Anthony O’Hare tỉnh dậy trong căn phòng khách sạn Brazzaville. Anh nhìn chằm chằm chiếc quạt trần đang quay một cách trễ nải ngay trên đầu, lờ mờ nhận ra những tia nắng rọi xuyên qua các tấm chớp cửa sổ và tự hỏi, sẽ ra sao nếu lúc này anh đang dần chết đi. Đầu của anh vẫn nặng trình trịch, thỉnh thoảng đau. Ruột gan anh dường như vẫn chưa thôi rối loạn từ cuộc vui đêm hôm trước. Miệng anh đắng ngắt và không có cảm giác gì, chỉ còn cảm giác giống như thể buồn nôn. Một nỗi lo sợ mơ hồ choán lấy tâm trí anh. Có phải đêm qua anh bị trúng đạn? Hay anh bị đánh trong một cuộc nổi loạn? Anh nhắm mắt, chờ nghe tiếng vọng quen thuộc từ ngoài đường, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng xì xào vọng ra từ những đám đông đang tụ tập ven đường, những người luôn thấp thỏm lo âu, cố nghe ngóng xem sự bất an tiếp theo có thể đến từ đâu. Nhưng đó không phải là một viên đạn. Có thể chỉ là sốt vàng da. Lần này chắc chắn là anh mắc bệnh rồi. Nhưng, ngay cả lúc anh nghĩ tới điều này, anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra không có một âm thanh Congo nào xung quanh mình: không có tiếng hét nào vọng ra từ một cửa sổ đang mở, không có nhạc từ trong quán bar, không có mùi nấu món kwanga được gói trong lá chuối. Không có tiếng súng. Không có tiếng la hét ở Lingala hay Swanhili. Yên tĩnh. Chỉ có tiếng vọng lại của những chú chim hải âu.
Không phải Congo. Nước Pháp. Anh đang ở nước Pháp.
Anh thấy một thoáng nhẹ nhõm, cho đến khi anh thực sự cảm thấy đau đớn. Bác sĩ đã cảnh báo là anh sẽ đau hơn nếu anh uống rượu lại, vậy mà anh cũng chỉ nghe rồi để đấy, vẫn lấy lý trí ra để biện hộ cho bản thân. Bác sĩ Robertson hẳn sẽ rất hài lòng nếu biết những phỏng đoán của ông chính xác như thế nào.
Anh ngồi thẳng dậy trên giường, chắc chắn là nếu làm thế sẽ không ảnh hưởng tới cái chân đau, rồi hạ cả hai chân xuống bên mép giường và dò dẫm đi về phía cửa sổ, cảm nhận rõ mùi mồ hôi lâu ngày trên áo và những chiếc chai rỗng trên bàn tố cáo về một cuộc chơi thâu đêm trước đó. Anh vén rèm và dưới kia là một vùng vịnh lấp lánh ánh vàng. Những mái ngói đỏ nhấp nhô trên sườn đồi được lợp bằng ngói nung, không phải bằng thứ tôn gỉ quẹt trên những ngôi nhà lụp xụp ở Congo. Những cư dân ở đây trông thật cường tráng, khỏe mạnh và hạnh phúc. Họ đi tán gẫu, đi dạo và chạy bộ trên bờ biển. Những người da trắng. Những người giàu có.
Anh nheo mắt. Khung cảnh thật đẹp và không chê vào đâu được. Anh thả rèm, lê người vào trong buồng tắm, vịn vội hai tay vào bồn rửa và khạc nhổ một cách đáng thương. Cố gắng đứng vững, anh trèo vào bồn tắm hoa sen và ngồi sụp vào tường, để mặc dòng nước ấm chảy tràn trên người trong khoảng hai mươi phút, ước gì làn nước ấy có thể gột rửa mọi thứ dơ bẩn trong anh.
Thôi nào, mày phải làm chủ bản thân đi chứ
Anh mặc quần áo, gọi xuống quầy tiếp tân xin một chút cà phê nóng và khi đã cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, anh ngồi vào bàn viết. Đã gần mười một giờ kém mười lăm. Anh phải gửi bài về tòa soạn, bài viết anh đã phác thảo từ chiều hôm qua. Anh nhìn mẩu giấy viết tay nguệch ngoạc và nhớ lại những gì xảy ra tối qua. Ký ức dần ùa về một cách nhạt nhòa. Mariette, cô quay mặt về phía anh khi đứng ngoài khách sạn và muốn anh hôn. Anh kiên quyết từ chối, ngay cả khi anh cảm thấy có thể mình là một thằng khùng: một cô gái đang thèm muốn anh và sẵn sàng dâng hiến cho anh. Nhưng anh cảm thấy một chút vui mừng về một điều duy nhất đúng đắn anh đã làm vào tối hôm đó.
Ôi, Chúa ơi. Và Jennifer Stirling, thật mong manh và dễ vỡ, đưa áo khoác về phía anh. Cô chắc hẳn đã nghe lỏm những lời lẽ huênh hoang khiếm nhã không suy nghĩ của anh. Anh đã nói gì về cô nhỉ? Một quý bà giàu có được nuông chiều… chẳng có nổi một chút chính kiến ở trong đầu. Anh nhắm mắt. Viết về chiến tranh chắc chắn là dễ dàng hơn nhiều. Và an toàn hơn. Trong chiến tranh, bạn luôn biết rõ ai là kẻ thù.
Cà phê đã được mang tới. Anh thở sâu rồi uống một ngụm to. Anh nhấc điện thoại và mệt mỏi nhờ tiếp tân nối máy với London.
Thưa bà Stirling,
Tôi là một gã khùng khiếm nhã. Tôi biết mình hoàn toàn có thể đổ lỗi cho việc quá mệt mỏi sau một chuyến đi dài hay do dị ứng với đồ hải sản, nhưng tôi phải thú nhận rằng đó chỉ đơn giản là tôi đã nốc quá chén, một điều tôi không nên làm, và do bản tính nóng nảy của mình khi thấy không thể thích nghi nhanh chóng được với một buổi tiệc mang tính xã hội rộng lớn như thế này. Tôi đã tự dày vò mình trong nhiều giờ.
