Những ngày đầu tiên anh sống trong sự cô đơn dường như quá dài đối với anh.
Có thể mình đã tạo cho mình những ảo týởng, nhýng rõ ràng mình có cảm giác mình không còn là mình trýớc ðây. Có phải mình đã không hiểu được chính mình? Mình có thật sự thích hợp với cuộc sống cô độc hay không?
Để đẩy lùi những câu hỏi không ngừng quay cuồng trong đầu óc, anh buộc mình phải bán vào công việc. Anh trải qua nhiều giờ ngồi trýớc máy ðánh chữ và cuối cùng anh viết một cách dễ dàng vì những ý nghĩ đã đến một cách tốt đẹp.
Nhưng đến giờ ăn và nhất là buổi tối, khi anh đi dạo trước lúc trời tối hẳn, anh phải thú nhận với chính mình rằng anh không còn nhý trýớc kia nữa. Lili Massardel, Louis Sivet, luật sý Dorieux những nhân vật này từ nay chiếm một khoảng to lớn trong trí óc anh.
Một buổi sáng, vào khoảng 11 giờ, chuông ðiện thoại reo.
Chính là Louis Sivet.
- Chào sếp! – Sivet nói nhanh với giọng nói giễu cợt cố hữu của mình. - Tớ không làm phiền cậu quá chứ?
- Hoàn toàn không. Thậm chí tớ đang chờ tin tức của cậu.
- Vậy thì đó là một buổi lễ khai trýõng, anh bạn Ray, một buổi lễ khai trýõng thật sự! cậu không có vẻ nghi ngờ về chuyện ðó nhýng hôm nay là ngày 1 tháng Mýời.
- Thế thì sao nào?
- Tớ vừa nhận văn phòng tổng biên tập và đây là cuộc điện thoại đầu tiên của tớ.
- Thật vậy sao? – Faltière xúc động và bồn chồn nói. – Cậu đã đến làm việc?
- Nhý một tiểu výõng, anh bạn ạ. Kế toán và thý ký cũng có mặt. Rất tiêc, cậu không thể trông thấy tớ! Quá đơn giản đến nỗi tớ không sao tin được. Điện thoại, máy ghi âm, máy đánh chữ cá nhân, giấy viết thư, tất cả, hoàn toàn có tất cả. Dorieux đã làm nhiều việc. Cậu có thể tin ở tớ.
- Nhý vậy thì hoan hô.
- Chỉ còn chờ một mình cậu để bắt đầu hoạt động! Khi nào cậu đến?
- Thứ sáu hay thứ bảy. Trên nguyên tắc tớ đã hoàn tất bản thảo và biên tập của tạp chí.
- Tớ rất mong có cậu bên mình. Thật là điên rồ, anh bạn ạ. Cuối cùng cũng nghiêm túc.
- Tớ rất mong điều đó.
o0o
Sau cuộc điện thoại đó, Faltière không thể ngồi yên được. Sự nôn nóng khích lệ anh chấm dứt những tác phẩm của anh trong một cơn sốt của não bộ khiến anh thức trắng hai đêm liền.
Sáng ngày thứ sáu, sau khi đã bố trí những gì anh cho là không thể thiếu được dự trù cho một thời gian vắng mặt dài hõn lệ thýờng, anh khóa cửa cãn nhà gỗ và lên ðýờng ði Paris.
Ngày hôm sau trýớc mýời giờ sáng một chút, lần ðầu tiên anh býớc vào những vãn phòng của công ty Edoxipress, trên đường Marignan.
Jean Maridoux, người thay quyền đã có mặt ở đó. Cũng như có thư ký đánh máy, một người phụ nữ nhỏ người, ở độ tuổi tứ tuần với khuôn mặt nghiêm trang, đôi mắt sáng mặc áo hoa màu xanh và váy đen theo kiểu cổ điển.
Maridoux giới thiệu họ với nhau.
- Bà Vineuil… giám đốc chúng ta, ông Faltière.
Faltière cảm thấy mình an tâm một cách kỳ lạ, được tiếp sức, củng cố trong cuộc sống của mình. Nhý việc từ nay có những ngýời sống nhờ thêm cho anh trọng lýợng. Ðối với anh, là ngýời hầu nhý luôn luôn ðã sống một mình, thì điều đó cho anh một trách nhiệm mới, một loại tư cách làm cha.
Siết chặt tay ngýời phụ nữ, anh khẽ nói:
- Bà Vineuil, thế thì tôi mong chút ta sẽ hòa thuận với nhau.
- Tôi chắc chắn là nhý vậy, thýa ông quản ðốc. – Ngýời nhân viên lặng lẽ xác nhận.
Faltière hỏi Maridoux:
- Ông Sivet không có mặt sao?
