Cả Thế Gian Trong Túi

Chương VII

Gypo đứng dựa lưng vào thành chiếc moóc nhà đang nghiêng ngả trên đường. Mắt anh chăm chú nhìn vào chiếc xe bọc thép chở tiền, thành xe chỉ còn cách bụng anh độ một gang tay. Bleck vòng lên phía trước, qua thân xe hắn nhìn rõ Morgan và Gypo ở phía sau.

Cả ba phải đứng lúc chùng chân, lúc lên tấn để giữ thăng bằng vì chiếc BUICK phóng rất nhanh, nên moóc luôn chao đảo.

- Lạy Đức Mẹ, - Gypo thốt lên, - trong xe có người ư?

- Đúng đấy, nhưng hắn ta không sờ đến anh đâu - Morgan nói. - Hắn chết rồi. Gypo à, cần phải mở những cánh cửa này để khẳng định rằng hắn chưa mở đài vô tuyến.

Lần đầu tiên từ khi cả bọn bắt tay vào việc, Bleck đưa tay ra được một ý kiến có vẻ thông minh:

- Đài vô tuyến tất nhiên phải dùng điện ắc-qui. Vì vậy cần phải bò xuống gầm xe để cắt các dây điện.

- Đúng - Morgan khẳng định lại. - Gypo, anh chui xuống cắt dây điện đi, nhanh lên.

Gypo ngây mặt:

- Tôi không muốn chui vào đó. Chiếc xe có thể bị xô và tôi sẽ chết nghẹt.

- Tôi ra lệnh, anh nghe thấy chưa, nhanh lên!

- Thôi đành chui vậy.

Anh đi lại phía tủ đồ nghề cầm chiếc kìm cắt dây điện và chiếc tuốc-nơ-vít. Morgan nhìn qua tấm rèm trên cửa sổ, bây giờ chiếc BUICK bắt đầu leo lên đường nhựa và Kitson vẫn tăng ga cho xe chạy rất nhanh. Chiếc moóc chồm lên chồm xuống, lắc dữ hơn. Cứ chạy thế này nữa thì sẽ nguy hiểm: nếu trên đường xuất hiện xe thanh tra giao thông thì lôi thôi to, nhưng không có cách nào báo được cho Kitson. Morgan hy vọng rằng khi ra đến xa lộ Kitson sẽ tự động giảm tốc độ. Gypo đã nằm xuống sàn moóc chui vào gầm xe chở tiền. Khoảng cách giữa sàn với gầm của xe quá nhỏ, điều đó càng làm cho Gypo sợ hãi. Morgan chuyển cho anh chiếc đèn pin, khi lách đến gần chỗ đặt động cơ, Gypo bỗng nhìn thấy một khoảng màu đỏ cách mặt anh độ gang tay. Gypo đoán ra ngay đó là máu, anh cảm thấy ngột ngạt, nghèn nghèn ở cổ, anh cố nới khuy áo cổ. Thật khủng khiếp vì xác chết chỉ cách anh có một tí và đâu đây có lỗ thủng nên máu mới nhỏ xuống đây. Cố trấn tĩnh, Gypo đưa tay lần mò dây điện. Nếu Morgan không đứng ngay cạnh xe thế kia, thì Gypo cũng cứ bảo bừa rằng đã cắt dây điện cho xong việc, nhưng hắn cứ lừ lừ thế kia thì không nên đùa. Mãi sau, Gypo cũng tìm được búi dây, nhưng không thể nào với tới được.

- Tôi không thể nào với tới dây điện được Frank ạ, có lẽ ta phải lần ở phía trên vậy.

- Các cánh cửa đóng sập cả. Hãy chờ một chút.

Morgan chạy lại phía tủ đựng dụng cụ, tìm ra chiếc kìm cắt có tay cầm dài hơn.

- Anh cầm cái này sẽ với tới, cắt luôn đi.

Để dùng kìm cắt, Gypo phải đặt đèn pin xuống, như vậy quá tối không thể luồn kìm vào trong chỗ dây điện được.

- Phải có người soi cho tôi. - Gypo nói bằng giọng van lơn.

Morgan hướng về phía Bleck ra hiệu:

- Chui vào đấy, chiếu soi cho Gypo.

Bleck nhẹ nhàng chui vào gầm xe cầm đèn pin soi cho Gypo. Hắn cũng hơi hoảng khi nhìn thấy máu ở gầm xe và vẻ mặt méo mó vì lo sợ của Gypo. Gypo cắt xong dây điện, anh ta nói:

- Thế là ổn. Cho tôi chui ra cái nào!

Khi lùi ra khỏi gầm xe, Bleck chợt nghe thấy tiếng động, tóc hắn bỗng dựng đứng. Tai hắn nghe rõ tiếng thở gấp rất giống như kéo bể, sau đó là tiếng rên. Bleck cũng thấy sợ hãi như có ai đang sờ vào người hắn. Gypo thì hoảng hơn, thầm thì:

- Lạy Đức Mẹ, hãy cho con thoát khỏi nơi đây.

Gypo sợ đến nỗi luống cuống xô cả vào Bleck, trong khi hắn cũng đang cố thoát khỏi gầm xe. Bleck đang nghiến răng đấm mạnh vào ngực Gypo làm anh ta xỉu đi:

- Có im ngay không!

