Bloody Pascali Roses II

Chương 37: Bức màn ngăn cách

Anh vỗ tay ba cái, chiếc thuyền và bờ hồ lập tức biến mất. Edric sửng sốt nhìn lại nơi mình đang ngồi. Đó là một căn phòng được trang tríđầy tượng thạch cao theo kiểu Hy Lạp cổ. Tất cả họđều được tạc ngẫu hứng, không phải là những tác phẩm nghệ thuật đồng bộ với nhau.

“Đây là đâu vậy cha?”

“Là nhà của ta. Con cứở lại đây đến chừng nào hết giận Ralph thì quay về. Nếu con ở trong kết giới này, nó tuyệt đối sẽ không tìm thấy con.”

“Con biết rồi.”– Cậu đáp nhẹ. Kể ra, cậu cũng đang định tìm một nơi yên bình để trú thân.

“Edric, cha có một lời khuyên cho con. Cuộc đời này vốn rất giản đơn, nếu con nhìn nó theo hướng tròn, nó sẽ tròn, nếu con nhìn nó theo hướng vuông, nó sẽ vuông. Con chỉ cần thay đổi một chút ở cách nhìn, mọi thứ sẽ thay đổi.”

“Thật được dễ dàng như cha đã nói?” – Edric không muốn nghi ngờ anh, tuy nhiên, cậu cảm thấy rối loạn đâu phải từ một sớm một ngày. Nó gần nhưđã tích tụ cả mấy thế kỷ dài để chờđến hôm nay mới bộc phát.

“Con có muốn thử không?”– Anh đặt hờ tay ngang má nhìn cậu ướm hỏi.

“Thử…như thế nào????”

“Đi theo ta. Ta sẽ chỉ cho con biết một bí mật.”– Anh đứng lên chìa lòng bàn tay về phía cậu.

Những hình ảnh tuổi thơ thoáng hiện qua đầu Edric. Cậu vẫn nhớ anh thường làm vậy mỗi lần muốn đỡ cậu đứng lên hay dẫn cậu đến chơi một nơi nào đó. Edric không suy nghĩ nhiều, bất giác đưa tay cho anh nắm. Cậu đang chờđợi điều bí mật mà anh nói. Liệu nó có giúp cậu giảm bớt phần nào những vướng mắc trong lòng hay không?

Anh dẫn cậu đến một căn phòng khá tối, chỉ nhen nhóm chút ít ánh sáng đến từ ba ngọn nến nhỏ nằm trên chiếc khay treo cạnh tường. Bên trong căn phòng có một khối cẩm thạch cao bằng người thật vẫn còn nguyên hình thù thô sơ. Anh nhặt dưới mặt sàn một chiếc búa và cây đục truyền sang tay Edric:

“Con hãy thử tạc tượng cho khối đá này xem.”

Edric nghe thấy liền bật cười:

“Con không biết vềđiêu khắc. Một chút cũng không biết.”

“Để ta giúp con. Mọi việc đều có thể thay đổi từ chính bàn tay của con.”– Anh vuốt nhẹ mu bàn tay của Edric làm cậu hơi giật mình, rồi choàng qua vòng eo đứng ép sát cậu gần với khối đá. Edric tự nghĩ anh là cha cậu nên sự rối loạn ban đầu nhanh chóng vơi đi.

Kelvin nắm chặt hai bàn tay của cậu bắt đầu đục đẽo những đường nét cơ bản cho bức tượng. Những sợi tóc của anh thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào má cậu khiến cậu luôn bị phân tâm. Mỗi lần cậu lén nhìn anh, chỉ thấy anh đang chăm chúđến độ xuất thần. Tiếng đá vỗ canh cách hay những hạt bụi rơi mù trời vẫn không làm thái độ chuyện nghiệp ấy xao lãng.