Cho phép tôi gửi lời xin lỗi chân thành tới bà. Tôi sẽ rất vui nếu bà và ông Stirling chấp nhận lời mời ăn trưa của tôi vào một ngày nào đó trước khi tôi quay trở lại London.
Từ một người đang cảm thấy rất xấu hổ,
Anthony O"Hare
Tái bút: Tôi xin gửi kèm theo đây bài viết tôi mới gửi về tòa soạn ở London để bà thấy ít nhất tôi cũng viết bài một cách nghiêm túc.
Anthony gập thư lại, bỏ vào phong bì và dán kín. Chắc hẳn anh vẫn chưa hết say: anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh viết một bức thư thành thật như vậy là khi nào.
Rồi anh sực nhớ ra anh không có lấy một dòng địa chỉ để gửi thư tới. Anh thầm chửi thề về sự đãng trí của mình. Tối hôm trước, tài xế của Stirling đã tới đón anh, và anh thì hầu như không thể nhớ gì trên đường trở về nhà, ngoại trừ một vài việc bẽ mặt.
Quầy tiếp tân khách sạn có vẻ cũng không giúp được gì nhiều. Stirling? Người giữ cửa lắc đầu.
‘Anh không biết ông ta hả? Một người đàn ông giàu có. Rất quyền lực,’ anh cố gặng hỏi. Miệng vẫn cảm thấy đắng ngắt.
‘Ồ thưa ngài, tất cả mọi người ở đây đều giàu có và đầy quyền lực,’ anh ta trả lời một cách mệt mỏi.
Một buổi chiều thật êm dịu, không khí trong lành gần như tinh khiết dưới bầu trời xanh trong vắt. Anh bước chầm chậm, cố nhớ lại quãng đường mà người tài xế tới đón anh đã đi qua. Tối qua anh chỉ đi mất chưa đầy mười phút: làm sao có thể tìm lại ngôi nhà đó đây? Anh sẽ để bức thư đó ngay tại bệ cửa và bỏ đi. Anh không muốn nghĩ về việc mình sẽ làm gì tiếp theo khi quay trở lại thị trấn: kể từ buổi sáng hôm đó, toàn cơ thể anh nhắc anh nhớ về quãng thời gian dài anh chìm đắm trong bia rượu. Hãy uống bia đi, cơ thể anh giục giã. Hay rượu. Whisky. Dạ dày anh lại đau và anh run lên. Cuộc đi bộ này có thể tốt cho anh, anh tự nói sau khi chào hai người phụ nữ đội mũ đang mỉm cười với anh.
Bầu trời Antibes vẫn một màu xanh ngắt, bãi biển điểm xuyết bởi khách du lịch đang nằm dài trên bãi cát trắng. Anh nhớ người tài xế đã rẽ trái tại vòng xoay này và nhận ra con đường nhỏ với những ngôi biệt thự lợp mái bằng đất sét dẫn lên đồi. Đây chính là con đường tối qua anh đi. Mặt trời rọi thẳng vào sau cổ anh và xuyên qua mũ. Anh cởi áo khoắc, vắt lên vai rồi tiếp tục rảo bước.
Tuy nhiên, vừa qua khỏi khu đồi phía sau thị trấn, mọi việc dường như đã đi chệch hướng. Anh rẽ trái tại một khu nhà thờ nhìn không quen thuộc lắm và bắt đầu men theo triền đồi. Những hàng cọ và dừa thưa dần rồi hoàn toàn biến mất, không bóng mát che đầu, anh cảm giác rõ hơi nóng tỏa ra từ những tảng đá và mặt đường rải đá giăm. Anh thấy rõ da mình như bị đốt cháy và biết rằng khi tối đến sẽ đau như thế nào.
Thỉnh thoảng một chiếc xe hơi vụt qua làm bắn những viên đá giăm lên vách núi. Dường như anh đang đi lại đúng con đường tối qua, chân anh rảo bước nhanh hơn khi nghe mùi hương tỏa ra từ những bụi thảo mộc hoang dã, khi cảm nhận hơn lạnh lúc trời chạng vạng. Giờ đây, khi thời khắc quan trọng đang đến rất gần thì niềm tin trong anh lại lung lay ghê gớm khi anh buộc phải tính đến khả năng có thể mình sẽ thất bại.
Don Franklin chắc hẳn sẽ rất thích thú khi thấy anh thế này, vừa nghĩ anh vừa dừng lại lấy khăn tay lau trán. Anthony có thể tìm đường băng qua châu Phi, vượt qua biên giới, vậy mà ở đây anh có thể lạc lối trên một con đường chỉ mất mười phút để tới biệt thự của một nhà triệu phú. Anh lùi lại khi thấy một chiếc xe đang có ý định vượt qua, rồi nheo mắt nhìn khi thấy chiếc xe từ từ dừng lại sau một tiếng phanh két. Đảo mình một chút, chiếc xe lùi về phía anh đang đứng.
Yvonne Moncrieff với cặp kính mát gài trên đầu, vươn người qua cửa sổ chiếc xe Daimler SP250. ‘Anh có điên không vậy?’ cô bông đùa một cách thích thú. “Anh sẽ bị thiêu cháy mất.”
Anh nghiêng người nhìn qua người cô và thấy Jennifer Stirling ngồi sau tay lái. Cô liếc nhìn anh qua cặp kính mát to quá khổ, tóc cột gọn gàng phía sau, khó có thể đoán cô đang nghĩ gì.
‘Chào các cô,’ anh nói, một tay bỏ mũ, cảm thấy rõ mồ hôi đang chảy dọc theo chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của mình và mặt anh cũng bóng nhãy mồ hôi.
‘Ông đang làm gì ở một nơi xa thị trấn tít tắp thế này vậy, ông O"Hare?’ Jennifer hỏi. ‘Cho một bài phóng sự nóng hổi nào đó chăng?’
Anh hạ chiếc áo khoác bằng linen từ trên vai xuống và lấy từ trong đó ra một bức thư. ‘Tôi – tôi chỉ muốn đưa cô cái này.’
‘Cái gì vậy?’
‘Một lời xin lỗi.’
‘Một lời xin lỗi?’
