Bụi Lý Chua Máu

Chương 27

Mẹ bọn trẻ vẫn làm việc ở trang trại sữa Gufunes và hai đứa con trai vẫn bắt xe bus đến trường mỗi sáng. Grímur quay trở lại công việc giao than. Sau khi vụ bê bối bị phát hiện, quân đội không cho hắn làm việc ở đó nữa. Kho quân nhu bị đóng cửa và cả do anh trại bị chuyển xuống Hálogaland. Chỉ còn lại hàng rào và cột rào ở đó, cả mảnh sân bê tông trước doanh trại nữa. khẩu đại bác cũng đã được tháo ra khỏi boong- ke. người ta nói rằng chiến tranh sắp kết thúc. người Đức đang rút quân khỏi Nga và người ta cho rằng một cuộc phản công lớn đang chuẩn bị diễn ra ở mặt trận phía Tây.

Grímur gần như lờ tịt vợ đi suốt mùa đông đó. Hắn rất ít khi nói, trừ lúc đánh mắng cô. Họ không còn ngủ chung giường. người mẹ ngủ trong phòng Símon, còn Grímur muốn Tómas ở trong phòng mình. T ất cả mọi người, trừ Tómas, đều để ý thấy bụng cô đang dần dần phình ra suốt mùa đông đó cho đến khi nó nhô lên giống như một kỷ niệm về những điều ngọt ngào và cay đắng trong mùa hè năm đó. Và đó là một cách nhắc nhở kinh hoàng về những điều sẽ xảy ra nếu như Grímur thực hiện những lời đe dọa của mình.

Cô tìm mọi cách che giấu tình trạng của mình.

Grímur dọa dẫm cô thường xuyên. Hắn nói rằng hắn sẽ không để cô giữ đứa bé lại. Hắn sẽ giết nó ngay khi nó ra đời. Hắn nói rằng nó sẽ là một đứa chậm phát triển y như Mikkelína và tốt nhất là nên giết nó ngay lập tức. "Một đứa chó đẻ người Mỹ," hắn nói. nhưng hắn không đánh đập cô suốt mùa đông năm đó. Hắn không tấn công trực diện, chỉ vờn quanh cô như con quái vật chuẩn bị vồ mồi.

Cô cố gắng nói về việc ly hôn, nhưng Grímur chỉ cười chế giễu. Cô không nói về hoàn cảnh của mình với những người cùng làm ở Gufunes và cũng không để lộ ra việc mình có thai. Có lẽ, cho đến tận lúc cuối, cô vẫn nghĩ rằng Grímur sẽ côn g khai thừa nhận sai lầm, rằng lời đe dọa của hắn chỉ là đe dọa, và rằng hắn sẽ cư xử như một người cha đối với đứa trẻ, bất chấp mọi chuyện.

Cuối cùng cô viện đến những phương cách liều lĩnh. Không Phải là trả thù Grímur, mặc dù cô có cả tá lý do, mà chỉ bảo vệ bản thân và đứa trẻ mình sắp sinh.

Suốt mùa đông khắc nghiệt đó, Mikkelína cảm nhận rất rõ sự căng thẳng giữa mẹ và Grímur và nó thấy ở Símon có một sự thay đổi đáng lo ngại không kém. Nó vẫn luôn yêu mẹ, nhưng giờ đây nó không rời mẹ nửa bước từ lúc nó về học và mẹ nó xong việc ở Gufunes. Nó lo lắng nhiều hơn từ sau khi Grímur ra tù vào cái buổi sáng mùa thu lạnh lẽo ấy. Nó tránh bố nó càng xa càng tốt, và mỗi ngày trôi qua, nỗi lo lắng về mẹ lại dày vò nó nhiều hơn. Đôi lúc Mikkelína nghe thấy Símon tự nói một mình và đôi lúc cứ như là nó đang nói chuyện với ai mà con bé không nhìn thấy - một người có lẽ không ở trong ngôi nhà: một người tưởng tượng. Đôi lúc nó nghe thằng bé nói to những điều nó phải làm để bảo vệ mẹ và đứa bé của người bạn Dave mà mẹ sắp sinh. Nói về trách nhiệm của nó Phải bảo vệ mẹ khỏi bàn tay Grímur. Về cuộc sống của đứa bé phụ thuộc thế nào vào nó. Không một ai khác có thể làm được điều đó. người bạn Dave của nó sẽ không bao giờ quay lại. Símon rất để tâm đến lời đe dọa của Grímur. Nó tin chắc rằng Grímur sẽ không cho đứa bé sống. Rằng Grímur sẽ lấy đứa bé đi và họ sẽ không bao giờ được trông thấy nó.

