- Các em im lặng! Ồn ào như chợ vỡ vậy. Thầy chủ nhiệm đâu?
Không nghe tiếng trả lời, “cô tổng giám thị” bước đến bàn giáo viên, lật lật sổ đầu bài và “phê” bằng… miệng:
- Rắn mất “đầu”. “Mông” chạy lung tung!!!
Những tiếng cười tiếp tục vang lên ầm ĩ khi Như phủi phành phạch vào vạt áo dài, rồi cầm lên săm soi như sợ còn hạt bụi nào vướng lại - đúng là dáng vẻ của cô tổng giám thị trường! Cô có biệt danh là “vua sạch”, lúc nào cũng như muốn đeo khẩu trang bụi. Lớp nào bị cô kiểm tra vệ sinh thì dù có quét sạch đến đâu cũng sẽ bị trừ sạch sành sanh điểm thưởng trong tuần. Cô xem xét từng chân ghế, góc tường để tìm… bụi. Diễn xong vai, Như chạy ào ra dọc hành lang để xem thầy tới chưa. Gặp Trúc Anh đang đi xin điểm đầu bài, Như liến thoắng:
- Nè, “ông bạn”, dạo này vẫn “phát đạt” chứ? Đem sổ đầu bài lại, “cô” sẽ ký cho!
- Không dám, “thưa cô”, “em” nhớ “cô” bị… loạn thị mà, không đeo kính, “cô” vẽ chữ Tàu cho “em” sao? - Trúc Anh đối đáp lại rồi cười khì - Ủa, sao ra đây?
- Thầy chưa vô. Đi nghe…
Nói chưa dứt câu Như đã chạy tọt vào lớp tiếp tục bày trò với các bạn. Trúc Anh không nhịn cười khi thấy Như vẽ lên mặt một cậu bạn những đường ngoằn ngoèo và cả một chú… lợn to đùng giữa trán. Thế mà cậu ta vẫn ngồi yên cho Như vẽ, thật ngộ! Trúc Anh mỉm cười, lắc đầu rồi đi tiếp. Thì ra vẫn có người còn muốn nghịch hơn cả cậu nữa.
Vừa lúc đó, lớp trưởng chạy vào bảo thầy chủ nhiệm bận công tác đột xuất, yêu cầu các bạn trật tự, đến hết giờ mới được ra về. Nhưng chỉ vừa mới nghe thầy bận là cả lớp đã ồ lên với đủ giọng hét, giọng cười ồn ã. Có bạn lên ngồi cả trên bàn giáo viên, gõ thước và bắt đầu “giảng bài”. Một chiếc giày của bạn nữ nào đó bị treo lên giữa bảng. Bọn con trai la oang oang lên rằng chủ nhân phải có hành động chuộc lại, nếu không, giày sẽ… chạy đến lớp khác.
Chủ nhân của chiếc giày “xấu số” ấy là Thúy, một cô bé nhỏ nhắn hiền lành nhất lớp. Thúy đứng lên hỏi xem “kẻ ấy” muốn điều gì.
- Cột áo dài, nhảy lò cò dọc hành lang!
Câu nói vừa thốt lên đã vấp phải tiếng phản đối của hầu hết “giới nữ lưu” ít nói trong lớp. Nhưng tỷ số chỉ gần như một phần ba, không thể chọi lại được! Mười lăm đứa con gái quay sang cầu cứu Như. Như gỡ giày ra, xắn quần, đi chân không đến trước mặt Trí - người vừa thách thức, nói:
- Dọc hành lang thì không được. Như sẽ "cò" giùm, trong lớp thôi, được chứ?
Bàn luận một hồi với phe còn lại, Trí đồng ý với điều kiện Như phải "cò" ba vòng chứ không phải một! Như nhảy lò cò ngang chiếc bảng, được hai vòng bỗng ngả nghiêng chạm vào người Trí. Cả lớp được một trận cười nghiêng ngả. Vừa xong nhiệm vụ, Như quay ngược lại đả cho Trí một đòn:
- Còn bây giờ, tôi có chiếc bóp của Trí. A ha, xem nè…
- Như từ từ mở bóp trong khi phe nữ cản Trí lại. Hình một cô gái, chết nghe! Tiền, chứng minh nhân dân. Mấy bạn muốn coi không?
