Dance nhận nhà cùng với O’Neil. Lúc này anh đang đọc báo cáo về một vụ mất tích ởMonterey. Gọi cho cả TJ và Carraneo. TJ không có gì để nói với cô, anh ta vẫn chưa gặp may mắn khi tìm kiếm một nhà nghỉ hay nhà khách rẻ tiền nào mà Pell có thể ở.
"Tôi đã thử tất cả cho tới tận Gilroy và..”.
'"Nhà khách rẻ tiền?"
Một khoảng lặng. "Đúng vậy, thưa đặc vụ Dance. Tôi không hỏi đến những khách sạn đắt tiền. Tôi không nghĩ rằng một kẻ đào tẩu có đủ tiền cho những khách sạn này”
Dance nhớ lại cuộc điện thoại bí mật của Pell ở Capitola, nhắc tới chín nghìn hai trăm đô la. "Có thể Pell cũng nghĩ đúng như những gì cậu nghĩ. Điều đó có nghĩa là..”. Cô để anh ta đoán ý nghĩ của mình.
"Là có thể sẽ tốt hơn nếu hắn ở trong một khách sạn đắt tiền. Hừm. Được rồi. Tôi sẽ bám theo ý này. Chị đang ở đâu vậy, đặc vụ Dance? Chị có nghĩ là hắn..
"Tôi đã kiểm tra tất cả những người ở đây", cô an ủi anh ta. Cô gác máy, lại nhìn đồng hồ và băn khoăn: Liệu kế hoạch nông nổi này có đem lại kết quả gì không?"
Năm phút sau, có tiếng gõ cửa. Dance mở cửa và nhìn thấy viên đặc vụ khổng lồ Albert Stemple của CBI đang đứng cạnh một người phụ nữ gần ba mươi tuổi. Linda Whitfield chắc nịch, có khuôn mặt đẹp không trang điểm, mái tóc đỏ cắt ngắn. Quần áo cô ta mặc hơi thùng thình: quần dài đen ống đứng, đầu gối bóng và một chiếc áo len đỏ đã sờn chỉ, trên cổ áo chữ V đeo một cây thập tự bằng thiếc. Dance không ngửi thấy mùi nước hoa, móng tay của Linda không được đánh bóng và cắt ngắn.
Hai người phụ nữ bắt tay nhau. Tay Linda siết mạnh. Cặp lông mày nằm ngang nhướng lên. Ý là, còn gì nữa không nhỉ? Dance cảm ơn viên đặc vụ to lớn rồi anh ta đặt va li của Linda xuống và ra ngoài. Dance khóa cửa, người phụ nữ đi vào phòng khách của ngôi nhà có hai phòng ngủ. Cô ta nhìn nơi thanh lịch này như thể chưa bao giờ ở nơi nào tốt hơn một nhà nghỉ bình dân.
"Ôi trời!"
"Tôi sẽ đem trà đến”.
Một cử chỉ hướng về phía bếp. "Trà, các chị có trà không?"
Dance pha một cốc. "Hy vọng chị sẽ không phải ở đây lâu. Có thể không phải qua đêm nữa”.
"Có tin gì thêm về Daniel không?"
"Không có gì mới”.
Linda nhìn phòng ngủ như thể việc chọn một phòng sẽ buộc cô ta ở lại lâu hơn cô ta muốn. Cô chọn một phòng và đem va li vào, sau đó quay trở lại, nhận cốc trà, đổ thêm sữa và ngồi xuống.
"Đã nhiều năm tôi chưa đi máy bay", cô ta nói, "và cái máy bay... thật tuyệt vời. Nhỏ thế mà khi cất cánh lại đẩy mình dính vào ghế. Có một đặc vụ FBI trên máy nay. Cô ấy thật dễ thương".
Họ ngồi trên chiếc đi văng rất thoải mái, một cái bàn cà phê lớn nằm giữa họ. Cô ta lại nhìn quanh ngôi nhà. "Trời, đẹp thật!"
Chắc chắn rồi. Dance băn khoăn không hiểu nhân viên kế toán của FBI sẽ nói gì khi họ nhận được hóa đơn. Ngôi nhà này có giá gần sáu trăm đô la một đêm.