Hắn chui vội ra khỏi gầm xe, đứng dậy, tay sửa áo:

- Có chuyện gì đấy? - Morgan hỏi khi thấy mặt Bleck tái mét. Trong lòng xe Gypo cũng lồm cồm bò ra, tay lau lau áo, anh cũng cố đứng dậy. Trên mặt anh có hai vùng loang máu là má và cổ, Gypo sợ hãi hổn hển:

- Anh ta vẫn còn sống, tôi nghe thấy anh ta cựa mình.

Morgan thấy lo lắng, nhưng cố trấn tĩnh đồng bọn.

- Hắn không thể mở đài vô tuyến và xóa khóa mã. Cả hai núm này làm việc được đều phải nhờ điện ắc-quy. Dây điện đã cắt xong không đáng lo nữa. Nào Gypo anh hãy mở cánh cửa buồng lái. Chúng ta phải lôi hắn ra thôi.

- Không đâu, các anh cứ làm, nhưng tôi thì chịu - Gypo run rẩy trả lời, lùi về phía sau. - Nếu tôi mở cửa hắn sẽ bắn tôi trước tiên.

Morgan dao động. Hắn lại nhìn qua cửa sổ, BUICK đã chạy chậm lại, vì đã ra đến xa lộ, đường êm hơn. Kitson hãm xe lại. Morgan thấy con đường trải nhựa lớn rất nhiều ô-tô qua lại. Nếu tay kia mà nổ súng, thì sẽ có nhiều người nghe tiếng. Morgan chưa biết tiến lùi ra sao, thì Bleck nói:

- Có lẽ nên đợi là hơn cả, Frank à. Bọn mật thám được rải ra đầy đường như giòi bọ. Nếu nổ súng...

- Ừ, có lẽ phải đợi.

Gypo thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn run bước gần lại phía cửa sổ lấy khăn mùi-soa lau mồ hôi mặt và cổ.

Morgan lách lại gần phía buồng lái của xe chở tiền, áp tai vào các tấm thép bọc cửa. Hắn thấy im lặng, sau khi đứng ở đó một lúc, hắn nhìn Bleck:

- Không thấy động tĩnh, anh quả quyết là nghe thấy tiếng động à?

- Đúng, hắn cựa ở trong đó.

- Gypo! - Morgan bỗng quay lại. - Quỷ bắt anh đi, hãy xem ngay tấm cửa sau. Làm việc càng sớm chúng ta càng mau có tiền.

Gypo nặng nề đứng dậy, né người lách qua mặt Morgan, lần đến phía sau chiếc xe. Kitson bắt đầu nổ máy, qua cửa sổ Morgan thấy các xe chạy ngay bên cạnh.

Chúng vượt chiếc BUICK, Morgan cảm thấy yên tâm khi thấy rằng Kitson chỉ chạy với tốc độ không vượt quá 30 dặm một giờ. Kitson chạy rất êm trên xa lộ.

Gypo xem xét kỹ cửa sau của xe. Anh thất vọng. Nhưng anh vẫn khẳng định phần này của xe đã được xử lý một cách chặt chẽ, cẩn thận và bảo đảm. Cánh cửa đóng rất chặt không thể bẩy ra được, không có chỗ nào để lách các thanh thép vào. Ở giữa tấm cửa có một ổ khóa như thiết bị của các cánh cửa két tiền. Cạnh đó có một ô gắn kính, nhìn qua đó thấy có bảng số. Gypo hiểu rằng phải quay các đĩa thì các số sẽ tuần tự xuất hiện. Muốn mở được cửa phải dò được quy luật cố định của các chữ số này. Và để làm được việc đó phải có một đôi tai cực nhạy và đặc biệt chủ yếu là đôi tay, cụ thể hơn là các ngón tay phải rất nhạy cảm, không run.

- Thế nào, có chuyện gì thế? - Morgan dịch lại gần Gypo hỏi.

- Để mở được phải làm việc cật lực, như tôi đã nói đấy, để tìm được quy luật của các số phải có thời gian.

- Thế không bẫy cửa này ra được à?

- Không, anh xem đấy, cửa đóng rất khít, không có thế để bẩy. Nếu có thời gian thì có thể tôi phải dùng mỏ hàn hơi để mở.

- Anh hãy cố gắng tìm quy luật của khóa, - Morgan ra lệnh, - chúng ta còn độ 40 phút nữa thì đến nơi. - Bắt đầu đi.

Gypo ngạc nhiên nhìn Morgan như nhìn một người loạn trí.

- Ngay bây giờ ư? Trong tiếng ồn ào và lắc lư như thế này không thể làm việc đó được. Vì tôi cần phải nghe rõ tiếng đĩa số quay. Trong trạng thái như thế này không thể làm ăn gì được.

Morgan định sửng cồ, nhưng bỗng ôm tay. Vết thương bên sườn làm hắn tái người, điều đó làm hắn lo lắng. Hắn nhận ra rằng lúc này không nên thôi thúc Gypo, vì như vậy có thể phá sản hoàn toàn cả kế hoạch. Hắn bắt đầu suy nghĩ về người lái xe. "Thật sinh ra lắm chuyện rắc rối". Hắn suy nghĩ và nhìn ra cửa sổ. Công việc có thể sẽ phức tạp hơn là hắn tưởng. Hắn đấm đấm vào thành xe.

- Trong chiếc xe này là một triệu đô-la. Hãy thử tưởng tượng xem! Thế nhưng chỉ vì cái cửa kia! Một triệu đô-la! Chúng ta phải lấy được, dù có phải hy sinh thêm nữa cũng phải đoạt bằng được số tiền đó.

