"Símon ư?" Erlendurhỏi, không biết bà nói thế là có ý gì.
Sau đó ông nhớ ra người đàn ông đã đến đón bà ở trên đồi. "Ý bà là con trai bà ư?"
"Không, không phải con tôi, mà là em trai tôi," Mikkelína nói. "Em trai Símon của tôi. "
"Ông ấy còn sống ư?"
"Phải, nó còn sống."
"Vậy chúng ta phải nói chuyện với ông ấy," Erlendur nói.
"Hai Người sẽ không hỏi nó được nhiều đâu," Mikkelína mỉm cười.
"Nhưng dù sao thì cũng cứ đến gặp nó. Nó thích được người khác ghé thăm lắm!"
"Bà không định kể nốt câu chuyện sao?" Elínborg hỏi. "Gã đó là loại quái vật gì thế? Tôi không thể tin nổi có ai đó lại cư xử như thế."
Erlendur nhìn sang cô.
"Tôi sẽ kể trên đường đi," Mikkelína nói. "Chúng ta đi gặp Símon thôi."
"Để mẹ yên," Símon hét lên, giọng nó run run, và trước khi họ kịp hiểu ra chuyện gì, nó đã cắm phập cây kéo vào ngực Grímur.
Símon giật tay lại và thấy cái kéo đã cắm sâu lút cán. Grímur không tin nổi khi nhìn vào con trai, như thể là hắn vẫn chưa thực sự hiểu chuyện vừa diễn ra. Hắn nhìn xuống cây kéo, nhưng dường như không thể cử động nổi. Hắn lại nhìn Símon.
"Mày giết tao ư?" Hắn rên rỉ và quỳ sụp xuống. Máu phun từ vết thương xuống sàn nhà. Grímur từ từ lùi lại và đập mạnh lưng vào tường.
Người mẹ ôm chặt đứa bé trong nỗi kinh hoàng nín lặng.
Mikkelína nằm yên bên mẹ. Tómas vẫn đứng yên chỗ nó vừa đánh rơi tô cháo. Símon bắt đầu run rẩy, nó đứng bên cạnh mẹ. Grímur không cử động.
Mọi thứ trở nên yên lặng.
Cho đến khi Người mẹ ré lên một tiếng kêu thét đầy đau đớn.
"Tôi không biết có phải đứa bé bị chết non hay do mẹ đã ôm chặt quá đến mức nó chết ngạt trong vòng tay mẹ. Đứa bé ra đời quá sớm. Bà nghĩ rằng nó sẽ chào đời vào mùa xuân, nhưng cuối đông bà đã sinh nó rồi. Chúng tôi không bao giờ nghe thấy một âm thanh nào phát ra từ nó. Mẹ không làm sạch cổ họng cho nó, bà còn dụi mặt nó vào áo mình vì sợ. Bà sợ rằng Grímur sẽ cướp mất đứa bé khỏi tay mình."
Theo sự chỉ dẫn của Mikkelína, Erlendur đỗ xe gần một ngôi nhà riêng trông khá giản dị.
"Ông ta chết vào mùa xuân đó à?" Erlendur hỏi. "Bố dượng của bà ấy? Mẹ bà có nghĩ đến chuyện đó không?"
"Tôi không nghĩ thế," Mikkelína nói. "Bà ấy đã đầu độc ông ta ba tháng. như thế chưa đủ."
Erlendur dừng xe lại và tắt máy.
"Hai người đã nghe đến chứng bệnh thanh xuân chưa?" bà hỏi trong lúc mở cửa xe.
Có vẻ như không để ý gì đến mẹ, Símon nhìn chằm chằm vào xác bố nó như thể không tin vào mắt mình. một vũng máu đang dần hình thành bên dưới hắn. Símon run lên bần bật.
Mikkelína cố gắng an ủi mẹ nhưng không được. Tómas bước qua họ vào phòng ngủ và đóng cửa lại mà không nói năng gì. Biểu hiện trên mặt nó không hề thay đổi.
Một khoảng thời gian khá lâu trôi qua.