Tình hình “chiến sự” thay đổi nhanh chóng. Trí nài nỉ Như đừng cho mọi người xem tấm ảnh trong đó. Như ra điều kiện, tranh cãi với mấy tên “mặc áo sơ mi, đóng thùng” một lát. Cuối cùng, Trí bị đưa ra giữa lớp cho mỗi bạn nữ nhéo một cái, còn phải hát mười lần liên tục câu: “Anh muốn sống bên em trọn đời, như núi Chư-prông, đứng bên mặt trời...”. Phải đúng giọng “núi rừng” của ca sĩ Siu Black nữa cơ! Không biết là may hay rủi, Trí chỉ khổ sở hát đến lần thứ tư thì thầy giám thị đã đứng tần ngần trước lớp. Mọi người im thin thít, còn Trí thì cứ say sưa gào thét: “Anh muốn sống bên em trọn đời...”. Đến khi thầy cất giọng ồm ồm:
- Em đang làm gì vậy?
Trí suýt ngã xuống khỏi bục giảng mà ngất đi. Cả lớp không nín được, rúc rích cười. Thầy quắc mắt:
- Lớp trưởng đâu?
- Dạ! - Tân đứng lên.
- Sao em không giữ trật tự lớp? Lát nữa thầy quay lại mà còn tiếp tục ồn thì thầy sẽ báo Ban giám hiệu và thầy chủ nhiệm đó!
- Dạ, em biết rồi ạ!
Nghe tiếng đáp ngoan ngoãn của Tân, thầy giám thị quay đi, nhưng rồi chợt khựng lại, đến bàn giáo viên và phê vài dòng vào sổ đầu bài. Như nghe rõ cả tiếng thở của các bạn. Như chợt muốn phì cười, phải cố lắm mới không phát ra thành tiếng. Nhưng khi thầy vừa quay gót đi thì “những bức tượng đá”… giả tạo lúc nãy bắt đầu… di động liên tục. Hùng chạy nhanh đến bàn giáo viên, đọc to:
- Lớp ồn. Đề nghị giáo viên chủ nhiệm kiểm điểm lại ban cán sự. Ghi chú: Có một “nữ yêu quái” vào nhầm lớp, đang ăn hiếp “những chàng trai xinh đẹp” của chúng ta, đề nghị… “anh thầy” xử lý!
Dĩ nhiên cả lớp đều biết ghi chú đó là lời Hùng thêm vào để nói đến Như nên lớn tiếng cười chờ một đợt “phản công” mới. “Không phụ lòng” các bạn, Hùng vừa đọc xong là bị Như cho ngay một viên phấn giữa trán. Một trận cười lại rộ lên. Vẫn chưa chịu buông tha, Như bám sát gót định cho Hùng vài cái nhéo nhưng, thêm một lần, cứu tinh phái mạnh xuất hiện:
- Lại ồn nữa rồi!
Chỉ nghe tiếng là Như biết ngay thầy giám thị! Như bỗng vô thức phủi phủi hai vạt áo dài rồi quay lại… cười thật hiền với thầy và chạy vọt về chỗ ngồi. Bên kia, Hùng cũng đã yên vị. Lần này, không biết sổ đầu bài có còn chỗ trống để thầy phê vào không…
Dư vị của buổi đùa nghịch buổi sáng vẫn còn đọng lại trong Như, Như cứ tủm tỉm cười hoài. Cũng thấy lo lo, không biết thầy chủ nhiệm sẽ nói gì…
Như kéo tay áo, xem đồng hồ. Thuyên trễ hẹn hơn hai mươi phút rồi, chắc bận chuyện gì đó. Như tiếp tục dựa xe vào tường, chờ đợi. Vừa lúc, Thuyên trờ tới:
- Xin lỗi bạn. Xe Thuyên bị hư dọc đường.
- Không sao đâu. Mình đi!
Thuyên lẳng lặng đạp xe đi trước. Hôm nay, cô giáo dạy lớp chọn văn dặn Như và Thuyên đến nhà cô có chút việc. Vì không biết nhà nên Như hẹn Thuyên đợi ở cổng trường để cùng đi. Thuyên không thấy thoải mái nhưng không thể từ chối Như được.
