Giles vẫn tiếp tục là khách hàng chăm chỉ nhất và lúc này ông ta có vẻ vẫn còn chờ được. Nhưng Alexandra chưa biết ông ta chịu chờ đến ngày nào. Nàng cảm thấy Giles tin chắc sẽ đến lúc nàng cần ông ta cho nên ông ta yên tâm chờ. Nhưng Alexandra biết là sự thật sẽ không diễn ra như ông ta tưởng.
Đêm hôm qua nàng đã đưa chuyện đi khỏi đây ra trao đổi với Madam Le Blanc. Nàng bảo đã ở đây khá lâu rồi và rất nóng lòng muốn đến đồn điền cuả gia đình Jarmon. Lạ thay, đêm qua Madam Le Blanc cho biết bà chỉ giữ nàng lại nốt đêm mai, tức là đêm nay và sáng ngày kia, bây giờ là sáng mai, bà sẽ sai xà ích chở nàng đến đồn điền Jarmon. Madam Le Blanc đã sắm cho Alexandra 1 bộ đồ giản dị nhưng lịch sự, đầy đủ đồ lót sang trọng, đôi giày hợp màu sắc và 1 tấm áo choàng ăn nhập với toàn bộ những thứ trên. Ngoài ra còn 1 bộ khá diện để nàng mặc các buổi tối và 1 chiếc va li nhỏ đủ đựng tất cả những thứ đó. Thế là quá sự mong đợi cuả Alexandra và chắc chắn nàng sẽ còn thích thú hơn nữa nếu nàng biết được mưu đồ cuả bà chủ. Nhưng bà ta giấu biệt động cơ cuả bà và nàng thì không có ai để dò hỏi. Tối hôm qua, Alexandra thầm mong cho thời gian đi thật nhanh để sáng mai nàng có thể rời khỏi đây, đến đồn điền Jarmon.
Các cô gái điếm đã có mặt ở phòng khách và khách đàn ông đang lục tục kéo đến. Alexandra biết thế nhưng nàng chưa cần xuống, bởi sau đây nàng còn fải tiếp chuyện họ và đàn hát rất lâu. Rỗi rãi, nàng cởi tấm áo choàng trong nhà ra, đứng trước gương ngắm thân thể hoàn toàn khỏa thân. Những vết sây sát và bầm tím hôm ở ngõ Gallatin không còn và nàng đã mập lên chút ít. Nhưng nàng vẫn còn gầy hơn ngày ở nhà. Tuy vậy cặp vú cuả nàng hơi căng và nàng có vẻ già dặn hơn trước kia, già dặn và tinh tế hơn.
Đột nhiên Alexandra hốt hoảng ngoái đầu lại. Nàng cảm thấy hình như có người nào đang ở trong phòng này. Vẫn cảm giác hốt hoảng ấy, tối nào nàng cũng thấy mỗi lúc thay quần áo, như thể có kẻ nào đó đang nhìn trộm nàng. Alexandra luôn nhớ đến cái lỗ hổng trong gian buồng tối tăm Madam Le Blanc dẫn nàng vào và ép nàng nhìn phòng bên cạnh, xem cặp trai gái làm tình. Nhưng Madam Le Blanc quả quyết với nàng rằng gian phòng cuả nàng không có lỗ hổn nào trên tường để người đứng ngòai có thể nhòm vào được. Alexandra đã kiểm tra cẩn thận và không fát hiện ra lỗ hỏng nào hết. Tuy nhiên nàng vẫn lo ngại.
Alexandra vội vã vớ đồ lót, mặc vào người. Cái áo lót này mỏng hơn các áo lót khác và màu hồng rất hợp với chiếc áo Madam Le Blanc cho nàng. Nàng ngạc nhiên thấy lúc này trông nàng có nhiều nét cuả cô gái điếm hơn mọi khi. Tấm áo váy nàng đang mặc mỏng hơn thường lệ gần như nhìn thấy rõ cả cơ thể bên trong. Tại sao Madam Le Blanc lại chọn bộ này cho nàng hôm nay?
