Cầm Đế

Chương 92: Ải Nhân Vương

An Nhã có chút kinh ngạc nói:

-Tại sao?

Lỗ đặc tư thở dài một tiếng nói:

-Xin lỗi An Nhã a di vốn dĩ ngài cùng tộc chúng ta có quan hệ, ngài thỉnh cầu chúng ta tất nhiên nhất định phải giúp đỡ hết sức.Huống chi vừa rồi các ngươi còn giải vây chúng ta nhưng bây giờ, tình huống của Ải Nhân tộc ngài cũng đã thấy, bị thú nhân tộc phát hiện là một nguy cơ cực lớn. Phần lớn tinh lực của chúng ta đều bị tiêu hao vào đấy, nhất là các chú tạo sư lại càng phải hao phí tâm lực, hi vọng chế tạo ra được loại vũ khí tốt hơn, lần sau khi bị tấn công ít nhất cũng có thể cùng đối phương đánh một trận thật oanh liệt.

Nghe xong Lỗ tư đặc giải thích Diệp Âm Trúc nói:

-Lỗ đặc tư tộc trưởng ta nhận làm cho thế này không phải là biện pháp,như vậy không giải quyết được vấn đề.

Lỗ đặc tư sửng sốt trong mắt bùng lên một đoàn lửa giận,

-Tại sao?

Từ lúc Diệp Âm Trúc cùng An Nhã đến hắn nhìn Diệp Âm Trúc có chút không vừa mắt. Diệp Âm Trúc anh tuấn, ưu nhã hắn không có khả năng so sánh, mà An Nhã thì lại quá xinh đẹp làm cho hắn say mê. An Nhã cùng Diệp Âm Trúc trong lúc vô tình toát ra sự thân mật, hắn đã nhìn ra hai người quan hệ không tầm thường. Ải Nhân tính tình như liệt hỏa, ghen ghét lại càng mãnh liệt. Cho nên hắn đối Diệp Âm Trúc vốn không có ấn tượng gì tốt. Nếu không phảiì Diệp Âm Trúc là đồng bọn với Tử Tinh Bỉ Mông, hắn thậm chí không muốn cùng Diệp Âm Trúc nói chuyện.

Diệp Âm Trúc nói:

-Ngài vừa rồi cũng đã nói qua thú nhân tộc nhìn sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, mặc dù lực lượng của các vị rất cường đại, nhưng dù sao cũng không có khả năng bảo vệ tất cả các Ải Nhân. Nếu thú nhân trở lại, nhất định lúc đó Ải Nhân tộc rất có thể sẽ bị đồ sát, cho nên ngạnh kháng cũng không phải là biện pháp tốt!

Lỗ đặc tư sắc mặt trầm xuống

-Phải chăng ý của ngươi là Ải Nhân tộc chúng ta không đủ mạnh?

Diệp Âm Trúc nhíu mày hắn cũng cảm giác được tâm tình của Lỗ Đặc Tư có chút không ổn:

-Lỗ đặc tư tộc trưởng xin chớ hiểu lầm ý của ta. Số lượng thú nhân lớn như vậy, lại thêm thực lực mỗi tên đều rất mạnh mẽ, chống lại cũng không phải là biện pháp. Ta muốn đề nghị các người tạm thời rời khỏi đây, tránh mũi nhọn của quân đội Thú nhân đã.

Lỗ đặc tư tức giận hừ một tiếng

-Nhóc con mặt trắng ngươi vẫn cho rằng chúng ta không cách nào chống lại thú nhân được? Đừng tưởng rằng ngươi có Tử Tinh Bỉ Mông làm đồng bọn có thể ở chỗ này hướng ta chỉ tay đá chân, khi ta trở thành Ải Nhân đệ nhất dũng sĩ lúc ngươi còn chưa ra đời đâu.

-Lỗ đặc tư.

Minh cùng An Nhã cơ hồ đồng thanh kêu lên một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ trách móc.

Ánh mắt Diệp Âm Trúc vẫn tĩnh lặng như trước, không vì sự bài xích không chút khách khí của Lỗ Đặc Tư mà tức giận. Nhưng có một điều mà ngay cả An Nhã cũng không biết, đó là hắn càng tĩnh lặng thì tâm tình hắn lại càng không tốt. Tần Thương đã từng dạy hắn, tình huống càng khó khăn phức tạp lại càng phải cố gắng bảo trì sự tỉnh táo của bản thân.

-Lỗ Đặc Tư tộc trưởng, ngươi nói ta xem thường các ngươi đúng không? Không sai, vừa rồi ta chính là muốn nói các ngươi còn kém xa so với đối thủ Thú nhân tộc. Nếu đổi lại là thời kì thịnh vượng nhất của Ải Nhân tộc thì may ra còn có thể, nhưng lúc này thì đừng nghĩ đến chuyện đó làm gì. Cho dù ngươi có sự trợ giúp của Minh, thực lực đại tăng, nhưng thủy chung hắn vẫn là Sơn Lĩnh cự nhân - một trong tứ đại thú thần của Thú Nhân tộc, là Hoàng Giả của Lôi Thú tộc. Muốn dựa vào đó để khôi phục lại vinh quang của Ải Nhân tộc là điều không thể.

Diệp Âm Trúc cũng không chút khách khí nói thẳng vào vấn đề.

-Đủ rồi, ta không cần ngươi dạy ta phải làm như thế nào.

Lỗ Đặc Tư tiến lên một bước tức giận nhìn Diệp Âm Trúc, hai nắm tay nắm chặt đến nỗi vang lên từng tràng răng rắc. Kì thật hắn cũng biết Diệp Âm Trúc nói đúng, nhưng không hiểu tại sao, những lời do Diệp Âm Trúc nói ra hắn đều cảm thấy rất khó tiếp nhận.

