“Cậu luôn yên lặng mỗi khi chúng ta làm chuyện này.”
“Tớ không phải con gái nên sẽ có những thứ dù cậu muốn tớ cũng không có khả năng đáp ứng.”– Yann cười nhạt.
“Chút âm thanh sẽ kích thích nhau thêm.”– Avril rời tay khỏi tóc Yann và chống ra sau giường.
Yann bỗng vén mái tóc sang trái và nằm gối đầu lên đùi cậu:
“Avril, nếu tớ rên rỉ giống như những cô khác gái trong lòng cậu, cậu có khinh thường tớ không?”
“Đây căn bản không liên quan đến giới tính. Cậu phải hé răng thì tớ mới biết cậu có hứng thú hay không?”
“Đã rõ là tớ tự nguyện thì cậu hà tất phải hỏi câu này. Cậu muốn tớ làm gì, sau này tớ sẽ làm cái đó.”
Avril ậm ừ cho qua. Tâm tình của cậu hôm nay không được tốt. Bình thường cậu vẫn hay kéo dài cuộc vui đến mấy lượt mới thôi, hồi nãy chỉ giải quyết nhanh lẹ trong cơ thể Yann nhằm giải tỏa bớt phần nào căng thẳng. Ấy là chưa kể thái độ phục tùng vôđiều kiện của Yann đang làm cậu chán ngấy. Cậu vẫn nghĩ rằng một chút chống cự hay đòi hỏi nơi cậu ta sẽ khiến cậu thêm hưng phấn, chẳng qua lại ngại lời nên cứ câm lặng.
“Avril, lúc cậu chạm vào vùng ngực của tớ, ít nhiều luôn khựng lại vài giây. Cậu thấy khó chịu chăng?”
Không gì qua nổi cặp mắt tinh tường của Yann, đúng thật cậu vẫn chưa quen lắm với việc ngủ cùng một người con trai. Cậu vẫn thường cảm thấy hụt hẫng trước việc Yann thiếu đi cái phần quan trọng của phụ nữ.
“Đừng suy đoán vẩn vơ. Chúng ta đâu phải ngủ với nhau lần đầu. À…tớđến là có việc.”
“Cậu lại muốn tớ bói cho cậu?”– Yann sắc bén nhận ra.
“Ừ, tớ nghĩ tớđã gặp ma.”– Avril đem toàn bộ sự việc tường tận kể lại cho cậu ta nghe. Nghe xong, Yann chỉ hơi nhíu mày rồi đứng lên nhặt một cành hoa hồng nằm trên chiếc bàn gỗ. Cậu ta bứt đứt hết cánh hoa thảy vào không trung. Một trận đồ lập tức hiện ra dưới mặt sàn.
Ngay khi Yann chưa kịp nhìn rõđầu đuôi, những cánh hoa bỗng nhiên bốc cháy. Không gian đứng yên lại, mọi thứ bất động ngay tại vị trí của nó. Ralph bước vào trong căn nhà gỗ, đến gần Yann và hút viên ngọc bích vào tay mình. Anh lần lượt nhìn sang Avril rồi đến Yann.
Khi Avril không giữ viên ngọc bích, viên ngọc trong tay anh không tỏa sáng làđiều bình thường.
Khi Yann giữ viên ngọc bích, nó cũng chẳng mảy may tỏa sáng.
Thế mà, khi hai thằng nhóc thân mật xác thịt với nhau, viên ngọc lại tỏa sáng.
Anh phải lý giải điều kỳ lạ này thế nào?
Ralph lặng người đi vì suy nghĩ. Nếu anh đoán không lầm, chỉ có một đáp án mới cùng lúc giải tỏa hết những gút mắc trên.
Anh biến một viên ngọc bích giả hiện ra trên cổ Yann rồi quay bước. Sau một cái búng tay của anh, không gian lại trở về như trước. Cả Yann và Avril đều ngạc nhiên cực độ về quẻ bói tự bốc cháy.
“Có lẽ các đấng quyền năng không muốn trả lời câu hỏi của cậu. Tớ linh cảm thấy một điềm dữ.”
“Ý cậu là tớ sẽ gặp chuyện?”