Một canh dài trôi qua, mồ hôi vãđầy ra trán anh và Edric. Khi anh thổi đi lớp bụi cuối cùng, khuôn mặt của Edric hiện ra trên khối đá. Cậu không hề biết khuôn mặt anh tạc từ nãy đến giờ chính là mình. Chỉ với một khuôn mặt, thậm chí phần đá còn lại vẫn được giữ nguyên vẹn, Edric đã thấy chao đảo lạ thường.

Cậu quay mặt lại nhìn anh, như chưa thể tin hẳn vào mắt mình:

“Là con sao???”

Kelvin bỏđồ nghề xuống và nắm lấy tay cậu chạm trực tiếp vào khuôn mặt của bức tượng:

“Chính là con của quá khứ, người luôn làm bất cứđiều gì mình muốn nhưng không phải là con của hiện tại, người luôn tự mâu thuẫn với lý trí.”

“Con không hiểu.”


“Tình yêu chẳng phải luôn được nhân loại ca ngợi là thứ kỳ diệu giúp hàn gắn trái tim và thay đổi cuộc đời hay sao? Nếu con yêu Ralph mà phải đau khổđến mức hủy hoại, vậy hà tất còn miễn cưỡng mình đi tiếp?”

“Con không thể. Khó khăn lắm chúng con mới được ở bên nhau, con không thể lại một lần nữa sống thiếu anh ấy được?”

“Con có chắc là không thể, hay chỉ luôn nghĩ rằng mình không thể?”–Ánh mắt anh như một mũi tên nhọn bắn xuyên vào đôi đồng tử của cậu. Edric bất chợt đứng yên không trả lời. Đúng hơn, cậu không biết phải trả lời thế nào.

Thấy vậy, anh lại tiếp:

“Mọi sinh vật trên đời đều có cái ích kỷ riêng. Ngay cả những lời thề bền vững nhất cũng sẽ vì sựích kỷấy mà tan biến. Khi yêu, chúng ta đem sông núi ra hứa hẹn. Nào biết rằng sông núi cũng có lúc hao mòn, vậy thì lời hứa hẹn dựa trên chúng làm sao bền vững nổi? Ta đã từng đi qua nhiều nơi, nhìn thấy nhiều ngang trái của cuộc đời phù du, nên vốn hiểu rõ hai chữái tình như một vật nằm trong lòng bàn tay. Con càng quan trọng nó, nó càng dễ vuột mất. Ngược lại, nếu con xem nó là một trò chơi, nó lại quấn quýt dưới chân con không nỡ xa rời.”

Edric nghe không sót một chữ Kelvin nói, nhưng chung quy là chẳng thể bỏ lọt tai. Hai lần chết dưới tay Ralph, hai lần được anh cứu sống, cậu vẫn tin tưởng rằng ngoại trừ cái chết, hai người sẽ luôn luôn ở cạnh nhau. Dù rằng cậu đang giận anh, dù rằng anh không phải một người tình hoàn hảo, tuy nhiên thử hỏi trên đời có thứ gì là hoàn hảo? Chỉ cần anh chịu sửa đổi, cậu sẽ chấp nhận tha thứ hết. Cậu không muốn, càng không thểđánh mất anh.

Tình yêu của cậu dành cho anh không phải làảo ảnh. Đau khổ cậu gánh chịu thực hơn bất kỳ một cảm giác nào cậu từng có. Cậu biết mình đã yêu anh sai đường, chỉ nhưng sẽ không vì vậy mà bỏ cuộc những lời hứa hẹn giữa hai người. Kiếp này, kiếp sau và cả kiếp sau sau nữa, cậu vẫn mong mỏi được yêu anh và trở thành người anh yêu. Hoa hồng Pascali chính là minh chứng cho sự ràng buộc đời đời này. Ngày nào vết xăm trên cổ tay cậu còn hiện hữu, ngày đó không một ai và không một thế lực gì chia cắt nổi tình yêu bất diệt nơi trái tim cậu.