Ba giờ chiều, nắng vẫn còn gay gắt. Thuyên đưa tay gạt mồ hôi ngang trán. Như cất tiếng:
- Thuyên mệt lắm hả? Nhà cô xa lắm không?
- Cũng gần thôi. Qua hết con đường này, quẹo vô hẻm là tới.
- Thuyên hiền quá hà, chắc trong lớp hổng bao giờ nghịch đâu há! Như thì một ngày không chọc phá ai là không chịu nổi.
Thuyên im lặng cười cười, nghe giọng điệu của Như có vẻ hứng khởi lắm. Thấy Thuyên im lặng, Như tưởng Thuyên muốn nghe mình kể chuyện, liền đem chuyện “nóng hổi” lúc sáng thuật lại một cách vui nhộn. Thuyên bật cười liên tục trước những lời pha trò thêm của Như. Quả thật, Như rất có khiếu hài hước! Thuyên chầm chậm quay qua nhìn cô bạn đang đạp xe bên cạnh - cái nhìn thẳng đầu tiên từ khi biết Như. Như có chiếc mũi thẳng, hơi hếch một tí, mắt ánh lên, sáng trong, đôi má ửng đỏ vì cười nhiều. Như không nhìn lại Thuyên, tiếp tục nói:
- Nếu thầy chủ nhiệm la, chắc cả lớp lại gằm mặt xuống cho coi. Nhưng chỉ một chút là hết hà. Thầy cũng thoải mái lắm! À, lớp Thuyên thì sao?
- Cũng có lúc nghịch ngợm, nhưng chủ yếu là mấy bạn nam thôi. Trúc Anh thường là đầu trò đó!
Thuyên chợt thấy lạ vì giọng điệu khá tự nhiên của mình, nhưng Thuyên mặc kệ, không để ý nữa. Như cũng rất dễ thương. Thuyên dần cảm thấy không còn giữ kẽ với Như, Thuyên trò chuyện vui vẻ hơn. Đến nhà cô giáo, Thuyên đẩy cổng bước vào. Như lóc thóc dắt xe theo và gọi váng lên:
- Cô ơi, tụi em tới rồi!
Từ trong nhà, mùi vani thơm lựng. Cô giáo mặc đồ bộ màu xanh đang ngào mứt chuối. Nghe tiếng cô học trò lí lắc, cô đáp lớn:
- Hai em vào nhà đi!
Cô tắt bếp, chùi tay và bước ra phòng khách. Như láu táu không dễ gì quên mùi thơm tỏa ra lúc nãy.
- Cô đang nấu gì vậy cô? - Như hỏi liền.
Cô giáo nhéo mũi Như, mắng yêu:
- Nấu món ngon đãi hai cô học trò này nè. Em đó, thiệt là nhanh miệng! Chờ một lát, mứt khô, các em phải ráng mà ăn cho hết đó.
- Đừng lo thừa lại cô ơi! – Như cười tươi rói.
Thuyên vuốt vuốt mái tóc cho gọn gàng, thưa cô giáo và ngồi xuống ghế. Nhìn Như không ngớt tíu tít với cô, Thuyên lại ao ước mình được hoạt bát như bạn vậy - điều mà trước đây Thuyên vốn chẳng thích.
- Cô kêu tụi em tới đây có gì không cô? – Như lại hỏi.
- À, tổ Văn và Ban giám hiệu nhà trường đã đồng ý với ý kiến của cô là sẽ làm trang thơ riêng cho từng lớp trong tháng 12 tới. Cô muốn nhờ hai em tuyên truyền và hướng dẫn cho các bạn trong lớp mở đầu phong trào này. Thật ra, cô cũng biết các em rất bận vì chương trình học dày đặc, nhưng hai em là hai học sinh có vốn văn phong phú của trường. Còn về sau, mọi chuyện sẽ quen dần. Hai em thấy sao?
