Ba mẹ Thuyên và mẹ Như trò chuyện với nhau suốt đoạn đường, kể lể về lúc nhỏ của hai cô con gái yêu. Thuyên kề tai Như hỏi nhỏ trong tiếng máy xe reo ù ù:
- Sao ba Như không đi?
- Ba… ba mình bận công tác. Ba cũng lo lắm nhưng có mẹ cũng được rồi…
Như trả lời bạn mà lòng nghe cay đắng. Ngày Như đi thi, ba còn chẳng nhớ. Tối qua, nghe mẹ nói phải vắng nhà vài hôm, ba cau mày hỏi đi đâu lâu thế. Công việc bận rộn, ba không có thì giờ để ý đến Như. Hôm nay ba cũng vọt ra đường ngay khi ăn xong bữa sáng, chẳng hỏi gì đến Như làm Như thật sự rất buồn. Ba không biết là ngay lúc này, Như cần lời động viên của ba biết bao!
Không muốn mẹ buồn, Như đã cố tỏ ra bình thường như không có gì. Bên cạnh, tiếng nói của Thuyên vang đều đều, đầy phấn khởi:
- Thiện với Trúc Anh nói chiều nay sẽ lên nữa đó, vui quá Như hén! Tối nay tụi mình sẽ đi chơi cho đầu óc thanh thản trước khi thi, được không?
- Ờ, cũng được. Cho đầu óc thanh thản…
Xe dừng trước nhà trọ, Như giúp mẹ xuống xe rồi cả đoàn người vào phòng đã đặt trước. Vì không tiện nên lát nữa, ba mẹ Thuyên sẽ về nhà, sáng sớm lên bằng xe riêng. Chỉ có mẹ Như cùng ở lại để trông hai đứa. Như rất thích được ngủ cùng với mẹ nên cứ tíu tít, vừa soạn quần áo vừa hát. Thuyên thì nũng nịu với ba mẹ mãi không thôi. Mẹ Thuyên cười, nói với mẹ Như:
- Coi kìa, nhỏ này lớn rồi vẫn nhõng nhẽo đó chị.
- Lâu lâu, cho nó nhõng nhẽo một tí mà chị - Mẹ Như cười hiền hậu - Ai như con bé nhà tôi, cứ mẹ… mẹ… suốt ngày.
Như chạy lại ôm tay mẹ và như để chứng minh lời bà vừa nói, Như kêu vang: Mẹ! Mẹ!
Cả ba người lớn nhìn nhau, bật cười.
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng. Trong khi Thuyên và Như ngủ thì ba mẹ Thuyên đã ra về, Trúc Anh cũng vừa đến. Ngồi trò chuyện với mẹ Như một lúc mới thấy Thuyên và Như đủng đỉnh bước ra. Nhìn căn phòng rộng với một chiếc giường to có màn che ngăn với bộ bàn ghế mà mình đang ngồi, Trúc Anh chợt cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến tình thế lúc nãy. Hai cô bạn thì ngủ sau bức màn, còn Trúc Anh lại ngồi với mẹ của cô bạn hay đấu khẩu với mình. Mẹ Như rất hiền và dịu dàng.
Như trông thấy Trúc Anh, hơi ngại vì mới thức dậy, nhưng rồi làm mặt tỉnh ngay:
- Ủa, đi đâu vậy “ông bạn xấu trai”. Có quen ai hả?
- Mẹ, kẻ xấu đó!
Mẹ Như không nói gì. Bà lườm yêu con gái:
- Con bé này…
Trúc Anh vội xua tay:
- Không có gì đâu dì! - Rồi quay sang Như - Chẳng đi kiếm “ai kia” đâu mà lo. Bạn tôi kia kìa, cô gái xinh xinh ấy đó, thấy chưa?
Trúc Anh chỉ Thuyên đứng phía sau Như rồi phá lên cười. Thuyên vuốt suôn lại mái tóc, nhỏ nhẹ hỏi:
- Sao chỉ có mình Trúc Anh vậy? Thiện đâu?
- Thiện hả, bận làm “con trai ngoan” rồi. Nói chơi chứ, Thiện không đi được vì bận trông nhà. Chỉ có một mình Trúc Anh giữ lời hứa đấy nhé. Thưởng gì không?
Thuyên cười cười, lắc đầu. Như đáp:
- Thưởng cái mốc xì… xằng ấy!
- Vậy sao? Tối nay không cho đi chơi cùng cho biết!
