Tất nhiên Alexandra hiểu những kỹ niệm trên sẽ còn tồn đọng lại lâu dài trong ký ức,nhưng dù sao lúc này những làn nước nóng trong bồn cũng làm chúng nguôi ngoai đi nhiều.
Nàng đưa mắt ngắm gian phòng ngũ hết sức sang trọng này.Lò sưởi ướp đá cẫm thạch trắng muốt.Bàn ghế,giường tủ đều bằng gổ quý và có bao bọc ngoài để che bụi bằng gấm đỏ.Sàn được trải toàn thãm phương đông đắt tiền.Quả là một gian phòng vương giã.
Alexandra chưa bao giờ thấy một gian phòng quý phái,sang trọng và đắt tiền đến thế này.Giá trị cũa nó phải ngang với một tài sãn lớn.
Nàng thỡ dài,vẫn chưa tin mình đang ở trong một nhà chứa.Có thể gọi là một "khách sạn",một nơi vui chơi,một cữa hiệu,thực chất vẫn là một nhà chứa nơi người ta bán dâm cho khách làng chơi để lấy tiền.Tất nhiên tại cữa hiệu được mệnh danh là "khách sạn" hay "vũ hội" ở ngõ Gallatin hôm trước,người ta cũng làm chuyện này nhưng không khí ở đây hoàn toàn khác.
Madam Le Blanc lúc ở quán cà phê Belle trên quảng trường Jacsson đả giãng giải cho nàng rõ,bà là một chũ nhà chứa cực kỳ sang trọng,vô cùng quý tộc.Nhà bà chỉ tiếp những khách thượng lưu giàu có.Mọi loại khách bình dân đều được mời ra ngay lập tức.Gái điếm cũa bà ăn vận toàn trang phục dạ tiệc,cử chỉ dáng điệu cũng như cách ăn nói lịch sự,trí thức.Không bao giờ họ thốt ra lời lẽ thô tục hoặc một cử chỉ sỗ sàng nào.Nói cách khác,gái điếm cũa bà đều là những "mệnh phụ",các "tiểu thư"và được đối xử cũng lịch sự,tôn trọng như vị trí cũa họ xứng đáng được hưỡng.
Bà còn nói thêm với alexandra rằng sự phát đạt trong kinh doanh cũa bà phụ thuộc vào những chính khách từ xa đến,các nhà chính trị không hoạt động tại địa phương quê hương cũa họ,mệnh danh là "chính khách vali".Những vị này móc tiền cũa thành phố và bà móc lại họ.Đấy là cách kiếm ăn tốt nhất thời gian sau nội chiến.
Trước đây chưa bao giờ Alexandra lại nghỉ có kiểu kiếm ăn như vậy.Bây giờ nghe Madam Le Blanc giải thích nàng mới hiểu tại sao một số phụ nữ lại chuyễn hướng sang kiểu này.Thật ra họ cũng không còn sự lựa chọn nào khác.Trong chiến tranh nam giới chết khá nhiều và rất nhiều phụ nữ bị cưỡng hiếp.Kết quã là biết bao phụ nữ không thể tìm được một người chồng để họ dựa dẫm.Trong số đó biết bao phụ nữ quay về với cái nghề cổ xưa nhất cũa loài người:nghề "bán trôn nuôi miệng".Alexandra nghĩ nàng cũng rơi vào trường hợp đó.Sau khi bị hiếp,nàng đâu còn sự lựa chọn nào khác?Gái đả mất trinh rất khó lấy chồng.
Nước trong bồn đã bắt đầu nguội,Alexandra soa xà phòng thơm lên người để tẩy hết nhơ bẩn.Nàng không thể tưởng tượng lại được hưỡng một sự sang trọng đến mức này.Trong lúc kỳ cọ chân tay,nàng phát hiện những vết cào cấu,những vết thâm tím do những đám đàn ông vủ phu véo cấu lên làn da mơn mởn nỏn nà cũa nàng.Ngõ Gallatin đả để lại những thương tích trên thân thể lẩn tâm hồn nàng.Và nàng nghĩ phải mất một thời gian nữa nàng mới lành được những thương tích ấy.
Alexandra gội đầu rất kỹ.Nàng tận hưỡng những bọt xà phòng tan dần trên đầu nàng.Cuối cùng,khi thấy sạch sẻ,nàng tráng lại nước sạch rồi với tấm khăn bông mềm mại quàng lên người,bước ra khỏi bồn tắm viền vàng sang trọng.Trong lúc nàng đang lau khô da thịt và làn tóc,cữa cũng bật mở và Madam Le Blanc bước vào.Alexandra vội vã che người,lúng túng khi thấy mình lõa lồ.
Madam Le Blanc đứng cách xa nàng một quãng,mỉm cười nói:
-Cô đừng nên ngượng, alexandra.Cơ thể cũa cô là một tác phẫm nghệ thuật vô giá.Cô nên sung sướng và hãnh diện được chia sẻ với mọi người thứ tặng phẩm mà tạo hóa đã ban cho cô.
