Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 22: Này cái gì cùng cái gì a?

Trần đại phu mang theo cái hòm thuốc đi đến, kỳ thật ta biết chính mình bệnh hắn không khả năng trị bởi vì ngay cả Lưu Dương Tử đều không có cách mà. Bất quá tốt xấu cũng có thể khai chút dược làm ta không đến độ vừa nhìn thấy đồ ăn đã muốn nôn nếu còn như vậy nữa, ta không nôn đến kiệt sức thì cũng sẽ bị đói chết.

Kia lão đại phu xem bệnh cho ta nửa ngày, bắt bắt mạch, lại bảo ta giương miệng kêu “A”, xong rồi lại xem mắt, đây là làm toàn thân kiểm tra mà? Tiếp theo lại trở về bắt mạch, hỏi triệu chứng, sau đó vẫn lắc lắc đầu, mày mặt nhăn thành 1 đống. Ta chỉ biết, ngươi hẳn là xem không ra đi?

“Không có khả năng!” Hắn đột nhiên sắc mặt trở nên rất khó xem “Này…… điều này sao có thể?”.

“Đại phu, thiếu gia nhà ta đến tột cùng thế nào?” Tiểu Đào gấp đến độ trán đầy mồ hôi.

“Lão phu làm nghề y nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua……” Hắn ấp a ấp úng.

“Cái gì nha?” Thanh nhi cũng sốt ruột.


“Là…… Vị công tử này…… Là có thai ……”.

“Cái gì?” Đầu nóng lên, có thai, ta không có nghe nhầm chứ.

“Nếu không phải ta già rồi hồ đồ, thì đây là hỉ mạch. Không thoải mái là bình thường, bụng đau là vì động thai khí.” Trần lão đại phu một hơi nói xong, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn ông, lại nhìn ta.

“Trần đại phu, điều đó không có khả năng, Ngọc ca ca, hắn là nam.”

Trần đại phu không có đáp lời chỉ khó xử nhắm mắt.

Ta thật sự có đứa nhỏ, trong bụng ta có hài tử của Hiên!!! Hạt tuyết mẫu đơn, hạt tuyết mẫu đơn, nguyên lai đây đều là sự thật. Trời ạ, đứa nhỏ, hài tử của ta và Hiên! Ta cảm thấy chính mình đầu thật choáng, như thế nào chỉ một đêm sẽ có đứa nhỏ? A a a, đứa nhỏ……

Kia lão Trần đại phu khai mấy phó thuốc dưỡng thai cho ta, lắc lắc lắc lắc được Thanh nhi dìu trở về.

Trần đại nương còn giống như không thể tin tưởng ta mang thai là chuyện thật, đứng ở cửa ngơ ngác nhìn ta. Ta nói cho nàng biết từng nếm qua dược sẽ làm nam tử mang thai, nếu không phỏng chừng nàng sẽ tưởng ta là yêu quái quá. Sau đó nàng gật gật đầu nói:“Có đứa nhỏ, thật tốt. Ngọc nhi, ta đi giết gà, cho ngươi hảo hảo bồi bổ.” Nói xong rồi đi ra ngoài.

“Tiểu Đào, ngươi cấp Trần đại nương chút bạc.” Ăn không phải trả tiền mà còn ở lại làm phiền thì không được, huống chi Trần đại nương còn muốn vì ta giết gà.

“Thiếu gia…… Thiếu gia chúng ta trở về tìm tam tiểu thư được không?” Tiểu Đào nhìn ta nói.

“Cái gì? Trở về? Muốn về, ngươi tự mình đi.” Ta còn chưa tìm được Hiên thì làm sao có thể về.


“Nhưng là……”.

“Ngươi trước đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi.” Ta thật sự không khí lực cùng hắn cãi.

Hiên, ta thật sự rất muốn gặp ngươi, ta đã lâu đã lâu không có thấy ngươi. Ngươi biết không? Ta thật sự có cục cưng. Hắn chắc rất giống ngươi đi? Ngươi nếu biết, sẽ cao hứng chứ?

Tay đặt lên bụng, nơi này cư nhiên thật sự có cái tiểu sinh mệnh, cảm giác rất tò mò a.

“Thiếu gia, ngài uống dược đi.” Tiểu Đào mang dược vào.

Nhìn chén dược đen thui, ta lại một trận ghê tởm.

“Không cần, ta không muốn uống dược.” Nhìn là biết đắng rồi, ô ô, ta ghét nhất uống thuốc.


“Thiếu gia, ngài phải uống, bằng không bệnh bất hảo, ngài sẽ không thể đi tìm Hiên công tử. Hơn nữa đại phu nói còn tiếp tục như vậy, cục cưng sẽ có chuyện.” Tiểu Đào, ngươi lúc nào cũng bắt lấy điểm yếu uy hiếp ta. Được, vì đứa nhỏ, vì Hiên, ta cũng chẳng có đường lui. Ta muốn nhanh hảo lên, không thể tiếp tục chậm trễ.

Vì thế ta bóp mũi, nhắm chặt mắt, rốt cục nuốt đi xuống chén dược đắng chết người kia, tuy rằng phun ra thiệt nhiều, nhưng ít ra cũng coi như uống xong.

Trần đại nương làm gà ăn ngon lắm, ta cư nhiên có thể ăn được một chút. Gà nha, hảo tưởng niệm món “Ướt sũng”.

Tinh thần dần dần khôi phục, tại đây ôm cây đợi thỏ đều nhanh qua 7 ngày, vẫn là không có động tĩnh gì. Ta không khỏi có chút sốt ruột. Trước đây mỗi ngày phân phó tiểu Đào đi đến bên bờ canh chừng, hiện tại thân thể tốt hơn, liền chính mình vội vã đi.

“Thiếu gia, ngài đi chậm một chút.” Tiểu Đào đuổi theo ở phía sau.

“Ngươi đi theo làm gì? Không phải gọi ngươi đi phụ Thanh nhi bán trà sao?” Từ ngày Thanh nhi bị người đả thương, vài ngày không dám lại đi buôn bán, sau lại nghĩ đến mấy tên đại hán hẳn là cũng sẽ không luôn luôn tại quán trà mới có gan lại đi ra tiệm.