Tómas vẫn lặng lẽ như mọi khi, nhưng Mikkelína cảm thấy nó có một sự thay đổi khi mù a đông qua. Grímur cho phép Tómas ngủ trong phòng mình sau khi hắn cấm mẹ lũ trẻ ngủ trên chiếc giường đôi và bắt cô phải ngủở giường Tómas. Cái giường đó quá nhỏ và không thoải mái. Mikkelína không biết Grímur nói gì với Tómas, nhưng chẳng bao lâu sau, thằng bé tỏ thái độ rất khác với chị mình. Nó chẳng liên quan gì đến chị và tự tách mình ra khỏi Símon, mặc dù trước đây chúng hết sức thân thiết. người mẹ cố gắng nói chuyện với Tómas nhưng nó luôn luôn tránh xa bà, nó tức giận, yên lặng và vô dụng.

"Símon đang thay đổi rất nực cười," có lần Mikkelína nghe Grímur nói với Tómas. "Nó đang trở nên buồn cười y như mẹ mày. Hãy đề phòng thằng đó. nhớ là đừng có thích nó. Nếu không mày cũng sẽ trở thành một thằng buồn cười như nó đấy."

Một lần Mikkelína nghe mẹ nó nói chuyện với Grímur về đứa trẻ, lần duy nhất hắn cho phép bà nói lên suy nghĩ của mình, theo như Mikkelína biết. Bụng mẹ nó đã phình lên và hắn cấm mẹ nó không được làm ở trang trại sữa nữa.

"Mày bỏ việc đi và hãy nói rằng mày phải chăm lo cho gia đình," Mikkelína nghe hắn ra lệnh cho mẹ.

"Nhưng ông có thể nói nó là của ông cơ mà," cô nói.

Grímur cười nhạo cô.

"Ông có thể nói thế."

"Câm đi. "

Mikkelína thấy Símon cũng đang nghe trộm.

"Ông có thể dễ dàng nói rằng đó là con của ông," người mẹ nhẹ nhàng nói.

" Đừng có cố," Grímur nói.

"Người ta chẳng cần phải biết chuyện gì. chẳng ai cần quan tâm. "

"Bây giờ đã quá muộn để sửa chữa sai lầm rồi. Đáng lẽ ra mày phải nghĩ đến chuyện ấy khi mày tằng tịu với thằng người mỹ chó chết đó."

"Hoặc là tôi đã nhận nó làm con nuôi," cô thận trọng nói. "Tôi không phải là người đầu tiên làm chuyện này mà."

"Chắc chắn là không rồi," Grímur nói. "Nửa cái thành phố khốn kiếp này đã ăn nằm với chúng. nhưng đừng có nghĩ rằng điều đó có ích gì."

"Ông sẽ không bao giờ phải nhìn thấy nó. Tôi sẽ đưa nó đi thật xa ngay sau khi sinh nó ra và ông sẽ không bao giờ phải trông thấy nó. "

“Tất cả mọi người đều đã biết chuyện vợ tao ngủ với bọn lính mỹ," Grímur nói.

"Không ai biết đâu," cô nói. "Không ai biết mà. Không ai biết chuyện giữa Dave và tôi đâu. "

“Thế mày nghĩ làm thế nào mà tao biết được chuyện đó, con đĩ? Vì mày đã nói với tao chắc? Mày không nghĩ là những chuyện như vậy sẽ lan đi à?"

"Có, nhưng không ai biết anh ấy là bố đứa trẻ. Không ai biết đâu."

"Câm mồm đi," Grímur nói. "Câm ngay nếu không …"

Tất cả mọi người đều chờ xem mùa đông dài đằng đẵng đó sẽ mang đến điều gì và chuyện gì, theo một cách khủng khiếp nào đó, là không tránh được.