Alexandra cũng mỉm cười đáp lại,nàng sững sốt trước cách nhìn nhận trái ngược lại cách giáo dục và cho đến nay nàng vẫn cho là đứng đắn.
-Tôi chưa quen khỏa thân trước mặt người khác.
-Vậy cô phải tập để "người lớn" hơn chứ.Nào,bây giờ cô bỏ tấm khăn bông ra để tôi ngắm thân thể cô.
Alexandra ngượng ngùng bỏ tấm khăn ra,bối rối khi madam Le Blanc bằng cặp mắt từng trải ngắm nghía cô như tay kỵ sỉ ngắm nghía con ngựa quý để chuẩn bị tậu.Nàng thấy hoảng sợ như cố gạt cái cãm giác ấy đi.
-Tuyệt,tuyệt đẹp,cô em thân mến ạ,Madam Le Blanc trầm trồ.Cô sẻ kiếm được vô số tiền nếu cô chịu làm việc ở đây.Cô có thể đặt giá rất cao,ít nhất 20 đô la một giờ.Cô có thân hình rất kiều diễm,rất quý phái,rất sang trọng.Sắc đẹp cũa cô là một sắc đẹp độc đáo,vô cùng hiếm có.Alexandra,thật đáng tiếc nếu cô coi việc sử dụng nhan sắc cô là một điều sỉ nhục.Không đâu,tấm thân cô là một tuyệt tác và cô nên vinh dự vì diễm phúc trời cho đó.Nhưng có lẽ cô đã thay đổi suy nghĩ rồi,đúng thế không cô em xinh đẹp cũa tôi?
Bà nói và Alexandra thấy mắt bà sáng lên như hai hòn than hồng.
-Tôi không nghĩ thế,thưa Madam Le Blanc-Alexandra đáp-Nhưng tôi rất cám ơn những lời khen ngợi cũa bà.
-Chà thôi được,chuyện đó ta sẻ bàn sau.Bây giờ tôi phải kiếm cho cô bộ độ để cô mặc tối nay.Khách sắp kéo đến rồi và cô phải xuống tiếp họ,giải trí cho họ.Hiện cô đang nghỉ trong khu vực nhà ở cũa tôi,nhưng tôi sẻ dành cho cô một phòng nhỏ để đêm nay cô có thể nghỉ một mình.
Alexandra tiếp tục lau khô làn tóc trong khi Madam Le Blanc mở cánh cửa sang phòng chứa y phục cũa bà.Bà lục lọi những chồng áo dài dạ tiệc sang trọng.Alexandra sực nhớ câu cũa gả Sully thuyền trưỡng tàu "Charlotte" nói rằng,một gái điếm cao cấp muốn đòi tiền công cao phải có một loại y phục đắt tiền.Lúc đó nàng chưa hiểu nhưng giờ nàng đau đớn hiểu ra.Tuy vậy nàng biết rằng mặc dù hiểu thứ nghề kinh doanh này,nàng cũng không thể thực hiện nó.
Lục trong đống áo quần sang trọng, Madam Le Blanc rút ra 1 áo dài dự tiệc màu xanh lá cây mềm mại.
-Tôi nghĩ bộ này hợp với cô- bà nói- Tôi trữ sẵn nhiều kiểu áo quần thuộc nhiều kích thước khác nhau để phòng có 1 cô nào đến đột xuất, kiểu như cô chẳng hạn. Những trường hợp đó cần fải được chuẩn bị sẵn từ trước.
Bà trải tấm áo dài trên giường, và đi tìm đồ lót bằng xoa mỏng và tìm giày. Bà chọn được 1 đôi cũng màu xanh lá cây. Đặt tất cả lên giường, bà quay sang nói vớI Alexandra:
-Cô muốn tôi mặc giúp hay tôi sai 1 con sen lên mặc cho cô?
-Tôi nghĩ mặc lấy được- Alexandra nói. Nàng muốn được 1 mình.
-Tốt thôi, cô em thân mến. Tôi sẽ bảo bưng thức ăn lên cho cô. Rượu thì rồi xuống dướI kia sẽ còn fải uống. Tôi không muốn cô say quá sớm. Ăn và mặc xong, mời cô xuống nhà với chúng tôi. Cô đừng sợ. Cô sẽ dần dần có kinh nghiệm thôi.
Alexandra ngẩng cao đầu. Nàng đã quyết định sẽ thích ứng 1 cách tốt nhất với tình hình và sẽ không giữ thói trẻ con nữa. Nàng mỉm cười duyên dáng với Madam Le Blanc và nói:
-Tôi rất cảm ơn bà về tấm thịnh tình và tôi tin rằng tôi sẽ được rất vui trong buổi tối hôm nay.
Madam Le Blanc bật cười:
-Tôi tin chẳng bao lâu cô sẽ nổi tiếng là bà Hoàng Ban Đêm, Alexandra! Tất nhiên nếu như cô vui lòng muốn thế. Mỗi người đều có quyền được hưởng sung sướng, nếu họ không để cho những điều cấm kỵ trói buộc họ. Tôi chờ cô dưới nhà.
