Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 85: Ngoại truyện về Ngô Văn và Cải Chíp Nhỏ (1)

Con người Ngô Văn, trải nghiệm cuộc sống vô cùng phong phú, phong phú đến mức có thể viết thành một cuốn tự truyện dày. Nếu thực sự phải bắt tay viết một cuốn tự truyện, anh cảm thấy, ít nhất có một phần ba số trang của cuốn tự truyện sẽ giới thiệu về cha mẹ thần kỳ của mình, em trai thần kỳ của mình. Một phần ba số trang nữa, anh sẽ giới thiệu về bà xã thần kỳ của mình. Cuối cùng, anh mới giới thiệu về trải nghiệm lập nghiệp của mình.

Đương nhiên, anh vẫn hy vọng giữ lại cho riêng mình một góc để tiến hành tự kiểm điểm sâu sắc, kiểm điểm bản thân rốt cuộc tại sao lại phải lòng kẻ thần kinh Tiêu Thái Vy này?

Kiều Phong, em trai của anh nói rằng, trong thế giới tình cảm của người trưởng thành đều có thể tìm thấy bóng dáng của người đó trong những ngày thơ ấu.

Thời thơ ấu của Ngô Văn là như thế nào nhỉ?

Từ nhỏ, anh đã không sợ trời không sợ đất, bốn tuổi đã xưng bá ở trường mẫu giáo. Năm ấy, mẹ anh lại mang thai, bà vui vẻ nói với anh rằng, sẽ sinh cho anh một cô em gái.

Từ đó về sau, cả nhà đều chờ mong sự chào đời của cô em gái này.

Lúc Ngô Văn năm tuổi, anh đã có thêm một "cô em gái". Anh vừa nhìn đứa bé nhăn nheo vừa gọi, "Em gái, em gái".

"Em gái" không ngó ngàng gì đến anh.

Cha Ngô dịu dàng xoa đầu Ngô Văn, cười nói, "Sau này con phải bảo vệ em gái đấy nhé".

Cậu bé ưỡn ngực, gật đầu nghiêm túc.

Đây chính là cha mẹ anh, bởi vì hai vợ chồng muốn có con gái, sau khi lại sinh ra một cậu con trai, họ quyết tâm trang điểm cho cậu bé thành bé gái, còn gạt Ngô Văn gọi cậu bé là em gái.

Suốt một năm ròng, Ngô Văn một mực tưởng rằng, em gái và em trai giống nhau, đều có "con gà con", khác biệt giữa nam và nữ ấy mà, chủ yếu là cách ăn mặc không giống nhau, ngoài ra, con gái sẽ búi tóc.

Nhưng Ngô Văn sáu tuổi, lời nói dối vĩ đại này đã bị chính anh đập tan. Cuối cùng, anh đã phát hiện ra rằng, khác biệt giữa con trai và con gái không nằm ở búi tóc trên đầu, mà nằm ở cách đi vệ sinh.

Khi đối diện với chất vấn của anh, cha mẹ anh đã xin lỗi rất chân thành.

Mặc dù nhìn có vẻ là mình đã thắng, nhưng Ngô Văn vẫn rất thất vọng. Anh đã coi Kiều Phong là em gái đáng yêu để bảo vệ, nhưng tại sao Kiều Phong lại không phải là em gái chứ?

Điều đáng sợ hơn là, cậu em trai của anh càng lớn càng xinh xắn, xinh hơn cả con gái. Đối diện với cậu em trai xinh đẹp này, Ngô Văn luôn kìm lòng không đặng mà coi em trai mình là em gái.

Lúc này, cuối cùng anh đã hiểu được phần nào tâm tình của cha mẹ.

Trước khi Kiều Phong học tiểu học, Kiều Phong luôn bị bắt ép sắm vai "con gái" và "em gái", cho dù bản thân anh có lẽ không hề ý thức được. Sau khi lên tiểu học, đặc điểm tính cách của Kiều Phong dần hiển thị rõ ràng. Ngô Văn không thể coi Kiều Phong là em gái một cách vô tư được nữa.

