“Ta thực sự thích máu cậu. Mùi vị của nó rất đặc biệt.”– Anh cầm một chiếc lông chim ve vẩy lên khuôn mặt cậu và ngập ngừng dừng lại bên dưới cổáo.
“Ta không thích trò đùa này. Thả ta ra mau.”– Sắc mặt của Rino biểu lộ sự căng thẳng. Cậu không lớn tiếng la lên chỉ vì sợ mọi người trông thấy tình cảnh ái ngại này, khi đó cậu còn mặt mũi nào mà bước ra đường.
Cyril nghe rồi lại vờ như không, thản nhiên kéo sợi lông chim trượt dọc thân người cậu và xuống tận thắt lưng.
“Sáng nay đứa nhóc của ta chợt thấy đau. Nóđang cần tìm một nơi nào đáng tin cậy đểđược mát xa. Thế là ta nghĩ ngay đến cậu. Cậu thấy ta có tốt với cậu không?”
Cyril tuột quần ngoài của Rino xuống. Anh dùng chiếc lông phe phẩy quanh đứa nhóc của cậu và hứng chí nói:
“Ta ghét nhất là những kẻ không biết điều. Vì nghĩ rằng cậu đã cóơn với ta, ta ba lần bốn lượt không chấp nhất thái độ của cậu, nhưng cậu thật tệ quá, cứ nhất thiết phải làm ta nổi giận.”
“Bỏ ta ra. Đồ khốn!”– Rino thất kinh khi nghĩđến việc Cyril sẽ còn tiến xa hơn những gì anh đang làm. Anh cho phần cuối của chiếc lông vào bên trong quần lót cậu và dùng hai ngón tay xoay tới xoay lui thanh cầm để hành hạ cậu nhóc chưa chịu ngóc đầu.
Bất giác, Cyril nhìn lại Rino vì thấy cậu quá im lặng. Rino không phản kháng nữa, những giọt nước mắt tủi nhục đang trào ra từ hai khóe mi, âm thầm rơi xuống chiếc gối nằm. Cậu biết mình càng chống cự bao nhiêu, Cyril lại càng thích thú tra tấn cậu bấy nhiêu.
“Này nhóc, đứng nghĩ khóc là ta sẽ tha cho cậu nhé.”
“Muốn làm gì thì làm. Làm xong hãy cút nhanh cho ta.” – Rino vô cảm thét.
Cyril đúng ra đang rất hứng khởi, chợt se lạnh cả người vì bịánh mắt lãnh đạm của cậu quét qua. Đồng thời, anh cảm nhận có một điều vốn không hợp lẽ thường. Rino tỏ ra rất dửng dưng ngay cả khi anh liên tục chọc phá bên dưới.
Cyril nhìn lại cậu nhóc gầy guộc nằm trong tay, cõi lòng bỗng dâng lên chút hối hận. Hình như anh đãđùa hơi quá trớn.
Tuy thế, anh vẫn tuột quần cậu xuống để xác minh một việc:
“Trông không tồi nhỉ?”– Anh cao giọng bỡn cợt.
Rino không động đậy, ghì sát mặt vào cánh tay và ngả sang một bên gối. Nước mắt cậu vẫn còn rơi.
Cyril cho ngón tay giữa vào trong lỗ hậu môn khít chịt của cậu. Khi sâu gần ba thốn, anh rút ra với một ánh nhìn ngạc nhiên:
“Nhóc con, cậu không có dịch thể à?”
Rồi anh lại ấn mấy cái xuống đầu phân thân của Rino để kiểm chứng xem có phải mình nhầm lẫn hay chăng. Đáng tiếc Rino vẫn nằm yên chẳng rên la tiếng nào. Tuy cậu biết đau, nhưng tuyệt nhiên không có hứng thú. Ngay từ khi sinh ra đời, Rino đã là một người bất lực về mặt ***.
“Giỡn đủ chưa? Giỡn đủ rồi thì thả ta ra.”– Cậu gằn giọng uất ức.
