Dance hôn con gái, "Mag, hay lắm!”.
Boong tàu thực sự trông rất đẹp. Bọn trẻ đã bận bịu cả buổi tối để chuẩn bị cho bữa tiệc. Băng rôn, đèn lồng Trung Quốc và nến khắp nơi (Chúng đã học được từ mẹ mình: Khi có cuộc vui, khách của Kathryn Dance có thể không được thết đãi những món ngon nhưng chắc chắn họ sẽ có không khí tuyệt vời).
"Khi nào thi ông mới mở quà?" Cả Wes và Maggie đã tiết kiệm tiền tiêu vặt để mua cho ông Stuart Dance đồ dùng ngoài trời: một đôi ủng chống nước và một cái màn. Dance biết bố cô sẽ vui với bất cứ thứ gì mà những đứa cháu tặng cho ông, nhưng những vật dụng này chắc chắn ông sẽ sử dụng. "Sẽ mở quà sau khi cắt bánh", bà Edie Dance tuyên bố, "và đấy là sau bữa tối".
"Chào mẹ”. Dance và mẹ cô không thường xuyên ôm nhau, nhưng tối nay Edie ôm cô thật chặt để thì thầm với cô, bà muốn nói chuyện với cô về Juan Millar.
Hai người phụ nữ đi vào phòng khách.
Dance lập tức nhận thấy mẹ cô đang lo lắng. "Gì vậy mẹ?"
"Cậu ấy vẫn thế. Có tỉnh lại một hai lần”. Một cái liếc xung quanh, có lẽ để đảm bảo lũ trẻ không ở gần đó. "Mỗi lần chỉ vài giây. Cậu ấy không thể nói cho con biết điều gì đâu. Nhưng..”.
"Gì vậy ạ?"
Bà hạ giọng thấp hơn nữa: "Mẹ đứng gần cậu ấy. Xung quanh không có ai đủ gần để nghe. Mẹ nhìn xuống và thấy cậu ấy đang mở mắt. Ý mẹ là con mắt không bị băng ây. Môi cậu ta động đậy. Mẹ cúi xuống. Cậu ấy nói..”..
Edie lại nhìn xung quanh. "Cậu ấy nói: ‘Giết tôi đi'. Cậu ấy nói vậy hai lần. Sau đó nhắm mắt”.
"Cậu ấy có bị đau lắm không?"
"Không, cậu ấy được cho thuốc để không còn cảm thấy gì. Nhưng cậu ấy có thể nhìn thấy những chỗ băng bó. Cậu ấy có thể nhìn thấy những thiết bị. Cậu ấy không phải là kẻ ngốc”.
"Gia đình cậu ấy có đấy không?"
"Gần như lúc nào cũng có. Ờ, người anh thì lúc nào cũng ở đấy. Anh ta nhìn bọn mẹ như diều hâu. Anh ta tin rằng bọn mẹ không điều trị tốt cho Juan vì cậu ta là người gốc Latinh. Anh ta còn nhận xét vài điều về con”.
Dance nhăn mặt.
"Xin lỗi, nhưng mẹ nghĩ con nên biết”.
"Con vui vì mẹ đã nói với con”
Rất lo lắng. Không phải về Julio Millar. Cô có thể xử lý được anh ta. Điều làm cô vô cùng lo lắng là sự thất vọng của viên thám tử trẻ tuổi.
Giết tôi đi…
Dance hỏi: "Betsey có gọi điện không?".
"À, em con hôm nay không đến được", Edie nói thoảng qua, có ý không vui khi cô con gái thứ của bà không bỏ ra bốn giờ lái xe từ Santa Barbara tới dự tiệc sinh nhật bố mình.
Tất nhiên, khi việc truy lùng Pell vẫn đang tiếp tục thì chính Dance cũng không muốn lái xe tới đây nếu như tình hình vẫn không thay đổi. Dù vậy, theo một quy tắc quan trọng của gia đình thì vượt quá giới hạn giả định không phải là tội lỗi và rằng sự có mặt của Dance, dù là mặc định, vẫn có nghĩa là lần này Betsey đã bị đánh dấu đen.
Họ quay lại Boong tàu và Maggie hỏi: "Mẹ, bọn con thả Dylan và Patsy ra được chứ?".
"Để xem đã," Lũ chó thường quá phấn khích mỗi khi có tiệc. Và chúng thường có xu hướng ăn quá nhiều thức ăn của con người.
