Cả Thế Gian Trong Túi

Chương VIII

Căn nhà nhỏ mà họ thuê ở khu nghỉ có buồng ngủ, buồng khách, có bếp và nhà tắm. Người ta quảng cáo rằng căn nhà đó tiện nghi và hợp thời trang. Trong phòng ngủ có hai giường, trong buồng khách có hai ghế đệm mềm, có giường xếp và ghế con. Mới nhìn qua không ai có thể nghĩ rằng căn nhà đó sẽ có bốn người trú. Vả lại căn nhà đó lại được cất lên riêng lẻ rất xa các nhà khác. "Căn nhà để cho các đôi vợ chồng mới cưới cùng nhau hưởng tháng trăng mật". Người điều hành khu nhà nghỉ đã vừa cười vừa nói với Ginny như vậy. Rất may là căn nhà nhỏ đó hiện chưa có ai thuê. Một đôi vợ chồng trẻ vừa trả lại vào chiều hôm qua. Người thông báo những tin đó tên là Hadfield đã ngồi nhờ chiếc BUICK để đến khu nghỉ, ông ta tự giới thiệu là người quản lý điều hành ở đây. Ông ta nhìn Kitson mãi, nhìn thấy anh có vẻ căng thẳng lo lắng ít nói, chỉ trao đổi ba câu suốt chặng đường. Ông cho rằng có lẽ chàng trai này đang căng đầu lo lắng cho việc sắp xếp đêm tân hôn. Cũng hơi khó hiểu là đã có cô vợ xinh đẹp như vậy thì còn lo lắng làm cái quái gì.

Cô gái cũng tỏ ra không bình thường - điều đó có lẽ dễ hiểu. "Tất cả các cô gái ngoan, - Hadfield nghĩ như vậy bằng tình cảm rất thực lòng, - bao giờ cũng lo lắng trong thời gian hưởng tháng trăng mật". Ông ta cố gắng lưu tâm cho cô những gì tốt nhất. Ông chỉ dẫn có thể đánh ngay xe cùng moóc nhà đến chỗ căn nhà. Sau đó chỉ chỗ bến thuê thuyền, nếu họ cần chơi trên hồ. Ông khẳng định rằng sẽ không có ai quấy rầy hai người đâu.

- Mọi người ở đây sống rất biết điều, cô Harrison ạ, - ông ta nói với Ginny ngay sau khi đã chỉ nhà và giới thiệu các nơi trong khu. - Họ sẽ đi lại thăm nhau, nhưng tôi sẽ bảo họ cho các bạn yên tâm bên nhau trong những ngày đầu. - Ông đưa mắt nhìn Kitson đang lạnh lùng đứng cạnh đó. - Tôi sẽ thông báo cho khách nơi đến, các bạn cứ yên tâm hưởng trọn những gì đã mong đợi.

Trước lúc trời tối họ không thể làm gì được. Khoảng thời gian còn lại này đối với họ quá nặng nề, vì những gì đã xảy ra trong ngày ghê gớm, nặng nề và dáng sợ quá. Họ ngồi để định thần.

Ginny vào phòng ngủ nằm xuống giường. Vì quá căng thẳng và mệt mỏi, nàng thiếp đi. Kitson ngồi thừ người, hút thuốc liên tục và đưa mắt nhìn toa moóc. Bleck và Gypo phải ngồi lại trong xe cùng với hai xác chết. Đây là những giờ phút rất căng thẳng.

Khi trời tối, Bleck cùng Gypo chuyển vào nhà, vẫn còn sợ hãi. Gypo gieo cái thân hình phì nộn của mình xuống ghế, hai tay che mặt. Ở dưới mắt có vết bầm tím.

Đó là vết do Bleck đánh khi anh định bỏ chạy lúc đang trên đường đến khu nghỉ. Anh đã kêu thét và luôn đập đầu vào thành moóc giống như người bị động kinh. Bleck đã phải đánh Gypo rất đau, tí nữa thì làm anh ta ngất xỉu. Khi Gypo tỉnh lại, anh lồm cồm bò trên sàn xe và đứng dậy, ngồi ủ rũ, im lặng. Trong suốt bảy tiếng anh cùng Bleck phải ngồi trên moóc để chờ trời tối, mà cửa sổ lại bị đóng chặt để ruồi không vào được chỗ có xác chết - có lẽ cả hai sẽ không bao giờ quên được những phút rùng rợn này.

Bleck cùng Kitson đi vào rừng để tìm vị trí thích hợp tiến hành chôn Morgan và Thomas. Gypo trong lúc chuẩn bị cho chuyến làm ăn này đã có mang theo một cái xẻng, vì vậy bây giờ nó rất được việc. Kitson và Bleck thay nhau đào huyệt. Họ im lặng làm việc dưới ánh trăng. Cả hai lo lắng vì có thể nhìn rất rõ nơi họ làm việc, nếu có ai chơi thuyền đêm đến gần, vùng hồ này trong các tối có trăng rất sáng. Cả hai nghe rõ tiếng nói từ xa đưa lại, có một lần họ phải nằm phục xuống, vì có một đôi trai gái ôm nhau đi sát qua.

Mãi sau nửa đêm họ mới làm xong công việc, lấp đất và ngụy trang bề mặt bằng lá và cỏ rác. Sau đó họ thở phào đi về phía căn nhà nhỏ. Họ đã mệt lử.

Ginny đang ngồi trên ghế dựa lớn, gác khẩu súng lục trên đùi. Cô đang canh giữ Gypo, còn anh ta thì đang ngủ gục trên chiếc giường xếp. Bleck đóng cửa, hắn bước đến chiếc ghế bành thứ hai và gieo mình xuống đó. Mặt hắn trắng bạch như màu một tảng mỡ cừu. Các bắp thịt trên mắt luôn giật giật.

- Có chuyện gì đấy? Chắc là chuyện không vui? - Hắn quay về phía Ginny hỏi.

Cô gái trông cũng hơi tái. Trong mắt nàng thoáng hiện lên bóng đen mệt mỏi. Cô trông không được đẹp như mọi khi, nhưng giọng nói vẫn rất cứng cáp.

- Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ có điều anh ta luôn van lơn muốn xin bỏ về nhà.