Cuối cùng, Mikkelína cũng làmẹ nó bình tĩnh lại. Khi đã bình tâm và thôi không khóc nữa, cô nhìn thấy Grímur đang nằm trên vũng máu, thấy Símon đang run rẩy bên mình, thấy nỗi đau đớn trên khuôn mặt Mikkelína. Sau đó cô bắt đầu tắm cho đứa bé bằng nước nóng mà Símon đã chu ẩn bị, cô kỳ cọ cho nó một cách kỹ càng, chậm rãi. Dường như cô biết phải làm gì mà không cần phải suy nghĩ. Cô đặt đứa bé xuống, đứng lên và ôm lấy Símon, thằng bé đứng chôn chân tại chỗ, thôi không run rẩy nữa mà thay vào đó là những tiếng nức nở ngh ẹn ngào. Cô đưa nó đến chỗ một cái ghế và bảo nó ngồi xuống, quay lưng lại cái xác. Sau đó cô đến chỗ Grímur, lấy cái kéo ra khỏi vết thương và ném vào bồn rửa bát. Cuối cùng côngồi xuống ghế, kiệt sức sau khi sinh.
Cô nói với Símon về những việc họ phải làm, cô nói với cả Mikkelína nữa. Họ cuộn Grímur vào một cái chăn và kéo xác hắn ra cửa trước. Cô đi ra ngoài cùng Símon và họđi cách nhà một đo ạn khá xa, nơi nó bắt đầu đào một cái hố.
Cơn mưa đã tạnh suốt cả ngày bây giờ lại tiếp tục rơi. Cơn mưa mùa đông thật to và lạnh. Đất mới chỉ cứng lại một phần. Símon cuốc đất bằng một cái cu ốc chim, và sau hai tiếng đồng hồ đào bới, họ đưa cái xác ra và lôi nó xuống mộ. Họ kéo chăn lên trên cái hố, cái xác rơi xuống và họ giật mạnh cái chăn bên dưới.
Cái xác nằm dưới mộ với bàn tay trái giơ lên không trung, Nhưng cả Símon và mẹ nó đều không thể di chuyển được nó.
Người mẹ nặng nề bước về nhà và ôm lấy đứa bé, bế nó dưới cơn mưa lạnh lẽo và đặt nó xuống chỗ xác của Grímur.
Cô đang định làm dấu thì chợt ngừng lại.
"Ông ta không tồn tại," cô nói.
Sau đó họ bắt đầu lấp đất lênhai xác chết.
Símon đứng bên ngôi mộ nhìn những xẻng đất ướt nhẹp màu đen rơi phịch xuống hai cái xác và thấy chúng dần dần biến mất. Mikkelína đã bắt đầu thu dọn nhà bếp. Không ai trông thấy Tó mas đâu.
Khi một lớp bùn dày đã phủ lên ngôi mộ, Símon bất chợt cảm thấy rằng Grímur cử động. Nó rùng mình nhìn mẹ nó, bà không để ý gì cả, sau đó nó nhìn xuống ngôi mộ và nó kinh hoàng khi thấy khuôn mặt bị đất che đi một nửa đang cử động.
Hai con mắt mở ra.
Símon cứng Người lại.
Grímurở dưới mộ đang nhìn nó chằm chằm.
Símon hét toáng lên khiến mẹ nó dừng tay lại. Cô nhìn Símon, sau đó nhìn xuống ngôi mộ và thấy Grímur vẫn còn sống. Cô đứng bên miệng ngôi mộ. Khi những hạt mưa rơi xuống, chúng rửa trôi đi đất cát trên mặt Grímur. Họ nhìn vào mắt nhau một thoáng, sau đó môi Grímur mấp máy.
"Làm ơn!"
Hai mắthắn khép lại.
Cô nhìn Símon. Rồi nhìn xuống ngôi mộ. Rồi lại nhìn Símon. Sau đó cô cầm xẻng và tiếp tục lấp cái hố như thể không có chuyện gì xảy ra. Grímur biến mất, hắn đã bị chôn dưới lòng đất.
"Mẹ," Símon khóc.
"Về nhà đi, Símon," cô nói. "Mọi chuyện đã qua rồi. Về nhà và giúp Mikkelína đi Símon. Nào, Símon. Con về nhà đi."
Símon nhìn mẹ nó, bà đang khom người, tay vẫn cầm xẻng, toàn thân ướt sũng dưới cơn mưa trong lúc lấp cho xong ngôi mộ. Sau đó nó quay đi mà không nói một lời.
Họ ngồi trong một phòng khách gọn gàng chờ Símon. Ông đã ra ngoài đi dạo quanh khu nhà, Người ta bảo họ vậy, nhưng ông sẽ về sớm thôi.