Thế nhưng, anh hy vọng biết bao mình thực sự có một cô em gái đáng yêu. Sự oán hận này, vào lúc Kiều Phong chốc chốc lại thách thức quyền uy của người làm anh như anh, đã trở nên vô cùng rõ nét.

Ngô Văn của thời niên thiếu có khát vọng bảo vệ quá dồi dào, mà cậu em trai thần kỳ của anh không thể tiêu hóa nổi khát khao bảo vệ nhiều như thế. Phần còn lại đương nhiên sẽ chuyển hóa thành một loại chấp niệm mơ hồ vùi trong đáy lòng, chỉ đợi sau khi trưởng thành là bộc phát ra.

Dựa theo lý luận của Kiều Phong, điều này vừa khéo giải thích tại sao sau khi Ngô Văn trưởng thành thì chỉ thích một hình mẫu con gái đáng yêu, xinh đẹp, biết làm nũng, cần bảo vệ, tương tự như em gái.

Thôi được rồi, chí ít thì nhìn vẻ bề ngoài, Tiêu Thái Vy phù hợp với những đặc điểm này.

Đương nhiên, Ngô Văn là người có phong cách, có phẩm vị, không thể bởi vì vẻ bề ngoài mà có ý với cô nàng này. Trên thực tế, từ sau khi Tiêu Thái Vy đè anh xuống nền suýt chút nữa cưỡng bức anh ở suối nước nóng kia, Ngô Văn đã dần chướng mắt với người phụ nữ này. Sau này, khi anh phát hiện ra bản chất của kẻ thần kinh Tiêu Thái Vy, đương nhiên đã nảy sinh đủ loại cảm xúc khinh thường.

Hơn bảy giờ tối ngày Hai mươi tám tháng Năm ở khu nghỉ dưỡng vùng ngoại thành, sự phản cảm của Ngô Văn đối với Cải Chíp Nhỏ đã lên đến mức đỉnh điểm.

Anh phát hiện ra Lam Sam và Cải Chíp Nhỏ đã hiểu lầm nghiêm trọng mối quan hệ của hai anh em anh. Mà đối với người hiểu biết như Ngô Văn đây, trực giác mách bảo anh rằng, Cải Chíp Nhỏ không thoát khỏi liên đới về hiểu lầm này. Lúc đó, anh đã lôi Cải Chíp Nhỏ đến khu rừng nhỏ bên ngoài gặng hỏi, dọa dẫm.

Cải Chíp Nhỏ đã khai ra toàn bộ. Cô chột dạ, cúi đầu, rụt vai, chỉ ước có thể co thành một khối sau đó lăn đi.

Ngô Văn nhìn thấy tư thế nghiêng cổ như cây hòe, cho rằng đây là sự thể hiện thái độ một cách trực tiếp, nên anh giận  dữ nói, "Cô đứng hẳn hoi cho tôi".

Cải Chíp Nhỏ run lẩy bẩy, cuống cuồng đứng thẳng người lên.

"Ngẩng đầu lên, nhìn tôi".

Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn thẳng, bởi vấn đề chênh lệch chiều cao, cô chỉ có thể nhìn thấy ngực anh. Để nhìn vào mắt anh, cô đành phải ngửa đầu. Trời quá tối, hai người cách nhau quá gần, điều này trực tiếp dẫn đến biên độ ngửa đầu của cô phải lớn hơn mới có thể nhìn thấy gương mặt anh.

Từ cằm nhìn lên trên, góc ngắm quá lớn, dáng vẻ của Ngô Văn càng thêm phần ngạo nghễ.

Cải Chíp Nhỏ hơi mỏi cổ, không nhịn được mà oán trách, "Tổng giám đốc Ngô, anh có thể đứng ra xa chút không?".

Ngô Văn tức điên. Đồ ngốc này, còn dám chê bai anh? Anh cố tình bước một bước lớn về phía trước, khoảng cách của hai người càng gần, gần như sát vào làm một. Ngô Văn cảm thấy mình chỉ cần hơi thò đầu tới thì cằm của anh có thể chạm vào tóc mái mềm mại của cô.

