đang chở chị Mạn Thanh.

Khu nghĩ trang ở trên đảo thường chia theo dòng họ, gia đình, cho nên hằng năm khi đến lễ thì tôi đều cùng hai người bọn họ chuẩn bị.

Gửi xe ở ngoài chợ, tôi dắt bọn họ vào, hôm nay chợ không giống thường ngày, đâu đâu cũng treo những cái đèn lồng thủ công màu trắng, bán rất nhiều giấy tiền vàng mã, đồ cúng.

Tôi và Trần Hạo chia nhau ra làm hai, anh đi mua nhang, đèn và đèn cầy cùng với tiền giấy, vàng mã, tôi thì đi mua lồng đèn và đồ ăn về làm đồ cúng.

Lục Lăng Tranh sợ Hạt Dẻ đi mệt nên nhấc nó để trên vai, khiến thằng bé cười khúc khích, phấn khích vô cùng, còn đưa tay chạm mấy cái lồng đèn mà người ta để ở trên cao.


Tôi không nhịn được nói: “Chúng ta còn phải đi một lúc nữa đấy, anh cứ vác nó như thế này lát nữa sẽ mệt cho mà xem!”

Lục Lăng Tranh cười, anh cúi đầu nhìn tôi: “Anh không mệt, bế Hạt Dẻ, anh mãi mãi cũng sẽ không mệt, anh còn có thể bế cả em lên.”

Biết mình bị anh trêu chọc, tôi cũng không thèm để ý đến anh, chuyên môn đi chọn đèn lồng.

Đến cửa hàng đèn lồng, tôi lựa liền 12 cái đèn tròn, 9 cái đèn hoa sen. Đèn lồng ở đây đều được làm từ giấy, làm bằng thủ công, có thể xếp gọn lại dễ dàng, nên rất dễ mang về, chỉ có điều là phải nhẹ tay, nếu không chúng sẽ hỏng.

Lục Lăng Tranh từ khi thấy đèn lồng thì rất tự giác đưa tay muốn cầm, nhưng bị tôi ngăn lại: “Cái này để em cầm cũng được, anh đang vác Hạt Dẻ, lỡ đụng hư đèn thì không tốt. Lát nữa mua đồ ăn, em nhất định sẽ để anh cầm.

Đi dạo chơ một vòng, mua hết những đồ đầy đủ, đến lúc sắp về thì không ngờ đụng phải bác trưởng thôn và Tô San, bác ấy nhìn Lục Lăng Tranh đang bế Hạt Dẻ, tay cầm đồ ăn vừa mua ở chợ, mặc áo thun quần short khá thoải mái, liền cười:

“Bác đã bảo mà, đảo Rùa là nơi cảnh đẹp hữu tình, khiến người ta đến rồi là không muốn đi đâu, đúng không tiểu Tranh.”


Lục Lăng Tranh cười cười, còn nói: “ Bác nói đúng, cảnh ở đây rất đẹp, khiến cháu chỉ muốn ở luôn đây thôi.” – Khi anh nói câu này, anh lại nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi thật không biết nói gì, cả gương mặt cứ ngượng hết cả lên.

“Thế thì ở luôn, cái gì chứ mấy cái chuyện này bác ủng hộ hai tay ấy chứ.”

Tô San đứng bên cạnh cũng nói: “Em đây cũng ủng hộ hết mình đấy, cố lên nha.”

Lục Lăng Tranh dường như rất hài lòng, anh cứ gật đầu liên tiếp: “Cám ơn mọi người.”

Trước khi đi, bác trưởng thôn có vỗ vai anh một cái, đầy ẩn ý nói: “Tối nay để bác giới thiệu cháu với mấy người trong thôn, muốn ở lâu đây luôn là cần nhiều người giúp đấy.”

Trên đường về, tôi cứ mãi suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Từ khi quyết định ở lại đây lâu dài, thái độ ân cần của Lục Lăng Tranh đối với tôi không phải là tôi không thấy. Mới đầu còn nghĩ là do anh tốt bụng, đối với ai cũng tốt thế thôi, thế nhưng khi anh tiếp xúc với mọi người nhiều lên, tôi cũng không thấy anh ân cần với ai.