Diệp Âm Trúc giơ tay ngăn cản An Nhã đang định lên tiếng, nhạt giọng bảo:

-Đã như vậy, không biết Lỗ Đặc Tư tộc trưởng có dám đánh cược với ta không?

Lỗ đặc tư gầm nhẹ một tiếng:

-Đánh cuộc cái gì?

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười nói:

-Thực lực của ta so với thú nhân của Sở La Môn bộ lạc còn kém xa, nhưng ta cũng tự tin thực lực của các ngươi còn không bằng ta. Được rồi, tộc trưởng, nếu ngươi có thể lãnh đạo một nhóm mười tộc nhân đánh thắng được ta thì chứng minh được rằng, các ngươi có đủ năng lực chống lại thú nhân. Nếu ngươi thắng, ta và An Nhã tỷ tỷ nguyện lưu lại đây giúp đỡ các ngươi chống lại Quân đội thú nhân vô điều kiện. Còn nếu ngươi thua thì phải nghe lời chúng ta, dẫn tộc nhân rời khỏi đây, tạm thời thôi cũng được, đồng thời phải giúp chúng ta chế tạo một loại đồ vật.

-Ngươi nói cái gì?

Trong nháy mắt ngọn lửa trong lòng bùng lên, Lỗ đặc tư trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc,hai mắt đã từ từ chuyển hóa thành màu huyết hồng.

An Nhã than thầm trong lòng, trên đường tới đây mình đã cẩn thận nhắc nhở Âm Trúc phải chú ý không chạm vào tôn nghiêm yếu ớt của Ải Nhân. Không hiểu sao hắn lại kích động như vậy? Lại còn bảo Lỗ Đặc Tư đái lĩnh mười tộc nhân tấn công nữa chứ, loại đổ ước này có khác gì là vũ nhục Ải Nhân tộc?

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:

-Ta nói cho dù ngươi thống lĩnh mười người cũng không có khả năng chiến thắng ta.

Lỗ đặc tư nổi giận gầm lên một tiếng bàn tay nắm lại một quyền đánh thẳng đến Diệp Âm Trúc.

Chẳng những tốc độ nhanh nhẹn kỳ lạ mà lực lượng cũng lớn kinh người.

Một chuyện kì dị đột nhiên xuất hiệp, Diệp Âm Trúc tựa như không hề di động, thế nhưng quyền đầu của Lỗ Đặc Tư lại đâm xuyên qua người hắn, giống như cả người Diệp Âm Trúc không phải là thực thể vậy. Đương trường cũng chỉ có An Nhã là thấy được động tác của Diệp Âm Trúc, lúc quyền đầu của Lỗ Đặc Tư gần tới người hắn mới đột nhiên lùi lại sau một bước, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh.

-Lỗ Đặc Tư tộc trưởng, ngươi đối đãi với khách nhân như vậy sao? Hay là ngươi sợ đánh khôgn lại ta nân không dám đánh cá với ta?

Âm thanh Diệp Âm Trúc vang lên có chút châm chọc.

Lỗ Đặc Tư một quyền không trúng đích cũng cảm thấy sửng sốt ngạc nhiên, đối với tốc độ của chính mình hắn rất tự tin. Mặc dù đoán được Diệp Âm Trúc thực lực phi phàm nhưng cũng không nghĩ tới tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả mình.

-Hảo, ta và ngươi đánh cược,bất quá ta và ngươi một đấu một.

Lỗ Đặc Tư cơ hồ đang rít lên, vì tôn nghiêm Ải Nhân hắn không được từ chối lần đánh cược này.

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười nói:


-Vậy đánh cược như thế nào đây?

Lỗ đặc tư hừ lạnh một tiếng

-Theo ý ngươi vừa rồi đưa ra đi.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

-Hảo, vậy tộc trưởng bây giờ có thể nghỉ ngơi chút.Ngươi trải qua chiến đấu một hồi bây giờ tỉ thí đối với ngươi ta thấy không công bình,sau hai giờ chúng ta bắt đầu đánh cược.

Lỗ đặc tư đầu tiên là sửng sốt một chút,rất nhanh có thể hiểu được Diệp Âm Trúc không muốn chiếm tiện nghi hắn. Diệp Âm Trúc vốn là muốn tôn trọng đối thủ nhưng trong mắt Lỗ Đặc Tư lại chẳng khác nào đang khinh thường hắn, cũng không nói lời nào hung hăng trừng Diệp Âm Trúc liếc mắt lúc này mới đi tới một bên ngồi xuống nghỉ ngơi. Là một tộc trưởng hắn đương nhiên không chỉ biết xúc động,nếu cùng đối phương đánh cược sẽ hết sức tranh thắng.

Nhìn Lỗ đặc tư khoanh chân ngồi trên mặt đất, Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một tia tán thưởng mỉm cười.

-Âm Trúc, tại sao ngươi lại làm như thế?

An Nhã đi tới bên người Diệp Âm Trúc nói có chút trách cứ.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

-Điều này là vì Cầm thành, cũng là vì Ải Nhân tộc. Kỳ thật không phải Lỗ Đặc Tư không muốn tiếp nhận ý kiến của ta,chỉ là không biết tại sao hắn hình như đối với ta hình như không có cảm tình. Ải Nhân tộc mặc dù dễ dàng xúc động, tính tình lại táo bạo nhưng ta tin tưởng bọn họ là một dân tộc biết giữ lời hứa.