Bà nói giọng dịu dàng nhưng không có 1 chút xúc động nào. Rồi bà mở cửa, bước ra ngoài, đóng cửa lại, để Alexandra còn lại 1 mình trong phòng.
Rùng mình vì lạnh, nàng bắt đầu mặc áo quần. Đồ lót vừa khít nhưng cổ áo mở quá rộng, chỉ vừa che 2 núm vú. Alexandra bước đến soi vào tấm gương lớn. Làn tóc đỏ thắm chưa chải xõa xuống 2 vai trần và vải áo gần như trong suốt khiến trông nàng hết sức khêu gợi, không ra vẻ 1 thiếu nữ quý tộc cần được mọi người tôn kính.
Nàng thở dài nghĩ đến Jake. Chàng sẽ nghĩ gì nếu thấy nàng ăn mặc như thế này, trong gian phòng sang trọng này? Nàng bật cười. Bởi nàng biết chắc chàng sẽ nghĩ gì và sẽ làm gì nàng. Nàng rùng mình nhớ lại cảm giác lúc bàn tay Jake vuốt ve cơ thể nàng, hôn nàng, áp người vào thân thể nàng. Jake đã gợi lên ở Alexandra những cảm giác nàng chưa hề biết trước kia và bây giờ nàng khao khát được hưởng những cảm giác đó.
Gạt vội những ý nghĩ đó ra khỏi đầu óc, nàng bước nhanh trở lại giường, mặc nốt bộ đồ dạ tiệc lên người. Bộ đồ vừa khít, bó sát thân thể nàng như lớp da thứ 2, hằn rõ những đường cong. Cài khuy xong, nàng bước đến soi vào lần nữa. Nàng sửng sốt trước hình dạng nàng lúc này.
Trước mắt Alexandra không còn là cô gái non trẻ, thơ ngây mà là 1 fụ nữ thực sự. Một người đàn bà có bộ ngực và cặp mông đầy khêu gợi. Nàng xỏ chân vào giày thầm nghĩ, Madam Le Blanc chắc hẳn đã nhìn thấy trước hình dạng nàng sẽ như thế này.
Tiếng gõ cửa dè dặt, 1 cô gái da đen bưng khay thức ăn bước vào. Nhìn thấy Alexandra trong bộ đồ màu xanh lá cây, mắt cô trợn lên kinh ngạc. Cô ta ngập ngừng rồi đặt khay xuống bàn lễ fép nói:
-Ôi, cô nương là người đẹp nhất tôi được thấy xưa nay.
Alexandra bật cườI:
-Cảm ơn. Cô cũng làm việc ở đây à?
Cô gái da đen mở to mắt:
-Không đâu, thưa cô nương. Con gái da đen và con gái da trắng không thể làm trong cùng 1 nhà chứa. Bà chủ bảo sắp tới sẽ đưa tôi đến 1 nhà chứa khác.
Alexandra chưa kịp hỏi gì thêm thì cô hầu da đen đã đi ra.
Một cô bé vẫn còn như đứa trẻ con vậy mà đã chuẩn bị làm gái điếm, Alexandra ngạc nhiên nghĩ. Và cô ta có vẻ thích thú, kiêu hãnh với cái công việc đó. Nhưng nghĩ cho cùng thì cô ta còn làm được việc gì khác đâu?
Alexandra lắc đầu, nhận ra mình đã bước vào thế giới hoàn toàn khác.
Nhìn vào khay thức ăn, nàng chợt nhận ra là hai tách cà fê và mấy chiếc bánh bao lúc chiều đã tan biến từ bao giờ. Lật những nắp bằng bạc đậy trên các đĩa, Alexandra nhận thấy đây là 1 bữa tiệc sang trọng mà 1 phụ nữ khó có thể mơ ước. Chắc hẳn Madam Le Blanc fải có 1 đầu bếp ngườI Fáp thiện nghệ lo chuyện nấu nướng.
Nàng ngồi xuống ăn, tận hưởng những món hết sức ngon cuả nghệ thuật nấu ăn Fáp. Nàng nhận thấy rằng ở đây nàng sẽ sung sướng: khung cảnh, thức ăn, áo quần, tất thảy đều quá sang quý so với những gì nàng đã thấy trong khoảng thời gian gần đây. Nếu như đây không fải là nhà chứa, thì đúng là nàng hoàn toàn thoả mãn, trong khi chờ đến gặp gia đình Jarmon tại đồn điền cuả họ.
Ăn xong, Alexandra ngồi ngả người trên chiếc ghế bành êm ái thầm nghĩ, bây giờ thì mình không còn lý do gì để trì hoãn việc xuống nhà tiếp khách nữa. Nàng bèn đứng dậy, vuốt thẳng lại bộ đồ trên người, ra khỏi phòng. Nàng theo 1 hành lang trải thảm đi về fiá có tiếng cười nói râm ran, tiếng nhạc trầm trầm.
