Biên hoang truyền thuyết - tập 1

Hồi 38

Kinh Châu, Giang Lăng, phủ thứ sử.

Hoàn Huyền lưng đeo Đoạn Ngọc Hàn, vận y phục võ sĩ, đang tiếp đãi Giang Hải Lưu vừa chạy trối chết từ Kiến Khang về, hai người trải chiếu ngồi trên mặt đất, Giang Hải Lưu tường thuật tỉ mỉ tình hình Kiến Khang.

Tin chiến thắng Phì Thủy truyền tới Giang Lăng cách đây một canh giờ, khiến toàn thành rung động, Hoàn Huyền lập tức hạ lệnh cho thủ hạ chư tướng tập kết binh lực, chuẩn bị hôm sau xuất quân, một phen khôi phục đất đai bị mất ở phía bắc.

Nghe đến đoạn Tạ An gật đầu đồng ý để mình kế thừa ngôi vị Đại tư mã, Hoàn Huyền ngầm thở phào, mỉm cười nói: “Ông ta là người hiểu biết mà”.

Lại quay qua Giang Hải Lưu nói: “Hải Lưu ngươi vì chuyện này mà bôn tẩu vất vả, Hoàn Huyền ta hết sức cảm kích, tuyệt sẽ không quên”.

Giang Hải Lưu khẽ cười nói: “Nam quận công... úi, phải là Đại tư mã, đối với Giang Hải Lưu ta luôn ủng hộ, hiện giờ có cơ hội vì Đại tư mã tận tâm, ta sao có thể không tận tâm tận lực”.

Hoàn Huyền vui mừng nói: “Hoàn gia chúng ta xưa nay không hề coi Hải Lưu ngươi như người ngoài, chỉ cần ta ngày nào còn nắm quyền, có thể bảo đảm Đại Giang bang tiếp tục phát triển, chúng ta họa phúc cùng hưởng. Được! Tạ An bức ngươi cắt đứt giao dịch với Tôn Ân, ngươi nghĩ sao? Không cần cố kỵ gì, cái gì cũng có thể nói ra”.

Giang Hải Lưu ủ rũ nói: “Nói thực thì chỉ thị của An công khiến ta vô cùng khó xử. Đối với Tôn Ân ta không có chút hảo cảm nào, bất quá hắn khống chế phần lớn việc mua bán muối ở vùng duyên hải, trước nay không phải nạp thuế muối nên hết sức tiện lợi, đối với tài lực của bổn bang là rất quan trọng. Đây lại không phải là nguyên nhân tối trọng yếu, mà nếu để Tôn Ân câu kết với Nhiếp Thiên Hoàn, thì đối với Đại Giang bang tổn hại mới thực là không thể kể hết”.

Hoàn Huyền hừ lạnh một tiếng, lầm bầm: “Nhiếp Thiên Hoàn!”, rồi nhìn xoáy vào Giang Hải Lưu nói: “Ngươi định làm thế nào với lời cảnh cáo của ông ta?”.

Giang Hải Lưu trầm ngâm một lúc, thở dài: “An công nói rằng nếu đánh lui Phù Kiên, sẽ thừa thế thu thập Tôn Ân, nói thực ra ta vô cùng tôn trọng An công, lão nhân gia đã nói ra lời, ta rất khó có thể làm ngược với tâm ý của người. Hơn nữa trong bổn bang trên dưới đều coi người như thần minh, chúng ta không thể nào công khai đối địch với ông ta, chỉ có thể tìm biện pháp khác”.

Tiếp đó nói giọng thăm dò: “Đương nhiên phải coi ý định của Đại tư mã”.

Hoàn Huyền trầm giọng nói: “Đối với Tạ An ta cũng phần nào tôn kính, Hải Lưu làm vậy cũng hợp tình hợp lý, ta vừa mới đăng vị Đại tư mã, còn cần một thời gian củng cố lòng tin của quân dân Kinh Châu, may sao cơ hội đang có trước mắt, chờ đến khi ta thu lại Tương Dương và hơn mười tòa thành, lập tức huy động quân mã vào Ba Thục, đoạt lấy Mạc Trung, bắc hiếp Quan Trung, xóa bỏ họa căn phía tây từ Lị Châu”.