An Nhã mặt trắng bệch không còn chút máu liếc mắt hắn nói:

-Ngươi có tự tin có thể chiến thắng Lỗ đặc tư hay không? Cha Lỗ đặc tư từng không ít khoa trương nói Lỗ Đặc Tư chính là thiên tài chiến sĩ Ải Nhân tộc, mặc dù sinh ra trời phú không cao nhưng là tại chiến đấu thực lực tăng cao lại không có người có thể so sánh. Thực lực của sơn khâu Ải Nhân chân chánh cường đại. Huống chi hắn với Minh có quan hệ so với ngươi và Tử không sai biệt lắm.Tất nhiên cũng có thể mượn Minh một ít lực lượng. Về phương diện phòng ngự ngươi tuyệt đối không thể bằng hắn được.

Diệp Âm Trúc mỉm cười không nói, Minh đang ngồi yên một bên từ đầu đến giờ vẫn chưa rời ánh mắt khỏi người hắn một giây nào. Nhìn Diệp Âm Trúc tươi cười, hắn không nhịn được âm thầm tán thưởng, trí tuệ của loài người quả thật Ải Nhân không có cách nào so sánh được. Tên Diệp Âm Trúc này cũng không có ác ý, với biểu hiện vừa rồi có thể thấy được thực lực của hắn tuyệt đối không kém. Cầm đế, vừa rồi vị Tử Tinh Bỉ Mông kia gọi hắn là Cầm đế, không biết trong đó có gì xảo diệu không đây?

Bình thường, đại đa số thời gian sơn lĩnh cự nhân đều ngủ say đương nhiên không có khả năng biết trong loài người còn có chức nghiệp thần âm sư như Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc chọn một góc ngồi xuống dưỡng thần, mặc dù hắn ngoài miệng thì nói dễ dàng nhưng trong lòng cũng không dám khinh thường đối thủ. Áo Duy Lạp từng dạy hắn, tối kị chính là coi thường địch nhân, trên chiến trường càng coi trọng địch nhân thì càng có lợi. Mặc dù trước đó Diệp Âm Trúc không chứng kiến cuộc đối đầu của Lỗ Đặc Tư với Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật, nhưng hắn cũng tuyệt đối không dám khinh suất với vị Vua của Ải Nhân tộc này.

Hai canh giờ tu luyện trôi qua rất nhanh, ít nhất đối với cá nhân Sơn Lĩnh cự nhân Minh mà nói thì chỉ bằng thời gian chợp mắt một lúc.

Lỗ Đặc Tư nhảy bật dậy, đồng thời Diệp Âm Trúc cũng mở mắt ra nhìn hắn. Lỗ Đặc Tư cầm lấy Bát lăng Mai hoa lượng ngân chùy, chỉ tay ra ngoài nói với Diệp Âm Trúc:

-Theo ta!

Nói xong hắn lập tức xông ra.

Diệp Âm Trúc nhìn lại thấy An Nhã và Minh đang nói chuyện, lúc này mới từ từ đứng dậy, động tác hắn nhìn thì cực kì uể oải nhưng thực tế thì lại không chậm hơn Lỗ Đặc Tư một chút nào

Tốc độ của Minh vốn rất chậm, An Nhã cũng không nóng nảy. Nàng mặc dù còn chưa biết thực lực của Diệp Âm Trúc bây giờ mạnh tới đâu nhưng cũng tin tưởng Diệp Âm Trúc là một người có lí trí, nếu không nắm chắc hắn tuỵệt đối sẽ không đánh cược với Lỗ Đặc Tư.

Theo chỉ dẫn của Lỗ Đặc Tư, mấy người nối chân đi ra ngoài huyệt động, nhằm hướng Khâu Lăng chạy đi. Lỗ Đặc Tư đương nhiên là không muốn động thủ với Diệp Âm Trúc tại vùng phụ cận trú địa của Ải Nhân tộc. Bốn thân ảnh nối nhau mà đi, xuyên qua các đồi núi lô nhô, xuyên qua một mảnh rừng rậm rạp, cuối cùng dừng chân trên thảo nguyên bao la của Cực bắc hoang nguyên.

Lúc này đang là mùa xuân,cực bắc hoang nguyên mặc dù rét lạnh nhưng trên cao thảo nguyên cũng đã xuất hiện một mảng màu xanh,trong thế giới lạnh như băng thế này tăng thêm vài phần ấm áp của hơi ấm từ mùa xuân.

Diệp Âm Trúc mỉm cười trong mắt toát ra một tia thần quang nhu hòa,nhìn Lỗ Đặc Tư dừng lại ở phía trước nói:

-Ở chỗ này bắt đầu đánh cược có được không?

Lỗ đặc tư gật đầu nói:

-Có một số điều quan trọng ta trước tiên cần nói cho rõ ràng, nếu ngươi không dám cùng ta giao thủ mà bay lên như vậy ngươi thua.

Hắn vẫn còn rất tinh minh cũng không quên mục đích của Diệp Âm Trúc cùng An Nhã. Nếu buộc Diệp Âm Trúc không rời khỏi mặt đất thì hắn tự tin mình không thể thua.

Diệp Âm Trúc có chút buồn cười, nhìn vị tộc trưởng ải nhân này gật đầu nói:

-Hảo, ta sẽ không bay có thể bắt đầu được rồi.

Lỗ Đặc Tư dùng sức, song chùy trong tay va vào nhau vang lên một tiếng sắc bén:

-Nhân loại, mau lấy binh khí của ngươi ra!

Diệp Âm Trúc đưa tay phải lên, cổ tay khẽ vẩy ra, một đạo quang mang xanh biếc lập tức phá không xuất hiện, hình thành một vật thon dài như một cây cương châm lớn màu xanh biếc, chính là Bích Ti.