Yann gật đầu, níu tay vào vạt áo cậu:
“Những ngày sắp tới cậu phải nên cẩn thận từng việc một. Nếu gặp sự cố chẳng lành thì mau chóng liên lạc cho tớ biết.”
Avril trả lời ngao ngán:
“Được!”
Lòng cậu thầm hiểu nếu ngay cả Yann cũng không thể bói ra, có lẽ cậu phải chuẩn bị tinh thần cho một mối nguy hiểm cận kề. Tốt nhất cậu nên mời người về trừ ma hoặc ít ra nếu không trừđược, hắn cũng giúp xua đuổi phần nào vận rủi đang đeo bám.
——
Hai ngày sau, Yann không hẹn trước nhưng tựđộng xách túi đồ lại căn biệt thự của Avril và bảo muốn ở tạm nửa tháng. Sau khi Avril ra về, Yann bói đi bói lại nhiều lần vẫn hoài công vôích. Những cánh hoa đều bốc cháy một cách thần bí. Linh tính mách bảo cùng cậu ta về sức mạnh của một người đàn ông đáng sợ. Dẫu vậy, Yann không thể nhìn thấy mặt anh ta. Cậu ta sợ rằng càng nói càng khiến Avril hoảng hốt nên quyết định giữ im lặng. Cách an toàn nhất là cậu ta sẽ theo sát để bảo vệ cậu phòng hờ tình huống khó lường.
Avril không có ý kiến về chuyện này. Dù sao nó cũng đúng với mong muốn của cậu. Cậu vẫn hay lo Yann ở trong núi sâu một mình sẽ gặp phải bất trắc.
Avril đang phàn nàn về món thịt bò nguội của Alexte với Yann, trong khi Alexte lo chuẩn bị phòng cho cậu ta thì cũng vừa lúc Herve bò tới. Nét mặt của anh trông rất tồi tệ vì bị bể bánh xe dọc đường, buộc lòng phải đi nhờ xe buýt đến đây.
“Yann cũng ởđây sao?”– Vừa gặp Yann, Herve liền cất tiếng chào hỏi.
“Vâng, em định ở nhờ nhà của Avril một thời gian. Anh vẫn khỏe chứ?”– Yann ôn tồn đáp.
“Ôi đủ thứ chuyện rắc rối em à. Trật tựở Pháp dạo này đang xuống dốc trầm trọng.”– Anh tự nhiên ngồi xuống cạnh Yann bỏ mặc sự cho phép của Avril.
“Anh có biết ai là chủ của nơi này không?”– Avril chống hai tay hỏi.
Herve cười khà khà mấy tiếng rồi đáp:
“Em lại cáu gắt rồi. Anh cứ tưởng em vừa ăn cắp được một bức tranh quý sẽ cười phơi phới không biết ngừng miệng. Ai dè vẫn là quý ngài khó tính.”
“Làm sao dễ tính được? Anh chỉ toàn đem phiền phức tới.”– Avril đáp thẳng.
“Đúng là có một chuyện phiền phức. Cóđiều, anh phải xác minh là do em tự gây ra, không phải anh đem tới.”– Herve nói đầy dụng ý. Ánh mắt của anh thu lại vẻ bông đùa. –“Em vừa chia tay với Diane đúng không?”
“Thì sao?”
“Con bé mang thai em biết chứ?”
Sắc mặt của Yann tím tái. Cậu ta vò hai bàn tay vào nhau để che giấu sự rối bời. Avril có chút ái ngại khi quay sang nhìn cậu ta. Dẫu rằng họ không chính thức cặp kè thì việc này cũng không nên cho Yann biết.
Avril đằng hắng một tiếng:
“Cậu hãy lên lầu trước, chắc là bác Alexte đã chuẩn bị xong phòng cho cậu.”
“Ừ!”– Yann lảo đảo đứng lên khỏi ghế. –“Tớ cũng thấy hơi mệt.”
Yann mới bước đến nửa cầu thang, Avril đã sấn sổ về phía Herve:
“Anh muốn chết hay sao mà lại nói chuyện này trước mặt cậu ấy?”
