Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 86: Ngoại truyện về Ngô Văn và Cải Chíp Nhỏ (2)

Sau khi quay trở về công ty, Cải Chíp Nhỏ giả ngốc không rời đi, bỉ ổi trốn trong văn phòng tổng giám đốc, hạn chế ra ngoài, hạn chế tối đa việc tiếp xúc với tổng giám đốc đại nhân. Em trai của Ngô Văn bị ốm, anh lo lắng, nên đã tạm thời gạt Cải Chíp Nhỏ ra khỏi đầu.

Đến khi anh nhàn rỗi, cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện phải xử lý cô. Cô gái này đã lặn ngụp mấy ngày nay, những lúc anh gặp đều bày ra khuôn mặt cười lấy lòng, chỉ thiếu nước vẫy đuôi để bày tỏ lòng trung thành.

Ngô Văn nhất thời động lòng trắc ẩn, không đuổi cô đi nữa.

Thế nhưng, chung quy anh vẫn không vừa mắt với cô.

Ngô Văn cho rằng, nếu Cải Chíp Nhỏ đã nhàn rỗi đến mức đi đâu cũng đưa chuyện về người khác, vậy thì chi bằng cho cô thêm chút việc để làm.

Thế nên, công việc thường ngày của Cải Chíp Nhỏ bỗng nhiều thêm. Báo cáo tổng kết hội nghị cô phải viết, kết quả khảo sát phòng ban cô phải chỉnh lý, liên hệ truyền thông cô phải chạy đi lo liệu... Không chỉ có vậy, bởi cô hay gây thù chuốc oán nên mỗi khi công việc của văn phòng tổng giám đốc có vấn đề gì là mũi dùi đều chĩa về phía cô một cách chuẩn xác. Điều này khiến cho các thành viên khác trong văn phòng cảm thấy hạnh phúc trào dâng.

Đúng là khổ không thể tả.

Ngày hôm nay, cách giờ tan ca còn có một tiếng đồng hồ, trợ lý tổng giám đốc đưa một số tài liệu đến cho Cải Chíp Nhỏ, cười nói, "Tổng giám đốc Ngô cần cô phác thảo văn bản quan trọng, nội dung và yêu cầu đều viết rõ ràng rồi, tài liệu đã gửi thẳng vào hòm thư điện tử của cô rồi. Ừm, tổng giám đốc Ngô hy vọng hôm nay cô có thể nộp văn bản đó cho anh ấy".

Ngày hôm nay cô không làm xong thì đừng mong về nhà.

Cải Chíp Nhỏ cuộn chặt tay thành nắm đấm, cầm tài liệu, hai mắt phát sáng, căm hận tê tái, nghiến răng nghiến lợi.

Trợ lý cứ cảm thấy mắt cô đang phát ra ánh sáng xanh, hơn nữa, anh ta nghe thấy tiếng nghiến răng của cô, bèn hỏi, "Cô làm sao vậy?".

Cải Chíp Nhỏ cười quỷ dị, "Sớm muộn cũng sẽ cho anh vào tròng, lên giường với tôi cho xem".

Trợ lý: Ôi trời!

Anh ta vội vàng bỏ chạy. Trợ lý không ngờ có lúc bản thân cũng bị người ta dùng quy tắc ngầm, đối phương còn là một cô gái. À không đúng, nói gì vậy, đương nhiên là cô gái rồi. Không, không, không, đây không phải là trọng tâm, trọng tâm là anh ta đã có vợ, anh ta rất chung thủy với vợ của mình. Cải Chíp Nhỏ không biết mình đã vô tình gây nên nỗi hoang mang cho một người đàn ông mẫu mực. Cô nghiến răng xong, tưởng tượng một chút cảnh mình chung giường cùng Ngô Văn, anh phải khóc sướt mướt van xin cô chịu trách nhiệm. Nghĩ mãi, cô không tức giận nữa, bắt đầu cười ngây ngốc.

Ảo tưởng xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, ôi mẹ ơi, còn có nửa tiếng đồng hồ nữa. Thôi được, đằng nào thì trước giờ tan ca cô cũng không thể hoàn thiện được, hôm nay chắc chắn là phải tăng ca rồi. Nghĩ tới đây, cô bình tỉnh hẳn, bắt đầu xem xét tài liệu một cách tỉ mỉ.

Con người Cải Chíp Nhỏ, không có thiên phú gì, còn ngốc nghếch nữa. Cô cũng tự biết mình ngốc, nên đành lấy cần cù bù thông minh, thái độ làm việc rất nghiêm túc, yêu nghề kính nghiệp, không khôn vặt, đùn đẩy hay trốn tránh trách nhiệm. Bởi vậy, mặc dù năng lực làm việc của cô không phải là nổi trội nhất, nhưng thành quả cũng không tệ.