Lỗ Đặc Tư có chút nghi hoặc nói:

-Đây là binh khí của ngươi?

Diệp Âm Trúc mỉm cười gật đầu. Lỗ Đặc Tư rõ ràng là người có thực lực rất mạnh, thiên về tấn công, đầu tiên phải khống chế binh khí của hắn, lấy nhu thắng cương đó mới là thượng sách.

Lỗ đặc tư nhìn bích ti trong tay Diệp Âm Trúc sắc mặt trở nên càng thêm âm trầm, gầm nhẹ một tiếng, thân thể chợt bắn lên hai mươi thước song chùy giống như xa luân bàn trực tiếp bổ xuống đỉnh đầu Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc lập tức động thân, lúc này Bích Ti trong tay hắn đã không chỉ là cây cầm mà đã trở thành một thanh lợi kiếm. Trên mặt thần sắc trở nên ngưng trọng, mắt chăm chú nhìn vào song chùy đang bổ xuống, hai tay khẽ động, lập tức Bích Ti trong tay vũ lộng thành muôn ngàn quang ảnh xanh biếc lao lên đón lấy song chùy của Lỗ Đặc Tư.

Lỗ Đặc Tư chém xuống không đơn giản chỉ là lực lượng của song chùy, trong đó còn mang theo đấu khí cường đại của hắn, không gian dường như bị song chùy của hắn xé rách, kéo theo một áp lực khổng lồ nhằm thẳng vào đỉnh đầu Diệp Âm Trúc lao đến. Ngay cả mặt đất dưới chân không chịu nổi áp lực cũng đã có chút biến dạng

Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, thầm nghĩ ải nhân tộc trưởng này thực lực thật mạnh a! Không hổ là hàng xóm của Sơn Lĩnh cự nhân, thân hình chợt lóe trúc công biến thành phòng ngự, thân thể hắn trong phút chốc như là trúc ảnh chập chờn dễ dàng thoát ly khỏi phạm vi công kích của Lỗ Đặc Tư.

Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, mặt đất nhất thời xuất hiện hai cái hố to, Lỗ Đặc Tư hét lớn một tiếng:

-Chạy đi đâu.

Song chùy giống như lưu tinh truy nguyệt một trước một sau hình thành một cái phong xa mang theo lực công kích khủng khiếp với tốc độ cực nhanh đuổi theo Diệp Âm Trúc vừa tránh khỏi đòn đánh vừa rồi.


Tốc độ của Diệp Âm Trúc cũng không nhanh hơn của Lỗ Đặc Tư bao nhiêu, nhưng Ngạo Trúc kiếm pháp thì thực sự là rất thần diệu, quả nhiên loại vũ kĩ mà Đông Long đế quốc truyền lại tuyệt không tầm thường, trên Long Khi Nỗ Tư đại lục này tuyệt đối có thể xưng bá, không dân tộc nào sánh được. Bích Ti vũ lộng như mây bay nước chảy, nhất thời Lỗ Đặc Tư đã trở thành đối tượng luyện kiếm cho Diệp Âm Trúc.

Nếu chỉ xét về sức mạnh cơ bắp, Diệp Âm Trúc tuyệt đối không thể so sánh được với Lỗ Đặc Tư. Hắn có thể đánh ngang tay với Áo Lợi Phật, từ đó dễ dàng thấy được tí lực của Lỗ Đặc Tư mạnh mẽ đến cỡ nào, có thể nói là tương đương hoặc hơn với lực công kích của một cao thủ Tử cấp tứ giai. Nhưng đáng tiếc, lực công kích có mạnh mẽ bao nhiêu đi nữa mà không đánh trúng được đối thủ thì liệu có tác dụng gì đây?

Ngạo Trúc kiếm pháp Diệp Âm Trúc đã diễn luyện một thời gian nhưng thủy chung chưa từng sử dụng trong thực chiến lần nào, lúc này đối mặt Lỗ Đặc Tư Bích Ti trong tay Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng dựa vào ưu thế chiều dài cùng ngạo trúc kiếm pháp thần dị di chuyển theo bộ pháp thủy chung cùng Lỗ Đặc Tư duy trì khoảng cách nhất định. Với khoảng cách này, cho dù hắn vận dụng đấu khí lên Bích Ti đến mức nào cũng không có khả năng gây tổn thương cho Lỗ Đặc Tư, nhưng thường xuyên có thể từ trên người Lỗ đặc tư lấy ra những bộ phận khải giáp cứng rắn, động tác như mây trôi nước chảy nhẹ nhàng thư sướng.

Khả năng phòng ngự của Ải Nhân Vương thực sự khiến cho Diệp Âm Trúc được một phen kinh ngạc, phải biết rằng Bích Ti mặc dù chưa được cải tạo lần nào nhưng bản thân nó tuyệt đối không thua kém thần khí, một kích của nó có thể vỡ đá tan bia, khải giáp bình thường đối với nó hoàn toàn vô dụng. Thế nhưng khi Bích Ti đâm lên khải giáp trên người Lỗ Đặc Tư cũng chỉ có thể gây ra một tràng tia lửa bắn tung tóe, ngoài Trúc Đấu khí thỉnh thoảng có gây ra vài chấn độn nhỏ nhưng không thể gây ra tổn thương thật sự cho Lỗ Đặc Tư. Từ đó có thể thấy, tuy kĩ xảo chiến đấu và lực công kích bình thường nhưng lực phòng ngự của Lỗ Đặc Tư tuyệt đối có thể xếp vào Tử cấp.