Lúc đang bước trên bậc thang, Alexandra dừng lại nhìn xuống gian phòng khách rộng thênh thang bên dưới. Hai fo tượng thể hiện 2 ác thần cầm 2 ngọn đuốc. Nàng bước tiếp và thấy gian phòng sang trọng làm sao. Những bức họa sơn dầu khung thếp vàng, những tấm gương soi rất lớn và đồ gỗ cực kỳ quý giá.
Tiếng trò chuyện đang râm rang đột nhiên ngưng bặt khi khách khứa nhìn thấy Alexandra xuất hiện trên bậc cuối cùng cuả cầu thang. Nàng đứng sững lại, hơi ngửa cằm lên 1 chút, mỉm cười rồi bước vào phòng. Tấm váy màu xanh mềm mại cuả nàng bó đôi chân đi những bước duyên dáng, sang trọng.
Trong phòng đã có khoảng 15 cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng thích hợp với nhan sắc từng cô và khá nhiều khách đàn ông đứng ngồi xung quanh.
Madam Le Blanc reo lên:
-Alexandra!- và bà bước đến bên nàng.
Bà mặc 1 bộ đồ bằng xa tanh trắng muốt, trông cực kỳ xinh đẹp, với cổ áo mở rng. Alexandra mỉm cười khi bà chià cả 2 tay ra nắm 2 bàn tay nàng, nói:
-Ôi, cảm ơn cô xuống đây với chúng tôi. Mời cô vào gặp các vị khách.
Alexandra đi theo Madam Le Blanc vào giữa phòng, xung quanh là tất cả khách khứa. Madam Le Blanc nói to:
-Tôi vui mừng được giới thiệu với quý vị tiểu thư Alexandra. Cô Alexandra sẽ lưu lại đây với chúng ta ít lâu và sẽ hát, đàn fục vụ quý khách thưởng thức. Cô mới bên châu Âu sang và muốn trú chân ở thành phố New Orleans ít ngày, cho nên tôi muốn chúc cô vui vẻ trong thời gian sống ở đây và tôi hy vọng cô sẽ thường xuyên là khách quý cuả ngôi nhà này.
Tiếng xì xào tán thưởng vang lên và 1 người đàn ông nói bằng giọng miền Nam dịu dàng:
-Cho fép tôi được mời tất cả mọi người có mặt ở đây, mỗi người 1 ly sâm banh để chúc mừng tiểu thư Alexandra!
Đề nghị đó được chấp thuận lập tức và liền sau đó 1 cậu đầy tớ trai da đen bưng ra 1 chiếc khay to bằng bạc trên đặt những ly đựng sâm banh màu vàng óng. Alexandra nhấc 1 ly và tự hỏi, tại sao Madam Le Blanc lại giới thiệu mình từ châu Âu mới sang đây.
Người đàn ông vừa đãi toàn thể mọi người sâm banh đã đến đứng sát bên cạnh Alexandra, nâng cao ly rượu:
-Đề nghị tất cả chúng ta cùng cạn ly chúc mừng người phụ nữ đẹp nhất dừng chân tại thành phố New Orleans với chúng ta. Chúc nàng lưu lại đây lâu để tất cả chúng ta được "biết rõ" nàng hơn- ông ta nói rất to cho mọi người đều nghe thấy.
Alexandra đỏ bừng mặt và người đàn ông mỉm cười nồng nhiệt với nàng rồi nói nhỏ cho riêng nàng nghe thấy:
-Cô đẹp hiếm thấy và cô càng xinh đẹp lúc cô đỏ mặt. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy 1 phụ nữ như cô. Đúng là 1 diễm fúc đối với tôi, thưa tiểu thư Alexandra.
Ông ta chạm ly với nàng và tất cả mọi người đều nâng cao ly rượu chào mừng nàng. Alexandra vội uống để che lấp nỗi xấu hổ. Nàng rất muốn đến ngồi vào đàn piano ngay.
Người đàn ông đứng bên nàng trong quý fái, lịch sự và khá đẹp. Trông ông ta không có dáng gồ ghề cứng cáp nhưng chất đàn ông quyến rũ thì thấy rõ, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể không nhận thấy chất dục tình ấy. Ông ta chỉ cao hơn nàng 1 chút và dáng thon gầy. Bất giác, nàng so sánh ông ta với Jake. Hai người khác hẳn nhau. Người đàn ông này có mái tóc đen rậm và cặp mắt khó hiểu đang nhìn nàng vẻ tò mò và thèm khát. Cách ông ta nhìn làm Alexandra thấy khó chịu và nàng vôi cụp mặt xuống.
Madam Le Blanc tay cầm ly sâm banh, bước đến gần 2 người.
-Tôi hân hạnh giới thiệu với tiểu thư ông Giles Beaumont, thuộc dòng họ Beaumont ở đất New Orleans. Tôi thấy cô Alexandra đã nhanh chóng chinh phục được tình cảm cuả ông đấy, thưa ông Giles- bà nói và vỗ vai người đàn ông vẻ thân mật.
