Bloody Pascali Roses II

Chương 34: Người dấu mặt

Edric vừa kéo hành lý xuống cầu thang thì gặp phải Yann và Alexte đang cùng đi tới. Yann ngó thấy vali của cậu liền hạ thấp rèm mắt thoáng buồn, tuy vậy, cậu ta vẫn cố nở một nụ cười mời Edric nếm thử món bánh do chính tay mình làm:

“Cậu ăn một chút nhé. Bánh vừa mới chín thôi.”

Edric vừa xắn cao tay áo sơ mi viền ren tím, vừa trả lời:

“Tớ không đói, cậu cứăn đi.”

“Vẫn còn sớm mà cậu đã chuẩn bị tươm tất. Xem ra cậu rất quan trọng người bạn này.”

“À…tớ sẵn tay thôi.”– Yann dĩ nhiên không hiểu được tâm trạng cậu. Cậu và Ralph chia cắt đâu phải chỉ một hai ngày, nên nôn nóng được sum họp cùng nhau là khó tránh khỏi. Cậu tin chắc anh cũng sẽ như vậy.

“Avril, cậu sẽ thường về thăm tớ chứ?”– Yann ngồi xuống chiếc bàn dài, ngẩng mặt nhìn cậu hỏi.

“Dĩ nhiên rồi.”– Edric đáp ngay.

Thật ra, Yann biết vôý nghĩa đểở lại căn biệt thự này khi cậu đã dọn đi. Tuy nhiên, cậu ta chưa thể yên lòng quay về. Ít nhất còn có một lời hứa của cậu làm niềm tin cho cậu ta tiếp tục ở lại.

“Cậu chủ, cậu vừa mới bệnh chưa hồi phục lại bỏđi chơi. Lão lo cho cậu lắm. Sao cậu không mời người bạn đó lại nhà?”– Alexte nói trong lúc rót trà cho Yann.

Edric đặt hờ hai tay lên cạnh ghế:

“Cháu cũng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa nên không cần thiết phải làm vậy.”

Edric vừa dứt lời, ở bên ngoài liền vọng vào tiếng chuông cửa inh ỏi. Alexte định bước ra mở nhưng cậu đã ngăn lại:

“Để cháu làm được rồi.”– Trong giọng nói của cậu ánh lên niềm vui.

“Cậu chủ sao thế nhỉ? Xưa nay cậu ấy chẳng bao giờđích thân ra mở cửa cả, dù có là khách làm ăn bạc triệu đi chăng nữa.”– Alexte nói. Tay ông vẫn chăm chỉ lau mấy chiếc tách trà trong khay.

“Đúng là cậu ấy rất kỳ lạ. Cách nói chuyện vừa dịu dàng vừa có chút gì khách sáo.”– Yann nâng tách trà đăm chiêu.

Alexte bất giác gãi cổ:

“Lão không đểý lắm mấy điểm này.”

Alexte không đểý cũng phải, ông vốn chỉ là một quản gia. Còn cậu, người đãở bên cạnh Avril từ nhỏ cho đến giờ, chỉ thoáng thấy một cử chỉ trên nét mặt làđã ngầm hiểu sự thay đổi.

Khi Edric bước ra cửa, suýt chút nữa là không kiềm được lòng nhào đến ôm chặt anh. Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đeo gọng kính hơi nâu. Ánh mặt trời làm những sợi tóc phủ trước trán anh, vốn đã mềm mại nay lại càng lóng lánh hơn. Người yêu của cậu đẹp rạng rỡ không khác chi một vị thần của bóng đêm. Đi theo anh còn có Zerah và một cô gái để tóc ngắn trên vai. Cô gái tự xưng là Phinis, sau này sẽ là thuộc hạ của cậu.

Edric nhăn mặt, không hiểu được Ralph lại muốn giở trò gì, nhưng trước mặt Phinis, cậu không tiện hỏi anh vềđiều đó.