"Anh con đâu?"
"Trong phòng anh ấy”.
"Đang làm gì?"
"Linh tinh thôi ạ”.
Dance đã cất súng của cô xa khỏi buổi tiệc, một nhân viên MCSO trực an ninh đang đỗ xe bên ngoài. Cô tắm nhanh và thay đồ.
Cô tìm thấy Wes trong hành lang. "Không, không phải áo phông. Hôm nay là sinh nhật ông cơ mà”
"Mẹ, áo sạch mà”.
"Áo Polo. Hoặc áo sơ mi có cúc màu xanh trắng của con”. Cô biết rõ có thứ trong tủ thằng bé hơn cả nó.
"À, vâng ạ”.
Cô chăm chú nhìn đôi mắt đang cụp xuống của thằng bé. Biểu hiện bên ngoài của nó không có gì liên quan đến việc thay quần áo. "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì ạ”.
"Nào, tiết lộ đi”.
"Tiết lộ?"
"À, đó là từ được dùng từ thời của mẹ. Nói me nghe con đang nghĩ gì”.
"Không có gì ạ”.
"Thay áo đi”.
Mười phút sau, cô bày ra rất nhiều món khai vị ngọt ngào, thầm cảm ơn Joe Nhà buôn.
Mặc áo sơ mi dạ hội, tay áo đeo măng sét và đóng thùng, Wes đi ngang qua, bốc một nắm hạt. Thằng bé trông rất bảnh. Làm bố mẹ là một thách thức nhưng cũng có nhiều thứ để tự hào.
"Mẹ nhìn này!" Thằng bé ném một hạt điều lên không và ngửa đầu, há miệng để nó rơi đúng xuống miệng.
"Đừng làm thế. Con có thể bị hóc đấy”.
"Mẹ?"
"Gì thế?"
"Ai đến tối nay vậy?"
Ánh mắt thăm dò cùng đôi vai thằng bé đang hướng về phía cô. Điều đó có nghĩa là có chuyện gì đó khá quan trọng nằm phía sau câu hỏi. Cô biết điều gì làm thằng bé lo lắng, cũng giống như tối qua. Đã đến lúc nói chuyện.
"Chỉ có gia đình mình và vài người nữa”. Tối Chủ nhật sẽ có một sự kiện lớn hơn, với nhiều bạn bè của ông Stuart ở câu lạc bộ Marine gần Thủy cung Monterey. Hôm nay là đúng ngày sinh của bố cô và cô chỉ mời khoảng tám người đến ăn tối. Cô tiếp tục- "Có Michael và vợ chú ấy, Steve và Martine, nhà Barber... thế thôi. Ồ, còn một người nữa làm việc với bọn mẹ trong vụ này. Chú ấy từ Washington đến".
Thằng bé gật đầu. "Có thế thôi ạ? Còn ai nữa không ạ?"
"Thế thôi”. Cô ném cho thằng bé một túi bánh quy mặn, nó bắt bằng một tay. "Bày ra đi. Và nhớ để phần một ít cho khách đấy nhé”.
Trút được gánh nặng, Wes bắt đầu đổ bánh ra đĩa.
Điều làm cậu bé lo lắng là Dance có thể mời Brian Gunderson. Brian - nguồn gốc của cuốn sách nằm chình ình bên cạnh, Brian - tác giả của những cú điện thoại cho Dance tới trụ sở mà Maryellen Kresbach luôn luôn báo lại. Brian gọi điện...
Nhân viên ngân hàng đầu tư bốn mươi lăm tuổi này là nhân vật trong một cuộc hẹn hò tù mù, tác giả là Maryellen, người có thiên hướng và tài năng mai mối, cũng như cô ta thích nướng bánh, pha cà phê và điều hành cuộc sống tại nơi làm việc của đặc vụ CBI.
Brian là một người thông minh, thoải mái và hài hước nữa; trong lần gặp đầu tiên, anh đã lắng nghe cô nói về môn phân tích ý nghĩa cử chỉ và ngồi luôn lên tay mình. "Để em không đoán được ý định của anh”. Bữa ăn tối hóa ra lại khá thú vị. Đã li dị, không có con (dù anh ta muốn có). Công việc kinh doanh ngân hàng đầu tư của Brian rất bận rộn và lịch trình kín đặc của Dance đã làm cho mối quan hệ tiến triển chậm chạp. Cũng ổn với cô. Lập gia đình đã lâu, mới góa chồng, cô không có gì phải vội vàng.
