Bụi Lý Chua Máu

Chương 4

Ông không thể biết được cuộc gọi vừa rồi từ đâu đến. Mànhình điện thoại của ông hiện lên dòng chữ "Ẩn số". Đó là giọng của con gái ông, Eva Lind. Ông nhăn mặt lại khi nhìn ch ằm ch ằm vào điện thoại, nó giống như một m ảnh thủy tinh ch ọc thủng tay ông, nhưng nó không rung lại nữa. Erlendur nhớ rằng lần cuối cùng hai bố con nói chuyện với nhau là khi con bé gọi cho ông và nói rằng mình không bao giờ muốn gặp lại bố nữa. Ông đứng sững, đầy kin h ng ạc, chờ thêm một Cuộc gọi nữa nhưng nó không bao giờ xu ất hiện.

Rồi ông lao lên xe.

Ông không liên lạc gì với Eva Lind đã hai tháng rồi. Chuyện này chẳng có gì là lạ cả. Con gái ông đã sống cuộc sống của riêng nó mà không để cho ông có nhiều cơ hội xen vào. Con bé mới ở tuổi hai mươi. Một con nghiện. Cuộc g ặp gần đây nhất của hai bố con đã kết thúc bằng một trận cãi nhau nảy lửa. Cuộc cãi vã đó diễn ra trong căn hộ của ông và khi con bé lao ra ngoài, nó nói rằng ông thật ghê tởm.

Erlendur còn có một đứa con trai, Sindri Snaer, nhưng nó không mấy khi liên lạc với bố. Nó và Eva Lind đã trở thành trẻ m ồ côi khi Erlendur bỏ nhà ra đi và để lại chúng ở cùng với mẹ. Vợ cũ của Erlendur không bao giờ tha thứ cho ông sau khi họ ly dị, bà ta không cho phép ông được gặp các con. Ông càng ngày càng hối hận vì đã để cho bà ta tự quyết định. Hai đứa trẻ tìm đến ông khi chúng đã trưởng thành hơn.

Sự yên tĩnh của đêm mùa xuân đang lan dần trên Reykjavík. Erlendur phóng xe thật nhanh ra khỏi Quảng trường Millennium, hướng về con đường dẫn vào thành phố. Ông kiểm tra thấy điện thoại của mình vẫn bật và đặt nó ở ghế trước. Erlendur không rõ lắm về Cuộc sống riêng của con gái và không biết phải bắt đầu tìm nó ở đâu, mãi sau ông mới nhớ ra một căn hộ dưới tầng hầm ở quận Vogar - nơi Eva Lind từng sống cách đây một năm.

Đầu tiên, Erlendur kiểm tra xem con gái có đến nhà mình hay không, nhưng Eva Lind không ởđó. Ông chạy quanh khu nhà nơi ông ở và lên một cầu thang bộ khác. Eva có chìa khóa vào nhà bố. Ông gọi con từ ngoài cửa nhưng không thấy ai đáp lại. Erlendur băn khoăn không biết có nên gọi mẹ nó không, nhưng ông không thể ép mình làm chuyện đó. Họ đã không nói chuyện với nhau hơn hai mươi năm qua. Ông nhấc điện thoại và gọi cho con trai. Ông biết rằng hai đứa nó vẫn giữ liên lạc với nhau, dù không thường xuyên lắm. Ông lấy được số của Sindri từ tổng đài viễn thông. Hóa ra Sindri đang làm việc ở ngoài thành phố và nó không biết gì về nơi chị nó đang ở.

"Chán quá," Erlendur rên rỉ.

Ông lại nhấc điện thoại và hỏi xin số của vợ cũ.

"Erlendur đây," ông nói khi nghe bà trả lời. "Tôi nghĩ là Eva Lind đang gặp rắc rối. Bà có biết con bé ở đâu không?"

Yên lặng. "Con bé gọi cho tôi nhờ tôi giúp đỡ nhưng nó lại tắt máy, tôi không biết nó đang ở đâu. Tôi nghĩ là có chuyện gì đó."

Vẫn không trả lời.

"Halldóra?"

"Ông gọi cho tôi sau suốt hai mươi năm trời đấy phải không?"