Sơn Lĩnh cự nhân giúp đỡ cho hắn cũng không ít ah. Phòng ngự lực siêu cường khiến cho hắn căn bản không cần phải lo đến chuyện phòng thủ, toàn lực tấn công, đem khả năng lực lượng của mình phát huy đến mức cao nhất có thể.

Lỗ Đặc Tư lúc này cũng kinh ngạc không kém, trên người hắn là một trong tam đại thần khí của Ải Nhân tộc – Vĩnh hằng bích lũy khải giáp, thế nhưng mỗi lần Bích Ti tấn công lên thân thể hắn đều gây ra những chấn động mạnh mẽ.

Dĩ nhiên là một chút chấn động đó cũng chẳng thể làm gì được hắn, Diệp Âm Trúc cũng hiểu rõ, nếu không phải có được sự trợ giúp to lớn từ Sơn Lĩnh cự nhân phối hợp với Vĩnh hằng bích lũy khải giáp thì Lỗ Đặc Tư tuyệt không dám để thân thể ngạnh kháng với Bích Ti của mình.

Nhưng điều khiến cho Lỗ Đặc Tư giật mình lại chính là kĩ xảo tấn công của Diệp Âm Trúc, nhìn qua thì thấy tốc độ không nhanh, nhưng mỗi lần thân ảnh của hắn chập chờn ẩn hiện liền dễ dàng tránh khỏi công kích của mình. Diệp Âm Trúc giống như một cây trúc cứng cỏi kiên cường, bất luận song chùy của hắn mạnh mẽ cỡ nào cũng chỉ có thể làm cho nó hơi oằn mình né tránh, đợi đúng lúc là bật lại cực kì dũng mãnh. Trong tình huống không thể chạm được tới người Diệp Âm Trúc, thì lực công kích cường hãn của hắn cũng không có cách nào phát huy tác dụng, cái cảm giác có sức mà không thể thi triển này khiến cho hắn cực kì khó chịu. Khi hắn đối chiến với Hoàng Kim Bỉ Mông cũng tuyệt không lâm vào tình cảnh quẫn bách như lúc này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lỗ Đặc Tư nổi giận gầm lên một tiếng, song chùy phân chia tấn công mạnh mẽ về phía đối thủ. Dưới sự công kích điên cuồng, Diệp Âm Trúc cũng không mạo hiểm, nhẹ nhàng thoái lui tránh khỏi đòn tấn công.

Lỗ Đặc Tư căm tức nhìn thân ảnh hư ảo của Diệp Âm Trúc quát lên:

-Hèn hạ, ngươi chẳng lẽ chỉ biết né tránh thôi sao? Chẳng lẽ ngươi không thể chiến đấu như một nam nhân chân chính?

Diệp Âm Trúc mỉm cười,

-Thế nào? Lỗ Đặc Tư tộc trưởng lại muốn chọn lựa chiến đấu phương thức phải không? Ngươi có lực lượng cường đại, mà ta cũng không có thì trong chiến đấu phải dùng mềm đối cứng dĩ nhu chế cương, chống chọi lâu dài mới là đạo lý.

Hai mắt Lỗ Đặc Tư bắn ra quang manh mãnh liệt, song chùy giơ cao:

-Hảo, để ta biến kĩ xảo của ngươi thành vô dụng!

Tử quang mãnh liệt trong nháy mắt tỏa ra, không chỉ bao trùm thân thể hắn mà cả song chùy trong chốc lát cũng bị nhuộm trong vầng sáng màu tím sẫm.

Tử cấp bốn giai! Diệp ÂM Trúc thầm phán đoán thực lực của đối thủ, có lẽ đây mới là năng lực chân chính của Lỗ Đặc Tư.

Khi chiến đấu cùng Hoàng Kim Bỉ Mông, Áo Lợi Phật chưa dùng hết sức, tự nhiên Lỗ Đặc Tư cũng lưu lại một phần thực lực. Thân là chiến sĩ thì đấu khí phải là căn cơ, dù là Ải Nhân cũng khôgn ngoại lệ. Nhưng dụng đấu khí hóa thành chiến mang, đó mới là đòn công kích mạnh mẽ nhất, đáng sợ nhất của chiến sĩ.

Diệp âm trúc sắc mặt không thay đổi lạnh nhạt nói:

-Có một điều ta quên nói cho tộc trưởng biết, kỳ thật ta cũng không chỉ là chiến sĩ mà còn là ma pháp sư.

Đối mặt cường địch hắn không dám khinh thường, Bích Ti một lần nữa thu trở về, trên cổ tay phải quang mang chợt lóe trong tay đã hiện ra Phi Bộc Liên Châu Cầm.

-Ma pháp sư?

Lỗ Đặc Tư và Minh đồng thời sửng sốt, từ những biểu hiện của Diệp Âm Trúc từ đầu đến giờ, từ cường độ đấu khí đến kỹ xảo chiến đấu đều chứng tỏ hắn rõ ràng là một chiến sĩ cấp cao, như thế nào lại biến thành ma pháp sư?

Lỗ Đặc Tư ha hả cười lớn:

-Tốt, nếu là một ma pháp sư ta cần nhắc nhở ngươi. Khả năng đề kháng với ma pháp của ta ngươi không tưởng tượng nổi đâu!

Thập cấp thần thú, một khi đã lập khế ước đồng đẳng với một cá nhân khác, không những có thể chiến đấu như một ma thú, mà quan trọng hơn chính là thông qua liên kết đem một phần năng lực của mình gia tăng thêm cho người kia. Không giống như đồng đẳng bổn mạng khế ước của Diệp Âm Trúc và Tử, vốn là đồng hành ảnh hưởng. Hai người Lỗ Đặc Tư và Minh đều sở hữu năng lực phòng ngự cực mạnh. Một người có năng lực phòng ngự công kích vật lý, người kia lại có khả năng phòng ngự công kích ma pháp. Mặc dù Lỗ Đặc Tư không có cách nào đạt tới mức phòng ngự siêu cường như của Minh, nhưng nếu kết hợp năng lực phòng ngự của cả hai người với Vĩnh hằng bích lũy khải giáp thì có thể nói gần như hoàn toàn miễn dịch với Lam cấp ma pháp.