- Chỉ có thể bỏ đi khi đã mở xong két tiền.

Nghe thấy tiếng quát của hắn, Gypo giật mình mở mắt. Anh nheo mắt vì ánh đèn, sau đó khi nhận ra ba người đang nhìn mình anh nhỏm dậy và ngồi im. Bàn tay run run, nét mặt thể hiện sự mệt mỏi tột cùng.

- Ed, tôi bỏ cuộc thôi, - tiếng nói phát ra từ phía Gypo, - tôi xin nhường các anh phần của mình. Tôi không muốn tham gia thêm vào vụ này. Hãy nhận lấy phần tiền của tôi, rồi cho tôi về. Nếu không có Morgan thì tôi cũng chả tham gia vào vụ này. Hắn đã thuyết phục tôi bằng được. Nếu muốn các anh cứ tiếp tục việc của mình, còn tôi, tôi về nhà, về với cái xưởng của mình.

Bleck chăm chú nhìn Gypo, hắn gằn giọng:

- Không được!

Gypo lau lau tay lên quần, bộ mặt to béo của anh sáng lên dưới ánh đèn:

- Ed, mong anh đừng quá chấp. Tôi xin nhường lại các anh phần của mình, cả một số tiền khổng lồ đấy. Tôi không cần gì hết, chỉ muốn về nhà.

- Không, không thể về nhà được. - Bleck nói với giọng đều đều.

Gypo nhìn Kitson cầu khẩn:

- Này chú mày, đây là một việc ghê rợn, cả hai ta đã có lúc không muốn tham gia. Morgan cố thuyết phục chúng ta. Thôi hai ta cùng bỏ về đi, cho họ tất cả số tiền. Tớ và chú mày có thể cùng nhau làm việc và thu nhập chắc sẽ rất khá. Có chú mày ta thêm một người giúp việc tốt bụng, tài năng. Còn gì bằng, Kitson nhỉ?

Bleck gườm gườm gầm gừ:

- Đủ rồi! Anh sẽ phải mở cho bằng được chiếc két.

Gypo lắc đầu:

- Không Ed ạ, tôi phải về thôi. Tôi không thể chịu đựng được trong tình trạng như thế này. Tôi sẽ dạy các bạn cách mở két, như vậy các bạn sẽ biết cách để tự làm lấy. Anh cùng Ginny làm nốt phần còn lại. Còn tôi không thể ở lại thêm nữa. Mỗi người các bạn sẽ có nửa triệu đô-la. Tôi trao phần mình cho các bạn, Kitson cũng vậy và chúng tôi sẽ trở về nhà.

Bleck đưa mắt nhìn Kitson.

- Thế anh cũng muốn bỏ cuộc à?

Cái chết ghê rợn của Morgan đã tác động mạnh đến Kitson. Nhưng rồi dần dần anh cũng trở lại bình tĩnh. Cảm giác cơn ác mộng mà anh vừa trải qua, khi mang đi chôn hai xác người, làm cho anh thay đổi ý nghĩ. Nó không những làm anh không sợ mà làm anh càng quyết tâm dấn bước, vì anh hiểu được rõ ràng rằng không có con đường nào khác, chỉ có một quyết định hoặc được cả, hoặc mất cả. Bây giờ anh không bị ràng buộc bởi bất cứ cái gì, không phải anh cần số tiền kia, mà anh thấy chỉ còn cách ở lại.

- Không, - Anh nói.

- Chú mày chưa thể hiểu được điều mình vừa nói đâu. - Gypo đau khổ thốt lên. - Chú mày cũng phải đi thôi, đi cùng với tôi, cần gì phải nghĩ ngợi nữa, chúng ta cùng bỏ cuộc. Tốt nhất là bỏ ngay bây giờ và đi cùng tôi.

- Tôi không đi đâu cả, - Kitson trả lời, anh không rời mắt khỏi Ginny.

Gypo thở dài lắc đầu:

- Thế thì tôi sẽ đi. Tôi biết mọi việc sẽ tan vỡ. Ba người đã chết. Cái đó không tiền nào thay được. Morgan nói với mọi người rằng cả thế gian nằm gọn trong túi. Thế giờ đây hắn nằm ở đâu? Nằm trong một cái hố mới đào. Thế mà các người chưa hiểu ra ư? Rồi hỏng ăn hết, - Anh ta đứng dậy. - Tôi phải đi thôi.

Bleck với tay lấy khẩu súng trên đùi Ginny chĩa vào mặt Gypo:

- Gypo, anh phải mở bằng được chiếc két. Nếu không tôi sẽ giết anh và cũng chôn vào một hố với Morgan ở góc rừng kia.

Hắn nói điều đó rất bình tĩnh lạnh lùng, Gypo hiểu rằng thằng cha này không đe dọa mà đã nói là hắn làm thật. Gypo đứng hồi lâu, im lặng nhìn đầu nòng súng - sau đó chậm chạp và bất lực ngồi xuống ghế.

- Thôi vậy, - anh nói và nét mặt trông già hẳn đi, - các người đã ép, ta phải ở lại, nhưng ta nhắc lại cho các người hay rằng. Việc này sẽ không kết thúc tốt đẹp đâu... rồi xem.

Bleck đặt súng xuống và hỏi:

- Anh đã kết thúc bài diễn văn của mình chưa? Đã nói hết chưa?

- Tôi không cần nói thêm điều gì nữa, - Gypo gục đầu. - Tôi đã nhắc các người. Hãy nhớ rằng: công việc này sẽ không dẫn đến cái gì tốt đẹp đâu.

- Thôi được, - Bleck quay lại về phía Ginny và Kitson, - chúng ta đã tạm điều hòa được việc này. Bây giờ chúng ta còn lại bốn người. Có nghĩa là mỗi người sẽ nhận thêm 50 ngàn nữa cho phần của mình so với tính toán trước đây. Chúng ta chia đều phần của Frank cho mọi người. Chúng ta phải tiến hành công việc đến cùng như kế hoạch đã được vạch ra. - Kitson cùng Ginny sẽ tiếp tục đóng vai một đôi vợ chồng trẻ đang hưởng tháng trăng mật. Tôi cùng Gypo làm việc trong moóc. Chỉ khi có tiền chúng ta mới tản đi. Đồng ý chứ?