Ông vẫn cảm nhận được sự căm hận lạnh lẽo trong giọng nói của bà sau ngần ấy thời gian và nhận ra rằng mình đã sai lầm. "Eva Lind cần được giúp đỡ, nhưng tôi không biết con bé đang ở đâu."

"Giúp đỡ ư?"

"Tôi nghĩ là có chuyện gì đó đã xảy ravới nó."

"Đó là lỗi của tôi sao?"

"Lỗi của bà ư? Không. Đó không phải là …"

"Ông nghĩ rằng trước đây tôi không cần được giúp đỡ sao? Một mình xoay xở với hai đứa trẻ. Ông đã chẳng làm gì để giúp tôi cả."

"Hall …"

"Và bây giờ các con ông đã đi chệch đường ray. Cả hai đứa nó! Ông đã bắt đầu nhận thức được những gì mình đã làm chưa? Ông đã làm gì với mẹ con tôi? Ông đã làm gì với tôi và các con ông?"

"Bà từ chối không cho tôi thăm…"

"Ông có biết rằng tôi đã phải lo lắng cho con bé cả triệu lần rồi không? Ông nghĩ rằng tôi chưa bao giờ phải đến một nơi nào đó vì con bé sao? Lúc đó ông đang ở đâu?"

"Halldóra, tôi …."

"Đồ khốn nạn!" người phụ nữ gầm lên.

Bà ta ném mạnh điện thoại xuống. Erlendur nguyền rủa mình vì đã gọi điện. Ông lên xe, lái đến quận Vogar và dừng lại bên ngoài một tòa nhà đổ nát với những căn hộ tầng hầm lộ ra một nửa trên mặt đất. Ông nhấn chiếc chuông treo lủng lẳng trước khung cửa của một căn hộ nhưng không nghe thấy tiếng chu ông trong nhà vọng ra, vì thế ông gõ cửa. Ôngsốt ruột chờ âm thanh của một người nào đó ra mở cửa, nhưng chẳng có động tĩnh gì. Ông cầm lấy nắm đấm. Cửa không khóa. Erlendur cẩn trọng bước vào nhà. Khi bước vào sảnh chính chật hẹp, ông nghe thấy tiếng trẻ con khóc yếu ớt từđâu đó trong nhà vọng lại. Một mùi hôi thối nồng nặc của phân và n ước tiểu xộc thẳng vào mũi khi ông tiến đến gần phòng khách.

Một bé gái, khoảng chừng một tuổi, đang ngồi trên sàn phòng khách, lảđi vì kêu khóc. Con bé run rẩy vì nức nở, trên người nó mặc mỗi cái áo chẽn mỏng. Trên sàn nhà vương vãi rất nhiều vỏ bia, vỏ chai vodka, giấy gói đồ ăn nhanh và những gói sữa mốc meo, mùi hôi thối cay xè hòa lẫn mùi hôi thối từ đứa trẻ. Chẳng còn gì khác trong phòng khách ngoài chiếc ghế sô pha rách rưới, trên đó có một người phụ nữ trần truồng đang nằm quay lưng lại phía Erlendur. Đứa bé chẳng chú ý gì đến ông trong lúc ông đi đến cái ghế sô pha. Ông cầm lấy cổ tay người phụ nữ và thấy mạch vẫn còn đập. Cánh tay cô ta chi chít vết kim tiêm.

Căn bếp nằm phía sau phòng khách, Erlendur đi đến một căn phòng nhỏ bên cạnh và tìm thấy một cái chăn để phủ lên người cô ta. Phòng khách còn có một cửa khác nữa dẫn vào phòng tắm nhỏ với một vòi hoa sen.

Erlendur bế đứa bé dưới sàn lên, mang nó vào nhà tắm, cẩn thận tắm cho nó bằng nước nóng và lấy khăn mặt quấn nó lại. Đứa bé thôi không khóc nữa. Giữa hai chân nó có những vết mẩn đỏ do nước tiểu chảy vào. Erlendur nghĩ rằng đứa bé đang rất đói, nhưng ông không tìm thấy thứ gì ăn được cho nó ngoại trừ một thanh sô cô la nh ỏ ông tình cờ để trong túi. Ông bẻ ra một miếng và đưa cho con bé, dỗ dành nó bằng giọng nói dịu dàng. Khi nhìn thấy những vết thương trên cánh tay và trên lưng nó, ông nhăn mặt lại vì đau đớn.

