Cẩm chướng đỏ

Chương 11

Về nhà hôm trước, hôm sau Như đã đến rủ Trúc Anh cùng ra thư viện mượn sách. Đã mấy tháng nay không được phút nào rảnh rỗi nên Trúc Anh vui vẻ đi ngay. Trên đường, Như nói cho Trúc Anh biết việc Như đã nói dối là xe hư để khỏa lấp cho Trúc Anh, Thuyên không giận nữa. Trúc Anh cười hinh hích, bảo:

-  Chà, Như cũng nói dối tài quá há!

-  Không dám đâu, ai biểu lỡ nhận “sứ mạng thiêng liêng”, phải cố. Bạn không trả ơn tôi mà còn chọc quê hả?

-  Thôi được, muốn Trúc Anh trả ơn bằng gì nè?

Như suy nghĩ một lát rồi dừng xe, nói nhỏ vào tai Trúc Anh: “Một trái tim”. Trúc Anh… đớ người hết mấy giây. Nhưng ngay sau đó, Như cười vang lên:

-  Trái tim… bằng bông bạn ơi. Dễ thương lắm! Tôi thích nhưng chưa có dịp mua. Bạn cùng đi với tôi đi!

Trúc Anh không thể có ý kiến gì với trò đùa ranh ma của cô bạn nên đành đạp xe theo. Đến nhà sách gần thư viện, Như ghé vào. Vừa đi, Như vừa chỉ trỏ những con thú nhồi bông nhỏ rất xinh treo trong tủ, đầy vẻ thích thú. Như đang mở một “chiến dịch” sưu tập thú nhồi bông. Đến một ngăn tủ kính, Như chỉ vào:

-  Đây nè!

Quả thật, trái tim bằng bông có hình hai chú mèo Kitty, hình chó Snoopy trông rất dễ thương. Như bảo chị bán hàng lấy ra hai cái, đưa cho Trúc Anh trái tim có hình chó Snoopy:

-  Tặng bạn đó!

-  Sao?

-  Rồi Như rút tiền ra trả. Trúc Anh cản lại:

-  Nè, sao kêu Trúc Anh “trả ơn” mà Như lại trả tiền? Để đó, Trúc Anh mua cho…

-  Không! Tôi đùa đó. Bạn đãi một chầu kem là được rồi, còn cái này, tôi tặng! Bạn mà không nhận hả, nghỉ chơi bạn luôn đó!

Không cãi được lời Như, Trúc Anh cầm món quà ngộ nghĩnh trên tay, bỗng thấy ngài ngại. Như không để ý đến điều đó, kéo tay Trúc Anh chạy ra ngoài, nói:

-  Thôi, vô thư viện xong rồi đi ăn kem há!

Mượn sách xong, Như chợt nhớ ra điều gì, xem ngày trên đồng hồ đeo tay, nói:

-  A, hình như hai ngày nữa là tới sinh nhật Thuyên phải không?

-  Ờ. Như không biết sao?

-  Tôi nhớ mài mại thôi, khi xem danh sách phòng thi giùm Thuyên đó. Bạn đã chuẩn bị gì chưa?

-  Chưa… - Trúc Anh kéo dài giọng.

-  Làm bộ hoài! Bạn mà không chuẩn bị từ sớm ư, tôi chẳng tin. Nhưng… không biết Thuyên thích gì hén?

-  Hỏi ai thế?

-  Chẳng thèm hỏi bạn. Đáng ghét!

Trúc Anh toét miệng cười, vừa dắt xe vào quán kem vừa kể lể những thứ mà Thuyên thích. Cũng nhiều thật đó, nhưng Trúc Anh nhớ hết. Lúc nhỏ thì Thuyên thích kẹo sôcôla, hạt cườm, rồi giày mới; lớn một chút thì truyện tranh, truyện cổ tích, vòng đeo tay. Đến bây giờ thì lại thích sưu tập đĩa nhạc, màu vẽ tranh và cả thú nhồi bông nữa. Trúc Anh kể say sưa, mỗi lần lại thêm một câu chuyện về sở thích đó. Như giày mới chẳng hạn, có lần Trúc Anh hứa sẽ tặng cho, nhưng còn nhỏ nên làm gì có nhiều tiền để mua. Thế mà Thuyên cứ theo đòi và khóc um lên. Cuối cùng, mẹ Thuyên đành phải mua và bảo Trúc Anh mang đến.

Như vừa múc từng muỗng kem, vừa lắng nghe Trúc Anh kể, nét mặt hào hứng của Trúc Anh trông thật ngộ! Như bất giác thở dài… Thuyên và Trúc Anh, quả thực có quá nhiều kỷ niệm. Còn Như, chưa tròn một năm quen biết, sinh nhật của Như cũng chưa lần nào có Trúc Anh! Như ước mong cho mau đến cuối tháng tám, sinh nhật của Như. Chắc sẽ vui lắm vì lần đầu tiên có Trúc Anh tham gia và cả hai người bạn đáng mến kia nữa. Nhưng bây giờ thì phải lo đến sinh nhật của Thuyên đã. Trúc Anh vẫn còn đang say sưa kể. Như gõ muỗng lên chiếc ly không:

-  Được rồi, tôi biết nên chuẩn bị gì rồi. Có điều, bạn làm tôi không ngờ đó. Bạn nhớ rõ từng kỷ niệm như vậy, từ hồi còn bé tẹo.

