Cứ như thể tất cả các cô gái có mái tóc màu hạt dẻ ở Rio đều đã tụ tập lại trong công viên vậy. Và cũng cứ như họ đều có vẻ giống như Diana vậy. Nhưng ngay khi họ tới gần hơn thì anh chàng họa sỹ lại một lần nữa cảm thấy thất vọng. Suốt hai tối vừa rồi anh đã chờ đợi Diana ở cùng nơi anh vẫn đứng, nhưng cô đã không xuất hiện.
Anh tự xỉ vả mình vì đã không làm theo kế hoạch đã được lên chương trình chỉ vì một cô gái mà anh biết là không phải dành cho anh. Nhưng đơn giản chỉ là anh không thể bắt mình rời công viên đi được.
Đã từ rất lâu đến giờ, kể từ khi mất đi sự tự tin với phương pháp thử và sai trong những câu chuyện tình, chàng họa sỹ không đưa mình vào bất kỳ mối tình nào nữa. Qua thời gian, anh nhận ra rằng mỗi một mối quan hệ mới sẽ chắc chắn có kết cục là một cuộc chia tay mới, vậy nên anh quyết định sẽ kiếm cho mình một nơi trú ẩn an toàn trong thế giới độc thân tự do, tự nhiên và hỗn độn.
Trước đây anh đã coi mỗi lần chia tay là một lần chuẩn bị cho một mối tình tiếp theo và không nghĩ rằng mình đã mất đi thứ gì đó. Nhưng chẳng lâu sau anh hiểu ra rằng sự tan vỡ của mối tình trước sẽ vẫn còn ảnh hưởng tới mối tình tiếp theo.
Anh cũng nhận ra rằng hầu hết mọi người đều nghĩ họ không phải là người có lỗi mỗi khi kết thúc một cuộc tình. Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng bản thân mình đã cho đi quá nhiều trong khi lại nhận được quá ít từ người mình yêu.
Đây là trường hợp đúng cho cả anh và cô bạn gái gần đây nhất hồi họ chia tay ba năm về trước. Hàng tuần liền sau khi chia tay anh đã cố gắng để hiểu điều nghịch lý này. Làm thế nào mà cả hai bên đều cho rằng mình không hề có lỗi được cơ chứ? Cho đến một ngày, lúc đang quan sát hai con mòng biển, anh đã tìm ra câu trả lời mà mình vẫn hằng kiếm tìm.
Hôm đó anh đặt giá vẽ của mình trên những mỏm đá, cách nơi anh ở không xa. Lúc đang mải mê với bức vẽ thì anh bị phân tâm bởi một con mòng biển bay lên từ một mỏm đá gần đấy rồi lao xuống mặt nước. Ngay lập tức một con khác bay theo, từ một mỏm đá đối diện nó cũng nhào xuống đúng chỗ con ban nãy. Rồi ngay khi chỉ cách mặt nước trong gang tấc, cái chết đang ngàn cân treo sợi tóc có thể gây ra bởi sự va chạm mạnh thì, với một loạt các thao tác uyển chuyển, chúng cùng bay trở lại lên bầu trời.
Như thể đang giang cánh ôm lấy nhau, chúng hòa nhịp, bay cao hơn, cách xa khỏi mỏm đá chúng vừa bay khỏi.
Quan sát hai con mòng biển bay lên, chàng họa sỹ nghĩ rằng, có lẽ để gắn bó được với nhau trong một cuộc tình, điều đầu tiên là cần một người không muốn gắn bó với cuộc tình cũ.
Tuy nhiên, hầu hết con người khi dấn thân vào một cuộc tình mới đều mang theo những nút thắt cũ của mối tình cũ. Bất kể những thứ họ mang theo có là cảm giác bị hiểu nhầm, bị nghi ngờ hay thậm chí là một bức tường thành bảo vệ, thì những nút thắt cũ ấy cũng vẫn ngăn cản không cho họ thấy thanh thản trong cuộc tình mới. Có lẽ họ đúng khi nghĩ rằng mình không sai trong mối tình trước; nhưng cái mà họ không nhìn ra được đó là: không phải người yêu của họ đã sai mà chính họ đã không thể quên hết được những điều trong quá khứ.
Hai con mòng biển tới từ những mỏm đá khác nhau đã có thể bỏ lại được quá khứ ở phía sau, rồi cùng lao xuống mặt biển, tới tận mức “0” vì nhau. Chúng đã giải thoát cho nhau khỏi sự chia tách để có thể cùng nhau bay lên bầu trời.
Anh chàng họa sỹ có thói quen vẽ những con mòng biển từ ngày đó. Nhưng đôi lúc, con mòng biển của anh trở nên mỏi mệt vì cứ phải bay một mình và nó đã mong chờ quá lâu cái khoảnh khắc được lao xuống mặt biển. Có lẽ đây không phải bờ biển thích hợp cho nó làm điều đó chăng? Nhưng nó vẫn không thể rời đi được. Nó phải tiếp tục bay quanh bầu trời thôi.
Tới tận khuya chàng họa sỹ mới nhận ra rằng tối đó Diana cũng không đi dạo.