Cả Noe và Herve đều biết rõ về quan hệ giữa cậu và Yann, thậm chí bác quản gia lề mề Alexte cũng suy đoán ra chút ít. Không có hai người bạn nào thân đến mức vẫn thường ôm nhau công khai. Ngọn ngành cũng do Yann hay lả người nép vào lòng cậu, còn cậu lại không đành đẩy cậu ta ra một cách vô tình.
“Em dám làm sao không dám nhận? Anh không cấm em ăn chơi nhưng cũng nên biết chừng mức làđâu? Nếu không phải tình cờ anh gặp con béđi khám thai, anh còn tưởng hai đứa đã dứt khoát êm đẹp.”
“Lúc cô ấy bảo có thai, lúc lại bảo nói dối, anh nghĩ em có tài tiên tri để phân biệt à? Em đã từng bảo sẽ nuôi nấng đứa nhỏ, tại côấy muốn làm bà mẹđộc thân thì ai cấm đoán được?”– Avril bực tức đáp.
“Con bé khóc và bảo rằng em không muốn kết hôn với nó.”– Herve gằn giọng xuống. Anh bắt đầu nổi giận trước sự dửng dưng thái quá của em trai mình.
“Em không yêu cô ấy? Việc gì phải kết hôn?”
“Thế em yêu ai? Yann sao??? Anh không ghét bỏ Yann nhưng dù gì cậu ta cũng là con trai. Cậu ta không thể sinh con cho em. Em đừng quên em là người kế thừa duy nhất của bác.”
Yann ngồi nép xuống thành cầu thang ở phía trên cao. Nếu nhìn từ bên dưới, Avril và Herve hoàn toàn không thấy được cậu. Tuy nhiên, họ cãi nhau lớn tiếng tới nỗi Yann đã nghe không sót một chữ nào.
“Em không yêu Yann, thế nhưng vì cậu ta không thể có con, điều đó càng tốt chứ sao? Cậu ta đỡ phải ôm đứa con ra uy hiếp em như Diane hiện giờ.”
“Em hãy tự hỏi lại lương tâm của mình. Diane không uy hiếp em, côấy đã chọn bỏđi không phải sao? Anh chỉ thương cho đứa trẻ vô tội mà thôi. Nó sẽ không có cha ngay lúc vừa sinh ra.”
“Nếu anh muốn thì làm cha của nóđi, tại sao lại lôi thôi như thế?”
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Avril. Lửa giận đang sôi bùng trong người anh. Dựa vào đâu cậu dám ăn nói với anh trai mình như thế?
Avril ôm mặt nhìn anh đầy căm phẫn rồi quay ngoắt sang hướng khác. Cậu tức vì mình không có quyền đánh trả lại.
“Nó là con của em, em tự biết lo liệu.”
“Avril, anh không muốn dạy dỗ em quá nghiêm ngặt. Anh chỉ muốn em nghĩđến cảm nhận của người khác một chút. Em không yêu Yann nhưng quan hệ với cậu ta, em không yêu Diane nhưng lại khiến côấy mang thai. Chỉ vài từ em không yêu là chối bỏ hết hay sao?”
“Đã bảo đó là chuyện của em.”– Avril gắt.
“Được rồi!”– Herve chán chường đứng lên khỏi bàn. –“Em chỉ biết ngoan cố theo ý mình.”– Rồi anh thảy một tờ giấy moi ra từ túi áo về phía mặt bàn của cậu.
“Đây là địa chỉ của Diane do anh lén điều tra. Em hãy mau đến đó sớm hoặc là côấy sẽ rời đi trong vài ngày tới.”
Avril chẳng buồn nhìn đến tờ giấy và nói lời chào tạm biệt với Herve. Cậu thậm chíđã xé nát nóđể bày tỏ thái độ không nhân nhượng của mình.
Đợi Avril rời khỏi, Yann ngập ngừng đi xuống chân cầu thang. Nước mắt của Yann rơi trên mấy ngón tay xanh xao. Avril đối xử với ai cũng lạnh nhạt như nhau, thế mà cậu còn tưởng mình sẽ may mắn cóđược đặc ân riêng. Tuy nhiên, cậu không thể trách Avril, bởi vì trước sau cũng chỉ có mình cậu đơn phương tự nguyện.
Giấc mộng này vốn biết rõ là không thể lay tỉnh nữa rồi.