Ginny và Kitson gật đầu.

- Thôi như vậy là đủ, - Bleck đứng dậy bước qua phòng và rút chìa khóa ra khỏi ổ, đút nó vào túi, quay lại nói, - với tôi hôm nay như vậy là đủ. Tôi đi ngủ đây. - Hắn bước lại bên Gypo động khẽ vào anh ta. - Thôi, lên chiếc ghế dựa đi anh béo ạ. Như vậy hôm nay tớ phải nằm trên cái giường xếp này.

Gypo mệt mỏi đứng dậy chuyển sang chiếc ghế tựa. Bleck thả mình xuống giường xếp. Hắn vừa nằm, vừa cởi giày và nói:

- Trong phòng kia có một cái giường nữa dành cho anh bạn đây, người chồng hờ ạ. Hãy vào đó đi chứ!

Kitson đã quá mệt, nên anh cũng không muốn nổi nóng, anh ngả lưng lên ghế tựa. Ginny đã bước vào phòng ngủ, đóng cánh cửa lại. Họ nghe thấy tiếng khóa cửa.

- Này anh chồng hờ, không gặp may rồi. - Hắn cười đểu giả, tắt đèn. - Hình như anh không được lòng cô ta rồi.

Kitson rít lên khe khẽ:

- Im mồm!

 

Sáng hôm sau vào lúc 7 giờ sáng, Ginny bước vào phòng khách kéo các rèm cửa lên đánh thức Kitson, Gypo, Bleck.

Bleck ngồi ngay dậy, vừa run run vừa thò tay vớ súng lục. Kitson chưa được tỉnh hẳn, ngẩng đầu nhìn theo bóng Ginny khi cô bước vào bếp. Gypo mình mẩy đau nhừ vì tư thế nằm không được thoải mái lúc nằm ngủ, đang nắn nắn các bắp thịt.

Ginny nhắc:

- Đã đến giờ các anh vào xe. Trên hồ đã có người.

Bleck nhướn lông mày, hắn đứng dậy bước vào nhà tắm. Sau mươi phút hắn bước ra, khi đã tắm táp và cạo râu.

- Đi tắm qua đi, - Hắn nói với Gypo, - trông ông cứ như thằng ăn mày ấy..

Gypo nhìn hắn buồn rầu, bước vào buồng tắm. Cùng lúc Gypo trở ra buồng khách thì Ginny đã bưng vào bữa sáng gồm cà-phê, trứng rán, bít-tết và nước cam. Khi đưa đến trước mặt Bleck cô nói:

- Tốt hơn hết là ăn ở trong xe moóc.

Mắt Bleck ánh lên vẻ tức giận, hắn nói:

- Này, cô em nghe đây. Bây giờ ở đây ta là người chỉ huy. - Hắn cầm khay thức ăn. - Giờ đây chiến dịch do ta chỉ huy, hiểu chưa?

Ginny nhìn hắn ngạc nhiên kèm theo sự khinh thị.

- Ở đây không có ai là người chỉ huy cả. Và cả Morgan cũng không phải là người đứng đầu. Chúng ta đã thỏa thuận rằng anh và Gypo chỉ vào nhà khi trời tối, còn trời sáng thì vào xe moóc để giữ kín tung tích. Nếu như anh có ý định không chấp nhận kế hoạch này thì cứ nói thẳng ra.

- Nhẹ nhàng một chút, cô bé thông minh của tôi. Chúng tôi sẽ ăn ở trong moóc. Bây giờ cô sẽ được ở lại với thằng bạn trai của mình. Rõ khéo.

Ginny quay đi không thèm để ý đến mấy câu châm chọc ấy, cô bước vào bếp.

- Hãy bỏ cái kiểu đùa cợt đó đi, để cô ta yên. - Kitson đứng dậy.

- Này nhớ giữ mồm giữ miệng. Hãy ra xem có ai ở gần chỗ đỗ xe không và mở cửa moóc.

Kitson hơi ngập ngừng, song anh cũng bước ra khỏi nhà. Mặt trời buổi sáng chói chang. Anh đưa mắt quan sát, sau khi không thấy ai ở gần nơi đỗ xe, anh tiến lại mở cửa, vẫy tay ra hiệu cho Bleck và Gypo, cả hai vội vàng chạy ra. Kitson tức giận sập cửa và khóa lại. Anh bước vào nhà. Ginny đang rán đĩa trứng ốp-lết.

Kitson bước vào buồng tắm, tắm qua, cạo râu, anh mặc chiếc quần Jeans và chiếc áo sơ-mi thể thao. Khi Kitson bước vào phòng khách, Ginny đặt đĩa trứng rán còn nóng lên bàn.

- Trông rất ngon. - Kitson nói hơi vụng về. - Đây là phần của Ginny hay phần tôi?

- Tôi không ăn sáng, - cô trả lời khô khan, tay rót cà-phê. Cô ngồi xuống chiếc ghế tựa, lưng quay nghiêng về phía Kitson.

Kitson ngồi vào bàn, cảm thấy rất đói, nên anh ăn ngon lành. Mấy quả trứng được rán rất khéo và anh cũng rất thích món trứng.

- Theo tôi có lẽ tốt hơn hết chúng ta nên ra khỏi nhà, thuê một chiếc thuyền hoặc làm một cái gì đó...

- Đúng đấy.

Kitson thấy hẫng vì Ginny quá giữ kẽ.

- Họ ngồi trên moóc tha hồ mà nóng. - Anh hy vọng chủ đề đó sẽ làm Ginny vui lên. - Đến trưa thì trong ấy sẽ nóng như ngồi trên lò lửa.

Ginny vẫn thản nhiên trả lời:

- Đó là việc của họ phải lo.

Nói xong, Ginny quay vào bếp, cô vào buồng tắm, trước lúc đó Kitson kịp nhìn nét mặt của người bạn gái, trong nhà tiếp tục im lặng, một lúc sau, Ginny xuất hiện ở cửa. Cô nói ngắn gọn:

- Đi thôi!