“Zerah, Phinis, hai người cứ vào trong trước.”– Edric nghiêm giọng nói.

Đợi họđi khá xa, cậu mới nhìn thẳng anh hỏi:

“Chuyện của Phinis là sao? Anh cho người canh chừng em?”


“Em đa nghi quá thôi.” – Ralph ngắt nhẹ mũi cậu. –“Anh lo sợ em không có người sai việc nên mới tìm thuộc hạ giùm em. Phinis là một cô gái tốt, càng tốt hơn khi côấy không có hứng thú với đàn ông.”

“À…” – Edric cao giọng mỉa mai. –“Anh cũng tốn không ít tâm tư nhỉ?”

Cậu rất giận vì thói độc đoán của anh. Đã khi nào cậu bảo là mình cần một người thuộc hạ mà anh phải làm thế?

“Edric, em giận thì sẽ mất đẹp.”– Anh nâng cằm cậu lên cười.

“Em không phải con gái.”– Edric gạt tay anh ra.

“Nhưng em là cô dâu của anh.”– Ralph thản nhiên nói.

“Anh chẳng chịu hiểu bao giờ.”– Cậu càng bực hơn trước.

“Thôi vậy, nếu em không thích, anh sẽđuổi Phinis đi. Côấy là trẻ mồ côi đấy, thật tội nghiệp làm sao.”– Ralph biết thừa nhược điểm của Edric chính là quá trọng tình cảm. Cậu nhất định không đành lòng đuổi một cô gái bất hạnh như thế.

“Em không còn ngây thơ như ngày xưa nữa đâu. Trò này của anh vô hiệu hóa rồi.”

“Có thật là vô hiệu hóa không?”– Anh vuốt dọc sóng mũi hỏi lại.

“Hừ! Anh giỏi mà.”– Edric nửa thấy tức, nửa lại thấy buồn cười vì cử chỉ của Ralph. Anh hiểu cậu đã nguôi giận phần nào nên lén hôn lên má cậu một cái.

“Anh thật là…”– Edric che mặt thẹn thùng. –“Coi chừng người ta thấy…”

“Anh mà phải sợ họ sao?”

“Ừ, anh chẳng sợ gì hết, chỉ có em sợ thôi. Vào trong đi.”

Cậu e thẹn đi trước dẫn đường.

Alexte vì bận việc quét dọn nên đi trước. Ở phòng khách chỉ còn lại Yann, Zerah và Phinis. Lúc cả hai bước vào, ánh mắt của Yann chợt hiện lên vài tia sửng sốt. Sợi lắc tay của cậu ta bỗng rung lên dữ dội. Để tránh làm nên điều khiếm nhã, Yann buộc phải dùng bàn tay còn lại giữ chặt nó.

“Đây là bạn của tớ. Anh ấy tên Ralph Hernandez.”– Edric lịch sự giới thiệu, rồi quay sang Ralph. –“Còn đây là Yann. Cậu ấy là một nhà tiên tri.”

“Rất vui được gặp cậu. Tôi từng nghe Avril nhắc nhiều về cậu. Liệu cậu có thể bói cho tôi một quẻ chăng?”

“Sức khỏe của tôi không tốt, e là không thể bói được.”– Yann khéo léo từ chối. Sợi lắc tay vẫn rung không ngừng.

“Avril, tớ xin lỗi, tớ phải lên phòng trước.”– Bộ dạng của Yann trông rất gấp gáp. Cậu ta chưa kịp đợi Edric lên tiếng đã bổ nhào lên lầu.

“Cậu ta sao vậy?”– Edric quay sang Ralph thắc mắc.

Ralph nắm lấy tay Edric vàđặt lên đó một nụ hôn thật sâu. Ít lúc sau anh mới trả lời:

“Anh cảm nhận được sợi lắc trên cổ tay của thằng nhóc được làm từ xương của vampire dòng thuần. Nó chỉ rung lên khi gặp vampire dòng thuần. Xem ra lai lịch của nó không đơn giản như anh nghĩ, chắc chắn phải có một ai hậu thuẫn phía sau.”

