Bổ Thiên Ký

Chương 132: Nhục chi



Núi Triều Ca, vốn không phải là đích đến mà ban đầu bọn họ được phái đi. Thế nhưng La Xảo Tư trên đường nhiều lần bày kế, dụng tâm cực kì, cuối cùng cũng dẫn đoàn người bọn họ đi đến núi Triều Ca. Thủ đoạn vô cùng khéo léo, che giấu mục đích kĩ càng, nếu không phải Bách Hủy đã có kinh nghiệm từ kiếp trước thì đã không có ai nhìn ra. Đại Ngưu thì không cần phải nói, vẫn là bộ dạng vô tri vô giác, khuôn mặt đôn hậu, lừa người khác không đền mạng.

Dòng suy nghĩ của Bách Hủy chuyển sang người La Xảo Tư, nàng ta dùng trăm phương ngàn kế muốn đến núi Triều Ca, rốt cuộc là trùng hợp hay cũng giống như mình, biết trước3thiên cơ?

La Xảo Tư bị những đốm lửa trên núi Triều Ca hấp dẫn không rời mắt. Cắn cắn môi nhìn phía trước tìm Viên Thông đã mất tung mất tích, lại nhìn về hai người trước mặt, cuối cùng La Xảo Tư cũng lên tiếng: “Đại Ngưu, Bách Hủy, chúng ta nghỉ chân một lát thôi, ta có chuyện muốn nói với hai người.”

Đại Ngưu do dự không quyết, nhìn Bách Hủy hành sự.

Bách Hủy thì lại không thể nói chuyện, cô ta lặng lẽ ngồi xuống một tảng đá bên đường. Đại Ngưu liền đi đến ngồi bên cạnh cô ta.

La Xảo Tư không ngồi, thay vào đó đứng trước mặt bọn họ, hít một hơi sâu rồi nói: “Viên Thông hạ độc Vinh cô nương là đã kết thù với La đại thúc.0Nếu chúng ta cứ tiếp tục theo ông ta thì sẽ không có được kết cục tốt.”

Đại Ngưu há há miệng. La Xảo Tư không nhịn nổi nữa, mất kiên nhẫn nói: “Ngươi đừng có lấy câu kia ra mà nói nữa, ai mà không biết ý của ngươi là gì chứ? Những yêu thú kia chẳng qua là những con thú hỗn tạp vô dụng, dù có bắt về cũng không để làm gì. Nếu ngươi thật sự có hứng thú với chuyện săn yêu, ở đây chúng ta cũng có thể bắt được những con yêu thú lớn lợi hại hơn nhiều!”

Bách Hủy đột nhiên ngẩng đầu lên, bối rối nhìn La Xảo Tư một cái lại cúi đầu xuống.

La Xảo Tư đã quan sát Bách Hủy từ lâu.

Tuy Bách Hủy đã che giấu5rất nhanh, nhưng sắc mặt biến hóa không thể qua được ánh mắt của La Xảo Tư.

“Bách Hủy, cô nói xem thế nào? Nếu cô đồng ý thì hãy gật đầu. Nếu không đồng ý thì lắc đầu, thế nhé?” La Xảo Tư đem Tử Mẫu Kiếm ra, quyết tâm dù cho hai người họ có đồng ý hay không thì mình cũng không đi theo Viên Thông nữa.

Bách Hủy khẽ gật đầu, đứng lên khỏi tảng đá, đi đến bên La Xảo Tư.

Đại Ngưu thấy hai cô nương này đã quyết định xong xuôi, đấu tranh một lúc lâu cũng gật đầu theo: “Hai người các cô hai đấu một, ta nhận thua.” Cười hì hì nhìn La Xảo Tư, rồi lại nhìn sang Bách Hủy, trong lòng có chút vui vui.

Ông trời vẫn không4bạc đãi hắn bao nhiêu. Nháy mắt lại nhớ đến Vinh Tuệ Khanh, sắc mặt của Đại Ngưu vẫn không đổi nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm: Cả đời này, nhất định phải kết thành bạn lữ song tu cùng Vinh Tuệ Khanh, dù có thế nào hắn cũng sẽ không từ bỏ.

La Xảo Tư trợn mắt. Đại Ngưu huynh, có cần dùng ánh mắt như thấy hậu cung đó để nhìn bọn ta không?! Nghĩ mình là ngựa giống à? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu. Nên cố gắng nâng cao tu vi mới là việc chính. Đến lúc đó, dù ngươi có không muốn thì cũng có vô số nữ tu lớp lớp chạy đến ôm chân ngươi.

Bách Hủy huých huých La Xảo Tư, hất cằm ra hiệu về phía bên đường.

Một9bóng người nhỏ bé khoảng bảy tám tấc đang cưỡi một con ngựa lộc cộc chạy ngang qua chỗ họ, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm.

