Như thường lệ, khách càng lúc càng đông, chính Jean Maridox tiếp Patrick Sémail.
- Ông đến vì việc gì, thưa ông Sémail? – Maridox hỏi.
- Ông là giám đốc?
- Tôi là người thay quyền. Giác đốc công ty chúng tôi không tiếp khách.
- Thật đáng tiếc. Tôi muốn gặp riêng ông ta và tôi nghĩ cuộc viếng thăm của tôi sẽ giúp ông ta rất nhiều.
- Ông có thể trình bày cho tôi vấn đề của ông.
- Tôi rất tiếc là không thê được. Đây là danh tiếng của tôi…nếu giám đốc của ông thay đổi ý kiến thì ông ấy báo cho tôi biết. Nhưng chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ vì ngày kia tôi sẽ rời Paris.
- Xin ông chờ cho một lúc.
Faltière tự hỏi mình phải làm gì. Đây là lần đầu tiên một tình trạng như thế xảy ra. Anh phân vân đọc lại tấm danh thiếp mà Maridox vừa trao lại cho anh.
Patrick Sémail
Tùy viên hành chính
Quỹ tín dụng lục địa
- Quỹ tín dụng lục địa, ông có biết nó không? – Faltière thì thầm trong lúc nhìn chăm chú Maridox.
- Chưa bao giờ nghe nói.
- Được, cho ông ta vào. Ta sẽ biết rõ hơn.
Người khách thoải mái ngồi trên chiếc ghế bành tiện nghi mà Faltière chỉ cho hắn.
- Dĩ nhiên, tôi làm phiền ông. – Hắn trịnh thượng nói. – Nhưng tôi chắc chắn rằng ông sẽ tự khen ngợi mình đã đồng ý cho tôi cuộc gặp này.
- Ông đến vì cái gì? – Faltière ra vẻ một nhà kinh doanh hỏi.
Hắn nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn mạnh từng tiếng:
- Tôi được giao việc điều tra về công ty của ông. Dĩ nhiên là một cuộc điều tra tuyệt mật.
- Với chức danh gì?
- Quỹ tín dụng lục địa là một cơ quan phụ trách những thông tin thương mại, nếu ông hiểu tôi muốn nói gì? Chúng tôi có một số khách hàng rất quan trọng. Phân bố trên toàn thế giời và chúng tôi cố gắng đáp ứng một cách thỏa đáng tối đa những thu nhập của khách hàng của chúng tôi. Thế mà, một khách hàng của chúng tôi muốn có những thông tin đầy đủ về công ty của ông. Có nghĩa là: ai là người nắm giữ số vốn của công ty Edoxipress.
- Các điều lệ đã được trình một cách hợp pháp.
- Tôi biết, tôi đã xem qua chúng, điều đó miễn bàn. Nhưng những sự dàn xếp về pháp lý là một chuyện, thực tế là chuyện khác. Thật sự Dorieux là siêu chuyên gia trong chuyện loại này.
- Ông muốn ám chỉ rằng những văn bản thành lập công ty của chúng tôi, như chúng đã được ghi trong sổ thu chi chỉ chính thức không khớp với thực tế?
- Tôi không ám chỉ. – Tôi xác nhận.
- Ông không thiếu liều lĩnh. – Faltière bối rối lẩm bẩm. – Nói tóm lại, ông cho tôi là một người thiếu thật thà trong công việc.
- Nhưng, ông Faltière, những gì tôi vừa nói không có ý muốn xúc phạm tới ông. – Người đàn ông xưng danh là Sémail phản đối với thực tâm rõ rệt. – Chuyện như thế hoàn toàn không thường. Tất cả chúng ta đều biết rằng 60% những công tu sử dụng, những người lâm vị mà vai trò của họ, chính là để ghi vào sổ thu chi chính thức.
- Như vậy đây không phải là trường hợp đó. – Faltière phản bác một cách khô khan và dứt khoát.
- Nào, nào, ông đừng đùa, tôi xin ông. Tôi biết nghiệp vụ của mình, ông Faltière. Để yên tâm, tôi đã bỏ công ra chính mình kiểm tra sự phân hạch tài chánh của hội đồng quản trị chi nhánh cộng đồng nói tiếng Pháp. Người thư ký, một người ở vùng bờ biển Nga tên Isodore Kobany thậm chí không hiểu tôi nói với anh ta là cái gì khi tôi hỏi anh ta về Edoxipress.