“Ta….” – Cyril sượng chín cả người. –“Ta không biết….”
Anh phẩy nhẹ tay thu lại những chiếc lông dài và rời khỏi cơ thể cậu, ngồi né sang một bên.
Sau khi chỉnh sửa lại quần áo, Rino thu chân co ro vào một góc giường, cúi gầm mặt nói:
“Cút đi. Ta không muốn gặp ngươi.”
“Coi như…ta xin lỗi.”– Cyril quay đầu lại nhìn cậu, nhỏ nhẹ từng chữ một.
Rino hơi ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt cậu buồn bã như màu của hoàng hôn. Cậu không ngờ anh cũng biết xin lỗi khi cảm thấy mình đã làm sai.
“Khi cậu ở trường cũ, chẳng phải đã từng theo đuổi một cô gái sao? Ta không biết cũng là chuyện thường thôi. Cậu giận ta là không đúng.”– Cyril thanh minh. Cử chỉ của anh trông ngớ ngẩn như một đứa trẻ.
Rino quên bẵng cả việc hỏi Cyril làm sao lại biết chuyện của cậu, đã vội bức xúc nói:
“Ta thích chịấy, nhưng tình yêu không lẽ phải chen vào *** thì mới được hay sao? Nếu cần ***, với ai lại không như nhau? Tuy nhiên giữa biển người bao la, duy nhất chỉ có một người được định mệnh trói buộc với ta. Ta tin người mà ta yêu sẽ không vì chuyện này rời bỏ ta.”
“Nếu thật lòng yêu cậu, tất nhiên sẽ không ngại.”– Anh đặt sợi lông chim trên tay xuống cạnh nơi Rino ngồi. Anh có thểđồng cảm với những gì cậu nói. –“Ta đã nán lại đây khá lâu, cũng đến lúc phải đi rồi. Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
“Ta ghét ngươi. Ta không muốn gặp ngươi nữa.”– Rino phản ứng ngay.
“Cuộc sống luôn có nhiều điều khó lường mà cậu bé.”– Anh mỉm cười đầy dụng ý và vụt biến mất giữa không trung.
Rino liếc mắt ngó xuống sợi lông chim, hứ một tiếng rồi lại thấy như có chút gì không nỡ:
“Ta thật ghét ngươi.”
——
Edric đặt quyển tiểu thuyết xuống mặt bàn vàđẩy sang cho Yann. Yann cười nhạt đón nhận rồi cất giọng hỏi Noe:
“Anh vừa xuất bản quyển hai sao?”
“Ừ! Em đọc thử rồi hôm nào cho anh ý kiến.”– Noe lấy trong hộp đồ nghề ra một chai thuốc nhỏ sẵn tiện giao luôn cho cậu ta. –“Là thuốc đợt này của em.”
“Cảm ơn anh đã phiền nhọc đến đây.”
“Có phiền gìđâu. Chúng ta quen biết quá thân còn gì.”– Anh bỏ một ít sữa vào bình cà phê và trộn đều. Xong xuôi, lại tự tay rót từng ly mời Edric và Yann.
Sáng nay khi Edric về thăm Yann, đã thấy Noe có mặt từ rất sớm. Hai người đang bàn về chuyện Yann muốn sang Đức chơi một thời gian. Noe không ngần ngại bảo anh sẽ chế sẵn thuốc giúp cậu dự phòng trong vài ngày tới. Tiếp đó, Noe lấy tiểu thuyết mới ra khoe và Edric buộc lòng phải đọc lướt qua. Thế nhưng cậu biết thừa tính Avril, cậu ta đọc rồi cũng như chưa đọc, chẳng bao giờ nhận xét điều gì.
“Yann, ởĐức tuy không lạnh lắm nhưng cậu cũng nên mang nhiều áo ấm.”– Edric tỉ mỉ dặn dò.
“Nếu em lo cho Yann như vậy hay là lấy véđi cùng Yann đi, dù gì em cũng rảnh mà.”– Noe phụ họa.