Giang Hải Lưu ngầm thở phào, hắn hiện tại sợ nhất là Hoàn Huyền bắt hắn công nhiên đối kháng với Tạ An, để Tạ An phẫn nộ, Đại Giang bang của hắn chắc chắn gặp phải tai ương. Tạ Huyền với uy thế đánh bại trăm vạn quân Phù Kiên, bây giờ ai dám cùng ông ta tranh phong? Cho dù mạnh như Hoàn Huyền, cũng không dám phô trương tài năng, phải chĩa mũi dùi về phía Xuyên Thục.

Gật đầu nói: “Có chỉ thị này của Đại tư mã, Hải Lưu minh bạch rồi!”.

Hoàn Huyền trong bụng đã có tính toán nói: “Chú cháu Tạ An càng thêm phong quang, huynh đệ Tư Mã Diệu đối với ông ta càng thêm đố kỵ, những ngày huy hoàng của bọn họ không còn được mấy nữa, chúng ta trước hãy củng cố Kinh Châu vững mạnh, sau đó yên tâm chờ thời”.

Giang Hải Lưu nói: “Bất quá nếu để quá lâu, để Nhiếp Thiên Hoàn lớn mạnh, trở thành uy hiếp Kinh Châu ở mặt sau, đối với chúng ta sẽ hết sức bất lợi”.

Hoàn Huyền cười nhẹ: “Xưa kia chúng ta vì ứng phó bắc phương uy hiếp, lo lắng ngược xuôi, mới không rảnh tay nhìn đến phương nam một dải lưỡng hồ, để cho Nhiếp Thiên Hoàn xưng vương xưng bá, đến mức không thèm để Hoàn gia chúng ta trong mắt”. Tiếp đó song mục lóe lên dữ dội, lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám đối đầu với Hoàn gia ta, ta sẽ khiến cho hắn phải hối hận đã sinh ra trên đời. Đối với Lưỡng Hồ bang, ta đã có kế hoạch chu toàn, dẫu có để Nhiếp Thiên Hoàn đắc ý nhất thời cũng có sao?”.

Giang Hải Lưu chợt nghe lòng lạnh buốt, hắn rất quen thuộc với tác phong và thủ đoạn hành sự của Hoàn Huyền, trước kia mọi sự đều phải nghe lời Hoàn Xung, cố nhiên không thể không kềm nén bản thân. Hiện tại Hoàn Xung đã mất rồi, quân chính đại quyền Kinh Châu đã rơi vào tay y, tính cách nghịch ngã giả vong liền bộc lộ không còn cố kỵ gì. Lời này tuy là nhằm vào Nhiếp Thiên Hoàn, nhưng mà cũng là để cảnh cáo bản thân mình không được có dị tâm.

Hoàn Huyền lại quay sang nhìn hắn, nét mặt đã trở lại bình thường, nhạt giọng nói: “Tạ An lần đó gọi ngươi tới Tần Hoài lâu, chỉ để thuận tiện cảnh cáo ngươi một câu, mục đích chân chính là Di Lặc giáo có đúng không?”.

Giang Hải Lưu chỉ biết gật đầu.

Hoàn Huyền ung dung nói: “Để ta khuyên ngươi một câu, các ngươi mua bán làm ăn, tốt nhất đừng tùy tiện đắc tội với ai, làm sao mà mọi phía chu toàn, mới có thể mở mang bốn phía. Nói cho cùng Kiến Khang vẫn là thiên hạ của huynh đệ Tư Mã Diệu, ngày nào ta còn chưa gật đầu, Tạ Huyền dù có Bắc Phủ binh trong tay cũng không dám tạo phản”.