"Rebecca đang đến. Nhưng có lẽ chúng ta có thể bắt đầu ngay”.
"Còn Samantha?"
"Cô ấy không đến.'"
"Chị nói chuyện với cô ấy chưa?"
"Tôi đã tới gặp cô ấy”.
"Tôi nghe là cô ấy đã giải phẫu thẩm mỹ, đổi tên và mọi thứ”.
"Vâng, đúng thế”.
"Ở sân bay, tôi đã mua báo và biết chuyện”.
Dance băn khoăn không hiểu vì sao nhà anh cô ta không có ti vi, đó là quyết định mang tính văn hóa hay đạo đức? Hay kinh tế? Bây giờ thì chỉ cần vài trăm đô la là đã có thể mua được chiếc ti vi dùng được truyền hình cáp. Cô cũng nhận thấy đôi giày Linda đã vẹt gần hết gót.
"Báo nói rằng chắc chắn anh ta đã giết những người lính gác”. Cô ta đặt cốc trà xuống. "Tôi thấy ngạc nhiên. Daniel không phải người bạo lực. Anh ta không làm đau ai nếu không phải tự vệ”.
Dù sao thì từ góc nhìn của Pell, đó chính là lý do vì sao hắn giết người lính gác. "Nhưng anh ta cũng tha cho một người. Anh lái xe", Linda nói tiếp.
Chỉ vì điều đó có lợi cho hắn. "Chị gặp Pell như thế nào?"
"Khoảng mười năm trước. Ở công viên Golden Gate, San Francisco. Tôi bỏ nhà và ngủ ở đó. Daniel, Samantha và Jimmy sống ở Seaside cùng với mấy người nữa. Họ lang thang dọc theo bờ Tây như những người Di gan. Họ bán những đồ vật họ mua hay tự làm. Sam và Jimmy rất giỏi, họ làm khung tranh, giá đựng đĩa CD, giá treo cà vạt.
Tóm lại, tôi bỏ nhà vào một cuối tuần. Chẳng có gì lớn, tôi thường xuyên làm thế. Daniel nhìn thấy tôi gần vườn Nhật Bản. Anh ta ngồi xuống và chúng tôi nói chuyện. Daniel có tài trong việc đó. Anh ta lắng nghe tôi. Như thể tôi là trung tâm vũ trụ. Thực sự là cám dỗ, cô biết đấy”.
"Và chị không bao giờ quay về nhà?"
"Không, tôi có quay về. Lúc nào tôi cũng muốn bỏ nhà và đi luôn. Anh tôi đã làm thế. Anh ấy bỏ nhà đi năm mười tám tuổi và không bao giờ quay nhìn lại. Nhưng tôi thì không đủ dũng cảm. Bố mẹ tôi - chúng tôi sống ở San Mateo - rất nghiêm khắc. Như giáo viên thể dục vậy. Cha tôi là Giám đốc Ngân hàng và Quỹ tín dụng San Clara”.
"Chờ chút, Whitfield đấy à?”
"Phải. Nhà triệu phú Whitfield. Người đã đầu tư một phần lớn cho Thung lũng Silicon và sống sót qua cơn khủng hoảng. Người sau đó chuyển sang làm chính trị cho tới khi đứa con gái của ông ta xuất hiện trên báo chí”. Một nụ cười khô khốc. "Chị đã bao giờ gặp một người bị bố mẹ mình ruồng bỏ chưa? Giờ thì chị đã gặp rồi đấy... Tóm lại, khi tôi lớn lên thì họ rất độc tài. Tôi phải làm mọi thứ theo cách họ muốn. Tôi trang trí phòng thế nào, mặc gì, học môn gì ở trường, điểm số ra sao. Đến mười bốn tuổi tôi vẫn bị đánh và tôi nghĩ rằng ông ấy dừng lại chỉ vì mẹ nói rằng việc đó không tốt đối với một cô gái tuổi như tôi... Họ nói họ làm thế vì họ yêu tôi và vân vân. Nhưng họ chỉ là những con quái vật thích điều khiển. Họ muốn biến tôi thành con búp bê để họ thay quần áo và chơi cùng”.