Kitson đưa mắt nhìn cô. Ginny đã trang điểm: những nét son, chì kẻ mắt làm cô tươi trở lại, nhưng cái ánh mắt kia vẫn không hợp với những gì đang thể hiện trên mặt. Kitson đứng dậy. Anh cố tránh nhìn thắng vào mắt Ginny và nói:

- Phải kiếm vài tờ báo.

- Đúng thế. - Ginny bước ra phía cửa.

Chiếc quần màu xanh vỏ chai và chiếc áo sơ-mi mỏng làm nổi bật thân hình cân đối rất con gái của Ginny. Hình như không một bộ quần áo nào có thể đẹp hơn thế. Kitson theo sau, bước ra ngoài cửa chói chang ánh mặt trời. Họ đi qua chiếc cổng con, cả hai khoan khoái đón lấy những tia nắng buổi sáng, họ nhìn chiếc moóc cũng đang hứng nắng. Cả hai đều nghĩ rằng trong đó tí nữa cả Gypo và Bleck sẽ rất vất vả.

Hai người đi cạnh nhau, bỏ xa ngôi nhà, họ im lặng. Con đường đất dẫn đến văn phòng quản trị Hadfield. Bên cạnh văn phòng là một cửa hàng bán lương thực nhỏ. Khi bước ra khỏi rừng, Ginny tiến sát Kitson, đặt bàn tay của mình lên cánh tay Kitson. Khi bàn tay lạnh giá của Ginny động vào tay anh, Kitson thấy lành lạnh, anh đưa mắt nhìn Ginny rất nhanh. Cô nhìn Kitson cười yếu ớt:

- Thứ lỗi cho Ginny về chuyện vừa qua do tự Ginny gây ra. Chỉ vì thấy rối bời nên không giữ được bình tĩnh. Bây giờ mọi việc đã tạm ổn.

Kitson trả lời:

- Có sao đâu, tôi hiểu trạng thái của Ginny. - Anh khẽ nắm chặt tay cô.

Khi họ đến văn phòng, Hadfield chạy ra đón, ông tươi cười:

- Ôi lạy chúa tôi, anh Harrison ạ, anh thật hạnh phúc. - Ông chìa tay về phía Kitson. - Thôi hãy im lặng, đừng trả lời. Tôi trông thấy tất cả hạnh phúc thể hiện trên nét mặt các bạn.

Ginny cười vui vẻ, Kitson vụng về đưa tay bắt tay Hadfield.

- Cám ơn ngài Hadfield, Ginny nói, - ông thật có tài khi khen ngợi một việc gì đó, tuyệt thật đấy, chúng tôi cảm ơn ông. Xe thư đã đến chưa, chúng tôi muốn mua một ít báo.

- Mua báo à? - Hadfield ngạc nhiên nhướng lông mày. - Những đôi vợ chồng trẻ không nên quan tâm đến báo chí. Nhưng không sao, xe bưu điện đã đưa các báo đến buổi sáng. Có thể nói ngay với các bạn rằng không có gì hấp dẫn lắm ngoài tin một vụ cướp xe chở tiền. - Nét mặt cởi mở của ông ta điểm một nụ cười. - Giữa chúng ta mà nói thì phải thừa nhận các bạn trẻ ấy thật tài giỏi. Họ đã giấu biến đi đâu đó một triệu đô-la mới nguyên. Hãy thử tưởng tượng xem, nếu có một triệu. Không ai biết là số tiền đó biến đâu mất ngay sau vụ cướp, nhưng sự việc rõ ràng là bọn cướp đang giữ số tiền đó. Chiếc xe bọc thép có một bộ khóa đặc biệt do những bộ óc kỹ thuật tài giỏi nhất làm ra, lấy được tiền đó cũng là chuyện cực kỳ khó khăn. Chiến dịch này thật táo bạo, trước đến nay chưa xảy ra bao giờ.

Hadfield lật chiếc mũ ra sau gáy và cười với đôi bạn trẻ:

- Khi đọc những thông báo này trên báo chí, tôi nghĩ: trong trí nhớ của tôi thì khu vực này chưa có một vụ cướp nào táo bạo và lớn như vậy. Chiếc xe thì biến mất. Các bạn hãy tưởng tượng mà xem. Chiếc xe có kích thước như vậy, mà tất cả các lực lượng cảnh sát, các đơn vị quân đội bỏ công sức tỏa ra khắp các nẻo đường mà không thấy một dấu vết nào.

Ông ta vào văn phòng lấy báo, Ginny và Kitson đưa mắt nhìn nhau. Sau đó một phút Hadfield xuất hiện ở cửa, cầm theo một tờ báo trong tay.

- Có thể các bạn không lấy cả. Nếu cần thì hãy cầm tờ Herald, nó có nhiều tin mới nhất.

Kitson nói:

- Không, tôi xin lấy cả.

Anh trả tiền và cầm mấy tờ báo do Hadfield đưa.

- Các bạn ở đó ra sao? Có cần thêm thứ gì không? - Hadfield hỏi.

- Cám ơn ông, rất tốt, chúng tôi không cần thêm thứ gì nữa đâu. - Ginny trả lời.

 

Khi Kitson cặm cụi đọc báo, thì Ginny sang cửa hàng bán thực phẩm.

Trang đầu của các báo đều nói về vụ cướp. Có chụp ảnh chiếc ô-tô chở tiền, ảnh người lái xe và người vệ sĩ. Bộ tham mưu quân khu đã đặt giải thưởng một nghìn đô-la cho ai tìm được chiếc ô-tô. Ở bộ chỉ huy lực lượng cảnh sát, các phóng viên đã được biết là người lái xe có thể đã thông đồng với toán cướp vì không tìm thấy anh ta đâu. Cổ Kitson khô lại, nhưng anh vẫn cố đọc tiếp, thì Bradford đến tìm mua báo, đó là người mà hôm qua định xin giúp đỡ Kitson chữa xe trên đường đến khu nghỉ này.

- Chào anh Harrison, anh đã mua được báo đây à? Ở đây anh thấy thế nào? Tuyệt phải không?

Kitson gật đầu:

- Vâng ở đây rất tốt.