“Nghĩa là Yann đang che giấu một bí mật sao?”– Cậu trố mắt ngạc nhiên.

“Tài tiên tri của thằng nhóc này cũng kháđấy. Lần trước suýt chút nữa là nó cảm nhận được anh. May mà anh đãđốt hết những cánh hoa của nóđể ngăn chặn. Nó có bảo với em là học được tài tiên tri từ ai không?”

“Việc này thì Avril chưa từng hỏi.”

“Mong là không phải từông ấy, nếu không sẽ rất lôi thôi.”– Anh cau mày.

“Anh đang nói tới cậu sao?”– Edric quên béng việc Ralph vẫn chưa biết Raven còn sống. Cậu cứ nghĩ hễ nhắc tới vampire dòng thuần, trừ anh ra thì chỉ còn Raven.

“Không phải ông ấy.”– Ralph không biết chuyện Edric từng nghe lén cuộc đối thoại giữa anh và Cyril. Huống chi, dạo gần đây anh điều tra được Raven thực sự chưa chết nên cũng chẳng buồn thuật lại mà chi. Edric tuy lỡ lời nhưng nhờ may mắn lại hóa ra không lỡ lời.

“Anh đang lo về một người khác.”– Anh lại tiếp.

“Dòng thuần vẫn còn có ai khác ngoài anh và cậu sao?”– Edric ngỡ ngàng. Không riêng gì cậu, Zerah và Phinis đứng cạnh cũng giật mình sửng sốt.

Vì là chuyện gia đình nên Ralph không muốn quá nhiều người biết, anh ôn tồn bảo:


“Anh sẽ nói sau. Bây giờ chúng ta về nhà thôi.”

Edric ngó lên lầu đắn đo một hồi, bèn cười nhạt đáp lời anh:

“Ừ! Về nhà thôi.”

Yann chạy đến trước cửa phòng thì lắc tay thôi rung tiếp. Trái tim cậu đập phập phồng vì một nỗi sợ hãi chưa từng có trước đây. Đôi đồng tử co thắt một màu máu. Cậu dựa sát vào bên ngoài cánh cửa mấp máy khó nhọc hai bờ môi:

“Trên đời….thực sự….có vampire…sao???”

——

Edric nhìn quanh căn phòng mới do Ralph tự tay thiết kế liền lộ vẻ hài lòng. Anh vẫn còn giữ thói quen cắm hoa hồng trắng Pascali vàđốt trầm hương đặc chế từ cỏ thơm Cerdock của vùng Bristol.

Edric vuốt nhẹ mấy tấm màn cửa màu đỏ sậm, rồi ngạc nhiên nhìn xuống mặt sàn trải đầy tơ mịn.

“Căn phòng này nhiều tơ quá.”

“Càng nhiều tơ càng tốt. Nó là tổấm của chúng ta.” – Anh xoắn một dây tơ từ bức rèm giường vào trong những ngón tay vàđáp trả.

“Chúng ta???” – Edric thốt lên. –“Không phải chỉ là phòng em thôi sao?”

Ralph nực cười:

“Em tàn nhẫn quáđấy. Em cấm anh một tháng không được chạm vào em thìít ra cũng phải bùđắp một thứ gì cho anh.”

Trong lòng Edric tràn đầy sự rối bời:

“Chúng ta có thể ngủ riêng và…và…nếu anh cảm thấy khó chịu, em sẽ dùng miệng giúp anh, được không?”

“Em nói sao dễ nghe thế?”– Anh gối đầu nằm xuống giường. –“Anh muốn chúng ta ngủ chung. Đóđã là sự nhường nhịn hết mức mà anh có thể. Em đừng nên chọc anh nổi giận. Khi anh giận lên thì chẳng còn giữđược lời hứa gìđâu.”