Ma pháp sư vốn không thể phân tâm để luyện vũ kĩ, cho nên trình độ vũ kĩ của Diệp Âm Trúc càng cao thì ma pháp của hắn chắc chắn lại càng tệ hại! Lỗ Đặc Tư nghe Diệp Âm Trúc nói mình ma vũ song tu cũng không chút lo lắng.

Song chùy chậm rãi giương cao, tử sắc chiến mang bùng phát, một cỗ năng lượng khổng lồ bao bọc thân thể hắn không ngừng ba động khiến cho không khí xung quanh giống như bị co rút lại, chiến ý điên cuồng tăng lên.

Diệp Âm Trúc không được như Lỗ Đặc Tư, cả năng lượng ba động và chiến ý cũng đều ẩn giấu hết sức bình hòa, cánh tay đưa ra, lập tức đem Phi Bộc liên châu cầm đặt ngang trước mặt mình. Đối kháng với chiến sĩ như Lỗ Đặc Tư hắn không thể ngồi xuống đánh đàn, tay phải nhẹ nhàng vẩy trên mặt cổ cầm, bảy sợi dây lập tức dấy lên một luồng ba động cảm ứng linh hồn của Phi bộc liên châu cầm

-hống …

Lỗ Đặc Tư ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể tráng kiện của hắn phảng phất giống như đang bành trướng mạnh mẽ, song chùy trong tay va mạnh vào nhau vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, một vòng chiến mang như cánh cung lập tức bắn ra, nhằm thẳng vào Diệp Âm Trúc công kích. Lần công kích này chiến mang bao phủ khắp nơi, Diệp Âm Trúc tuyệt không có cơ hội né tránh với loại công kích toàn phương vị này.

Dư âm ba động mãnh liệt là cho Diệp Âm Trúc cũng phải nhíu mày, lui lại sau một bước, tay phải nhanh chóng vẩy qua trên thất huyền của cổ cầm.

Một tiếng nổ thật lớn theo chiến mang vang lên, cùng lúc đó, một âm thanh từ trong tay Diệp Âm Trúc vang dội lại.

Tiếng nổ do song chùy đập vào nhau, dĩ nhiên cũng không cách nào ảnh hưởng đến tiếng vang từ dây đàn, Lỗ Đặc Tư trong dưới tình huống không chuẩn bị, chỉ cảm thấy tinh thần phảng phất bị vật gì đó bóp chặt một cái, đại não đau xót, thân thể vốn chuẩn bị vọt tới trước nhất thời trì trệ một chút, song trong tai đã tràn ngập tiếng đàn đầy kích động, ngay cả chiến mang chiến mang hắn thả ra khí thế cũng hơi bị yếu đi.

Nương theo cơ hội này, thân thể Diệp Âm Trúc lui về phía sau, mắt nhìn chiến mang hướng tới mình, bốn ngón tay phải khảy xuống như tia chớp, bảy dây đàn trên Phi Bộc Liên Châu cầm đồng thời vang tiếng, âm nhận màu vàng nhạt bay nhẹ lên, tại đấu khí và âm ba tác động, bảy đạo cao tần âm nhận này thoát ly Phi Bộc Liên Châu, nhất thời biến thành màu tím nhạt.

Thần khí Phi Bộc Liên Châu thêm vào đấu khí và ma pháp lực tương đương lam cấp, tổng hợp thực lực đạt tới tử cấp sơ giai là cực kỳ bình thường.

Bảy đạo âm nhận, phảng phất như bảy đạo ảo ảnh, cơ hồ chẳng phân biệt trước sau hình thành thất lãng liên trảm, trong thời gian cực nhỏ, trước sau nhất thời oanh kích tại chiến mang do song chùy tạo nên.

Cao tần âm nhận lực cắt là kinh khủng, nhất là cao tần âm nhận tử cấp này, theo một tiếng xé rách như tiếng giấy rách, chiến mang vốn mạnh mẽ dĩ nhiên cũng bị Diệp Âm Trúc đánh vỡ một lỗ hổng. Tử quang hiện lên, xẹt qua hai bên thân thể Diệp Âm Trúc, nhưng không có sinh ra thương tổn nào đối với hắn.

Tay phải Diệp Âm Trúc động, bay giờ hắn sớm đã không phải lúc đầu mới rời đi Bích Không Hải, Diệp Âm Trúc chỉ có xích tử cầm tâm cửu giai và hoàng trúc sơ giai nữa. Bằng vào kiếm đảm cầm tâm bảy giai ma pháp lực và đấu khí hoàng trúc lục giai, từng đạo âm nhận trong thần khí Phi Bộc Liên Châu trong nháy mắt phóng thích.

Tốc độ của âm nhận, so với phong nhận còn nhanh hơn, càng huống chi đây cũng không phải đơn thuần đấu khí công kích, mà là hỗn hợp ma pháp, đấu khí và cao tần chấn động ba chủng loại công kích hình thái bất đồng, bằng vào tinh thần lực Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể khống chế tốc độ và phương hướng của âm nhận. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy từng đạo âm nhận nửa vòng cung màu vàng nhạt giống như ảo ảnh, không ngừng bay tới hướng Lỗ Đặc Tư.