Kitson đã phải rất chú ý để giữ cho xe chạy thật êm, nhất là những đoạn đường vòng. Lúc nãy chiếc BUICK do anh lái đang chạy ra phía xa lộ, vì vậy anh không còn lúc nào để chú ý đến Ginny, còn khi xe đã đến đường lớn, bánh xe đã lăn trên con đường phẳng và êm, dần dần anh trở lại bình tĩnh. Ginny ngồi ngả lưng vào thành ghế, đưa mắt nhìn các xe ô-tô đang vùn vụt lao vượt họ. Nàng trông còn rất xanh, tay để lên đầu gối cho đỡ run. Kitson luôn nghĩ đến người lái xe nằm trong buồng lái xe chở tiền và anh phải chở một cái xác chết. Liệu anh ta đã kịp mở máy phát chưa? Phải chăng chiếc BUICK đang tiến về phía bọn cảnh sát phục kích?

Thấy mình suy nghĩ liên miên một mình quá lâu anh không chịu được và lên tiếng hỏi.

- Nếu như anh ta đã kịp mở máy vô tuyến, thì chúng ta đang bị cảnh sát đón lỏng cũng nên.

Ginny lạnh lùng trả lời:

- Chúng ta cũng không còn đường nào khác.

- Tất nhiên rồi, - Kitson trả lời, nhưng thấy lo lắng, - còn tôi cũng mừng, vì mình không phải ngồi trong thùng moóc, trong đó hình như rất căng thẳng.

Ginny bỗng nói nhỏ:

- Kitson, có nghe thấy không?

Tim Kitson đập mạnh, tiếng còi rú của xe cảnh sát réo lên từ xa. Các ô-tô đang lao trên đường cao tốc, bỗng chạy chậm lại, nhường đường cho xe cảnh sát. Tiếng rú của xe cảnh sát càng thêm đinh tai. Một lúc sau, Kitson trông thấy chiếc xe cảnh sát thứ nhất. Sau nó là bốn chiếc mô-tô hộ tống, theo sau là hai xe nữa. Cả bọn lồng lên trên cả tuyến đường với tốc độ trên 80 dặm một giờ. Ginny và Kitson đều quay mặt nhìn.

- Chúng ta đã ra đến đường xa lộ rất đúng lúc, - Kitson nói khàn khàn. Ginny gật đầu.

Sau đó vài dặm, tốc độ cả đoàn xe chậm lại, ở phía trước rất xa ô-tô chuyển động như rùa bò.

- Thế là hết! - Kitson thấy hồi hộp. - Chúng ta sẽ bị tóm cổ.

- Đừng thất vọng, - Ginny nhắc.

Những chiếc xe đi trước giảm tốc độ, sau đó dừng lại. Họ chờ rất lâu, sau đó lại tiếp tục nhích lên. Kitson lái chiếc BUICK, anh cho nó tiến chậm chạp theo các xe khác. Bàn tay anh ướt mồ hôi. Phía trước đã thấy trạm kiểm soát. Hai chiếc xe cảnh sát đã đỗ ngang đường, dành lại một lối nhỏ cho các xe chạy qua. Tay cảnh sát nói gì điều ngắn gọn với người lái sau đó ra hiệu cho xe chạy, Ginny nhắc Kitson:

- Tôi sẽ nói chuyện với họ, còn anh đừng ho he gì.

Kitson sửng sốt trước thái độ bình tĩnh của Ginny, anh đưa mắt nhìn nàng. Anh cố hình dung xem ba người còn lại trong moóc đang nghĩ gì. Họ ngồi trong xe, nên không thấy dãy xe đứng im chờ kiểm soát, vì vậy họ không hiểu được vì sao xe lại đứng lại giữa đường. Kitson lại thấy mừng vì không phải ngồi trong chiếc moóc, nhưng anh lo Gypo không giữ được tinh thần làm ồn lên thì khốn. Sau mươi phút - thời gian đó làm cho tinh thần anh căng thẳng - đến lượt xe họ tiến về phía trạm kiểm soát. Ginny kéo váy lên trên đầu gối, cô ý để hở bộ đùi dài và đẹp, bắt chéo chân và thò đầu ra khỏi xe.

Viên cảnh sát bước lại, nhìn vào mặt nàng, sau đó vào bộ đùi, hắn cười rất tình, mặt hắn đỏ bừng. Hắn không để ý đến Kitson.

- Thưa cô, cô từ đâu đến? - Hắn vừa hỏi, vừa dựa sát vào thành xe BUICK và nhìn ngắm Ginny với con mắt say đắm.

- Chúng tôi từ Dukas, - Ginny trả lời. - Đi du lịch sau ngày cưới. Có cái gì mà làm ồn lên thế, hả ông?

- Thế trên đường cô có nhìn thấy chiếc xe bọc thép của hãng Welling không? - Viên cảnh sát hỏi. - Mà cô có khi cũng chả biết dù có nhìn thấy nó. Trên thân nó có dấu hiệu của hãng, in rất to.

- Có lẽ không thấy, - Ginny quay về phía Kitson, - có lẽ, chúng mình không gặp cái xe đó, anh yêu nhỉ?

Kitson lắc đầu. Tim anh đập mạnh, anh thấy lo, có khi viên cảnh sát kia nghe rõ tiếng đập thình thịch quỷ quái này cũng nên.

- Thế các ông đánh mất chiếc xe đó à? - Ginny cười khanh khách.