Một gã đàn ông nào đó sẽ dễ dàng xé rách bộ áo váy và thế là thân thể nàng fô ra. Nhưng Alexandra không có thứ gì khác để mặc. Hơn nữa Madam Le Blanc sẽ rất giận nếu nàng mặc không đúng bộ đồ bà quy định cho nàng. Và nàng rất không muốn làm mếch lòng người đàn bà nàng đang fụ thuộc. Thôi đành, nàng fải xuống nhà tiếp chuyện khách khứa và nàng hy vọng tối hôm nay thời gian sẽ trôi qua nhanh.
Lòng Alexandra căng thẳng lúc bước chân dọc theo hành lang. Nàng quyết sẽ không làm điều gì khiến mình tự khinh mình, mặc dù nàng đang làm việc trong 1 nhà chứa. Nàng theo lối thường lệ xuống phòng khách, và nhìn thấy tốp gái điếm cùng tốp khách đàn ông. Họ vẫn như thế. Chỉ vài người nàng bắt đầu quen quen.
Vừa nhìn thấy Alexandra, Madam Le Blanc đã vội vã chạy đến:
_ Ôi, hôm nay cô đẹp như nàng tiên giáng trần, Alexandra! Tôi đặt may riêng cho cô bộ đồ này và bây giờ tôi thấy nó xứng đáng với giá tiền đấy.
Alexandra mỉm cười, cặp mắt xanh lục cuả nàng hồ nghi nhìn ân nhân.
_ Cảm ơn bà, chỉ fải cái bộ này trông hở hang quá.
Madam Le Blanc cười vang:
_ Nhưng cô mặc thì không sao, cô em thân mến. Tối nay cô sẽ làm khách mê tít cho mà xem. Họ vẫn dặt cho cô cái tên là "Nàng Băng Giá" đấy.
Alexandra hơi dướn cặp lông mày:
_ "Nàng Băng Giá"? Sao vậy? Trong bộ đồ này?
_ Bởi bộ đồ ấy khêu gợi thèm muốn cuả khách hàng nhưng cô lại không chịu tiếp riêng ai.
_ Tôi sắp đi rồi và họ sẽ quên tôi ngay ấy mà.
_ Còn Giles thì sao?
Alexandra nhún vai không đáp. Madam Le Blanc nói tiếp:
_ Cô quyết không chịu thay đổi ý kiến sao? Hay hôm nay cô tiếp 1 ông khách cũng như những cô kia nhé?
Alexandra lắc đầu:
_ Không đâu, thưa bà. Tôi fải đến đồn điền Jarmon đã. Tôi vẫn đàn, hát và trò chuyện với khách tại đây, nhưng chỉ nốt đêm nay thôi.
Alexandra cảm thấy 1 nét giận dữ lướt qua trong cặp mắt đen láy cuả Madam Le Blanc. Nhũng nét đó biến đi rất nhanh khiến nàng cho là mình nhìn lầm.
_ Tùy cô thôi, cô em ạ.
Alexandra bèn tiến đến đàn piano, các nhạc công đã đứng dậy nhường chỗ cho nàng. Alexandra ngồi xuống. Nhưng nàng chưa kịp nhấn fím đàn đầu tiên thì đã thấy Giles đến đứng bên cạnh.
_ Hôm nay sắc đẹp cuả cô đúng là hoàn mỹ, không thể có điểm nào chưa trọn vẹn nữa. Tôi quá thèm khát được ôm cô đấy, cô em thân mến. Nhưng tôi đành nán lại ít bữa nữa, fải không nhỉ?
Alexandra ngước nhìn Giles, định nói là "hiện nay thì chưa", nhưng ông ta đã bỏ đi rồi, đang gọi lấy rượu sâm banh đãi tất cả mọi người có mặt. Nàng nhún vai, mừng là đã thoát ông ta. rồi nàng gạt mọi băn khoăn ra khỏi đầu óc, bắt đầu đàn. Đêm nay nàng đàn và hát không chỉ những bản nhạc thời thượng mà cả 1 cố bản cổ điển, những bài hồi ở New York nàng mê nhất.
