Bổ Thiên Ký

Chương 131: Đá mài đao



Tay áo tăng bào màu xám trên người Viên Thông tung bay. Hai ống tay gặp nạn đầu tiên, nhanh chóng bị song câu của Vinh Tuệ Khanh chém nát, lộ ra hai cánh tay trần trụi.

Vinh Tuệ Khanh cười to, thế công càng mãnh liệt.

Viên Thông mắt thấy tăng bào của mình bị đối phương rạch nát, tu sĩ Trúc Cơ lại bị một tu sĩ Luyện Khí làm mất mặt đến mức này, không kiềm chế được nữa hét lớn: “Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Vinh Tuệ Khanh đang định lên tiếng phản bác, La Thần chắp tay đứng sau cô đã không vui đáp lại: “Lúc so chiêu với người khác nào có nhiều lời thừa như thế? Ra tay thì không được nhân nhượng,3đã nhân nhượng thì đừng ra tay!”

Vinh Tuệ Khanh tỉnh táo lại, ngưng thần tĩnh khí, vận chuyển Húc Nhật Quyết, linh lực trong cơ thể không ngừng rót liên tục vào Nhật Nguyệt Song Câu.

Nhật Nguyệt Song Câu dần sáng lên, phát ra hào quang. Vầng sáng trên Nhật Câu có màu vàng kim, vầng sáng trên Nguyệt Câu lại là màu trắng bạc. Lúc hai chiếc giao thoa, ánh mặt trời vàng cùng ánh trăng bạc va chạm tạo nên luồng sáng nhức mắt, nhật nguyệt cùng chiếu, rực rỡ chói lòa.

Mắt Viên Thông bị ánh sáng đó kích thích đến đau nhói, không câu nệ La Thần ở ngay bên nữa, lập tức ném một nắm hạt mầm cây gai trong tay ra. Hạt mầm0rơi cả lên nền đất xung quanh Vinh Tuệ Khanh.

“Lên!” Viên Thông quát to một tiếng, vận chuyển linh lực, thúc đẩy hạt giống cây gai nảy mầm.

“Hóa ra ngươi có mộc linh căn làm chủ.” La Thần trầm tư nhìn về phía cây gai xanh lục đang chồi lên khỏi mặt đất, vẫn khoanh tay đứng nhìn.

Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư nhìn thế mà kinh hồn táng đảm.

Thừa lúc lực chú ý của La Thần chuyển lên người Viên Thông, Đại Ngưu và La Xảo Tư đã lén bò dậy, lùi ra đến cửa miếu, đứng cùng với Bách Hủy.

Bọn họ cũng định lén lút chạy trốn, nhưng vừa lên ý định, ánh mắt như cười như không của La Thần lại liếc sang.

Ba5người họ không dám nghĩ cách trốn nữa, ngoan ngoãn nấp vào bóng râm sau cánh cửa.

Vinh Tuệ Khanh không để tâm đến cây gai trên mặt đất. Cô đã dần dần lĩnh ngộ được rất nhiều thứ trong chiến đấu, bao gồm cả sự chuyển động của không khí lúc thân hình di chuyển, sự phối hợp giữa binh khí và linh lực của mình, còn có làm sao để giảm thiểu sức lực phải sử dụng mà có thể đạt được lợi ích nhiều nhất.

Lâu dần, hiểu biết của Vinh Tuệ Khanh về Húc Nhật Quyết và cách giao đấu của Nhật Nguyệt Song Câu lại nâng thêm một bậc.

Cô chỉ cảm thấy đầu óc mình vô cùng thanh triệt, mỗi một biến hóa của đối4phương đều không cách nào che giấu được khỏi tầm mắt của cô.

Viên Thông thấy Vinh Tuệ Khanh thản nhiên, không đặt những cây gai đang lớn dần lên kia vào trong mắt, trong lòng ông ta lại cười lạnh. Cây gai bình thường đương nhiên không có gì đáng ngại, nhưng cây gai của ông ta lại là hạt giống đặc biệt có được từ Hải Thượng Thận Lâu.

Dưới sự thúc đẩy linh lực của Viên Thông, cây gai chui lên khỏi mặt đất, cao lên bằng nửa người, quấn quanh hông Vinh Tuệ Khanh.

Tay trái Vinh Tuệ Khanh vung Nguyệt Câu, lia một vòng quanh eo, chặt đứt hết tất thảy dây gai.

Nhưng dây gai bị cô chém đứt lại mau chóng dài ra, uyển chuyển9linh hoạt, tựa như cánh tay lại ôm vòng cô một lần nữa.


Viên Thông cười thầm, ông ta tung ra pháp bảo mà sư phụ đã tặng mình, một thanh kiếm phù nho nhỏ đâm đến đỉnh đầu Vinh Tuệ Khanh.