Tay cảnh sát cũng thấy vui vui, đôi mắt hắn không rời cặp đùi rất mùi mẫn kia.

- Thôi, chuyện không đâu. Cô cho xe tiến lên đi. Chúc cô hưởng trọn vẹn tháng trăng mật. - Hắn nhìn Kitson và nháy mắt. - Anh thật may mắn, hãy "cố gắng" nhé.

Kitson nhấn ga sau đó họ lại nhập vào đoàn xe, lao trên con đường nhựa rộng rãi.

- Lạy Chúa! - Kitson thở dài nhẹ nhõm, anh nắm chặt tay lái. - Ginny thật tài ứng phó.

Ginny sửa lại váy, che bộ đùi, đôi vai run run như trút được gánh nặng.

- Cho bọn đàn ông thanh thoát đôi mắt một tí thì có thể dễ dàng chỉ huy họ.

Ginny cầm lấy túi xách lấy ra bao thuốc.

- Anh có hút không?

- Cho tôi một điếu.

Cô châm một điếu thuốc và đưa cho Kitson. Trên điếu thuốc còn dính ít son. Kitson thấy sung sướng khi nghĩ rằng môi Ginny cũng vừa động vào điếu thuốc này. Ginny cũng đốt thuốc. Mười dặm sau, họ ngồi bên nhau im lặng. Sau cùng Ginny nhắc:

- Đến chỗ rẽ đầu tiên thì rẽ sang phải, đấy là đường đến Fawn Lake.

Kitson gật đầu. Anh nhìn thấy có chiếc máy bay trực thăng bay về phía mình. Nó giữ độ cao khoảng 100 mét cách mặt đường.

Chiếc trực thăng bay ầm ầm qua đầu BUICK và moóc, nó để lại đằng sau một luồng không khí mạnh và lạnh Ginny nói:

- Bọn này báo động nhanh thật.

Nàng giơ đồng hồ, lúc này là 12 giờ 10 phút. Từ lúc họ chặn chiếc xe đến bây giờ chỉ mới có 45 phút, thế mà Ginny cảm thấy đó là cả một chuỗi thời gian dài.

 

Morgan, Gypo, Bleck đều nghe thấy tiếng máy bay trực thăng. Gypo lo lắng co rúm lại, anh nghĩ rằng chiếc máy bay đó đang tìm chính họ, nó sắp đỗ lại...

Khi xe dừng lại trên đường và còn đi trong đoàn xe, cả ba đều lăn xuống sàn moóc. Morgan cầm khẩu súng trong tay, hắn quyết định nếu tay cảnh sát nào mở cửa moóc thì sẽ bắn chết ngay.

Cả bọn thấy nhẹ người khi chiếc BUICK tăng tốc độ.

Morgan cởi chiếc áo vét ngoài. Tấm băng do Ginny buộc hộ nay đã thấm máu, vết thương tiếp tục chảy máu.

Bleck rất muốn lấy lòng Morgan. Hắn đứng dậy bước qua Gypo tiến về phía hộp đựng bông băng mà Gypo đã chuẩn bị theo sự phân công của Morgan.

- Frank, để tôi băng lại cho anh.

Morgan thấy ngạt. Hắn sợ mất nhiều máu, nên gật đầu, người dựa vào thành moóc.

Gypo nhìn hắn sợ hãi. "Nếu Frank mà có làm sao thì bọn này như rắn mất đầu. - Anh nghĩ. - Không ai có thể lo lắng công việc chung được như hắn. Nếu hắn có bề nào thì cái băng cướp này sẽ tan ngay". Bleck cúi xuống cạnh Morgan bắt đầu băng bó. Sau vài phút hắn làm xong việc. Máu cũng ngừng chảy.

- Bây giờ sẽ ổn cả, - Morgan trả lời cau có, - anh có lý do để mà uống.

Bleck rót đầy ba cốc đưa cho từng người. Cả bọn thấy hình như chiếc BUICK đã rời xa lộ. Chiếc moóc bắt đầu lắc lư. Cả ba uống hết rất nhanh cốc rượu của mình. Morgan cắn răng cố chịu đau. Hắn nằm ra sàn moóc, mỗi khi xe xóc, hắn thấy quặn đau nơi vết thương.

Một lúc sau chiếc BUICK giảm tốc độ và dừng lại. Sau vài phút cửa sau của xe moóc bật mở. Ginny và Kitson thò đầu nhìn vào trong:

- Thế nào, ổn cả chứ? - Kitson lo lắng hỏi - Anh hoảng hốt thấy Morgan khó ở và tái xanh.

Morgan đưa mắt qua đầu Kitson hắn thấy xe đã rời đường, đang dỗ ở một cánh rừng thông. Đường cái cách xe khoảng vài chục mét, vắng ngắt. Từ đây đến Fawn Lake còn độ 6 dặm đường đồi nữa. Trên đầu vẫn còn nghe thấy tiếng máy bay. Morgan thấy lo lắng. Đỗ ở dây thật nguy hiểm.

- Hắn vẫn còn sống, - Hắn vừa ra hiệu bằng ngón tay cái to tướng về phía xe chở tiền, - phải đưa hắn ra khỏi xe. Ở đây có thế làm ngay việc đó. Hãy đóng cửa moóc lại, chúng ta sẽ lo chuyện tháo một chiếc lốp của BUICK, làm như xe cần thay bánh. Nếu thấy có người thì gõ vào thành moóc. Ginny, cô ngồi ra gần đường, cầm theo làn thức ăn làm như đang chuẩn bị bữa ăn trưa. Thôi bắt đầu đi.