Tám rưỡi tối, Cải Chíp Nhỏ soát lại văn bản thêm một lần nữa, xác định không có sai sót gì mới gửi tới hòm thư điện tử của Ngô Văn. Cô vươn vai, thu dọn đồ đạc, xách hộp cơm gọi bên ngoài ăn còn thừa trên bàn lên. Thời tiết nóng nực, nếu quẳng cơm thừa vào thùng rác của văn phòng dễ sinh mùi khó chịu nên thường thì cô sẽ vứt ra thùng rác bên ngoài.

Một tay cô xách túi, một tay xách hộp cơm, đi giày cao gót ra khỏi văn phòng.

Ngô Văn ra khỏi văn phòng, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của Cải Chíp Nhỏ. Anh nhẹ bước đi theo cô, muốn dọa cô một chút.

Không biết vì sao, lúc đối diện với kẻ thần kinh Tiêu Thái Vy này, anh rất dễ nảy sinh ác ý, có lẽ là bởi tinh thần chuộng nghĩa khí, thay trời hành đạo của anh. Ngô Văn tiến lại gần, cúi đầu, dùng giọng gió gọi tên cô ở phía sau, "Tiêu Thái Vy...".

Giọng nói của anh mỏng manh, lạnh lẽo. Cải Chíp Nhỏ đờ người, sợ đến dựng tóc gáy. Vừa định quay đầu lại thì cô lập tức cảnh cáo bản thân: Không được quay đầu!

Nghe đồn con người ta có ba ngọn đèn, một ngọn trên đầu, hai ngọn ở hai bên vai. Ánh đèn là dương hóa, lúc đèn sáng tà ma không dám đến gần, nhưng nếu người đó quay đầu lại sẽ dập tắt ngọn đèn trên vai, đến lúc đó những cô hồn dạ quỷ kia sẽ vui mừng tiến tới. Cho nên, khi quỷ hại người thường kêu tên của người đó phía sau lưng, lừa người ta quay đầu, thi thoảng còn vỗ vai người đó, mục đích tương tự.

Màn tưởng tượng này khiến toàn thân Cải Chíp Nhỏ toát mồ hôi lạnh. Cô đờ người thẳng cổ, chân bước đi không dừng lại. Cuối cùng, cuối cùng, cô cảm nhận được thứ phía sau đã thực sự vỗ vai cô.

A... cô co cẳng chạy.

Tay trái cô xách túi, tay phải xách hộp cơm, cánh tay bất giác giơ về hai bên, giày cao gót lảo đảo, trông giống như một con chim cánh cụt hấp tấp. Ngô Văn không ngờ phản ứng của cô lại dữ dội đến vậy, vừa định mở miệng gọi cô, thì lại nhìn thấy chân cô bị trẹo, cơ thể lảo đảo ngã xuống. Anh vội nói, "Cẩn thận".

Cải Chíp Nhỏ đã cách Ngô Văn một khoảng. Lúc Ngô Văn xông đến, cô đã hoàn thành động tác tiếp đất thảm hại, nằm sấp bất động, giống như tảng đất sét hình người.

Ngô Văn ngồi xổm xuống đỡ cô lên, "Cô không sao chứ?".

Cải Chíp Nhỏ ngồi dậy, nhìn thấy là Ngô Văn, chợt hiểu ra thứ vừa rồi chính là anh. Cô vừa thẹn vừa giận, vừa phẫn nộ vừa tủi thân, thở hồng hộc, "Anh làm gì vậy chứ?".

Ngô Văn chột dạ, giọng nói nhỏ nhẹ, "Đùa chút thôi, ai ngờ gan cô lại bé như thế".


Cải Chíp Nhỏ tức giận quay đầu đi không thèm ngó ngàng tới anh. Cô nhìn thấy cách đó không xa có thùng rác, bèn quẳng hộp cơm về phía thùng rác.

Không có gì bất ngờ, cô đã ném trượt. Hộp cơm kia chạm vào thùng rác, sau đó quăng ngược trở lại nền đất.

Ngô Văn thở dài một hơi, đứng dậy đi qua đó, khom lưng nhặt hộp cơm lên, quẳng vào thùng rác. Anh thật không ngờ bản thân sẽ có lúc nhặt rác cho người ta.

Lúc anh vứt rác, Cải Chíp Nhỏ nhìn bóng dáng anh, đôi mắt đảo quanh.

Đợi Ngô Văn quay trở lại, cô ôm chân rên rỉ, "Ây da, đau quá".