- Chắc anh đang đọc việc bọn cướp đã chiếm chiếc xe chở tiền? Sáng nay tôi cũng được nghe qua đài. Chính quyền cho rằng hình như chiếc xe đó được giấu ở gần đâu đây trong các khu rừng. Bây giờ họ huy động các đơn vị quân đội để tiến hành tuần tiễu kiểm soát các con đường, dùng cả máy bay, nhưng không có kết quả gì. Chúng không để lại dấu vết nào hết.

Kitson gật đầu, tay xếp tờ báo lại.

- Đúng thế, đúng thế!

- Không hiểu sao mà chúng lại giấu được chiếc xe, trong lúc đó bao nhiêu người săn lùng tìm kiếm. Hình như người lái xe cũng tham gia vụ này phải không? Và người vệ sĩ đáng thương bị hạ sát, họ nói vậy mà. À anh ta tên Dirkson. Hãng phải có trách nhiệm quan tâm đến người quả phụ.

Hadfield cũng lắng nghe câu chuyện, ông nói chêm vào:

- Người ta viết trên báo là bọn cướp tạo ra một vụ tai nạn xe cộ giống như thật. Thế có nghĩa là trong bọn có một phụ nữ. Người vệ sĩ đã kịp báo về chuyện đó, nhưng chúng đã bắn chết anh ta. Hãng đang kiểm tra lại xem cái anh chàng Thomas nào đó có quan hệ gì với người phụ nữ kia không?

Bradford nói:

- Tôi thấy cũng có thể tham gia lĩnh thưởng. Thằng bé nhà tôi đã nói rằng khi dạo chơi trong các khu rừng quanh đây, nó sẽ tìm thấy chiếc xe chở tiền, đồ ngốc, nhưng chưa chừng mà thật cũng nên. Cứ để cho nó tìm, như vậy cũng đỡ nghịch cái khác, để chúng tôi còn thở nữa chứ. Thật là một thằng bé kỳ lạ và tự tin. Nó làm cho vợ tôi phát hoảng cả lên.

Hadfield lắc đầu và nói:

- Chúng không đưa xe đến đây đâu. Ở khu vực này đông người qua lại. Chúng cố tình chọn nơi này để giấu xe thì có lẽ sẽ là Fox Wood, vì ở đó không có ai qua lại, rừng ở đó không có đường cho xe đi.

Ginny rời cửa hàng, tay xách một làn thức ăn đầy.

- Chào cô Harrison, - Bradford lên tiếng, tay nhấc mũ. - Và anh chị cũng đã đến được nơi đây. Chúng ta lại gặp nhau.

- Đã đến, - Ginny trả lời, cô cười, cô trao túi hàng cho Kitson sờ vào bắp tay anh, rồi nghiêng người dựa vào Kitson, cô cười với hai người đàn ông, họ cũng chăm chú nhìn cô một cách thích thú.

- Rất đúng kiểu, - Hadfield nói. - Cô hãy sử dụng chồng như đã quy định, vì lúc này còn có thể. Vợ tôi cũng thường nói ông chồng chỉ có ích khi thiếu chỗ mang các túi hàng.

Ginny liếc yêu Kitson:

- Theo em, anh còn có ích vào nhiều việc nữa, anh yêu nhỉ!

Kitson đỏ mặt, những người lớn tuổi hơn thì cười vang khoái chí.

- Thật thú vị khi được nghe câu nói rất duyên như thế. Nếu như cô cháu gái tôi mà nghe được những câu đó thì hay biết mấy, - họ vui vẻ vì thấy mình trẻ lại bên cạnh tình cảm, tình yêu của đôi bạn trẻ.

- Thưa ngài Hadfield, liệu chúng tôi có thể lấy thuyền đi trên hồ được không?

- Tất nhiên rồi, bây giờ là lúc thích hợp đấy, vì chưa nóng lắm. Hai anh chị đã biết nhà thuê thuyền ở đâu chưa? Hãy nói Joe, anh ta sẽ lo lắng chu đáo mọi việc.

Ginny quay mắt ngước nhìn Kitson:

- Có lẽ chúng ta đi thôi, anh nhỉ?

Bradford thấy hai người sắp đi, bèn nói:

- Chúng tôi rất hân hạnh được vui cùng các bạn, cô Harrison ạ. Rất mong và mời các bạn đến với gia đình tôi. Nhà số 20, có lẽ cách các bạn độ một dặm đường. Rất hân hạnh khi được các bạn đến thăm.

Hadfield khẽ chạm vào vai Bardford:

- Họ đang bận với tháng trăng mật. Họ còn quan tâm gì bạn bè xung quanh ngoài tình cảm giữa hai người.

Ginny cười duyên, tay kéo Kitson theo mình, cả hai bước đi trên đường đất. Đầu Ginny áp sát vai Kitson. Hai người đàn ông dõi theo bóng họ, rồi nhìn nhau với vẻ luyến tiếc.

- Chàng trai đó thật may mắn - Hadfield nói - Một cô gái tuyệt vời, giữa chúng ta, nói thật chứ, nếu được thay chân anh ta thì hết ý.

Bradford mỉm cười:

- Chả có lời khen nào có giá trị bằng giá trị thực chất của họ, chắc ông định nói như vậy.

 

Ginny và Kitson quay về ngôi nhà nhỏ của mình. Ginny mang túi thức ăn vào bếp, còn Kitson, khi tin rằng gần đó không có ai, đã nhẹ nhàng gài cửa sổ moóc. Khuôn mặt đỏ và mệt mỏi của Bleck xuất hiện ở cửa.

- Có việc gì thế? - Bleck cằn nhằn - Ở đây nóng thấy mẹ, ruồi còn chết cứng, nữa là cửa sổ cũng không được mở hé. Có chuyện gì nào?

- Tôi mang báo đến đây - Kitson đưa báo qua cửa sổ - Các anh cần gì nữa không?