Kiếm phù không hổ là pháp bảo, nó như có linh tính, tự động nhiễu quanh Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh. Viên Thông lại là tu vi Trúc Cơ, qua vài động tác, Nhật Nguyệt Song Câu của Vinh Tuệ Khanh đã rời khỏi tay cô bay đến chỗ Viên Thông.

Viên Thông thì không hề vui mừng. La Thần đứng bên cạnh tuyệt đối sẽ không để ông ta cướp đi binh khí của Vinh Tuệ Khanh, nên ông ta chỉ thu về pháp bảo kiếm phù của mình mà thôi.

Quả nhiên La Thần vung tay xuất một chiêu liền chuyển hướng Nhật Nguyệt Song Câu, khiến nó bay đến tay y.

Vinh Tuệ Khanh đã không còn binh khí, trên người bị cây gai quấn chặt có phần không thể thoát thân.

Gai trên thân cây càng lúc càng dài ra, đâm vào người Vinh Tuệ Khanh.

Trên người Vinh Tuệ Khanh mặc giáp làm từ vải mà mẹ cô cho, cũng chính là chất liệu lông đuôi phượng hoàng, bảo vệ những chỗ yếu hại, chỉ là hai chân hai tay bị đâm cho máu chảy đầm đìa.

Vinh Tuệ Khanh thở gấp, Húc Nhật Quyết vận chuyển càng nhanh hơn. Hai tay đột nhiên cứng lại như sắt, cô trực tiếp nắm lấy dây gai quấn quanh eo, mở ra một đường máu, xông về phía Viên Thông.

Viên Thông không ngờ đến Vinh Tuệ Khanh dũng mãnh như vậy, cũng bội phục khả năng nhẫn nại của cô, lùi về sau một bước: “Vinh thí chủ, hôm nay chúng ta không đánh không quen, chi bằng dừng tay tại đây. Chúng ta mỗi người về mỗi ngả, như thế nào?”

Vinh Tuệ Khanh cười lạnh: “Bây giờ mới nghĩ đến dừng tay, muộn rồi!” Đang muốn ra tay lại cảm thấy người mình váng vất, mắt hoa lên, từng trận tê dại lan từ bàn chân lên trên.

Chết, cây gai kia có độc!

Hai mắt Vinh Tuệ Khanh tóe lửa nhìn Viên Thông, lại không nói nên lời.

Là cô quá mức khinh địch!

Viên Thông cười ha hả, thuận tay lấy ra một hỏa phù ném về phía La Thần, đồng thời nói to: “Cây gai nọ là giống đặc thù trên biển, trúng độc rồi có thể dẫn đến liệt suốt đời! Nếu không muốn nó làm kẻ bại liệt cả đời thì hãy mau mau đi tìm một thân thể, để nó đoạt xá đi! Ha ha ha...!” Âm thanh ông ta loáng thoáng bên tai, chốc lát đã biến mất vào trong núi rừng.

Đại Ngưu, Bách Hủy và La Xảo Tư hoảng loạn chạy theo hướng tiếng nói của Viên Thông.

La Thần không để mắt đến ba tên tiểu lâu la kia, lách mình tránh hỏa phù của Viên Thông, sau đó dẫn nó đến chỗ cây gai trên đất. Cây gai nhanh chóng bị thiêu rụi. Y quay lại đỡ lấy Vinh Tuệ Khanh, hỏi không ngừng: “Nhóc thế nào rồi?”

Vinh Tuệ Khanh cười khổ: “Viên Thông là Trúc Cơ hậu kỳ, chung quy ta cũng không thể so được.” Trong lòng lại thầm hối hận, cây gai là thuộc tính mộc, sao cô lại quên đến chuyện đốt lửa chứ? Sau này, trên người mình phải chuẩn bị thêm hỏa phù mới được. Nhưng nghĩ lại bùa chú rất cần đến linh lực, tu vi càng cao, bùa chú tạo ra mới càng có hiệu quả. Mình chẳng qua là Luyện Khí, còn chưa lên Trúc Cơ, nào có thể tạo ra bùa chú giống như vậy được? Đành kiếm linh thạch tìm nơi mua vậy.

Thoáng chốc, trong đầu Vinh Tuệ Khanh đã lướt qua bao nhiêu ý nghĩ, với cuộc chiến giữa hai người nên làm thế nào để đánh úp mà thắng, lại có được thêm hiểu biết mới.

“Đừng nói những thứ này nữa. Ta chưa từng nghe cây gai lại có độc. Ông ta nói đây là dị chủng trên biển, hẳn cũng không phải giả. Vậy thì lại có chút nan giải, phải mau mau tìm được thuốc giải độc cho nhóc, nếu không...” La Thần không nói tiếp. Trong lòng y không được thoải mái, nhưng y cũng biết nếu muốn tôi luyện Vinh Tuệ Khanh thì đây là những điều tất yếu phải trải qua. Cho người cá không bằng cho cần câu.

Nếu muốn tồn tại trong giới tu hành, hơn nữa còn có thể đắc thành đại đạo mà không biết tùy cơ ứng biến, chém giết quyết đoán thì không thể sống đến ngày ấy.