Mọi chuyện bắt đầu khi Grímur dần dần đổ bệnh.

 

Mikkelína nhìn Erlendur chằm chằm. "Bà ấy bắt đầu đầu độc hắn ta vào mùa đông năm đó." " Đầu độc ư?" Erlendur nói.

"Bà ấy không biết mình đang làm gì nữa. "

"Bà ấy đầu độc ông ta như thế nào?"

"Ông có nhớ vụ Dúkskhôngt ở Reykjavík không?"

"Vụ một người phụ nữ trẻ đã giết anh trai mình bằng thuốc chuột đấy ư? Có, vụ đó diễn ra vào khoảng đầu thế kỷ trước. "

"Mẹ không định giết hắn bằng loại thuốc đó. Bà chỉ muốn hắn bị ốm thôi. nhờ vậy bà sẽ có thể sinh đứa bé và để nó thoát khỏi tầm tay hắn trước khi hắn phát hiện ra là đứa bé đã biến mất. người phụ nữ ở Dúkskot đầu độc anh mình bằng cách cho ông ta ăn thuốc chu ột. Bà ta tống cả đống vào sữa của ông ta, thậm chí ông ta nhìn thấy em mình làm thế, ông ta vẫn không biết đó là cái gì. Ông ta cố gắng nói cho người khác biết bởi vì mấy ngày sau ông ta mới chết. Bà ta đưa rượu sơ- nap cùng với sữa cho ông ta để che giấu vị lạ. Trong cuộc điều tra, người ta phát hiện ra phốt pho trong xác ông ta, chất này có độc tính phát tác chậm. Mẹ chúng tôi biết câu chuyện đó, đó là một vụ giết người gây chấn động Reykjavík. Bà phụ trách trông nom thuốc chu ột ở trại sữa Gufunes. Bà ăn cắp những liều thuốc nhỏ và trộn vào đồ ăn của hắn. Mỗi lần bà chỉ dùng một ít nên hắn không cảm thấy vị lạ hay nghi ngờ bất cứ điều gì. Thay vì giữ thuốc độc ở nhà, bà mang theo một ít bên người mỗi lần dùng đến, nhưng khi bỏ việc ở trang trại, bà mang về nhà một liều lớn và giấu nó đi. Bà không biết tác dụng của nó lên người Grímur như thế n ào, không biết liệu với liều lượng nhỏ như thế chúng có tác dụng hay không. nhưng sau một thời gian, chúng bắt đầu phát tác. Hắn yếu dần đi, thường ốm hoặc mệt mỏi và nôn mửa. Hắn không đi làm nổi. Chỉ nằm trên giường chịu bệnh."

"Ông ta có nghi ngờ gì không?" Erlendur hỏi.

"Không, mãi đến khi quá muộn," Mikkelína nói. "Hắn không tin vào bác sĩ. Và tất nhiên là mẹ không giục hắn đi khám bệnh rồi."

“Thế còn việc ông ta nói là sẽ ‘chăm sóc’ Dave thì sao? Ông ta có nhắc lại chuyện đó không?"

"Không, không bao giờ," Mikkelína nói. "Thực sự hắn chỉ lừa gạt thôi. Hắn chỉ nói để dọa mẹ thôi. Hắn biết mẹ yêu Dave."

Erlendur và Elínborg ngồi trong phòng khách nhà Mikkelína và nghe câu chuyện bà kể. Họ đã nói cho bà biết rằng bộ xương trên đồi là của một người đàn ông, trên đó có bộ xương của một đứa bé. Mikkelína lắc đầu, nếu họ không vội vã ra đi mà không nói lý do, bà đã có thể nói cho họ biết chuyện đó.

Bà muốn biết về bộ xương của đứa trẻ và khi Erlendur hỏi lúc nào bà muốn nhìn nó, bà nói không.

"Nhưng tôi muốn biết khi nào các ông không cần đến nó nữa," bà nói. " Đã đến lúc cô bé được yên nghỉ trong lòng đất linh thiêng rồi."

"Cô bé ư?"