Giang Hải Lưu nhíu mày: “Ý của Đại tư mã...”.

Hoàn Huyền cắt lời hắn: “Ta hy vọng ngươi hiểu rõ cái đạo minh triết bảo thân, đừng để bị lôi cuốn vào cuộc đấu giữa Tạ An và huynh đệ Hoàng thượng. Nếu không một khi Tạ An thất thế sẽ đến lượt ngươi thất thế, ta với Tạ Huyền đều là nước xa không cứu được lửa gần, rất khó bảo vệ nghề nghiệp của ngươi ở Kiến Khang. Tư Mã Đạo Tử gian tặc chỉ cần chỉ thị cho Vương Quốc Bảo làm khó ngươi, đủ để ngươi ăn không ngon ngủ không yên, điều ta muốn nói chỉ là thế thôi, còn lại do ngươi tùy tiện châm chước mà làm”.

Trái tim Giang Hải Lưu chìm hẳn xuống, hiểu rõ bây giờ không còn là thời gian cùng Tạ An và Hoàn Xung giao hảo mọi người cùng vui nữa, mà đã đến lúc phải xác định rõ lập trường.

Hoàn Huyền tuy chỉ nói sơ sơ, nhưng đằng sau lại chứa đựng một lời cảnh cáo nghiêm trọng.

Gượng cười nói: “Hải Lưu minh bạch rồi!”.

o0o

Nhậm Dao, Thanh Thị và Mạn Diệu ba người đứng ở chỗ vừa nãy Yến Phi còn nằm đó, không dám tin vào cảnh tượng kỳ dị đáng kinh ngạc trước mắt.

Mặt đất một vùng cháy đen, giống như bị một trận hỏa thiêu ghê gớm, hoặc như bị sấm sét từ trên trời giáng xuống, cả một khuôn viên chừng một trượng, một ngọn cỏ không còn, đất đá ám khói, mà còn ghê người hơn là phía ngoài vùng đất bị thiêu rụi này bất luận là cây cỏ bùn đất gì đều đóng băng trắng xóa, giống như một giải băng bán kính nửa trượng vây xung quanh một vùng đất cháy xém.

Ba người chẳng những chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng kỳ dị đáng sợ như thế, cũng chưa từng liên tưởng đến, đương nhiên không cách nào suy đoán được thật ra đã phát sinh chuyện gì.

Thanh Thị hoa dung ảm đạm ngón tay chỉ vào trung tâm miếng đất cháy xém nói: “Yến Phi vừa nãy là nằm ở chỗ đó”.

Nhậm Dao nhìn về phía tây nam, có một mảnh rừng tùng um tùm rậm rạp, hiện tại lại xuất hiện một khoảng hở đủ một người chui lọt, cành rơi lá rụng, hiển nhiên bị người dùng khí công cực kỳ lợi hại đánh vào, kỳ lạ là trên mặt đất không thấy có dấu chân nào.

Mạn Diệu hít một hơi chân khí nói: “Chẳng lẽ Yến Phi vì chết quá thảm hóa thành lệ quỷ?”.

Thanh Thị run giọng nói: “Đừng dọa ta!” Thầm nghĩ nếu Yến Phi biến thành quỷ đòi mạng, chắc chắn người đầu tiên hắn không chịu bỏ qua chính là bản thân mình. Trong ba người, Nhậm Dao bình tĩnh nhất, nhìn Thanh Thị nói: “Ngươi khẳng định hắn đã trúng phải Tiêu Dao khí của ngươi chứ?”.

Thanh Thị vẫn còn kinh hồn bất định nói: “Muội lại không dám khẳng định”. Nhậm Dao thở dài: “Tên này đúng là thần bí khôn lường, nếu không phải vì hắn gây tiếng động, Giang lão yêu lần này khó tránh được kiếp số”.