Bài bản vẫn diễn ra như mọi khi. Khách đàn ông lần lượt mỗi người dẫn 1 cô gái đi, và khách khác lại đến. Mãi đến gần sáng, nàng đã quá mệt, Madam Le Blanc mới bưng 1 ly sâm banh đầy đến đưa cho nàng.
_ Tôi biết cô đã mệt lắm. Cô uống 1 ly này đi, rồi lên phòng mà ngủ 1 giấc cho ngon lành. Cô cần lấy lại sức để sáng mai lên đường đến đồn điền Jarmon.
_ Cảm ơn bà.
Alexandra nâng ly rượu và nhấp 1 chứt. Nàng không muốn uống vì uống đã quá nhiều từ tối đến giờ. Nhưng Madam Le Blanc đứng chăm chú nhìn nàng. Uống xong, nàng đứng lên, nóng lòng muốn về phòng cho nhanh. Nàng đặt ly xuống mặt bàn. Madam Le Blanc vội nhấc lên đi theo nàng ra đầu cầu thang. Đến đây, bà nhìn nàng 1 cách rất lạ, Alexandra không thể đoán ra là như thế nào.
_ Chúc cô ngủ ngon, Alexandra, và có những giấc mơ đẹp!
_ Chúc bà ngủ ngon, thưa Madam Le Blanc!
Alexandra nói rồi bước nhanh lên thang gác, tay bám vào lan can cầu thang cho chắc, bởi nàng thấy mắt hoa lên.
Lê được đến cửa phòng, Alexandra thở fào nhẹ nhõm. Nàng mở cưả, bước vào rồi đóng ngay, khóa trái cửa lại. Nàng thấy cảm giác rất lạ. Toàn thân nóng bừng, rạo rực. Nàng không hiểu ra sao. Nàng ngồi xuống giường, không đủ sức cởi áo quần nữa.
Nhưng Alexandra cố gắng hết sức để cởi và 1 tiếng động làm nàng hốt hoảng quay đầu lại. Giles đang đi về fiá nàng miệng tủm tỉm cười. Alexandra nhìn ông ta chăm chú, chưa hiểu làm sao ông ta mở cửa và vào được. Nàng không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại không ngạc nhiên thấy ông ta trong này, và không đòi ông ta đi ra ngay. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm nàng, Alexandra bỗng cảm thấy thèm tấm thân ông ta đến mức không muốn ông ta ra.
Nàng từ từ đứng dậy, cảm thấy nỗi thèm khát đang dâng lên trong lòng nàng, như 1 thứ thủy triều không gì cản nổi. Toàn thân rạo rực và nàng khao khát người đàn ông kia ban cho mình tấm thân ông ta. Nàng chìa cả 2 tay ra và Giles kéo nàng lại, ôm ghì nàng vào ngực ông ta. Hai bàn tay ấm áp và gợi thèm muốn vuốt ve da thịt nàng qua lớp áp mỏng dính.
Dưới nhà Madam Le Blanc cười thích thú 1 mình. Người đàn ông bà mong đợi đã đến! Kế hoạch cuả bà hoàn toàn chính xác, nhưng bà biết con người này rõ hơn mọi fụ nữ khác. Ông ta thoải mái đi thẳng vào phòng khách sang trọng, làm mọi đồ đạc quý giá trong đó lu mờ đi. Mọi vật đều trở thành quá yếu đuối, quá mỏng manh, quá nhiều nữ tính. Ông ta bao trùm lên cả gian phòng rộng, biến nó thành nhỏ bé và đầy ắp.
Không người đàn ông nào trên đời so sánh được với chàng. Madam Le Blanc thầm nghĩ. Trong suốt bao năm tháng họ dan díu với nhau, chưa bao giờ chàng cố chiều mình hay tỏ ra yêu mình, mà chàng chỉ sử dụng mình như sử dụng 1 đồ vật để tạo khoái cảm cho chàng, sau đấy là thôi. Tuy biết vậy, Madam Le Blanc vẫn yêu chàng, mê chàng, say đắm chàng và hy vọng 1 ngày nào đó chàng yêu mình thật sự chứ không fải chỉ sử dụng thân xác mình.