Ngô Văn chau mày, bỏ tay cô ta, kiểm tra cổ chân cho cô, "Vừa rồi chân bị trẹo của cô không phải chân này nhỉ?".

"..."

Thật vậy sao?

Cải Chíp Nhỏ đâm lao phải theo lao, tiếp tục kêu gào thảm thiết, "Hai chân đều bị trẹo rồi, tôi đi giày cao thế cơ mà".

Ngô Văn hừ một tiếng, "Cô cũng biết giày của mình cao cơ à? Có cần phải như vậy không, lùn đâu phải là lỗi của cô".

Cải Chíp Nhỏ không phục, "Tôi không lùn...".

Ngô Văn không muốn phân bua với cô, anh đỡ lấy chân cô khẽ cử động, "Đau không?".

"Đau, anh xem, đã sưng lên rồi đây này."

"Sưng ở đâu, sao tôi không nhìn thấy?"

"Được rồi, anh không nhìn thấy, không sưng, vậy anh có thể đi rồi, không cần lo cho tôi."

Ngô Văn bất đắc dĩ, "Để tôi đưa cô tới bệnh viện".

"Không cần đến bệnh viện đâu, thoa chút dầu gió nghỉ ngơi một ngày là được rồi, nhưng mà...", Cải Chíp Nhỏ chỉ vào đôi giày của mình, "Giày của tôi hình như hỏng rồi, anh phải bồi thường cho tôi một đôi khác".

"Được, bao nhiêu tiền?"

"Tôi không cần tiền, anh đưa tôi đến khu mua sắm mua."

Ngô Văn nhức đầu, "Cô có thôi hay không hả?".

""Được thôi, vậy bỏ đi, anh đi đi, tự tôi có thể bò về nhà được."

"..."

Cuối cùng, Ngô Văn đã thỏa hiệp. Cải Chíp Nhỏ chọc hai đầu ngón tay vào nhau, nhỏ giọng nói, "Giờ chân tôi đau không đi được, nếu anh không muốn thì thôi vậy".

"Câm miệng", anh dứt lời, khom lưng bế cô lên.

A... được nam thần bế kiểu công chúa rồi! Hạnh phúc quá đi! Cải Chíp Nhỏ gập người, nằm trong lòng anh. Cô ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, thái dương tì vào xương quai xanh của anh. Trước giờ cô chưa từng gần anh như thế này, hạnh phúc đến nổi bong bóng, tim đập rộn ràng.

Ngô Văn chỉ cảm thấy trọng lượng của người trong lòng rất nhẹ. Khung xương của cô nhỏ, không béo, cơ thể mềm mại, lúc này trầm lặng tựa vào người anh, giống như chú thú cưng biết nghe lời.

Anh thầm nghĩ, cô gái này nếu trong ngoài như một thì tốt biết bao! Ai có thể ngờ, cô gái nhìn có vẻ dịu dàng đáng yêu, thực tế lại là một kẻ thần kinh. Ngô Văn bế Cải Chíp Nhỏ, tâm tình phức tạp bước vào thang máy, xuống tầm hầm để xe, sau đó lái xe đưa cô đến khu mua sắm gần công ty nhất.

Anh bế cô vào khu mua sắm, dọc đường có vô số người liếc nhìn. Ngô Văn không liếc dọc liếc ngang, dẫn Cải Chíp Nhỏ đến quầy chuyên bán đồ nữ, bế cô đứng trước quầy giày, "Nói đi, muốn đôi nào?".


Cải Chíp Nhỏ kinh ngạc trước giá cả, "Đắt quá! Đừng mua ở đây".

Ngô Văn mất kiên nhẫn, "Đừng giở trò với ông đây nữa".

"Không phải vậy", Cải Chíp Nhỏ lắc đầu, Tổng giám đốc Ngô, nếu anh bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, vậy thì anh tặng tôi đôi giày đắt bao nhiêu cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại anh chỉ đang bồi thường tổn thất cho tôi, nên phải dựa theo giá cả, nếu đắt quá, há chẳng phải tôi là phường xảo trá bắt chẹt người khác sao?".

Ngô Văn cười, "Cô? Sắc đẹp? Ha ha".

Cải Chíp Nhỏ buồn rầu cúi đầu, "Tôi cũng thường được người ta gọi là mỹ nữ đấy".

"Đó là người ta khách sáo thôi, cô tưởng thật hả?"

Cô giận rồi, "Anh bỏ tôi xuống, tôi muốn bò về nhà".

"Được rồi, được rồi, còn ầm ĩ nữa là tôi sẽ quẳng cô đi đấy."

Ngô Văn phát hiện thấy khả năng nhẫn nại của mình quá tốt. Anh nhịn cô cả quãng đường, hiện tại nhẫn nhịn bế cô tìm quầy hàng khác, cho đến khi tìm được quầy bán hàng mà cô hài lòng mới thôi.