-  Chứ sao! Trúc Anh chẳng bao giờ quên gì cả. “Đầu óc thông thái” mà!

-  Vậy sao?

-  Ừa…!

  -  Vậy có nhớ tôi sinh ngày nào không?

-  Ơ… cái đó… Như không nói, sao Trúc Anh biết mà nhớ.

-  Vậy chẳng lẽ Thuyên tự nói ngày sinh cho Trúc Anh biết à, từ hồi hai, ba tuổi ấy? Phải tự tìm hiểu chứ? Học nhóm chung đã mấy tháng trời mà lại không biết tôi sinh nhật vào ngày nào. Thờ ơ quá bạn ơi! Còn đòi làm “nhà thông thái”…

-  Thế Như biết sinh nhật của Trúc Anh không? - Trúc Anh hỏi vặn lại.

-  Sao lại không? Trùng ngày lễ Noel chứ gì!

Một lần nữa trong ngày, Trúc Anh không tìm được lời nào đủ “trọng lượng” để cãi lại với Như, đành hậm hực múc sạch… ly kem và uống nước đánh ực.

Ra khỏi quán, Trúc Anh không lấy xe vội mà lẽo đẽo theo hỏi Như:

-  Sinh nhật của Như ngày mấy vậy?

Như cười, lắc đầu trước vẻ tội nghiệp của cậu bạn:

-  Đến mà hỏi mẹ tôi ấy. Tôi cũng chẳng nhớ nữa.

Biết mình bị trêu, Trúc Anh không hỏi nữa mà quay sang kéo mạnh chiếc xe đạp của mình làm ngã cả xe Như bên cạnh rồi cười nắc nẻ:

-  Có một chiếc xe tự nhiên bị ngã. Thiệt là đau!

-  Nè!…

Nhưng Như không kịp nói thêm tiếng thứ hai, Trúc Anh đã vọt xe đi mất.

Sinh nhật năm nay của Thuyên, ba mẹ tổ chức thật lớn như đã hứa. Vừa thi đại học xong, tâm trạng thoải mái, Thuyên giúp mẹ đi chợ, dọn bàn, miệng không ngừng hát. Mẹ Thuyên vốn rất khéo tay, món nào bà nấu cũng tuyệt vời. Cả cái bánh sinh nhật của Thuyên cũng do mẹ tự làm lấy. Ba thì nghỉ cả buổi chiều ở nhà để treo đèn màu, mắc hoa giấy lên khắp phòng khách và nhà tiền đình. Không khí trong nhà thật nhộn nhịp. Tối nay, không chỉ có bạn của Thuyên mà còn có đồng nghiệp của ba đến nữa, khỏi phải nói cả nhà bận bịu đến cỡ nào.

Đến gần sáu giờ tối thì mọi việc đã xong. Thuyên mặc vào người chiếc đầm màu xanh ngọc - món quà sinh nhật của ba mẹ vào năm ngoái - ướm trước gương và mỉm cười thật dịu dàng. Hôm nay, Thuyên cho phép mình được trang điểm một chút. Thuyên ngồi xuống ghế và bắt đầu thoa chút phấn lên mặt..

-  Tới giờ rồi mà sao Trúc Anh và Như vẫn chưa tới?

-  Chẳng biết có chuyện gì không… - Thiện làu bàu khi đứng cạnh Thuyên.

Mọi người đang ồn ào yêu cầu thổi nến, Thuyên vẫn cố chần chờ để đợi Như và Trúc Anh. “Không hiểu nổi, Trúc Anh có bao giờ đến trễ buổi sinh nhật nào của Thuyên đâu. Còn Như nữa…” - Thuyên tức muốn khóc. Ba Thuyên bước đến vỗ vai con gái, rồi ông tự bắt giọng bài hát Happy birthday. Vừa lúc đó, Trúc Anh và Như cùng chạy ùa vào. Xong bài hát, Thuyên nhắm mắt cầu nguyện và thổi nến trong tiếng vỗ tay của mọi người. Thuyên cắt bánh, buổi tiệc được bắt đầu!

Khi mọi người bớt vây lấy Thuyên, Như kéo cô bạn ra cửa, rối rít xin lỗi.

-  Đừng giận nhe. Xe Như tự nhiên bị hư dọc đường, dắt muốn đứt hơi mới tìm được chỗ sửa. Ai ngờ, thì ra là bị cán đinh nên hỏng vỏ xe. Ai mà chơi ác thiệt! Thôi, quà đây, chúc mừng sinh nhật bạn! Cười lên cái nào.

-  Lần sau không được như vậy nữa đó!

-  Nhất định, không có lần sau đâu. Nếu lỡ xe bị hư nữa thì mình sẽ quẳng luôn, đón xe ngoài để đến cho đúng giờ, đồng ý không?