Chàng là người đàn ông duy nhất bà mê đắm. Chàng là người đàn ông duy nhất làm bà thoả mãn. Người đàn ông này là 1 thú vật. Hiện giờ chàng không cần đến ai khác, không quan tâm đến ai khác ngoài bản thân chàng. Hiện giờ là như thế.
Madam Le Blanc ngắm nhìn thân hình lực lưỡng cuả chàng tiến đến gần bà. Cặp mắt xanh lạnh như thép cuả chàng lướt nhanh nhìn quanh khắp gian phòng. Lúc nào chàng cũng dò xét, y hệt như con thú đi giữa rừng rậm. Đồng thời chàng vẫn là người được giáo dục theo nề nếp quý fái. Chàng giống như con sư tử non, chắc nịch, nhanh nhẹn với làn tóc rậm và tấm thân vạm vỡ. Nhưng hôm nay Madam Le Blanc muốn thuần hoá con sư tử này.
Cuối cùng mình sẽ bắt chàng fải thấy được gọng kìm khống chế cuả giống cái và chàng sẽ fải điên cuồng vò xé bà. Sẽ fải thấy bà là người thu phục được chàng.
_ Jake yêu quý!_ Madam Le Blanc thì thầm lúc chàng trai lực lưỡng đứng lại trước mặt bà.
_ Chà, em đẹp hơn bao giờ hết, Bella, và vẫn giỏi tính toán như mọi khi.
Le Blanc cau mày rồi mỉm cười e thẹn nhìn chàng.
_ Anh có tính khen xong bao giờ cũng móc 1 câu, đúng không, anh yêu cuả em, Jake?
Chàng bật cười vang:
_ Chỉ khi nào anh thấy cần thiết. Còn hôm nay...
_ Em tưởng anh về đây là đến với em ngay kia đấy, vậy mà hôm nay anh mới đến_ bà nói rồi kéo chàng đến 1 chiếc bàn, rót rượu vào ly mời chàng.
_ Em có quần áo không, Bella? Anh đang vội. Từ hôm về đến New Orleans anh quá bận. Hôm nay nhân đi gần đây, anh mới ghé được vào gặp em.
_ Vậy là không fải anh nằm lì trên tàu?
_ Không, nhưng tại sao em lại hỏi như vậy?
_ Em nghĩ em có 1 sự bất ngờ lý thú dành cho anh.
_ Lạy Chúa! Bella, anh không cần thứ quà bất ngờ lý thú nào hết.
_ Đêm nay anh có ở lại đây với em không, Jake?
_ Anh không có thời gian, em thừa hiểu rồi.
_ Anh cần quần áo để cho con bé nhân tình cuả anh chứ gì? Con Alexandra ấy!
Jake cau mày, cặp mắt chàng giương lên vẻ đe doạ và Madam Le Blanc chợt hiểu rằng bà đã đi quá xa. Tính khí Jake nóng như lửa. Kẻ nào chọc tức chàng, chàng dám giết hắn ngay. Đã có lần chàng giết người chỉ vì thế
_ Ôi, em xin lỗi, Jake. Chỉ là em ghen với 1 con bé đang được anh yêu thôi.
Mặt Jake dịu xuống đôi chút, khi chàng nói:
_ Đã bao giờ em ghen đâu, Bella? Em chỉ quan tâm đến mỗi 1 người, đó là bản thân em. Và đừng trách anh là ích kỷ. Chúng ta biết nhau quá rõ rồi.
Madam Le Blanc biũ cặp môi mọng, nói:
_ Tại sao anh không đến với em mà đến với con bé ấy?
_ Anh sắp đi Texas, Bella. Và sẽ ở hẳn đấy. Em không chịu nổi cuộc sống nơi đó đâu. Đấy là vùng đất hoang dã. Em chỉ thích những thứ ở thành phố này_ chàng nói và đưa cặp mắt lướt nhanh khắp gian phòng.
_ Ôi, em làm sao khác được, khi em sinh ra đã lai 1 chút da đen ở đất New Orleans này rồi.
_ Nhưng em giỏi đấy. Em moi cuả đám chính khách va li được khá nhiều tiền fải không? Chúng không biết là em hơi lai da đen, đúng không nào?