Cải Chíp Nhỏ cứng đờ người. Ôi trời ơi, tối lửa tắt đèn, vị này bỗng nhiên dựa gần thế này, lẽ nào là muốn vô lễ với cô? A... đến đây đi!


Ngô Văn bỗng lên tiếng, "Con người cô đã làm ô uế thanh danh của ông chủ, không thể giữ lại được".

Ông nội ơi, muốn giết người bịt đầu mối sao? Phản ứng của Cải Chíp Nhỏ vô cùng nhanh nhạy, quay người bỏ chạy, "Cứu tôi với! Giết người!".

Cánh tay Ngô Văn rất dài, anh kéo cô quay lại. Một tay anh giữ eo cô, tay kia bịt miệng cô, giận dữ quát, "Cô làm cái gì vậy?".

"Ưm...", cô ra sức vùng vẫy.

Chút sức lực ấy của cô, Ngô Văn chỉ xem như gãi ngứa. Anh nói bên tai cô, "Buông cô ra, được thôi, đừng ăn nói bậy bạ nữa".

Cô gật đầu thật mạnh.

Ngô Văn bèn buông cô ra. Cải Chíp Nhỏ ôm ngực ho sặc sụa. Dần lấy lại nhịp thở ổn định, cô đánh liều hỏi, "Tổng giám đốc Ngô, vừa rồi anh nói không thể giữ tôi lại, là ý gì vậy?".

"Ngày mai tự nộp đơn xin thôi việc đi."

Lời này giống như sét đánh ngang tai. Vẻ mặt Cải Chíp Nhỏ như đưa đám, cầu xin tha thứ, "Hu hu, tổng giám đốc, xin anh đừng sa thải tôi. Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, không có công việc cả nhà tôi sẽ chết đói. Xem như anh mỗi ngày làm một việc tốt...".

Ngô Văn nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực, "Trên có mẹ già... dưới có con nhỏ?".

"Hả?... À."

Lần này, đến phiên Ngô Văn bị sét đánh, anh hỏi, "Cô có con nhỏ rồi?".

"Chưa."

"Vậy dưới cô có ai nhỏ?"

"Con... con rùa nhỏ, tôi nuôi một con rùa nhỏ, nó tên là Văn Văn, vô cùng đáng yêu. Tổng giám đốc Ngô, rùa của tôi chỉ ăn tôm nõn. Nếu tôi thất nghiệp, nó sẽ mất đi nguồn thức ăn, anh hãy thương nó, thương nó đi ạ..."

Giọng nói của Ngô Văn đột ngột lạnh xuống, "Rùa của cô tên là gì?".

Cải Chíp Nhỏ hận không thể cho mình một bạt tai, sao lúc này cô vẫn còn dám gây thù chuốc oán? Cô vội vàng sửa lại, "Tên là Vấn Vấn(1) ạ, vấn trong vấn đề ạ, lúc tôi thất tình đã nhận nuôi nó, ha ha".

(1) Trong tiếng Trung, Văn Văn và Vấn Vấn có âm đọc gần giống nhau.

Ngô Văn day day thái dương, anh không biết phải nói sao. Anh kéo cô ra muốn dạy dỗ, sao lại phát triển thành việc hai người cùng nhau thảo luận về tên của thú cưng nhà cô thế này? Chuyện này có liên quan gì tới anh chứ?

Thế nên, anh xua tay, "Dừng lại, ngày mai nộp đơn xin thôi việc. Đi thôi".

Cải Chíp Nhỏ cắm đầu vào lòng anh, sống chết ôm lấy anh, "Đừng mà! Tổng giám đốc Ngô, anh tha cho tôi lần này đi. Từ nay về sau, tôi bảo đảm sẽ làm trâu làm ngựa chịu thương chịu khó", cô ôm lấy anh, cọ người vào lòng anh, thầm nghĩ, lão nương lần này cho dù có mất việc cũng phải sàm sỡ cho sướng cái đã.

Ngô Văn đẩy cô ra mấy lần, kết quả, cô như keo dính lên người anh vậy, đành phải nói, "Thế này đi, tôi sẽ cho cô một cơ hội biện bạch. Cô nói ra một lý do để tôi có thể không đuổi việc cô".

