Bụi Lý Chua Máu

Chương 7

Ông ngồi bên giường bệnh con gái đến tận sáu giờ tối. Halldóra không xuất hiện. Sindri Snaer cũng không vào thành phố. Chẳng còn ai khác nữa. Tình trạng của Eva Lind vẫn không có gì thay đổi. Erlendur vẫn chưa ăn uống, nghỉ ngơi gì suốt từ ngày hôm trước, và lúc này ông đã kiệt sức. Ông liên lạc với Elínborg qua điện thoại su ốt cả ngày và quyết định sẽ gặp cô và Sigurdur Óli ở cơ quan. Ông vuốt nhẹ má con gái, hôn lên trán nó rồi đi ra.

Ông không nói gì về nh ữn g chuyện xảy ra đêm hôm trước khi ngồi bàn b ạc với Sigurdur Óli và Elínborg buổi tối hôm đó. Hai người họđã ng he tin đồn về việc xảy ra v ới con gái ông, nhưng họ không dám hỏi.

"Họ vẫn đang cào xuống chỗ bộ xương theo cách của họ," Elínborg nói. "Công việc diễn tiến quá chậm. Tôi nghĩ bây giờ họ đang dùng đến những cái tăm rồi. Bàn tay mà ông tìm thấy đã nhô lên khỏi mặt đất, họ đang cào đến chỗ cổ tay. Nhân viên y tếđã kiểm tra nó, nhưng điều chắc chắn duy nh ất mà ông ta có thể nói được đó là người chết có đôi bàn tay khá nh ỏ. Chẳng có gì hay ho cho lắm. Mấy nhà khảo cổ vẫn chưa tìm ra được gì trong đất để xác minh xem chuyện gì đã xảy ra hay ai bị chôn dưới đó. Họ sẽđào sâu xuống d ưới thân của bộ xương vào chiều tối ngày mai, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ có bất kỳ một câu trả lời chính xác nào về chuyện người đó là ai. T ất nhiên, chúng ta sẽ phải tìm câu trả lời ở những n ơi khác nữa. "

"T ôi đã nghiên cứu các số liệu thống kê về những người bị mất tích trong khu v ực Reykjavík," Sigurdur Óli nói. "Có hơn bốn mươi trường hợp mất tích từ những năm ba mươi đến những năm bốn mươi mà đến nay vẫn chưa giải quyết được, và có thể đây là một trong số những vụ như thế. Tôi đã sắp xếp dữ liệu theo giới tính và tuổi, bây giờ tôi đang chờ báo cáo của bác sĩ về bộ xương."

"Ý anh là có ai đó ở trên đồi bị mất tích ư?" Erlendur hỏi.

"Không phải theo địa chỉ trong hồ sơ của cản h sát," Sigu rd ur Óli đáp, "mặc dù tôi vẫn chưa tìm hết. Có một số tên vùng mà tôi không biết. Khi chú ng ta đã khai quật được bộ xương lên và có số liệu chính xác về tuổi, khổ người và giới tính từ các bác sĩ, chúng ta sẽ rút ng ắn được danh sách đi một ch út. Tôi nghĩ rằng đó làmột người ở Reykjavík. Đó không phải là một giả thuyết có lý sao?"

"Ông bác sĩđâu rồi?" Erlendur hỏi. "Ông bác sĩ của chúng ta ấy?"

"Ông ấy đi nghỉ rồi," Elínborg đáp. "Ở Tây Ban Nha."

"Cô đã kiểm tra xem trước đây có ngôi nhà nào ở gần những bụi cây kia chưa?" Erlendur hỏi cô.

"Nhà nào cơ?" Sigurdur Óli hỏi.