Như vừa định độp lại thì mẹ lên tiếng cắt ngang cuộc khẩu chiến bằng một đề tài thật hấp dẫn:
- Thôi, bây giờ chúng ta cùng đi ăn cơm chiều nào. Xong rồi, sẽ cho mấy con đi chơi, chịu không?
Không hẹn mà ba đứa cùng reo lên “Dạ, chịu!” và lót tót chạy theo mẹ Như xuống phòng ăn của nhà trọ.
Vừa ăn cơm xong, Thuyên bước ra khỏi nhà ăn dạo vài bước thì bỗng giật mình, tim đập thình thịch. Có phải… anh Dũng đang hỏi chuyện gì đó với một chị ở quầy tiếp tân đó không? Ảnh quay lại. Đúng là Dũng rồi! Trông thấy Thuyên, anh khoát tay chào chị phục vụ và mừng rỡ chạy đến:
- May quá, gặp em. Anh đang hỏi số phòng em đó!
Thuyên bẽn lẽn cúi đầu. Đây là lần đầu tiên, Thuyên gặp lại anh sau chuyến nghỉ hè vừa qua. Thuyên không ngờ anh lại đến đây. Thuyên hỏi nhỏ:
- Sao anh biết em ở đây?
- Em quên à? Hồi tối anh Sang gọi điện thoại cho em đó!
Thuyên nhớ lại. Tối qua, anh Sang có gọi điện hỏi Thuyên sẽ ở đâu. Thuyên ồ lên:
- A, thì ra là…
- Anh nhờ anh Sang đó, được không? - Dũng nháy mắt tinh nghịch.
- Anh… xấu thiệt nghen!
Vừa lúc đó, Như và Trúc Anh bước đến, Thuyên lại càng lúng túng dữ, chẳng biết nói năng làm sao. Trời ơi, anh Dũng thiệt là… Như tươi cười, lắc lắc tay Thuyên, hỏi:
- Bạn hả Thuyên?
- Ờ… ờ…, đây là anh Dũng, bạn của anh Sang ở ngoài Nha Trang.
- À, anh Dũng!
Dũng nhìn qua hai bạn một lượt và cười chào lại. Không cần đợi Thuyên giới thiệu, Dũng nói nhanh:
- Nếu anh đoán không lầm, hai em là Trúc Anh và Trang Như phải không? Anh thường nghe Thuyên kể về hai em trong thư.
Như chợt nhận ra, anh ta có vẻ rất thân thiện với Thuyên, không hẳn chỉ là bạn của người anh họ. Nhìn qua Trúc Anh, thấy cậu bạn cười gượng gạo, Như trả lời:
- Anh đoán đúng rồi. Nhưng có điều… tụi em lại không biết nhiều về anh, xin lỗi nha!
- Không sao, rồi sẽ biết nhau cả mà - Dũng cười vẻ độ lượng.
Như có cảm giác không thiện cảm với người này. Anh ta có vẻ sành đời quá!
Thuyên im lặng, lúng ta lúng túng, hai tay hết đan lại rồi mở ra, đôi lúc hai má lại ửng hồng lên. Thấy vậy, Như định mời Dũng, thay cho Thuyên, vào phòng trọ ngồi chơi thì Dũng đã nói:
- Anh có đem xe theo. Tụi mình dạo phố một lát đi!
- Nhưng chỉ có một chiếc xe thì làm sao? - Như hỏi.
Ánh nắng héo hắt chiếu vào gương mặt thoáng vẻ thất vọng của Thuyên. Trúc Anh nói nhẹ hẫng:
- Không sao, Trúc Anh có đem xe đạp theo mà. Để ở nhà xe.
- Vậy là được rồi! - Dũng hớn hở.
Như quay sang Thuyên có ý hỏi dò. Dĩ nhiên, Dũng đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại không đi cùng anh. Thuyên cũng muốn được trò chuyện với anh để có thể hiểu anh nhiều hơn. Bây giờ, Thuyên không còn thấy ngượng ngùng như lúc đầu nữa mà chỉ có một cảm giác lâng lâng vui sướng đến kỳ lạ. Dũng đã đến đây, vượt một chặng đường dài đến đây chỉ để đưa Thuyên đi dạo một vòng.
