Những giấc mơ thậm chí cũng không chịu để cho giấc ngủ trưa của Diana kéo dài được nửa tiếng. Cô cố gắng để tâm trí mình thoát khỏi những mảnh ghép khung cảnh của một lâu đài và một vườn hồng. Không thể được. Nếu cô không thể vứt chúng ra khỏi đầu óc mình thì ít ra cô cũng muốn có thể hiểu được chúng nghĩa là sao. Nhưng điều đó cũng trở thành bất khả nốt.
Cô ngồi dậy, khoác lên mình bộ đồ thể thao và đi một đôi giầy mềm. Có lẽ đi dạo một chút trong công viên hay tán gẫu vài phút với anh chàng họa sỹ sẽ có thể giúp ích gì đó.
Lão hành khất vẫn ngồi trên tấm chiếu của mình với cái vẻ là một ông vua hơn là kẻ ăn mày. Vừa thấy Diana đang đi tới, lão liền quay sang đếm những đồng xu. Cứ như thế ông ta đang cố tỏ ra là hôm nay ông cũng không có ý định sẽ nhận ra cô vậy. Diana chẳng thèm quan tâm. Cô không còn mong chờ lời giải thích nào từ lão ấy nữa.
Anh chàng họa sỹ vẫn ở chỗ cũ của mình như thường lệ và vẫn đang bận rộn với bức tranh của anh.
“Ừm. Hôm nay màu sắc của anh thế nào rồi?” - Diana hỏi.
“Tốt. Thế còn của cô thì sao?”
“Cũng không tệ thưa ngài...”
“Jon hoặc Mathias. Tùy cô chọn.”
“Anh có hai tên cơ à?”
“Cũng là một dạng phân hóa cá tính thôi mà. Đấy là nếu cô thích thì cứ chọn.”
“Ý anh là sao?”
“Mathias muốn ở trên thế giới này và bị mê hoặc trong thế giới đó. Còn Jon thì muốn bay đi xa.”
“Bay đi đâu?”
“Tôi không biết, tới nơi nào đó đối lập với thế giới này. Có lẽ thế.”
“À. Tôi hiểu rồi... Mathias là một cái tên khác thường ở đây.”
“Thì người ta cũng vẫn bảo thế mà,” Mathias nói đúng như câu nói trong lần gặp trước Diana đã dùng.
Diana mỉm cười rồi quay nhìn bức tranh. Bởi vì ở đó vẫn không có hình ảnh con mòng biển, nên cô có thể nói là nó chưa hoàn thiện. Mặc dù cô nhìn nó chăm chú một lúc, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được cái gì để bình luận về nó.
Sự im lặng của cô và khả năng cô sẽ sớm rời đi khiến Mathias cảm thấy khó chịu. Để được biết về cô nhiều hơn, anh đã không chỉ phải thay đổi lịch trình của mình mà ngày qua ngày còn phải ở trong một khách sạn rẻ tiền đến nước tắm cũng phải dùng nước lạnh, toilet thì bị tắc còn giường ngủ thì vừa chật chội vừa bẩn thỉu.
“Cô thấy đấy. Hôm nay tôi không có nhiều cảm hứng lắm. Tôi đang nghĩ đến việc đi uống một tách cà phê ở quán cafe đằng kia để thay đổi không khí. Cô muốn đi cùng tôi không?”
Diana ngập ngừng một lát trước khi trả lời với vẻ thờ ơ:
“À, chuyện đó tôi nghĩ là được. Tôi cũng cần nghỉ một chút để lấy lại sức mà.”
Mathias đặt cây bút vẽ cẩn thận vào cái khe trên khung để tranh.
“Vậy chúng ta cùng đi nào.”
Lúc tới gần quán cafe, anh nhận ra là nó có vẻ sành điệu hơn anh mong đợi hay tưởng tượng.