Đại Ngưu cũng nhìn theo ánh mắt của Bách Hủy mà chứng kiến được, lại thở ra một hơi khí lạnh, vươn dài cổ hỏi: “Đó là gì vậy? Sao lại có người nhỏ như vậy chứ? Còn cả ngựa nữa? Cộng lại còn chưa to bằng lòng bàn tay ta.”

La Xảo Tư chăm chú nhìn phương hướng mà người và ngựa nhỏ bé biến mất, khẽ giọng đáp: “Đó không phải là người nhỏ, cũng không phải ngựa nhỏ. Đó là Nhục Chi.”


“Nhục Chi? Là cái gì? Không phải người lùn à?” Đại Ngưu rất ngạc nhiên, nhảy dựng lên đuổi theo về phía trước.

La Xảo Tư lại trợn mắt. Người lùn? Ta còn là công chúa Bạch Tuyết đây! Thật là, sao lại gặp phải một gã đàn ông cặn bã có tiềm chất ngựa giống cực phẩm mang ngoại hình đàn ông kinh tế điển hình thế này?

Bách Hủy nhìn La Xảo Tư, dường như đang cảm thấy lạ vì sao nàng ta lại biết nhiều như vậy.

La Xảo Tư không nhìn Bách Hủy, mỉm cười lẩm bẩm: “Nhục Chi ở đây là thứ chỉ có trong truyền thuyết. Nghe nói người bình thường ăn Nhục Chi có thể có được tiên căn. Người tu hành ăn vào có thể trực tiếp được liệt vào hàng tiên ban. Bách Hủy cô nương, những lời này cô có tin hay không?”

Bách Hủy lắc đầu.

Những lời thế này cũng là để lừa những người ngu muội không tại giới tu hành thôi nhỉ.

Nếu thật sự ăn Nhục Chi mà có thể thành tiên, bọn họ cũng không cần phải tu hành cửu tử nhất sinh, chết đi sống lại như thế này nữa. Tu hành là vì điều gì? Không chỉ là để trường sinh bất tử, mà còn là để ngay khi chết rồi cũng có thể sống lại, có thêm quyền lợi nói chuyện một lần nữa.

La Xảo Tư kéo tay Bách Hủy: “Chúng ta đuổi theo xem xem. Nếu có thể tìm được Nhục Chi, chúng ta ăn rồi dù không thể thành tiên, nhưng tăng tu vi nhất định là chuyện có khả năng.” Nói rồi nhìn Bách Hủy cười: “Chúng ta phải đi nhanh một chút. Đại Ngưu ca của cô không giống như một người đàn ông có được thứ tốt sẽ chia sẻ cho người khác.”

Ý là, Đại Ngưu là một gã đàn ông quen ăn mảnh.

Lời nói đùa này không có chút nào đáng cười.

Bách Hủy liếc La Xảo Tư, đẩy tay nàng ta ra, còn mình cất bước như cưỡi gió, thân người uyển chuyển lướt về phía trước.

La Xảo Tư thở dài, tự đánh vào miệng mình một cái: “Không rút được kinh nghiệm gì cả, ai bảo ngươi nhiều chuyện. Ngươi cho mình là Vinh Tuệ Khanh có giày vò thế nào cũng không chết à?!”

...

Lúc này, Vinh Tuệ Khanh bị La Xảo Tư và Bách Hủy ngưỡng mộ, đố kị, ghi hận, đang nằm trên bàn thờ của miếu thổ địa, toàn thân bắt đầu tê dại cứng ngắc.

La Thần còn chưa trở về, ngay cả Khẳng Khẳng cũng đã chạy ra ngoài rồi.

Trước kia trải qua biết bao nhiêu chuyện, Vinh Tuệ Khanh đều thành công vượt qua khổ ải, lẽ nào lần này lại lật thuyền trong mương sao?

Không, nhất định sẽ không như vậy.

Vinh Tuệ Khanh tin chắc, dù cho không tin vào vận khí của cô thì cũng phải tin vào Thần thúc. Y sẽ không vứt cô lại đây mà không quan tâm tới.

Trước khi cô mất đi ý thức thì rốt cuộc La Thần cũng đẩy cửa miếu tiến vào, trong tay mang theo một gốc cây còn dính cả đất, cao khoảng hai thước, thân như san hô, màu đỏ như máu.

“May là vẫn kịp lúc. Dù Chu Thảo không phải thánh dược giải được độc nhưng cũng đủ để bứt gân tẩy tủy, cải thiện thể chất, làm chậm lại độc tính phát tác.” La Thần rút một cây trâm vàng từ trên đầu Vinh Tuệ Khanh, ném vào Chu Thảo.


Chu Thảo cao hai thước lập tức hóa thành “Kim Tương”.

La Thần mở miệng Vinh Tuệ Khanh ra, nhỏ từng giọt “Kim Tương” vào miệng cô.