Cải Chíp Nhỏ chọn vài đôi thuận mắt, Ngô Văn chê giày quá cao, không cho cô mua. Cuối cùng, cô ngồi trên sofa, nhún vai, "Vậy anh bảo tôi mua đôi nào?"".

Ngô Văn chọn một đôi giày có chiều cao trung bình màu xanh lam có thắt nơ.

Cải Chíp Nhỏ chê bai, "Tôi không muốn, quá trẻ con. Tôi muốn trở thành nữa vương trong giới công sở".

Ngô Văn giễu cợt, "Tôi xin cô, cô tha cho nữ vương đi. Thay giày cho ông đây ngay".

Cô ngời bất động, "Chân tôi đau, anh giúp tôi".

Anh hít một hơi thật sâu... Nhịn!

Thế là, Ngô Văn cầm giày ngồi xổm xuống, giúp cô thay giày. Anh cảm thấy ngồi xổm xuống không thoải mái. nên đổi tư thế thuận tiện hơn, nửa ngồi nửa quỳ trên nền. Anh nắm lấy mắt cá chân cô, khẽ tháo giày của cô ra.

A... Nam thần đã thay giày cho mình rồi! Hạnh phúc quá đi, hạnh phúc quá đi, hạnh phúc quá đi!

Cải Chíp Nhỏ hạnh phúc ôm mặt.

Ngay cả nhân viên bán hàng ở bên mắt cũng lấp lánh muôn tim hồng, mỉm cười nhìn họ.

Ngô Văn cúi đầu, hỏi, "Chân của cô có hôi không hả?".

Cải Chíp Nhỏ, "Không hôi đâu, không tin anh ngửi thử xem".

Ngô Văn tức trợn trừng mắt, "Cô chết đi cho tôi".

Nhân viên bán hàng tan nát cõi lòng quay người đi. Lãng mạn đâu rồi? Giờ phút này lại đi nói về chủ đề này, các người đang chọc tôi phải không? Thay giày xong, thanh toán xong, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ bực mình này, Ngô Văn thở phào một hơi, lái xe đưa Cải Chíp Nhỏ về nhà.

Trên đường đi, Cải Chíp Nhỏ đi đôi giày do nam thần mua, tâm trạng sung sướng. Cô không kìm được mà cất giọng hát.

Ngô Văn đã có bóng ma tâm lý về giọng hát của cô, ra lệnh cho cô ngậm miệng lại.

Im lặng được một lát, Cải Chíp Nhỏ khép nép nói, "Tổng giám đốc Ngô, tôi cầu xin anh một việc".

""Nói."

"Sau này anh có thể đừng bắt tôi ngày nào cũng tăng ca được không? Anh xem, tôi đã mệt đến gầy cả người rồi."

"Hừ."

"Tổng giám đốc Ngô, tôi biết là anh muốn bồi dưỡng tôi, trọng dụng tôi."

Ngô Văn nghĩ: Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy.

Cải Chíp Nhỏ nói tiếp, ""Thế nhưng mà, chuyện gì cũng phải tiến hành tuần tự, không thể vội vàng được. Hiện tại anh làm như vậy, không khác gì giết tinh cướp trứng(1)...".

(1) Trong tiếng Trung, chữ "tinh" và "gà" có cách đọc gần giống nhau.

Ngô Văn chỉ cảm thấy toàn thân mình lành lạnh, anh giận dữ khiển trách, "Giết tgà cướp trứng! Gà! Gá!". Ôi trời, hình như cũng không đúng?

Cải Chíp Nhỏ gật đầu, "À, à, ngại quá, đầu lưỡi không thẳng. Tổng giám đốc Ngô, anh đừng kích động mà! Thành tích môn Ngữ văn của tôi tốt lắm".

Ngô Văn còn đang chím đắm trong một vài liên tưởng không tốt, anh trầm giọng nói, "Cô im ngay cho tôi".

Được rồi, biết là không nói rõ ra được, Cải Chíp Nhỏ bĩu môi, im lặng. Lúc Ngô Văn đưa Cải Chíp Nhỏ đến dưới nhà cô, Cải Chíp Nhỏ cảm ơn, nói tạm biệt, sau đó xuống xe, đi giày của nam thần mua, vui vẻ bước lên lầu.

Ngô Văn ngồi trong xe nhìn bóng lưng như con thỏ non của cô, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Mắt nhìn bóng hình ấy càng lúc càng xa, anh bỗng nhiên hiểu ra: Ôi mẹ ơi, trẹo chân bị thương cái gì chứ?