“Con tin vào anh ấy, tin vào tình cảm của chúng con sẽ không bao giờ thay đổi. Dù rằng bây giờ con rất giận, nhưng nếu anh ấy chịu nhận lỗi, con không ngần ngại tha thứ. Tình yêu chẳng phải trò chơi. Con không cảm thấy có gì vui khi lại đi đùa giỡn với cảm giác của chính mình.”– Edric mạnh mẽđáp trả. Ngữđiệu của cậu cương nghị và dứt khoát.

Kelvin mỉm cười lạnh nhạt. Anh quay lưng ra phía cánh cửa sổ khép kín và cất giọng:

“Miễn là con thấy con không sai, đừng quan tâm nhiều đến lời của ta. Hy vọng Ralph cũng sẽ nghĩ như con.”

“Cha…???” – Edric chớp mắt kinh ngạc. Cậu không hiểu được ẩn ý trong câu nói này.

“Ta biết Ralph yêu con, nó đã minh chứng tình yêu ấy không chỉ một lần. Tuy nhiên, đã bao giờ con hỏi Ralph rằng giữa con và quyền lực, nó sẽ chọn lựa bên nào hay chưa?”

Edric chết đứng tại chỗ vì câu hỏi của Kelvin. Cậu xiết hờ hai tay, bờ môi khẽ mấp máy lại không nói thành lời.

“Ta nghĩ con đã mệt.”– Anh hướng tay về phía cửa búng nhẹ. Saudi lập tức hiện ra trước mặt cả hai. Anh ta chính là người cậu gặp trước lúc đến đây. –“Đây là Saudi. Sau này nếu con có chuyện gì cần, cứ tự nhiên sai bảo cậu ta. Còn giờ, cậu ta sẽđưa con về phòng nghỉ ngơi.”

“Không cần!”– Edric suy nghĩ thật lâu mới dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cậu đã thay đổi quyết định. –“Con muốn trở về nhà.”

Cậu và Ralph đã từng trải qua hai lần sống chết cách biệt, không lẽ phải chờ thêm một lần sống chết cách biệt nữa mới biết trân quý lẫn nhau hay sao? Cậu không muốn trốn tránh như thói quen vẫn làm. Nếu cóđiều gì không nghĩ thông, cậu sẽ hỏi thẳng anh. Tình yêu cần nhất là thành thật với nhau. Tại sao đến một điều đơn giản như vậy cậu cũng không làm được?

“Tốt thôi. Saudi sẽ dẫn đường cho con.”– Kelvin không biểu lộ chút gì là ngạc nhiên. Anh cười nhẹđáp trả lời cậu.

“Cám ơn cha về hôm nay.”

“Ta là cha của con, không phải sao?”– Anh nghiễm nhiên chất vấn sự khách sáo nơi cậu.

“Ừm. Con có thể nói với anh Ralph về việc gặp cha hay không?”– Cậu rụt rè hỏi.

“Tùy ý con.”

“Vậy nếu con muốn gặp cha, con phải làm thế nào?”

“Khi cần thiết, ta sẽ xuất hiện. Con không cần lo vềđiều đó.”

“Mọi việc trên đời không thể miễn cưỡng, con hiểu mà.”– Edric gật đầu chấp nhận.

Sau khi cậu theo Saudi rời khỏi, anh cười khẩy sờ vào khuôn mặt của pho tượng:

“Con lầm rồi, ta thích nhất là miễn cưỡng.”

——

Cyril và Rino đang nghịch gối với nhau trên giường, chợt Rino giơ tay bảo ngừng vàđặt chiếc gối ngủ xuống. Cậu phóng nhanh lại bàn lấy một tờ báo đưa cho anh xem:

“Gì vậy nhóc?”– Anh chống hai tay cười toe toét hỏi.


Rino hỉnh cao mũi để làm mặt hề cho anh coi. Cyril được thể liền chê bai:

“Chẳng dễ thương chút nào cả.”