Sau một tháng ăn tối, cà phê và đi xem phim, cô và Brian đã có một chuyến đi bộ dài và đến một bãi biển ở Asilomar. Hoàng hôn vàng óng, một đàn rái cá biển đang chơi đùa gần bờ,.. Làm thế nào mà ta cưỡng lại được một hai nụ hôn? Họ cũng vậy. Cô nhớ lại mình đã thấy thích. Sau đó cảm thấy có lỗi vì đã thấy thích. Nhưng thấy thích nhiều hơn thấy có lỗi.
Ta có thể thiếu phần này của cuộc đời một thời gian, nhưng không phải mãi mãi.
Dance chưa có bất cứ kế hoạch cụ thể nào cho tương lai với Brian và cô cảm thấy vui khi mọi việc đến đâu hay đến đó.
Nhưng Wes đã can thiệp. Thằng bé không bao giờ tỏ ra thô lỗ hay làm cô khó xử, nhưng nó có hàng chục cách để mẹ thấy rõ ràng là nó chẳng thích bất cứ điều gì ở Brian. Dance đã hoàn thành phần tư vân tâm lý chống buồn bã nhưng cô thỉnh thoảng vẫn gặp bác sĩ trị liệu. Người phụ nữ này bảo cô giới thiệu đối tượng lãng mạn của cô cho các con và cô đã làm đúng mọi thứ. Nhưng Wes đã điều khiển được cô. Thằng bé sưng sỉa mặt mũi, hoặc trở nên thụ động hoặc quá khích mỗi khi chủ đề Brian xuất hiện hay khi cô đi gặp anh về.
Đó là điều hôm qua thằng bé muốn hỏi khi nó đọc The Lord of the Rings.
Tối nay, câu hỏi rất bình thường của thằng bé về những người khách dự tiệc thực sự có ý là ‘Brian có đến không’? Và đằng sau đó là: Hai người đã thực sự chia tay chưa?
Có, chúng tôi đã chia tay (Dù Dance băn khoăn không biết Brian có nghĩ khác không. Dầu sao thì anh ta cũng gọi điện vài lần sau khi chia tay).
Bác sĩ trị liệu nói hành vi của thằng bé là bình thường và Dance có thể giải quyết được nếu cô kiên nhẫn và quyết tâm. Tuy nhiên điều quan trọng hơn cả là cô không thể để con trai điều khiển mình. Nhưng cuối cùng, cô quyết định mình không đủ kiên nhẫn hoặc quyết tâm. Vì thế hai tuần trước, cô quyết định chia tay. Cô đã tế nhị nói rằng vẫn còn quá sớm sau cái chết của chồng cô, cô vẫn chưa sẵn sàng. Brian giận dữ nhưng chấp nhận tin này khá bình tĩnh. Không có cãi vã khi chia tay. Và họ để mở câu chuyện. Hãy cho nó thời gian.
Thực sự, cuộc chia tay là một giải tỏa; cha mẹ cần lựa chọn những trận chiến của riêng mình và lúc này phải tranh đấu vì chuyện tình yêu thì thực không đáng. Dù vậy cô thấy vui vì những cuộc gọi của anh và thấy nhớ anh.
Đem rượu vang ra Boong tàu, cô thấy bố cô và Maggie. Ông đang cầm một cuốn sách và chỉ vào bức tranh một con cá sống dưới đáy biển sâu có thể phát sáng.
"Chào Mag, trông ngon quá nhỉ", Dance nói.
"Mẹ! Kinh quá!"
"Chúc mừng sinh nhật bố!" Cô ôm ông.
"Cảm ơn con”.
Dance xếp đĩa, cho bia vào thùng lạnh rồi vào bếp và lấy điện thoại di động. Cô kiểm ưa TJ và Carraneo. Họ không gặp may khi tìm kiếm Pell cũng như không thấy manh mối nào của chiếc Ford Focus bị đánh cắp, không ai có tên hay nick là Nimue hoặc Alison, hoặc khách sạn, nhà khách hay nhà nghỉ nào mà Pell và đồng phạm có thể ở.
Cô muốn gọi điện cho Winston Kellogg, nghĩ rằng anh ta có thể ngượng không đến nhưng sau đó cô quyết định không gọi. Anh ta đã có tất cả các dữ liệu thống kê quan trọng, anh ta có thể đến hoặc không.