Thái độ của anh như vậy, khiến tôi không muốn nghĩ nhiều cũng khó. Tôi không phải là cô gái nông thôn cái gì cũng không biết, tôi từng học trên thành phố, cũng từng có một người bạn trai, hiện giờ lại làm công việc dịch tiểu thuyết ngôn tình đầy tình tiết máu chó, đương nhiên có một số việc tôi cũng dần dần nhận ra.

Nhưng nhận ra rồi thì lại không dám nhận, lỡ như tôi nhầm thì sao, lỡ như không phải, tôi và anh cũng không thể trở thành bạn bè được nữa. Nhưng dần dần, sự ân cần, chu đáo, dịu dàng của anh khiến tôi không còn bình tĩnh được nữa, tôi biết mình đã rung động.

Tôi càng ngày càng muốn biết anh nghĩ gì về tôi. Hôm nay là Hội Thắp Đèn, nó khiến tôi nghĩ đến người thân mình, cũng xúc động hơn.

Khi về nhà, tôi cũng không nói với anh câu nào, chỉ chăm lo nấu đồ ăn cúng lễ, chị Mạn Thanh hôm nay cũng qua phụ tôi. Tôi ra vườn hái đầy xoài, quýt, ổi, bưởi, mận đầy cả rổ, xếp thành các đĩa trái cây thật đẹp, rồi đem sang nhà thờ cúng.

Trần Hạo là con trai duy nhất trong nhà, theo lý thì bài vị đều được bày bên nhà anh, thế nhưng anh lại không thích cái kiểu đối xử trọng nam khinh nữ này, nên bỏ tiền xây riêng một căn nhà thờ ở giữa hai nhà chúng tôi, trang trí thật khang trang, sau đó đem tất cả bài vị tổ tiên vào, hằng ngày cả hai đều qua đốt nhang.

Buổi trưa, chúng tôi cúng một mâm đồ cúng, rồi mới ăn cơm. Trong lúc cúng, Lục Lăng Tranh vậy mà lại đốt nén hương, vái lại bài vị nhà tôi, thái độ rất nghiêm túc, khi bái anh còn nói lầm thầm cái gì, tôi không nghe rõ, nhưng hành động này lại khiến trong lòng tôi loạn hơn.

Cả buổi trưa tôi không ngủ, mà ra ngoài vườn, leo lên cái cành thấp nhất của cây xoài, ngồi trên đó, trong đầu hình ảnh của anh cứ hiện lên, từng hành động, từng thái độ, cử chỉ của anh, liệu…tôi có thể tin vào điều đó không.

Suy nghĩ nhập thần đến nỗi, tiếng bước chân từ phía sau vang lên cũng không biết, đến khi giọng nói trầm thấp, dịu dàng của anh vang lên từ phía sau:


“Em không ngủ được sao?”

Tôi bị anh bất thình lình lên tiếng làm giật mình, thân thể vì thế mà không giữ được thăng bằng, quơ quơ liền muốn ngã. Ngay lập tức, anh đưa tay ôm tôi vào lòng, đỡ lấy tôi, đỡ được rồi, anh lại cứ ôm như vậy, không chịu buông.

Tư thế bây giờ của chúng tôi là, tôi ngồi trên cành cây cao ngang ngực anh, cả người ngã về phía sau, còn anh thì đứng dưới đất, ôm lấy tôi, cúi đầu xuống, nhìn tôi chăm chú.

Ánh mắt anh thâm trầm hơn thường ngày, nhìn tôi buồn mang mác, anh cứ như thế ôm tôi, khi tôi giãy giụa, ý bảo anh buông ra thì anh càng ôm chặt hơn, tôi nghe thấy anh nói:

“Từ lúc về đến giờ anh cứ nghĩ, liệu có phải mình đã làm sai gì đó hay không, mà em lại không để ý đến anh.”

Tôi trầm mặc, không trả lời anh, cũng không dám nhìn anh. Anh lại nói: “Em biết không Trần Hạ, sự lạnh lùng của em, khiến cho anh rất đau.”



Hồng Trà: Nhá chương sau, tỏ tình, tỏ tình!