- Không, thôi xéo ngay đi - Bleck biến mất sau cánh cửa. Hắn dựa vào thành moóc, nơi Gypo đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu mang ra từ căn nhà nhỏ, áp tai vào cánh cửa chiếc xe chở tiền, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoay các đĩa chỉ số. Trong moóc lúc này nóng dữ. Bleck cởi cả áo ngoài lẫn áo sơ-mi, trên bộ ngực đầy lông lá của hắn mồ hôi chảy ròng. Hắn nhìn Gypo hơi lâu, nhún vai, sau đó cầm báo ngồi thụp xuống sàn đọc. Sau nửa giờ Bleck bỏ báo, đứng lên để xem công việc của Gypo tiến triển ra sao. Gypo ngồi bất động tập trung tư tưởng, mắt nhắm nghiền, chăm chú nghe ngóng, tay xoay rất nhẹ chiếc đĩa số. Bleck nói:

- Lạy Chúa anh minh cứu vớt chúng con. Này anh định quay chiếc đĩa này như thế mãi hay sao?

Gypo giật mình, mở mắt:

- Im ngay - anh bực bội gắt - Tôi không thể làm việc nếu anh cứ luôn luôn đùa cợt như vậy.

- Tôi cần một ít không khí trong lành để thở - Bleck trơ tráo nói - Này nếu chúng ta cố định rèm để không cho ruồi bay vào, sau đó hé cửa sổ thì có sao không?

- Anh cứ việc nẹp giữ rèm. Nếu muốn tìm ra mã mở khóa, hãy để tôi yên để tôi tập trung tinh thần làm việc.

Bleck nhìn Gypo một cách độc ác, sau đó hắn lách vào phía tủ đựng dụng cụ, lấy ra chiếc búa và hộp đinh bấm. Hắn mở cửa, sau đó lấy đinh bấm đóng cố định rèm cửa vào khung gỗ. Hắn nhìn thấy một góc hồ trong xanh, nơi Ginny cùng Kitson đang chèo thuyền. Nhìn Kitson, bắp tay cuồn cuộn, khua mái chèo trên làn nước, Bleck thấy ghen tức, hắn nổi nóng.

- Mẹ kiếp, thằng này ăn tiền của bọn mình một cách dễ dàng quá - Hắn lẩm bẩm - đáng ra tôi phải được chơi trò tháng trăng mật này. Còn hắn, ngu ngơ như một thằng thộn...

Gypo ngước mắt, anh nhìn Bleck từ sau chiếc xe bọc thép:

- Anh có im ngay không? Tôi không thể làm việc, nếu anh cứ kèo nhèo mãi như vậy.

- Thôi được, tôi im đây.

Gyop xoa xoa các ngón tay đã bị tê dại vì quay chiếc đĩa số, cho đến lúc này anh vẫn chưa nghe thấy tiếng số nhảy như mong đợi. Anh thất vọng nghĩ rằng phải ngồi mãi như thế này trong nhiều ngày để quay chiếc đĩa, mà không nhận được tiếng số nhảy nào. Mà biết đâu anh lại bất lực trong việc tìm quy luật của dãy số này.

- Tôi phải nghỉ đây, các ngón tay của tôi đã tê dại, mất hết cảm giác. - Gypo bước đến phía cửa sổ đã mở và hít lấy hít để không khí trong lành đang lùa vào xe.

- Thế không thể dùng phương pháp khác để mở két à? - Bleck hỏi, nhưng mắt hắn vẫn không rời chiếc thuyền đang lướt nhanh trên mặt hồ, Kitson chèo đều và mạnh.

- Tôi đã nói với Morgan rằng việc mở két sẽ rất khó - Gypo trả lời - Mà cũng có thể không tài nào mở được.

- Thế ư? - Bleck quay ngoắt về phía Gypo - Tôi khuyên anh mở cho được chiếc két sắt này, Gypo ạ. Anh nghe thấy chứ? Tha thiết khuyên anh. - Bleck đưa mắt đe dọa nhìn Gypo.

- Tôi không thể làm chuyện thần kỳ - Gypo lí nhí - Có thể cái cửa này không tài nào mở được.

- Tôi nhắc lại một lần nữa, phải cố tạo ra chuyện thần kỳ! - Bleck nghiến răng - Thôi làm việc đi, hãy bắt tay vào việc! Càng kiên trì, chúng ta càng mau có tiền.

Đến chiều, Gypo ngồi im trên chiếc ghế đẩu dặt canh cửa sau xe, nơi có ổ khóa. Anh thôi không quay đĩa số nữa. Anh đưa cặp mắt mệt mỏi, uể oải nhìn tấm rèm cửa. Bleck thấy vậy phải để anh yên thân.

Trong suốt 12 giờ làm việc căng thẳng vừa qua, Gypo nghỉ có một giờ, anh đã tìm được số thứ nhất. Đặt nó đúng vị trí, theo anh còn lại những năm số nữa. Như vậy đầu đã xuôi, Bleck nghĩ chắc đuôi sẽ lọt, hắn thấy hy vọng. Có thể ngày mai Gypo sẽ tìm được hai số nữa, như vậy đến cuối tuần có thể mở được cánh cửa khốn kiếp kia. Khi trời đã tối hẳn, Kitson mở cửa cho họ ra khỏi moóc, cả bọn bước vào nhà.

Ginny chuẩn bị cho mọi người một bữa ăn tối khá thịnh soạn gồm trứng ốp lết, khoai tây rán với thịt cùng với mứt táo.

Bleck, Gypo ăn như hùm đói. Trong lúc ăn Bleck nhìn Kitson với con mắt tức tối. Hắn nóng mặt khi thấy Kitson đã rám nắng, điều đó làm hắn nhớ lại rằng cả ngày hôm nay Kitson được thở không khí trong lành, được tắm mình trong nắng, được bơi thuyền cùng người đẹp, còn hắn... nghĩ mà tức.

Còn Gypo thì cắm cúi ăn, khuôn mặt tròn vành vạnh của anh sáng lên. Anh ăn ngon lành, nhấm nháp kỹ lưỡng để thưởng thức hết vị bùi ngọt. Đến cuối bữa ăn, Gypo đã mất hết vẻ mệt mỏi và ủ rũ. Sau khi cả bọn ăn xong, Bleck ngồi vào chiếc ghế tựa vừa hút thuốc vừa đưa mắt nhìn từng người.