Kitson thấy đầu óc choáng váng.

- Thế các anh định làm gì người lái xe?

Trên môi Morgan nhếch một nụ cười không thương tiếc.

- Thế còn chú mày định làm gì? Thôi đóng cửa moóc lại, hãy làm việc của mình.

Gypo vội nói:

- Khoan, tôi sẽ ra khỏi xe. Tôi không muốn có mặt. Tôi không liên quan gì đến việc đó. Nhiệm vụ của tôi là mở khóa két.

- Im ngay! - Morgan gầm ghè, rút súng lục, chĩa vào mặt Gypo. - Anh sẽ phải mở cánh cửa xe, sẽ phải làm tất cả những gì ta ra lệnh, nếu không ta sẽ nhấn cò, anh sẽ chết như một con chó. - Nét mặt của Morgan làm cho Gypo sợ hãi hơn cả.

- Frank, anh đừng làm như vậy. - Gypo chắp tay cầu khẩn. - Cho tôi rời chỗ này.

Morgan nhìn Kitson ra hiệu:

- Làm ngay những gì ta vừa nói. Đóng cửa moóc lại.

Bằng bàn tay run run, Kitson đóng cửa moóc lại, anh thở nặng nề mở ngăn đồ nghề của chiếc BUICK lấy chiếc kích.

Morgan nói rất bình thản như không có gì làm hắn xúc động.

- Thế này Gypo ạ. Từ giờ phút này, anh bắt đầu ra sức để hưởng số tiền của mình. Trước đó công việc của anh rất bình thường, nhẹ nhàng. Còn bây giờ thì công nào của nấy. Thôi chuẩn bị đi: phải mở ngay cánh cửa buồng lái.

Gypo thở ngắt quãng vì sợ hãi. Anh bước về phía cửa và xem xét. Bleck theo dõi anh. Hắn đưa mắt nhìn hết Gypo rồi đến Morgan. Gypo thấy việc mở cánh cửa này không khó. Cửa này không gắn chặt với vỏ thép như cánh cửa sau. Morgan cũng thấy ngay điều đó.

- Thôi đưa búa và đục ra đây. Cánh cửa này mở không khó, - Morgan nói, Gypo thấy run. Anh tưởng tượng ngay rằng khi mở cửa cái chết đang chờ anh.

- Tôi thấy tay này đã sẵn sàng. Hắn sẽ nổ súng ngay khi tôi mở cửa.

- Thôi làm đi, đừng dài dòng, - Morgan quát.

Gypo mở nắp hòm đồ nghề, lấy ra chiếc đục và chiếc búa. Tay anh run run không giữ nổi dụng cụ.

- Bắt đầu đi chứ, còn đợi gì! - Morgan giận dữ thét. - Đồ hèn, sợ gì nào?

- Nếu hắn bắn chết tôi thì ai sẽ mở két? - Gypo run run, môi anh lắp bắp mấy câu cuối cùng.

Morgan thở dài chán nản.

- Thôi đưa dụng cụ đây, đồ hèn, - hắn gắt lên. Này, ta nói cho anh biết và cả cái tay Ed kia nữa. Hai anh mà phàn nàn về số phần ít ỏi của mình, thì khi chia tiền ta sẽ cho biết tay.

Lúc đó Gypo sẵn sàng bỏ phần mình, bỏ cái xe moóc này về ngay với cái nhà kho cũ kỹ của mình, nơi mà anh gọi là nhà. Khi Morgan giằng dụng cụ từ tay anh, anh tự cảm thấy chua xót. - Morgan đưa chiếc đục lách vào khe cửa và thành xe, hắn cố bẩy để cánh thép khe cửa bật ra. Morgan cố gắng nện búa để đục chiếc chốt giữ cửa, sau khi bẩy được một đoạn, hắn buông búa nhìn Bleck.

- Còn mày cứ đứng ngây ra như trời trồng thế, hả thằng phản phúc kia.

Bleck vội rút súng lục đang giắt bên hông tiến lại bên Morgan.

- Khi anh mở được cửa, phần còn lại tôi sẽ lo nốt. - Mặt hắn có vẻ cứng rắn, đôi mắt kiên quyết.

Morgan cười chế nhạo:

- Định cứu vãn phần được chia hả?

- Thôi anh Frank, mở cửa ra, tôi sẽ kết liễu đời hắn.

Morgan chuẩn bị lấy sức để bẩy nốt đoạn cuối cùng, thì ngay lúc đó nghe tiếng gõ vào thành moóc.

- Im lặng, có người đang đến.

Bleck tiến về phía cửa sổ nhìn qua tấm rèm. Có một chiếc ô-tô dừng lại cách chỗ Ginny ngồi độ vài mét, đằng sau cũng kéo một moóc nhỏ. Từ trong xe một người đàn ông bước ra, tuổi trạc trung niên trông hiền lành tốt bụng, mặt đỏ gay dưới nắng gay gắt. Trong chiếc xe có một cậu bé và một người đàn bà. Họ đưa mắt nhìn chiếc BUICK và chiếc moóc nhà. Bleck nghe thấy tiếng người đàn ông hỏi.

- Thưa cô, cô có cần sự giúp đỡ của chúng tôi không?

- Cám ơn, mọi việc đâu sẽ vào đó. Chồng tôi tự làm được. Rất cám ơn.