Dance giúp mẹ lấy thêm thức ăn và quay lại Boong tàu, chào hỏi những người hàng xóm, Tom và Sarah Barber, họ đem theo rượu vang, quà sinh nhật và Fawlty - con chó lai hôi hám bẩn thỉu của họ.
"Mẹ, làm ơn đi", Maggie gọi, ý con bé rất rõ ràng.
"Được rồi, được rồi, thả bọn chó ra đi”.
Maggie thả Patsy và Dylan ra khỏi phòng ngủ và ba con chó lao ra sân sau, đẩy nhau ngã lăn và đánh hơi mùi mới.
Vài phút sau, một cặp khác xuất hiện trên Boong tàu. Steven Cahill, tuổi đã bốn mươi nhưng hoàn toàn có thể là một người mẫu của Birkenstock, ông ta mặc chiếc quần dài kẻ sọc với mái tóc muối tiêu buộc đuôi ngựa. Vợ ông ta, Martine Christensen, trái ngược hẳn với cái họ của mình; là một người phụ nữ đầy nhục cảm, da sẫm màu và gợi tình. Có thế nghĩ máu trong huyết quản của cô ta pha trộn giữa Tây Ban Nha vàMexico nhưng tổ tiên cô đã ở California trước tất cả mọi người. Cô ta là hậu duệ của người da đỏ Ohlone - một liên kết lỏng lẻo của các bộ lạc, săn bắn và hái lượm từ vùng Big Sur cho tới vịnh San Francisco. Hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm qua, người Ohlone là cư dân duy nhất trong vùng này của bang.
Vài năm trước, Dance gặp Martine trong một buổi hòa nhạc tại một trường cao đẳng cộng đồng ở Monterey, tiếp nối của Liên hoan ca nhạc dân gian Monterey nổi tiếng nơi Bob Dylan đã có buổi trình diễn ra mắt vùng bờ Tây của mình năm 1965 và vài năm sau đã biến thành Liên hoan nhạc Pop Monterey còn nổi tiếng hơn nữa, sự kiện đã khiến Jimi Hendrix và Janis Joplin thu hút được sự chú ý của thế giới.
Buổi hòa nhạc mà Dance và Martine đã tham dự có ít đột phá về văn hóa hơn những sự kiện trước đó nhưng lại quan trọng về phương diện cá nhân. Hai người phụ nữ ngay lập tức mến nhau và cùng ở lại rất lâu sau khi tiết mục cuối cùng kết thúc để nói chuyện âm nhạc. Sau đó họ trở thành những người bạn thân. Chính Martine đã vài lần phá cửa nhà Dance sau cái chết của Bill. Cô đưa ra một chiến dịch bền bỉ để kéo bạn mình không chìm vào thế giới trốn đời đầy cám dỗ của một bà góa. Trong khi vài người lảng tránh cô, những người khác (mẹ cô chẳng hạn) liên tiếp tấn công cô bằng sự cảm thông thì Martine bắt đầu một chiến dịch có thể gọi là gạt bỏ buồn thương. Cô phỉnh phờ, đùa cợt, tranh luận và bày mưu. Bất chấp tính trầm lặng của Dance nhưng cô lại thấy chiến thuật này có tác dụng. Martine có lẽ là người có ảnh hường lớn nhất trong việc đưa cuộc sống của cô quay lại quỹ đạo cũ.
Các con của Steve và Martine, hai cậu bé sinh đôi nhỏ hơn Maggie một tuổi, đi theo họ lên cầu thang, một cậu khênh hộp đàn ghi ta của mẹ, cậu kia mang quà tặng cho ông Stuart. Sau khi chào hỏi, Maggie dẫn hai cậu bé ra sân sau.
Người lớn đi ra chỗ cái bàn ọp ẹp đang thắp nến.
Dance thấy đã lâu Wes không vui vẻ như hôm nay. Cậu là giám đốc sự kiện bẩm sinh, lúc này đang tổ chức một trò chơi cho bọn trẻ.
Cô nghĩ lần nữa tới Brian, rồi thôi.
"Vụ đào tẩu. Cậu đã..?", giọng nói trầm bổng của Martine nhỏ lại khi thấy rằng Dance biết cô đang nói tới điều gì.
"Ừ. Mình điều hành vụ này”.
