- Bí thư Đổng, anh xem mình nói gì kìa, nói vậy thì tôi nào có thể chịu đựng được?
Chủ nhiệm Miêu tuy nói lời khiêm tốn nhưng ý cười trong lời nói vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, lời nói của Đổng Quốc Khánh làm cho hắn rất hưởng thụ.
- Nhưng này bí thư Đổng, cơm ngày mai tôi không dùng được, anh cũng đừng nên hiểu lầm, đây cũng không phải là hướng về phía anh. Tuy tôi dẫn đầu đội ngũ xuống thành phố Đông Bộ nhưng có một số việc cũng là rất bất đắc dĩ.
Chủ nhiệm Miêu chỉ nói một nửa câu với ý nghĩa ẩn giấu, thế nhưng hắn tin Đổng Quốc Khánh có thể hiểu rõ vấn đề.
Không phải hướng về phía Đổng Quốc Khánh, hơn nữa cơm không ăn, tự mình không làm chủ được, tổng hợp những tin tức này thì giống như có đại nhân vật yêu cầu xử lý mạnh tay sự kiện ở thành phố Đông Bộ. Đại nhân vật trong miệng chủ nhiệm Miêu sẽ là ai? Đổng Quốc Khánh hoàn toàn có thể đoán ra được.
Đổng Quốc Khánh cười cười nói:
- Không được uống vài ly với chủ nhiệm Miêu thì thật sự quá đáng tiếc, nhưng chủ nhiệm Miêu lần này gánh trách nhiệm trên vai, là thời điểm biểu hiện, nếu như vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tương lai của chủ nhiệm Miêu, tội của tôi thật sự là rất lớn.
- Anh cứ khách khí, uống rượu thì lúc nào cũng được, ngày nào anh đến thành phố Sơn Viên họp thì cứ nói một tiếng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Chủ nhiệm Miêu tuy đắc ý nhưng cũng không đến mức quên mình là ai, Đổng Quốc Khánh dù thế nào cũng là bí thư thị ủy Đông Bộ, là người có quan hệ rộng ở tỉnh thành, bây giờ lại đi về phía bí thư Hào Nhất Phong, có thể nói là cơ hội tiến lên trời khá cao, ngày nào đó sẽ là rồng trên mây. Hắn đối mặt với một người có tiềm lực như Đổng Quốc Khánh, tất nhiên sẽ có tâm tình kết giao một phen.
- Rõ ràng là tôi phải mời khách, sao có thể để cho chủ nhiệm Miêu sắp xếp cho được?
Đổng Quốc Khánh nói rồi giống như nhớ ra điều gì đó:
- Anh Miêu, mọi người đều nói anh ở tỉnh thành quan hệ nhiều đường đi rộng, không biết có thể giúp cho tôi một chút được không?
Chủ nhiệm Miêu lúc này cũng rất tình nguyện kết giao với bí thư Đổng, thế là hắn cười cười nói:
- Xem bí thư Đổng nói gì kìa, chỉ cần Miêu Đại Phương tôi có thể làm được, sẽ tuyệt đối không nói hai lời.
- Được rồi, tôi sẽ không khách khí. Là thế này, thành phố Đông Bộ chúng tôi muốn xây dựng một cây cầu ở phía bắc, vô tình không tìm được công ty có tư chất để gánh vác chuyện này. Anh cũng biết khu đô thị phía bắc vẫn luôn là nơi tụ tập đông người nhất của thành phố Đông Bộ, nếu không có cầu thì người xe qua lại chật cứng, tôi là bí thư thị ủy tuy nhìn trong mắt nhưng lại gấp trong lòng, hận không thể thực hiện ngay hạng mục này, thế nhưng không bột khó gột nên hồ, tìm không được công ty phù hợp. Thế cho nên tôi dù cảm thấy rất gấp gáp nhưng thực chất cũng không có tác dụng. Vì vậy tôi cũng xem như dày mặt yêu cầu chủ nhiệm Miêu giúp đỡ một chút, tìm cho tôi một công ty xây dựng phù hợp.
Đổng Quốc Khánh nói bằng giọng điệu vô cùng sốt ruột, nhưng Miêu Đại Phương cũng hiểu bí thư đổng căn bản không phải là tìm mình hỗ trợ, là ném cho mình một lợi ích lớn.
Bây giờ là lúc nào? Cóc ba chân khó tìm nhưng người hai chân thì đầy đường, các công ty xây dựng hiện tại đang tranh giành hạng mục lẫn nhau đến mức vỡ đầu tóe máu. Một cây cầu cũng không cần kỹ thuật gì quá tiên tiến, đường đường là một thành phố phát triển như Đông Bộ lại không tìm ra công ty xây dựng đảm nhiệm hạng mục này sao?