- Ông ta chýa ðến. Thýờng ông ta ðến lúc 11 giờ.
- Tốt lắm.
- Khi ông có chút thời gian – ngýời thay quyền ðiều hành nói tiếp, - tôi có không ít tài liệu muốn xin chữ ký của ông.
- Nào, hãy đến văn phòng tôi.
Văn phòng giám đốc là nõi thật sự hoàn hảo. Trang trí ðõn giản nhýng sang trọng, bàn ghế tiện dụng và ðầy ðủ, sang trọng. Không khí thuộc loại thanh lịch nhất. Ðó là tất cả những gì ngýời ta mong muốn trong loại vãn phòng này.
Khi đã ngồi vào ghế giám đốc của mình, sau cái bàn gỗ gụ đồ sộ, Faltière nhận thấy một cách trọn vẹn, cụ thể rằng cuộc sống của anh mãi mãi không còn nhý trýớc nữa.
Thật sự là một khúc quanh! Ðịnh mệnh dựa vào cái gì đây? Một phóng viên nhỏ không tên tuổi cộng tác với những tờ báo tin vịt không độc giả, đã chấm dứt. Ẩn sĩ của Toggenburg đã chấm dứt. Kẻ yêu thích cô đơn đã chấm dứt.
Maridoux đến với hơn mười cặp hồ sơ.
- Luật sư Dorieux đã làm những kỳ tích. – Hắn nói. – Tất cả những thủ tục hợp pháp có liên quan đến việc thành lập công ty, trên nguyên tắc đã được giải quyết. Có thể nói ông ấy đã làm tất cả những việc này một cách khẩn trýõng và mau lẹ.
- Nhý vậy chúng ta sẵn sàng ngay từ bây giờ?
- Vâng, chúng ta có thể hoạt ðộng. Rồi cũng có những bản kê giá của nhà in.
- Trong lĩnh vực ðó tôi nhờ vào ông. Và nhân ðây tôi cũng báo cho ông biết tôi là một nhà kinh doanh rất tồi. Do ðó, ông sẽ chịu trách nhiệm.
- Rất tốt. – Maridoux bình tĩnh xác nhận – Bộ phận hành chính và thýõng mại là chuyên môn của tôi. Tôi nghĩ ông sẽ không bị phiền phức về công việc của tôi.
Faltière lại thấy chàng thanh niên này rõ ràng rất dễ mến, với bộ mặt tròn, vẻ vừa hiền hòa vừa thạo việc, giọng nói trong, rõ ràng, sự điềm tĩnh và hữu hiệu của hắn có một cái gì đó cũng đáng tin cậy. Như những đồ đạc trong văn phòng và nhý cô thý ký.
Trong hai mýõi phút, Faltière ký những giấy tờ mà Maridoux giải thích ý nghĩa cho anh anh nghe.
Công việc đó chấm dứt khi Louis Sivet xuất hiện.
Maridoux rút lui và hai phóng viên ngồi lại hội ý với nhau trong văn phòng giám đốc.
Sivet cực kỳ vui vẻ nói đùa:
- Tớ thề với cậu, trông cậu rất buồn cýời khi ngồi sau cái bàn ðồ sộ nhý thế này. Phải từng thấy cậu có một bộ mặt thật sự ở ðây mới dám tin! Nếu cách ðây ba tháng ngýời ta nói với tớ chuyện này thì tớ sẽ cýời ðến vỡ bụng.
- Ðýợc thãng tiến là thãng tiến. – Faltière chậm rãi nói. – Có điều nếu lão Garribe có thể trông thấy chúng ta nhý thế này thì sao nhỉ? (Garribe là giám đốc của tờ báo nơi Faltière bắt đầu sự nghiệp).
- Nhưng buồn cười nhất là tớ rất hạnh phúc. – Sivet ngạc nhiên nói. – Tớ đã vật lộn cả đời để không bị buộc phải đi đến văn phòng, thế mà tớ đã đến đây với một sự hài lòng khó tin.
Hắn thở dài:
- Cầu xin cho công việc được bền!…
- Ta bắt đầu chứ? – Faltière đề nghị.
- Nào, giám đốc. Tôi nghe ông đây.
Do một loại tự ái có chút trẻ con, trong suốt mười phút họ sử dụng cái giọng tinh quái, hoài nghi, hầu nhý giả tạo ðể nói chuyện với nhau. Nhýng một giờ sau, họ ðã lao vào một cuộc tranh cãi mà họ dốc hết những gì tốt nhất của bản thân mình và tất cả niềm tin.
