"Khoảng thời gian này, vì sự sơ xuất của dì khiến thời gian Hướng Đông về nhà ít đi, quan hệ cha con với Tu Triệt cũng có rạn nứt. Mấy ngày nay dì luôn tự trách, cũng rất áy náy với Tu Triệt. Dì muốn bù đắp cho nó, dì không muốn vì bản thân dì, khiến hai cha con họ có bất kỳ điều gì không vui. Nếu có thể khiến Tu Triệt và Hướng Đông làm hòa như ban đầu, dì nguyện làm bất kỳ điều gì... ”
Ả vừa nói đến đó, Nhạc Thính Phong bỗng lên tiếng, “Không ngờ dì lại là người tốt như vậy, vì Lộ Tu Triệt mà chịu chia tay với chú Lộ. Ừm, cháu nghĩ nếu dì thật sự làm thế, Lộ Tu Triệt chắc chắn có thể nhìn thấy thành ý của chú Lộ.”
Nhạc Thính Phong vừa nói xong, người phụ nữ đó cùng Lộ Hướng Đông đều ngây ra.
Đặc biệt là người phụ nữ đó, sự ấm áp cố tình thể hiện trên mặt cũng sắp không giữ nổi nữa. Ả kinh ngạc nhìn Nhạc Thính Phong, ả đâu có nói muốn rời xa Lộ Hướng Đông đâu chứ.
Nhạc Thính Phong cười chế giễu: “Thế nào? Vừa rồi dì nói chỉ cần Lộ Tu Triệt và chú Lộ có thể hòa hợp như ban đầu dì nguyện làm bất kỳ chuyện gì lẽ nào những lời này đều là giả sao? Hay là dì chỉ thuận miệng nói thế thôi?”
Người phụ nữ đó vội vã giải thích: “Dì không phải có ý này, chỉ là... ”
“Nếu dì chỉ thuận miệng nói thế, ra vẻ, khiến người khác cảm thấy dì là một người lương thiện rộng lượng, vậy cháu cảm thấy dì ở trước mặt cháu không cần thiết phải làm bộ làm tịch thế đâu. Có thời gian thì đem mấy thủ đoạn này để dành cho chú Lộ đi, cháu cảm thấy ông ấy sẽ thích mấy chiêu này hơn đó.”
Vài ba câu của Nhạc Thính Phong khiến người phụ nữ đó đỏ mặt tía tai.
Ả vốn thấy Lộ Hướng Đông bị Nhạc Thính Phong làm khó không nói nên lời, nên muốn bước xuống giải nguy cho hắn.
Nhưng không ngờ rằng, chuyện này không những khiến Lộ Hướng Đông khó xử, mà cả ả cũng bị dồn vào thế khó xử.
Lộ Hướng Đông không kiên nhẫn nhìn người phụ nữ bên cạnh, đã bảo cô ấy đừng xuống, vậy mà cứ, giờ thì tốt rồi.
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Xem ra để dì nói một câu, dì đồng ý rời xa chú Lộ lại khó khăn đến thế, nếu như đã không đồng ý làm vậy nói ra để làm gì, làm cứ như dì rộng lượng lắm vậy, xì... ”
Thanh Ti ở bên cạnh gật đầu: “Anh nói đúng lắm.”
Nhạc Thính Phong chậm rãi nói: “Lộ tiên sinh chú và con trai chú vì sao lại đi đến mức này, tất cả chuyện này đều phải hỏi chú, dù gì cháu cũng chưa từng thấy qua người cha nào cùng con trai ở cùng một thành phố, còn sống nhưng hai tháng trời cũng không về nhà thăm con trai, không gọi về cho con trai được một cuộc điện thoại.”
Khóe miệng Lộ Hướng Đông run run, “Cháu đừng tưởng cháu là trẻ con thì chú sẽ nhường cháu, nói chuyện đừng có quá đáng quá.” Cái gì gọi là còn sống mà không gặp con trai, nói giống như hắn đã chết rồi vậy.
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Ngoài ra, cháu giới thiệu cho chú Lộ một hiệu kính, đi thẳng về trước 200 mét, rồi rẽ trái, đi thêm 200 mét, Lộ Đông có một hiệu kính, chú nên đến đó kiểm tra thị lực đi.”
“Thanh Ti, chúng ta về nhà.”
Nhạc Thính Phong bảo Thanh Ti ngồi lên ghế sau, rồi lên xe chạy đi.
Gặp phải Lộ Hướng Đông, lãng phí nhiều thời gian như thế, cũng đủ rồi, lần sau lúc gặp Lộ Tu Triệt, nhất định phải đem chuyện này nói với cậu ấy, Lộ Hướng Đông không phải bảo cậu ở giữa khiêu khích con trai ông ấy sao?
Nếu Lộ Hướng Đông đã nói thế, vậy nếu như cậu không làm, thì thật đáng tiếc quá, cậu phải cân nhắc kỹ xem, khiến Lộ Tu Triệt thu thập ba cậu ấy thế nào.
Lộ Hướng Đông hỏi: “Nó... Có ý gì chứ?”
Bảo hắn đi kiểm tra thị lực? Ý của nó là... Thị lực của hắn không tốt à?
Hắn xoay người quát lên với Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong, cháu có ý gì chứ, ý cháu nói thị lực của ta không tốt?”