“Thôi được.”– Edric xiết chặt tấm màn cửa buồn rầu. Nếu hai người ngủ chung, và nếu anh không kiểm soát được, đột ngột chạm vào cậu thì…!!! Edric chẳng dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cậu chỉđành đi đến bước nào thì tính toán bước ấy.

“Edric, lại đây.”– Ralph đưa cao tay vẫy gọi cậu. Nghe theo mệnh lệnh của anh, cậu chậm rãi tiến lại từng bước.

Ralph vừa nắm được cổ tay của Edric liền kéo cậu ngã lăn xuống cạnh mình.

“Anh không cảm thấy em có gì bất ổn? Hay làđể anh kiểm tra xem.”– Anh đưa tay bật chiếc nút áo đầu tiên của cậu ra. Edric rối bời cố sức ngăn cản những ngón tay kia tiếp tục làm công việc thám hiểm.

“Ralph, anh đã hứa rồi. Anh là người đứng đầu tộc vampire, lời anh hứa không thể không thực hiện.”

Ralph nhếch môi cười, nhưng ánh nhìn bất mãn:

“Em luôn giỏi viện cớ.”

Edric biết đã chọc giận Ralph nên nhẹ nhàng vuốt ve quanh ngực anh và trườn người xuống thấp:

“Để em giúp anh hạ giận.”

Cậu cắn vào khóa thắt lưng của anh và dùng răng kéo nhẹ nó ra. Ralph gác hai tay sau đầu, bỏ mặc Edric muốn làm gì thì làm. Anh không nghĩ với chút ít đền bù này sẽ thỏa mãn được cơn đói bấy lâu của mình. Anh đã thèm khát cậu hơn cả trăm năm dài.

Edric dịu dàng hôn lên đầu đỉnh, rồi trượt dài nụ hôn ấy xuống tận hai hòn tinh hoàn mềm nhũn. Bờ môi của cậu hơi hé ra, chiếc lưỡi dài rụt rè chạm vào da thịt anh nâng niu từng chút một.

Ralph nhắm chặt mắt, thầm rít dài trong bụng. Anh không ngờ kỹ thuật của cậu lại tiến bộ nhanh đến vậy.

“Edric, suốt trăm năm qua, em đãđi đâu và làm những gì?”

“Em sống cùng các tinh linh, chờđợi ngày Avril được sinh ra.”– Edric ngừng một lúc để nói. Nói xong, cậu lại liếm mút dọc khối thịt nhô dài của anh.

“Tại sao em không đến tìm anh?”


“Em không thể! Nếu không được các tinh linh dùng linh khí của chúng nuôi dưỡng, linh hồn em sẽ tan biến. Linh hồn em yếu tới mức vừa không thể tự trỗi dậy trong cơ thể Avril, vừa không thể thoát ra ngoài.”

Edric ngoạm cảđứa trẻ của Ralph vào trong miệng. Nước bọt của cậu mát lạnh tẩm ướt toàn thân nó và chà sát các sợi thần kinh khoái cảm.

“Tuyệt. Rất tuyệt.”

Ralph cảm nhận được đầu phân thân của anh đã vào sâu tận cổ họng Edric, sâu đến nỗi anh đang phát sướng vì sự chiếm hữu tuyệt vời. Anh nắm chặt tóc cậu để chú nhóc tinh nghịch thỏa sức động đậy trong khoang miệng chật chội. Lưỡi của Edric cũng đang phối hợp với anh một cách tích cực.

“Edric, dùng đến nanh của em. Anh muốn tận hưởng nó.”

Edric giật bắn cả người, đưa hai tay nắm lấy thân phân thân, rồi nhảđầu lưỡi ra. Thay vào đó, cậu tìm đến cặp tinh hoàn đỏ mọng như hai trái đào vừa chín tới.

“Em muốn làm anh điên lên chỉ bằng chiếc lưỡi này thôi.”

