Bóng tối và cô đơn

Chương 4

Đến cuối bữa ăn, Louis Sivet khẽ nói:

- Tớ không biết có phải là một bệnh truyền nhiễm hay không, Ray, nhưng tớ cũng muốn chơi trò hướng đạo sinh nữa. Không cần biết cậu có thể cho mình tiền thù lao bao nhiêu để hoàn thành nhưng nhiệm vụ của tổng biên tập cho tập san của cậu, tớ chấp nhận lời đề nghị của cậu.

- Cảm ơn Louis. Quyết định của cậu làm tớ hài lòng vô cùng… Chúng ta sẽ làm một công việc tốt, tớ chắc chắn như vậy. Tớ sẽ bắt tay vào việc thực hiện kế hoạch.

- Chờ chút đã! Tớ rất muốn là tổng biên tập của cậu, nhưng với điều kiện là cậu đứng tên giám đốc xuất bản.

- Tất nhiên là thế. Tớ sẽ là người duy nhất chịu trách nhiệm hợp phát về những bài báo của chúng ta và việc điều hành công việc. Cho dù có xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ không bao giờ để ngòi bút lao vào cuộc phiêu lưu.

- Và tớ sẽ có tiếng nói của mình trong phần biên tập chứ?

- Cậu sẽ có quyền phủ quyết tuyệt đối, trong trường hợp bất đồng ý kiến, chúng ta sẽ bàn bạc với nhau, tất nhiên là thế. Mỗi người trong hai chúng ta sẽ bảo vệ quan điểm của mình. Nhưng không có gì sẽ được đăng nếu như không có sự đồng ý cuối cùng của cậu.

- O.K. Tớ cảm thấy mình trẻ lại hai mươi tuổi! – Sivet phóng khoáng nói đùa.

Sau khi uống cà phê, họ uống một chút rượu mùi, Sivet nghiêng người về phía Faltiere, nói kẽ, mắt ươn ướt:

- Ta không thể chấm dứt một buổi tối như buổi tối hôm nay mà không có một lễ hội nho nhỏ, phải không nào? Đây là đêm quyết định, có thể nói như vậy. Nếu cậu thật sự muốn làm vui lòng tớ, hãy để tớ giới thiệu với cậu hai cô bạn gái mà tớ đã nói chuyện với cậu hôm đó.

- Trời ơi, cậu dai như đỉa! – Faltiere vừa ngạc nhiên, vừa thích thú kêu lên.

- Phải, tớ dai như đỉa. – Sivet xác nhận, Vì tớ muốn tốt cho cậu và tớ tin chắc rằng cậu sẽ không hối tiếc.

- Tớ ko muốn làm trái ý cậu nhưng trung thực mà nói, tớ không muốn gặp các cô gái trong lúc này một chút nào cả. Tớ đang trong một giai đoạn tri thức phấn chấn và không cảm thấy có nhu cầu làm tình.

- Cậu không bị buộc phải phí sức. – Sivet bào chữa. Các cô bạn nhỏ của tớ rất duyên dáng, tớ cam đoan với cậu. Ngay cả khi cậu khống muốn hôn, cậu cũng sẽ thấy sự có mặt của họ bên cạnh cậu rất dễ chịu. Nào, anh bạn Ray, hãy để tớ đưa cậu đi.

Faltiere thỏa mái đầu hàng:

- Thế thì được rồi. Vì cậu nói dai như đỉa nên tớ cũng chiều cậu vậy thôi. Ta đi xem hai cô gái được cậu bảo vệ vậy.

- Xe của cậu đâu?

- Tại bãi xe trên đại lộ George V.

- Cứ bỏ nó ở đó. Ta đi taxi, như vậy sẽ tiện hơn.

- Ta gặp các cô gái ấy ở đâu?

- Tại nhà họ, ở cửa Champerret.

*

Hai người xuống taxi ở góc đại lộ Somme.

- Từ đây tới đó khoảng ba phút – Sivet giải thích. – Các cô bạn của tớ không thích người ta đi xe đến tận nhà họ. Họ khống muốn bị xúc phạm danh dự.