Nguyên y trúng thương chuồn khỏi Trữ gia trấn, tìm nơi yên tĩnh trị thương, sau khi hồi phục lại toàn tốc đuổi theo xa đội, lại còn tới trước Yến Phi, đến lúc phát giác xa đội bị tập kích, theo ám ký Mạn Diệu lưu lại tìm được thị, sai thị phóng hỏa tiễn tín hiệu dụ Giang Lăng Hư đến, muốn bằng lực lượng ba người đột kích Giang Lăng Hư, lại bị Yến Phi thần xui quỷ khiến phá hoại kế hoạch, dọa Giang Lăng Hư chạy mất. Ba người bèn tìm Yến Phi trút hận, nào ngờ tìm tới lại thấy cảnh tượng này.

Nhậm Dao coi tình thế quyết định: “Thanh Thị ngươi phụ trách hộ tống Mạn Diệu đi Kiến Khang, ta phụ trách việc truy sát Yến Phi, dù hắn có hóa thành lệ quỷ ta cũng có biện pháp khiến cho hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh”.

o0o

Tư Mã Đạo Tử nổi giận đùng đùng trở về vương phủ, đi theo y từ nội cung về còn có hai kẻ tâm phúc Vương Quốc Bảo và Cô Thiên Thu.

Ba người vào thẳng nội đường, chia chủ khách ngồi xuống.

Tư Mã Đạo Tử vỗ một chưởng vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh, giận dữ nói: “Chiến tranh còn chưa có kết quả tối hậu, hoàng huynh việc gì mà phải vội vã không chờ được đã phong cho Tạ An cái gì đấy Lư Lăng quận công, Tạ Huyền làm Khang Lạc huyện công, Tạ Thạch làm Nam Khang huyện công, Tạ Diễm làm Vọng Tế huyện công, một nhà tứ công, đương thế không ai bằng. Nếu như Phù Kiên dùng đại quân Biên Hoang Tập phản kích, lại vượt Hoài Thủy, Tạ An cũng không giữ nổi nửa mảnh giang san cho hoàng huynh, chẳng lẽ hoàng huynh lại phải vội vàng đoạt lại những thứ phong thưởng này sao. Ài! Tác phong làm việc của hoàng huynh thật khiến người ta khó hiểu”.

Vương Quốc Bảo nhíu mày nói: “Theo đạo lý thì Hoàng thượng phải hiểu Tạ An được sủng ái sinh kiêu ngạo chứ, rõ ràng vừa mới sai thủ hạ khinh rẻ ăn hiếp Nguyên Hiển công tử, nên có sự đề phòng mới đúng”.

Tư Mã Đạo Tử không tức giận mà nói: “Chuyện này không cần phải nói, ông ấy trước đó gặp Tạ An tự đã chuyển lời cảnh cáo ta, nói ta cần quản giáo nhi tử cho tốt, khiến ông ấy bực mình gần chết”.

Cô Thiên Thu nói giọng the thé: “Vương gia xin chớ giận, Hoàng thượng vì chiến thắng Phì Thủy tới quá đột ngột, đạt được lại không dễ chút nào, cho nên tâm tình hưng phấn, mừng vui lộ ra ngoài, cho nên mới sinh lòng cảm kích đối với Tạ An. Một khi nhiệt tình đối với chiến thắng giảm đi, không thể không trở lại với đủ loại vấn đề hiện thực, đến khi đó lời vương gia nói ra nhất định Hoàng thượng sẽ nghe hết”.

Tư Mã Đạo Tử hồi phục vẻ lạnh lùng, trầm ngâm nói: “Thánh dụ phê văn của Hoàn Huyền để cho Hoàn Huyền kế thừa Đại tư mã đã gửi đi rồi, Tạ Huyền và Hoàn Huyền lâu nay bất hòa, làm sao Tạ An trong chuyện này lại làm ngược lại ủng hộ Hoàn Huyền, khiến mọi người nghĩ đến nát óc cũng không hiểu. Cho dù sợ Hoàn Huyền khởi binh làm loạn, hoàn toàn có thể kéo dài sự việc, đợi đến khi với Phù Kiên thắng phụ phân minh mới nghĩ biện pháp, các ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?”.