Cảm thấy không khí có vẻ ngột ngạt, Thuyên thẹn thùng, Trúc Anh lại không nói câu nào, Như đành phải một lần nữa làm trung gian. Như kéo Thuyên vào, bảo đi xin phép mẹ, còn Trúc Anh thì đến nhà xe dắt xe ra. Mọi chuyện còn lại dễ dàng hơn. Mẹ Như đã hứa sẽ cho đi chơi chỉ dặn thêm là đi đường cẩn thận, nhớ về sớm để nghỉ ngơi và nhất là… không được ăn cóc ổi ngoài đường. Như không cười như thường ngày khi nghe những câu dặn dò quá quen thuộc đó, Như chỉ cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ là vậy đó, lúc nào cũng lo lắng đủ điều dù con cái đã lớn khôn.
Đường phố càng về đêm càng rộn rịp và sáng rực ánh đèn. Đèn xe, đèn của những ngôi nhà cao tầng, những cửa hàng, quán nước… Trúc Anh đạp xe chở Như đi bên cạnh chiếc City của Dũng. Im lặng ngự trị. Thỉnh thoảng, Như hỏi han vài tiếng yếu ớt rồi cũng chẳng thấy hứng thú vì người hay đấu khẩu với Như - Trúc Anh - thì lại chẳng nói tiếng nào. Dũng thì lại thích thì thầm với Thuyên hơn. Anh nói, Thuyên rúc rích cười.
Tới ngã ba, xe Dũng trờ tới trước còn Trúc Anh bị kẹt lại đèn đỏ. Nhìn Dũng chở Thuyên chạy phía trước, đèn xanh vừa lên là Trúc Anh nhấn mạnh pê-đan ngoặt vào con hẻm gần đó. Như ngạc nhiên nhưng không hỏi gì, để xem Trúc Anh đi đâu.
Trúc Anh cứ đáp xe chạy lòng vòng mãi, xem chừng đã mỏi, cậu ghé vào một quán nước có tiếng nhạc êm đềm. Như im lặng bước theo và đợi cho Trúc Anh yên vị, Như hỏi:
- Này bạn, đi như thế không sợ Thuyên lo à?
- Không sao đâu. Để người ta… đi riêng thì tốt hơn.
Như uống từng ngụm nước, liếc nhìn Trúc Anh đang hướng mắt ra đường. “Trúc Anh có vẻ buồn bã quá!” - Như nghĩ.
Nhạc chuyển sang bài hát thứ ba, Trúc Anh cất giọng uể oải:
- Xin lỗi… Chắc Như ngạc nhiên lắm hả?
- Không có gì. Bạn không sao chứ?
- Trúc Anh… thật ra…
- Bạn cứ nói đi! - Như nhìn thẳng cậu bạn với ánh nhìn thông cảm và muốn lắng nghe thật sự - Chúng ta là bạn mà.
Trúc Anh không vội nói, cậu bẻ bẻ những ngón tay mình, lựa lời. Nhưng đối với Như, Trúc Anh không giấu được điều gì cả. Lúc nào Như cũng như hiểu hết ý nghĩ của cậu vậy.
- Dũng không phải là… bạn bình thường của Thuyên đâu…
- Như biết rồi.
- Trúc Anh cũng không hiểu sao nữa, mỗi lần nghe Thuyên nhắc đến anh ta là Trúc Anh tức giận hà. Trúc Anh xấu tính lắm phải không? Dạo này cứ sao sao ấy…
- … Chẳng lẽ Trúc Anh lại là một người ích kỷ, không muốn Thuyên thân thiết với ai hơn mình? Trúc Anh… bực quá, không biết nói thế nào…
Im lặng nhìn gương mặt thoắt đỏ thoắt xanh của Trúc Anh, Như chợt thấy nhói lòng. Trúc Anh không chỉ xem Thuyên đơn thuần là một cô bạn thân từ thuở nhỏ nữa rồi! Tình cảm con người có thể thay đổi theo thời gian, nhưng Trúc Anh lại mãi vẩn vơ với cái bóng của một tình bạn đẹp đẽ bấy lâu nay nên cậu chẳng thể tự nhận biết được tình cảm thật sự của mình nên luôn cảm thấy bứt rứt và buồn bã.
- Bạn đừng buồn! Thấy Thuyên đi với Dũng bạn bực bội cũng là chuyện thường thôi, tôi nghĩ như vậy không có gì là xấu tính cả. Nhưng bạn cũng nên quen với chuyện này đi. Sau này, bạn cũng sẽ thân với một cô bạn nào đó, lúc đó, Thuyên sẽ dễ dàng thông cảm hơn.
