Việc buồn cười là khi biết được con trai mình là bạn của Nhạc Thính Phong, hắn ta còn cảm thấy tên nhóc này có thể là kẻ lương tâm bất chính, âm mưu gì đó với nhà họ, còn kêu con trai hắn phải cẩn thận.
Kết quả, bây giờ như bị tát mạnh vào mặt, người ta là ai cơ chứ? Con trai của tổng thống tương lai, chẳng trách mới tí tuổi đầu mà khí thế đã mạnh mẽ đến thế.
Vừa nghĩ đến con trai ở chung với Nhạc Thính Phong đã lâu, trên người nó có một vài thứ cũng trưởng thành gần giống như của cậu ta, Lộ Hướng Đông cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa!
Người giúp việc đi đến, "Tiên sinh, bây giờ có dùng cơm tối không?"
Lộ Hướng Đông vốn chẳng có tâm trạng ăn uống, nhưng bụng đang rất đói, gật đầu, "Dọn lên đi!"
Người giúp việc vẫn chưa rời đi, do dự một lúc rồi hỏi, "Tiên sinh, đã tìm thấy… thiếu gia chưa ạ?"
Lộ Hướng Đông sững người, ngẩng đầu thì thấy cô giúp việc đang nhìn hắn bằng một khuôn mặt tràn đầy chờ mong, "Tìm được rồi, qua vài ngày nữa có thể quay về rồi."
Cô giúp việc mừng như điên, vội vàng nói, "Tôi đi dọn bữa tối cho ngài."
Sau đó thì chạy đi mất, vừa chạy vừa nói với những người khác, "Tốt quá rồi, cuối cùng cũng tìm được thiếu gia rồi."
Lộ Hướng Đông nhìn thấy nụ cười thật lòng trên khuôn mặt của họ, thì cảm thấy mặt mình trở nên nóng rát. Những người này, đều là người làm trong nhà, nhưng họ lại giống như người nhà của Tiểu Triệt.
Ăn đến một nửa thì điện thoại vang lên, Lộ Hướng Đông vừa nhìn thấy là số điện thoại của Dư Mộng Nhân thì muốn nghe máy theo phản xạ, nhưng vẫn chưa kịp đặt tay lên nút nghe máy thì lại ngừng lại.
Nhớ đến câu nói lúc nãy của ba hắn, Lộ Hướng Đông nuốt nước bọt.
Gần đây, vẫn cứ thôi đi, chốc nữa sẽ kêu thư ký lén đưa tin cho Dư Mộng Nhân, kêu cô ấy đừng liên lạc với hắn trong thời gian tới, đợi qua đợt này đã, đợi ba hắn nguôi lửa giận đã thì hắn lại nghĩ cách sau.
Thế là Lộ Hướng Đông thầm nói một tiếng xin lỗi trong lòng, sau đó, nhẫn tâm ngắt điện thoại của Dư Mộng Nhân, và khóa luôn điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, lần đầu Dư Mộng Nhân bị cúp máy, cô ta kinh ngạc nhìn điện thoại, sau khi có phản ứng trở lại thì tiếp tục gọi, kết quả đối phương đã tắt máy.
Dư Mộng Nhân siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
...
Nhà họ Hạ, vẫn luôn náo nhiệt, sôi nổi như cũ, người lớn, trẻ con đầy một phòng. Cảnh náo nhiệt này khiến người lớn trong nhà lại thấy rất vui. Những ngày tháng vui vẻ thế này liệu có được mấy ngày, qua hai ngày nữa, mỗi người lại tất bận rộn rã với công việc riêng của mình.
Trên bàn ăn, Tô Lão Đại hỏi Hạ An Lan, "Khi nào hai người chuẩn bị về Hải Thành?"
Hạ An Lan thở dài, "Chậm nhất là ngày kia, không đi không được, bên phía Hải Thành mỗi ngày hối thúc cả hơn 800 lần."
Nói đến việc này, anh ta cảm thấy hơi có lỗi với Tô Ngưng Mi, nhà người ta kết hôn đều trải qua tuần trăng mật, nhưng họ vừa kết hôn chưa được hai ngày thì anh phải về Hải Thành tiếp tục làm việc.
Năm trước trở về, mãi đến bây giờ, trước sau có khoảng 7, 8 ngày, đây đã là kỳ nghĩ dài nhất mà anh có thể tranh thủ được.
Dưới bàn, Tô Ngưng Mi nắm lấy tay Hạ An Lan, xoay đầu nhìn anh, cười với anh.
Không sao, cô không để ý đến.
Trăng mật với cả không trăng mật, đâu còn là cô gái 20 tuổi đầu nữa, không cần những thứ này. Cô là người đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại. Cô càng hiểu rõ hơn ai khác, tìm một người đàn ông yêu mình, và mình cũng yêu người đó để sống cùng nhau, nó quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Anh ấy làm việc, cô cùng anh ấy đến nơi anh ấy sống, mỗi ngày chờ anh ấy trở về cùng ăn cơm. Đợi khi anh có thời gian thì họ sẽ trở lại thăm con trai.