Thuyên bật cười vì câu trả lời của Như, cô bạn lúc nào cũng đùa được. Nhưng Thuyên sực nhớ đến lời xin lỗi mới đây của Trúc Anh, thật là lạ, Trúc Anh cũng bị hư xe, cũng bể bánh. Thuyên nheo mắt lại, hỏi Như:

-  Sao… Như với Trúc Anh vô một lượt vậy?

-  À… - Như khua khua hai cánh tay - Chả là lúc Như mới chạy tới cổng nhà Thuyên thì đụng phải Trúc Anh cũng đang thở không ra hơi. Thì ra bạn ấy cũng đến trễ. Thế là cùng vào cho đỡ… quê.

Bất giác, Thuyên khoanh hai tay trước ngực, lặng nhìn Như. Thuyên bỗng cảm thấy khó chịu và có chút giận dỗi vì lời giải thích của Như. Chẳng lẽ Như và Trúc Anh giấu Thuyên chuyện gì đó! Dạo này hai người thường hay đi chung và có vẻ thân thiết lắm! Lý do hư xe này cũng đã được đưa ra trong lần đi thi đại học vừa qua, bây giờ Thuyên mới suy nghĩ kỹ về lần đó. Có phải… Nhưng không đâu, Thuyên không nên nghĩ thế. Thuyên vui vẻ trở lại bàn cùng với mọi người và cười thật tươi với Như, cố xua đi những suy nghĩ lởn vởn trong đầu.

Sinh nhật của Thuyên lần này thật khác lạ. Không nói đến việc có thêm một món quà đặc biệt từ Nha Trang của Dũng, không nói đến việc có rất nhiều bạn đồng nghiệp của ba. Điều khác lạ ấy đến từ Trúc Anh! Trúc Anh luôn đến sớm nhất trong những lần sinh nhật trước đây của Thuyên, giúp Thuyên tiếp đãi bạn bè. Vậy mà lần này lại đến trễ, trùng hợp với Như - cô bạn mới! Tiệc vẫn vui, Trúc Anh vẫn biểu diễn một tiết mục mới để chúc mừng sinh nhật Thuyên - như bao lần, nhưng không hiểu sao Thuyên cảm thấy nhạt nhẽo. Một cảm giác bứt rứt không yên cứ lan tỏa trong lồng ngực khi Thuyên nghĩ đến Trúc Anh và Như. Hai người đó… Thỉnh thoảng, Thuyên liếc nhìn xem Trúc Anh đang làm gì, khi cậu quay mặt lại, Thuyên liền cụp mắt xuống rất nhanh. Thuyên không dám nhìn thẳng vào mắt Trúc Anh nữa, hay là tại vì trong đầu Thuyên đang có ý nghĩ không tốt, nghi ngờ bạn bè - Thuyên thầm nghĩ.

Bữa tiệc trôi qua, Thuyên không nhớ được gì ngoài một nỗi buồn vô cớ cứ day dứt trong lòng…

Thiện, Như và Trúc Anh thong thả đạp xe dưới ánh đèn đường buổi tối. Dư vị của tiệc sinh nhật lúc nãy vẫn còn đọng lại, cả ba đứa đều thấy dường như Thuyên hơi buồn. Thiện đạp xe cạnh bên Như, hỏi:

-  Sao hôm nay Như đến trễ vậy?

-  Tôi bị bể bánh xe dọc đường, bạn thấy có xui xẻo không kia chứ.

-  Như cũng bị bể bánh xe hả? - Trúc Anh chợt hỏi.

-  Ừ. Còn bạn?

-  Tui cũng… bị bể bánh xe.

-  Trời!

Tiếng “trời” được thốt lên từ ba chiếc miệng tròn xoe, cả ba đều ngạc nhiên không thể tả. Thiện bấm chuông xe leng keng cho bình tĩnh trở lại rồi nói:

-  Như với Trúc Anh đến trễ quá, chắc tại như vậy nên Thuyên có vẻ không vui!

Như im lặng suy nghĩ. Không biết Thuyên có nghĩ là Như trả lời qua loa vì tội đến trễ không nữa. Như có ngờ đâu, Trúc Anh cũng có cùng một lý do như thế.

-  Thật ra thì Trúc Anh phải hoàn tất món quà đặc biệt để tặng cho Như, vì không đủ thời gian nên đến chiều nay mới xong. Bởi vậy, sáu giờ mới đi, chứ bình thường, dù có bị bể bánh xe gì đi nữa cũng không trễ dữ vậy đâu.

Trúc Anh phân trần thêm. Cậu không nói điều này với Thuyên vì thấy không cần thiết, bây giờ lại thấy bực tức.

-  Tự dưng lại trùng hợp hết sức! - Như cũng lẩm bẩm.

Trúc Anh quay sang Thiện, hỏi tiếp:

-  Thuyên có nói gì với mày không?

-  Không có, Thuyên chỉ hơi buồn thôi!

Trúc Anh thở dài, Như cũng thở dài. Những vòng bánh xe bỗng trở nên thật nặng nề. Không biết, Thuyên có giận nhiều?