Boss Là Nữ Phụ

Chương 98: Đế quốc xác sống (12)

Chương 98ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (12)

Dọc đường đi, ba người Thanh Ngọc hoàn toàn bị chấn động bởi Thời Sênh, ngoại trừ mấy quả cầu nhỏ màu tím kia, cô còn có một thanh thiết kiếm nữa.

Thiết kiếm kia chém xác sống chẳng khác nào thái củ cải cả.

Chấn động mãi rồi cũng chấn động thành thói quen luôn.

Điều duy nhất làm cho bọn họ khó hiểu chính là thiếu niên kia dường như chẳng làm gì cả, ăn gì cũng bày tỏ thái độ ghét bỏ như thể thứ hắn ăn không phải đồ trân quý gì mà là thứ làm người ta ghê tởm, buồn nôn vậy.

Mỗi lần nhìn cái biểu tình đó của hắn, ba người kia liền có loại xúc động muốn đánh hắn một trận.

Ở mạt thế, đồ ăn là quý giá nhất, bao nhiêu người bị đói chết, bao nhiêu người vì không có đồ ăn mà đi giết người, mất đi lương tri, nhân tính.

Nhưng bọn họ cũng phát hiện ra, người này chỉ số thông minh không cao, vậy nên bọn họ đành phải kiềm chế xúc động kia lại.

Cũng may, bọn họ đi cùng nhau không lâu lắm, thành phố B cách họ không quá xa, đi khoảng ba ngày thì đã thấy được cổng lớn của khu an toàn ở thành phố B.

Lúc này, mạt thế đã bước sang ngày thứ 56, khu an toàn sớm đã có hệ thống quản lý rất trật tự.

“Các anh rời đi hay là đi theo tôi?”

Thời Sênh vừa cho Bạch Hổ thu đồ vật vào vừa hỏi ba người kia.

Mấy ngày nay cô đã quan sát qua, ba người này quả thật không tệ, ngay cả khi thấy cô có không ít đồ ăn, bọn họ ngoại trừ thèm nhỏ dãi ra thì cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào không hay ho.

Nhưng có ở lại hay không thì phải để bọn họ tự mình lựa chọn.

“Cố tiểu thư nói vậy là có ý gì?” Thanh Ngọc nghe được Thời Sênh hỏi câu đó, trong lòng kinh hoảng không thôi.

“Tôi cần mọi người giúp tôi làm vài việc, nếu mọi người tự nguyện ở lại thì chúng ta sẽ là người một nhà, có lẽ sau này…” Thời Sênh dừng lại, không nói gì nữa.

Cô liếc nhìn Thiên Lê, hắn quay đầu lại nhệch miệng nói với cô: “Đói…”

Thời Sênh: “…”

Đói ông nội ngươi ấy mà đói, đại gia ngươi ngoại trừ ăn ăn ăn ra thì còn biết làm gì khác không hả?

Thanh Ngọc và hai người kia bàn bạc trong chốc lát rồi đều tỏ vẻ muốn ở lại. Mấy ngày nay ở chung, bọn họ thật sự tâm phục, khẩu phục cô.

Một cô gái trẻ mà khi gặp chuyện còn bình tĩnh hơn cả bọn họ.

Huống chi, bọn họ là do cô cứu về, nếu đòi báo đáp ơn cứu mạng, họ cũng sẽ không từ chối.

“Lão đại, nếu đã là người một nhà, vậy cô có thể nói cho chúng tôi biết thanh kiếm kia của cô rốt cuộc là gì không?” Lâm Phong lập tức sửa lại cách xưng hô, còn không biết xấu hổ mà hỏi vấn đề hắn luôn thắc mắc trong lòng.

Nói thanh thiết kiếm kia chém sắt như chém bùn cũng không phải nói quá.

“Kiếm Chính Nghĩa.” Thời Sênh trả lời với vẻ mặt nghiêm túc. “Muốn cứu thế giới thì phải dựa vào nó.”

Lâm Phong: “…” Còn nói đứng đắn như thế làm hắn suýt chút nữa thì tin rồi.

Cô như thế thật sự có thể làm nhân vật trung tâm sao?

Thời Sênh nói cho ba người họ vài quy củ, làm người của cô thì phải theo quy củ của cô.

Nhưng mấy quy củ này đối với bọn Thanh Ngọc thì quả thực quá dễ dàng rồi.

Có thể kết luận lại thành bốn chữ: Nghe-lời-cô-nói!

“Xuống xe.” Thời Sênh ôm Bạch Hổ xuống xe trước, Thiên Lê thấy cô xuống liền lập tức xuống theo.

Có rất nhiều người đang xếp hàng chờ tiến vào khu an toàn, đám người Thời Sênh ở tít đằng sau, nghển cổ mà nhìn về cửa khu an toàn.

Người nào người nấy ở đây đều lộ ra vẻ đề phòng hoặc dò xét một cách tham lam, nhiều nhất là những người với vẻ mặt tuyệt vọng.

Đây là loại người thường thấy nhất sau mạt thế, những người này dù có vào được khu an toàn cũng không sống được bao lâu.

“Thế này thì phải đợi tới bao giờ chứ?” Tiểu Bàn từ phía trước quay về. “Đội ngũ phía trước rất dài, đợi bốn năm ngày có khi cũng không vào được.”

“Không có đường chuẩn bị cho dị năng giả sao?” Thời Sênh khẽ nhíu mày, dù là khu an toàn nào cũng phải có lối đi riêng cho dị năng giả mới đúng chứ?