Faltière, khuôn mặt lạnh lùng nói rõ từng tiếng:
- Thưa ông, tôi có nhiều việc phải làm và thời gian đối với tôi rất quý báu. Cuộc điều tra và những động cơ khiến ông thực hiện nó là việc riêng của ông. Còn những gì có liên quan đến tôi, cuộc vận động của ông dường như không đặt đúng chỗ, không nghiêm chỉnh và vô ích.
Anh đứng lên, một cách công khai cho biết rằng cuộc nói chuyện đã chấm dứt.
Nhưng Semail không hề động lòng, vẫn ngồi trong ghế của mình.
- Ông không thấy tôi muốn đi đến đâu? – Hắn bỗng nhiên lạnh lùng phát biểu.
- Hoàn toàn không.
- Tôi sẽ giải thích một cách rõ ràng hơn. Những bài báo của ông khiến mọi người không hài lòng, ông cũng biết rõ điều đó. Những có việc nghiêm trọng hơn: mặt trận chính trị bị khai hỏa bởi tạp chí thuộc tầm cỡ quốc tế, những người có thế lực mà trách nhiệm và quyền lực vô cùng. Những người đó, ông thử hình dung, đã quyết định khám phá mặt sau của những lá bài của ông. Để sử dụng một thứ ngôn ngữ thực tế hơn, thô bạo hơn, những khách hàng của tôi muốn biết ai đã trả tiền cho ông để làm công việc kỳ lạ mà ông đang làm.
- Tôi lặp lại một lần nữa. Hãy dừng lại ở những gì đang ghi trong sổ thu chi chính thức. Đó là sự thật tôi không biết gì khác nhau cả.
- Mặc kệ ông.
- Tôi luôn luôn chịu trách nhiệm về những bài viết của tôi.
- Tôi không quan tâm đến những bài viết của ông, tôi chỉ quan tâm đến những người tài trợ cho tạp chí của ông.
- Tôi không có gì khác để nói với ông. Và tôi xin ông để cho tôi làm việc.
Sémail cố tình chậm chạp đứng lên:
- Trong hai phải chọn một ông Faltière. Hoặc là ông thông đồng với các nhà tài trợ của ông và điều đó có thể đưa ông đi xa. Hoặc ông chỉ là một con rối bị người ta giật dây. Dù sao đi nữa, cuối cùng tôi cũng sẽ khám phá ra điều mà tôi tìm. Chuyện đó tôi đảm bảo với ông là tôi sẽ thành công.
Sau khi người khách bất ngời đã đi khỏi, Faltière không thể tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ý định của gã đó, những lời đe dọa của hắn chỉ hơi mờ ám một chút, ít ra cũng khá kỳ lạ.
Đe dọa? Áp lực? Cảnh báo?
Lần ày, cuộc chiến thay đề tài. Nếu phải tin nơi những lời ám chỉ của người đại diện quỹ tín dụng lục địa thì cuộc chiến không còn diễn ra trên phương diện tư tưởng mà trên phương diện…thật ra là gì nhỉ?
Những đối thủ bí ẩn đó có đi đến những hành động tổn thương?
Faltière bối rối, lo âu, anh muốn thú nhận với chính mình, anh tự hỏi anh có nên báo cho Sivet biết không.
Không, chẳng ích lợi gì. Về thể chất, anh ta không mấy can đảm và câu chuyện này có nguy cơ làm sự hăng say của anh ấy xẹp xuống. Vả lại mình đã hứa hoàn toàn kín đáo với những mật sứ xủa ông Bador.
Nhưng dù sao, khi nghĩ đến sự việc đó thật vô cùng bất ngờ! Chính vì ba kẻ xa lạ đó đã xâm phạm nhà mình mà bây giờ mình đang ở đây, trong văn phòng này. Báo chí trên thế giới nói về mình, tranh cãi những tư tưởng chính trị của mình, những nhân vật thế lực tức giận về hành động của mình!
Không một người nào trong ba nhân vật đó xuất hiện từ khi công việc được tiến hành.