Ông tìm thấy một cái cũi trẻ em, g ạt hết vỏ lon bia và giấy gói hamburger trong đó ra rồi nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống. Giận sôi lên, ông quay trở lại phòng khách. Ông không biết cái đống nằm trên ghế sô pha kia có phải là mẹ đứa bé hay không. Ông không quan tâm. Ông kéo cô ta vào phòng tắm, đặt lên sàn và xịt nước lạnh vào người cô ta. Người phụ nữ co giật, thở hổn hển rồi hét lên như thểđang cố bảo vệ mình khỏi dòng nước lạnh.

Erlendur vẫn tiếp tục xịt nước lạnh lên người phụ nữ một hồi lâu trước khi khóa vòi, ném cái chăn lên người cô ta, dẫn cô ta vào phòng khách và đặt cô ta ng ồi xuống gh ế. Người phụ nữ đã tỉnh lại nhưng vẫn còn choáng váng và nhìn Erlendur bằng cặp mắt lờ đờ. Cô ta nhìn quanh như thể vừa phát hiện ra có thứ gì đó bị thiếu. Cô ta chợt nhớ ra đó là cái gì.

"Perla đâu rồi?" cô ta hỏi, người run lên cầm cập dưới tấm chăn.

"Perla?" Erlendur tức giận nói. "Đó là loại tên cô dùng để gọi một con chó con!"

"Con gái tôi đâu?" người phụ nữnhắc lại. Cô ta khoảng ba mươi tuổi, mái tóc cắt ngắn, phấn son trang điểm đã trôi theo dòng nước và bây giờđang phủ lem nhem khắp trên mặt cô ta. Môi trên của cô ta sưng phồng, trán cũng sưng lên như một cục bướu và mắt phải thì tím bầm.

"Cô không có quyền hỏi về con bé," Erlendur nói.

"Cái gì cơ?"

"Cô dám dí tàn thuốc lá vào con mình sao?"

"Gì cơ? Không! Ông …? Ông là ai?"

"Hay một tên súc vật nào đó đã đánh cô nhừ tử rồi dí tàn thuốc vào con bé?"

"Đánh tôi nhừ tử ư? Cái gì cơ? Ông là ai?"

"Tôi sẽ đưa Perla đi khỏi đây, tránh xa khỏi một người mẹ như cô," Erlendur nói. "Tôi sẽ bắt cái thằng đã làm chuyện đó với cô bé. Vậy nên cô phải nói với tôi hai điều."

"Mang nó đi khỏi đây ư?"

"Có một cô gái từng sống ởđây cách đây vài tháng, hoặc một năm, cô có biết gì về cô gái đó không? Tên cô ta là Eva Lind. Người gầy, tóc đen …"

"Perla là một đứa trẻ hay quấy nhiễu. Nó khóc suốt." "Cô thật đáng thương hại…" "Nó làm cho hắn ta điên tiết lên." "Hãy bắt đầu từ Eva Lind trước. Cô cóbiết nó không?" "Đừng đưa con bé đi. Tôi xin ông." "Cô có biết Eva Lind đang ở đâu không?" "Eva đã chuyển đi cách đây hai tháng rồi. " "Cô có biết là đi đâu không?" "Không. Cô ta đi cùng Bad di." "Bad di ư?" "Anh ta trông coi ở một quán rượu. Tôi sẽ rêu rao lên báo nếu ông mang con bé đi. Thế nào? Tôi sẽ rêu rao trên báo đấy."

"Anh ta làm ở đâu?"

Cô ta nói cho ông biết. Erlendur đứng lên, gọi ngay một xe cứu thương và báo có một ca khẩn cấp cho Hội đồng Bảo vệ Trẻ em. Ông môtả ngắn gọn về trường hợp này.

"Còn điều thứ hai," Erlendur nói trong lúc chờ xe cứu thương. "Thằng con hoang nào đã đánh cô lên bờ xuống ruộng thế này?"

"Đừng nhắc đến hắn ta nữa," cô ta đáp.

"Rồi cứ để hắn ta được thể làm tới à? Cô muốn chuyện đó lắm sao?"