"Chưa, tôi vẫn chưa tìm hiểu chuyện đó," Elínborg đáp. Cô nhìn Sigurdur Óli. "Erlendur nghĩ rằng trước đây ở phía bắc của ngọn đồi từng có nhà ởđó, còn phía nam là doanh trại qu ân đội M ỹ. Ông ấy muốn chúng ta nói chuyện với tất cả những người ch ủ nhà trong khu vực từ Reynisvatn và hỏi chu yện cả bà của họ nữa. Sau đó tôi được yêu cầu phải đến một lễ cầu hồn và nói chuyện v ới Churchill1."

"Và đó m ới chỉ là bước ban đầu," Erlendur nói. "Giả thuy ết của các b ạn về b ộ xương là gì?"

"Đó không phải rõ ràng là một vụ giết người sao?" Sigurdur Óli nói. "Xảy ra cách đây nửa thế kỷ hoặc hơn. Bị chô n trong đất suốt ng ần ấy thời gian mà không ai biết một điều gì."

"Anh ta, hay nói khác đi, người này," Elínborg tự ch ữa, "rõ ràng là đã bị ch ôn đi để che giấu một tội lỗi nào đó. Tôi nghĩ chúng ta có thể khám phá ra chuyện đó khi đọc đống hồ sơ tại cơ qu an."

"Việc khôn g một ai biết là không đúng," Erlendur nói. "Lúc nào cũng phải có ai đó biết một vài điều gì đó."

1 Winston Churchill là một nhà chính trị người Anh, nổi tiếng vớicương vị Thủ tướng Anh trong Thế chiến thứ hai. Ông từng là một người lính, nhà báo, tác gia, họa sĩ và chính trị gia. Churchill, nói chung, được coi là một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất trong lịch sử nước Anh và lịch sử thế giới.

"Chúng ta biết rằng xương sườn đã bị gãy," Elínborg nói. "Đó chắc h ẳn là d ấu hiệu của sự vật lộn. "

"Thế ư?" Sigurdur Óli hỏi.

"Sao nào, không phải à?"

"Việc chôn dưới đất không thể gây ra chuyện đó ư?" Sigurdur Óli hỏi lại. "Trọng lượng của đất ấy. Thậm chí là việc thời tiết thay đổi. Rồi hiệu ứng băng đóng - băng tan nữa. Tôi đã nói chuyện với nhà địa chất mà cô gọi và ông ta có nói vài điều về chuyện đó."

"Chắc chắn là phải có ẩu đả nên người này mới bị chôn. Điều đó đã rõ, đúng không?" Elínborg nhìn Erlendur và thấy ông đang suy nghĩ tận đâu đâu.

"Erlendur? Ông có nghĩ thế không?"

"Nếu đây là một vụ giết người," Erlendur nói khi quay trở lại thực tại.

"Nếu đây là một v ụ giết người ư?" Elínborg h ỏi.

"Chúng ta chẳng biết gì về chuyện đó cả," Erlendur đáp. "Có thểđây là m ảnh đất chôn cất của một gia đình nào đó ngày xưa. Có thể họ không có đủ tiền ột đám tang. Có thểđó là xương của một người già cả nào đó chết và được chô n ởđó màtất cả mọi người đều biết. Cóthể xác chết đã được đặt ởđó cách đây hàng trăm năm. Có thể là năm mươi. Điều mà chúng ta cần là một h ướng đi đún g đắn. Rồi khi đó chúng ta nó i dông dài bao nhiêu cũng được. "

"Không phải luật đã yêu cầu là anh phải chôn người chết ở

những khu đất linh thiêng ư?" Sigurdur Óli nói.

"T ôi nghĩ anh có thể được chô n ở bất cứ nơi nào anh muốn," Erlendur nói, "biết đâu ai đó đang chuẩn bị có được anh trong vườn nhà họ đấy. "

"Thế còn về bàn tay chĩa lên mặt đất thì sao?" Elínborg nói. "Đó không phải là dấu hiệu của một cuộc ẩu đả sao?"