——
Trong một quán cà phê náo nhiệt nằm ngay lòng thành phố, có một cặp tình nhân đang hưởng thụ giai điệu ngọt ngào của bản giao hưởng Romance và tách cà phê nồng đượm còn ngát khói trên tay. Họ ngồi khuất phía trong cửa sổ nhỏ, đối diện với bức tường đỏ mọc đầy dây thường xuân, nhìn theo một bóng người đang bước đi vội vã.
“Đúng là anh Edric!” – Rino nhoẻn miệng cười tươi. Tìm kiếm bấy lâu, rốt cuộc một chút tia sáng của hy vọng đã chịu nhóm lên vì họ.
“Anh vẫn sợ là người giống người. Hiện nay ai cũng gọi cậu ta là Avril Le Blanc. Tin đồn về cậu ta không tốt cho lắm.”
“Hử???”
“Từ khi cha mẹ cậu ta qua đời, cậu ta ngày càng ăn chơi trác táng. Có lần còn đốt tiền để nướng thịt trước mặt đám bạn bè và thắng trong cuộc thi hôn liên tục một trăm cô gái ở quán bar YJ. Đúng làđáng ngưỡng mộ.”– Cyril nâng tách cà phêđiềm đạm nói.
“Anh Edric sẽ không đời nào làm thế.”– Rino bĩu môi.
“Em cũng biết nói thế, nghĩa là chúng ta cần thêm thời gian để làm rõ chuyện này. Nhưng có một điều anh dám chắc, Ralph đang ở gần đây. Sức mạnh của cậu ta khiến cho sắc trời không bao giờ trong sáng nổi.”
“Anh nói Kelsey Hernandez?”
“Ừ, nhưng vì Edric, Kelsey đãđổi cả diện mạo lẫn tên thật.”
“Tại sao?”
Cyril trầm ngâm:
“Là ý kiến của anh. Vì Edric không còn là người của năm xưa nên anh khuyên Ralph hãy thay đổi một thân phận mới cho phù hợp với cậu ta. Em cứ nghĩ thử xem, Edric Hernandez và Edric Hayes là hai con người độc lập. Nếu Ralph lúc nào cũng lôi Edric Hernandez cùng với mối tình năm cũ ra, tuy là Edric Hayes không trực tiếp nổi ghen, vẫn sẽ mang nặng trong lòng một sự so sánh. Bất cứ ai cũng thế mà.”
“Phải, bị so sánh là một điều rất đau khổ, nhất là trong tình yêu.” – Rino chợt thở dài, tay muốn nâng tách cà phê lại phân vân đặt xuống.
“Em sao vậy?”
“Nếu anh đã cảm nhận được sức mạnh của Ralph, nghĩa là anh Fowk…”– Cậu phân vân.
“Giả như trong trường hợp xấu nhất, em dựđịnh sẽ trả thù?”– Cyril ướm hỏi.
“Đừng hỏi em, bởi vì người đó là anh trai của em.”
“Thôi được, đợi mọi việc sáng tỏ rồi tính tiếp.”– Cyril nhích tay chạm nhẹ vào tay của Rino. Anh muốn thay đổi bầu không khí căng thẳng. –“Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Quên rồi.” – Cậu lắc đầu cười mỉm.
“Thằng nhóc nghịch ngợm”– Cyril với tay ký vào đầu cậu một cái rõ yêu. –“Uống mau đi. Anh hơi đói bụng rồi. Chút nữa về nhà em phải nấu cho anh ăn đấy.”
“Anh đừng làm phiền em, kiếm đại bịt máu nào trong tủ lạnh uống đi”– Rino nói nhỏ.
“Anh muốn em xuống bếp, hôm qua anh đã nấu cho em ăn còn gì?”
“Xì, chỉ một hôm duy nhất trong suốt cả tuần gọi đồăn tiệm.”– Cậu le lưỡi giễu cợt anh.
“Có còn hơn không mà nhóc.”– Cyril bật cười. Anh không cảm thấy có gì phải xấu hổ về thói lười biếng của mình.
Rino gục mặt xuống bàn, cho thêm một viên đường vào tách:
“Không thèm nói với anh nữa. Anh tệđến không thể nào tệ hơn.”
“Nhưng vẫn là người em yêu thìđược rồi.”– Cyril thừa cơ bắt bẻ.