"Không. " "Vậy hắn đang ở đâu?"

"Đó chỉ là …"

"Phải rồi, sao nào? Chỉ là cái gì?"

"Nếu như ông định bắt hắn…"

"Đúng."

"Nếu như ông định bắt hắn, hãy đảm bảo là phải giết hắn. Nếu không, hắn sẽ giết tôi," cô ta nói và cười nhạt.

Baddi là một tên cơ bắp với một cái đầu nhỏ khác thường, hắn gác cửa một câu lạc bộ múa thoát y có tên là Count Ross o ở trung tâm Reykjavík. Hắn vẫn chưa đứng ở cửa khi Erlendur đến, nhưng một tay gác cửa khác có vóc người tương tự đã nói cho Erlendur biết nơi có thể tìm thấy hắn ta.

"Thằng đó chăm sóc những nơi riêng tư," tay gác cửa nói, và Erlendur không hiểu ý hắn cho lắm.

"Màn múa bí mật ấy," hắn giải thích. "Những màn trình diễn bí mật." Sau đó hắn đảo mắt nhìn quanh với v ẻ nhẫn nhịn.

Erlendur đi vào trong câu lạc bộ, bên trong tràn ng ập thứ ánh sáng màu đỏ tối. Chỉ có một qu ầy bar trong phòng, vài bộ bàn gh ế, và hai người đàn ông đang xem một cô gái trẻ trượt lên một cái cột kim loại d ựng giữa một sàn nhảy được nâng cao hơn so với mặt đất, cô ta nhảy trên nền nhạc pop nhạt nhẽo. Người vũ nữ nhìn Erlendur, bắt đầu nh ảy trước mặt ông như thể ông là một khách hàng được chờ đợi, sau đó cởi bộ quần áo lót mỏng manh ra. Erlendur nhìn cô ta với ánh mắt thương hại sâu sắc đến nỗi cô ta bắt đầu bối rối và mất thăng bằng, nhưng sau đó cô ta lấy lại được cân bằng ngay và uốn éo lượn ra xa chỗ ông nhằm giữ lại một chút phẩm giá cho mình trước khi vô tình làm rơi quần áo lót trên sàn.

Trong khi cố gắng tìm hiểu xem những màn trình diễn bí mật được tổ ch ức tại đâu, Erlendur nhìn thấy một hành lang dài đối diện trực tiếp với sàn nhảy nên ông tiến lại đó. Hành lang sơn đen và những bậc cầu thang dẫn th ẳng xuống một tầng hầm. Erlendur không nhìn thấy rõ lắm, nhưng ông đi lần lần xuống cầu thang cho đến khi gặp một cầu thang sơn đen khác. Có một bóng đèn màu đỏ duy nhất treo trên trần nhà và ở cuối hành lang có một người đứng gác, cơ bắp hắn ta cuồn cuộn, hai cánh tay lực lưỡng kho anh trước ngực, hắn liếc nhìn Erlendur. Trong hành lang đó có sáu cánh cửa, mỗi bên ba cái. Ông có thể nghe thấy tiếng đàn violon đang chơi một bản sầu muộn phát ra từ một phòng nào đó. Tên gác cửa vạm vỡ tiến đến chỗ Erlendur.

"Anh là Baddi phải không?" Erlendur hỏi.

"Gái của ông đâu?" Tên gác cửa hỏi lại, cái đầu nh ỏ thó nhô lên như một cái b ướu mọc ra trên cái cổ béo quay của hắn.

"Tôi đang chuẩn bị hỏi anh điều đó đấy," Erlendur nói đầy ng ạc n hiên.

"T ôi ư? Không, tôi không cung cấp gái. Ông phải lên trên tầng và chọn lấy một côrồi mang cô ta xuống đây."

"À, tôi hiểu rồi," Erlendur nói và nhận ra sự hiểu lầm. "Tôi đang tìm Eva Lind."

"Eva ư? Cô ta bỏ lâu rồi. Ông từng đi cùng cô ta à?"

Erlendur nhìn anh ta chằm chằm.

"Bỏ lâu rồi ư? Ý anh là sao?"

"Đôi lúc cô ta ởđây. Ông quen biết cô ấy như thế nào?"