"Ở đây đều là những người rất tốt," Mikkelína nói. "Không ai có thể đối xử với nó tốt hơn được nữa."
"Không ai nhớ gì đến Grímur sao, hay …?" Elínborghỏi.
"Mẹ đã dọn ngôi nhà từ trong ra ngo ài, bốn ngày sau bà nói rằng chồng mình đã đi bộ qua Hellish eidi đến Selfoss, nhưng bà không nghe thấy tin tức gì từ đó. Không ai biết rằng bà đã mang thai, hoặc ít nhất thì không ai hỏi bà về chuyện đó. Người ta cử các đội tìm kiếm đi quanh khu vực Nhưng tất nhiên là chẳng ai tìm ra xác hắn."
"Người ta có hỏi Grímur có việc gì ở Selfoss không?"
"Mẹ không bao giờ bị hỏi những câu liên quan đến những chuy ến đi của hắn. Hắn là một tên tù. một kẻ trộm. Họ quan tâm gì đến việc hắn đang làm ở Selfoss à? Họ chẳng bu ồn bận tâm về hắn. Không một chút nào. Họ còn nhiều việc phải nghĩ. Cái ngày mẹ trình báo là hắn mất tích, có mấy người lính mỹ bắn chết một người Iceland."
Mikkelína cười nửa miệng.
"Mấy ngày trôi qua. Rồi thành nhiều tuần. Hắn không xuất hiện. Bị xóa sổ. Rồi mất tích. Cũng giống như một trường hợp mất tích điển hình kiểu Iceland của các ông thôi mà."
Bà thở dài.
"Người mà mẹ khóc nhiều nhất là Símon."
Người mẹ ngồi bên bàn ăn, Người vẫn còn ướt sũng vìmưa rào, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Hai tay lấm lem bùn đất đặt trên bàn, không chú ý gì đến các con.
Mikkelína ngồi bên, xoa tay mẹ. Tómas vẫn ở trong phòng ngủ không chịu ra ngoài. Símon đứng trong bếp nhìn ra ngoài trời mưa, nước mắt lăn dài xuống má. Nó nhìn mẹ và Mikkelína, rồi lại nhìn qua cửa sổ nơi nó có thể nhìn thấy thấp thoáng dáng bụi cây lý chua. Sau đó nó đi ra ngoài.
Cả người nó ướt đẫm, lạnh và run lên dưới cơn mưa khi nó bước đến chỗ những bụi cây. Nó dừng lại và vu ốt ve những cành cây trơ trụi. Nó nhìn lên bầu trời, mặthướng lên những giọt mưa. Bầu trời đen kịt, sấm chớp rền vang.
"Con biết," Símon nói. "Con không thể nào làm khác được." Nó ngừng lại và cúi đầu, cơn mưa tuôn xối xả lên người nó. "Mọi chuyện thật khó khăn. mọi chuyện đã rất khó khăn và tồi tệ quá lâu. Tôi không hiểu tại sao ông ta lại như thế. Tôi khôngbiết tại sao mình phải giết ông ta."
"Con đang nói chuyện với ai thế, Símon?" Người mẹ hỏi.
Cô đã đi theo con ra ngoài, cô vòng tay ôm lấy nó.
"Con là một kẻ sát nhân," Símon nói. "Con đã giết ông ta."
"Trong mắt mẹ không phải thế, Símon ạ. Con không bao giờ có thể là một kẻ giết người trong mắt mẹ. Con không thể khác mẹ được. Có thể đó là số phận mà ông ta đã tự chuốc lấy cho mình. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là con có phải chịu đựng ông ta hay không. Bây giờ thì ông ta chết rồi."
"Con đã giết ông ta, mẹ ạ."
"Bởi vì con không thể làm gì khác được. Con phải hiểu điều đó, Símon ạ."
"Nhưng con cảm thấy thật khủng khiếp."
"Mẹ biết, Símon, mẹ biết mà."
"Con không thấy ổn lắm. Con chưa bao giờ làm thế, mẹ à. " Cô nhìn những bụi cây. "Vào mùa thu, những bụi cây này lại ra quả mọng và mọi thứ lại trở lại bình thường. Con nghe thấy chưa, Símon. Mọi thứ sẽ lại bình thường."