Madam Le Blanc nhún vai:
_ Làm sao chúng biết được?
Jake gật đầu miả mai
_ Anh sẽ không nói cho chúng biết chứ Jake?_ Madam Le Blanc lo lắng hỏi.
_ Không đâu. Anh sắp đi Texas. Anh sẽ ở đó rất lâu đấy.
Le Blanc lại bĩu cặp môi mọng:
_ Em dám đi với anh lắm. Nhưng anh không chịu lấy em đâu, bởi em có chút máu da đen trong người. Nhưng em biết cách làm cho ai cũng tưởng em là da trắng hoàn toàn. Và em đã thành công, anh biết rồi. Và em đẹp hơn, khôn ngoan hơn bất cứ con đàn bà da trắng nào, thậm chí hơn cả con Alexandra kia. Em rất có thể lên miềm Bắc và vẫn kiếm ăn tốt ở đó. Tại đó cũng có rất nhiều đứa con gái xinh đẹp không lấy được chồng sẵn sàng chui vào làm cho em. Nhưng em không đi, bởi em yêu anh, Jake, em vẫn chờ anh. Em vẫn hy vọng sẽ có ngày anh thật sự yêu em và bằng lòng cưới em.
Jake cau mặt. Chàng không ngờ Bella lại nói những lời như thế. Trước kia, mỗi lần bên Jake, cô ta đều tận hưởng xác thịt và không đòi hỏi gì hơn ở chàng, kể cả chuyện cưới cô ta. Mà chàng lấy Bella sao được? Cô ta sẽ là 1 con vợ khủng khiếp. Cô ta sẽ không chịu nổi sáu tháng sống ở bang Texas, trừ fi ở đấy có nhà chứa và cô ta làm gái điếm.
Bella lại không khoẻ mạnh, không hung dữ được như Alexandra. Không! Bella chỉ là con hoang cuả 1 quý tộc miền Nam tằng tịu với gái da đen đẻ ra. Số fận Bella chỉ là làm nhân tình cho các đám quý tộc miền Nam mà thôi. Cô ta sinh ra, được dạy dỗ để làm cái chức năng ấy. Ngoài ra cô ta không làm được trò gì khác, cho dù cô ta rất muốn.
Cuối cùng Jake nói:
_ Bella! Ngay lần đầu tiên gặp anh, em đã thừa biết là chúng ta không lấy nhau được. Anh là thứ đàn ông không lấy vợ.
_ Thế con bé Alexandra thì sao?
_ Ai bảo với em là anh định lấy cô ấy? Anh chỉ cần 1 fụ nữ cùng sống ở Texas. Bang ấy hiện rất hiếm fụ nữ. Alexandra khoẻ mạnh, táo bạo, chịu được cuộc sống ở đó. Thôi, em hãy ở lại đây, Bella. Nơi này hợp với em. Đi Texas làm gì? A, quần áo đâu?_ Jake hỏi.
Chàng nóng nảy muốn đi, mong sớm gặp lại cô gái tóc đỏ có cặp mắt xanh lục chàng đang giam trong cabin dưới tàu. Chàng đã fải xa nàng quá lâu. Mặc dù lần nào nàng cũng chống cự quyết liệt nhưng lần nào cuối cùng nàng vẫn fải thèm khát chàng và cũng như Jake thèm khát nàng. Lạy Chúa! Chưa bao giờ Jake gặp 1 cô gái làm chàng thèm khát đến điên cuồng như cô bé kia. Chàng chưa biết gì về lai lịch cuả nàng nhưng chuyện ấy không quan trọng gì hết.
Alex đã thuộc về Jake và chàng không cho fép kẻ nào được đụng đến nàng. Mỗi lần nghĩ đến tên khốn kiếp người miền Bắc đã cưỡng hiếp nàng, Jake lại sôi máu. Hắn hiếp Alex để buộc nàng fải lấy hắn. Ôi, giá chàng là người được gặp nàng đầu tiên thì hay biết mấy.