"Thế nên tôi về nhà nhưng mỗi khi ở nhà, tôi lại không thế nào quên được Daniel. Chúng tôi chỉ nói chuyện vài tiếng đồng hồ. Nhưng thật tuyệt vời. Anh ta đối xử với tôi như thể tôi là một con người thực sự. Anh ta nói tin vào suy nghĩ của tôi. Rằng tôi thông minh, tôi xinh đẹp”. Nhăn mặt. "Ồ, tôi không thực sự đẹp hay thông minh. Nhưng khi anh ta nói thế thì tôi đã tin”.
"Một buổi sáng, mẹ tôi vào phòng tôi, bảo tôi dậy mặc quần áo. Chúng tôi sẽ đến thăm người cô hay ai đó. Và tôi phải mặc váy. Tôi thì lại muốn mặc quần Jeans. Đấy không phải việc gì chính thức, chúng tôi chỉ đi ăn trưa. Nhưng bà ấy đã làm to chuyện. Bà ấy la hét tôi: Không đứa con gái nào của tôi... Chị hiểu rồi đấy. Ờ, vậy là tôi lấy ba lô và đi luôn. Tôi sợ tôi sẽ không bao giờ tìm thấy Daniel nữa nhưng tôi nhớ anh ta nói với tôi anh ta sẽ ở Santa Cruz một tuần, có một chợ tạm ở lối đi lát ván dẫn ra biển”.
Lối đi lát ván đó giống như là một công viên giải trí nổi tiếng trên bãi biển. Rất nhiều thanh niên tụ tập ở đây, mọi thời điểm trong ngày. Dance nghĩ đây sẽ là một bãi săn tốt nếu Daniel Pell muốn săn tìm nạn nhân.
"Vậy là tôi bắt xe đi nhờ trên xa lộ 1 và tìm thấy anh ta. Anh ta có vẻ vui khi thấy tôi. Điều mà tôi không nghĩ cha mẹ tôi từng làm”. Cô ta cười. "Tôi hỏi anh ta có biết chỗ nào tôi có thể ở được không. Tôi cảm thấy lo lắng về cái gợi ý ấy. Nhưng anh ta nói: Chắc chắn là tôi biết. Ở với chúng tôi,"
"Ở Seaside?"
"Ừ. Chúng tôi có một căn nhà nhỏ ở đó. Cũng đẹp”.
"Chị, Samantha, Jimmy và Pell?"
"Đúng vậy”.
Ngôn ngữ cơ thể của cô ta nói với Dance rằng cô ta đang thích thú với những kỷ niệm: vị trí thoải mái của đôi vai, những nếp nhăn bên cạnh mắt và những cử chỉ minh họa của đôi tay để nhấn mạnh nội dung các từ và cho thấy cường độ phản ứng của người nói với những gì mà họ đang nói.
Linda lại cầm cốc trà lên uống một ngụm. "Bất kể báo chí có nói gì, giáo phái, những cuộc truy hoan ma túy... đều sai hết. Ở đó thực sự thoải mái như gia đình. Ý tôi là không hề có ma túy hay rượu mạnh. Đôi khi có rượu vang trong bữa ăn. Ồ, thật dễ chịu. Tôi thích ở cùng những người coi bạn như chính bạn, không tìm cách thay đổi bạn, kính trọng bạn. Tôi là chủ nhà. Tôi giống như một người mẹ, tôi đoán chị có thể nói thế. Thật dễ chịu khi được tự chịu trách nhiệm, không bị quát mắng vì có quan điểm riêng của mình”.
"Còn những vụ phạm pháp thì sao?"
Linda trở nên căng thẳng. "Cũng có. Vài vụ. Nhưng không nhiều như người ta nói. Lấy đồ trong cửa hàng, kiểu thế. Nhưng tôi không thích những vụ ấy. Không bao giờ”.