"Phải. Một cô bé," Mikkelína nói.

 

Sigurdur Óli nói cho Elsa biết phát hiện của nhân viên y tế: bộ xương nằm dưới ngôi mộ không thể là vợ chưa cưới của Benjamín. Elínborg gọi điện cho em gái của Sólveig, Bára để báo tin tương tự.

Khi Erlendur đang trên đường đến gặp Mikkelína với Elínborg thì Ed gọi để báo rằng ông ta vẫn chưa tìm ra chuyện gì đã xảy đến với Dave Welch. Ông ta cũng chưa biết liệu ông ta có bị chuyển đi khỏi Iceland không, hay khi nào chuyện đó xảy ra. Ông ta nói rằng mình sẽ tiếp tục điều tra.

Sáng sớm hôm đó Erlendur đã đến khu chăm sóc đặc biệt để thăm con gái. Tình trạng của con bé vẫn chưa có gì tiến triển, Erlendur ngồi bên Eva Lind thật lâu và kể lại câu chuyện của mình về người em đã chết cón g trong khu làn g ở Eskifjördur khi Erlendur mới lên mười tuổi. Lúc đó họ đang lùa cừu về cùng bố thì cơn bão ập đến. Hai anh em không nhìn thấy bố và ngay sau đó không nhìn thấy nhau nữa. người bố quay trở về nông trại, kiệt sức. Rất nhiều toán tìm kiếm bủa đi.

"Rất tình cờ họ tìm thấy bố," Erlendur nói. "Bố không biết tại sao. Bố đã nhanh trí đào một chỗ trú ẩn cho mình trong một đống tuy ết. Khi họ chọc vào tuyết và đầu gậy đâm vào vai bố, bố đang thừa sống thiếu chết. Sau đó bố chuyển đi, không thể sống được ở đó nữa, mặc dù biết rằng em bố vẫn đang ở đó. Mọi người cố gắng bắt đầu cuộc sống mới ở Reykjavík … nhưng vô ích."

Đúng lúc đó một bác sĩ nhìn vào. Ông ta và Erlendur chào nhau và trao đổi ngắn gọn về tình trạng của Eva Lind. Vẫn không có gì thay đổi, ông bác sĩ nói. Không có dấu hiệu phục hồi hay con bé đang dần lấy lại ý thức. Họ yên lặng. Rồi chào tạm biệt.

Ông bác sĩ quay ra cửa, Erlendur cười lạnh nhạt.

Lúc này Erlendur đang ngồi đối diện Mikkelína, nghĩ đến con gái đang nằm trong bệnh viện và em trai nằm trong tuyết. những từ Mikkelína nói cứ chậm rãi chảy vào tâm trí ông.

"Mẹ tôi không phải là kẻ giết người," bà nói.

Erlendur nhìn bà.

"Bà ấy không giết người," Mikkelína nhắc lại. "Bà ấy nghĩ rằng mình có thể cứu được đứa bé. Bà ấy lo sợ cho con mình."

Mikkelína liếc nhìn Elínborg.

"Cuối cùng, hắn cũng không chết," bà nói. "Hắn không chết vì trúng độc. "

"Nhưng bà nói rằng hắn không nghi ngờ gì cho đến khi quá muộn cơ mà?" Elínborg nói.

"Phải," Mikkelína nói. "Lúc đó thì đã quá muộn."

 

Vào cái đêm chuyện đó xảy ra, Grímur dường như đã đỡ hơn sau một ngày dài nằm trên giường, khốn khổ vì đau.

Người mẹ thấy đau bụng, đến tối cô đã trở dạ và co thắt tử cung rất nhan h. Cô biết rằng như thế này là quá sớm. Đứa bé sẽ bị đẻ non. Cô bảo hai đứa con mang đệm từ giường của chúng và trên đi- văng của Mikkelína trong bếp đến, và đến giờ cơm tối, cô sinh con trên những tấm đệm đó.

Cô bảo Símon và Mikkelína chu ẩn bị sẵn vải sạch và n ước nón g để tắm cho em bé. Sau khi sinh ba đứa con, cô đã biết các thủ tục cần thiết.