Faltiere nén tiếng cười lớn:

- Thật buồn cười với những cô gái làng chơi! – Anh nói nhanh.

- Nhưng họ không phải là những cô gái làng chơi! - Cậu chẳng hiểu gì cả! Tớ cam đoan với cậu đó là những cô gái rất tốt. Họ bán sự duyên dáng điều đó đúng, nhưng không phải bán dâm.

- Cậu chơi chữ phải không nào? Hãy chú ý, điều đó tớ hoàn toàn khổng để tâm mặc dù tớ chỉ là một người bảo thủ, tư sản loại trung bình. Tớ cũng không có gì chống lại phụ nữ buôn bán sự duyên dáng của họ. Thật vây, bằng cách nào cậu quen biết họ?

- Cha của họ là một trong những người bạn tớ trong thời kỳ tớ bắt đầu sự nghiệp phóng viên ở Đông Dương. Ông ta canh gác ở đó. Những điều kiện rất bí ẩn. Lúc đó, hai cô bé chỉ mới sáu hay bảy tuổi gì đó … Tớ hầu như vẫn còn liên lạc với mẹ của họ. Cuối cùng bà ta đã về quê hương. Họ không phải là những cô gái nghèo hèn. Cậu đừng lầm.

- Cậu muốn xoay chuyển chuyện này như thế nào cũng được, họ bán dâm phải không nào?

- Không đơn giản như vậy.

- Nói tóm lại đó là những cô gái gọi?

- Không, nhưng chúng ta sẽ bàn lại chuyện đó khi anh gặp họ …

Sivet quá kích động như một cậu học sinh trung học. Diện mạo nặng nề của hắn dường như được soi sáng từ bên trong, dáng đi của hắn cũng ít nặng nề hơn.

Faltiere ghi nhận sự thay đổi của bạn mình, nói bâng quơ:

- Phải chăng cậu yêu các cô gái đó?

- Tớ yêu họ một chút? – Sivet làu bàu, tớ điên lên vì họ thì có. Và nhất là cô trẻ tuổi hơn tên Suzon. Nếu tớ không có khuynh hướng trở thành trò cười, nếu không sợ trơ trẽn và tớ không phải là một lão già khờ khạo lẫn lộn tất cả thì tớ đã hỏi cưới Suzon lâu rồi.

- Quỷ thần ơi! – Faltiere ngạc nhiên kêu to. – Các cô gái này bắt đầu khiến tớ khó nghĩ. Tớ mong họ sẽ có mặt ở nhà.

- Dĩ nhiên họ sẽ có mặt ở nhà.

- Cậu biết lịch đi ra ngoài của họ sao?

- Chứ còn gì nữa … Chúng ta đã đến nơi, ở chỗ này đây.

Khu nhà là một cao ốc sang trọng sáu tầng, vừa được xây dựng, phía trước có một bồn cỏ xanh được trang trí với những cây hoa hồng đỏ.

Tự nhiên nhất trên đời, Sivet rút một chiếc chìa khóa từ túi ra, mở một trong hai cánh cửa kính chính. Hắn bật đèn trong tiền sảnh lót đá hoa cương rồi đóng cửa lại.

- Họ ở tầng một. – Hắn nói khẽ khi đi về phía thang máy.

Vì mỗi tầng chỉ có một căn hộ, Faltiere đoán căn hộ đó phải rất rộng và đắt tiền nữa.

Sivet nhấn ba lần ngắn trên cái nút chuông bằng đồng.

Cánh cửa thang máy mở ra, để lộ một cô gái tươi tắn với khuôn mặt vui vẻ, ngây thơ, một nét tươi trẻ rực rỡ.

- Xin chào. – Người phụ nữ trẻ thỏ thẻ nói

Cô ta nép sang một bên nhường đường cho khách bước vào bên trong rồi khép cửa lại. Sivet hân hoan giới thiệu:

- Cô Lili Massardel … Raymond Faltiere, một trong những phóng viên xuất sắc nhất của thế hệ trẻ.

- Chào mừng anh đã đến. – Lili nói khẽ.