Miêu Đại Phương thầm khen bí thư Đổng Quốc Khánh không phải là người thường, đồng thời lại nói:
- Chuyện của anh Đổng chính là chuyện của tôi, anh cứ yên tâm, tôi sẽ tìm cho ngài, sẽ tìm ra công ty phù hợp.
Thông qua giao dịch ngầm hiểu nhau lần này thì tình cảm của hai bên nhanh chóng rơi vào trạng thái ấm nóng, Miêu Đại Phương vốn có vài lời không nói, bây giờ cũng không tiếp tục che giấu.
- Bí thư Đổng, vấn đề của khu quy hoạch kỹ thuật cao và thôn Mạnh Trang của thành phố Đông Bộ đã được lãnh đạo tỉnh ủy ra chỉ thị xử lý nghiêm túc, trách nhiệm của ai thì người đó gánh vác, ngài cứ yên tâm.
Đổng Quốc Khánh cười cười nói:
- Chuyện này mong anh hạ thủ lưu tình, dù sao cũng cùng là người hầu, tôi cũng không muốn hắn bị một hình phạt quá lớn.
- Điều này tôi hiểu, bí thư Đổng cứ yên tâm.
Miêu Đại Phương biết rõ ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, hắn cười nhạt một tiếng rồi trầm giọng nói.
Đổng Quốc Khánh cũng không nói thêm điều gì ở vấn đề này, hắn nói vài câu đơn giản với Miêu Đại Phương, cuối cùng chợt nghĩ đến vấn đề gì đó:
- Khu công nghiệp thủy tinh của khu quy hoạch kỹ thuật cao chính là hạng mục trọng điểm mà chủ tịch Vương kêu gọi đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ...
Sáng mùa đông, mặt trời giống như ngủ dậy muộn, nhưng mới tờ mờ sáng thì đám cán bộ khu quy hoạch kỹ thuật cao đã bắt đầu tập trung trước khu văn phòng. Trương Đảo Long là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao, hắn mặc áo lông màu xanh, đang phân phối từng hạng mục cho mọi người.
Tiếng xe hơi, tiếng mô tô, chuông xe đạp vang lên rộn rã trước văn phòng khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng vài phút sau đã khôi phục lại sự yên ắng như thường.
- Chủ tịch Trương, ngài đã thức dậy từ ba giờ sáng, còn một giờ nữa lãnh đạo mới đến kiểm tra, anh nên nghỉ ngơi một chút đi.
Đứng bên cạnh Trương Đảo Long chính là chủ nhiệm văn phòng Lưu Minh Thuận của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, người này hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác khôn khéo giỏi giang.
Có thể trở thành chủ nhiệm văn phòng đều là tâm phúc của lãnh đạo, Lưu Minh Thuận này đã đi theo Trương Đảo Long nhiều năm, có thể nói là lãnh đạo được Trương Đảo Long một tay nhấc lên.
Là người trong quan trường thì ai cũng có dấu ấn trên trán, nếu muốn hai mặt, muốn thay đổi, chuyển đội hình, nói thì đơn giản nhưng muốn thực hiện thì không dễ dàng gì.
Làm lãnh đạo sẽ có nhiều lựa chọn ở phương diện tìm người hầu cho mình, mà trong lúc lựa chọn thì lãnh đạo xưa nay thường thích dùng những người không có dấu hiệu của nhóm khác và trung thành với mình. Những kẻ chân giẫm hai thuyền xưa nay căn bản chưa từng có kết cục gì tốt.
Những ngày nay Lưu Minh Thuận luôn theo sát Trương Đảo Long, hắn biết rõ áp lực của lãnh đạo vào giai đoạn hiện tại, hắn biết nếu lần này làm không tốt, chỉ sợ lãnh đạo với tương lai bừng sáng sẽ bị đánh rơi xuống vực.
Nhưng gió bão lần này có thể tránh được sao?
Lưu Minh Thuận là chủ nhiệm văn phòng hiệp hội quản lý khu quy hoạch, hắn biết nhiều tư liệu mà người khác không biết, đặc biệt là hiện trạng ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang. Nếu nguyên nhân gây ô nhiễm là khu quy hoạch kỹ thuật cao, như vậy chỉ sợ chờ nhóm người của Trương Đảo Long chỉ có thể là... Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Lưu Minh Thuận nghĩ đến kết quả cuối cùng mà thật sự không dám nghĩ thêm, nhưng không dám cũng phải cố gắng đối mặt, vì phòng giám sát tỉnh ủy sẽ xuống điều tra sự việc, sáng hôm nay sẽ đến thành phố Đông Bộ.
- Minh Thuận, cậu tham gia công tác được bao năm rồi?
Trương Đảo Long cũng không đáp lại câu nói của Lưu Minh Thuận, hắn chuyển chủ đề sang người Lưu Minh Thuận.