Lúc đó vẫn là mùa đông, trời vẫn tối, nhưng thời tiết lại đột ngột trở nên ấm áp và mưa su ốt cả ngày. Mùa xuân sẽ đến sớm. Cả ngày hôm đó người mẹ ở ngoài dọn giường chiếu quanh những bụi cây lý chua và cắt tỉa cành khô. Cô nói những quả mọng sẽ rất ngon khi cô làm mứt vào mùa thu đó. Símon không để cho mẹ rời khỏi tầm mắt của mình, nó đến chỗ bụi cây cùng mẹ. Cô cố gắng khuyên nhủ nó bình tĩnh lại và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"Chẳng có gì ổn cả," Símon nói và nhắc lại. "Chẳng có gì ổn cả. mẹ không được sinh đứa bé đó. Mẹ không được phép. Ông ta đã nói rồi, ông ta sẽ giết chết nó. Ông ta nói thế. Lúc nào đứa bé ra đời?"

"Con đừng lo," mẹ nó nói. "Khi đứa bé ra đời, mẹ sẽ đưa nó ra thành phố và ông ta sẽ không bao giờ trông thấy nó. Ông ta nằm trên giường cả ngày nên sẽ chẳng làm gì được đâu."

"Nhưng lúc nào đứa bé mới ra đời?"

"Bất cứ lúc nào," mẹ nó nói nhỏ. "Có thể hơi sớm một chút. Sau đó mọi chuyện sẽ qua đi và được giải quyết êm đẹp. Con đừng sợ, Símon. Con phải mạnh mẽ lên. Vì mẹ, Símon ạ."

"Sao mẹ không đến bệnh viện? Sao mẹ không đi khỏi đây để sinh em bé?"

"Ông ta không cho đâu," cô nói. "Ông ta sẽ tìm mẹ về và bắt mẹ sinh ở nhà. Ông ta không muốn bất kỳ ai biết chuyện. chúng ta sẽ nói rằng chúng ta đã giao nó cho những người tốt chăm sóc. Đó là điều ông ta muốn. mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

"Nhưng ông ta nói rằng sẽ giết nó."

"Ông ta sẽ không làm thế đâu."

"Con sợ lắm," Símon nói. "Chuyện này cứ phải như thế này ư? Con không biết phải làm gì nữa. Con không biết phải làm gì nữa," nó nhắc lại, và cô thấy nó đã bị nỗi sợ hãi làm mụ mẫm.

Lúc này nó đứng nhìn mẹ, cô đang nằm trên đệm ở trong bếp. Trừ cái phòng ngủ đôi ra, đây là nơi duy nhất trong nhà đủ rộng, và cô bắt đầu rặn trong sự yên lặng tuyệt đối.

Tómas đang ở trong phòng bố. Símon đã rón rén lại gần cánh cửa và đóng nó lại.

Mikkelína nằm bên mẹ, mẹ nó đang cố gắng trong đau đớn để không tạo ra một tiếng động nhỏ nào. Cánh cửa phòng ngủ đôi mở ra, Tómas bước tới hành lang và đi vào bếp. Grímur đang ngồi trên mép giường rên rỉ. Hắn bảo Tómas đi vào bếp để lấy tô cháo đặc mà hắn chưa động đến. Hắn cũng bảo nó xúc cháo giúp hắn nữa.

Khi Tómas đi qua chỗ mẹ nó, Símon và Mikkelína, nó thấy cái đầu của đứa bé đã lộ ra. mẹ nó rặn với tất cả sức lực của mình cho đến khi hai vai đứa bé cũng chui ra.

Tómas bê tô cháo, và qua khóe mắt mẹ nó chợt trông thấy thằng bé đang định ăn một thìa đầy.

"Tómas! Vì Chúa, con đừng động đến món cháo đó!!!" cô hét lên đầy tuyệt vọng.

Một sự im lặng chết chóc bao trùm xuống ngôi nhà, những đứa trẻ nhìn mẹ chúng chằm chằm, lúc này cô đang ngồi bế đứa bé và nhìn chằm chằm vào Tómas. thằng bé ngạc nhiên quá đến nỗi làm rơi cả tô cháo khiến nó tan thành trăm mảnh.