Vài cử chỉ phủ nhận, nhưng Dance cảm thấy cô ta không nói dối; áp lực trong cử chỉ là do cô ta đang giảm nhẹ sự nguy hiểm của các vụ phạm pháp. Gia đình làm những việc tệ hơn nhiều so với lấy đồ trong cửa hàng, Dance biết. Họ đột nhập vào nhà, ăn cắp, rạch túi, móc túi và cả tội phạm chống lại con người - mà theo luật trừng phạt thì nghiêm trọng hơn tội ăn cắp tài sản.
"Nhưng chúng tôi không có lựa chọn. Để được ở trong Gia đình thì bạn phải tham gia”
"Sống với Daniel Pell cảm giác thế nào?"
"Không hề tệ như chị nghĩ. Bạn chỉ cần làm những gì anh ta muốn”.
"Nếu không thì sao?"
"Anh ta không bao giờ làm đau chúng tôi về mặt thân thể. Chủ yếu là anh ta... rút lui”.
Dance nhớ lại hồ sơ về một kẻ đứng đầu giáo phái của Kellogg.
Hắn sẽ dọa thoái lui mình khỏi họ và đó là một thứ vũ khí mạnh.
"Anh ta sẽ bỏ bạn. Và bạn thấy sợ. Bạn chẳng bao giờ biết đó có phải là kết cục của mình không và bạn có bị đuổi đi hay không. Ai đó trong nhà thờ có kể tôi nghe về những chương trình thực tế nhỉ? Tên chúng là Big Brother, Survivor phải không?"
Dance gật đầu.
"Cô ấy nói những chương trình ấy rất phổ biến. Tôi nghĩ đó là lý do vì sao người ta lại bị chúng ám ảnh. Có điều gì đó kinh khủng trong ý tưởng bị đuổi khỏi gia đình của mình”. Cô ta nhún vai và mân mê cây thập giá trên ngực.
"Chị bị kết án lâu hơn những người khác. Vì đã hủy chứng cứ. Câu chuyện ấy thế nào?"
Đôi môi người phụ nữ mím chặt. "Một sự ngu ngốc. Tôi hoảng loạn. Tất cả những gì tôi biết là Daniel gọi điện nói Jimmy đã chết và có điều gì đó không ổn trong ngôi nhà ấy khi họ đến đó. Chúng tôi phải gói ghém và sẵn sàng để đi, cảnh sát có thể truy tìm anh ta ngay. Daniel giữ tất cả những cuốn sách với bài báo được sưu tầm và những thứ khác về Charles Manson trong phòng ngủ. Tôi đã đốt một ít trước khi cảnh sát đến. Tôi nghĩ sẽ không tốt nếu họ biết anh ta quan tâm đến Manson”.
Mà đúng thế, Dance nghĩ, nhớ lại công tố viên đã dùng chủ đề Charles Manson như thế nào để kết tội được hắn ta.
Trả lời những câu hỏi của Dance, Linda nhắc đến cuộc sống hiện nay của cô. Trong tù, cô đã thành tâm tin vào tôn giáo và sau khi được thả đã chuyển đến sống ởPortland, ở đó cô làm việc cho nhà thờ Tin lành. Cô làm việc này vì anh trai cô là người trợ tế ở đây.
Cô đang hẹn hò với "một anh chàng Công giáo dễ thương" ở Portland và làm bảo mẫu cho anh trai và chị dâu để nuôi bọn trẻ. Bản thân cô cũng muốn trở thành mẹ nuôi - cô có vấn đề về sức khỏe và không có con được - nhưng đó là điều khó khăn khi đã có một bản án tù. Cô nói thêm với giọng có ý kết luận: "Tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi thích cuộc sống của mình. Đó là cuộc đời giàu có, theo đúng ý nghĩa tốt đẹp của từ này".
Tiếng gõ cửa cắt đứt câu chuyện của họ. Tay Dance lần về phía khẩu súng lục nặng nề. "TJ đây, thưa sếp. Tôi quên mất mật khẩu rồi”.
Dance mở cửa và người đặc vụ trẻ tuổi vào phòng cùng với một phụ nữ khác. Thon thả, cao ráo, khoảng ba mươi, cô ta đeo một chiếc ba lô da trên vai.
Kathryn Dance đứng dậy đón thành viên thứ hai của Gia đình.