“A! Tôi quên xem cái đó, chờ một chút.” Tiểu Bàn nói xong lại chạy về phía khu an toàn.

Thời Sênh: “…” Cô giữ ba người này lại rốt cuộc có phải lựa chọn chính xác không thế?

Khu an toàn ở thành phố B rất lớn nên tất nhiên sẽ có lối đi riêng dành cho dị năng giả, ba đàn em cô mới thu nhận đều là dị năng giả, Thời Sênh không muốn bại lộ dị năng kỳ dị của mình, cho nên cô và Thiên Lê đồng ý cho người ta kiểm tra khắp người một lần, xác định không có vấn đề gì, sau khi chịu cách ly 24 giờ liền được thông qua.

Tới tận lúc này, ba người kia mới phát hiện lão đại nhà mình chưa dùng dị năng bao giờ.

Trước đó cô quá bạo lực, chém xác sống cũng không cần dùng dị năng, vì vậy bọn họ cũng quên tìm hiểu luôn.

Thế nên, ba người càng kiên định muốn đi theo Thời Sênh.

Lúc Thời Sênh ở trong phòng cách ly, ba đàn em của cô đã tìm được một chỗ tốt để ở, cũng thăm dò hết các ngóc ngách của khu an toàn này.

Hiện tại, giao dịch trong khu an toàn chủ yếu là dùng tinh hạch, dọc đường đi học đã chém được không ít xác sống, cho nên Thanh Ngọc cũng thuê được một căn nhà có ba phòng ngủ.

Thời Sênh phát hiện, ngoại trừ tên Tiểu Bàn tham ăn kia ra, Thanh Ngọc và Lâm Phong đều rất được việc.



“Lão đại, chúng ta có nên đi đăng kí lập một binh đoàn đánh thuê không?” Lâm Phong hỏi đầy vẻ hứng thú. “Nhiệm vụ mà binh đoàn đánh thuê nhận được thường cao cấp hơn nhiệm vụ mà dị năng giả bình thường hay nhận, với năng lực của lão đại, tôi nghĩ ngay cả nhiệm vụ cấp S cũng không thành vấn đề gì.”

“Chuyện tôi bảo anh thăm dò đã có kết quả chưa?” Thời Sênh không thèm để ý tới Lâm Phong, ngược lại nhìn Thanh Ngọc hỏi.

Thanh Ngọc gật đầu: “Đã hỏi rồi, Tích Minh Tuyết là dị năng giả hai hệ, là đội phó của binh đoàn Cơn Lốc, thanh danh của cô ta ở khu an toàn này rất tốt.”

“Hai hệ ư?” Thời Sênh cảm thấy có chút không đúng, trong cốt truyện, Thích Minh Tuyết chỉ có hệ băng thôi mà…

“Ừm, cô ta vốn có dị năng hệ băng, sau lại thức tỉnh thêm hệ trị liệu nữa. Dị năng này còn quý giá hơn cả hệ không gian, người thường nếu bị xác sống cắn, chỉ cần có dị năng giả hệ trị liệu cứu kịp thời thì sẽ không biến thành xác sống.” Nói tới chỗ này, trên gương mặt Thanh Ngọc hiện ra vài phần ngưỡng mộ.

Nếu có thể có nhiều dị năng giả hệ trị liệu thì sẽ không có nhiều người bị xác sống cắn rồi biến thành xác sống như thế.

Thời Sênh nhìn biểu tình trên mặt Thanh Ngọc thì thở dài một tiếng, thằng nhóc này cần phải tẩy não nữa mới được, miễn sau này khi làm việc cho cô lại nhân từ, nương tay.

Thời Sênh đã hiểu cái dị năng trị liệu kia của Thích Minh Tuyết là cái gì rồi.

Trong không gian của cô ta có một con suối nhỏ, nước suối đó có khả năng chữa khỏi thương thế.

Nhưng ở trong cốt truyện, cô ta không hề công khai vấn đề này, sao bây giờ lại…

“Lão đại, cô hỏi thăm cô ta làm gì vậy?” Lâm Phong khó hiểu. “Hiện tại cô ta là người có tiếng ở trong khu an toàn này, nghe nói di năng của cô ta đã lên tới cấp ba rồi.”

“A, tôi chuẩn bị cho cô ta chút chuyện vui ấy mà.” Thời Sênh híp mắt, cong môi cười.

Nụ cười thâm trầm làm cho ba người kia không khỏi lạnh hết cả sống lưng.

Thích Minh Tuyết kia sao lại chọc tới lão đại nhà họ rồi?

“Đói bụng.” Thiên Lê cọ cọ vào Thời Sênh, cầm tay cô đưa về phía miệng mình.

Đối với cảnh tượng này, lúc ba người kia thấy lần đầu tiên liền cảm thấy vỡ mộng.

Một thiếu niên xinh đẹp thế kia...

Kết quả…

Lại là một tên ngốc.

Thời Sênh mang Thiên Lê về phòng mình, gần như hao hết dị năng mới làm Thiên Lê ăn lưng lửng bụng, hắn ôm cô, cọ cọ vào gương mặt cô, sau đó buông cô ra và đi tới góc phòng chỗ có cửa sổ ngồi.

Thời Sênh thở dài, xách hắn lên giường. “Không cần phải gác đêm.”

“Ôm…”

Thời Sênh: “…”