Một mùi thơm nồng xông thẳng lên đầu, sau đó lại tràn xuống dưới, di chuyển quanh thân thể cô từng vòng lớn vòng nhỏ, trạng thái tê liệt toàn thân quả nhiên giảm đi rất nhiều. Trừ gan bàn chân vẫn không có cảm giác thì cô đã có thể ngồi dậy trên bàn.

“Thần thúc, thúc vừa cho ta ăn thứ gì vậy?”

“Chu Thảo ba ngàn năm. Dùng dụng cụ bằng vàng hòa nhuyễn nó, xưng là ‘Kim Tương’. Nếu dùng ngọc thì gọi là ‘Ngọc Ẩm’, hiệu quả sẽ kém hơn một ít, có thể chặt gân tẩy tủy, thay da đổi thịt. Ta thấy hẳn là có thể làm chậm lại độc tính của cây gai một phần.”

Vinh Tuệ Khanh tiu nghỉu. Cây gai này là loại đặc biệt từ Hải Thượng Thận Lâu.

“Thần thúc, Hải Thượng Thận Lâu là nơi nào?”

La Thần nhìn bầu trời đêm bên ngoài miếu thổ địa, vươn tay ôm ngang người Vinh Tuệ Khanh lên đi ra khỏi miếu: “Là một hắc điếm. Nhóc đừng để ý nữa, trên núi Triều Ca có rất nhiều thiên tài địa bảo, ta không tin không thể tìm thấy thứ gì có thể giải được độc cho nhóc.”

Vinh Tuệ Khanh nhớ đến Khẳng Khẳng liền hỏi: “Không biết Khẳng Khẳng đã chạy đi nơi nào, chúng ta đợi nó một lát có được không?”

La Thần cau mày: “Nhóc không yên tâm về con sóc đó đến vậy à?”

“Sóc chuột. Sóc chuột và sóc không giống nhau.” Vinh Tuệ Khanh chỉnh lại lời La Thần.

Đầu mày La Thần cau lại thành một đường, đang định nổi cơn thì lại nghe thấy tiếng lộc cộc truyền đến từ một nơi không xa, còn có tiếng kêu chít chít đầy hưng phấn của Khẳng Khẳng.

Theo âm thanh đó truyền đến còn có một dòng tiên khí vô hạn. Đúng, không phải linh khí, mà là tiên khí.

Sắc mặt La Thần biến đổi, lồng ngực trở nên khó chịu vô cùng, như muốn nôn ra.

Vinh Tuệ Khanh hiếu kì, hai tay ôm lấy cổ La Thần, tò mò hỏi: “Mùi gì vậy nhỉ? Thơm quá.”

Giọng nói của Khẳng Khẳng truyền vào đầu Vinh Tuệ Khanh: “Tuệ Khanh, ta mang đồ ăn ngon cho cô đây...”

Nơi khúc ngoặt trên đường xuất hiện bóng dáng của Khẳng Khẳng. Nó đang cưỡi một con ngựa nhỏ xíu, đằng trước còn có một người bé nhỏ nhìn vẻ vô cùng phấn khởi. Tuy bề ngoài không giống Khẳng Khẳng, nhưng lại có sự ngây thơ không hiểu thế sự như nó.

Vinh Tuệ Khanh trợn tròn mắt.

La Thần không nhịn được nở nụ cười, ngay cả luồng tiên khí kia cũng không thấy khó ngửi nữa. Y đặt Vinh Tuệ Khanh ngồi xuống bên đường, thân hình y thoáng động, chốc lát đã đến bên Khẳng Khẳng và người tí hon kia. Tay trái đưa tới xách Khẳng Khẳng lên quăng sang bên đường, tay phải tóm lấy con ngựa và người tí hon kia.

Người tí hon lại không biết mình gặp đại họa, còn cười hi hi với La Thần.

Khẳng Khẳng nhảy nhảy trên đất la to: “Là Khẳng Khẳng bắt được! Là Khẳng Khẳng bắt được! Thần thúc ỷ lớn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ!”

La Thần không biết Khẳng Khẳng đang kêu la cái gì, Vinh Tuệ Khanh lại nghe được rõ ràng.

“Khẳng Khẳng, ngươi đang làm gì vậy?”

Khẳng Khẳng liền vừa chạy vừa nhảy đến bên Vinh Tuệ Khanh, ôm chân cô bò lên, chui vào trong lòng cô, khoa tay múa chân: “Tuệ Khanh, thứ đó gọi là Nhục Chi, cô ăn vào sau này sẽ bách độc bất xâm. Là đồ tốt.” Sau đó lại vui vẻ nhìn Vinh Tuệ Khanh, vẻ mặt lấy lòng “Khen ta đi, khen ta đi, khen ta đi”.

“Có thứ tốt như vậy à? Làm sao ngươi bắt được nó?” Vinh Tuệ Khanh cao hứng hỏi lại.

Người tí hon trong tay La Thần giống như bây giờ mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thoắt cái mặt mày xanh mét, không thể tin được nhìn về phía Khẳng Khẳng.