Dù trở thành kẻ giết người điên cuồng sẽ khiến kẻ khác khinh thường, nhưng để người khác lấn áp lên đầu mình mà không có sức lực phản kích, vậy thì lúc đầu đừng đi trên con đường này, tìm ngay một người mà gả đi còn hơn. Về phần oán thù của cô bé, mình báo thù giúp cô bé là được.

Bàn chân của Vinh Tuệ Khanh đã tê liệt hoàn toàn, ngay cả hai cẳng chân cũng mất đi cảm giác, hoàn toàn không thể đi lại.

La Thần nghĩ nghĩ lại bế ngang người cô lên, đặt lên bàn thờ miếu thổ địa, đồng thời thiết lập kết giới, dặn dò: “Nhóc đợi ở đây, ta đi rồi sẽ về ngay.”

Khẳng Khẳng lặng lẽ chui vào trong kết giới, trốn ở dưới bàn thờ.

La Thần dập tắt lửa, sau đó vụt biến vào bóng đêm.

Một mình Vinh Tuệ Khanh nằm trên bàn, nhớ đến lúc mình luyện đan cùng với Luyện Đan Sư Chu Hào Thiện của Long Hổ Môn đã từng luyện qua Thanh Tâm Giải Độc Hoàn. Tuy không thể giải bách độc cũng có thể cung cấp một chút sức đề kháng nhất định, ức chế độc tính lan ra.

Ăn Thanh Tâm Giải Độc Hoàn vào, sự tê dại dưới chân quả nhiên giảm đi nhiều.

Khẳng Khẳng bò lên bàn, tựa sát vào người Vinh Tuệ Khanh, một giọng nói khẽ khàng tiến vào đầu cô: “Tuệ Khanh, cô trúng độc rồi sao?”

Vinh Tuệ Khanh gật đầu, tâm lý dần bình tĩnh lại.

Khẳng Khẳng lại nói: “Núi Triều Ca này là một nơi tốt. Khẳng Khẳng nhớ có người nói qua, nơi này có rất nhiều thiên tài địa bảo, có vài linh thảo sống cả mấy vạn năm. Chỉ là người bình thường đều không biết mà thôi.”

Vinh Tuệ Khanh cười hỏi: “Người bình thường không biết, sao ngươi lại biết được?”

Dường như đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Khẳng Khẳng nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu mới ngại ngùng đáp: “... Quên rồi.”

Nếu không phải vì không thể cử động, Vinh Tuệ Khanh đã sớm cười đến lăn xuống khỏi bàn.

Đây không phải tiêu biểu cho câu “Biết là vậy, nhưng không biết vì sao lại vậy” đó sao?!

...

Đại Ngưu dẫn theo Bách Hủy chạy phía trước, La Xảo Tư chạy theo sau lại có chút không tình nguyện.

Đại Ngưu quay đầu nhắc nhở nàng ta: “La Thần giết người không chớp mắt, ngươi đừng suy nghĩ linh tinh.”

La Xảo Tư khinh bỉ liếc hắn một cái, nhưng không phản bác, chỉ đắn đo hồi lâu mới nói: “Người đắc tội bọn họ là Viên Thông, là Hoàng Vận Tự, còn có Ngụy Nam Tâm, đâu phải là chúng ta? Vì sao chúng ta phải chạy cơ chứ?”

Đại Ngưu mỉm cười: “Ngươi không thể nói như vậy, ngươi biết có một số người vốn không phân rõ trắng đen trái phải. Chúng ta từ đầu đã cùng đường với Viên Thông đại sư, cũng thu được không ít lợi ích, không thể chỉ đi theo người ta hưởng phúc lại không cùng người ta gánh họa chứ? Chưa kể, yêu thú mà chúng ta săn được vẫn còn ở trong túi càn khôn của Viên Thông đại sư kia.”

Những câu phía trước còn trượng nghĩa vô cùng, La Xảo Tư cứ ngỡ rằng mình đã nhìn lầm. Cho đến khi nghe được câu cuối cùng, La Xảo Tư mới tin rằng mình từ đầu đến cuối đều chưa từng nhìn lầm con người Tăng Đại Ngưu này.

Chỉ có Bách Hủy là đứa ngốc.

La Xảo Tư nhìn Bách Hủy một cái thương hại.

Bách Hủy lại tâm thần không yên, đang nhìn quanh khắp núi.

La Xảo Tư hốt hoảng, mắt chợt lóe nhìn Bách Hủy, lại nhìn sang hai bên đường trên núi Triều Ca.

Đêm về, đường đi trên núi Triều Ca bắt đầu nổi lên những đốm lửa đủ sắc màu. Có một số là đom đóm, có một số là đốm lửa bốc lên từ xương cốt con thú không biết tên, mà có một số lại là thiên tài địa bảo ban đêm ra ngoài đi dạo.