Khỏi phải nói, cả hai đứa tỏ vẻ thích thú ra mặt. Thế là ba cô trò cùng nhau nghĩ ra đề tài, bàn luận đủ mọi phương pháp viết. Năm cuối, ai cũng muốn để lại chút dấu ấn của mình. Thuyên và Như bàn luận tích cực đến nỗi quên hết cả thời gian, cho đến khi cô vào bếp đem mứt ra đãi thì mới biết là một buổi chiều đã trôi qua. Như xuýt xoa:
- Mứt cô làm ngon quá trời. Mai mốt cô chỉ cho em làm nhen cô!
- Ừ, em cứ đến đi. Cô sẽ không giấu nghề đâu. Chỉ sợ lúc đó em lại than mệt.
Cô giáo cười xòa, nhìn hai cô học trò với ánh mắt chan chứa yêu thương.
Ăn xong, hai đứa chào cô ra về, mặc dù cô giáo cố kêu ở lại để cùng ăn cơm với cô cho vui. Thuyên thấy thật áy náy, nhưng vì chiều nay ba dặn sẽ chở Thuyên đi mua sách nên Thuyên không thể ở lại. Như cũng phải về sớm. Ra tới cổng cô giáo còn nói:
- Lúc rảnh hai em cứ tới chơi thường với cô. Cô chỉ sống có một mình thôi…
Thuyên thấy thương cô quá, ở tuổi cô, người ta đã có chồng con cả rồi. Có lẽ, cô khó chọn “đối tượng!”. Thuyên không biết Như đang nghĩ gì, cô bạn cứ đạp xe tình tang, từ nhà cô giáo ra chưa nói câu nào. Tuy vậy, dường như hiểu được thắc mắc của Thuyên, Như liền nói:
- Cô ở một mình chắc buồn lắm. Mai mốt, tụi mình… kiếm thầy cho cô đi há!
Như nói xong là cười ngay. Thuyên cũng chịu cô bạn này luôn! Chưa để Thuyên kịp tìm lời để đáp lại, Như đã chuyển đề tài:
- Thuyên với Trúc Anh quen thân lắm phải không? Thấy đi chung hoài.
- Bạn từ nhỏ mà. Từ lúc hơn một tuổi thì nhà Trúc Anh chuyển đến gần nhà mình. Sau đó, đến năm lớp 10 Trúc Anh lại chuyển đến nhà của cậu ấy bây giờ. Tụi mình học chung với nhau từ mẫu giáo đến lớp 12 luôn đó!
- Thích quá hén! Hèn gì thấy hai bạn thân thiết ghê. Giá như mình cũng có được một người bạn như vậy…
Thuyên nhìn Như, chợt cảm thấy tội nghiệp bạn vô cùng. Thuyên hỏi:
- Bộ ở trường cũ Như không có bạn sao?
- Nhà mình chuyển đi hoài, ít có bạn thân lắm! Chỉ có thời gian lâu nhất là ở quê, nhưng bạn bè xa rồi cũng quên nhau, lúc đó mình còn nhỏ quá… Mà cũng chẳng sao, đi nhiều nơi, có nhiều bạn lại càng vui, phải không Thuyên?
- Ừ…
Đột nhiên, Thuyên ao ước đoạn đường trở về nhà sẽ dài thêm để Thuyên được nói chuyện nhiều hơn với Như trong cảnh mát dịu của buổi chiều tà. Chỉ có hai đứa thế này, Thuyên mới hiểu nhiều về Như. Thì ra bấy lâu nay, Thuyên đã bỏ rơi một người bạn. Chắc là Như buồn lắm! Không có bạn bè thân thiết, Như sẽ tâm sự với ai? Vậy mà Thuyên lại ghét Như. Sao Thuyên lại ghét Như vậy nhỉ?
Tiếng nói trong trẻo của Như lại vang lên:
- Trời mát thế này, đi ăn kem thì sướng quá! Đi không?
- Đi chứ! - Thuyên đáp.
- Đùa thôi, không phải bạn nói là hẹn với ba, phải về sớm sao? Để dịp khác đi!
Quẹo xe sang góc đường khác, Như giơ ngược bàn tay lại vẫy chào Thuyên. Thuyên bật cười. Cô bạn này, thật là…
Gió thổi tới. Một buổi chiều thật dễ chịu. Thuyên chậm rãi đạp xe về nhà…