‘Vì sự khiếm nhã của tôi tối qua.’
Cô dường như không hề có ý định vươn người qua người bạn gái của mình và cầm lấy bức thư.
‘Jennifer, liệu tôi có thể?’ Yvonne Moncrieff liếc nhìn bạn mình, rõ ràng không hiểu gì.
‘Không. Ông có thể đọc to bức thư đó lên không, ông O"Hare?’ Cô hỏi.
‘Jennifer!’
‘Nếu ông O"Hare tự tay viết bức thư đó thì tớ tin ông ấy hoàn toàn có thể đọc nó lên.’ Khuôn mặt cô không bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì đằng sau cặp kính. Anh đứng sững một lúc, ngoái đầu nhìn con đường hoàn toàn trống vắng và nhìn xuống khu làng đang bị mặt trời thiêu đốt phía dưới. ‘Tôi thực sự muốn rằng - ’
‘Có vẻ như đó không phải là một lá thư xin lỗi, phải vậy không ông O"Hare?’ Cô nói một cách duyên dáng. ‘Ai cũng có thể viết mấy từ nguệch ngoạc như thế cả.’
Yvonne Moncrieff nhìn chằm chằm vào tay mình, lắc đầu. Cặp kính mát quá khổ của Jennifer vẫn nhìn anh chăm chú, bóng anh hiện rõ trên đôi tròng kính đen.
Anh mở phong bì, rút ra một tờ giấy và sau một phút lưỡng lự, anh đọc to những gì anh đã viết, giọng anh bỗng vang bất chợt khi đứng giữa mênh mông núi đồi. Đọc xong, anh cẩn thận gấp lại và để vào túi áo. Anh cảm thấy ngượng ngùng một cách kỳ lạ khi sự yên tĩnh bao trùm, chỉ nghe tiếng máy nổ khe khẽ của chiếc ô tô.
‘Chồng tôi đã đi châu Phi rồi. Anh ấy mới đi sáng nay.’ Cuối cùng Jennifer nói.
‘Nếu vậy tôi sẽ rất hân hạnh nếu được mời hai cô bữa trưa.’ Anh vội nhìn đồng hồ. ‘Ồ, là một bữa trưa rất trễ.’
‘Rất tiếc tớ không thể Jennifer à. Chiều nay Francis muốn tớ xem chiếc du thuyền anh ấy mới sắm. Tớ vẫn luôn nói anh ấy chỉ luôn mơ mộng viển vông.’
‘Vậy thì chúng tôi sẽ cho ông đi nhờ xe về thị trấn, ông O"Hare,’ Jennifer nói, hất đầu về chiếc ghế nhỏ phía sau. ‘Tôi không muốn chịu trách nhiệm cho việc phóng viên đáng kính nhất của tờ Nation bị say nắng và ngộ độc rượu.’
Cô đợi Yvonne bước ra khỏi chiếc xe và dịch chiếc ghế đằng trước lên một chút để Anthony dễ dàng bước vào, rồi lôi từ trong ngăn kéo xe ra một chiếc khăn tay đưa cho anh. ‘Hãy dùng cái này đi,’ cô nói, ‘Ông có biết là mình đang đi sai hướng hoàn toàn không? Chúng tôi sống ở đằng kia.’ Cô chỉ về phía ngọn đồi đằng xa, được phủ kín bởi rất nhiều cây. Khóe môi cô thoáng ra một chút cười, đủ để anh hiểu có thể anh đã được tha thứ, và rồi cả hai người phụ nữ cùng phá lên cười. Thở phào nhẹ nhõm, Anthony ấn mạnh chiếc mũ lên đầu và họ cùng đi ngược lại con đường nhỏ dẫn về thị trấn.
Chiếc xe kẹt cứng trong dòng xe cộ khi họ vừa thả Yvonne tại khách sạn St Georges. ‘Giữ mình nhé,’ Yvonne vẫy tay tạm biệt họ. Cô nói bằng một sự vô tư đầy vui vẻ của một người biết chắc mình không thể là người đứng giữa.
Khi chỉ còn lại hai người, không khí trong xe hoàn toàn thay đổi. Jennifer Stirling bỗng im lặng, dường như hoàn toàn tập trung vào dòng xe cộ phía trước cứ như thể không phải là cô vừa ở đó đi ra hai mươi phút trước đó. Anh lén liếc nhìn cánh tay rám nắng của cô, khuôn mặt nhìn nghiêng khi cô đang chăm chú nhìn vào dãy đèn ô tô trước mặt. Anh tự hỏi có phải cô đang tỏ vẻ tức giận với anh hơn là cô chuẩn bị tinh thần như thế.
‘Thế chồng cô sẽ ở Châu Phi trong bao lâu?’ anh hỏi, phá tan sự im lặng giữa hai người.
‘Có lẽ một tuần. Anh ấy ít khi ở lâu hơn thế.’ Cô thò đầu qua cửa ô tô, thử tìm hiểu xem cái gì đã khiến dòng xe tắc nghẽn như vậy.
‘Thời gian quá ngắn cho một chuyến đi xa như thế.’
‘Ông biết điều đó mà, ông O"Hare.’
‘Tôi ư?’
Cô nhướng mày. ‘Chẳng phải ông biết tất cả mọi thứ về châu Phi ư? Tối qua ông đã nói thế.’
‘Tất cả mọi thứ?’
‘Ông bảo tất cả những người đàn ông làm kinh doanh ở đó đều là những gã lừa đảo.’
‘Tôi đã nói thế?’
‘Ông nói vời Ngài Lafayette.’
Anthony thả người thấp hơn trên ghế. ‘Bà Stirling - ’ anh hắng giọng.
‘Ồ, đừng lo. Laurence không nghe được những gì anh đã nói đâu. Francis thì có nghe thấy nhưng anh ta cũng chỉ có một vài thương vụ lẻ tẻ ở đó nên cũng không quá nghiêm trọng vấn đề.’
Dòng xe cộ bắt đầu nhúc nhích.
‘Hãy để tôi mời cô bữa trưa nay,’ anh khẩn khoản. ‘Rất mong cô nhận lời. Tôi chỉ muốn có cơ hội để cô thấy, dù chỉ trong vòng nửa tiếng, là tôi không phải một kẻ ngớ ngẩn như vậy.’