Vương Quốc Bảo song mục lóe thần sắc đố kỵ, lưỡng Huyền bất hòa là chuyện ở Giang Nam ai nấy đều biết, còn quan hệ giữa Tạ An và Hoàn Huyền càng thêm căng thẳng, hai người từng lời qua tiếng lại trong một trường yến hội, khơi lên một trận nhiệt náo không hay ho gì.

Gật đầu nói: “Tạ An với tác phong xưa nay luôn bênh vực điều sai trái của mình, lý ra phải đợi đánh lui Phù Kiên xong, đưa Tạ Huyền lên ngôi vị Đại tư mã, đến lúc ấy Tạ gia càng có thể muốn làm mưa làm gió gì thì làm”.

Cô Thiên Thu cười gian xảo: “Theo ta thấy Tạ An muốn tỏ rõ lập trường với Hoàng thượng, ngầm báo rằng ông ta không hề tham tâm đối với quyền lực, Tạ gia của ông ta không thèm gì cái chức Đại tư mã”.

Tư Mã Đạo Tử hừ lạnh: “Như vậy cũng có thể ông ta dùng kế sách lấy thoái để tiến”.

Cô Thiên Thu cười âm u: “Tạ An thâm mưu viễn lự, có ý tưởng này tuyệt không có gì lạ, tuy nhiên ông ta lại có một khuyết điểm lớn, nếu chúng ta biết cách lợi dụng, có thể dễ dàng lật đổ ông ta”.

Cô Thiên Thu trong đám thủ hạ tâm phúc của Tư Mã Đạo Tử là người túc trí đa mưu nhất, đầy bụng gian xảo. Tư Mã Đạo Tử nghe nói, mừng rỡ nói: “Sao còn chưa nói cho ta nghe!”.

Cô Thiên Thu cố ý ngập ngừng: “Khuyết điểm của Tạ An là ông ta có thói xấu của đám danh sĩ Giang Tả, muốn truy cầu tinh thần tiêu dao tự tại, tự do phóng túng, không ngừng hoài niệm phương thức sinh hoạt cái thời thoái ẩn Đông Sơn ngày xưa. Chỉ cần chúng ta có cách đả kích ông ta một cú nặng nề, là dễ dàng khơi lên ý niệm thoái ẩn ở ông ta, lúc đó chỉ cần Hoàng thượng không mời ông ta ở lại nữa, chắc chắn ông ta chán nản mọi chuyện. Đến khi đó Kiến Khang coi như là thiên hạ của vương gia, người muốn đối phó ai thì đối phó, kẻ nào dám phản đối?”.

Tư Mã Đạo Tử nhăn mặt nói: “Trong không khí hiện giờ, chúng ta nếu khinh cử vọng động, sẽ khiến hoàng huynh không vui, đến lúc đó kẻ mang tội không phải là ta sao?”.

Cô Thiên Thu đã tính toán sẵn: “Chỉ cần ta lập mưu xong mới hành động, khiến Tạ An không tìm ra cái gì có liên quan với chúng ta, tuy ông ta biết rõ có dính dáng đến chúng ta, nhưng vô phương chứng minh, kỳ diệu nhất là chuyện này đối với Hoàng thượng mà nói chẳng đi đến đâu cả, khiến cho Tạ An tiến đã không được, chỉ còn cách buồn đau xin rút thôi”.

Vương Quốc Bảo nói: “Cô đại nhân đừng có úp mở nữa có được không? Có gì cứ nói phăng ra đi, coi xem có thể làm được hay không”.

Cô Thiên Thu nhạt giọng nói: “Giết Tống Bi Phong!”.

Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo hai người trợn mắt nhìn nhau, Tống Bi Phong là tùy bộc thân cận của Tạ An, giết hắn coi như trực tiếp vuốt râu hùm, hậu quả khó lường.