“Em có chút việc làm ăn cần phải giải quyết.”– Cậu đáp.
Yann nhẹ nhàng vỗ lên tay cậu:
“Không sao. Tớđâu phải con nít nữa. Tớ có thể tự lo cho mình.”
“Yann, anh chỉ có thểứng trước thuốc cho em ba tháng. Sau ba tháng em phải quay về, đừng mải mê vui chơi mà quên thời gian.”
“Ba tháng là quá nhiều rồi. Em sẽ chúý.”
“Thôi, anh đi trước. Hai đứa cứ từ từ tâm sự với nhau.”– Noe đeo hộp đồ nghề lên vai rồi cười từ biệt. –“Anh sẽ gửi thuốc đến khách sạn em ở.”
“Cảm ơn anh.”– Yann đích thân tiễn Noe ra khỏi cửa, trong khi Edric vẫn ở lại phòng khách. Anh bảo không cần nhiều người phải cực nhọc.
Lát sau, Yann quay lại và giữ chặt cuốn tiểu thuyết trên tay:
“Có tiểu thuyết của anh Noe, tớđi du lịch cũng đỡ buồn.”
“Tại sao cậu bỗng dưng sang Đức?”– Edric lo ngại chính mình không biết cách ứng xửđã vô tình làm buồn lòng Yann. Cậu phải hỏi cho ra lẽđể lòng khỏi áy náy.
“Cậu sao thế?”– Yann rẽ tóc cười nhạt. –“Muốn đi thìđi thôi, không lẽ tớ phải hẹn ngày hẹn giờ?”
“Tớ chỉ sợ cậu cóđiều buồn lòng.”
“Chỉ cần cậu được vui, tớ cũng sẽđược vui. Cậu hãy vì tớ mà sống cho thật tốt, người bạn thân duy nhất của tớ.”
Edric mỉm cười nhưng đáy mắt tràn trề tâm sự. Avril thật hạnh phúc khi cóđược một người bạn như Yann. Cậu cũng đã từng hạnh phúc vìđược ở cạnh Fowk trong những tháng ngày thơấu. Lúc đó, cậu nào hay đến nỗi buồn, chỉ cần nhìn thấy Fowk là khóe môi đã cười không ngớt. Thế mà…
“Cậu đừng tốt với tớ quá. Một khi con người thay đổi, kýức có bền chặt chừng nào, tình cảm có sâu đậm chừng nào, đều tan ra như bọt sóng ngoài đại dương, thoáng trôi đi là hết.”
“Hình như người mang nỗi buồn phải là cậu mới đúng. Hãy nói cho tớ nghe.”– Yann nhìn cậu đầy quan tâm.
“Không. Tớ chỉ suông miệng nói vậy thôi.”
“Avril, dù sao, tớ vẫn không tin vào sự thay đổi. Có những thứ, dù trải qua trăm năm vạn năm vẫn nguyên vẹn như ngày đầu. Cậu có tin không?”
“Là thứ gì?”
“Quá khứ, bởi vì cậu không tài nào thay đổi được nó.”
Edric gật đầu trầm ngâm:
“Có lẽ cậu nói đúng. Cậu dựđịnh khi nào sẽđi?”
“Một tuần sau. Cậu sẽđến tiễn tớ chứ?”
“Chắc chắn.”
“Avril, hãy nhớ lời tớ, cậu nhất định phải sống thật tốt.”
“Tớ biết.”
Edric đưa ngón tay út ra cùng ngoắc nghéo với Yann lập nên một lời ước định.
Vừa tạm biệt Yann, Edric trở về biệt thự vì sợ anh trông. Giữa đường cậu ghé sang một tiệm hoa mua ít thuốc giữ cho hoa hồng tươi. Số hoa hồng Pascali trong phòng hai người không phải loại do mẹ cậu trồng nên chẳng thể giữ lâu quá một tuần. Cậu nghĩ bỏ vài viên thuốc vào sẽ giúp nó lâu tàn hơn.
