Boss Là Nữ Phụ

Chương 97: Đế quốc xác sống (11)

Chương 97ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (11)

Ba người mà Thời Sênh cứu đều là học sinh, bọn họ đang trên đường tới khu an toàn ở thành phố B, nhưng đang đi thì gặp phải xác sống, ai biết chạy tới đây thì bị chặn cả trước lẫn sau, bị hai bên vây lại tấn công, hoàn toàn không có cách nào để trốn được.

Trong ba người này, người dẫn đầu tên là Thanh Ngọc, nhìn rất đẹp trai, một người cao gầy khác tên Lâm Phong, ngoại hiệu “Kẻ Điên”, tên cuối cùng rất béo, gọi là Tiểu Bàn.

“Ở đằng trước còn nhiều xác sống không?” Thời Sênh chỉ chọn những gì mình muốn nghe, còn lại lờ hết đi.

Thanh Ngọc gật đầu: “Nếu không sao bọn tôi lại phải quay về đây chứ?”

Không hiểu tại sao mà đường đi phía trước cực kỳ nhiều xác sống.

“Đây là hướng đi thành phố B à?” Không có hướng dẫn cũng không có bản đồ, cô còn đang nghi ngờ có phải mình đi nhầm đường rồi không, nếu không tại sao cứ đi mãi mà chẳng thấy tới nơi.

“Có lẽ thế.” Thanh Ngọc đáp rất không chắc chắn.

Thời Sênh: “…” Cứu phải đúng lũ ăn hại.

Phải, cô cứu họ chỉ để hỏi đường.

#mạch não của Ký chủ thật sự quá kỳ diệu rồi#

Thanh Ngọc bị Thời Sênh nhìn bằng ánh mắt như nhìn phế vật thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn nói gì sai sao? Trên người cô gái này có mấy quả cầu có thể so được với bom, hắn không dám trêu chọc cô đâu.

Thời Sênh xoay người đi luôn.

Thanh Ngọc và hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, gọi cô lại: “Cô gái, cô gái, chúng tôi cũng tới thành phố B, hay là chúng ta đi cùng nhau đi?”

Cô gái này ăn mặc rất sạch sẽ, còn có vũ khí có lực sát thương khủng khiếp như thế, đi cùng cô chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.

“Tôi không làm bảo tiêu miễn phí cho người khác.” Thời Sênh đáp.

Tổ ba người: “…”

Cô gái này sao tự tin quá đáng thế?

Được rồi, người ta có bản lĩnh để tự tin mà.

Ba người hơi thất vọng nhưng cũng không lèo nhèo, họ quay lại đi thu thập thi thể của đồng bạn đã chết.

“Vốn còn tưởng có thể cùng nhau tới khu an toàn.” Thanh Ngọc nhìn nấm mồ sơ sài, biểu tình buồn bã. Những người này đều là bạn học của hắn, trước khi mạt thế tuy không thân lắm nhưng sang gian đoạn này rồi, đồng hành với nhau suốt chặng đường dài, tình cảm không phải không có.

“Lão đại.” Lâm Phong vỗ vỗ bả vai Thanh Ngọc, an ủi: “Chúng ta còn phải tiếp tục đi, cậu đừng khổ sở nữa.”

“Mạt thế quá tàn nhẫn.” Tiểu Bàn khóc đến rối tinh rối mù. “Tớ rất thèm thịt kho tàu, vịt nướng…”

“Mẹ kiếp, lúc này mà cậu còn thèm ăn được, có tiền đồ tí đi.” Lâm Phong giơ tay đánh lên gáy Tiểu Bàn một cái.

“Đời này sợ là không còn cơ hội để ăn nữa…” Tiểu Bàn thật hiếm khi không cãi nhau với Lâm Phong, lúc này biểu tình ảm đạm, thất thần hẳn.

Thần sắc Lâm Phong cũng biến đổi, lẩm bẩm một tiếng: “Sẽ có cơ hội.”

Cũng không biết hắn đang nói cho mình hay hay nói cho Thanh Ngọc và Tiểu Bàn nghe nữa.

Ba người điều chỉnh tâm trạng, tạm biệt bạn học nằm lại nơi này, dù thế nào họ vẫn phải sống tiếp, vì chính mình, vì người nhà, cũng vì những người trên đường đã vì bảo hộ tính mạng cho họ mà chết đi.



Ba người tưởng Thời Sênh đã đi rồi, ai ngờ cô vẫn còn đang ở chỗ chiếc xe ở đằng xa, không biết đang nói cái gì, nhìn qua có vẻ rất bực dọc.

Trước mặt cô là một thiếu niên, trong tay hắn ôm một con mèo trắng, con mèo nhe răng trợn mắt kêu, không ngừng duỗi móng vuốt ra cào hắn, nhưng hắn vẫn ôm nó rất chặt.

Thời Sênh vươn tay ra định ôm con mèo thì thiếu niên lại lùi về sau vài bước, sau đó ném con mèo ra, nhìn cô đầy vẻ vô tội.