Lỗ Đặc Tư đã tỉnh táo lại từ bạo âm ảnh hưởng lúc Diệp Âm Trúc phá chiến mang, song chùy quay vòng, vọt thẳng hướng Diệp Âm Trúc. Đối với âm nhận màu tím nhạt trên dây đàn của Diệp Âm Trúc phát ra, dĩ nhiên như không thấy. Tại ý nghĩ của hắn, âm nhận này căn bản không cách nào đối với mình sinh ra thương tổn gì. Nhưng đây chính là ý nghĩ ngây thơ của hắn, lại khiến chính hắn thua thiệt nhiều.

Ông, đạo âm nhận thứ nhất oanh kích trên ngực Lỗ Đặc Tư, Lỗ Đặc Tư chỉ thấy trước ngực chấn động, cảm giác cũng không mạnh hơn so với bích ti trong tay Diệp Âm Trúc đánh vào lúc trước, đang khi hắn tưởng rằng phán đoán của hắn đối với Diệp Âm Trúc là chính xác, đột nhiên một cỗ cảm giác nóng rực từ trước ngực lại truyền đến, hắn giật mình thấy, nơi âm nhận đánh lên ngực mình cũng không có biến mất, mà là đang chấn động kịch liệt với một tần suất đặc thù, cùng với vĩnh hằng bích lũy của mình sinh ra cọ xát mãnh liệt, nhiệt lượng này chính là từ cọ xát truyền đến. Đồng thời, một loại cảm giác kỳ dị từ trước ngực xông thẳng lên đại não, đó cũng không phải phòng ngực lực của hắn có khả năng chống cự, trong đầu một trận ong ong, dĩ nhiên cũng sinh ra hiệu quả giống như bạo âm vừa rồi.

Cao tần âm nhận dưới sự không ngừng hoàn thiện của Diệp Âm Trúc, đã có bốn hiệu quả tốc độ, trùng kích, lực cắt và linh hồn chấn nhiếp. Điều này hắn làm sao có thể giải thích được? Đừng nói là hắn, cho dù là An Nhã người mạnh tử cấp tám giai, dưới tình huống thuấn pháp ma pháp, cũng vị tất so với cao tần âm nhận của Diệp Âm Trúc. Phải biết rằng, cao tần âm nhận này là thủ đoạn công kích mà Diệp Âm Trúc hiện đang dung hợp ma vũ, tuyệt không phải dùng thuấn pháp ma pháp là có khả năng so sánh.

Không đợi Lỗ Đặc Tư từ trong âm nhận đầu tiên tỉnh táo lại, sóng âm màu vàng nhạt đằng sau đã liên tiếp ập tới. Dưới sự khống chế chuẩn xác của tinh thần lực Diệp Âm Trúc, quỹ tích mỗi một đạo âm nhận đều giống như đúc đạo âm nhận đầu tiên, mà Lỗ Đặc Tư lúc này đang lâm vào trong hiệu quả linh hồn chấn nhiếp, thậm chí ngay cả động tác chống cự đều không thể làm ra, đạo thứ hai, đạo thứ ba,……, âm nhận mãnh liệt như sóng dữ, lập tức bao phủ thân thể hắn.

Chỉ là nháy mắt công phu, Phi Bộc Liên Châu cầm trong tay Diệp Âm Trúc đã phát ra năm lượt công kích, bằng vào uy lực của thần khí, linh hồn chấn nhiếp trong âm nhận phát huy ra hiệu quả lớn nhất, bất quá loại âm nhận bốn hiệu quả này cũng tiêu hao lượng lớn ma pháp lực và đấu khí của Diệp Âm Trúc, tại lượt công kích thứ năm, tổng cộng ba mươi lăm đạo âm nhận bộc phát, hắn không thể không ngừng lại để hồi khí.

Ba mươi lăm đạo âm nhận, ngoại trừ bảy đạo ban đầu dùng để phá chiến mang ra, còn thừa hai mươi tám đạo toàn bộ oanh kích trên ngực Lỗ Đặc Tư. Lúc này, bộ dáng của Lỗ Đặc Tư nhìn qua có chút quái dị, hai tay vung chiến chùy, nhưng thân thể lại đình trệ ở một chỗ, mà đồng thời với lúc âm nhận màu vàng nhạt trước ngực hắn biến mất, giáp ngực trên vĩnh hằng bích lũy khải giáp của hắn, đã biến thành một mảnh lửa hồng dưới sự cọ xát mãnh liệt.

Hai mươi tám đạo linh hồn chấn nhiếp, suýt nữa khiến cho tinh thần lạc ấn của Lỗ Đặc Tư tan mất, may mắn hắn có đồng bọn như Sơn Lĩnh cự nhân, tinh thần lực dưới ảnh hưởng của Sơn Lĩnh cự nhân trở nên cực kỳ chắc chắn, nhưng mặc dù như thế, khi hắn khôi phục lại từ tinh thần trùng kích, đại não đã không khỏi một mảnh hoảng hốt, nhìn hướng Diệp Âm Trúc, hai mắt đã có chút mông lung.

"A-" Lỗ Đặc Tư đau đớn hét một tiếng, cơ hồ là ngã lui về phía sau, song chùy cơ hồ dính trên ngực, một mùi khét từ trong khải giáp tản mát ra. Nóng rực kịch liệt, mang đến đau nhức tê tâm liệt phế, nếu không phải hắn đã thạch hóa và ma hóa lớp da ngoài, sợ rằng hắn sẽ trở thành vị tộc trưởng ải nhân đầu tiên trên lịch sử bị nướng.