“Trong hai phải chọn một, ông Faltière. Hoặc là ông thông đồng với các nhà tài trợ của ông và việc đó có thể đưa ông đi xa. Hoặc ông chỉ là con rối bị người ta giựt dây”. Nguồi thư kỹ của công đồng nói tiếng Pháp thậm chí không biết rằng công ty Edoxipress hiện hữu…
Mình phải tìm hiểu rõ mới được.
Không biết bằng cách nào nhưng mình phải xoay xở để khám phá ra những gì ở đằng sau gã Dorieux khéo léo đó. Tổ chức thì rất tối, Bador? Mình rất muốn đó chỉ là mật hiệu để đánh lạc hướng những kẻ tò mò, nhưng lại còn chuyện gì nữa đây?
Mặc dù rất bực dọc nhưng Faltière vẫn cố gắng tìm lại những khả năng tri thức mình trước cuộc viếng thăm của người điều tra viên quỹ tín dụng lục địa.
Nhưng ngày hôm đó còn dành cho anh một sự ngạc nhiên khác. Thật vậy, vào lúc 18 giờ 20, lúc Sivet ra về thì luật sư Dorieux đến với một cặp da màu đen nơi tay.
- Ông có rảnh rỗi một lúc không? – Hắn lễ phép hỏi.
- Xin luật sư cứ nói. – Faltière đầy độ lượng trả lời.
Người luật sư ngồi xuốngg, khẽ đẩy gọng kính lên một cách máy móc nói chậm rãi từng tiếng:
- Ông Bador nhờ tôi nói cho ông biết ông ấy hết sức hài lòng về những kết quả đã gặt hái được cho đến lúc này.
- Càng hay.
- Tôi đoán chừng ông cũng vậy?
- Dĩ nhiên.
- Và ông Sivet cũng vậy có phải không?
- Anh ấy đầy phấn khởi.
- Số tới có chủ đề là gì?
- Tôi chưa quyết định, nhưng ông Sivet và tôi sẽ lo chuyện đó. Theo nguyên tắc, tôi định trả lời những phản đối của một số đồng nghiệp Pháp và ngoại quốc. Hãy chú ý, sẽ không phải là cuộc tấn công hay một bài biện hộ. Tôi không quan tâm đến chuyện cãi nhau lắm. Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ nêu ra một loạt sự kiện chính xác, cụ thể, xảy ra hằng ngày. Tôi cho Sivet gom góp con số đáng kinh ngạc những bài báo, xã luận, những tiết mục truyền hình, những bài phóng sự viết về Đức quốc xã, về cuộc kháng chiện, về sự tàn nhẫn của nước Đức, về nước Tây Ban Nha chuyên biến và phung phí vô độ v.v…ông thấy nó sẽ đưa đến đâu? Tôi muốn chứng mình rằng nếu tất cả mọi người đòi hỏi châu Âu hợp nhất, hiện tại không ai, tôi nói rõ không ai, sẽ có khả năng sống cuộc sống thật như một công đân châu Âu.
Dorieux cười nhẹ. Một nụ cười gàn như nhút nhát.
- Thật tuyệt vời. – Hắn khẽ nói.
Hắn khẽ đẩy gọng kính lên và động đậy trong ghế của mình.
- Thật ra, - hắn nói, - tôi không chỉ đến đây để chuyển những lời khen ngợi đến ông. Ông Bador đã giao cho tôi một nhiệm vụ khác. Một nhiệm vụ…ơ…hơi đặc biệt. Và sẽ không làm cho ông quá phiền phức, tôi mong muốn như vậy.
- Tôi nghe ông đây.
- Dĩ nhiên sự thành công không mong đợi qua tờ tạp chí đầu của ông không phải là một điều trừu tượng. Nó là một sự kiện. Một sự kiện chính trị. Và như thế đó, nó gây nhiều phản ứng. Những phản ứng cũng không trừu tượng. Thế mà, tôi không báo cho ông tin gì cả, địch thủ của ông không phải là những con cừu non. Những kẻ hiểu chiến, những kẻ buôn bán đại bác, những kẻ thù của phương tây, những kẻ hoang tưởng về một xã hội lý tưởng, những nhóm tạo áp lực, tất cả những người có thể rất đáng sợ. Ông có đồng ý không?
