"Chú không chịu thừa nhận cái sai của mình, liền đem nó đổ lên đầu cháu, một người đàn ông hơn ba mươi mấy tuổi như chú, cũng không biết xấu hổ, nói ra những lời này không thấy đỏ mặt sao?”
Lộ Hướng Đông là một người đàn ông trưởng thành, dưới sự công kích sắc bén của một cậu bé 12 tuổi, lại chẳng có nửa điểm có thể cãi lại, khóe miệng run run, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nhạc Thính Phong liếc nhìn trong xe một cái, hừ lạnh một tiếng: “Sao chú không nói, chú để dành sự dịu dàng ấm áp, cho một người phụ nữ nên không rảnh rỗi để quan tâm con trai mình? Đợi đến khi phát hiện con trai đã xa cách mình, mới tùy tiện tìm một người chịu tội thay. Lộ tiên sinh dù gì chú cũng là một thương nhân thành đạt, sao có thể làm ra chuyện khiến người khác khinh thường như thế chứ?”
“Cháu... Cháu...” Lộ Hướng Đông thật muốn đánh cho thằng nhóc trước mặt một cái, hắn vốn nghĩ bản thân là người lớn, không muốn nói những lời quá khó nghe với một đứa trẻ, thế nên hắn nhịn không nói.
Nhưng trăm nghìn lần không ngờ rằng, tiểu tử thối này lại quá đáng như vậy, ngược lại còn nói đến hắn không còn lời nào để nói nữa.
Càng đáng giận hơn là, từng câu từng chữ của nó lại khiến hắn không có cách nào phản bác. Một người lớn như hắn bị một cậu nhóc hỉ mũi chưa sạch giáo huấn y như một đứa con nít vậy.
Chính vào lúc Lộ Hướng Đông không còn lời nào để nói, người phụ nữ trên xe lại bước xuống. Ả bước đến bên cạnh Lộ Hướng Đông, điều đầu tiên là mỉm cười dịu dàng với Nhạc Thính Phong.
Ả nói: “Xin lỗi, em... Vốn không nên xuống xe, nhưng, vừa rồi em vô tình nghe được hai người nói chuyện, em cảm thấy, em nên nói vài câu.”
Nhạc Thính Phong híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, tuổi tác chắc cũng không còn nhỏ, vốn không phải là tiểu cô nương trẻ tuổi, ngoại hình cũng không xinh đẹp lắm, bất luận là so với mẹ cậu, hay là so với mẹ của Thanh Ti đều kém hơn rất nhiều, điều duy nhất có thể cảm nhận tạm được chắc chính là khí chất của bà ấy cũng không tệ, vóc dáng cũng bảo dưỡng không tồi.
Nhạc Thính Phong đúng là có hơi kinh ngạc, lần này Lộ Hướng Đông lại để ý đến kiểu phụ nữ như vậy.
Người phụ nữ trước mặt lúc nói chuyện rất dịu dàng, thoạt nhìn đúng là rất ấm áp, nhưng... Nhạc Thính Phong đã từng thấy qua người phụ nữ ấm áp thật sự, chính là mẹ của Thanh Ti, đó mới là kiểu ấm áp chỉ cần một cử chỉ nhỏ cũng có thể tỏa ra sự ấm áp từ trong xương cốt, khiến người ở bên cạnh dì ấy đều cảm thấy thoải mái, ấm áp, chứ không phải cố tình giả vờ.
Nếu so với mẹ của Thanh Ti, Nhạc Thính Phong cảm thấy, người phụ nữ trước mặt thật sự, quá cố tình.
Đương nhiên nếu không có so sánh, sẽ không có tổn thương, nếu chưa từng gặp qua người phụ nữ như mẹ của Thanh Ti, chắc ai cũng sẽ cảm thấy người phụ nữ này rất ấm áp dịu dàng.
Nhạc Thính Phong không nói gì, cậu không thích người phụ nữ trước mặt này.
Ả vốn định đợi Nhạc Thính Phong mở miệng, kết quả cậu lại trầm mặc chẳng nói chữ nào, khiến nhất thời ả có chút xấu hổ.
“Em xuống đây làm gì, lên xe trước đi.” Lộ Hướng Đông vốn cảm thấy bản thân đã rất mất mặt rồi, người phụ nữ này bước xuống hắn cảm thấy dường như chút mặt mũi cuối cùng cũng không còn nữa, để bạn của con trai nhìn thấy, hắn tìm mẹ kế cho con trai mình à.
Người phụ nữ bên cạnh dịu dàng nói: “Hướng Đông, em chỉ nói hai câu thôi.”
Ả mỉm cười hỏi Nhạc Thính Phong: “Cháu... Là bạn của Tu Triệt à?”
Nhạc Thính Phong im lặng không đáp, cậu cảm thấy nói chuyện với kiểu phụ nữ này, thật mất giá.
Ả nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Dì... Thật ra dì cũng không biết nên nói thế nào. Con xem, dì cũng không phải mỹ nữ, gia thế cũng không tốt, tuổi tác cũng không còn trẻ. Dì và chú Hướng Đông có thể đến với nhau thật sự là nhờ duyên phận.”