Cái giường cọt kẹt.

Grímur bước ra hành lang và đi vào bếp.

Hắn nhìn xuống thấy vợ đang ngồi bế đứa trẻ mới sinh trong tay. Mặt hắn hiện lên sự ghê tởm. Hắn nhìn sang Tómas, rồi đến tô cháo trên sàn.

"Có khi nào lại thế không?" giọng Grímur nhỏ và đầy kinh ngạc, như thể là hắn đột nhiên tìm ra câu trả lời cho điều bí ẩn mà bấy lâu nay mình trăn trở. Hắn lại nhìn xuống chỗ vợ đang ngồi.

"Mày đang đầu độc tao có phải không?" hắn quát lên.

Người mẹ ngước mắt lên nhìn Grímur. Mikkelína và Símon không dám nhìn. Tómas đứng bất động trên tô cháo chảy chan chứa trên sàn.

"Tao đã không mảy may nghi ngờ điều đó! những cơn hôn mê đó. Cơn đau đó. Những trận ốm đó…"

Grímur nhìn quanh bếp. Sau đó hắn nhảy đến chỗ cái tủ ly và giật mạnh để mở ngăn kéo. Hắn điên lên. Hắn đổ tất cả những thứ trong cái tủ ra sàn nhà. Hắn cầm một cái túi đựng bột ngô lên và ném nó vào tường. Khi cái túi vỡ ra, hắn nghe có tiếng lọ thủy tinh vỡ và rơi ra khỏi đó.

"Cái đó đây có phải không?" hắn quát và nhặt lấy cái lọ.

"Mày làm chuyện này bao lâu rồi?" hắn rít lên.

Mẹ lũ trẻ nhìn vào mắt hắn chằm chằm. Một ngọn nến đang cháy trên sàn bên cạnh cô. Khi hắn đang tìm thuốc độc, cô đã nhanh chóng cầm lấy một cái kéo mà cô đặt bên cạnh mình để hơ trên lửa, sau đó cô cắt dây rốn và buộc nó lại bằng đôi tay run rẩy.

"Trả lời tao đi!" Grímur gào lên.

Cô không cần Phải trả lời. Hắn có thể biết được qua đôi mắt cô. Qua thái độ của cô. Qua cái cách cô luôn coi thường hắn, từ sâu trong lòng, một cách điềm nhiên, bất chấp việc hắn có đánh đập cô thường xuy ên đến thế nào, hắn nhìn thấy điều đó qua sự bất tuân lặng lẽ, qua ánh mắt thách thức chọc thẳng vào hắn trong lúc vẫn đang ôm đứa con hoang của thằn g lính mỹ trong tay.

Thấy điều đó qua việc cô ôm đứa bé vào ngực của mình.

" Để mẹ được yên," Símon thấp giọng nói.

" Đưa nó cho tao!" Grímur hét lên. " Đưa đứa bé cho tao, con rắn khốn kiếp!"

" Để mẹ yên," Símon nói, to hơn.

" Đưa nó đây," Grímur gào lên, "nếu không tao giết cả hai bây giờ. Tao sẽ giết sạch! Giết sạch! Giết sạch!"

Mồm hắn sùi cả bọt mép vì tức giận.

"Con điếm khốn nạn! Mày đang định giết tao phải không? Mày nghĩ là mày cóthể giết được tao à?"

"Thôi đi!" Símon quát lên.

Người mẹ ôm chặt đứa con bằng một tay và mò mẫm cái kéo bằng tay còn lại nhưng cô không tìm thấy nó. Cô hoảng loạn nhìn quanh để tìm nhưng nó đã biến mất rồi.

 

Erlendur nhìn Mikkelína. "Ai đã cầm cái kéo?" ông hỏi. Lúc này Mikkelína đang đứng bên cửa sổ. Erlendur và

Elínborg liếc nhìn nhau. Họ đều nghĩ đến một điều. "Bà là người duy nhất còn sống để kể câu chuyện này phải không?" Erlendur hỏi.

"Phải," Mikkelína đáp. "Không còn một ai khác."

"Ai đã cầm cái kéo?" Elínborg hỏi.