Cậu chê anh tệ nhưng cậu lại yêu anh, vậy suy cho cùng ai tệ hơn ai đây?
Rino gặp Cyril lần đầu ở Pháp vào năm cậu vừa bước qua sinh nhật mười tám tuổi được hai ngày. Sở dĩ cậu nhớ rõđến thế là vìđúng cái hôm đó, đám bạn của cậu đã tổ chức trò chơi rùng rợn Mười Người Lính Nhỏ tại khu nhà phế tích phía sau một hội hunter bỏ trống nhiều năm ròng. Trò chơi này xuất phát từ một bài đồng dao nổi tiếng của trẻ con:
Mười người lính nhỏđi ăn
Một người mắc nghẹn và còn chín
Chín người lính nhỏ thức rất khuya
Một người ngủ quá giấc và còn tám
Tám người lính nhỏ du hành tới Devon
Một người ở lại đó và còn bảy
Bảy người lính nhỏ chặt củi
Một người tự chặt đôi mình và còn sáu
Sáu người lính nhỏ chơi với tổ ong
Một người bị ong nghệđốt và còn năm
Năm người lính nhỏ chơi trò xửán
Một người làm quan tòa và còn bốn
Bốn người lính nhỏ ra biển
Một người bị cá nuốt và còn ba
Ba người lính nhỏ tới vườn thú
Một người bị gấu vồ và còn hai
Hai người lính nhỏ ngồi dưới nắng
Một người bị thiêu đốt và còn một
Một người lính nhỏ bị bỏ lại một mình
Anh tự treo cổ và rồi chẳng còn ai
Cả mười người tham dự sẽ cùng đọc lớn bài thơ này ba lần và thắp mười cây nến có khắc tên mỗi người. Nếu sau khi đọc xong, mười ngọn nến đồng loạt tắt tức là linh hồn của mười người lính trong bài thơđồng ý lời mời của họ. Mỗi linh hồn sẽđi theo một người, và mỗi người sẽ cầm cây nến có tên mình ẩn nấp ở một chỗ kín tránh để người khác phát hiện được. Qua mười hai giờđêm, mọi người phải quay về chỗ cũ tập họp.
Tuy nhiên, chưa một ai chơi qua trò này có thể bình an quay về nơi tập họp bởi vì trên đường họđi trốn, mười linh hồn sẽ tìm cách giết chết họ. Cách chết của mỗi người tương tự như trong bài đồng dao đã viết. Tương truyền do bị chết oan, mười linh hồn phải lần lượt kiếm người thay thế cho mình thì mới được phán xét lên thiên đàng hay xuống hỏa ngục. Và cứ thế, mười linh hồn mới bị bắt sẽ tiếp tục chờđón những con mồi tiếp theo.
Ban đầu, chỉ vì thiếu người nên Rino đành phải tham gia cho đủ số. Bản thân là một người thuộc gia tộc hunter, cậu tin vào chuyện các linh hồn nhưng không nghĩ họ có thể làm hại được mình. Rino rơi vào vị trí của người thứ bảy. Cậu đã lẻn vào hội hunter, thực chất chỉ là một nhà kho chứa đầy sách cũđể trốn.
Linh hồn thứ bảy bám theo cậu là bé gái chưa tròn mười tuổi. Do sơý, cậu tưởng lầm nó là trẻđi lạc nên định dẫn nó về nhà. Đứa bé lẽo đẽo theo phía sau Rino đã bất ngờ cầm cây rìu sắc bổ một nhát xuống sóng lưng của cậu. Rino ngã quỵ vào bức tường trước mặt. Ngay lúc cậu quay đầu lại định phản kháng, nó chuẩn bị bổ thêm nhát thứ hai. Đau đớn làm Rino cửđộng chậm đi rất nhiều, cậu chưa kịp biến ra cây cung thì nhát búa lại giáng xuống. Trong khoảnh khắc Rino nghĩ rằng mình sẽ chết, Cyril đã cứu cậu.