Nhìn Lỗ Đặc Tư lui về phía sau trong thống khổ, Diệp Âm Trúc lúc này đã đổi khí, hắn cũng không có truy kích, mà ngồi xuống tại chỗ, kỳ thật, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới cao tần âm nhận có thể phát huy ra hiệu quả lớn như vậy. Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ trực tiếp tới sự khinh địch của Lỗ Đặc Tư. Nếu không, bằng vào chiến mang của hắn, chính mình muốn xúc phạm tới hắn cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng lúc này Diệp Âm Trúc đã phát hiện một cái ảo diệu trong âm nhận, đó chính là khi âm nhận đầu tiên đánh trúng đối thủ, chỉ cần âm nhận của mình không ngừng đánh vào, vậy đối thủ sẽ không có khả năng có cơ hội phản kích, trừ phi là tinh thần lực của đối thủ không chịu ảnh hưởng của linh hồn chấn nhiếp trong cao tần âm nhận, nếu không rất khó may mắn thoát khỏi. Thủ đoạn công kích ma vũ hợp nhất, cũng quả nhiên so với từng chủng loại năng lực mạnh hơn.

Hai tay ấn lên dây đàn, tám ngón của Diệp Âm Trúc cùng động, một giai điệu ưu mỹ từ đầu ngón tay của hắn vang lên. Đúng là một khúc "Vong ky", âm luật nhu hòa, nương theo từng vòng quang mang vàng nhạt lặng yên trôi nổi, Khi Lỗ Đặc Tư cố gắn nén đau đớn trước ngực một lần nữa đứng lên, ánh mắt hắn nhìn Diệp Âm Trúc đã thay đổi hoàn toàn.

Quang mang thị huyết không ngừng phóng thích từ trong mắt, màu tím chiến mang chẳng những không bị yếu bởi vì vết thương trước ngực, ngược lại càng thêm tăng cường. Thống khổ kịch liệt, đã làm lý trí hắn trở nên mông lung, nhưng chiến ý lại tăng tới trạng thái trước đó chưa từng có. Đối với hắn mà nói, lúc này đã không phải là trường chiến đấu để đánh cuộc, mà là một cuộc chiến sinh tử.

Diệp Âm Trúc ngồi ngay ngắn đàn như trước, phảng phất không có thấy sự biến hóa của Lỗ Đặc Tư, tiếng đàn của hắn nhu hòa dễ nghe, khí chất ưu nhã, trong nháy mắt diễn tấu đã thăng hoa đến hoàn mỹ, An Nhã bên cạnh đang theo dõi cuộc chiến không khỏi ngưng lại, nàng hân thưởng Diệp Âm Trúc nhất là lúc hắn đàn. Lúc này Diệp Âm Trúc mới là hoàn mỹ.

"Ngươi đi chết đi." Ngửa mặt lên trời rít gào, Lỗ Đặc Tư giơ song chùy của mình lên, một màn kinh khủng xuất hiện, trên người hắn thích phóng ra ánh tím khổng lồ, cũng trong nháy mắt cuộn tới song chùy, hai thanh mai hoa lượng ngân chùy tám cạnh đó trong nháy mắt biến thành màu tím trong suốt, phảng phất chói mắt như màu tím tinh thể, vốn quang mang màu tím, dĩ nhiên cũng phát triển tới màu tím đậm.

Minh bên cạnh đang xem cuộc chiến nhướng mày, quát to: "Lỗ Đặc Tư, không thể." Hắn muốn đi tới ngăn cản, nhưng tốc độ của Sơn Lĩnh cự nhân thật làm cho người không muốn nghĩ tới, Lỗ Đặc Tư đã hoàn thành động tác của hắn.

Hai thanh cự chùy hóa thành màu tím, giống như lưu tinh cản nguyệt được hắn ném ra, phảng phất như tình thiên phích lịch, trong phút chốc tiếng sấm chợt nổi lên, chùy tay trái giống như một cơn lốc vô kiên bất tồi, chùy tay phải giống như một tia chớp, phong bạo tịch quyển, đúng là một chiêu cực mạnh của Lỗ Đặc Tư, Phong bạo chi chuy.

Diệp Âm Trúc không có động, Phong bạo chi chuy mới từ trong tay Lỗ Đặc Tư thoát ly, bên kia hắn đã cảm nhận được áp lực thật lớn, nhưng hắn vẫn như trước không có động đậy, thậm chí không có ý tứ tránh né, mắt nhìn hai luồng ánh sáng tím chói mắt lúc ngày càng gần mình, Diệp Âm Trúc hai tay đàn đột nhiên nhanh hơn, trong lúc vẫn còn dư âm, hai tay trong nháy mắt thoát ly thân cầm vung lên.

"Không chính diện cứng đối cứng, không có nghĩa là ta không cách nào làm được." Thanh âm bình tĩnh nương theo hai màu vàng trắng hai bên song chưởng Diệp Âm Trúc đồng thời sáng lên, tất cả ma pháp nguyên tố trong không khí trong nháy mắt mất khống chế, điên cuồng cuộn vào song chưởng của hắn, trong nháy mắt công phu, song chưởng của Diệp Âm Trúc đã biến thành một màu vàng một màu bạc, hai mặt trời chói mắt.

Vốn Minh muốn dùng lôi kích ngăn cản phong bạo chi chuy, thân thể trong nháy mắt ngừng lại, con mắt duy nhất ngưng tụ lôi nguyên lực cũng trong phút chốc biến mất, thất thanh nói: "đây là……"

Vàng bạc hai đạo ánh sáng, vờn trong không trung, khi phong bạo song chùy đi tới trước mặt Diệp Âm Trúc, vừa lúc đón nhận cặp song chưởng vàng bạc hỗn hợp của hắn.