‘Anh nghĩ anh có thể thay đổi ý nghĩ của tôi nhanh như vậy sao?’ Lại là nụ cười nơi khóe miệng.
‘Tôi đặt cược vào đó. Hãy cho tôi biết chúng ta tới nhà hàng nào đây.’
Người bồi bàn mang tới cho cô một ly nước chanh đầy. Cô nhấp một ngụm rồi ngả lưng vào ghế và nheo mắt nhìn ra biển.
‘Cảnh thật tuyệt,’ anh buột miệng.
‘Đúng vậy,’ cô thừa nhận.
Tóc cô buông dài từ trên như sơn chảy từ trong lọ, với những lọn tóc óng ánh vàng thả khẽ trên vai. Không phải týp người anh thích. Anh thích kiểu phụ nữ không quá truyền thống, những người có chút gì đó bí ẩn bên trong, những người mà vẻ quyến rũ không hiển hiện trước mắt. ‘Anh không uống rượu à?’
Anh nhìn ly nước của mình. ‘Tôi thực sự không muốn.’
‘Yêu cầu của vợ anh?’
‘Vợ cũ,’ anh sửa. ‘Mà không, là yêu cầu của bác sĩ.’
‘Nghĩa là tối qua thực sự quá sức chịu đựng của anh?’
Anh nhún vai. ‘Tôi ít khi tham dự những buổi tiệc mang tính xã hội kiểu như vậy.’
‘Một du khách tình cờ.’
‘Tôi phải thừa nhận như vậy. Tôi thấy mấy cuộc xung đột vũ trang còn đỡ làm nản chí hơn.’
Lần này nụ cười của cô chậm rãi và tinh quái hơn. ‘Vậy anh là William Boot,’ cô nói, ‘Bị vứt vào khu nội chiến của xã hội Riviera.’
‘Boot…’ Nghĩ về nhân vật viễn tưởng không may trong tiểu thuyết của Waugh, anh bật cười, lần đầu tiên trong ngày. ‘Tôi nghĩ cô hoàn toàn có thể cho là tôi còn tồi tệ hơn thế.’
Một người phụ nữ bước vào quán, ôm chặt trong lòng chú chó nhỏ mắt tròn xoe như khuy áo. Cô bước qua các dãy bàn với vẻ mệt mỏi, không hề quan tâm tới mọi thứ xung quanh trừ nơi cô định bước tới. Rồi cô ngồi xuống tại cái bàn chỉ cách họ vài bước và họ có thể nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm của cô. Cô đặt chú chó nhỏ trên sàn nhà, đuôi của nó kẹp chặt giữa hai chân, run rẩy.
‘Bà Stirling - ’
‘Hãy gọi tôi là Jennifer.’
‘Jennifer. Hãy kể cho tôi nghe về cô,’ vừa nói anh vừa ngả người một chút về phía trước.
‘Anh định kể cho tôi mà. Đúng hơn là thể hiện cho tôi thấy.’
‘Thấy gì cơ?’
‘Rằng anh không phải là một gã khùng điên. Tôi tin là anh đã tốn nửa tiếng một cách vô ích rồi đấy.’
‘Vậy ư. Thế tôi còn bao nhiêu phút nữa?’
Cô nhìn đồng hồ. ‘Chín phút.’
‘Thế từ nãy đến giờ tôi đã thể hiện được thế nào với cô rồi?’
‘Anh không thể trông chờ tôi cho qua mọi chuyện nhanh như vậy.’
Họ lặng im. Anh không biết phải nói gì tiếp theo còn cô, có lẽ cô cũng là người rất kiệm lời. Anthony O"Hare nghĩ về người phụ nữ gần đây nhất mà anh kết thân, vợ của nha sĩ của anh. Người phụ nữ với mái tóc đỏ và làn da trong suốt đến độ anh không dám nhìn quá lâu, sợ có thể nhìn thấy hết những gì ẩn sâu trong đó. Từ lâu cô mệt mỏi trước sự thờ ơ lạnh nhạt của chồng. Anthony đã thoáng nghi ngờ rằng sự gật đầu của cô trước những lời tán tỉnh của anh chỉ đơn thuần là trả thù người chồng tệ bạc của cô.
‘Hàng ngày cô hay làm gì, Jennifer?’
‘Tôi thấy ngại nói ra…’
Anh nhướn mày.
‘Tôi làm những việc vô bổ mà tôi sợ rằng khi anh biết sẽ thấy rất nực cười.’ Cái cách cô nói ra điều này cho anh thấy thực ra cô chẳng hề ngại ngùng gì cả.
‘Cô phải cai quản những hai ngôi nhà.’
‘Không. Tôi có người phụ giúp làm theo giờ. Còn ở London, bà giúp việc Cordoza trông coi nhà cửa còn giỏi hơn tôi nhiều.’
‘Vậy cô làm gì?’
‘Tôi tổ chức các bữa tiệc, lo các bữa ăn tối. Tôi làm sao để mọi vật trong nhà trông đẹp đẽ. Tôi lo việc trang trí.’
‘Cô rất giỏi làm việc đó.’
‘Ồ, tôi là một chuyên gia. Đó là một kĩ năng đặc biệt, anh biết đấy.’
Anh có thể ngắm nhìn cô cả ngày. Có cái gì đó rất đặc biệt trong cách cô hơi nhếch khóe môi trên tạo thành một vệt mờ nơi làn da mềm mại dưới mũi. Có một từ đặc biệt để miêu tả nét duyên đó mà anh không thể nhớ ra và anh chắc chắn nếu anh được ngắm cô lâu hơn nữa, anh sẽ nhớ ra từ đó.
‘Tôi làm những việc mà tôi được dạy dõ là cần phải làm. Tôi cưới một người chồng giàu có và tôi cần phải đem lại hạnh phúc cho anh ấy.’
Nụ cười của cô thoáng chút ngập ngừng. Có lẽ một người đàn ông không có nhiều kinh nghiệm sẽ không nhận ra điều đó, nhưng anh nhận thấy một thoáng lưỡng lự trong ánh mắt cô, một sự hoài nghi nào đó mà nếu chỉ đơn thuần nhìn vào mặt cô thì không thể nhận ra.