- Tôi không bao giờ xem thường địch thủ. Nhưng tôi chờ đợi không lùi bước trước địch thủ.
- Dĩ nhiên. Và tôi nhận thấy ông không thiếu luận thuyết để chống lại một cuộc phản công.
- Hãy tin tôi.
- Chúng tôi hoàn toàn tin ông. Nhưng có một hình thức của vấn đề mà ông có thể không nghĩ đến. Những cuộc xung đột chính trị không giời hạn ở trận chiến trí thức, thật đáng tiếc. Đó là một cuộc chiến diễn ra trên cả hai bình diện hoàn toàn phân biệt. Một mặt là cuộc xung đột tư tưởng, mặt khác là cuộc dụng sức của những con người.
Faltière cắn môi tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Thưa luật sư, ông muốn nói gì?
- Cá nhân ông có thể bị đe dọa, và không chỉ bằng lời nói. Tôi không biết ông có theo dõi mấy lúc gần đây câu chuyện bi thảm của Ben Barka không, nhưng đó là trường hợp điển hình của một chính trị gia, mọi việc trở nên phiền phức và những địch thủ của ông ta đã khử một cách thực tế, nói tóm lại, ông Bador đã yêu cầu tôi trao lại cho ông vật này.
Hắn mở cặp, rút ra một khẩu tự động có hình dáng kỳ lạ: báng súng dày bằng gỗ phỉ, nòng ngắn và bóng láng.
Hắn đứng lên đặt vũ khí lên bàn của Faltière. Hắn khẽ nói:
- Đây là khẩu súng ngắn S.W được sự trù đặc biệt cho trường hợp của ông. Loại BG này có thể bỏ thoải mái trong túi và cho phép tự vệ rất hữu hiệu.
Faltière bối rối quan sát vũ khí:
- Ông Bador nghĩ rằng tôi sẽ thường xuyên mang vũ khí trên người?
- Đúng, và ông ấy yêu cầu khẩn khoản về điều này.
- Cả đời tôi chưa bao giờ có một vũ khí. Và từ khi đi nghĩa vụ quân sự trở về tôi không hề cầm trong tay một khẩu súng ngắn.
- Đúng là lúc ông nhận định lại. Hơn nữa những tình huống lúc này đòi hỏi ông thận trọng hơn. Vì thật sự rất ngu xuẩn nếu không tự vệ được khi gặp nguy hiểm. Không nói đến trường hợp những tên sát thủ được các tổ chức chính trị trả tiền, ông cũng có thể là mục tiêu của tên điên rồ hay cuồng tín nào đó.
- Thú thật, sự lo âu của ông Bador khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
- Còn một vấn đề khác nữa. – Người luật sư nói tiếp một cách điềm tĩnh. – Ông Bador đã yêu cầu ông kín đáo hoàn toàn về ông ấy như ông đã tuyên bố đồng ý về vấn đề này. Nhưng với sự thành công của tạp chí chắc chắn sẽ kích thích sự tò mò chung. Tôi muốn tin rằng quyết định của ông vẫn không thay đổi trong lĩnh vực này. Kể cả với ông Sivet, các bạn của ông và những người thân của ông.
Faltière ngả người ra lưng ghế, xoi mói nhìn người luật sư.
- Thưa luật sư, xin ông cho tôi biết, ông có tài tiên tri từ bao giờ vậy?
Dorieux mỉm cười bối rối, đẩy gọng kính lên và lẩm bẩm:
- Ơ…không, tôi không biết. Đây là lần đầu tiên người ta hỏi tôi như vậy. Tại sao ông lại hỏi tôi điều đó?
- Vì hai lý do rất chính xác. Ngày hôm nay có một gã tình cờ chất vấn tôi về công ty Edoxipress và đã ngang nhiên đe dọa tôi về những đòn trả thù. Mặt khác, cách đây vài ngày, Louis Sivet đã đặt cho tôi nhiều câu hỏi khá trực tiếp về những nhà tài trợ chính của tôi. Như ông thấy đó, những gì ông tiên đoán đã xảy ra rồi.