“Em mà không dễ thương thì ai dễ thương? Anh đọc đi.”

Cyril không vội đọc, chỉ lướt mắt nhanh qua tờ báo làđã hiểu ý cậu:

“Em muốn mua nhà sao?”

Rino phình má gật gật.

“Không phải anh không muốn nhưng…”

“Nhưng gì?”

“Anh thường xuyên hút máu người. Nếu chúng ta định cư một chỗ, e rằng có nhiều điều bất tiện.”

Rino thoáng buồn:

“Em hiểu, là vì anh phải cho em uống máu mình. Cyril à, điều đó cóảnh hưởng tới sức khỏe của anh không?”

“Sức khỏe thì không, chỉ là anh phải hút máu nhiều hơn mức bình thường, lại không thể gây ra án mạng nên hơi khó tìm mồi cho đủ số.”

“Hay là để em giúp anh. Em cũng có phần uống lượng máu ấy mà.”

Cyril ân cần nắm lấy hai tay của Rino đặt lên má:

“Anh sẽ không để bàn tay của người anh yêu phải nhuốm vào máu tươi.”

“Nhưng chúng ta đâu có giết người.”

“Dù là vậy, hút máu người cũng là một sai trái. Lúc xưa anh không nghĩ tới, từ khi yêu em, anh mới bắt đầu kiểm soát lại. Anh có thể xuống địa ngục nhưng em thì không. Anh không muốn tội lỗi của mình sẽảnh hưởng tới em.”

“Nếu anh phải xuống địa ngục, em thề sẽ không để anh đơn độc. Chúng ta đã kết hôn, anh có nghĩa vụ phải bảo vệ cho em, bất cứởđâu, bất cứ lúc nào.”

“Em thật bướng bỉnh. Biết vậy lúc xưa anh không lấy em.”

“Anh dám hối hận thì em sẽ giết anh?”– Rino giơ một ngón tay lên thách thức.

“Dĩ nhiên là hối hận, nhưng hối hận vìđã gặp em quá muộn.”– Anh gạt ngón tay của cậu ra và ngắt véo hai gò má hồng hào.

“Anh chỉ giỏi nhất là ngọt ngào. Cyril, em muốn biết về quá khứ của anh. Theo anh lâu rồi mà chưa lần nào em nghe anh kể qua.”

“Không có gì đặc biệt.”– Cyril tắc lưỡi. –“Cha mẹ anh mất sớm nên từ nhỏđã theo dì. Khi lớn lên anh gia nhập hội hunter, và sau đó bị nhốt lại, rồi định mệnh xui khiến gặp được em. Chỉ nhiêu đó thôi.”

“Xì! Anh kể như không kể.”

“Bởi vì nó thật sự chẳng có gì quan trọng.” – Anh khều nhẹ mấy cái ngay mũi của Rino rồi chợt dao động ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. –“Hình như anh có khách. Em đi nấu chút thức ăn đi. Anh sẽ ra sau.”

Rino không biết vị khách của anh là ai, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

“Cậu thật sự vẫn còn sống?”– Cyril lên tiếng hỏi vọng vào không trung. Ít giây sau, Ralph điềm nhiên hiện ra, đáp lời:

“Cậu muốn tớ chết sao?”

“Muốn cậu chết thìđâu đi tìm cậu. Cậu trốn kỹ thật, thậm chí không cho người báo bình an với tớ.”


“Tớ phải tìm Edric, ngày nào chưa tìm ra Edric, tớ không còn tâm trạng nghĩđến những chuyện khác. Nếu Rino mất tích, cậu cũng sẽ có phản ứng tương tự.”

“Edric thế nào? Tại sao cậu phải đi tìm? Và còn Fowk nữa? Phải chăng cậu ta…?”– Một khi Ralph vẫn sống tốt, Cyril đãđủ thông minh để suy ra kết cục. Dẫu vậy, anh vẫn muốn hỏi cho mọi việc được rõ ràng.