Anh bị giam suốt 500 năm dài ởđây vì tội phản bội điều lệ của tộc hunter. Bản thân vốn là một trưởng lão quyền uy, Cyril lại có thói quen đi hút máu người. Ba vị trưởng lão cao hơn anh hai bậc đã phong ấn thể xác của anh ở lại nhà giam cũ kỹ này với hy vọng anh sẽ cải tà quy chánh. Đáng tiếc họ không biết rằng anh có thể xuất linh hồn đến bất cứđâu anh muốn bởi đặc điểm của nguồn sức mạnh anh sở hữu: nước. Do vậy, anh không hẳn là một tù nhân thật sự. Ralph đã nhiều lần muốn phá kết giới giúp Cyril nhưng thất bại. Lớp kết giới không mạnh, chỉ làđặc biệt chống đối với vampire. Bao nhiêu sức lực của Ralph dồn vào đóđều bị phản ngược.
Cyril há to miệng nuốt linh hồn ấy vào trong như nuốt một luồng không khí vô hại. Do bị nhiều giá sách chắn ngang dọc, Rino phải mất một lúc lâu mới tìm ra khe hở của nhà giam. Cyril luồng tay ra ngoài các chắn song vẫy Rino lại gần. Bóng tối che đi nửa khuôn mặt của anh, chỉ lộ ra một con mắt đỏ rực của vampire làm cậu kinh hãi. Tuy thế, vì nhớơn cứu mạng, Rino nén đau lại gần anh. Chẳng ngờ, Cyril nhếch nửa môi cười và kéo tọt cậu vào trong nhà giam, gần như lớp song chắn trước mặt hoàn toàn vô hình đối với anh.
Cyril đè Rino nằm xấp xuống và sờ lên vết chém của cậu. Máu đang rỉ ra không ngừng. Kẻ ngốc cũng biết nếu không được cầm máu kịp thời, Rino sẽ khó lòng qua khỏi.
“Này, ngươi làm gì?”– Rino cố gắng giãy giũa.
Cyril thấy cậu quá phiền nên lấy đầu gối trái đè ngay đốt sống cuối cùng làm cậu đau thốn cả người. Hai tay anh giữ chặt cổ tay cậu rồi cúi người liếm láp từng giọt máu nóng hổi đang chảy ra. Chiếc lưỡi của anh chạy đến đâu, nỗi đau của Rino liền dịu mát đến đó. Chẳng bao lâu sau, vết thương của cậu đã lành hẳn mà không cần đến một giọt thuốc men.
“Nhóc con, cậu tên gì?”– Cyril cúi rạp người nhìn cho kỹ khuôn mặt cậu giữa bóng tối gian phòng. Anh cảm nhận được một luồng sức mạnh đang thoát ra từ cậu.
“Không liên quan đến ngươi.”
“Hãy biết điều vì ta đã cứu cậu.”– Anh đưa móng tay vuốt nhẹ vào sóng lưng của Rino. Lạ thay, cậu không còn cảm thấy đau rát như trước. Bấy giờ, Rino mới hay Cyril vừa giúp cậu chữa trị thương tích.
“Rino!” – Cậu miễn cưỡng đáp.
“Họ???”
“Rino Scott!”
“Ồ, là một họ hunter danh tiếng. Cậu là người đúng không?”– Anh cười thầm trong bụng.
“Vớ vẩn! Không lẽ ta lại là vampire?”
“Tốt!”– Cyril xốc ngược cả người Rino đứng dậy vàđè sát vào các chắn song. –“Nhóc con, ta vừa cứu cậu, cũng là lúc cậu phải đền đáp lại cho ta. Thử gỡ bỏ lớp phong ấn này đi.”– Anh chỉ ngón tay trỏ, với chiếc móng dài đen ngoằm, hướng về phía trước – nơi có một lớp kết giới đang hoạt động, vậy mà khi nãy cậu chẳng hềđểý.
“Ngươi là ai?”– Rino quýnh quáng hỏi. Cậu không thể nhận ơn và trảơn cho một người cậu hoàn toàn không biết tí gì về lai lịch.
“Không quan trọng, ta đã cứu ngươi trước khi hỏi tên ngươi. Làm đi!”– Anh ra lệnh dõng dạc. –“Nếu không, ta lấy mạng ngươi, nhóc con à.”
“Không! Có chết cũng không phá.”–Đầu của Rino bịép kháđau nhưng cậu vẫn cương nghị chống trả. Cậu nghĩ nếu anh không phải một kẻ có vấn đề thìđã không bị người khác nhốt lại như thế.