Khi Edric đi ngang một căn phòng dành cho khách, chợt nghe thấy nhiều tiếng thở gấp đang dồn dập từ bên trong. Một giọng nam trầm thấp liên tục bảo người tình của anh hãy co bóp mạnh vào, một giọng nam yếu hơn không ngừng rên rỉ thống khoái. Dẫu đứng cách xa vài mét vẫn có thể nghe rõ những âm thanh van nài, cầu khẩn được chết đi giữa dục tình của cậu ta.
Edric nhìn lén qua khung cửa sổ mở toang. Cậu nhận ra giọng nói của Ralph, mà làm sao cậu lại không nhận ra giọng nói của người mình yêu cho được, dù rằng anh đang ôm ấp một tình nhân khác trong tay. Gã tình nhân bám víu vào người anh như tấm phao cứu sinh, mặc sức lả lơi phóng túng. Hai người quằn quại ôm chặt nhau trên cùng một chiếc ghế. Trong mắt Edric, Ralph gần nhưđã quên hẳn bản thân anh là ai và mọi điều xung quanh đểđiên cuồng với thú vui thể xác.
Edric cười héo hắt. Đây không phải là lần đầu tiên anh làm chuyện này trước mặt cậu, đừng nói chi đến những lần cậu không bắt gặp. Chẳng phải tình yêu luôn đi cùng với sự chung thủy hay sao? Anh bảo rằng yêu cậu, lại không thể chung thủy với riêng một mình cậu. Tình yêu nơi anh rốt cuộc phải định nghĩa thế nào?
Cậu ôm chặt ***g ngực của mình. Cảm giác bị phản bội có chút gìđó chua xót tận cùng, lại nhức nhối âm ỉ khơi nổi lên bề mặt con tim. Cậu hoàn toàn có quyền bước vào đóđể bắt quả tang anh, nhưng ích chi, sự thật đâu hề thay đổi.
Edric lãnh đạm quay mặt đi. Xá chi một nỗi đau anh gieo vào trái tim cậu, cậu gần nhưđã chịu hàng ngàn nỗi đau chỉ vì muốn được ở lại bên cạnh anh. Tình yêu đối với người khác cao đẹp và hạnh phúc, còn riêng cậu từ ngày thấu hiểu cảm giác yêu một người, chưa bao giờđược tận hưởng thứ gì. Cậu luôn tự nói với bản thân là mình rất hạnh phúc, thực chất, hạnh phúc của cậu luôn ở xa tầm tay với.
Những tinh linh cảm ứng được tâm sự của Edric nên bay vào căn phòng cậu đang ở. Chúng còn biết khi nào cậu buồn để tìm đến an ủi, còn anh, người cậu yêu nhất lại vô tình với cảm giác của cậu.
“Ta vẫn ổn.”– Edric thả những tinh linh trong tay bay lên cao. –“Các ngươi về rừng đi.”
Vài tinh linh dịu dàng chạm nhẹ cánh vào mặt cậu rồi vút người ra ngoài khung cửa sổ. Ánh sáng nối đuôi tạo thành một vệt dài thướt tha như dải lụa uyển chuyển mờ khuất sau hàng cây xanh thẫm.
Gần chiều, Ralph trở về phòng liền thấy Edric đứng trầm tư bên cạnh khung cửa sổ. Vẫn như mọi lần, anh bước đến ôm chầm cậu lại, nở một nụ cười ấm áp:
“Anh đã chờ em suốt từ sáng.”
Edric giơ tay ngược ra sau vuốt những sợi tóc của anh, trả lời điềm tĩnh:
“Đừng nói chờ em khi trên người anh vẫn còn mùi dịch thể của kẻ khác.”
Ralph lộ vẻ dao động ngay. Anh nắm lấy những ngón tay của cậu, phân vân hỏi:
“Em đã thấy hết sao?”
“Một màn rất đặc sắc.”
“Chỉ là vui chơi qua đường.”– Anh giải thích.