- Cô và anh cùng đi Fawn Lake? - Người đàn ông hỏi.

- Đúng như vậy.

- Chúng tôi cũng vậy. Tôi cũng đã đến đó vào mùa hè năm ngoái. Có lẽ cô và anh cũng đến đó lần nào chứ?

Ginny lắc đầu:

- Chưa!

- Cô và anh sẽ rất vừa lòng. Đấy thật tuyệt, cảnh rất đẹp. Dịch vụ làm việc rất chu đáo. Tôi tên là Fred Bradford, vợ tôi tên là Millie và Fred, con trai. Các bạn đã có cháu nhỏ chưa?

Ginny cười rất vui, Bleck ngây người sửng sốt vì tiếng cười trong trẻo tự nhiên đến thế.

- Chưa, hiện giờ thì chưa. Chúng tôi đi du lịch sau ngày cưới.

Bradford cũng cười vang. Tiếng cười của anh sảng khoái vang lên, tác động đến thần kinh của mấy người đang nấp trong moóc nhà.

- Cũng cần phải có cô ạ! Millie em có nghe thấy không, họ đi du lịch sau ngày cưới dấy!

Người đàn bà ngồi trong xe cau mặt không vừa lòng.

- Thôi đi đi, Fred, - Người vợ gọi giật giọng. - anh quấy rầy họ đấy!

- Đúng, đúng, em nói phải, - Bradford cười gượng. - Xin lỗi cô...

- Harrison, - Ginny gọi với. - Rất tiếc chồng tôi lại bận xoay trần với ô-tô...

- Ồ không sao. Hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi nghỉ. Nhưng nếu không có điều kiện thì xin chúc hai bạn hạnh phúc, hưởng trọn tháng trăng mật.

- Cám ơn.

Bradford quay lại xe mình, mở cửa bước vào xe, giơ tay vẫy vẫy và mở máy cho xe đi thẳng. Morgan và Bleck thở phào nhìn nhau.

- Nếu như tay lái xe nổ súng thì họ sẽ nghe thấy tiếng nổ.

- Không sao, - Morgan trả lời. Hắn cảm thấy mệt mỏi, đối với hắn chuyện đó chả có gì là quan trọng. - Trong những cánh rừng này người ta vẫn đi săn, họ sẽ nghĩ rằng một tay thợ săn nào đó nổ súng... - Hắn cầm lấy khẩu súng. - Thôi, phải đưa hắn ra khỏi xe.

Qua cửa sổ cả bọn nghe tiếng Kitson.

- Thế nào, các anh ở trong đó ra sao?

Morgan nhô đầu nhìn qua cửa sổ:

- Trở về chỗ đi. Báo ngay khi có ai đến. Bây giờ sẽ lôi hắn ra.

Kitson biến đi sau cửa sổ, anh cảm thấy buồn, lo. Morgan cũng rời khỏi cửa sổ, nhìn Bleck:

- Xong chưa, sẵn sàng chứ?

- Ừ.

Morgan đưa cái đục bẩy cửa lần cuối. Gypo rầu rĩ lấy tay che mặt...

 

Dave Thomas, người lái xe chở tiền nằm trên sàn xe. Cái đau đớn hành hạ anh làm anh lúc mê lúc tỉnh. Lúc này anh ráng hết sức để nhớ lại những gì đã xảy ra. Đạn của Morgan bắn thẳng vào phía dưới mặt anh, nó phá vỡ vùng lưỡi, chui xuyên qua họng. Cái đau và tình trạng xe xóc làm anh ngất đi rất lâu. Thomas biết ngay rằng mình mất quá nhiều máu. Anh đã lờ mờ nhớ ra những việc vừa xảy ra, nhưng anh thấy khó hiểu vì cảm thấy chiếc xe lại chuyển động như đang chạy. Anh cũng đã nhận ra rằng mình không thể sống được bao lâu nữa. Mất nhiều máu thế này thì không thể sống nổi, nhưng cái chết không làm anh sợ. Có lẽ chỉ có điều kỳ diệu nào đó thì anh mới thoát chết, nếu có thoát chết thì khuôn mặt mới xấu làm sao, anh sẽ trở thành người tàn tật và trông kỳ dị, điều đó anh không muốn, mà không biết có còn giữ được tiếng nói bình thường không. Anh quay lại với ý nghĩ làm sao mà chiếc xe lại có thể chuyển động và xóc lên xóc xuống thế này. Theo ý nghĩ của anh thì có lẽ là chiếc xe bọc thép do anh lái được đặt lên một phương tiện vận tải nào đó. Anh tự nhận thấy rằng âm mưu này thật táo bạo và thông minh, nhưng dù sao cũng chưa được cặn kẽ vì anh có thể mở máy phát tín hiệu báo nguy, dễ dàng giúp cảnh sát sục đến tìm cái xe bọc thép và lúc đó dù khôn ranh đến đâu cũng không thể giấu được chiếc xe này đi đâu được. Anh hiểu rằng muốn làm được như vậy trước hết phải phát sóng, nhưng máy phát lại treo đằng sau lưng anh, hơi cao hơn đầu người lái. Để lấy được nó. Thomas phải quay lại, rồi với tay để lấy máy phát, nhưng cơn đau ghê gớm không cho anh quay mình.