Cải Chíp Nhỏ buông anh ra, lau khóe miệng, ấp ủ hơn một phút, cuối cùng nói, "Tổng giám đốc Ngô, tôi biết tôi phán đoán bừa bãi như vậy là không đúng. Thực ra nguyên nhân chủ yếu là tôi mang trong mình bóng ma tâm lý. Tôi, cái đó, bạn trai cũ của tôi từng bị một người đàn ông cướp mất...".

Chỉ số thông minh cả đời này của Cải Chíp Nhỏ đều dùng để thêu dệt câu chuyện này. Ngô Văn nghe vậy, có chút hả hê trên nỗi đau của người khác, "Cô cũng thật không có mắt nhìn người".

"Vâng", cô gật đầu, vẻ mặt buồn thương, "Cho nên, tôi thần hồn nát tính, trông gà hóa cuốc, đối với đàn ông ngập tràn ác ý, nhìn thấy trai đẹp lúc nào cũng không nhịn được mà suy đoán bừa bãi quan hệ của họ. Tôi sai rồi, tôi có tội, tôi xin lỗi".

"Cô có yêu anh ta không?"

"Hả?" Cải Chíp Nhỏ kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã phản ứng trở lại, "Tôi... vẫn rất thích anh ta".

"Bạn đại học?"

"Đúng thế."

"Giống cô, học quản lý hành chính? Nam sinh học chuyên ngành này không nhiều nhỉ? Nữ sinh lớp cô nhiều như thế, đừng nói những người khác, chỉ tính riêng Lam Sam thôi đã xinh đẹp hơn cô rồi, sao cậu ta lại phải lòng cô?"

"Anh ta..." Sao tôi biết được chứ?

"Ồ, cũng đúng, cậu ta không thích phụ nữ, phải lòng cô là bởi vì chỉ số thông minh của cô thấp, dễ lừa gạt", Ngô Văn đã giải nghĩa đường đi nước bước cho lời nói dối này, làm phong phú thêm cho hình tượng nhân vật hư cấu.

Cải Chíp Nhỏ gật đầu lia lịa.


Ngô Văn lại hỏi, "Cậu ta tên gì?".

Cải Chíp Nhỏ, "Vương Đại Chùy".

Ngô Văn, "Ôi chao, còn có người có tên thế này thật sao? Người ở đâu vậy?".

Cải Chíp Nhỏ, "Người vùng này".

Ngô Văn, "Người vùng này? Tốt nghiệp trường trung học nào?".

Cải Chíp Nhỏ thuận miệng nói, "Trung học AA".

Ngô Văn, "Tôi cũng học ở trung học AA, quay về tôi sẽ điều tra người này".

Cải Chíp Nhỏ vội vàng lắc đầu, "Không phải, không phải, anh ta học ở trường trung học DD, cạnh trường trung học AA, bạn cùng trường cấp ba với tôi".

Ngô Văn gật đầu, "Nào, kể về chuyện của hai người đi".

"Chuyện cũ không muốn nhớ lại, đừng nhắc đến nữa."

"Chính vì cô không muốn nhớ lại nên tôi mới muốn nghe, nào, nói xem cậu ta lừa cô thế nào, để tôi vui mừng chút."

Cải Chíp Nhỏ đành phải bất chấp khó khăn thêu dệt tiếp. Cô thêu dệt nên một câu chuyện tình yêu vừa buồn sầu triền miên vừa rung động tâm can. Đáng tiếc, Ngô Văn cứ liên tục đưa ra câu hỏi khiến cô không ngừng bổ sung cho lời nói dối của mình, đến cuối cùng, mạch tư duy của cô đã bị rối loạn.

Lúc này, hai người đã ngồi bên cạnh lối đi nhỏ trong rừng, cây cối thưa thớt, ánh sao chiếu rọi qua các nhành cây kẽ lá. Sắc đêm mờ tối, ngũ quan rõ nét của Ngô Văn có hơi mơ hồ, nhưng Cải Chíp Nhỏ có thể cảm nhận được anh đang không vui.

Anh bỗng nói, "Nằm sấp xuống".

"Để làm gì?"