Edric xoay mặt lại đối diện anh. Ánh mắt cậu giận đến long lanh.
“Khi em nói em không thể ngủ với anh, thì anh đi tìm người vui chơi qua đường sao?”
“Em đừng lấy chuyện bé xé ra to.”
Cậu hạánh mắt chán nản:
“Thì ra em chính là người thích làm chuyện bé xé ra to. Anh phản bội em, anh đi ngủ với người khác mà còn nói em có lỗi à?”
“Anh đã làm gì nghiêm trọng đến mức phản bội như em nói chứ? Em không cho anh chạm vào em, ừ thì anh không chạm. Anh đi chạm vào người khác. Em có quyền gì nổi giận với anh khi em mới là người bắt đầu mọi rắc rối.”– Ralph rít lên giận dữ. Anh đã chịu đựng quá giới hạn. Anh vì ai mà phải học cách kiềm chế khổ sở, để rồi vì ai mà phải kiếm kẻ thế thân, để tránh sự nông nổi làm tổn hại cậu.
“Tình yêu của anh…”– Edric nghẹn ngào nói không nên lời. Cậu giữ tay ngang miệng để ngăn tiếng nấc phát ra. –“Tình yêu của anh chỉ là thế thôi sao? Nóđược minh chứng bằng *** và ngoài *** ra thì không còn gì khác?”
“Anh không muốn nói vấn đề này.”– Ralph xua tay ngồi xuống giường.
“Không muốn nói hay là không thể trả lời?”– Cậu cười trong nước mắt. –“Anh sợ trả lời thì sẽ nhìn ra bản chất đê tiện của mình à?”
Anh đột ngột đứng dậy vung tay tát vào mặt cậu. Edric sớm lường được cái tát này, chỉ là cậu không tránh đi.
“Em dám ăn nói với anh bằng cái giọng xấc xược đó?”
“Anh ra ngoài ăn chơi thìđược, em thì không. Anh nổi giận với em thìđược, em thì không. Em cóđịa vị gì trong tim anh? Em là một món đồ chơi sao?”
Edric vung tay tát lại anh. Do không bao giờ nghĩ tới việc cậu dám tát mình, anh xiểng niểng đứng nhìn cậu, nghiến chặt hai hàm răng.
“Em…em dám?”
“Đừng tưởng chỉ có anh mới đủ quyền phán xét người khác.”– Edric sừng sộđáp lại.
Ralph xô bật Edric vào tấm cửa kính và thô bạo áp sát bờ môi cậu. Anh muốn xé toạc cơ thể cậu ra làm đôi cho hạ cơn thịnh nộ bùng phát. Từ khi vừa lọt lòng cho tới giờ, chưa có một ai dám tát vào mặt anh. Sẽ không còn hứa hẹn gì nữa. Anh muốn cậu phải biết rằng ai mới là chủ nhân thật sự của nơi này.
Edric bướng bỉnh xoay mặt qua lại lảng tránh nụ hôn của Ralph nhưng vẫn bị anh bắt được. Hai chiếc nanh nóng rực của anh chạm vào thân lưỡi cậu tìm kiếm một sựđồng điệu. Thế nhưng, nụ hôn chưa kịp dấn sâu, Ralph đã giật mình phát hiện Edric không hề có răng nanh. Anh tức tốc rời môi cậu và bấm sâu vào cổ tay yếu ớt kia để dò xét, đáng tiếc anh không nhận được bất kỳ tín hiệu nào.
Đôi tay anh run lên thấy rõ. Anh loạng choạng tựa vào thanh chống giường:
“Thế này là sao?”
Edric kiếm cớ từ chối việc quan hệ với Ralph chỉ vì muốn che giấu bí mật này. Tuy nhiên, cái kim trong bọc dùẩn giấu tài tình thế nào cũng có ngày phải lòi ra.
“Em không còn là vampire nữa, cũng không còn chút phép thuật phòng thân.”– Edric đau xót thừa nhận. Liệu cậu có thể giấu được đến bao giờ?