Như nói dối. Như biết rõ Trúc Anh mong muốn điều gì. Từ lúc học nhóm chung, nhìn ánh mắt Trúc Anh đối với Thuyên, những cử chỉ săn sóc tận tình đến đặc biệt - không chỉ xuất phát từ tình bạn thuở ấu thơ - Như đã lờ mờ đoán ra nhưng cho đến hôm nay, Như mới dám chắc chắn. Trúc Anh ghen! Như không muốn giúp Trúc Anh biết rõ tình cảm của cậu ấy với Thuyên vì Như sợ họ đánh mất một tình bạn tốt đẹp. Tuy vậy, sẽ có một ngày Trúc Anh tự hiểu ra. Nhưng không! Như thật sự không muốn điều đó. Bởi vì còn có một lẽ quan trọng nữa, một lý do rất riêng tư của Như. Như phải để cho Trúc Anh hiểu rằng, Trúc Anh bực bội với “người bạn mới” của Thuyên là chuyện bình thường. Như nói, ngay cả Như cũng còn thấy… ghét Trúc Anh, huống chi là Trúc Anh!
Trúc Anh có vẻ xuôi xuôi. Cậu tin là Như nói đúng. Tất cả chỉ là chuyện bình thường, rồi cậu sẽ quen. Nhưng mà… trong lòng cậu vẫn cảm thấy khó chịu lắm. Dường như có cái gì đó đang bóp nghẹn tim cậu mỗi khi cậu nghĩ Thuyên đang ở đâu đó, cười đùa với Dũng. Trúc Anh ực cạn ly nước, cố xua đi cảm giác khó chịu rồi nói với Như:
- Chắc họ tìm mình dữ lắm?
- Bạn muốn đi hả?
- Được không?
Như gật đầu và kéo ghế đứng lên. Như muốn ngồi với Trúc Anh chút nữa, nhưng Như biết, mình nên đi.
Nhất định, sau kỳ thi này, Như sẽ không để Trúc Anh buồn bã thêm. Như sẽ giúp cậu vui vẻ trở lại. Trúc Anh đã khiến cho Như thấy yêu mến nơi này hơn bất cứ đâu mà Như đã đi qua. Như không thể để Trúc Anh chỉ biết có… mình Thuyên…
Trúc Anh chở Như về đến nhà trọ vẫn chưa thấy Thuyên và Dũng. Trúc Anh đành trở về nhà người chú cách đó không xa. Cũng gần chín giờ tối rồi. Như mỉm cười khi Trúc Anh quay đầu xe:
- Sáng mai đến sớm nghe! Tôi sẽ xin lỗi Thuyên giùm cho, bạn đừng lo.
- Chào nhé! - Trúc Anh nói và phóng xe đi.
Còn lại một mình, Như ngồi tạm ở băng đá trước cổng, chờ Thuyên. Nếu không, mẹ sẽ hỏi. Không biết Dũng và Thuyên đi qua những đâu nhỉ? Trúc Anh đã về đến nhà chú chưa? Như băn khoăn nghĩ vẩn vơ nên khi Dũng dừng xe được một lúc rồi, Như mới giật mình đứng lên. Dũng xởi lởi:
- Trời, hai em đi đâu vậy? Làm hai đứa anh lo quá!
Chà, “hai đứa anh” - Như thầm nghĩ.
- Tại xe bị hư dọc đường, kiếm chỗ sửa nên mới lạc nhau. Cho xin lỗi vì để phải tìm há!
Thuyên đã đến bên cạnh Như từ nãy đến giờ, giận dỗi nói:
- Vậy mà Thuyên với anh Dũng tìm mãi. Chán ghê đi.
- Nhưng, hai bạn đi chơi vui chứ?
Thuyên ớ người vì câu hỏi bất ngờ đó của Như, Thuyên khẽ cúi đầu xuống làm cho mái tóc xõa kín cả khuôn mặt. Vậy là Như cũng biết rồi. Dũng đáp thay:
- Cũng chẳng vui lắm, thiếu hai em mà. Thuyên lo sốt vó, tưởng hai em đi đâu, anh cứ phải nói mãi đó. Nhưng thôi, Thuyên với Như về phòng ngủ đi, để sáng có sức mà tranh đấu, há! Chúc ngủ ngon! Sáng mai anh đến sớm.
- Chào anh! – Thuyên nói khẽ.
- Xin chào! - Như nói trong khi dợm bước vào trong. Như không muốn tiếp xúc nhiều với người này.