Mỗi khi nghĩ đến Alex, Jake đều thấy khắp người bừng bừng và chàng đã thề với bản thân là tránh xa Bella, tránh xa thành phố New Orleans này. Chàng muốn dọn hẳn đến Texas và muốn có Alex bên cạnh. Ngoài ra Jake không cần thứ gì khác. Chàng không yêu Alexandra, nhưng nàng có 1 thứ gì đó khiến chàng quên sạch mọi phụ nữ khác. Không, bất kể lý do nào làm chàng thèm khát Alex, dứt khoát đó không fải tình yêu. Chàng đã quyết không yêu ai để được hoàn toàn tự do.
Alex là con mèo hoang và nàng thù ghét chàng. Nghĩ đến đó Jake thầm bật cười. Cô ta vưà ghét mình, vừa khao khát mình, mặc dù công khai cô ta chỉ nhận là ghét mình. Hay thật! Thuần hoát 1 con mèo hoang cũng là trò chơi lý thú. Chàng nhất định sẽ đem Alex cùng đi đến bang Texas.
_ Nào, anh có muốn nhận điều bất ngờ lý thú cuả em không nay là về tàu để rồi đứng đó lúc nào cũng căng đũng quần lên suốt đêm?
_ Tôi không cần điều bất ngờ nào hết!_ Jake lạnh lùng đáp.
Madam Le Blanc cười thầm. Vậy ra chàng yêu con bé kia. Bà ta sung sướng sắp được trả thù rồi. Jake đã bỏ rơi bà ta mà yêu con bé kia. Chàng không hiểu được 1 phụ nữ lai đen, bởi Le Blanc mang 1 fần 3 dòng máu Fáp, 1 fần ba máu Tây Ban Nha và 1 fần 3 máu da đen châu Phi. Quê hương bà ta là ở cả rừng rậm châu Fi lẫn thành thị châu  u.
Madam Le Blanc, hay còn có tên khác là Bella, được thừa hưởng cả chất hoang dã châu Fi lẫn chất laú lỉnh châu Âu. Bà ta sẽ dùng cả 2 chất đó để trả mối thù này. Bằng bất cứ giá nào fải tách Jake ra khỏi Alexandra. Bà ta tin rằng kế hoạch cuả bà ta sẽ thành công mỹ mãn.
_ Anh có đủ thời gian để thấy món quà bất ngờ cuả em đấy Jake. Thôi lên gác với em nào. Quần áo cuả em cũng trên đó, nếu anh muốn lấy vài bộ_ Le Blanc nói rồi lôi tuột Jake lên thang gác.
Jake miễn cưỡng đành đi theo. Chàng chỉ cần lấy quần áo đem về cho Alexandra. Bella dẫn Jake vào 1 căn buồng tăm tối. Trước khi vaò, bà ta hỏi Jake:
_ Anh bảo con bé Alexandra ấy tóc đỏ và đẹp cực kỳ fải không?
Jake ngập ngừng rồi nhìn thẳng vào mắt Le Blanc. Mụ này lắm mưu mẹo lắm đây. Nhưng mụ ta định làm cái trò gì thế này?
_ Đúng thế_ Jake đáp.
_ Vậy thì anh sẽ rất lý thú đấy_ Bella mở to cặp mắt đen láy long lanh cuả mình_ Em sẽ cho anh thấy 1 cặp trai gái đang trên giường trong gian bên kia. Tất nhiên em không dám chắc, nhưng em đoán rằng anh sẽ rất lý thú.
Jake cau mày, giọng chàng mỗi lúc 1 thêm giận dữ.
_ Thôi đừng quanh co nữa. Tôi đang vội.
Họ vào buồng tối. Bella vén tấm thảm treo trên tường lên, nhìn qua lỗ nhỏ và vẫy tay Jake đến dòm.
Dưới sàn cuả phòng bên cạnh là 1 tấm áo dài màu hồng bị quăng xuống đất cùng với 1 bộ quần áo nam giới. Jake thầm mỉm cười nhìn cặp trai gái đang ân ái cuồng nhiệt. Chà, Bella sử dụng đứa con gái kia để moi tiền cuả gã đàn ông nằm kia.