- Ông không làm tôi ngạc nhiên, ông bạn. Những chuyện đó nằm trong hành động hợp lý của ông. Và ông càng tiến thì chuyện đó càng dễ xảy ra. Ông sẽ bị đe dọa, đả kính, hành hạ, ngược đãi. Cuộc đấu tranh thuộc hệ tư tưởng không phải là trò chơi.
- Tôi không phải là một chính trị gia, tôi chỉ là một nhà báo.
- Dĩ nhiên. Nhưng chiến đấu trong phạm vi báo chí không phải không có nhiều nguy cơ. Hãy tin tôi đi, hãy theo lời khuyên của ông Bador. Ông phải có khả năng bảo vệ mạng sống của mình. Trong trường hợp tự vệ chính đáng, một khẩu súng ngắn tốt có thể tránh cho ông điều tai hại nhất.
- Ông biết không, tôi là một người bắn súng tồi.
- Không sao, Maridoux sẽ làm điều cần thiết để ông có thể tập luyện. Có những cơ sở bắn súng để luyện tập. Dĩ nhiên, Maridoux sẽ trao lại cho ông một giấy phép mang súng hợp pháp.
Faltière nhún vai lẩm bẩm:
- Thôi được rồi. Nếu tôi có thời gian, tôi sẽ đi học.
Người luật sư đứng lên cáo từ. Nhưng trước khi rời căn phòng, ông ta nói với một giọng dửng dưng:
- Còn vấn đề những người đến chất vấn ông về công ty của ông, ông phải tỏ ra cứng rắn và thận trọng. Và ông hãy dừng lại ở những quy chế chính thức của việc thành lập Edoxipress. Ngay cả với ông Sivet, ông không nên bội ước. Như tôi đã nói với ông. Tổ chức không thể cũng như không muốn vai trò tài trợ của mình bị phơi bày ra trước công chúng. Vả lại những người lãnh đạo của cộng đồng các nước nói tiếng Pháp sẽ không thừa nhận ông. Tất cả những biện pháp bảo mật đã được thực hiện trong chiều hướng đó. Dù là một sự hớ hênh nhỏ nào của ông hay một vụ tai tiếng nào do một chiến dịch hạ nhục mà địch thủ của chúng ta gây ra cũng không được cho phép truy ra đến tận nguồn gốc. Chúng ta liên đới, ông đừng quên điều đó. Tương lai của ông và danh dự nghề nghiệp của tôi tùy thuộc vào một bí mật phải được giữ bất khả xâm phạm.
- Tôi không quên điều đó. – Faltière băn khoăn trấn an hắn.
Ngày thứ ba 10 tháng 12 Genéve trở về, anh thất vọng về chuyến công tác ở Thụy Sĩ. Thật vậy, anh đã thất bại trở về. Cuộc điều tra về Ray Falt, công ty Edoxipress và luật sư Dorieux không có một kết quả thỏa đáng.
Dĩ nhiên, theo lệnh của giám đốc, Coplan đã không quên báo cho những đặc phái viên của cơ quan phản gián ở Thụy Sĩ. Đối với một nhân viên tình báo, những kết quả âm của một nhiệm vụ không ngăn anh ta cắm người để dự kiến cho tương lai.
Khi anh gặp lại “Ông lão”, ông càu nhàu:
- Tôi không gọi anh về chuyện phí tổn và tôi cũng không bao giờ muốn anh quay về tay không. Trong một chiều hướng nào đó, điều này đúng ra làm tôi hài lòng.
- Về quan điểm nào?
- Những công việc quá dễ dàng không đáng tin cậy.
- Vì ông vẫn tiếp tục nghĩ rằng có một chuyện gì đó?
- Coplan, đừng đa nghi như vậy. Từ tối hôm qua, tôi chắc chắn có một chuyện gì đó. Một chuyện gì đó liên quan đến Edoxipress đến Falt hay Dorieux. Và có hai lí do: Lý do thứ nhất, con bé Massardel lại muốn tiếp xúc với anh về vấn đề đó. Lí do thứ hai là thanh tra Tourain mời anh đến gấp. Anh ta có một xác chết muốn cho anh xem qua.
- Như vậy tôi phải nghĩ đến mối quan hệ giữa xác chết của thanh tra Tourain và vụ của chúng ta.
- Một mối quan hệ không thể chối cãi được, “Ông lão” nói rõ từng chữ một cách cương quyết.