-Thưa tiểu thư Alexandra, tôi rất vinh hạnh. Nhan sắc và sự thanh lịch cuả cô vượt xa tất cả những phụ nữ mà tôi đã gặp.
Giọng ông ta nói khiến Alexandra bỗng thấy có nét gì hao hao giống giọng Madam Le Blanc. Nàng chợt nhận ra vẻ mặt 2 người cũng có những nét tương tự, nhưng nàng chưa tìm được ra là những nét nào.
-Ông sinh trưởng ở bang Louisiana naỳ, thưa ông Beaumont?- Alexandra hỏi.
-Xin cô gọi tôi đơn giản là Giles. Tôi nghĩ chúng ta nên trò chuyện thân tình với nhau hơn.
Alexandra lại đỏ mặt, thấy ông ta hơi vội vã. Nàng đáp:
-Vâng, tất nhiên rồi, thưa ông Giles.
-Vâng, tôi sinh trưởng ở bang Louisiana. Tôi có 1 đồn điền cách đây không xa.
Vậy là có fải mọi quý tộc miền Nam đều sa sút cả đâu, Alexandra thầm nghĩ.
-Quý hoá quá!- nàng nói.
Một thoáng đau khổ lướt trong cặp mắt Giles nhưng biến đi rất nhanh. Ông ta vội vã cười:
-Vâng, cảm ơn cô. Chắc hồi chiến tranh cô đã đến thăm 1 đồn điền nào đó?
Madam Le Blanc vội vã chen ngang vào:
-Xin đừng nhắc đến chiến tranh nữa. Nó gợi lại quá nhiều kỷ niệm buồn.
Giles nói:
-Vâng, tất nhiên rồi.
-Bà cho fép, thưa Madam Le Blanc?- Alexandra nói
-Mời cô cứ tự nhiên- bà nói.
Nàng mừng rỡ bước nhanh sang đầu kia gian phòng để ngồi vào đàn. Nàng nhận thấy khách đàn ông ở đây thuộc khá nhiều kiểu người, nhưng tất cả đều lộ rõ là những người đa làm ăn fát đạt và rất giàu. Tuy họ ăn mặc rất sang trọng nhưng trông họ không ai có vẻ dòng dõi quý tộc như Giles Beaumont. Alexandra thầm nghĩ, thế ra vẫn có 1 thứ gì tiền không thể mua được! Dù họ giàu đến đâu đi nữa thì họ cũng vẫn không thể mua nổi chất quý fái, thanh lịch. Họ hầu hết đều xuất thân dân thường, thậm chí dòng dõi hạ lưu. Và nàng chợt nhớ đến câu Madam Le Blanc nói lúc nãy: họ là những "chính khách vali" gốc miền Bắc.
Loại người này sao mà khác đến thế loại quý tộc miền Nam nổi tiếng thanh lịch hồi chưa xảy ra nội chiến Nam-Bắc, kiểu như con rể cuả ông già Olaf, chồng bà Eleanor và cha cuả chàng trai Jacob Jarmon mà nàng đã được nghe ông già nhiều lần nói đến, nhưng nàng chưa được gặp. Ông Jarmon đó có việc ra New York, gặp Eleanor và bà lập tức mê ông ta ngay, theo ông ta về miền Nam, bất chấp cha bà fản đối. Alexandra nghe nói ông Jarmon đó là người cực kỳ quý fái và nàng tự hỏi, liệu bây giờ ở miền Nam này còn loại người đó không và liệu nàng có được gặp họ không?
Các cô gái ở đây đều xinh đẹp duyên dáng, tất nhiên mỗi người theo một cách. Rõ ràng là khách đàn ông, đúng hơn là khách làng chơi, đến đây tha hồ chọn được loại gái hợp khẩu vị họ. Thậm chí gái ở đây thuộc nhiều dân tộc. Họ đều ăn mặc và nói năng theo kiểu con nhà quý tộc, nhưng lại là những gái điếm. Alexandra tự hỏi dòng dõi họ ra sao, bởi tất cả đều ngồi xe ngựa kiểu sang trọng và có cung cách quý fái. Thậm chí khách cư xử với họ cũng như với các "mệnh fụ", "tiểu thư"...
Hai người đàn ông nhỏ bé, đứng lên cúi chào nàng. Một người vừa rời khỏi đàn piano và 1 người vừa buông cây đàn violin xuống. Cả 2 rút sang 1 phòng khác, nhường vị trí dàn nhạc cho nàng. Đàn piano này thuộc loại đắt tiền và lên dây rất chính xác. Alexandra nhận thấy ngay như thế khi bắt đầu dạo 1 đoạn nhạc nhẹ rất nổi tiếng tại New York, hồi nàng rời khỏi thành phố đó.