Louis Sivet chỉ đề nghị chỉnh vài chữ trong bản thảo thứ nhất. Còn Faltière nhất trí với những ý kiến đó không một chút dè dặt. Với một sự thỏa mãn được che đậy nhưng sâu sắc. Như do phép lạ, Sivet đã tìm lại được sự thành thạo trong nghề nghiệp của mình, khả năng phân tích báo chí, những phán đoán chắc chắn đó, nhanh chóng và chính xác đã tạo nên danh tiếng cho hắn.
- Tuyệt vời, Ray. – Hắn kết luận. – Và tớ sẽ ngạc nhiên nếu nhý tạp chí mở màn này không gây ðýợc tiếng vang trong giới báo…Về vấn ðề này, tớ mạo hiểm có một sáng kiến, có thể tớ ðã sai lầm vì quá tha thiết với chức tổng biên tập, nhýng cậu hãy hình dung tớ đã thai nghén một bức thý ngỏ cho tạp chí của chúng ta.
- Cho tớ xem.
- Tớ sẽ ði lấy nó trong vãn phòng của tớ.
Bài báo đó hoàn toàn khiến Faltière sửng sốt. thật ra đó là một tuyệt tác. Những lý do biện bạch sự ra đời của một tạp chí tin tức mới. Thêm một tạp chí nữa, sự phân tích các động cơ của những người tạo dựng cơ quan báo chí mới này. Sự chỉ dẫn những chủ đề đã được nhắm đến, tất cả những điều đó được trình bày bởi một sự sôi nổi, một thuận lợi của ngòi bút, một sự dè dặt đưa đến sự hội nhập.
Faltière nói rõ từng từ một trong khi nhìn chăm chú bạn của mình:
- Thật tuyệt vời, Louis. Tớ không quen nịnh bợ, cậu cũng biết, nhýng bài viết này quá ðạt.
Ngýời phòng viên già tái xanh một cách khó nhận ra:
- Cậu chấp nhận cho đăng chứ?
- Hơn thế nữa: cho mỗi số tạp chí cậu sẽ viết một lời mở đầu để giới thiệu nội dung. Thật tuyệt vời.
Sivet bớt dần căng thẳng:
- Tớ rất hài lòng vì cậu thích nó.
- Không giấu gì cậu, nó cũng làm cho tớ đau bụng một chút. Tớ nhận ra rằng tớ còn phải học rất nhiều. nói trong 38 hàng chữ điều cần thiết, không chệch một bước, không một từ thừa, tớ ngả nón chào thua. Tớ làm đúng khi nhắm vào thiên tài báo chí của Louis Sivet lừng danh. Gã Louis Sivet đó không phải là đồ vứt đi. Và cậu lúc nào cũng có thể kể lể cho tớ nghe tất cả thứ gì cậu muốn.
- Cũng vì cậu mà tớ lấy lại tài năng của mình. – Sivet trịnh trọng nói.
Hắn chân thành và chua chát nói thêm:
- Cuộc đời dữ tợn này! Ngay cả khi ngýời ta nghĩ rằng mình đã vạch trần tất cả sự ranh ma tồi tệ của nó, nó vẫn còn những mánh khóe trong túi.
Họ im lặng một lúc và chính Faltière phá tan không khí nặng nề khi nói:
- Còn bây giờ, chúng ta hãy nói về quyển sách: đứa con tinh thần của chúng ta. Tớ đã mang cho cậu phần cuối của bản thảo.
- Tốt lắm! Tớ đã nhận hợp đồng của nhà xuất bản. Tớ nghĩ rằng cậu sẽ hài lòng.
o0o
Ba tuần lễ tiếp theo trôi qua nhý trong một giấc mõ.
Faltière và Sivet làm việc hết sức mình, trong một niềm vui không dứt và trong sự chếnh choáng thân mật dành cho việc thực hiện hai kế hoạch tức khắc của họ: tạp chí và quyển sách.
Việc xuất bản quyển sách được ấn định vào ngày 15 tháng chạp.
Còn số đầu tiên của tạp chí sẽ ra mắt ngày 4 tháng 11. Còn Maridoux, trong phong cách rất ít ấn týợng nhýng vô cùng hữu hiệu, chật vật chạy vạy về việc của mình để đảm bảo việc phát hành rộng rãi nhất cho định kỳ mới.
Phản ứng hầu như ngay tức khắc.
Trong một số báo xuất bản ngày 10 tháng 11. Tờ Thý tín liên bang (Courrier Fédéralité) – Nguyệt san của những chiến sĩ châu Âu liên bang ðãng một bài báo ba trang ðể trả lời những luận chứng của Ray Falt. Một nhật báo ở Normandie cho xuất bản một bài xã luận đậm đặc để lên án những tý týởng phản tiến bộ chống lại sự hợp nhất của các nýớc Âu châu. Một nhật báo ở Ðông Nam tấn công một cách lạnh lùng Ray Falt và ðánh giá anh là phản ðộng.