"Thế thì bọn sâu bọ sẽ lao vào cậu trước", bạn cô nhận định.
"Đúng thế. Thế nên mình phải đứng chắn cho bánh và nến”.
"Vui đây", Tom Barber, nhà báo địa phương và một nhà văn tự do nói, "Chúng ta lúc nào cũng nghĩ đến bọn khủng bố. Đây là bọn tội phạm mới. Và bất ngờ có một kẻ như Pell lẻn ra sau lưng ta. Ta thường quên rằng chính những kẻ như bọn chúng mới là mối đe dọa tồi tệ nhất với hầu hết chúng ta",
Vợ Barber nói thêm: "Tất cả mọi người ở vùng bán đảo đều ở nhà hết. Họ sợ hắn".
"Chính là lý do tôi ở đây", Steve Cahill nói, "vì tôi biết ở đây sẽ có những người bảo vệ".
Dance cười.
Michael O'Neil đến cùng vợ và hai đứa con. Amanda và Tyler, chín và mười tuổi. Maggie lại trèo lên cầu thang một lần nữa. Con bé dẫn hai đứa trẻ ra sân sau, sau khi đã gom thêm một ít soda và bim bim.
Dance chỉ cho họ chỗ để rượu vang và bia, sau đó vào bếp để giúp, nhưng mẹ cô nói: "Con có thêm khách nữa kìa". Bà chỉ ra cửa trước, ở đó Dance thấy Winston Kellogg.
Anh ta thú nhận: "Tôi đến tay không".
"Chỉ sợ anh không có sức để ăn thôi. Anh còn có thể đem về nếu anh muốn. Nhân tiện hỏi luôn anh có bị dị ứng không?"
"Phấn hoa thì có. Nhưng chó thì không”.
Kellogg đã thay quần áo. Vẫn cái áo khoác thể thao đó nhưng anh ta mặc áo phông có cổ và quần bò. Giày lười và tất màu vàng.
Anh ta nhận thấy cái liếc mắt của cô. “Tôi biết. Tôi giống một ông bố yêu bóng đá hơn đặc vụ liên bang”.
Cô dẫn anh ta qua bếp và giới thiệu anh với bà Edie. Sau đó họ tiếp tục lên Boong tàu, ở đó lại tràn ngập những lời giới thiệu. Cô thận trọng về vai trò của anh ở đây và Kellogg cũng chỉ nói sơ bộ rằng anh đến từ một thị trấn ở Washington, "làm việc cùng Kathryn trong mấy dự án".
Sau đó cô đưa anh đến cầu thang xuống sân sau và giới thiệu anh với bọn trẻ. Dance phát hiện Wes và Tyler đang nhìn anh kỹ lưỡng, chắc chắn là vì khẩu súng và thầm thì với nhau.
O'Neil tới chỗ hai đặc vụ.
Wes nhiệt tình vẫy tay chào viên cảnh sát, liếc nhìn Kellogg lần nữa rồi quay lại với trò chơi của bọn trẻ mà cậu vừa nghĩ ra. Cậu đang đưa ra quy tắc trò chơi. Có vẻ như trong đó có cả không gian vũ trụ và những con rồng vô hình. Lũ chó là người ngoài hành tinh. Cặp sinh đôi là những người có dòng máu hoàng tộc và một quả thông là một quả cầu phép hoặc quả lựu đạn, cũng có thể là cả hai.
"Chị đã nói với Michael về Nagle chưa?", Kellogg hỏi.
Cô tóm tắt lại những gì họ tìm hiểu được về quá khứ của Pell và bổ sung rằng nhà văn này sẽ tìm hiểu xem Theresa Croyton có muốn nói chuyện với họ không.
"Thế em nghĩ Pell ở đây vì những vụ giết người ngày trước à?", O'Neil hỏi.
"Em không biết", cô nói, "nhưng em cần tất cả những thông tin có thể có được".
Viên thám tử điềm tĩnh cười và nói vói Kellogg: "Lục tung tất cả. Đây là cách tôi mô tả phong cách làm việc của cô ấy".
"Là tôi học được từ anh ấy", Dance nói, cười và hất đầu về O’Neil.
Sau đó viên thám tử nói: "Ồ, tôi đang nghĩ tới một điều. Có nhớ không? Một trong những cuộc nói chuyện điện thoại của Pell từ Capitola về tiền bạc".