“Edric đỡ cho Fowk nên bị Asura đâm trúng, nhưng chính tay Edric lại dùng nóđâm luôn cả Fowk. Fowk đã giết chú và em gái của Edric. Tớ có thể hiểu được vì sao Edric muốn giết chết hắn, còn vụđỡ giùm hắn thì thật hoang đường. Tớ ngày càng không hiểu đầu óc Edric đang nghĩ gì?”

Cyril trầm tư nói:

“Cậu dĩ nhiên không hiểu. Edric và Fowk lớn lên từ nhỏ bên nhau, đã cùng chia sớt không ít niềm vui nỗi buồn. Giữa họ có bấy nhiêu tình cảm thì chỉ họ mới hiểu, người ngoài cuộc như chúng ta vĩnh viễn là người ngoài cuộc mà thôi. Nếu Edric có thể chết cho Fowk, tớ tin là trong trái tim Edric, địa vị của cậu ta cũng không thua kém cậu. Dù không phải yêu, cũng là một dạng tình cảm đã vượt trên cả tình bạn.”

“Cậu muốn chọc tớ nổi điên hay sao mà lại so sánh tớ với thằng nhãi đó?”– Ralph hạ thấp ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào Cyril.

“Vậy xem như cậu chưa nghe thấy gìđi. Fowk trước khi chết có biết cậu là kẻ thù giết cha của cậu ta không?”

“Không!”

“Thật là một đứa trẻ tội nghiệp.”– Cyril thở dài. –“Vậy còn Edric, cậu ta có phải là thằng nhóc Avril Le Blanc? Vẻ ngoài của hai người rất giống nhau.”

“Phải. Edric vừa phục hồi trí nhớ nên mới có rắc rối. Tớ có vài điều nghĩ mãi cũng không thông, muốn hỏi người bạn duy nhất là cậu đây.”

“Cậu xem trọng tớ quá nhỉ?”– Cyril bật cười rồi nói. –“Cậu muốn hỏi gì?”

“Linh hồn của một vampire khi nhập vào thể xác con người, tại sao không thể trở thành vampire?”

“Edric biến thành con người sao?”– Cyril chớp mắt hiểu ngay.

“Ừ. Tớ thấy vô cùng khó xử. Tớ không thể cắn Edric, vì như thế sẽ khiến Edric suốt đời quỵ lụy vào tớ giống hệt một nô lệ. Tớ cũng không thể thường xuyên cho Edric uống máu mình. Mùi máu của tớ sẽ khiến lũ vampire bị kích thích và gây ra hàng đống chuyện phiền phức. ”– Ralph đáp với dáng vẻủ rũ.

“May mà cậu đãđến hỏi tớ, nếu không lại vướng mắc vì một chuyện không đâu. Edric làm sao trở thành con người được? Có lẽ là do linh hồn của cậu ta quá yếu nên khi nhập vào thể xác con người, tạm thời chưa kịp thích nghi. Nếu linh hồn của cậu ta mạnh, việc này vốn không xảy ra.Tớ cá chắc với cậu trong vòng một tháng, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”

“Làm sao cậu dám chắc?”– Anh vẫn còn hoang mang chưa dám tin.

“Cậu đã quên tớ sống nhờ vào việc nhập xác con người hay sao? Thể xác thật của tớđược cất ở một nơi mà ngay cả tớ cũng không còn nhớ. Vì vậy, tớ rành nhất chuyện này.”

Ralph bỗng thở phào và nở một nụ cười nhạt:

“Vậy việc còn lại đơn giản hơn nhiều. Tớ chỉ cần năn nỉ Edric quay về làđược.”

“Hai người đã xảy ra chuyện gì?”– Cyril tò mò hỏi.

Ralph quay mặt đi vì ngại:

“Edric trông thấy tớ…và một người khác…trong tình trạng…”

“Hiểu rồi.”