“Ý em là hiện tại em giống như một con người bình thường?”– Ralph đặt tay ngang trán cố gắng tiếp nhận một sự thật phũ phàng.
“Phải!”– Cậu quay mặt vào trong tấm kính khẳng định. Nỗi đau làm hai hàng mi của cậu kéo xuống nặng trịch.
Anh đứng nhìn cậu tê tái, yên lặng không thể nói được gì. Sau cùng, vì khó chống tiếp, anh lao nhanh ra ngoài cửa.
Edric nghe tiếng cửa khép vội mà lòng đau như bị ai đó cắt ra từng đoạn ruột. Cậu ôm chặt hai cánh tay chống chọi với cơn lạnh của đợt gió Bắc đưa sang, mà cũng là cơn lạnh tự phát nơi trái tim mình. Tại sao cậu và anh gần đến thế, nhưng lại xa đến thế? Biết khi nào anh mới hiểu rằng cậu yêu anh chỉđơn thuần là yêu, không bao hàm bất kỳ dục vọng hay ham muốn nào vượt ra ngoài tình yêu đó. Biết khi nào???
——
Edric đi lang thang trên chiếc cầu Le pont de Grenelle nhìn về phía bức tượng Nữ Thần Tự Do đang sừng sững nhô cao giữa nền trời, ngọn tháp mang theo biết bao niềm tin yêu và hy vọng của những người dân trên mảnh đất Pháp quốc. Paris, thành phố của những nhịp sống hối hả vào mùa đông, chút mưa phùn vào mùa hè và hơi nắng nhè nhẹ quấn quýt bên các tượng đài vào mùa xuân. Lòng thành phố càng rộng lớn bao nhiêu, trái tim người đi giữa nó càng lạc lõng bấy nhiêu.
“Cậu là Edric Hernandez đúng không? – Một thanh niên lạ mặt bất ngờ chắn ngang lối đi của Edric và lớn tiếng hỏi. Vẻ mặt anh ta không biểu hiện chút gì là lễđộ.
“Anh là ai?” – Edric vẫn giữ giọng nhẹ nhàng hỏi lại.
“Chủ nhân của tôi muốn gặp cậu. Ngài đang chờở dưới thuyền.”– Anh ta nói xong liền cất bước đi trước định dẫn đường. Tuy nhiên, cậu không có nói là sẽ theo anh ta.
Anh ta không quay lại nhưng vẫn biết rõ thái độ dửng dưng của cậu, bèn tiếp:
“Ngài từng căn dặn cậu có thể chọn gặp ngài hoặc không. Nếu đáp án là không, có một ngày cậu sẽ hối hận.”
“Một người thật tự tin.”– Edric nghĩ thầm. Sự tò mòđã khiến cậu bỗng nhấc chân bước theo. Cậu muốn gặp người đàn ông bí ẩn phía sau anh ta. Tại sao người này lại dám chắc cậu sẽ hối hận nếu không chấp nhận cuộc gặp mặt?
Người thanh niên lạ không theo cậu xuống chiếc thuyền con. Anh ta đứng yên ở trên bờđể nhìn chiếc thuyền êm ả trôi.
Edric vừa cúi đầu chui vào mái vòm, chợt há to miệng nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông đã mời mình. Mái tóc nâu bồng bềnh trên một bờ vai săn chắc, làn mắt ánh lên sắc thu thủy tĩnh lặng. Ngày đó khi anh rời xa cậu, điều cuối cùng còn lưu giữ trong kýức của cậu chính là màu mắt đẹp khó tả này.
“Cha!”
Với Edric Hayes, Kelvin Hernandez là một người hoàn toàn xa lạ. Dẫu vậy, với Edric Hernandez, anh chính là người cha cậu kính yêu nhất. Edric cũng không thể phân biệt bây giờ cậu là ai, nhưng tình cảm đang lắng đọng nơi trái tim thật khó chối bỏ. Vì một lời hứa anh sẽ quay trở lại tìm cậu, cậu của hơn hai trăm năm trước đã luôn chờđợi. Tiếc rằng, sự chờđợi ấy hoàn toàn vô vọng.