"Có vẻ nh ư vậy," Erlendur nói. "Tôi cho rằng có điều gì đó đang được giữ bí mật suốt nhiều năm nay. Có người đã bị giải quyết và kẻ sát nhân không bao giờ nghĩ là anh ta sẽ bị phát hiện. Nhưng sau đó Reykjavík đã b ắt kịp anh ta và bây giờ chuyện đó tùy thuộc vào việc chúng ta có khám phá ra chuyện gì đã xảy ra hay không."

"Nếu anh ta… cứ cho là anh ta đi, người đàn ông Thiên Niên Kỷ…" Sigurdur Óli nói, "nếu anh ta bị giết cách đây ng ần ấy năm, biết đâu đến bây giờ hung thủđã chết vì già rồi thì sao? Và nếu nh ư hắn ta chưa chết, hắn ta cũng đã ng ấp ngh é xuống mồ rồi. Vì thế sẽ thật là nực cười nếu chúng ta lần ra và trừng phạt hắn vì tội lỗi của mình. T ất cả những người có liên quan đến vụ việc này có thểđã chết nên chúng ta sẽ không có nhân ch ứng ngay cả khi chúng ta tìm ra chuyện gì đã xảy ra. Do đó…"

"Ý cậu là sao?"

"Liệu chúng ta có nên tiếp tục cuộc điều tra này không? Ý tôi là, có đáng phải làm thế kh ôn g?"

"Ý cậu là hãy cứ quên nó đi ch ứ gì?" Erlendur hỏi. Sigudur Óli nhún vai đầy th ờơ.

"Một vụ giết người là một vụ giết người," Erlendur nói. "Dù nó có xảy ra cách đây bao lâu đi ch ăng nữa, nếu đây là một vụ án mạng, chúng ta cần phải tìm ra chuyện gì đã xảy ra, ai đã bị giết và tại sao, kẻ sát nhân là ai. Chúng ta phải điều tra vụ này giống nh ư các vụ án khác. Thu thập thông tin. Nói chuyện với người dân. May m ắn ra, chúng ta sẽ tìm ra được một giải pháp. "

Erlendur đứng lên.

"Chúng ta chắc chắn phải tìm ra điều gì đó. Nói chuyện với chủ nhân của những ngôi nhà gỗ kia và bà của họ nữa." Ông nhìn Elínborg. "T ìm hiểu xem liệu có ngôi nhà nào ở gần những bụi cây đó không. Hãy để tâm đến chuyện đó."

Ông g ửi họ một lời chào tạm biệt lơđãng rồi đi ra phía cầu thang. Elínborg và Sigurdur Óli đưa mắt nhìn nhau, Sigurdur Óli hất đầu về phía cửa. Elínborg đứng lên và đi theo Erlendur.

"Erlendur," cô gọi giật ông lại.

"Gì thế?"

"Eva thế nào rồi?" công ập ng ừng h ỏi.

Erlendur nhìn cô nhưng không nói gì.

"Chúng tôi đã nghe chuyện đó ở đồn. Chuyện xảy ra thật đau lòng. Nếu Sigu rd ur Óli và tôi có thể làm được điều gì giúp ôn g, ông cứ nói nhé."

"Không cần đâu," Erlendur nói đầy mệt m ỏi. "Con bé đang nằm ở khu điều trị và không ai có thể làm được gì cả." Ông ngập ng ừng. "T ôi đã bước vào thế giới của nó khi tôi đi tìm nó. Tôi biết một ch út vì tôi đã từng đến mấy chỗđó trước đây, những con phố, những ngôi nhà đó, nhưng tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên về cu ộc sống của con bé, cách nó hành hạ và ngược đãi bản thân. Tôi đã g ặp cái lũ mà con bé giao du, những kẻ mà nó nh ờ vả tron g lúc tuy ệt vọng, những kẻ mà nó đã làm cho họ những điều không thể tả được." Ông d ừng lại. "Nhưng đó khôn g phải là điều tồi tệ nhất. Không phải là những ngôi nhà b ẩn thỉu, những kẻ lường gạt tầm th ường hay những tên giao hàng ma túy. Những điều mẹ con bé nói thật đú ng."