Cô ta tóc vàng như lúa mì. Mặc một chiếc áo thun màu trắng ôm sát một bộ ngực tuyệt đẹp và một cái váy màu xanh cũng như đôi mắt trong trẻo của cô. Một cô gái thật sự đẹp.

Cô ta hướng dẫn những người vừa đến vào một phòng khách rộng với những bức tường màu xám ngọc trai, những bức màn màu hồng. Đồ gỗ hiện đại và thảm lót sàn sang trọng xác nhận những dự đoán của Faltiere: Căn hộ này ngoài tầm tay của những người yếu kém về tài chính.

Suzon, cô gái trẻ tuổi nhất trong hai chị em Massardel ngồi trên một tràng kỷ rộng phủ bộ da cừu, bỏ quyển sách mà cô ta đang đọc xuống, đứng lên:

- Xin chào. – Cô ta nói. – Rõ ràng cô ta rất sung sướng về cuộc viếng thăm.

Cô ta hôn lên hai gò má của Louis Sivet, chìa tay ra cho Faltiere bắt và nói:

- Louis đã nói về anh với chúng em. Anh đến đây chúng em rất vui.

- Tôi cũng rất vui.

Suzon chỉ khác cô chị một vài nét … Họ có cùng một màu tóc vàng, cùng màu mắt xanh, cùng một kiểu căng chắc và khiêu khích. Chỉ khác nhau ở ánh mắt và trong đường viền quanh đôi môi mọng có nét gì đó kiêu sa hơn, lém lỉnh hơn.

Lili trong vai trò chủ nhà, mở lời:

- Xin hai anh ngồi, em sẽ mang thức uống ra cho các anh.

Ánh mắt rực sáng của cô ta dừng lại nói Faltiere:

- Em biết thói quen của Louis. Nhưng còn anh? Một ly Scotch nhé?

- Vâng, rất sẵn lòng. Nếu có thể xin pha một chút nước trắng. Và không có nước đá.

Quầy rượu nằm trong cái tủ sách có nhiều kệ chiếm một bức tường của gian phòng.

Trong khi cô chị chuẩn bị thức uống, Suzon nói với Sivet:

- Em đang đọc tác phẩm sau cùng của Sagan. Em rất thích, tác phẩm này khiến em nhớ đến tác phẩm “Những chiếc taxi màu tím” của Deon (les Taxis Mawes). Và lại cũng có những nhân vật: một thanh niên Mỹ đầu óc mất thăng bằng, lão già quen thói bịa chuyện, người phụ nữ trẻ lố lăng …

Cô ta nói với Faltiere:

- Anh có đọc tiểu thuyết không?

- Đôi khi, nhưng rất hiếm. Tôi đọc nhiều nhất là những tác phẩm có tính cách tài liệu, chính trị, xã hội.

- Và anh thích thú với những loại đó?

- Nói đúng ra, tôi quan tâm đến chúng. Trong thời đại của chúng ta, đối với tôi, tiểu thuyết có vẻ lạc hậu và phù phiếm.

- Tư tưởng lạ lùng quá! – Suzon lém lỉnh kêu lên. – Chính xác thì trái ngược lại. Trong tiểu thuyết là cuộc đời. Và cuộc đời không bao giờ lạc hâu. Trong khi chính trị thì sau một tuần đã lạc hậu rồi. Như một nhật báo của ngày hôm trước.

Lili đặt thức uống lên bàn vừa tuyên bố:

- Chính trị chỉ có giá trị khi nó đã được gạn lọc trong trọn một thế kỷ, còn em, em chỉ đọc những quyển sách lịch sử.

Faltiere cảm thấy mình khá bối rối. Anh chờ đợi mọi chuyện xảy ra, trừ chuyện này. Người ta nghĩ mình đang trong một phòng khách văn chương của quận XVL.

Anh càng sửng sốt hơn khi Lili bắt đầu nói với anh về bài nghiên cứu của anh đã xuất hiện trong những “Tạp chí đương đại” châu Á.