Sau đó, bọn họ thấy Thời Sênh chỉ chỉ vào thiếu niên vài giây, hình như đang rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn căm giận đi nhặt con mèo kia về.

Thời Sênh tìm được ở gần đây một chiếc xe có thể đi, nhưng xăng không còn nhiều lắm. Cô nhìn chiếc xe đầy đất bùn mà có chút phát sầu, sao mấy lần trước đổi xe cô lại không nghĩ ra lấy xăng mang theo nhỉ?

#Ký chủ vạn năng cuối cùng cũng có thứ không có, bản Hệ thống rất vui mừng, xem ra cũng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả#

Thời Sênh vòng quanh chiếc xe một vòng, cô nhìn nhìn Thiên Lê, hắn đang bận trừng mắt to mắt nhỏ với Bạch Hổ, hai bên đều đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Trông cậy vào một con mèo cùng với một xác sống thì đúng là dở người rồi.

Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy ba người Thanh Ngọc thì con ngươi khẽ đảo, vẫy vẫy tay với họ.

Ba người tung ta tung tăng chạy tới.

“Tôi đưa các anh tới thành phố B.” Bọn họ còn chưa cất lời, Thời Sênh đã nói ngay. “Nhưng trên đường đi, các anh phải phụ trách sinh hoạt hằng ngày.”

Cô không thích ở gần người khác, nhưng sau này cô còn phải giữ gìn hòa bình thế giới, việc này không thể một mình hoàn thành được, ba người này xem ra tâm tính cũng không tồi, không bởi vì mạt thế mà mất đi bản chất thiện lương của mình.

Ba người kia hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiểu đệ dự bị, chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng, bắt đầu thi nhau làm việc.

Ba người bọn họ thế đơn lực mỏng, nếu gặp phải xác sống thì chỉ có thể chờ chết mà thôi. Trong mắt họ, Thời Sênh chính là kho đạn sống, lực sát thương của cô chính là đảm bảo tốt nhất cho họ.

Bởi vì nhiều người nên Thời Sênh từ bỏ chiếc xe đã chọn trước đó, đổi sang một chiếc xe việt dã.

Nhưng vì chiếc xe việt dã bị mấy cái xe khác ngăn chặn, trước tiên phải rửa xe thật sạch rồi mới đi được.

Đúng lúc bọn họ chuẩn bị rửa sạch xe thì chiếc xe việt dã đột nhiên biến mất, cả ba người bị dọa nhảy dựng, lộ ra biểu tình như nhìn thấy quỷ.

“Toe… toe…”

Phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng còi xe.

Ba người vừa ngẩng đầu liền thấy chiếc xe việt dã kia không biết xuất hiện ở đằng trước từ lúc nào, không thấy thiếu niên kia đâu, còn Thời Sênh đang đứng cạnh cửa sổ buồng lái, tay thò vào ấn còi.

“Lão đại… cô ấy có dị năng không gian?” Lâm Phong nuốt nuốt nước miếng.

“Vừa rồi cô ấy không ở đây mà.” Thanh Ngọc cau mày lắc đầu, trước khi xe biến mất hắn vẫn thấy cô ở bên kia, cô cũng chưa từng rời đi.

Mà thiếu niên kia cũng luôn đứng cạnh cô.

“Các người có đi hay không?” Thời Sênh không kiên nhẫn, bấm còi ầm ĩ, gào lên với họ.

Lúc này ba người mới lấy lại tinh thần, cất bước chạy tới trước mặt cô, nhanh nhẹn trèo lên xe.

Thiếu niên ngồi ở bên ghế phụ nhìn rất đẹp trai, bọn họ luôn cảm thấy lạ là tại sao thiếu niên này lại sạch sẽ một cách kỳ cục. Hiện tại trời đã lạnh nhưng hắn chỉ mặt một cái áo phông trắng ngắn tay và quần thể thao, đi giầy thể thao, đúng kiểu trang phục bình thường của học sinh.

“Này, cô có dị năng không gian à?” Xe vững vàng chuyển bánh, Lâm Phong không nhịn được hỏi.

“Không.”

Lâm Phong nhìn Thanh Ngọc, Thanh Ngọc khẽ lắc đầu, Lâm Phong liền câm miệng không hỏi nhiều nữa.

Thời Sênh quan sát họ vài lần qua kính chiếu hậu, bọn họ chỉ an tĩnh ngồi đó, không có giao lưu thừa thãi nào, biểu tình rất bình thản.

“Bạch Hổ mới có dị năng không gian, à, chính là con mèo này.” Thời Sênh nói.

Hiển nhiên, ba người này không ngờ Thời Sênh sẽ chủ động lên tiếng, sau khi kinh ngạc thì mới nhìn về phía con mèo trắng đang ghé vào bên cạnh Thời Sênh bằng ánh mắt quỷ dị.

WTF? Con mèo này có dị năng không gian thật á?

Một con vật mà lại có được dị năng quý hiếm như thế?

Thế giới quan của họ như được đổi mới hoàn toàn rồi.