“Em thật quỷ quyệt.” – Anh rít dài thêm một tiếng nữa. Edric muốn làm anh đạt đến cực điểm của kích thích, nên lại ngậm đầu đỉnh kia vào trong miệng và ra sức vuốt ve mãnh liệt bằng các gai lưỡi nóng bỏng.

Ralph ưỡn cao người kéo chặt những sợi tóc của Edric hơn để chuẩn bị cho một đợt phóng tinh hoàn hảo. Edric nuốt trọn mọi thứ thuộc về anh không sót một giọt. Cậu giơ tay quệt ngang khóe môi cho cả những tàn dư vào miệng.

“Ralph!” – Edric mệt mỏi gối đầu lên bụng anh và thì thầm. –“Em muốn được ở bên cạnh anh suốt đời.”

“Ngốc! Dĩ nhiên em phải ở cạnh anh suốt đời. Em nghĩ anh sẽ buông tay cho em rời xa anh nữa sao?”

“Hì…anh lúc nào cũng độc đoán cả. Em sợ cái tính độc đoán của anh thật rồi đấy. À…hay là nói tiếp chuyện lúc sáng đi. Người vampire dòng thuần mà em không biết là ai thế?”

“Anh đâu có nói là em không biết.”

“Hả??? Không lẽ em biết sao?”– Edric với tay lên vuốt tóc anh và hối thúc. –“Anh nói đi, đừng làm em hồi hộp.”

“Cái lão già chết tiệt ấy, lúc lão ra đi đãđể lại bao nhiêu là rắc rối cho anh, nào là cai quản gia tộc, cai quản cả lũ vampire và giải quyết hàng tá tin đồn thất thiệt do đám tình nhân của lão tung ra. Anh thật không muốn nhắc đến.”

“Ý anh là cha???” – Edric ngồi nhổm dậy kinh ngạc.

“Chứ em nghĩ là ai? Chúng ta đâu còn anh em thân thích nào khác?”

“Cũng phải!”– Cậu tự nhủ với mình.

Năm đó, sau khi mẹ cậu qua đời, cha đau buồn rời khỏi Kingstuff và chẳng còn quay lại nữa. Trước lúc bỏđi, cha có dẫn cậu, chỉ duy nhất một mình cậu đến thăm mộ mẹ. Ông nắm tay căn dặn cậu phải sống cho thật tốt. Nếu có thể, một ngày nào đóông sẽ trở về thăm cậu.

Trong ba anh em, Edric là người được cha cưng chiều nhất. Ngay cả khi cậu bắt cha làm ngựa cho mình cưỡi, cha cậu cũng không phàn nàn một câu. Anh vẫn thường đặt cậu ngồi lên vai ngắm hoàng hôn buông xuống khắp vườn hồng và kể cho cậu nghe nhiều điều về thế giới xung quanh. Những ngày tháng đó thật yên bình làm sao.

“Không biết cha hiện giờđang ởđâu?”

“Một vùng trời nào đó không thuộc về chúng ta. Xưa nay ông ấy luôn đến vàđi như gió, vốn là không có ai nắm giữđược.”

“Chính điều này lại làm nên sự thu hút, không phải sao? Những gì càng không nắm bắt được, càng kích thích người ta lao mình vào tìm hiểu. Trái cấm đặc biệt ngọt ngào đối với những kẻ ham mê chinh phục.”

Ralph chống một tay hoài nghi:

“Anh không đủ thu hút em à?”

“Em đã nói thế bao giờ? Anh ghen với cả cha ruột của mình sao? Thật hết biết.”– Edric le lưỡi trêu.

“Ông ta cũng là đàn ông mà.” – Anh thẳng thừng đáp.

“Bây giờ em gần đàn ông hay phụ nữ thì anh đều ghen. Em phải làm sao để trị cái tính ghen của anh đây?”