‘Thực ra tôi cũng định uống giải khuây một chút,’ cô nói. ‘Anh sẽ không lấy làm phiền chứ?’
‘Cô hoàn toàn nên uống. Tôi sẽ rất thích thú được chia sẻ điều đó với cô.’
‘Cùng chia sẻ,’ cô nhắc lại lời anh, vẫy một tay về phía người bồi bàn. Cô gọi một ly martini cùng rất nhiều đá. Chỉ là một ly rượu gọi là, anh nghĩ thầm, hóa ra không phải là cô muốn uống để quên đi một điều gì đó, để giải sầu. Anh thấy đôi chút thất vọng.
‘Nếu cô cảm thấy như thế dễ chịu hơn,’ anh nói nhẹ nhàng, ‘thì tôi lại thấy trong những trường hợp như thế không biết phải làm gì ngoài cắm đầu vào làm việc.’
‘Ồ, tôi nghĩ anh nên như thế. Đàn ông thường thấy làm việc dễ dàng hơn là giải quyết những việc khác.’
‘Những việc khác?’
‘Những lộn xộn của cuộc sống thường nhật. Mọi người có thể không cư xử như anh muốn và không cảm nhận theo cách anh muốn. Trong công việc anh có thể đạt được kết quả như ý, anh rất giỏi trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Mọi người làm theo mệnh lệnh của anh.’
‘Không phải làm theo lời tôi.’ Anh cười phá lên.
‘Nhưng anh có thể viết một bài báo và sáng hôm sau đã thấy bài báo đó nằm trên kệ đúng như những gì anh viết. Chẳng lẽ anh không tự hào về điều đó sao?’
‘Tôi đã từng tự hào. Nhưng sự tự hào đó cũng mai một theo năm tháng. Đôi khi tôi không nghĩ mình đã làm được gì đáng tự hào cả. Tất cả những gì tôi viết chỉ là phù du. Đó chỉ là những tờ báo lá cải.’
‘Không phải thế đấy chứ? Vậy thì sao anh phải làm việc cật lực vậy?’
Anh nuốt khan, cố xua hình ảnh cậu con trai ra khỏi đầu. Bỗng nhiên anh thèm vô cùng một ly rượu. Anh cố mỉm cười. ‘Chính là những lý do cô vừa nói đấy. Lao đầu vào công việc còn dễ hơn phải giải quyết bất kỳ việc gì khác.’
Họ nhìn vào mắt nhau, và trong khoảnh khắc vô tình đó, nụ cười của cô dường như biến mất. Mặt cô thoáng ửng đỏ, cô khuấy nhẹ ly cocktail. ‘”Cùng chia sẻ”, anh phải giải thích cho tôi điều đó nghĩa là gì, Anthony.’
Cái cách cô phát âm tên anh nghe thật trìu mến. Nó hứa hẹn một điều gì đó, một lúc nào đó trong tương lai cái tên đó sẽ được cô nhắc lại lần nữa.
‘Điều đó có nghĩa là…’ Anthony thấy miệng đắng ngắt ‘… có nghĩa là niềm hạnh phúc có được thông qua hạnh phúc của một người khác.’
Sau khi cô đưa anh trở về khách sạn, anh nằm dài trên giường, chăm chăm nhìn lên trần nhà tới gần tiếng đồng hồ. Sau đó anh đi xuống quầy tiếp tân, hỏi xin một tấm bưu thiếp và viết vài dòng cho con trai, tự hỏi Clarissa có sẵn lòng chuyển cho nó hay không.
Trở về phòng, anh thấy một bức thư nhét dưới cửa phòng:
Anh Boot,
Dù tôi vẫn chưa hoàn toàn tin anh không phải là một gã khùng, tôi sẵn lòng cho anh một cơ hội nữa để thuyết phục tôi. Tối nay tôi chưa có kế hoạch ăn tối với ai. Tôi dự định ăn tối tại Khách sạn Hotel des Calypsos trên đường St Jacques và sẽ rất vui nếu có ai đó cùng ăn tối, vào lúc 8 giờ.
Anh đọc lại bức thư lần nữa, rồi phi hai bước xuống sảnh khách sạn, đánh một bức điện tín gửi Don:
BỎ QUA BỨC ĐIỆN TRƯỚC ĐI CHẤM TÔI Ở LẠI ĐY THÊM VÀI NGÀY NỮA ĐỂ HOÀN THÀNH PHÓNG SỰ VỀ TẦNG LỚP CAO CẤP TẠI RIVIERA CHẤM SẼ LÀM THÊM CẢ PHÓNG SỰ VỀ XU HƯỚNG THỜI TRANG CHẤM
Anh gập bức điện tín lại và đưa cho quầy lễ tân, cười ngoác khi tưởng tượng khuôn mặt của cha biên tập khi đọc nó. Việc tiếp theo cần làm là phải làm sao để bộ vét duy nhất của anh giặt là xong trước tối nay.
Buổi tối hôm đó Anthony O"Hare quả thật là rất quyến rũ. Lẽ ra anh phải như thế vào tối hôm trước. Lẽ ra anh phải như thế khi anh lập gia đình. Anh dí dỏm, lịch sự và rất ân cần. Cô chưa tới Congo bao giờ - chồng cô nói đó không phải là nơi ‘dành cho cô’ – và, có lẽ bây giờ anh đã có cái để phản bác lại Stirling, Anthony quyết tâm khiến cô phải yêu đất nước đó. Anh kể cô nghe về những con đường xinh xắn rợp bóng cây ở Leopoldville, về những người Bỉ di cư tới đây và mang theo đủ loại thức ăn đóng hộp, thực phẩm đông lạnh với mức phí vô cùng đắt đỏ mà không chịu thử một trong những nền ẩm thực phong phú nhất thế giới. Anh kể những người châu Âu đang sống ở đất nước này đã sốc như thế nào khi cuộc nổi dậy của binh lính Leopoldville kết thúc bằng việc truy sát và bay tới thành phố an toàn hơn là Stanleyville.