Lát sau Alexandra cất tiếng hát. Giọng nàng êm dịu, ngọt ngào. Khi kết thúc bản nhạc đầu tiên, nàng ngạc nhiên thấy Giles đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào. Ông ta mỉm cười nhìn nàng:
-Tuyệt vời, cô bạn thân mến! Xin cô biểu diễn nữa cho chúng tôi được thưởng thức!
Alexandra sẵn sàng đàn tiếp, bởi ngồi ở đây nàng thấy tránh đượd khỏi fải tiếp xúc với khách. Tuy nhiên, nàng rất không muốn Giles đứng bên cạnh như thế này. Sự hiện diện cuả ông ta làm nàng mất tự nhiên vì nàng cảm thấy ông ta quá lộ liễu tỏ vẻ thèm thuồng chất "đàn bà" cuả nàng.
Trong lúc Alexandra đàn và hát 1 số bản khác, nàng nhận thấy Madam Le Blanc đến nói gì với 1 khách đàn ông rồi 1 người ra ngoài, chỉ lát sau họ quay vaò ngay. Bà đến gặp 1 cô gái, nói gì với cô ta, thế là cô gái thẹn thò đi theo người đàn ông ra ngoài. Madam Le Blanc tiếp tục làm như thế với khách đàn ông thứ 2 và cô gái thứ 2. Cứ thế cho đến hết. Gian phòng thưa dần và cuối cùng chỉ còn nàng với Giles. Nàng mừng thầm là mình được chừa ra.
Giles rời chỗ bên cạnh nàng, đến gặp Madam Le Blanc. Hai người ra ngoài rồi quay vào ngay. Madam Le Blanc để Giles đứng 1 mình, bước tới chỗ Alexandra nói:
-Chắc cô mệt lắm rồi, Alexandra. Mời cô uống ly rượu với Giles và tôi
Alexandra không thể khước từ, đành gật đầu nhận lời. Lúc nàng rời đàn piano, 2 nhạc công lúc nãy bước vào, chơi chất nhạc trầm trầm và mơ màng. Nàng đi theo Madam Le Blanc đến chỗ Giles ngồi. Ông ta đứng dậy đón và đỡ nàng ngồi xuống rồi ông ta cũng ngồi xuống bên cạnh. Madam Le Blanc cười động viên nàng:
-Alexandra ạ, Giles là khách thường xuyên cuả tôi và là người mến cô hơn mỏi khách khác. Tôi nghĩ cô và Giles nên hiểu nhau sâu hơn.
Bà nói rồi xin lỗi và ra đón 1 người khác mới tới.
-Thưa cô Alexandra thân mến, tôi nghĩ cô sẽ không cho tôi là tham lam hoặc trắng trợn nếu tôi nói rằng tôi bị choáng váng trước sắc đẹp cuả cô ngay từ giây fúc cô thoạt bước chân vào gian phòng này. Từ lúc đó tôi không còn nhìn thấy người phụ nữ nào khác nữa. Cô nghĩ sao nếu tôi tha thiết xin cô ban cho tôi niềm vinh hạnh là được cô tiếp riêng ít nhất là 1 tiếng đồng hồ. Tất nhiên nếu cô lại vui lòng tiếp tôi suốt cả đêm thì càng tuyệt vời nữa.
Alexandra giận dữ đỏ bừng mặt. Ông ta nói giọng hết sứt lễ độ nhưng nội dung thì vẫn chỉ là thế. Tất nhiên cách tiếp cận này có khác hơn cách vật nàng ra rồi cưỡng hiếp, nhưng thực chất vẫn chỉ là 1.
-Ôi, cô lại đỏ mặt lên rồi kìa. Cô thật đáng yêu biết bao. Alexandra, xin cô đừng sợ, tôi sẽ hết sức dịu dàng với cô. Madam Le Blanc có nói với tôi rằng cô không nhận lời tiếp riêng ai, cô đã nói trước với Madam Le Blanc như thế. Nhưng tôi nghĩ chẳng lẽ cô nỡ chối từ 1 người say mê cô, hết sức thán fục, thậm chí tôn sùng cô hay sao?
Cặp mắt Giles dịu xuống đầy trìu mến và lúc này ông ta nhìn thẳng vào mắt nàng không cần che giấu. Alexandra đâm bối rối. Xem chừng Giles quá si mê mình thật. Có nên kiên quyết chối từ không? Nhưng không được, nàng không thể bán mình như thế này. Người ta không thể sử dụng thân xác nàng kiểu như thế này được. Cặp mắt xanh lục của nàng cau lại, nàng nói:
-Rất tiếc, thưa ông. Tôi rất cảm ơn ông đã tỏ tấm thịnh tình với tôi, nhưng tối nay tôi có mặt ở đây chỉ để hát và đàn, có vậy thôi.
Giles nhìn thẳng vào mắt nàng, nói:
-Tôi xin trả giá cô hết sức cao. Năm mươi đô la 1 giờ- ông ta chằm chằm nhìn vào mắt nàng.