Trong hai ngày thi, Dũng và Trúc Anh đều có đến nhưng không nói chuyện nhiều với nhau, chỉ chào hỏi qua loa. Thuyên và Như thì căng thẳng nên cũng chẳng còn rảnh rỗi để nói về chuyện hôm đó. Môn văn và sử đều làm trót lọt, chỉ có địa lý là Thuyên hơi bị chậm ở phần bài tập, chưa làm trọn ý, còn Như lại sai sót tí chút ở phần lý thuyết. Nhưng cuối cùng rồi cũng xong, hai cô bạn phấn khởi ra xe với ba mẹ. Dũng và Trúc Anh lại không thấy tăm hơi, có lẽ đã về trước, sau môn thi cuối cùng. Thuyên thở phào nhẹ nhõm, cứ sợ Dũng sẽ gặp ba mẹ thì khổ. Ai chứ, Dũng thì dám lắm!
Trên xe, Thuyên mới bắt đầu có thời gian hỏi chuyện Như. Vẫn còn ấm ức vì chuyến đi chơi hôm đó, Thuyên hỏi:
- Như, nói thiệt với Thuyên đi. Sao bữa đó Như và Trúc Anh lại đi mất chứ?
- Thì Như đã nói rồi, vì xe hư nên…
- Chỗ đó có tiệm sửa xe nào đâu, Thuyên đã quay lại tìm mấy lần mà hổng thấy. Như với Trúc Anh sửa xe ở đâu?
- Không biết rõ là chỗ nào nữa. Nhưng Như nhớ là phải đi bộ xa lắm - Như cố chống chế - Thôi mà, Như nói dối Thuyên làm gì.
Thuyên im lặng một lát, không hỏi thêm nữa mà lại chuyển sang chuyện khác.
- Như ơi, Thuyên hỏi cái này nhé! Như có thấy Trúc Anh lúc này hơi lạ không?
- Là sao?
- Là… Như không thấy à, Trúc Anh hổng có nói chuyện với anh Dũng - Thuyên lại đỏ mặt - Thuyên những mong hai người ấy sẽ cởi mở với nhau. Nhưng hình như Trúc Anh không thích anh Dũng lắm.
- Không có đâu! - Như đáp gọn rồi tảng lờ nhìn sang chỗ khác, không muốn nói chuyện này nữa.
Thuyên lại không muốn thế. Thấy Như im lặng, Thuyên bắt đầu đem những cái “là lạ” của Trúc Anh ra kể. Lần hai đứa cãi nhau khi Thuyên nói về Dũng, đi chơi thì bỏ mình Thuyên với Dũng… Nói xong, Thuyên kết luận:
- Không hiểu sao Trúc Anh lại có thái độ như vậy, Thuyên buồn hết sức. Trước đây Trúc Anh đâu có thế, còn bây giờ… Như có biết tại sao không?
- Chắc bạn ấy căng thẳng cho kỳ thi nên thường có thái độ lạ lùng như vậy thôi. Với lại, lớn rồi, bạn bè đôi khi cũng có mâu thuẫn chứ!
- Thiệt vậy sao? - Thuyên nhíu đôi mày cong, đầy thắc mắc.
- Ừ, chắc vậy. Như nghĩ gì nói nấy thôi hà.
Như nói vậy nhưng lòng lại biết không phải vậy. Như không muốn đối diện với vấn đề này mãi. Thuyên không nên hỏi Như về thái độ của Trúc Anh nhiều quá, Thuyên không nên hỏi Như! Như nhắm mắt lại, giả vờ ngủ để ngăn những câu hỏi tiếp theo của Thuyên. Như sợ Như không thể im lặng hoài được. Chẳng lẽ, Thuyên không mảy may nào hiểu được tình cảm của Trúc Anh? Thuyên thờ ơ, có lẽ vì đã có Dũng. Nhưng còn Như, Như luôn ở bên cạnh mỗi khi Trúc Anh muốn có người để tâm sự, để nói về Thuyên… Vậy thì tại sao Như phải nói cho Thuyên biết thái độ của Trúc Anh có ý nghĩa gì chứ? Thuyên không hiểu cả người bạn 16 năm thì đành chịu thôi! Như sẽ không nói, nhất định không! Chẳng những thế mà Như còn phải khỏa lấp chuyện này đi, để Thuyên không thắc mắc và Trúc Anh không phân vân nữa. Phải chấm dứt điều này để bắt đầu một điều khác! Như đã mất nhiều rồi, tình cảm này, Như phải tự mình giành lấy.
Xin lỗi Thuyên…