“Không làm thật sao?”– Anh dựa sát người vào lưng cậu và hôn từ thái dương xuống khóe mắt nhấp nháy.
“Thả ra! Đồ khốn!”– Cậu nổi điên thét lên.
“Ta cũng không muốn dây dưa với ngươi đâu. Làm nhanh lên! Không thì ta cưỡng bức ngươi thật đấy.”
Cyril cắn nhẹ vào vành tai Rino làm cậu rùng mình. Hai gò má của cậu tự nhiên phồng căng, còn trái tim lại đập rộn ràng như có ai lấy dùi đánh mạnh vào trống. Rino đành đưa hai tay luồn qua chắn song. Đôi mắt e ngại cứ láo liên láo ngược. Biểu hiện chậm chạp của Rino khiến Cyril nôn nóng, anh luồn bàn tay vào dưới lớp áo cậu để cảnh cáo. Rino nhảy nhổm ráng với tay ngăn cản:
“Đừng chạm bậy bạđồ biến thái!”
“Phá nó đi. Nếu phá không được thì ta phá trinh ngươi.”– Anh cười khanh khách vào vành tai của cậu.
Một ngày bịăn điểm kém, một trò chơi xém chút mất mạng và một tên côn đồđang giở thói sàm sỡ…đó là toàn bộ kýức của Rino hiện giờ. Cậu phóng một luồng sức mạnh hướng về phía kết giới. Cậu chưa từng học qua việc phá kết giới trước đây nên chỉđành nhắm mắt làm đại.
“Dùng sức lên, hay là ngươi muốn thân mật với ta?”
Một mặt, Cyril cho những ngón tay thon thả chạy tọt vào trong miệng của Rino. Mặt khác, anh háo hức mò xuống thắt lưng cậu. Rino vì bịép cùng đường, bức bách quá phải huy động toàn bộ sức lực:
“Wind, cuốn phăng nó ngay!”– Sau một tiếng thét dài, ánh sáng của ngọn gió xoáy thành cơn lốc màu trắng. Nó cuộn tròn mọi thứ lên cao rồi đồng loạt đánh văng vào lớp kết giới. Các rảnh nứt bắt đầu xuất hiện. Cyril ôm chặt người Rino vào lòng để tránh cái thân thể bé nhỏ của cậu cũng bị cuốn theo.
Ít phút sau, căn phòng trở về trạng thái bình thường, ngoại trừ mớđổ vỡ nằm lăn lóc khắp nơi. Rino thảng thốt nhìn vào bàn tay, miệng há to hình chữ A. Cậu không ngờ trong lúc mình quẫn trí lại lợi hại đến vậy.
“Cậu đúng là một món quà kỳ diệu đến từ Chúa. Không uổng ta đã tổn hao phép thuật giúp đỡ cậu.”
Anh hôn lên má cậu và hào hứng giang rộng hai tay hít thở bầu không khí tự do đãđánh mất suốt 500 năm qua:
“Một lũ thối tha, ông nội của các ngươi thoát được rồi. Hãy chóng mắt chờ xem ta làm sao mà cải tổ cái tục lệ khốn kiếp.”
Cyril nắm chặt lòng bàn tay và giơ cao trước mặt:
“Trước tiên phải đi lấp đầy cái bụng trống rỗng đã.”
Nói rồi, anh mỉm cười nhìn cậu và xoay người bỏđi thẳng. Rino vẫn còn đứng ôm bờ má chết lặng như một pho tượng gỗ. Anh ta vừa hôn cậu, chưa từng có một người nào dám hôn cậu thậm chí làđám con gái. Ai cho phép anh ta lại thản nhiên chạm vào cậu như thế?
“AAA!!!! Đồ khốn! Đừng để ta gặp lại ngươi.”
Lớ ngớ cả nửa ngày trời, quên bẵng luôn trò chơi chết chóc và vết thương mới lành, Rino cùng lúc phóng hai luồng gió xoáy ra phía cánh cửa lớn để biểu lộ cơn thịnh nộ khủng khiếp. Phản ứng của cậu đã chậm hơn người thường những mười mấy lần.