Nằm im như thế này anh cảm thấy đỡ đau hơn. Anh nằm im và cố nhớ lại khuôn mặt xương xương độc ác như sói của thằng cướp đã bắn anh. Hắn là ai? Cả cô gái trên chiếc xe thể thao cũng tham gia vào vụ cướp. Chiến dịch này phải thừa nhận là được vạch ra rất sát và thông minh. Tai nạn ô-tô được tạo ra rất thực. Anh thấy cũng may là người vệ sĩ Mike Dirkson đã nghiêm chỉnh chấp hành quy chế gọi điện về hãng thông báo về tai nạn ô-tô nọ, như vậy ở hãng sẽ có cơ sở để nghĩ rằng họ không đồng mưu với lũ cướp. Dù sao họ cũng được hãng cho phép xem xét có việc gì xảy ra với cô gái. Nhưng có cái gì đó họ vẫn có cơ sở để nghi ngờ.

"Thật khó mà tin được một cô gái trẻ đẹp như vậy lại nằm trong toán cướp" - Thomas nửa tỉnh nửa mê nghĩ như vậy. Cô ta làm cho anh nhớ đến cô gái mười ba tuổi Carrie của mình. Carrie cũng có mái tóc màu như vậy, tất nhiên về hình thức thì con anh còn thua xa cô gái kia, nhưng cũng phải thừa nhận rằng khi lớn lên con gái anh cũng sẽ là cô gái đẹp. Điều đó không ai có thể nói trước, đó là điều cần đến sự may mắn.

Con gái anh rất yêu quý anh và luôn luôn coi bố là anh hùng. Cô bé luôn nhắc đi nhắc lại là chỉ có người rất dũng cảm mới nhận chở một triệu này. Anh nghĩ: "Bây giờ Carrie sẽ không còn coi mình là người dũng cảm nữa, nằm đây mà chả làm được gì để cứu được chiếc xe chở tiền này. Điều chủ yếu là mình không thể quay lưng được. Con gái mình lúc này có lẽ xấu hổ vì bố".

Để cứu được chiếc xe này anh chỉ cần làm hai việc - mở máy phát tín hiệu và ấn nút xóa mã khóa két tiền. Nút ấn xóa mã két nằm ngay gần tay lái. Để ấn được nút đó anh phải ngồi dậy, sau đó ngả hẳn vào tay lái ấn nút. Nhưng khi cựa mình anh ngất đi vì đau đớn, mồ hôi toát ra, anh lại nằm im. Carrie, tất nhiên, cho rằng mình nhất định sẽ cứu được chiếc xe. Harriette - vợ anh, thì rất hiểu chồng, cô nghĩ khác. Đối với Carrie, anh vẫn là người anh hùng, theo như nó nghĩ, nếu như anh cứu được chiếc xe.

Ở hãng thì theo họ, nghĩa vụ của anh là phải hành động. Nếu như anh làm được một trong những điều đó thì chủ hãng có thể lưu tâm đến cuộc sống của vợ anh và Carrie. Tất nhiên hơi khó hình dung, nhưng một việc có thể xảy ra là bọn cướp mở được két tiền, chủ hãng sẽ cho rằng anh không hoàn thành nghĩa vụ ghi trong hợp đồng, họ sẽ bỏ hợp đồng đã ký và như vậy số tiền trợ cấp của anh mà Harriette và Carrie được hưởng trong hợp đồng sẽ là số không.

"Nào, hãy lấy hết sức lực và lòng dũng cảm, - Thomas nghĩ - quan trọng nhất là phải mở máy phát tín hiệu, trước mắt phải với được máy phát. Phải cố quay lưng, giơ tay với, chỉ cần thế thôi. Công tắc cũng ở ngay trên đó, cũng chỉ việc kéo nó xuống và chỉ sau đó độ nửa tiếng mà có khi sớm hơn là những chiếc ô-tô cảnh sát, cả đội quân tuần tiễu sẽ kéo đến, lúc đó anh vẫn là anh hùng. Như thế liệu có cố gắng được không?".

Thomas đang nằm im, cố tập trung hết sức lực và lòng dũng cảm để xoay người. Cũng lúc đó anh thấy đau buốt, anh lại ngất đi nằm bất động, tay buông thõng. Những tiếng búa đập bất ngờ làm anh tỉnh lại, mở mắt. Trước mắt anh, tấm kính đã được che bằng tấm thép bảo vệ. Anh bắt đầu có thể nhìn thấy các tia ánh sáng chiếu qua các khe cửa mới bị bẩy ra. Cố tập trung mọi cố gắng anh đã nhìn thấy đầu đục đang phá chốt cửa.

"Thế có nghĩa là chúng định giết ta. - Anh nghĩ - Thôi, với ta như vậy đã rõ, nhất định phải cho một đứa trong bọn họ đi theo mình. Mà ta phải làm như vậy. Chỉ có như vậy thì Mike Dirkson mới hả dạ vì mình đã trả thù cho anh ta. Mà nếu bắt hai thằng đền mạng thì có lẽ hay hơn. Nhưng trong hoàn cảnh này mà hạ được một cũng coi như được cuộc rồi". Cố gắng chiến thắng sự mệt mỏi, anh đã rút được súng lục ra khỏi bao. Đó là khẩu súng côn tự động cỡ 45. Khẩu súng lúc này đối với Thomas trở nên rất nặng, cảm giác đó xuất hiện ngay khi anh rút nó ra khỏi bao, nó nặng đến nỗi tí nữa anh không nhấc được nó ra. Cố hết sức, cuối cùng anh đã đặt khẩu súng bên cạnh mình, sau đó hướng khẩu súng về phía cửa, anh nghĩ: Nào, bọn khốn kiếp, chúng mày sẽ nhận được một món quà xứng đáng ở ngay dây. Đừng để tao phải chờ lâu. Tao còn sống được ít phút nữa thôi, nhanh lên!".