Anh muốn cô thấy những điểm đẹp nhất ở anh, muốn cô nghĩ về anh một cách ngưỡng mộ chứ không phải thương cảm và giận dữ. Và điều lạ lùng đã xảy ra: khi anh cố gắng làm một người quyến rũ và vui vẻ, dường như anh trở về là chính anh ngày xưa. Anh nghĩ về mẹ: ‘hãy cười lên con trai,’ bà vẫn nói với anh như thế khi anh là một cậu bé, ‘con sẽ thấy vui hơn.’ Anh đã không tin bà.
Jennifer có vẻ rất thư thái. Cô chủ yếu nghe mà không nói gì, một thói quen vẫn thường thấy ở người phụ nữ thông minh khi giao tiếp bên ngoài. Khi anh làm cô cười vì điều gì đó, anh thấy phấn khích và muốn cô cười nhiều hơn nữa. Anh bỗng nhận ra với một chút thích thú là họ đang thu hút những ánh mắt ngưỡng mộ từ các bàn xung quanh – và cả cặp đôi đồng tính ở bàn mười sáu. Cô có vẻ không bối rối khi bị bắt gặp ở ngoài với một người đàn ông khác không phải là chồng cô. Có lẽ xã hội Riviera là như thế, anh nghĩ, việc cặp đôi với chồng hay vợ người khác cũng là bình thường. Anh không hề muốn nghĩ đến khả năng khác: rằng một người đàn ông ở tầng lớp như anh, công việc như anh đơn giản chẳng thể là một mối đe dọa.
Hai người vừa dùng xong món chính thì một người đàn ông cao lớn trong bộ vét được may hoàn hảo bước tới. Anh hôn lên hai má Jennifer và trao đổi vài câu xã giao với nhau. ‘Richard, đây là Boot,’ cô giới thiệu, nghiêm mặt. ‘Anh ấy ở đây để làm một phóng sự về Larry cho tờ báo của anh ấy ở Anh. Tôi cung cấp cho anh ấy một vài thông tin và cố gắng thể hiện cho anh ấy thấy giới tư bản công nghiệp và vợ họ không phải là những người tẻ nhạt.’
‘Tôi không nghĩ ai có thể nói là cô tẻ nhạt, Jenny à’, anh bắt tay Anthony. ‘Richard Case.’
‘Anthony… à… Boot. Chắc chắn xã hội Riviera không thể là nơi buồn tẻ được. Ông bà Stirling là những chủ nhà thật tuyệt vời,’ anh nói. Anh quyết định mình phải cư xử thật lịch sự.
‘Biết đâu ông Boot sẽ làm một phóng sự về anh nữa đấy. Richard sở hữu một khách sạn trên đỉnh đồi với tầm nhìn tuyệt đẹp. Anh ấy đích thực là trung tâm của xã hội Riviera.’
‘Lần sau tới đây chắc mời ông tới lưu trú tại khách sạn của chúng tôi, ông Boot.’
‘Tôi rất hân hạnh và rất vui nếu có cơ hội đó, nhưng phải xem ông Stirling có hài lòng với bài viết của tôi hay không đã, tôi sợ có thể tôi không được phép quay lại đây,’ anh nói. Sau này anh mới để ý cả hai đều có vẻ giữ ý không nhắc tới tên Laurence.
Tối hôm đó trông cô đẹp rực rỡ. Từ cô tỏa ra thứ ánh sáng mà anh ngờ rằng chỉ anh mới cảm nhận được. Có phải cô được như thế là nhờ anh không, anh tự hỏi khi nhìn cô ăn. Hay đó chỉ đơn giản là vì cô được thoát khỏi tầm kiểm soát của chồng cô? Anh nhớ lại Stirling đã làm cô bẽ mặt như thế nào vào tối hôm trước, khi anh hỏi cô mấy câu xã giao về tình hình thị trường, về Ngài Macmillan, về đám cưới hoàng gia, và ông không để cô trả lời theo ý mình. Cô có vẻ không biết nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng lại khá sắc sảo về những vấn đề liên quan tới con người và có vẻ rất quan tâm tới những điều anh nói. Anh thoáng nghĩ tới Clarrisa, về những nhận xét khó chịu của cô ấy đối với những người xung quanh, lúc nào cô ấy cũng có thể thấy những mặt trái trong một cử chỉ hành động nào đó của người khác. Đã lâu lắm rồi anh không có một buổi tối thực sự thư giãn như thế này.
‘Tôi sắp phải về rồi,’ cô nói sau khi liếc nhìn đồng hồ. Cà phê được mang tới cùng với một chiếc bánh ga tô nhỏ để trong chiếc tách bằng bạc xinh xắn.
Anh để khăn ăn lại trên bàn, vẫn còn cảm thấy nuổi tiếc. ‘Cô chưa thể đi được,’ anh nói hơi chút vội vã, ‘tôi vẫn chưa biết đã xóa được những định kiến của cô về tôi từ tối hôm trước chưa.’
‘Thật ư?’ Cô quay đầu lại, nhìn thấy Richard Case đang ở quầy rượu cùng một vài người bạn. Anh ta vội quay đi chỗ khác, như thể từ nãy tới giờ anh ta vẫn đang theo dõi họ.
Cô nhìn Anthony dò xét. Nếu thực sự cô đang làm một bài kiểm tra anh, thì hình như anh đã được cô cho qua. Cô khom người về phía trước và hạ giọng. ‘Anh có biết chèo thuyền không?’
‘Chèo thuyền ư?’
Họ cùng rảo bước xuống bến thuyền. Cô săm soi nhìn xuống dưới nước, có vẻ cô không thể nhận ra chiếc thuyền của mình khi không đọc được chính xác tên của nó. Rồi cô chỉ về phía một chiếc xuống nhỏ. Anh trèo xuống trước, nắm tay đỡ cô xuống ngồi phía đối diện. Gió biển thật ấm pá, ánh đèn từ những chiếc thuyền câu tôm lấp lánh trong màn đêm đen thẳm.
‘Chúng ta đi đâu đây?’ anh cởi áo khoác để xuống bên cạnh và cầm lấy mái chèo.