Vương Quốc Bảo lắc đầu nói: “Hoàng thượng vừa trách mắng vương gia, bắt vương gia quản giáo Nguyên Hiển công tử, ngoảnh đi ngoảnh lại chúng ta đã đi giết Tống Bi Phong, vương gia biết nói năng với Hoàng thượng ra sao đây?”.

Cô Thiên Thu nói: “Điểm tế nhị chính là ở đấy, bản thân Tống Bi Phong là nhân vật chẳng ra đâu vào đâu cả, nhưng đối với Tạ An lại có ý nghĩa trọng đại. Người của chúng ta hoàn toàn nằm ngoài chuyện này, an bài cho kẻ khác xuất thủ, lại bố trí thành cục diện giang hồ quyết đấu công bình, như vậy Hoàng thượng làm sao trách tội vương gia được, Tạ An thì giống như người câm nuốt hoàng liên, có đắng cũng chỉ mình biết thôi”.

Tư Mã Đạo Tử thở dài một hơi, nói: “Tống Bi Phong tuy thân phận thấp kém, nhưng kiếm pháp thuộc hạng nhất, ngoảnh đầu nhìn lại Kiến Khang, ngoài ta và Quốc Bảo ra, chỉ e không ai là địch thủ của hắn. Nếu muốn giết hắn, tất phải dùng biện pháp vây công phục kích”.

Vương Quốc Bảo cũng gật đầu: “Cho dù có người như thế, nếu dám giết chết Tống Bi Phong, không cần nói đến Tạ An, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tha cho hắn”. Cô Thiên Thu vui vẻ nói: “Vậy thì để ta thỉnh xuất một người mà Hoàng thượng cũng không dám giáng tội, mà võ công lại cao hơn Tống Bi Phong thì sao?”.

Tư Mã Đạo Tử giật mình: “Tiểu Hoạt Di Lặc!”.

Cô Thiên Thu chầm chậm gật đầu nói: “Ngày mai Trúc Lôi Âm sẽ lên đường nghênh đón Trúc Bất Quy đại sư của chúng ta, người này võ công chỉ xếp sau 'Đại Hoạt Di Lặc', so với ni Huệ Huy cũng xấp xỉ, với công phu của lão nhân gia người, chỉ cần đáp ứng xuất thủ, Tống Bi Phong tất chết”.

Vương Quốc Bảo phấn khởi nói: “Chính xác là một kế hoạch toàn vẹn, chỉ cần chúng ta sắp xếp cục diện khéo léo, giả trang thành Tống Bi Phong kể tội Tiểu Hoạt Di Lặc, Tạ An cũng không thể có lời nào mà nói”.

Tư Mã Đạo Tử vẫn còn do dự.

Cô Thiên Thu khua lưỡi động viên: “Kế này vạn vô nhất thất, cộng thêm chúng ta lập tức xui mỹ nhân tuyệt sắc bên mình Hoàng thượng kể lể Tạ An đúng là công cao lấn chủ, tất có thể làm vương gia toại nguyện”.

Vương Quốc Bảo không hiểu rõ: “Cái gì tuyệt sắc mỹ nhân?”.

Hai người kia không lý gì đến hắn, Tư Mã Đạo Tử nhìn Cô Thiên Thu nói: “Thiên Thu suy nghĩ chu toàn, kế này xác thực có thể tiến hành. Bất quá nếu Tống Bi Phong bị giết, sẽ kinh động toàn thể Tạ gia, Tạ Huyền nắm chặt binh quyền Bắc Phủ quân, nếu đem chuyện này làm lớn ra, đại kế của chúng ta dẫn tiến tân giáo có khả năng giữa đường đứt gánh, mà Bất Quy đại sư có thể không còn đường quy hồi bắc phương, chúng ta sẽ ăn nói làm sao với Đại Hoạt Di Lặc?”.