Một cánh cửa trên hành lang mở ra và một gã đàn ông trẻ bước ra ngoài, anh ta đang kéo khóa quần. Erlendur có thể trông thấy một cô gái trần truồng đang cúi xuống nhặt quần áo trên sàn nhà. Gã đàn ông chen qua giữa họ, vỗ vỗ vào vai Baddi rồi mất hút trên cầu thang. Cô gái trong phòng nhìn vào mặt Erlendur rồi đóng sầm cửa lại.

"Ý anh là ở dưới đây à?" Erlendur nói đầy ngạc nhiên. "Eva ở dưới đây sao?"

"Cách đây lâu rồi. Có một cô trông giống cô ta trong phòng này đấy," Baddi nói với tất cả sự nhiệt tình của một tay bán xe ô tô đã qua sử dụng, rồi chỉ vào một cánh cửa. "Đó là một sinh viên y khoa đến từ Lithu ania. Cô ta đang ch ơi đàn violon. Ông đã nghe cô ta đàn chưa? Cô ta học ở một trường khá nổi tiếng ở Ba Lan. Họ đến đây. Kiếm tiền. Rồi lại tiếp tục đi học. "

"Anh có biết tôi phải tìm Eva Lind ở đâu không?"

"Chúng tôi không bao giờ tiết lộ chỗở của gái," Baddi nói với một v ẻ mặt sung sướng đặc biệt.

"Tôi không cần biết ch ỗở của gái," Erlendur mệt mỏi n ói. Ông cố gắng không để m ất bình tĩnh, biết rằng mình phải cẩn thận, phải moi được thông tin bằng biện pháp m ềm mỏng, m ặc dù ông đang muốn vặn ngoéo cổ của gã này ngay lập tức. "Tôi nghĩ là Eva Lind đang gặp rắc rối và con bé nhờ tôi giúp đỡ," ông nói bằng một giọng bình tĩnh h ết sức có thể.

"Vậy ông là ai, bố cô ả sao?" Baddi nói đầy vẻ ch ế nh ạo và cười rinh rích.

Erlendur nhìn Baddi, tính toán xem làm thế nào mình có thể túm được cái đầu hói bé tí của hắn. Baddi cười ngoác mồm ra đến tận mang tai khi phát hiện ra mình đã đánh trúng tim đen của người đối diện. Vẫn tình cờ như mọi khi. Hắn từ từ lùi lại sau một bước.

"Ông là cớm à?" hắn hỏi.

Erlendur gật đầu.

"Đây là một nơi làm ăn hoàn toàn hợp pháp."

"Tôi không quan tâm. Anh có biết gìvề Eva Lind không?"

"Cô ta mất tích rồi à?"

"Tôi không biết," Erlendur nói. "Con bé đã mất liên lạc với tôi. Lúc trước nó có gọi cho tôi và nhờ tôi giúp đỡ, nhưng tôi không biết nó đang ở đâu. Tôi nghe nói là anh biết con bé."

"Có một dạo tôi ở cùng cô ta, cô ta nói với ông điều đó à?"

Erlendur lắc đầu.

"Không ai ở được với cô ta đâu. Một ả gàn dở chính cống."

"Anh có thể nói cho tôi biết con bé đang ở đâu không?"

"Lâu lắm rồi tôi không gặp cô ta. Cô ta ghét ông ra mặt. Ông biết điều đó ch ứ?"

"Hồi anh giao du với nó, ai là người mang hàng cho nó?"

"Ý ông là người giao hàng à?"

"Đúng, người giao hàng của nó ấy. " "Ông đang tìm hắn sao?" "Tôi không tìm kiếm ai cả. Tôi phải tìm ra Eva Lind. Anh có giúp tôi hay không?"

Baddi cân nhắc các lựa chọn. Hắn chẳng việc gì phải giúp người đàn ông này hay Eva Lind cả. Cô ta có xuống tận địa ngục, hắn cũng chẳng quan tâm. Nhưng có điều gì đó trên vẻ mặt của ông thám tử bảo với hắn rằng tốt hơn là nên giúp ông ta chứ không nên chống lại.

"Tôi không biết gì về Eva Lind đâu," hắn đáp. "Hỏi Alli xem."

"Alli ư?"

"Và đừng cónói cho hắn biết là tôi chỉ cho ông đến đó."