Ralph đan tay với Edric, bật cười trả lời:

“Em cứở sát bên anh làđược. Còn nữa, ánh mắt của em không nên quá ngọt ngào, cử chỉ không nên quá dịu dàng, trái tim không nên quá nhân từ. Em toàn có những thứ khiến người khác phải động lòng?”

“Em đâu tốt đến thế? Anh chỉ tưởng tượng thôi.”– Edric huýt dài.

“Trong mắt anh, em là tập hợp của những điều tốt đẹp nhất.”– Anh trìu mến nhìn cậu.


“Ngượng chết đi.”– Cậu đánh nhẹ vào ngực anh rồi nằm xuống trở lại.

Edric thầm nghĩ nếu cảđời cậu cứđược hạnh phúc như vậy thì hay biết mấy. Cậu chỉ có một mong ước giản đơn là không bao giờ phải chia cách với anh nữa. Giá mà mong ước giản đơn này được trở thành sự thật mãi mãi.

——

Ngọn lửa nằm trên hỏa lòđột ngột bừng sáng. Một thanh niên có mái tóc màu nâu xõa bồng bềnh với sóng mắt xanh gợi tình đang đứng trước ánh lửa, nhếch nửa bờ môi vẽ thành một đường cong hoàn mỹ.

“Thưa ngài, cóđiều gì khiến cho ngài lại mỉm cười?”– Saudi, một vampire có cặp sừng dát nhọn trên đầu, nhìn về phía anh đầy tò mò.

“Trò chơi thích thú nhất trên thế gian này chính là tình ái. Yêu có thể tước đoạt trái tim của một người đang sống và hồi sinh trái tim của một người đã chết.”

“Tha cho Saudi không thể hiểu được trò chơi mà ngài đang nói.”

“Lẽ dĩ nhiên, ngươi là một vampire do ta tạo ra. Đầu óc của ngươi ngoài tiếp thu mệnh lệnh của ta, sẽ không thể học hỏi được gì khác.”

“Được phục tùng ngài là vinh hạnh của Saudi.”

“Ta bắt đầu nhàm chán với cuộc sống ở nơi này.”– Anh nhìn quanh căn phòng được lấp đầy bằng những bức tượng thạch cao sống động như người thật, buông một tiếng thở dài. –“Thế giới bên ngoài mới vui làm sao?”

“Thưa ngài, tại sao ngài không ra ngoài?”

“Vẫn chưa đến lúc.”– Anh đưa hai tay rửa trong ánh lửa. Mắt anh nhìn chằm chằm vào một pho tượng thạch cao khiến nó nổ tung ngay tức khắc.

Saudi đưa tay ngang mắt để tránh né vụn vỡ bay khắp nơi.

“Đó chẳng phải là bức tượng ngài luôn yêu thích hay sao?”

“Ta có thói quen sẽ hủy diệt những gì ta yêu thích.”– Anh đáp.

“Nhưng ngài đã tốn những ba tháng để tạc ra nó.”

“Ta không ngại bản thân phải tốn bao nhiêu thời gian để nuôi dưỡng một con mồi, bởi ngay khi ta cóđược nó trong tay, mọi cái giáđều xứng đáng. Tuy nhiên, nếu ta chán ngấy nó, nó tuyệt đối không thể tồn tại thêm dù một giây.”

Anh chợt liếc mắt về phía cánh cửa vì sự xuất hiện đột ngột của một vị khách không mời. Yann rụt rè bước vào trong căn phòng ghê rợn, đôi mắt láo lia láo lịa. Mỗi lần buộc phải đến đây thì cậu đều mang cùng một tâm trạng sợ hãi.

“Chiếc vòng ta tặng cậu đã rung lên sao?”

“Phải, trên đời này thực sự có vampire như ngài từng nói?”– Yann vẫn chưa dám tin vào điều này.

“Nếu cậu tin vào quyền năng tiên tri ta dạy cho cậu, thì cũng nên tin rằng vẫn còn nhiều điều bíẩn khác trong thế giới mà cậu chưa khám phá ra.”