Cô Thiên Thu ung dung giải thích: “Tạ An đưa Hoàn Huyền lên vị trí Đại tư mã, thực là xe dây tự trói, có Hoàn Huyền kềm chế Tạ Huyền, y dù có Bắc Phủ binh trong tay, cũng không dám vọng động. Quan trọng hơn là tâm trạng chán nản của Tạ An, nếu phát sinh chuyện này, Hoàng thượng lại dung túng Bất Quy đại sư, tôi dám khẳng định là Tạ An chỉ còn một đường cáo thoái, tuyệt không có khả năng thứ hai”.

“Phanh!” Tư Mã Đạo Tử vỗ một chưởng lên mặt ghế, lạnh lùng nói to: “Cứ thế mà làm!”.

o0o

Tạ An giữa buổi yến tiệc trong cung cáo lui, Tư Mã Diệu mừng vì không có ông bên cạnh giám thị càng có thể phóng lãng hình hài, lập tức ưng chuẩn.

Tạ An trước tiên tiễn Vương Thản Chi về Vương phủ, lúc này toàn bộ con đường hẻm Ô Y đã bị không khí hoan lạc bao trùm, các hộ hào môn giăng đèn kết hoa, mọi nhà đều mở toang cửa lớn, chẳng những để cho khách nhân vào ra thoải mái, mà còn lo cả danh tửu mỹ thực, dù đã quá canh hai, nhưng không ai chịu ngoan ngoãn về nhà đi ngủ, đặc biệt là đám người trẻ tuổi, nam thì mũ áo kỳ dị, nữ thì trang điểm lộng lẫy, tụ thành đàn thành lũ đi lại như thoi đưa giữa các phủ, vui đùa thoải mái trên đường phố, thật hết sức náo nhiệt.

Lại thêm tiếng trống tiếng nhạc vang lừng từ những ngôi nhà lớn, ca vũ bất tuyệt, so với trước đó người người lo lắng, nhà nhà cửa đóng then cài, đến cuối ngày tình trạng ngược lại thật sự cuồng nhiệt, cho dù có ai trải qua hai cảnh này cũng khó lòng tưởng tượng được.

Xe ngựa của Tạ An đến đâu, người người hò hét vỗ tay, một lũ tiểu hài đuổi theo đằng sau xe, không có nơi nào không được hoan nghênh nhiệt liệt.

Bất quá ra vào hẻm Ô Y vẫn do vệ binh canh giữ, chỉ để cho cao môn tử đệ ra vào, nhân sĩ hàn môn nhất luật nghiêm cấm tiến vào, phân biệt rõ ràng.

Nhiệt náo trong Tạ phủ tưng bừng chưa từng thấy, gồm có con cháu Tạ An các đời hơn trăm người, tất cả tụ tập ở đại quảng trường trước phủ xem pháo hoa, trước cổng treo hàng trăm đèn hoa, cộng thêm hàng trăm người tiến vào trong phủ để chúc mừng Tạ An biểu lộ cảm kích, chen chúc nhau trong quảng trường đến nước chảy không lọt.

Vừa tiến vào cổng phủ, lập tức bùng lên tiếng hò hét, không ngừng hô to “An công”, người nào người nấy tranh nhau nhìn ngắm phong thái của vị đại công thần vừa thắng trận này.

Tâm tình Tạ An lại rất nặng nề, Tư Mã Đạo Tử giữa đường phất tay áo bỏ đi, là triệu chứng hết sức không hay.

Tại thời khắc này, Tạ gia uy phong đã lên đến cực điểm, có thể bao quát toàn bộ kết cục của tất cả quyền thần trong chính quyền Giang Tả, không lập công lại tốt hơn lập công, lập công nhỏ tốt hơn lập công to, nhưng khi Phù Kiên nam lai, ông không có chọn lựa nào, lập nên đại công, lại là đại công hiển hách từ cổ chí kim chưa từng có.

Hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.