- Như vậy hôm nay chúng ta đã đạt được một cái gì đó. Từ hôm nay một người trong số chúng ta phải ngủ trong xe moóc. Chúng ta phải cảnh giác, vì biết đâu có kẻ nào tò mò bỗng chui vào xe moóc, nhìn thấy chiếc xe chở tiền thì khốn. Chúng ta trao việc đó cho Kitson, ban ngày anh đã không vất vả lắm, vì vậy buổi tối chắc anh có thể ở đó được.

Bleck nhìn Kitson với vẻ khiêu khích, Kitson nhún vai. Đối với anh như thế cũng phải. Ban ngày anh đã thật thú vị. Được một mình bên Ginny, anh và Ginny đều có cảm giác tự do hơn. Mặc dù họ nói với nhau những câu chuyện có tính chất giải trí. Ginny đã bắt đầu cởi mở hơn đối với anh. Buổi sáng Kitson chèo thuyền đưa Ginny đi dạo hồ. Đến chiều họ đi tắm. Mỗi khi có ai đến gần, Ginny lại cầm lấy tay anh, làm Kitson có cảm giác rất vui.

Vào buổi chiều khi họ đi tắm, hai người nằm phơi nắng. Kitson mặc một chiếc quần bơi, Ginny mặc một bộ đồ tắm màu trắng. Có lần Ginny bỗng xích lại gần, rất tự nhiên nàng áp má lên chiếc vai cuộn bắp, còn tay kia đưa lên ngực anh. Trong giây phút đó Kitson cảm thấy như băng giá tan hết. Đó là lúc sung sướng nhất của anh. Có hai người đi qua thấy đôi trai gái âu yếm với nhau như vậy, họ vội quay đi. Kitson cố nằm im, hy vọng Ginny không rời anh, nhưng sau khi hai người kia quay đi, Ginny liền ngẩng đầu nhìn anh và nói:

- Xin lỗi, Ginny đã làm cho anh bất ngờ.

- Không sao, tôi thấy rất vui và thoải mái.

Ginny cười khanh khách và ngồi dậy:

- Ginny thấy anh thể hiện đúng như vậy. Còn bây giờ phải xuống tắm một tí mới được - Ginny vừa chạy vừa nhảy xuống nước.

Kitsons vẫn nằm tại chỗ đưa mắt nhìn theo Ginny. Cô ta đã tự nhiên và cởi mở hơn, khi hai người ở bên nhau. Lần đầu tiên Kitson cảm thấy mình được Ginny mến thực sự.

Theo anh, Bleck giao cho anh canh chiếc moóc là đúng. Bất cứ thằng cha nào tò mò đi ngang qua đều có thể thò mũi nhìn vào chiếc moóc nhà. Điều đó có thể làm hỏng việc.

- Được, tôi sẽ ra đó ngay bây giờ.

Bleck đang chờ sự phản ứng nên khi thấy Kitson nói như vậy hắn ngạc nhiên lắm. Khi Kitson đóng cánh cửa sau lưng mình lại, Bleck nói:

- Này cô bé, chắc cô cũng không phàn nàn gì nếu tôi và Gypo ngủ trên giường và cô ngủ ở giường xếp này chứ? - Hắn chỉ tay - Chúng tôi đã làm việc suốt ngày, bây giờ cần được ngon giấc. Cô không phản đối chứ?

Ginny nhún vai:

- Tôi sẵn sàng, tùy các anh định liệu.

Gypo nhìn Bleck và dằn giọng:

- Tôi ngủ ở giường xếp, không phải lo cho tôi.

Bleck cười khẩy:

- Tùy cô, cô bé ạ - Hắn đứng dậy móc trong túi ra một cỗ bài và xóc xóc - Cô có chơi bài không?

- Không, tôi đi ra ngoài một lát. Nếu có thể, các anh rời khỏi đây khi tôi quay lại.

Gypo hiểu ngay ý định của Bleck, nên anh chăm chú lắng nghe. Bleck sượng sùng nói với theo:

- Tất nhiên rồi. Này Gypo vào buồng ngủ đi. Chúng ta sẽ đánh bài trong đó.

Gypo đứng dậy bước sang buồng ngủ. Bleck nói vọng ra cửa:

- Bây giờ buồng này là của cô, mèo con ạ. Cô đã tiến hành sắm vai cùng ông chồng hờ của mình ra sao? Cô chưa "gì" với hắn chứ?

Ginny xoay chiếc ghế, nhìn Bleck bằng con mắt khinh bỉ:

- Sao, chả lẽ điều đó có ghi trong kế hoạch chiến dịch ư?

- Những việc như vậy rất khó đoán trước được. Có lẽ rất nhiều cô gái đã phải lòng Kitson. Hình như hắn cũng đang cưa cô đấy.

Ginny đứng dậy bước hẳn ra cửa. Bleck nhìn theo và cố nói tiếp:

- Cô em ạ, chúng ta rất đẹp đôi. Tại sao em lại không nghĩ tới điều hệ trọng ấy?

Ginny đã đứng ở ngoài cửa, không quay đầu lại, trả lời:

- Anh bắt đầu loạn óc rồi đấy, Bleck ạ.

Ginny khép cửa lại. Bleck thấy lúng túng, hắn đứng im một lúc. Trong mắt hắn ánh lên sự bực tức, máu hắn dồn lên mặt. Hắn muốn bước theo Ginny để nói với cô rằng cô không được nói với hắn như vậy. Nhưng hắn cũng hiểu rằng Kitson sẽ rời xe và lao vào ngay bây giờ, nếu hắn định làm gì Ginny, mà Bleck thì chưa sẵn sàng ứng phó với tình huống này.

Bleck tức giận quay lưng vào buồng ngủ, Gypo còn đang ngồi trên giường. Gypo bực bội nắm tay lại, rồi duỗi ra.

- Này, Ed - Gypo nói - Anh không được làm phiền Ginny. Những chuyện phiền phức đối với chúng ta như vậy chưa đủ hay sao mà nay anh còn cố gây thêm chuyện rắc rối này. Vì sao anh cứ muốn lao vào chuyện đàn bà khi công việc chưa kết thúc?

- Thôi im đi - Bleck gắt - Hắn ngồi xuống giường và chia bài.