“Nhưng lỗi không phải hoàn toàn do tớ. Edric cứ nghĩ mình là con người nên không cho tớ chạm vào, sợ rằng tớ sẽ phát hiện việc không có răng nanh. Tớ buộc lòng phải đi tìm người khác…giải tỏa thôi.”

“Ralph, tớ phải là người nói câu không hiểu cậu đang nghĩ cái quái gì? Khó khăn lắm hai người mới gặp lại, cậu vẫn thích làm những chuyện vô bổđể phá hỏng quan hệ tốt đẹp.”

“Cậu nghĩ tớ muốn sao?”– Anh bắt bẻ lại Cyril. –“Tớ chỉ là hơi buồn bực vàđi tìm chút thú vui thôi, nhưng Edric lại quy cho tớ cái tội ham mê ***.”

Cyril vòng hai tay ra sau, ngảđầu vào thành giường:

“Cũng không hẳn làđổ tội sai.”

“Cậu đừng trêu tức tớđấy.”– Ralph gằn giọng răn đe.


“Được, được. Cậu đi tìm Edric mau.”– Cyril ôm bụng ráng nhịn cười. –“Chúng ta sẽ nói vấn đề này sau. Tớ không muốn để Rino đợi quá lâu.”

Ralph hừ một tiếng rồi vụt biến mất, chẳng để lại dù một lời chào tạm biệt dành cho Cyril. Tuy nhiên, Cyril cũng không để tâm điều đó. Đối với Ralph, anh xưa nay luôn giữ vững ba chữ“không chấp nhất,” bởi vì anh hiểu Ralph thực chất vẫn còn nhiều điều xử sự rất trẻ con. Cho dù hai người ngang tuổi, cho dùđịa vị của Ralph cao hơn anh, thì sự thật này cũng khó thay đổi. So về kinh nghiệm từng trải trên đường đời, Ralph vẫn còn thua xa anh một trời một vực.

“Mong rằng cậu không làm Edric nổi giận thêm.”

Cyril nghĩ thầm rồi đến cạnh tủ quần áo. Anh thay đi chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi do đùa giỡn suốt buổi với Rino và ra ngoài phòng khách. Rino cũng vừa nấu xong mấy món ăn, đang định vào gọi Cyril đã thấy anh có mặt đúng giờ.

“Là ai thế anh?”– Rino hỏi trong lúc xếp muỗng nỉa lên bàn.

“Ralph.”

Chỉ một từ phát ra từ cửa miệng của Cyril cũng đủ làm Rino xoe tròn mắt ngước nhìn anh bằng tất cả sự tập trung. Không đợi Rino phải hỏi vòng hỏi vo, Cyril đem những điều vừa nghe được kể lại từng chữ một.

Khi biết hết chuyện, Rino chỉ ngồi phịch xuống ghế không nói năng gì. Sắc mặt của cậu vô cùng tồi tệ, một loại cảm giác pha trộn giữa đau đớn và bất lực.

Cyril lặng lẽ ngảđầu của Rino vào người mình:

“Nếu em muốn khóc, thì hãy khóc đi.”

“Em không khóc. Em đã chuẩn bị tinh thần cho việc này từ lâu, chỉ không thể ngờ kết cục lại khó tin đến thế.”

“Anh hiểu, nhưng nóđã là kết cục tốt nhất vào thời điểm ấy.”

Rino yên lặng tì vào lòng anh. Cậu không biết nên thừa nhận hay phủ nhận lời anh nói. Cái mà cậu cần nhất bây giờ chính là sự an ủi đầy thấu hiểu này. Anh, người cậu yêu, luôn luôn ở bên cạnh cậu trong mọi hoàn cảnh. Hai năm trước, cậu tình cờ gặp được thầy, mới hay thầy vẫn còn sống. Khi họ chia tay, thầy nói rằng Cyril là một người tốt, đáng để cậu đi theo suốt đời.

Thực vậy, anh đã luôn soi sáng trái tim cậu nhưánh mặt trời không bao giờ tắt lịm.