‘Ồ, cứ đi theo hướng đó. Tôi sẽ chỉ cho anh khi chúng ta tới nơi.’
Anh chèo chầm chậm, nghe tiếng vỗ của những con sóng vào mạn xuồng. Cô ngồi đối diện anh, chiếc khăn quàng hững hờ trên vai. Cô cách khá xa anh, và do đó dễ nhận biết hơn cô đang hướng anh đi đâu.
Anthony dường như không suy nghĩ được gì. Bình thường anh đã có thể biết nên làm gì vào lúc này, đặc biệt khi buổi tối đã diễn ra rất tuyệt vời với cả hai người. Nhưng lúc này đây, dù chỉ có mình anh với người phụ nữ này, dù cô đã đích thân rủ anh lên thuyền giữa biển đen sâu thẳm, anh cũng không biết phần tiếp theo của bữa tối nay sẽ đi tới đâu.
‘Kia, chính là chiếc du thuyền đó đó,’ cô chỉ về phía trước.
‘Cô nói một chiếc du thuyền?’ Anh dán mắt nhìn về phía trước du thuyền khổng lồ màu trắng bóng mượt.
‘Đúng rồi, chiếc thuyền to nhất trong đám đó,’ cô gật đầu. ‘Tôi không biết nhiều về du thuyền lắm. Thỉnh thoảng, chắc vài lần trong năm, tôi mới leo lên đó.’
Họ neo xuồng và cùng trèo lên boong chiếc du thuyền. Cô bảo anh ngồi đợi trên chiếc ghế dài bọc nệm còn cô biến mất trong khoang tàu. Vài phút sau cô xuất hiện và anh không khó để nhận ra đôi giày ở chân cô đã được bỏ ra. Anh cố cưỡng lại ý muốn ngắm đôi chân trần xinh xắn ấy. ‘Tôi đã pha cho anh một ly cocktail không cồn,’ cô nói và đưa chiếc ly về phía anh. ‘Tôi không chắc anh có thể uống thêm một chút nước có cồn nữa không.’
Tiết trời vô cùng ấm áp, dù chiếc thuyền neo đậu khá xa bờ. Những con sóng vỗ vào thân tàu dịu dàng tới mức con thuyền hầu như không tròng trành. Phía xa sau lưng cô là ánh đèn của bến tàu và của những chiếc ô tô đang lượn dọc theo đường biển. Anh nghĩ về Congo và cảm giác như anh đang được ai đó nhấc bổng từ địa ngục đưa lên thiên đàng, nơi anh chỉ có thể tưởng tượng trong những giấc mơ. Cô rót thêm một ly martini và giấu đôi chân trần vào dưới chiếc ghế dài đối diện anh.
‘Vậy cô và chồng cô gặp nhau như thế nào?’
‘Chồng tôi ư? Anh vẫn đang làm việc đấy à?’
‘Không, chỉ là tôi hơi tò mò một chút.’
‘Gặp nhau như thế nào?’
‘Làm thế nào mà ông ấy…’ anh tìm lời cho phù hợp. ‘Tôi thích khám phá xem cơ duyên nào mà mọi người đến được với nhau.’
‘Chúng tôi gặp nhau trong một buổi dạ hội. Ông ấy làm từ thiện cho những quân nhân bị thương. Ông ngồi cùng bàn với tôi, rồi mời tôi đi ăn tối và thế là chúng tôi gặp nhau.’
‘Chỉ thế thôi à?
‘Đó là một cái hẹn chóng vánh. Chỉ vài tháng sau ông ngỏ lời cưới và tôi đồng ý.’
‘Khi ấy hẳn cô còn rất trẻ.’
‘Tôi 22 tuổi. Ba mẹ tôi đã rất vui mừng.’
‘Vì ông ấy giàu?’
‘Vì họ nghĩ không ai có thể phù hợp với tôi hơn ông ấy. Ông ấy là mẫu người đáng tin cậy và có tiếng tăm.’
‘Những điều đó có quan trọng với cô không?’
‘Chẳng phải những điều đó quan trọng với tất cả mọi người hay sao?’ Cô nghịch gấu váy, vo vào rồi lại kéo thẳng ra. ‘Giờ đến lượt tôi hỏi anh nhé. Anh cưới được bao lâu rồi Boot?’
‘Ba năm.’
‘Cũng chưa lâu lắm.’
‘Tôi đã sớm phát hiện ra là chúng tôi phạm sai lầm.’
‘Và cô ấy không phản đối chuyện ly hôn?’
‘Cô ấy chủ động đề nghị ly hôn.’ Cô đưa mắt nhìn anh và anh có thể thấy cô đang đánh giá xem anh có đáng bị vậy không. ‘Tôi không phải là một người chồng chung thủy,’ anh nói thêm, dù chẳng biết vì sao anh lại đi nói điều đó với cô.
‘Anh hẳn nhớ con trai anh lắm.’
‘Đúng vậy,’ anh nói. ‘Đôi khi tôi tự hỏi nếu biết tôi sẽ nhớ nó nhiều như thế liệu tôi có thể chấp nhận ly hôn không.’
‘Vì thế mà anh chìm trong rượu bia à?’
Anh cười gượng ép. ‘Đừng cố uốn nắn tôi, bà Stirling. Tôi được khá nhiều người phụ nữ tốt để ý tới đó.’
Cô nhìn xuống ly nước của mình. ‘Ai nói là tôi muốn uốn nắn anh?’
‘Ở cô lúc nào cũng toát ra vẻ… độ lượng. Điều đó làm tôi lo lắng.’
‘Anh không thể che giấu nỗi buồn.’
‘Cô nhận ra điều đó ư?’
‘Tôi không phải là kẻ ngốc. Không có ai có tất cả mọi thứ. Tôi hiểu điều đó và chắc anh cũng hiểu.’
‘Chồng cô có tất cả mọi thứ.’
‘Anh thật tử tế khi nói vậy.’
‘Không phải tôi nói thế vì lịch sự đâu.’
Mắt họ lại gặp nhau, rồi cô quay đi chỗ khác, cô nhìn ra biển. Cả hai bỗng chốc rơi vào trạng thái như thể âm thầm giận nhau. Hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc sống thực tại trên bờ, giờ đây khi ở giữa biển dường như họ gần nhau hơn. Mình thèm khát cô ấy, anh nghĩ và gần như chắc chắn rằng cảm giác đó rất bình thường.