- Louis đã cho em xem bài báo của anh và em thú nhận rằng em rất say mê. Hơn nữa, em cũng cùng quan niệm giống như anh: Không tin sẽ có hiểm họa da vàng. Em không biết Louis có cho anh biết không, em và Suzon đã được sinh ra ở Đông Dương và chúng em yêu thích châu Á. Em nghĩ anh cũng vậy, có đúng không nào?

- Thật vậy. – Faltiere xác nhận.

Cuộc nói chuyện đã bắt đầu. Louis Sivet dường như đang ở trên cõi niết bàn, tham gia một cách khoan dung và cuộc tranh cãi các tư tưởng nhưng không phải vì thế mà quên ly rượu whisky của mình.

Rất đột ngột, lấy cơ gợi lại kinh nghiệm về châu Á của mình, hắn hướng cuộc tranh cãi về những phong tục tập quán và đạo đức của những dân tộc Viễn Đông, và hắn ám chỉ một cách chính xác đến kỹ thuật hưởng lạc được ca tụng trong vùng đó.

Từ từ tí một, nghệ thuật gợi dục và khoa học âu yếm trở nên đề tài chính của cuộc nói chuyện. Suzon mang ra những tập ảnh in. Và để tạo một nền âm thanh thích hợp, cô ta đặt những đĩa nhạc thuộc loại rất đặc biệt.

- Chính Pierre Paquin đã mang từ Singapore về cho tôi những tuyệt tác này, - Cô ta thong thả nói.

Đó là một điệu nhạc buồn kỳ lạ được tạo thành bời những tiếng thở dài, những tiếng rên rỉ, những tiếng kêu nho nhỏ của phụ nữ ngây ngất, những tiếng thở dồn dập hoan lạc, những tiếng gầm gừ của những con đực đang cố gắng hết sức.

Thật khêu gợi một cách đáng sợ. Còn những hình ảnh trong những tập ảnh cũng không kém.

Cuối cùng, Sivet và Suzon kín đáo rút vào trong phòng khác.

Lili tươi cười, đôi mắt long lanh, đôi môi đầy nũng nịu đến ngồi lên đùi của Faltiere:

- Em cảm thấy bị kích thích kinh khủng, - Cô ta thì thầm thú nhận và tai anh. – Anh không thấy sao. Hôn em đi.

Cô ta cuồng nhiệt, hơi hổn hển một chút, một sự mê hoặc dâm dục lan tỏa ra từ xác thịt bốc lửa của cô ta. Cô ta cầm bàn tay của Faltiere và tự động đưa nó lên bầu vú bên phải đầu vú chỉa về phía trước bộc lộ một sự xúc động mãnh liệt và sâu lắng.

Anh rất ngạc nhiên về sự đòi hỏi nồng nhiệt bỗng bốc lên đốt cháy vùng thắt lưng của mình.

Vài phút sau, trên chiếc tràng kỷ mềm mại, trần truồng và run rẩy, họ hăng say quấn chặt vào nhau.

Cho đến lúc bình minh, họ chìm đắm trong trò chơi tình ái. Sau mỗi cơn choáng váng, Lili tóc vàng, dịu dàng, điêu luyện, nồng nàn và gợi dục, biết cách hồi phục sự đòi hỏi. Với cách thẳng thắn đẹp đẽ của cô gái Bắc Âu, sự sỗ sàng hào phóng không bao giờ trơ trẽn, cô ta làm sống lại sự nồng say của bạn tình và lôi cuốn anh ta đến một cuộc chơi mới tạo nên một sự hoan lạc mới. Sắc đẹp, sự ham muốn, mùi hương của da thịt cô ta, pha lẫn với một mùi mồ hôi nhẹ như những viên thuốc kích dục không cưỡng lại được. Lần đầu tiên trong đời mình Faltiere khám phá một thế giới nơi sự nồng nhiệt và hạnh phúc hòa vào nhau như trong h của nhà luyện kim thần kỳ.

Cuối cùng anh chìm trong một giấc ngủ êm dịu như nhung. Và hình ảnh cuối cùng còn khắc ghi lại trong võng mạc của anh là hình ảnh một thân thể ngủ say trong hai tay anh, một thân thể no nê hoan lạc phập phồng thở nhẹ nhàng tranh tối tranh sáng.