Erlendur nhìn Elínborg.

"Tôi là ph ần tồi tệ nhất tron g toàn bộ những điều này," ông nói, "vì tôi là k ẻđã làm cho chúng trở nên tồi tệ."

Khi Erlendur về đến nhà, ông ngồi vào một chiếc gh ế bành, hoàn toàn kiệt sức. Ông đã gọi đến bệnh viện để hỏi về tình trạng của Eva Lind và người ta nói rằng con bé vẫn thế. Ông cảm ơn rồi tắt máy. Sau đó ông ngồi nhìn ch ằm ch ằm vào khoản g không, đắm chìm trong suy nghĩ. Ôn g nghĩ về Eva Lind đang nằm trong phòng ch ăm sóc đặc biệt, về vợ cũ của mình và sự căm hận vẫn đeo đẳng đời bà, về đứa con trai mà ông chỉ nói chuyện với nó khi có gì đó xảy ra.

Qua những dò ng suy nghĩ, ông cảm nh ận được sự yên lặng ng ự trong suốt cuộc đời mình. Cảm thấy sự cô độc bủa vây lấy mình. Gánh n ặng của những ngày tẻ nhạt dồn lại với nh au th ành một chu ỗi dài không thể phá vỡ, nó bao bọc lấy ông, trói chặt lấy ông khiến ông ng ạt th ở.

Ngay trước lúc Erlendur chìm vào giấc ng ủ, tâm trí ông lại trở về v ới những ngày th ơấu, khi những ngày tươi sáng lại tới sau một mùa đông u ám, và cuộc sống của ông hồi ấy mới thật hồn nhiên, vô tư lự làm sao! Mặc dù rất hiếm k hi, nhưng đôi lúc ông vẫn lẩn trốn vào trong sự bình yên của quá kh ứ, để rồi sau đó, rất nhanh thôi, ông lại cảm thấy tốt h ơn.

Nếu ông có thể ng ăn ch ặn được những mất m át.

Erlendur bắt đầu tỉnh dậy khi có ai đó đã gọi cho ông được một lúc khá lâu, đầu tiên là điện tho ại trong túi, sau đó là điện tho ại đặt trên chiếc bàn cũ kỹ, đó là một tron g số rất ít những đồ đạc bày biện trong phòng khách.

"Ông nói đún g," Elín bo rg nói khi cuối cùng ông cũng nghe máy. "Ôi, tôi xin lỗi, tôi đã đánh thức ông dậy phải không?" cô hỏi. "M ới có m ười giờ thôi mà," cô nói thêm đầy hối lỗi.

"T ôi nói đúng về chuyện gì cơ?" Erlendur nói, vẫn chưa ho àn toàn tỉnh táo.

"T rước đây từng có một ng ôi nhà ởđó. Gần những bụi cây ấy."

"Bụi cây ư?"

"Bụi cây lý chua. Ở Grafarh olt ấy mà. Nó được xây vào những năm 1930 và bị phá năm 198 0. Tôi đã nh ờỦy ban Quy ho ạch Đô thị liên h ệ với tôi ng ay khi họ tìm ra thông tin và họ vừa m ới gọi điện, h ọ phải mất cả bu ổi tối m ới tìm ra nó đấy."

"L o ại nhà gì thế?" Erlendur hỏi đầy m ệt m ỏi. "Một ngôi nhà, ch uồng ng ựa, chuồng chó hay nhà gỗ?"

"Một ngôi nhà. Một lo ại nhà g ỗ hay đại lo ại thế."

"T ừ năm nào?"

"Trước năm 194 0." "Chủ ngôi nhà là ai?" "Tên ông ta là Benjamín. Benjamín Knudsen. Một thương

nh ân."

"Là gì cơ?"

"Ông ta đã chết. Cách đây nhiều năm rồi."