Thứ cô khát vọng chính là một cuộc sống đơn giản thế thôi.
Hạ An Lan ngắm ngược lại tay Tô Ngưng Mi, cúi đầu nhìn vào mắt cô, ý của cô, anh đều hiểu hết.
Tô Lão Đại suy nghĩ, "Ngày kia hai người phải đi rồi, vậy, tụi anh cũng đi vào ngày kia luôn."
Anh ta hỏi những người khác trong nhà, "Mọi người thấy sao? Ngày kia được chứ?"
Vợ cả nhà họ Tô cười nói, "Chúng tôi sao cũng được, quan trọng là mấy đứa nhỏ, anh xem chúng có chịu hay không? Có nỡ đi hay không?"
Mấy đứa nhóc nhỏ đều đã trở thành những đứa cuồng bảo vệ em gái, vỗn chẳng nỡ trở về nơi chúng ở, cho dù có trở về, thì sáng sớm cũng phải bò dậy, ngay cả bữa sáng cũng không ăn liền muốn trở lại đây.
Tô Lão Đại nhìn thấy đám con cháu mình, cảm thấy có hơi mất mặt, "Chuyện này…"
"Chúng còn nói muốn chuyển trường qua đây nữa cơ."
Tô Lão Đại cười mắng: "Một đám nít ranh, nhìn thấy em gái thì không chịu đi nữa, không thể cho chúng được như ý muốn. Nếu chúng qua đây thật Thanh Ti làm gì còn ngày tháng yên ổn nữa. Muốn đến thủ đô, có thể thôi, đợi chúng lớn rồi, thi đậu được vào đại học thủ đô bằng chính sức lực của mình thì cho chúng tới đây."
Hạ An Lan nắm chặt tay Tô Ngưng Mi, mấy đám nít ranh nhà họ Tô, phải đề phòng hết cả lũ!
Ăn xong bữa cơm, người lớn bắt đầu dọn dẹp đống bừa bãi trên bàn, đám trẻ con thì chạy nhảy đùa giỡn khắp nhà.
Chơi đến hơn 10 giờ, không thể muộn hơn được nữa, sáu đứa nhóc nhà họ Tô bị ba mẹ chúng nhéo tai kéo về.
Trước khi đi Tô Tiểu Tứ còn la lên, "Em gái, ngay mai anh sẽ qua nữa, em đợi anh nhé... "
Tổ Tiểu Lục bám chặt vào cửa nhà họ Hạ không chịu lên xe, miệng còn kêu la, "Con không đi, con không đi, tối nay con muốn ngủ chung với em Thanh Ti, con không đi."
Nhạc Thính Phong vừa nghe, muốn cắn nát răng mình, muốn ngủ… ngủ chung với Thanh Ti, tên nhóc thối không biết xấu hổ kia, muốn bị đánh phải không?
Cậu còn chưa thể ngủ chung với Thanh Ti, thằng nhóc kia nghĩ hay nhỉ.
Không được, phải giáo huấn tên kia mới được, trước đây có thể nhịn, bây giờ thì không.
Nhưng chưa kịp nhào đến đánh thì Tiểu Ngũ, Tiểu Tứ, Tiểu Tam nhà họ Tô đã nhào lên rồi, mỗi người táng lên đầu cậu nhóc một cái.
Tô Tiểu Lục ôm đầu, "Huhu, con không đi, hôm nay con muốn ngủ chung với em Thanh Tu… huhu…"
Khóe miệng Nhạc Thính Phong co rút. Cậu chỉ có thể nói, tên nhóc này cũng cừ, nhưng… cũng thật sự không muốn sống nữa.
Cậu đen mặt đi đến trước mặt Tô Tiểu Lục, "Nếu còn dám nói một câu nữa, có tin tôi đánh cậu mợ cũng nhận không ra không?"
Tô Tiểu Lục càng khóc lớn hơn, nhìn về phía ba mẹ cầu cứu, nhưng ba mẹ cậu cứ như ba dượng, mẹ kế, chẳng ai thèm nhìn cậu.
Người lớn nhà họ Tô trước nay đều chẳng để tâm lắm đến việc đám nhóc này đánh nhau, kệ chúng đi, lúc nhóc con, có đứa nào mà chưa từng bị đánh qua.
Tô Tiểu Tam giơ tay, "Em còn dám khóc, có tin anh đánh em không?"
Tô Tiểu Lục nhìn Thanh Ti, "Đừng, huhu, em Thanh Ti, tối nay cho anh…"
Thanh Ti vội vàng lắc đầu, lùi về sau một bước, "Không được, anh là con trai. ba mẹ nói với em, em là con gái, không thể ngủ chung với con trai được…"
Tô Tiểu Lục không hề sợ chết, "Không sao đâu em Thanh Ti, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, làm vợ anh, chúng ta có thể ở cùng nhau rồi…"