‘Anh đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ có chồng rồi?’ Cô cất tiếng cắt ngang sự im lặng.
Câu hỏi suýt nữa làm anh sặc. ‘Có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu nói chỉ một vài người tôi ngủ cùng là chưa chồng.’
Cô trầm tư. ‘Liệu tôi có thể cho rằng sẽ không có nguy cơ gì xảy ra giữa tôi và anh?’
‘Đúng vậy.’
‘Vì sao những người phụ nữ đó chấp nhận ngủ với anh?’
‘Tôi không biết. Có thể lúc đó họ đang buồn.’
‘Và anh làm họ vui.’
‘Có thể, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nào đó.’
‘Giống như là một trai bao?’ Lại là nụ cười đó, kiểu cười nơi khóe môi.
‘Không, chỉ đơn giản là một người thích làm tình với những phụ nữ đã có chồng.’
Lần này sự im lặng bao trùm tận sâu thẳm trong anh. Ước gì anh biết, dù chỉ một chút, phải nói gì vào lúc này.
‘Tôi sẽ không làm tình với anh đâu, ngài O"Hare ạ.’
Anh nghĩ đi nghĩ lại về câu cô vừa nói để đảm bảo không hiểu sai ý cô. Anh nhấp một ngụm nước, đã có vẻ tỉnh hơn. ‘Tốt thôi.’
‘Thật ư?’
‘Không,’ anh cười gượng. ‘Không hẳn là thế. Nhưng chắc là phải thế.’
‘Tôi không có gì buồn để phải ngủ với anh cả.’
Lạy Chúa, khi cô nhắn anh, có cảm giác cô đọc được tất cả mọi thứ trong đầu anh. Anh không chắc có thấy thoải mái vì điều đó không.
‘Tôi cũng chưa bao giờ hôn một người nào ngoài chồng tôi kể từ khi tôi cưới. Không một người nào cả.’
‘Thật đáng ngưỡng mộ.’
‘Anh không tin điều đó.’
‘Có chứ, tôi tin. Điều ấy thật nguy hiểm.’
‘Giờ thì anh nghĩ tôi là người cực kỳ tẻ nhạt.’ Cô đứng dậy và bước dọc theo mạn thuyền, quay đầu về phía anh khi bước chạm buồng lái. ‘Thế những phụ nữ đã có chồng có ai thực sự yêu anh không?’
‘Cũng có người yêu một chút.’
‘Họ có buồn khi anh rời bỏ họ không?’
‘Vì sao cô biết chắc là không phải họ rời bỏ tôi?’
Cô chờ đợi.
‘Về việc họ yêu tôi hay không,’ cuối cùng anh cất tiếng. ‘Tôi thường không nói chuyện với họ nữa sau khi chia tay.’
‘Anh lờ họ hoàn toàn?’
‘Không, chỉ vì tôi thường xuyên phải đi ra nước ngoài. Tôi thường ít ở cố định lâu ở một nơi nào đó. Mà họ cũng còn có chồng con, có cuộc sống riêng của họ. Tôi không nghĩ bất kỳ ai trong số đó muốn rời bỏ chồng con. Tôi chỉ là… một trò tiêu khiển của họ mà thôi.’
‘Thế anh có yêu ai trong số đó không?’
‘Không.’
‘Anh có yêu vợ anh không?’
‘Tôi đã từng nghĩ là có. Giờ thì tôi không chắc nữa.’
‘Thế anh đã từng yêu ai chưa?’
‘Tôi yêu con trai tôi.’
‘Cậu bé ấy bao nhiêu tuổi rồi?’
‘Tám tuổi. Cô sắp trở thành một nhà báo giỏi rồi đấy.’
‘Anh không thể chấp nhận việc tôi chẳng làm một việc gì có ích, đúng không?’
Cô phá lên cười.
‘Tôi nghĩ có thể cô đang phung phí cuộc sống của chính cô.’
‘Thật thế sao? Vậy anh sẽ làm gì nếu anh là tôi?’ Cô bước lại gần anh hơn. Anh có thể nhìn thấy ánh trăng tỏa sáng trên làn da xanh xao của cô, bóng xanh trên hõm cổ cô. Cô bước lại gần hơn nữa, giọng cô hạ thấp dù chẳng có ai đứng gần họ cả. ‘Anh đã nói với tôi thế nào nhỉ, Anthony? “Đừng cố gắng uốn nắn tôi.”
‘Vì sao tôi phải làm thế. Chẳng phải cô đã nói là cô chẳng có gì buồn phiền cả đấy ư.’ Anh nghẹn lời, thấy đắng ngắt nơi cuống họng. Cô ở gần anh hơn bao giờ hết, đôi mắt họ tìm đến nhau. Anh thấy ngà ngà say, mọi giác quan của anh rung lên như thể mỗi bộ phận trên người cô không ngừng khắc sâu vào nhận thức của anh. Anh thở bằng hơi thở của cô, hơi thở mang hương một loài hoa đến từ phương Đông.
‘Tôi nghĩ những gì anh nói tối nay anh cũng đã từng nói với bất kỳ người phụ nữ có chồng nào mà anh gặp.’
‘Cô sai rồi,’ anh trả lời. Nhưng anh biết cô hoàn toàn đúng. Tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng kiềm chế để không ngấu nghiến hôn lên đôi môi kia, vùi nó dưới đôi môi của anh. Chưa bao giờ anh thèm khát như thế.
‘Tôi nghĩ tôi và anh có thể làm buồn cho nhau.’
Và khi cô nói, có cái gì đó tận sâu thẳm trong anh bỗng vỡ tan, như thể thừa nhận thất bại. ‘Tôi nghĩ rằng,’ anh trả lời chậm rãi, ‘có thể tôi sẽ rất thích thú với điều đó.’
Ở lại Hy Lạp, không về London nữa vì em làm tôi lo sợ, nhưng theo nghĩa tích cực.
Bưu thiếp của một người đàn ông gửi một người đàn bà.