Ban ðầu Faltière và Sivet rất vui mừng vì tạp chí đã gặt hái thành công, sau đó bắt đầu tự hỏi khi họ đứng trước khối lượng báo chí trút xuống sau đó. Những bài phê bình đến với một khối lượng đáng kinh ngạc từ Liên bang Đức, Ý, Mạc Tư Khoa, Phi Châu, Ba Lan, Canada, Bỉ và hai mýõi nýớc khác.
Sivet càu nhàu:
- Không nghi ngờ gì nữa, bài báo của cậu đã và đang trúng đích!
- Chúng ta không nên phát cáu và lồng lên nhý thế. – Faltière nói – Những phòng viên rất vui mừng khi thấy có cõ hội kiếm ãn. Vì họ không có nhiều trí týởng týợng, họ sẽ lợi dụng mối lợi bất ngờ.
Kiên quyết hết cỡ, Faltière và Sivet hớn hở nhý hai kẻ ðồng lõa, hăng hái lên số báo thứ hai còn dữ dội hõn số thứ nhất.
Một cách hiển nhiên, nó dữ dội hõn nhiều. Những phản ứng sôi nổi của báo chí thế giới chứng thực ðiều ðó. Và trái với sự chờ ðợi, những ðõn ðặt hàng của tạp chí bán nguyệt san ðổ về, xuất phát từ mọi thủ ðô trên thế giới.
Một buổi sáng, trýớc sự thành công mới này, Sivet lýu ý với một giọng vui vẻ thân mật:
- Này, anh bạn Ray, cậu không nghĩ rằng công ty của chúng ta cuối cùng cũng sinh lợi với cái đà này.
- Tại sao không? Nếu nhý chúng ta có thể giữ vững nhịp ðộ, chúng ta sẽ tự tạo cho mình một chỗ đứng dưới ánh sáng mặt trời. Nhưng dường như điều này khiến cậu ngạc nhiên. Tớ bảo đảm như vậy?
- Với chúng ta, một thành công về thýõng mãi luôn luôn khiến tớ ngạc nhiên.
- Louis, cậu tự đánh giá thấp mình quá. Tớ chắc chắn rằng tên và chữ ký của cậu đã giữ một vai trò chính trong vụ này.
- Những nhà tài trợ của cậu nghĩ gì? Chắc họ hài lòng lắm?
- Tớ cũng nghĩ nhý vậy.
- Họ không nói với cậu?
- Làm thế nào họ nói ðýợc với tớ? Tớ không hề biết họ.
- Cậu chế nhạo tớ, ðúng không?
- Hoàn toàn không.
- Cậu không biết những ngýời tài trợ cho công việc của cậu?
- Không. Và tớ không muốn biết họ. Tất cả ðã được sắp xếp qua sự trung gian của luật sư Dorieux. Ông ta cho tớ hai sự đảm bảo và đó là tất cả những gì tớ yêu cầu. Sự tự do tuyệt đối của chúng ta về phương diện báo chí và chính trị, sự lýõng thiện của những ngýời xuất vốn. Còn phần còn lại, tớ không cần quan tâm.
Sivet sau một lúc suy nghĩ, thì thầm:
- Sau cùng cái chính là cuộc phiêu lýu này không làm cho cậu sạt nghiệp.
o0o
Tối hôm ðó, sau khi ðã ăn tối với Lili và Suzon Massardel tại nhà của hai chị em nàng. Louis Sivet nói với Lili:
- Anh rất muốn gặp lại Coplan.
- Nữa sao? – Cô gái tóc vàng lớn tuổi nói.
- Em nghĩ rằng điều này làm phiền hà đến em?
- Em không biết. Ngày mai em sẽ gọi cho anh ấy.
Thế mà, vào lúc Lili Massardel và Louis Sivet nói về anh ta, Coplan đang trên đường hướng về Genève, sau tay lái chiếc xe của anh và đang nghĩ đến Sivet. Hoàn toàn không phải do ngẫu nhiên. Chính vì Sivet mà Coplan phải sang Thụy Sĩ.
Thật vậy, giám đốc cơ quan phản gián đã giao cho anh một nhiệm vụ mật.
Một nhân vật quan trọng ở bến Orsay đã được chính phủ chấp nhận cho mở một cuộc điều tra bí mật và thật kỹ về vấn đề công ty xuất bản Edoxipress, về giám đốc công ty và về luật sý Dorieux.
Bộ ngoại giao không có thiện cảm với sự thành công của những tý týởng mà Ray Falt và tạp chí của anh phổ biến từ ðầu này ðến ðầu kia của hành tinh.