Anh nghe thấy một đứa trong bọn nói: "Có người đến, hãy đợi một lát!". Sau đó là sự im lặng bao trùm. Anh có cảm giác mình lại sẽ bị ngất, vì vậy cố hết sức để giữ lấy trạng thái tỉnh táo.

Anh tự nhủ "Nhanh lên... nhanh lên". Một lúc sau nghe thấy một giọng đàn ông: "Nếu như tay lái xe mà nổ súng thì sẽ nghe thấy tiếng nổ". Một giọng khác trả lời "Không sao, trong những cánh rừng này người ta vẫn đi săn. Họ sẽ nghĩ rằng một tay thợ săn nào đó nổ súng. Thôi, phải đưa hắn ra khỏi xe".

Khẩu súng lục trong tay anh lúc này quá nặng, anh hiểu rằng mình không thể hướng về phía cửa được. Anh bó tay, phải chờ bọn nó mở xong cửa thôi. Lúc đó diện rộng hơn, rất dễ trúng đích.

Ai đó đã đưa chiếc đòn bẩy vào bẩy tấm thép che cửa. Thomas chờ, anh thở khó nhọc vì quá đau đớn, nhưng mang hết quyết tâm, anh như một con sư tử cùng đường, đang chuẩn bị trận sống mái cuối cùng. Chợt nghe thấy tiếng nói:

- Đưa thêm cái đòn bẩy ra trợ sức với tôi nhanh lên.

Trong khe cửa xuất hiện thêm một chiếc đòn bẩy, tiếng kẹt cửa càng mạnh và sau cùng một tiếng bung ra rất mạnh như tiếng súng nổ, cánh cửa thép bị bật ra, buồng lái sáng hẳn lên.

 

Morgan và Bleck đứng tránh sang bên cạnh cửa. Họ đứng nép một bên và nghe ngóng. Khi không nghe thấy gì họ đưa mắt nhìn nhau. Bleck thở gấp hỏi:

- Có lẽ tay này đang giả chết, Morgan nhỉ!

- Rất có thể, - Morgan trả lời.

Cả hai vẫn đứng bên cạnh cửa, một đứa thò tay vào trong tìm khóa cửa. Thomas hé mắt theo dõi bọn

Tay anh tí nữa thì nhấn cò, nhưng anh cố gắng nằm im lấy sức.

Morgan đã mở toang cánh cửa buồng lái. Cánh cửa bật về phía Bleck đứng. Cánh cửa đã ngăn hắn làm cho hắn khó nhìn vào trong buồng lái. Morgan đưa mắt nhìn rất nhanh, hắn thận trọng thò đầu vào, hắn bỗng nhận ra một xác người đang nằm vật trên sàn. Hai mắt nhắm nghiền, mặt tái, trắng bạch như sáp nến.

Morgan vừa nói vừa thở nhẹ.

- Ổn cả! - quay lại phía Bleck, - Hắn đã chết.

Thomas nghĩ thầm: "Chưa đâu thằng khốn ạ. Mày sẽ nhận ra ngay điều đó bây giờ đây. Như một xác chết, nhưng chưa hẳn đâu!".

Anh mang hết sức và nghị lực để nhấc khẩu súng đang nằm trong tay, anh cảm thấy khẩu súng lúc này nặng ghê gớm, phải đến hàng tấn, anh nhè nhẹ quay hướng nòng ra cửa, nơi Morgan đang đứng. Morgan tay lăm lăm khẩu súng, nòng chĩa vào Thomas. Hắn nghĩ rằng anh đã chết. Cái mặt xanh tái như nến sáp thế kia làm sao mà sống được.

- Phải lôi hắn ra khỏi xe và đem chôn ngay. - Morgan nhìn Bleck, hắn đang đứng bên kia tấm cửa, qua cửa kính hắn ngó vào buồng lái cố xem trạng thái của Thomas ra sao: Thomas mở mắt.

- Cẩn thận! - Bleck thét lên, hắn định giơ súng nhưng cánh cửa đã ngăn cách hắn và Thomas. Thomas và Morgan nổ súng cùng một lúc, tiếng nổ hòa làm một. Viên đạn của Morgan xuyên trúng cổ Thomas làm anh chết ngay tại chỗ. Thomas bắn trúng bụng đối thủ, Morgan khụy xuống, nằm phủ lên xác Thomas. Gypo thét lên hoảng sợ, anh ta ngây dại hồi lâu. Bleck đứng đần ra một lúc như cây gỗ, sau đó hắn bước tới đẩy cánh cửa để kích sang phía bên kia, cánh cửa chẹt vào chân Morgan. Hắn bước tới nâng Morgan dậy. Morgan nhìn Bleck bằng ánh mắt yếu ớt:

- Không thể qua được rồi, - hắn nói thì thầm, nhưng Bleck còn nghe rõ. - Chúc các bạn may mắn, Ed ạ. Chiếc xe này rất cần cho anh và rất cần cho cả bọn, chúc may mắn...

Bleck sực tỉnh lại. Hắn bỗng nghĩ ngay rằng phải mở cho được két đựng tiền. Phần mỗi người bây giờ là 250 ngàn vì số tiền trong xe kia chỉ còn chia cho bốn người, chứ không phải là năm như trước.