Anh lại nói một lần nữa, "Nằm xuống".

Cải Chíp Nhỏ dè dặt nằm xuống đất.

Ngô Văn giữ chân của cô, giơ tay tét vào mông cô. Cải Chíp Nhỏ đau đớn kêu gào thảm thiết.

"Ngấm ngầm thêu dệt về tôi, còn nói dối lừa gạt tôi, cô tưởng tôi ngốc sao?", Ngô Văn vừa nói vừa đánh.

Cải Chíp Nhỏ đau đớn khóc lóc, "Tổng giám đốc Ngô, tôi sai rồi, không phải là tôi muốn để anh vui vẻ chút sao?".

Ngô Văn chẳng thèm ngó ngàng, đánh cô thêm mấy phát nữa.

Cải Chíp Nhỏ đau đớn khóc lóc, vừa khóc thảm vừa cầu xin tha thứ.

Đánh một hồi, Ngô Văn dừng lại.. Cải Chíp Nhỏ khóc không còn sức lực, đành nằm sấp trên đất, nhỏ giọng khóc nức nở. Ngô Văn hỏi, "Cô nghĩ cho kỹ lại xem, tôi đánh cô có oan không?".

"Đồ tồi."

Ngô Văn cười, "Tôi chính là đồ tồi ấy, cô có thể làm gì tôi nào?".

Cải Chíp Nhỏ mang theo giọng nghẹn ngào, "Chúng ta đi thôi", dứt lời bèn đứng dậy.

Ngô Văn vội vàng quay người, "Cô đi trước đi, đến con đường phía trước thì đợi tôi".

"Tại sao vậy?"

"Đừng hỏi tại sao, cô còn muốn bị đánh nữa sao?"

Cải Chíp Nhỏ đành phải thầm oán trách một câu, đứng dậy đi trước.

Ngô Văn từ trước tới giờ không để tâm tới tiết tháo của mình. Lúc này, Cải Chíp Nhỏ đã đi, anh cảm thấy thà rằng giải quyết ngay tại chỗ, sau đó mau chóng quay về, còn hơn là nhẫn nhịn không biết đến lúc nào mới có thể bình tĩnh lại được.

Cải Chíp Nhỏ không tiến lên phía trước nữa, một tay che mông, nói tiếp một câu bằng giọng điệu nghi hoặc, "Tổng giám đốc Ngô, rốt cuộc anh sao vậy, có chỗ nào không thoải mái ư?".

Ngô Văn uể oải nói, "Tại sao cô quay lại?".

"Tôi... sợ...", Cải Chíp Nhỏ dứt lời lại nghẹn ngào, không phải cô giả vờ, àm cô sợ thật. Trăng hôm nay chẳng sáng chút nào, gần đây lại không có đèn đường, trong rừng rậm tối âm u, cô không dám đi ra ngoài nên đành quay trở lại.

Ngô Văn giận dữ, "Lừa ai chứ? Rắn cô còn không sợ lại sợ bóng tối?".

"Rắn có gì đáng sợ chứ? Tôi sợ tối mà, tôi sợ gặp phải kẻ xấu, mông tôi vẫn còn đau đây này."

"Đừng nhắc với tôi về cái mông nữa."

Ngô Văn đã không thể miêu tả được cảm xúc của mình lúc này, anh bất đắc dĩ thở hắt ra, "Cô đứng ở đó, đừng động đậy".

Cải Chíp Nhỏ nghe lời đứng in tại chỗ, hỏi tiếp, "Tổng giám đốc Ngô, bao giờ chúng ta quay về?".

"Ngậm miệng!"

Cải Chíp Nhỏ nghe lời ngậm miệng, đứng ở đó nhìn Ngô Văn.

Cải Chíp Nhỏ chần chừ quay người lại, không yên tâm nói, "Tổng giám đốc Ngô, anh đừng lén lút bỏ chạy, bỏ mặc tôi một mình đấy".

"... Yên tâm!"

Sau khi Cải Chíp Nhỏ quay người đi, Ngô Văn lại phải giải quyết nốt những vấn đề còn đang dang dở. Anh không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sợ kinh động đến cô.