Đột nhiên Jake hốt hoảng. Cặp trai gái hơi nghiêng mặt về fiá chàng. Cổ họng chàng thốt nhiên nghẹn lại. Chàng không còn tin vào mắt mình nữa Alexandra cuả chàng đang trong vòng tay Giles, cuồng nhiệt trao cho hắn thứ mà nàng thường khước từ không trao cho chàng. Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là họ.
Cơn uất giận trào lên trong lòng Jake đã đạt đến đỉnh khi chàng thấy họ đang trong cơn cuồng nhiệt. Hai thân hình quấn chặt vào nhau như quên cả trời đất, cả 2 đều đẫm mồ hôi. Jake không chịu nổi khi thấy Alexandra rên rỉ van nài Giles thoả mãn nàng. Mắt Jake hoa lên, chàng gạt Bella sang 1 bên, giận dữ bỏ chạy ra hành lang.
Bella vội vã chạy theo.Cuối cùng bà ta đuổi kịp Jake lúc còn đang trong buồng ngủ cuả bà ta. Bella bám chặt cánh tay Jake, đúng lúc chàng định hất bà ta ra!
_ Jake! Có fải đấy chính là con Alexandra "yêu kiều" đấy không?
Bà ta vội vã buông tay Jake vì thấy chàng trợn mắt lên, hung hãn quắc mắt nhìn bà ta. Chưa bao giờ Bell thấy người đàn ông nào đằng đằng sát khí đến như vậy và cơn uất giận ấy lại chĩa vào bà ta. Bà ta sợ. Bà ta đã làm gì vậy? Phải chăng bà ta đã đi quá xa?
Cố trấn tĩnh, Jake lạnh lùng dằn từng tiếng:
_ Cô đã đoán không lầm. Đó chính là Alexandra và Giles. Tôi không cần biết tại sao cô ta lại lạc đến đây và gặp nó. Tôi chỉ biết là cô đã bố trí tất cả những thứ đó, tất nhiên là có sự tham dự cuả 2 đứa kia. Chính cô, Bella! Vậy là Alexandra sẽ không cùng đi Texas với tôi được nữa.
Jake quay gót, giận dữ băng ra khỏi phòng.
Madam Le Blanc không đuổi theo Jake. Bà ta cũng sợ. Chàng đang cơn uất giận như thế này dám giết người lắm. Le Blanc mỉm cười quỷ quyệt. Vậy là kế hoạch cuả bà ta đã thành công. Jake sẽ căm ghét Alexandra vĩnh viễn, còn cô ta là 1 con điếm xấu xa. Cách trả thù cuá bà ta quá ngọt ngaò, rất ngọt ngào là đằng khác. Nhưng đấy mới chỉ là bước đầu. Bước thứ 2 bà ta sẽ chuyển Alexandra đến 1 nhà chứa khác tại thành phố Galveston. Nơi đó có nhiều nhà chứa và Le Blanc luôn gửi gái điếm đến cho các tú bà tại đó. Vậy là diệt được con Alexandra, bây giờ bà ta tính lập mưu để đưa Jake vào tròng cuả bà ta. Bà ta khúc khích cười một mình, nằm xuống giường, duỗi chân tay khoan khoái. Cuộc đời đẹp thật, rất đẹp ấy chứ.
Chưa bao giờ Alexandra được sung sướng như lúc này. Giles đang đi vào nàng và nàng thấy nỗi khát khao anh ta mãnh liệt đến mức chưa bao giờ nàng thấy. Toàn thân Alexandra bốc lửa. Trong cơn điên cuồng nàng không còn biết mệt là gì. Nàng không chịu ngưng lại. Cơn đói xác thịt cuả nàng dường như không biết no.
Alexandra đột nhiên sửng sốt. Nàng làm sao vậy? Có bao giờ cơn đòi hỏi tình dục cuả nàng dữ dội đến như thế này đâu? Nhưng khi nàng ngước nhìn cặp mắt long lanh cuả Giles, nàng thấy anh ta thèm khát và cơn thèm khát cuả nàng lại bùng lên, nàng lao vào cuộc ái ân với 1 cường độ chưa từng thấy. Lát sau, không thể làm thêm được nữa, Alexandra thiếp vào 1 giấc ngủ lâng lâng, êm dịu.