“Phải làm sao…phải làm sao thì tôi mới cứu được Avril thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Tôi biết ngài sẽ có cách giúp tôi. Tôi xin ngài hãy giúp tôi cứu Avril.”– Yann quỳ xuống trước mặt anh, đáy mắt bất lực vàđau khổ.

“Cậu không cần phải làm vậy.”– Anh quay mặt ngó lơ. Ngọn lửa nhảy múa theo vũđiệu của những ngón tay anh. Lúc thì vụt lên cao, lúc thì hạ xuống thấp, ánh sáng tóe ra trăm sắc nghìn màu thần diệu đến khó lường. –“Ta không thích nhìn thấy một người xinh đẹp quỳ gối dưới chân mình.”

“Ngài muốn gì thì mới chịu giúp tôi. Bất cứđiều gì tôi cũng sẽ thực hiện cho ngài. Tôi chỉ cần Avril được bình an.”– Yann níu lấy chân anh.

“Ngươi thấy chưa Saudi?”– Anh cao giọng giễu cợt. –“Ái tình chính là như vậy.”

Anh tiến gần cậu, chạm nhẹ vào da mặt mịn màng. Yann cảm thấy bỏng rát trước mỗi cái chạm tay của anh, tuy nhiên, cậu không dám né tránh:

“Ta không giúp cậu được, nhưng ta có thể nói cho cậu biết một bí mật. Avril mà cậu yêu hoàn toàn biết rõ về thân phận của người đàn ông đó. Dẫu vậy, cậu ta vẫn chọn ở bên cạnh một vampire vì cậu ta đã trót dại sa chân vào ái tình.”

“Không thể nào.”– Yann chết sững cả người. Làm sao cậu dám tin người bạn thời thơấu, kẻ luôn lãnh đạm với mọi mối quan hệ xung quanh, lại dành hết trái tim cho một vampire? Đến cả cậu, Avril còn không mảy may dao động.

“Lời ta nói thật hơn bất kỳ sự thật nào trên cõi đời. Vì vậy, ta hiểu nó rất tàn nhẫn.”

“Vậy anh ta thì sao? Anh ta có yêu Avril hay không?”

“Ta nghĩ còn nhiều hơn cả cậu nữa.”


Yann nở một nụ cười nghẹn ngào rồi chống hai tay đứng lên. Nếu như Avril đã tự nguyện, cậu đâu cần phải làm người xấu chia rẻ họ. Tất cả những gì cậu muốn, chung quy cũng là cầu chúc cho Avril được hạnh phúc mà thôi.

“Tôi hiểu rồi.”– Yann lết thết rời khỏi nơi của anh như một người mất hồn. Trước mắt cậu, mọi thứđều tối sầm lại. Cậu không muốn nghe hay nhìn thêm bất cứ thứ gì.

“Con người là thếđó. Đơn giản vàấu trĩ.”– Anh cười khinh mỉa.

“Thưa ngài, cậu ta trông không ổn lắm.”

“Con người trung bình chỉ có 60 năm tuổi thọ. Ổn hay không ổn cũng mau chóng qua một kiếp thôi.”

“Tại sao ngài lại tặng cậu ta chiếc vòng của mình?”

“Sự sắp xếp của định mệnh đôi khi rất nhạt nhẽo. Ta muốn tạo thêm chút dấu ấn để mọi người đều có trò vui mà xem.”

Anh mỉm cười nhìn vào ngọn lửa xanh. Cuộc đời chẳng qua là một trò chơi, còn anh lại đóng vai trò người cầm quân cờ phán xét cho kẻ thắng người thua. Nhiều lúc anh cũng muốn từ bỏ sự khách quan này để lao vào cuộc chơi như thiêu thân chẳng ngần ngại lửa đỏ, thế nhưng, anh vẫn đang chờđợi thời cơ tự tìm đến với mình.