Alexandra ngạc nhiên. Đúng là tiền trả đó quá cao. Nhưng nàng mỉm cười. Một cảm giác kiên quyết lướt qua óc nàng.
-Ôi, ông quá hào phóng đối với tôi, tôi rất biết ơn, nhưng quả thật tôi không thể chiều ông đêm nay được. Tôi không thể đi đâu với ông ra ngoài cái phòng khách này được.
Lạ thay, Giles không hề thất vọng:
-Madam Le Blanc có nói cô là phụ nữ nhan sắc siêu đẳng và giá trị rất cao. Nhưng tôi nhất định sẽ fải được hưởng cô. Điều đó không còn nghi ngờ gì nưã.
Suýt nữa Alexandra thét lên. Ông khách này nói giọng gì mà tự tin đến như vậy?
-Tôi... tôi...
-Cô đừng ngại, cứ cho biết cô đòi giá bao nhiêu, cô Alexandra và đêm nào? Bởi tôi sẵn sàng tiếp cô vào bất cứ lúc nào và bất cứ giá cao đến đâu
Alexandra cảm thấy khéo mình không nỡ từ chối người đàn ông này mất. Ông ta không chịu nghe bất kể lời fân trần nào. Nàng cố lấy giọng thật nhẹ nhàng nói:
-Ông nói làm tôi rất cảm động và khâm fục. Thật ra tôi cũng rất quý ông, nhưng đêm nay thì không được.
Giles cười, rồi nháy mắt vẻ thông cảm với nàng:
-Cô muốn chuẩn bị cho chu đáo chứ gì? Tốt thôi. Tôi đợi được. Tôi nghĩ làm như thế, khi chúng ta gần nhau lại hay kia đấy- ông ta nói rồi đưa tay nắm chặt tay nàng.
Alexandra fải cố nén để khỏi rụt bàn tay ra khỏi sự đụng chạm đó. Nàng mỉm cười, cặp mắt dứt khoát:
-Ông có nói, trọn 1 đêm và bất cứ giá nào. Tôi e có nhiều quá không? Ông tin rằng tôi đáng được hưởng như thế chứ?
Giles khẽ cười:
-Tất nhiên là cô xứng đáng. Với nhan sắc cuả cô, fải nói rằng bao nhiêu cũng không vừa. Chỉ xin cô đừng bắt tôi chờ quá lâu. Tính tôi vốn sốt ruột và từ nay đến hôm chúng ta bên nhau, tôi sẽ không gần bất cứ người phụ nữ nào khác. Còn bây giờ tôi fải xin cáo lui, bởi nhìn cô mà không được ôm cô, tôi không chịu nổi.
Alexandra mỉm cười lúc Giles nắm bàn tay nàng và gọi thêm 1 chai sâm banh để biếu riêng cho tiểu thư Alexandra. Nhìn nàng lần cuối đầy hàm ý, Giles bước ra về.
Alexandra thở fào, nâng ly sâm banh nốc 1 hơi dài để dịu xuống cơn xúc động. Ông Giles này đã làm nàng bối rối. Ông ta mới lịch thiệp làm sao, rõ ràng là đã quen dan díu với đàn bà. Tuy vậy nàng chưa thấy mến ông ta gì mấy và nhất là nàng chưa tin ông ta. Giles quá khôn khéo, quá tự tin. Alexandra tự nhủ sẽ đi khỏi đây, đến đồn điền cuả gia đình Jarmon kịp trước khi Giles buộc nàng fải "tiếp" ông ta.
Nàng mỉm cười thấy Madam Le Blanc bước đến gần nàng. Bà xinh đẹp và duyên dáng trong bộ đồ may rất khéo. Bà ngồi xuống, rót sâm banh ra ly.
-Ông Giles mê cô quá mức rồi đấy mà ông ta đâu fải loại dễ tính? Cô biết 1 chai sâm banh khách fải trả bao nhiêu không? 15 đô la kia đấy.
Alexandra trợn mắt:
-Nhiều thế kia à?
Madam Le Blanc gật đầu:
-Chúng tôi còn fải lấy lãi chứ. Lúc nãy ông ta đãi tất cả mọi người mỗi người 1 ly sâm banh! Tối nay ông ta fải chi nhiều lắm đấy.
-Bà biết ông ta nhằm mục đích gì không, thưa bà?
Madam Le Blanc gật đầu:
-Biết chứ. Trước tiên, cô chiếm được cảm tình cuả tất cả mọi người rất nhanh. Ngay lập tức. Tất cả khách đàn ông đều đề nghị tôi cho cô tiếp riêng họ, nhưng họ đều fải chịu vì tôi bảo là đêm nay cô không thể tiếp ai. Riêng Giles không chịu và đòi gặp cô trực tiếp để mời. Tôi tin rằng sắp tới ông ta sẽ đến đây liên tục cho mà xem. Cô sẽ kiếm được rất nhiều tiền đấy, cô em ạ. Cô có nghĩ đến chuyện đó không?