Tạ An sau khi rời Đông Sơn ra làm quan, những gì phong lưu tiêu sái, thẳng thắn lỗi lạc của một thời quá khứ sống ẩn dật đã không thể trở lại, bề ngoài phóng đạt tiêu dao, bên trong trái tim sâu thẳm lại chứa đầy tình cảm đau buồn về thời thế, lại phải chịu đựng trọng trách tinh thần chèo chống trong cả một thời kỳ lâu dài nội loạn ngoại hoạn, chém giết chết chóc. Tại thời khắc này, niềm vui chiến thắng cuồng nhiệt cùng nỗi lo lắng không cùng cho tương lai Đại Tấn cùng ập đến khiến ông không thể cùng ai chia sẻ nỗi lòng phức tạp.

Nếu được lựa chọn, hẳn ông sẽ xa rời chốn náo nhiệt trước mắt, tránh đến chỗ Thiên Thiên trên Vũ Bình đài, yên lặng nghe nàng gảy đàn ca hát, cạn vài ly mỹ tửu. Đương nhiên ông không thể thoát thân ly khai, trong khi quần chúng chờ đợi, ông phải cùng vui với họ.

Tống Bi Phong dẫn một đám tùy tùng, căn bản không có cách nào nâng đỡ thị hầu ông xuống xe.

Chiếm vị trí có lợi là một đám con cháu Tạ gia, hùa nhau từng đoàn từng đoàn vây quanh xe ngựa, do Tạ gia đệ nhất mỹ nữ, tuổi tròn mười tám, con gái yêu của Tạ Huyền, Tạ Chung Tú, cùng một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp cũng cùng trang lứa đang giúp nàng mở cửa xe.

Tạ An vừa đặt chân xuống đất, đám thiếu niên nam nữ hơn trăm người đồng thanh thi lễ kêu lớn: “Kính chào An công!” Tiếp đó hoàn toàn không gò bó nói nói cười cười, mọi người khắp tứ phía nhao nhao chào hỏi, làm bầu không khí vốn đã huyên náo lại càng huyên náo đến cực điểm.

Một tiểu hài tử nhảy bổ vào Tạ An, lăn vào lòng ông, hét to: “Gia gia là đại anh hùng!”. Tạ An ôm gã bế bổng lên, hài tử này tên là Tạ Hỗn, là con thứ ba của Tạ Diễm, đứa cháu yêu quý nhất của Tạ An, từ nhỏ nghi dung đẹp đẽ, phong thái bất phàm, đối với người giỏi thuật xem tướng như Tạ An mà nói, Tạ Hỗn là người Tạ gia hy vọng nhất kế thừa được Tạ Huyền.

Tạ Chung Tú không chịu kém, chiếm hẳn một bên, túm chặt lấy tay ông.

Tạ An hốt nhiên nhớ đến việc gả chồng sai lầm cho con gái, thầm nghĩ nhất định phải đề tỉnh Tạ Huyền, vì Tạ Chung Tú tuyển phu tế cần thận trọng, không thể theo vết xe đổ của ông rồi không kịp hối.

Trong lúc này, ông đã quên hết những phiền não, trong lòng tràn trề cảm giác ấm áp thân tình, càng cảm kích quần chúng một lòng ủng hộ.

Mục quang của ông chợt bắt gặp một đôi mắt đang sùng mộ tôn kính, nhìn ông không hề chớp của thiếu nữ xinh đẹp đã cùng Chung Tú giúp ông kéo cửa xe.

Thầm nghĩ nữ tử này còn xinh đẹp hơn cả Tạ Chung Tú, cũng tuyệt không dưới Kỷ Thiên Thiên, vì sao mình hoàn toàn không có ấn tượng đã gặp nàng ta, coi nàng cùng con em trong phủ quen biết thân mật, đương nhiên là xuất thân khuê các.

Tạ Chung Tú nói bên tai ông: “Thúc gia a, nàng là Vương Đạm Chân, Vương Cung chi nữ, nàng...”.

Quần chúng nhìn thấy Tạ An, hò hét vang trời, làm chìm lấp câu nói sau cùng của Tạ Chung Tú.