“Con trai của ta.”– Anh giang rộng đôi cánh tay hướng về cậu.
Edric chần chừ một lúc, rồi cũng bổ nhào đến vòng tay anh. Cậu không còn là Edric Hernandez, thế nhưng cậu vẫn phải chấp nhận thân phận này, bởi những kýức của cậu ta đãđồng hóa với những kýức của cậu. Làm sao cậu có khả năng phân biệt rõ từng cái một? Cậu chỉ biết trái tim cậu vẫn cảm nhận được tình cha con một thời gắn bó giữa hai người.
“Ta luôn nhớ con. Ta đã biết hết những gì xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua, nhưng con yên tâm, có ta ởđây, mọi vấn đề sẽ tốt hơn.”– Anh xoa đầu cậu đầy âu yếm.
“Cha, con cũng rất nhớ cha. Cha đã gặp anh Ralph chưa?”
“Ta nghĩ cũng sẽ mau thôi. Ta biết con đang giận Ralph và bỏđi lang thang. Tội gì phải như thế?”
Edric buông tay khỏi người anh, nhìn ra ngoài dòng nước xanh nhấp nhô những đợt sóng nhỏ. Cuộc đời phải chăng cũng như dòng sông, có lúc thăng, có lúc trầm, luôn làđiều khóđoán vô thường.
“Cha biết cả việc con và anh ấy…”
“Hai đứa đã yêu nhau từ nhỏ, kẻ mù cũng có thể nhìn ra. Con không cần phải thắc mắc nhiều, bởi điều mà ta biết rất nhiều.”– Anh mỉm cười nâng tách trà trên bàn trao cho Edric. Cậu đưa hai tay tiếp lấy rồi hỏi với vẻ mặt lo ngại:
“Cha không định trách mắng bọn con?”
“Chúng ta không phải loài người, người quá câu nệ chỉ có con thôi.”
Phải, trước sau cũng chỉ có mình cậu quá câu nệ. Ngay cả người cậu yêu cũng bảo rằng cậu thích chuyện bé xé ra to.
“Chẳng lẽ vì không phải loài người, đến cả tình yêu cũng không cần chung thủy?”– Edric rươm rướm nhìn anh. Mỗi lần nghĩđến cảnh Ralph quan hệ cùng một người khác, cậu khó kiềm được sự xót xa của mình.
“Đúng ra thì chung thủy cũng không phải làđiều mà vampire tha thiết. Con thử nghĩ xem, chúng ta sống trên cả ngàn năm, nếu chỉ yêu mãi một người, có lẽ rất nhàm chán.”
“Cha, sao cha có thể nói vậy? Lúc mẹ chết đi, cha đã rất đau khổ kia mà. Con đều nhìn thấy hết. Cha đã quỳ cạnh mộ mẹ và khóc suốt.”
“Rồi thì ta rời bỏ các con để tránh trông thấy cảnh càng thêm đau lòng. Ta vẫn luôn yêu mẹ của con, nhưng không thể thay đổi sự thật là côấy đã chết đi. Vì vậy, sau đó ta đã tìm cho mình không ít cuộc hôn nhân thay thế. Ta nghĩ bản thân cũng chẳng chung thủy gì.”
“Nhưng mà…con vẫn còn sống. Ít nhất anh ấy không nên làm vậy khi con đang ở bên cạnh anh ấy.”– Edric phản bác ngay.
“Vậy thì chỉ nên trách Ralph đã yêu con chưa đủ sâu. Đừng nghĩ các con từng cùng nhau trải qua hoạn nạn thì chứng minh rằng tình yêu của các con không cách gì chia cắt nổi. Nhiều khi người ta vẫn thường theo đuổi ảo ảnh một cách điên dại, cóđiều lại không biết được đó chỉ làảo ảnh.”