Alexandra mỉm cười nói:
-Ông ta mời tôi, sau đó bảo tôi đòi bất cứ giá nào ông ta cũng sẵn sàng.
Madam Le Blanc trợn mắt rất điệu:
-Thật à? Tôi không ngờ ông ta lại vung tiền đến mức ấy đấy. Chưa bao giờ cô gái nào tại đây có người dám đề ra như vậy với cô ta. Vậy cô thẳng tay từ chối Giles rồi chứ?
-Xem chừng ông ta là người không chịu bị ai từ chối bao giờ. Ông ta tưởng tôi cần chuẩn bị để khi gặp ông ta thật sự vui sướng. Ông ta tin rằng tôi fải chuẩn bị kỹ càng trước khi gặp.
Madam Le Blanc cười khùng khục trong cổ họng.
-Ôi, đúng là tính cách cuả Giles. Nhưng chắc cô sẽ thay đổi ý kiến chứ? A, mà sao cô không lên nhà với tôi, ta trò chuyện thêm 1 chút về vấn đề này?
Madam Le Blanc đứng dậy ngay, như thể vừa quyết định điều gì. Alexandra cũng đứng dậy, theo bà ra khỏi phòng khách, lên thang gác. Madam Le Blanc đưa nàng trở lại phòng ngủ cuả bà, đi qua đó vào 1 phòng tiếp khách nhỏ, đứng lại trước 1 cánh cửa đóng kín.
Bà quay lại đưa mắt nhìn Alexandra và đưa 1 ngón tay lên ngang miệng ý nói "Im!" Rồi bà mở cửa rón rén qua 1 gian phòng tối như bưng.
Nàng đứng yên chưa hiểu gì hết,tyrong lúc Madam Le Blanc vén tấm thảm treo trên tường.Bà nhìn lên và có vẻ hài lòng,vẫy tay bảo nàng đến gần Nàng miễn cưỡng làm theo.Qua lỗ nhỏ khoét xuyên qua tường,Alexandra nhìn được vào trong một phòng gái điếm.cô gái đang bán dâm cho khách làng chơi.Đó là một cô gái to béo,tóc vàng,má đỏ hồng,da trắng muốt,cặp vú đồ sộ đang rung ring trước mặt người đàn ông nằm ngửa giữa giường,cã hai đều hoàn toàn trần truồng.
Alexandra bật lùi lại,hiểu ngay cô ta đang làm trò gì.Nàng quay lại nhìn madam Le Blanc,thấy bà nhăn mặt và đẩy lùi lại bức tường.Alexandra trong tình trạng nếu không vâng lời bà mà tỏ vẻ phản đối và sẻ làm náo động và cắt đứt cuộc làm tình cũa hai người bên kia bức tường.Nàng nhắm mắt lại giả vờ xem để Madam Le Blanc yên lòng.Lát sau nàng mở mắt thì thấy ả gái điếm đả đứng dậy,khoác lên người tấm áo mỏng.Alexandra rời khỏi bức tường và madam Le Blanc nhìn nàng dò xét,rời gật đầu tán thưỡng.bà kéo nàng ra khỏi căn phòng tối,trở lại phòng ngủ.Alexandra xấu hổ và rất ngượng.Tại sao Madam le Blanc lại phải ép nàng xem cái trò đó?Bà ta muốn gì ở nàng?
-Alexandra,đả đến lúc cô phải hiểu đời mới được.Có rất nhiều cách để chìu chuộng đàn ông ngoài cách thông thường xưa nay mà chắc cô đả biết.Nhưng ta chưa đi sâu vào chuyện đó vội.Tôi đả chọn cho cô phòng riêng để cô tiếp khách.Một căn phòng xing xắn ngay bên cạnh khu phòng cũa tôi,để cô có gặp trục trặc gì cô có thể gọi tôi ngay.Bà dẩn nàng ra khỏi phòng ngủ,đưa nàng đi dọc hành lang đến một phòng,rồi nàng mở cữa,Alexandra vào nhưng Madam Le Blanc không vào theo.
-Cô không phải xuống nhà nữa,Alexandra.Cô nên nhớ rằng thứ cô nhìn thấy là hoàn toàn bình thường và cô có thể chấp nhận được.Nếu cô muốn thành một phụ nữ hoàn chỉnh,cô phải học cách chiều đàn ông kiểu đó.
Nói xong,bà quay gót theo hành lang.Alexandra vội đóng sập cữa lại,vặn chìa khóa cẩn thận rồi quay lại ngắm căn phòng trang trí màu mè với chiếc giường rất lớn.Liệu Madam Le Blanc có cho nàng đi ra khỏi đây trong ít ngày tới hay không?Hay bà ta định giữ nàng lại thành một thứ gái điếm đặc biệt cho bà ta?
Alexandra suy nghỉ rất lung và quyết định phải vạch kế hoạch trốn khỏi đây.Nhưng bây giờ phải đi nghỉ đã.Nàng đã thấy mệt rả rời cã thể xác lẫn tâm hồn.