Độ khoảng mười một giờ đêm họ nghe thấy tiếng Ginny quay trở về. Sau đó vài phút là tiếng nước của vòi hoa sen chảy.

Bleck tắt thuốc, thu cỗ bài lại và nói:

- Ngả lưng thôi, muộn rồi. Chúng ta sẽ phải chui vào cái hòm kia ngay sáng sớm mai.

Gypo vui vẻ đồng ý. Chỉ mấy phút sau khi tắt đèn, anh ngủ thiếp đi. Nằm trong bóng tối, Bleck vẫn mở mắt, lắng tai nghe động tĩnh. Hắn nghe thấy bước chân Ginny trong phòng khách, sau đó vài phút là tiếng công tắc tắt đèn.

Trong chuyện quan hệ với đàn bà, Bleck luôn hành động theo phương châm "mau lẹ". Tất cả những chuyện tán tỉnh dài dòng dưới con mắt của hắn đều quá lạc hậu, mất thời gian. Hắn nhẹ nhàng hất chăn, khẽ đứng dậy, hắn nhón chân đi về phía cửa phòng. Đứng im cho đến khi tin chắc rằng Gypo đã ngủ như chết, hắn khẽ quay nắm cửa, rồi bước sang phòng khách, đóng buồng cửa lại. Người hắn nhợt nhạt, những ham muốn ti tiện dâng lên, Bleck thở gấp, mặt nóng bừng. Hắn với tay bật đèn.

Ngay khi ánh đèn lóe lên, Ginny đã ngồi ngay dậy. Trong bộ đồ ngủ màu da trời nhạt, nàng càng làm cho Bleck ngây ngất. Hắn cười với cô, bước ngang qua phòng và dừng lại bên giường xếp, ngắm nhìn Ginny từ trên xuống dưới. Hắn lắp bắp trơ trẽn:

- Anh quyết định đến với em, mèo con ạ! Đồng ý đi.

Ginny vẫn ngồi im. Đôi mắt xanh của cô mất hết vẻ dịu dàng. Cô nói rất khẽ nhưng kiên quyết:

- Cút ngay!

- Ôi! Ôi cô bé, - Bleck cười cợt, ngồi xuống mép giường xếp - không nên thế. Anh có một kế hoạch rất lớn cho đôi ta. Khi chúng ta đã vơ được số tiền kia, anh và em sẽ đi du lịch. Đi du lịch thực sự, chứ không phải như đi với thằng Kitson đâu. Anh sẽ đưa em đi Paris hoặc London. Em có thích những nơi đó không?

- Tôi nhắc lại lần nữa: anh cút ngay khỏi đây! - Ginny nhắc lại.

Bleck đưa mắt thèm thuồng nhìn bộ ngực nở nang sau làn áo mỏng và cặp đùi dài cân đối của Ginny. Cơn thèm khát cấu xé, hắn hơi thất vọng vì giọng Ginny rất bình tĩnh, hình như cô ta không sợ gì cả.

- Có thể anh sẽ thỏa thuận được với em, - Bleck nói và đặt tay lên vai Ginny, hắn đang lơ mơ trong cảm giác cuồng loạn... "Sắp... sắp rồi, con chim nhỏ ạ", bỗng hắn cảm thấy một vật gì cứng lạnh gí vào ngực, hắn nhìn xuống tóc gáy dựng đứng, hắn nín thở sợ hãi: khẩu súng lục cỡ 33 ly chĩa vào hắn.

- Nào có cút đi cho khuất mắt không. - Ginny nói, giọng cô lạnh lùng làm Bleck càng sợ - Không được xê dịch, mọi cử động đều phải nhẹ nhàng, thận trọng, nếu không tôi sẽ nổ súng.

Bleck tỉnh hẳn, cổ khô cháy, tự nâng hai tay lên trên vai, rồi giơ ra phía sau đầu. Khi đưa mắt nhìn Ginny hắn chợt hiểu rằng lúc này tính mạng hắn đang treo trên sợi tóc.

- Bây giờ thì đứng lên, - Ginny ra lệnh, - đứng lên từ từ, tay giữ như vậy.

Bleck từ từ đứng dậy lết về phía buồng ngủ.

- Cút đi! - Ginny nhắc lại, khẩu súng trong tay không hề run, nó vẫn chĩa trước ngực Bleck - Nếu anh còn lặp lại trò khốn kiếp này lần nữa, tôi sẽ nổ súng. Bây giờ thì vào phòng, không được ra khỏi đó.

Bleck thở như trút được gánh nặng, hắn hít căng lồng ngực và thở sâu.

- Thôi được, cô em ạ. Tôi thử đùa thôi, nhưng cứ tỉnh táo, đôi khi sẽ như vậy thật đấy.

Ginny nhìn hắn khinh bỉ, nàng nói:

- Có giỏi thì cứ bước ra đây. Ra đây thử xem, đồ hèn.

Bleck biết rằng không nên gây chuyện với cô gái. Hắn lùi vào buồng ngủ đóng cửa lại. Cái nhục này làm hắn xấu mặt, hắn căm giận nghĩ: "Nếu như cô ta cứ nghĩ rằng, khi mở được két tiền cô ta sẽ được hưởng trọn phần mình thì thật là sai lầm". Hắn ngả lưng. Thằng Kitson đã đùa cợt và chỉ bảo nó cách đối phó với mình, cả hai đứa sẽ biết tay ta. Khi đã được mở két, ta sẽ hại ngay thằng Kitson ranh con, còn với con bé Ginny thì lúc đó sẽ liệu. Hắn cười khẩy trong bóng tối. Bảy trăm năm mươi ngàn đô-la, hơn hẳn cái phần hai trăm năm mươi-ngàn đô-la. Hắn nằm rất lâu, nghĩ xem hắn sẽ sử dụng số tiền này ra sao. Một ý nghĩ vụt đến với hắn, có lẽ phải loại ngay cả tay Gypo lợn ỉn ra khỏi cuộc. Cướp hết, không để cho chúng một tí nào. Một triệu đô-la hơn hẳn so với bảy trăm năm mươi ngàn đô-la chứ nhỉ. Hắn cười khoái chí. Ồ có riêng một triệu đô-la đâu phải chuyện đùa.