"Chín ngàn hai trăm đô la", Kellogg nói. Dance ấn tượng về trí nhớ của anh ta.
"Ờ, tôi nghĩ thế này: Chúng ta biết chiếc Thunderbird bị ăn trộm ở Los Angeles. Sẽ là hợp lý nếu giả định cô bạn gái của hắn cũng đến từ đó. Nếu chúng ta liên hệ với các ngân hàng ở L.A để xem có khách hàng nào rút khoản tiền đó trước đấy hay không, có thể một, hai tháng gì đó”.
Dance thích ý tưởng này, dù điều đó có nghĩa là rất nhiều việc phải làm.
O’Neil nói với Kellogg: "Việc này nên do các anh đề nghị: FBI, Kho bạc, Cục thuế và An ninh Nội địa, tôi nghĩ thế’'.
"Ý hay đấy. Nhưng tôi phải nói, chúng ta sẽ có vấn đề về nhân lực”. Anh ta nhắc lại lo lắng của Dance: "Chúng ta đang nói tới hàng triệu khách hàng. Tôi biết văn phòng L.A không thể xử lý được việc này. Và nếu như đủ thông minh, cô ta sẽ rút từng khoản nhỏ trong, một thời gian. Hoặc đổi séc của bên thứ ba và giấu tiền đi".
"Tất nhiên rồi. Có thể như vậy. Nhưng việc đó sẽ rất tốt để xác định nhân dạng bạn gái của hắn. Anh biết đấy, nghi phạm thứ hai..”.
“Tăng đáng kể xác suất phát hiện và bắt giữ", Kellogg nói nốt câu trích dẫn trong một cuốn giáo trình cũ về thực thi pháp luật. Dance và O’Neil cũng thường xuyên trích dẫn cuốn này.
Kellogg cười và nhìn O'Neil "Dân liên bang chúng tôi cũng không có đủ người như các vị nghĩ đâu. Chắc chắn là chúng tôi không thể đủ người nghe điện thoại nữa ấy chứ. Một công việc khổng lồ đấy”.
"Tôi ngạc nhiên đấy. Tôi nghĩ chắc cũng không khó nếu kiểm tra cơ sở dữ liệu, ít nhất là của những ngân hàng lớn”. Michael O'Neil rất kiên trì.
Dance hỏi: "Anh có cần giấy phép không?".
O'Neil nói: "Có thể cần để tiết lộ tên. Nhưng nếu ngân hàng cộng tác, họ có thể làm trước và nói với chúng ta những cái tên phù hợp. Ta có thể lấy được lệnh công bố tên và địa chỉ sau khoảng nửa giờ".
Kellogg nhấp một ngụm rượu vang. "Sự thực là còn một vấn đề nữa. Tôi không biết là ta có thể đến SAC hay An ninh Nội địa với một đề nghị như thế hay không, mong manh quá, ta có thể mất hỗ trợ nếu sau đó ta cần thứ gì đó lớn hơn”.
"Chuyện ngụ ngôn về cậu bé chăn cừu và chó sói hả?" O’Neil gật đầu. 'Tôi đoán các anh phải làm chính trị ở trên đó nhiều hơn chúng tôi ở đấy”.
"Nhưng cứ suy nghĩ về chuyện này đã. Tôi sẽ gọi vài cuộc”.
O’Neil nhìn qua vai Dance. "Chào, chúc mừng sinh nhật thanh niên!"
Stuart Dance, đeo một tấm thẻ đề "Sinh nhật tôi" do Maggie và Wes tự làm, bắt tay, rót đầy vang vào cốc cho O’Neil và Dance rồi nói với Kellogg: "Cậu lại nói chuyện công việc. Không được. Tôi sẽ bắt cậu thoát khỏi bọn trẻ này, đi chơi với người lớn thôi".
Kellogg nở một nụ cười ngượng nghịu và đi theo người đàn ông tới cái bàn thắp nến, ở đó Martine lấy cây đàn ghi ta mòn vẹt của mình ra khỏi hộp và tổ chức hát tập thể. Dance và O’Neil đứng riêng. Cô thấy Wes đang nhìn lên. Rõ ràng là cậu bé đang nghiên cứu người lớn. Sau đó cậu quay đi, trở lại với những ngẫu hứng từ The Lord ofthe Rings.
"Anh ta có vẻ giỏi đấy", O’Neil nói, nghiêng đầu về phía Kellogg, "Winston phải không?".