Nếu đêm hôm đó, cậu không chủđộng mở lời, phải chăng mối quan hệ giữa anh và cậu sẽ khác đi?



Rino nheo mắt đứng trước một quán bar tấp nập kẻ vào người ra. Cậu biết người thầy giáo đáng kính của mình đang ở bên trong vui vẻ hả hê. Còn cậu, một học sinh của anh lại chờ anh cực khổở bên ngoài. Cậu không vào chỉ vì ghét bầu không khí nhộn nhịp và những cảnh ăn chơi phóng túng. Tốt nhất là cậu nên đợi anh ra để nói chuyện cho rõ ràng.

“Này cậu bé, giá bao nhiêu?”– Một người đàn ông trung niên mặc vest đen gạ gẫm đến gần cậu. Cậu không hiểu ông ta đang hỏi gì nên nhăn mặt:

“Ý ông là sao?”

“Tôi hỏi cậu giá bao nhiêu cho một đêm?”–Ông ta lặp không ái ngại.

“Cái gì???” – Rino điên tiết quát vào mặt ông. Đang lúc cậu định nện cho tên này một trận, Cyril đã quàng cổ một cô em xinh đẹp bước ra khỏi bar. Anh mở to mắt nhìn cậu đầy kinh ngạc từđằng xa rồi nói nhỏ vào tai cô gái. Cô gái làm ra vẻ hờn giận quay ngoắt túi xách bỏđi thẳng.

“Cậu đến đây làm gì?”– Cyril giơ tay ngăn cản khi thấy Rino sắp hành hung người đàn ông, đồng thời cũng lườm mắt đuổi khéo ông ta đi.

Rino trông thấy Cyril thì cả mừng nói ngay:

“Tôi đến tìm anh.”

“Ta nhớ mình đâu có thiếu tiền cậu?”– Anh cười ngạc nhiên. Hình như có một người đã thay đổi ngôi xưng với anh.

“Sáng nay anh không đến lớp.”

“Ừ, ta đã nói với cậu là không ở lại đây nữa. Ta chỉđịnh ăn chơi thêm vài ngày rồi sẽđi.”

“Anh có thể…không đi…không?”– Rino cúi thấp đầu, né tránh nhìn vào ánh mắt của anh cho đỡ ngượng. Cậu xưa nay luôn là người thẳng thắn và trực tiếp. Cậu không rõ cảm giác luyến lưu trong lòng là gì, nhưng cậu biết bản thân không muốn anh rời đi. Có lẽ cậu phải thừa nhận một điều: cậu đã bị người đàn ông này thu hút ngay từánh nhìn đầu tiên.

Cyril lại một phen ngạc nhiên trước lời đề nghị này. Anh quan sát cử chỉ ngại ngùng của cậu một lúc rồi đưa ngón tay sờ quanh cằm:


“Tại sao?”

“Tôi…”

“Tôi cái gì?” – Thật ra anh đã hiểu ý cậu nhưng vẫn thích trêu chọc.

“Tôi không muốn anh đi. Nếu lý do ấy chưa đủ thì anh cứđi đi.”– Rino nói một lèo không kịp thở rồi quay đầu bỏ chạy.

Cyril định gọi với theo mà không kịp. Giữa dòng người đông đúc, Cyril nhìn theo bóng dáng mất hút của Rino, cõi lòng chợt dâng lên một cảm giác đặc biệt khó tả. Anh vừa thấy hụt hẫng, vừa thấy ngọt ngào. Bao năm quen sống một mình côđộc, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến việc đi hay ở của anh.

Anh xoắn những sợi tóc trong tay và cười nhạt. Vị máu của cậu thật sự có một ma lực kỳ lạ, khiến anh đã nếm qua một lần, chỉ mong được nếm mãi đến suốt đời.

“Về thôi. Ngày mai lại bắt đầu cuộc đời của một thầy giáo.”