Thông thường thì O’Neil không có ác cảm với ai từ chối đề xuất của anh. Anh là phản đề của tính nhỏ nhen vụn vặt.
"Anh ta vừa bị sao à?", O’Neil chỉ vào cổ.
"Sao anh biết?" Rất khó nhìn thấy lớp băng vào buổi tối.
"Anh ta chạm vào nó như chạm vào vết thương ấy”.
Cô cười. "Phân tích ý nghĩa cử chỉ hay lắm. Đúng là mới xảy ra. Anh ta ở Chicago. Tên tội phạm bắn trước, em đoán thế và Win đã hạ hắn. Anh ta không kể chi tiết”.
Họ im lặng, nhìn ra sân sau, nhìn bọn trẻ, lũ chó, ánh đèn sáng hơn khi bóng đêm đổ xuống. "Ta sẽ tóm được hắn”.
"Được chứ?", cô hỏi.
'Phải. Hắn sẽ mắc sai lầm. Bọn tội phạm luôn mắc sai lầm”.
"Em không biết. Hắn thì khác đấy. Anh không cảm thấy thế à?"
"Không, hắn không khác. Hắn chỉ hơn thôi”. Michael O’Neil - một người đọc nhiều nhất mà cô biết - nhưng lại có những triết lý sống đơn giản đến ngạc nhiên. Anh không tin vào thiện ác, càng tin ít hơn vào Chúa và quỷ. Tất cả chỉ là sự trừu tượng làm con người phân tán khỏi công việc của mình, mà công việc đó là tóm những kẻ phá hoại quy tắc con người đã tạo ra cho sức khỏe và sự an toàn của chính mình.
Không thiện, không ác. Chi có những lực lượng phá hoại cần phải ngăn chặn.
Đối với Michael O’Neil. Daniel Pell là cơn sóng thần, trận động đất, cơn cuồng phong.
Anh nhìn lũ trè đang chơi đùa, sau đó nói: "Anh thấy anh chàng mà em hẹn hò... kết thúc rồi phải không?".
Brian gọi điện...
''Hừm, anh phát hiện rồi à? Do chính trợ lý của em tiết lộ”.
"Anh rất tiếc. Thật đấy”.
"Anh biết việc ấy thế nào mà", Dance nói, nhận ra rằng mình vừa nói ra một trong những câu vớ vẩn vô nghĩa trong cuộc nói chuyện.
"Chắc chắn rồi”.
Dance quay lại và thấy mẹ cô đang đem bữa tối đến. Cô thấy vợ O’Neil đang nhìn họ. Anne cười.
Dance cười lại. Cô nói với O’Neil: "Nào, đi hát thôi".
"Anh có phải hát không?"
'Tuyệt đối không", cô nói nhanh. Anh có giọng nói tuyệt vời, trầm với độ rung tự nhiên. Nhưng anh không thể hát kể cả bị đe dọa hay tra tấn.
Sau nửa giờ ca hát, chuyện gẫu và cười đùa, bà Edie Dance cùng con gái và cháu gái bày ra món bíp tết ướp xốt Worcestershire, món sa lát, măng tây và khoai tây nấu. Dance ngồi cạnh Winston Kellogg, người đã xử sự rất tốt giữa những người lạ. Thậm chí anh ta còn kể vài truyện cười, cách kể chuyện thật dửng dưng làm cô nhớ đến người chồng đã khuất của mình, anh giống Kellogg không chỉ về nghề nghiệp mà còn cả bản tính thoải mái - ít nhất khi tấm thẻ đặc vụ liên bang đã được cất đi.
Những câu chuyện đi từ âm nhạc tới phê bình của Anna O’Neil về nghệ thuật San Francisco cho tới chính trị ở vùng Trung Đông, Washington và Sacramento cho tới câu chuyện quan trọng hơn nhiều về con rái cá biển con sinh ra ngoài môi trường tự do trong Thủy cung hai ngày trước.
Một cuộc gặp mặt thật thân mật: bạn bè, những tiếng cười, đồ ăn, rượu vang, âm nhạc.
Dù vậy, Kathryn Dance vẫn không thấy thực sự thoải mái. Ý nghĩ về việc Daniel Pell vẫn đang tự do cứ lửng lơ như tiếng bass phát ra từ cây đàn ghi ta cũ của Martine trong một buổi tối mà không có nó sẽ là một buổi tối thật hoàn hảo.